Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 22

Sau khi Chu Ôn Dục nói xong câu "giúp anh đưa ra lựa chọn", đại não Giản Ương hoàn toàn trống rỗng, chờ đợi phản ứng tiếp theo của anh.

Bởi vì cô phát hiện dù cho là bạn trai đã thân mật không khoảng cách gần hai năm, cô vẫn không thể nào dựa theo tư duy của người bình thường để suy đoán chuyện tiếp theo mà Chu Ôn Dục có thể sẽ làm.

Chu Ôn Dục lơ đãng lùi về sau, dường như đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

Ngăn đầu tiên của tủ bên cạnh bị mở ra.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Giản Ương, Chu Ôn Dục cầm lên một lọ thuốc.

Toàn thân Giản Ương tê rần, lập tức nhớ tới hai vỉ thuốc anh đưa cho cô lúc trưa.

Cô chưa từng uống loại thuốc cảm nào như vậy, sao có thể khiến người ta ngủ say như chết thế chứ.

"Anh muốn làm gì..."

Giản Ương bất giác lùi về sau, sống lưng áp sát vào cửa chính, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên: "Thuốc trưa nay anh đưa cho tôi có phải cũng có vấn đề không?"

Chu Ôn Dục cụp mắt xuống, dáng vẻ như thể bị cô làm cho tổn thương.

"Bé cưng sao có thể nghĩ anh như vậy chứ, đó chính là thuốc cảm mà, nếu không thì sao bây giờ em lại có sức nói chuyện với anh?"

Sắc mặt của anh không giống như giả tạo, kết hợp với phản ứng của cơ thể, Giản Ương vừa định thở phào một hơi, ngay sau đó Chu Ôn Dục cười dùng ngón tay ra hiệu một khoảng cách nho nhỏ: "Chẳng qua chỉ là một vài loại dược liệu nhập khẩu, thành phần an thần ở đại lục có hơi vượt tiêu chuẩn một chút xíu."

Anh vừa thong thả ung dung đi về phía cô, vừa quan sát biểu cảm thay đổi đặc sắc của Giản Ương.

Từ kinh ngạc đến né tránh, đến thất vọng xa lạ.

Nhìn cô như vậy cũng thật đáng yêu, mặc chiếc váy nhỏ anh mặc cho, khiến anh muốn phẫn nộ mà một ngụm ăn sạch.

"Chu Ôn Dục, anh đừng làm chuyện phạm pháp." Giản Ương càng sợ hãi lọ thuốc màu trắng trong tay anh hơn, khuyên giải: "Anh tuy là người Mỹ, nhưng phạm pháp ở đại lục cũng sẽ bị bắt giam."

"Đời người rất dài, anh ưu tú như vậy, sau này sẽ gặp được nhiều cô gái tốt hơn tôi, đừng vì nhất thời kích động mà lầm đường lạc lối..."

Nói đến đoạn sau, chính Giản Ương cũng cảm thấy bất lực, cho đến khi cô đột nhiên nhìn thấy Chu Ôn Dục đặt lọ thuốc bên môi mình, trực tiếp đổ vào khoang miệng, yết hầu chuyển động nuốt xuống.

Sau đó từ từ nở một nụ cười với cô.

Đôi mắt Giản Ương kinh ngạc mở to: "Sao anh lại uống? Đây là thuốc gì?!"

Tim cô đập như trống dồn, định xông tới giật lấy lọ thuốc trong tay anh.

Chu Ôn Dục chớp chớp mắt, ân cần đưa lọ cho cô.

Toàn là tiếng Anh lạ hoắc, tiếng Anh của Giản Ương chỉ ở mức có thể giao tiếp, vẫn chưa xem hiểu được danh từ y học.

"Đây rốt cuộc là gì?" Tay Giản Ương đều đang run rẩy, mồ hôi lạnh từng đợt ứa ra từ sống lưng.

Nếu như Chu Ôn Dục trong lúc kích động làm ra chuyện tổn hại cơ thể... Giản Ương đau lòng tột độ: "Điện thoại đâu? Tôi gọi 120 cho anh..."

Trong lúc Giản Ương lo lắng, Chu Ôn Dục từ đầu đến cuối đều cong mắt nhìn

Mãi cho đến khi cái hố sâu không đáy trong lòng được sự lo lắng của cô lấp đầy, anh mới cười lên tiếng: "Thuốc k*ch d*c, anh uống thuốc k*ch d*c đấy."

"Vẫn nghe chưa hiểu sao bé cưng?" Chu Ôn Dục lặp lại một lần: "Nói đơn giản thì chính là xuân dược, cần phải l*m t*nh."

Giản Ương không muốn tin, cau mày nói: "Đừng nói bậy, trên thị trường căn bản không có loại dược liệu này."

"Hàng nhập khẩu." Chu Ôn Dục chớp chớp mắt nói.

Nghĩ đến hai vỉ thuốc anh đưa cho cô lúc trưa, tâm thần Giản Ương đột nhiên rối loạn.

"Em xem." Ánh mắt Chu Ôn Dục dời xuống, chỉ chỉ nói: "Anh đã cương rồi."

Tầm mắt Giản Ương nhìn theo xuống dưới.

Giữa chiếc quần rộng thùng thình nhô lên một đường cong đáng sợ.

"Anh có bệnh à!" Giây phút này giáo dưỡng cả đời của cô đều tan thành mây khói, bộc phát ra ngoài.

Gáy cứng đờ, tay Giản Ương vịn trên tay nắm cửa lập tức muốn mở cửa chạy ra ngoài.

Giản Ương bị đụng vào cửa từ phía sau, cơ thể nóng bỏng bao phủ lấy cô, cơ bắp đang c*ng tr**ng, mạch máu đang sôi trào.

Cô vẫn luôn biết Chu Ôn Dục có nhu cầu cao, bây giờ ngay cả hít thở cũng đều đang thổ lộ hơi thở ph*ng đ*ng.

"Anh nóng quá."

"Khó chịu quá."

"Chủ nhân."

Chu Ôn Dục đang khó mà kìm nén cọ xát gò má cô.

"Em không yêu anh."

"Nhưng yêu việc sử dụng cơ thể này."

"Không phải sao?"

"Anh d*m đ*ng như vậy."

"Cho phép chủ nhân làm bất cứ chuyện gì với anh."

"Ngoại trừ anh, còn có ai có thể khiến chủ nhân hài lòng?"

Mãi đến khi ngón tay anh khuấy động, đột nhiên cười không thể kìm nén.

"Cơ thể của chủ nhân hình như không lừa được người đâu."

"Tiểu Ương Ương đang nói rất nhớ anh rất nhớ anh, mau c*m v** đi."

Phía sau đã dần dần chuyển hóa thành r*n r* và tiếng hừ hừ.

"Chủ nhân thương anh một chút."

"Cứu anh với."

"Anh sắp chết rồi."

"Cún con chỉ thích chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng anh."

Giản Ương sắp bị bức điên rồi.

Cô không biết Chu Ôn Dục có thật sự rất khó chịu hay không, loại thuốc này rốt cuộc là thứ gì, đưa đến bệnh viện có tác dụng không.

Đồng thời cô cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng hốt.

Muốn lập tức rời đi, nhưng lại sợ k*ch th*ch anh làm ra hành vi quá khích hơn, trong lòng lại đang lo lắng Chu Ôn Dục có thật sự xảy ra chuyện gì không.

Trong lúc đại não đang rối rắm, cô bị Chu Ôn Dục ôm lên từ phía sau.

Cũng không thể nhìn thấy ánh mắt rõ ràng mà tàn nhẫn của anh, càng không biết biệt thự sớm đã bị trí tuệ nhân tạo khống chế, cô chỉ cần có động tác muốn rời đi, sẽ phát hiện cửa đã bị khóa chết từ cả trong lẫn ngoài.

Chu Ôn Dục cuồng nhiệt mà thỏa mãn hôn lên gò má cô.

Anh thử đúng rồi.

Thật mềm lòng, thật yếu đuối, thật đáng thương bé cưng.

Tính cách do dự thiếu quyết đoán như vậy, cho dù thả cô rời đi, cũng không cần anh phải ra tay thế nào, liền có thể bị người ta bắt nạt đến chết, sau đó đáng thương tội nghiệp quay về bên cạnh anh thôi.

Sắc mặt Chu Ôn Dục âm tình bất định, cuối cùng hóa thành ý cười hưng phấn vui sướng.

Anh đã không thể chờ đợi được đến ngày đó rồi.

Nhưng bây giờ anh càng cấp bách cần hưởng thụ một bữa tiệc thịnh soạn.

Muốn ăn sạch nước bọt của chủ nhân, còn có... chủ nhân nữa.

Sắp sung sướng chết mất.

Nếu có thể lựa chọn cách thức tử vong, Chu Ôn Dục chỉ nguyện ý chết trên người Giản Ương.

Mấy ngày mấy đêm trôi qua. Giản Ương đều được Chu Ôn Dục tự tay đút nước đưa cơm, ngoại trừ l*m t*nh thì những lúc còn lại chính là không ngừng bị anh xoay xở thay các loại váy vóc mà anh chuẩn bị.

"Ương Ương." Chu Ôn Dục còn để cô ngồi trên ghế mây trong phòng hoa, trên tay còn cầm máy ảnh chụp hình, vừa chụp vừa khen ngợi: "Đúng là bé cưng xinh đẹp của anh."

Anh nửa quỳ trước mặt cô, thay cô sửa sang lại vạt váy, lật ảnh cho cô xem: "Bé cưng, em xem mấy ngày nay em xinh đẹp biết bao, khí sắc tốt biết bao."

"Ương Ương vốn dĩ không hợp với sóng to gió lớn bên ngoài, nên sống một cuộc sống không có phiền não, giống như hoa hồng Austin trong phòng hoa thủy tinh của anh."

"Anh tới chăm sóc Ương Ương và bà nội mà."

Giản Ương nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái.

Cô đã biết cái gọi là "xuân dược" của anh chỉ là vitamin, nhưng lại không có quá nhiều kinh ngạc, cũng không cảm nhận được thêm tức giận nữa.

Cô chỉ hỏi anh một câu tại sao.

Chu Ôn Dục cọ gò má cô nói: "Bởi vì anh quá muốn l*m t*nh với bé cưng rồi."

"Không làm sẽ khó chịu chết mất."

"Nếu thật sự uống xuân dược, anh sợ bảo bối sẽ bị thương."

Cơn nghiện s*x của anh tái phát, Simmons nói gần đây bệnh tình càng nghiêm trọng hơn một chút, có liên quan đến cảm xúc dao động.

Hai ngày nay, từ lúc biết Chu Ôn Dục chính là White, Giản Ương đã suy nghĩ rất rất nhiều.

Cô nghĩ Chu Ôn Dục có lẽ thật sự yêu cô.

Nhưng có rất nhiều lúc anh cũng bộc lộ ra sự tàn nhẫn thuần túy, trẻ con, đến mức không có lấy một ranh giới.

Những lúc đó, hành vi của anh gần như không thể kiểm soát nổi. Nhưng bản thân Giản Ương nào có tốt đẹp hơn? Cô cũng chỉ biết nhắm mắt làm ngơ, trốn tránh sự thật, chỉ mong tiếp tục tận hưởng sự dịu dàng từ anh.

Cho nên giờ phút này, tâm trạng của Giản Ương đối với Chu Ôn Dục đã không còn là giận dữ hay xa lạ, mà là bình tĩnh lạnh nhạt.

Cô cũng muốn biết xem rốt cuộc anh còn có thể giở ra trò gì nữa.

"Bao giờ thì anh cho tôi về?" Giản Ương hỏi, giọng điệu bình thản.

Chu Ôn Dục như thể không nghe thấy, chỉ vào bức ảnh trên máy ảnh: "Tấm này đẹp nhất nè, Ương Ương rất hợp với màu hồng."

"Tôi đã đặt vé máy bay ngày mai rồi." Giản Ương nói.

"Màu xanh cũng hợp nữa." Chu Ôn Dục vẫn hồn nhiên nói tiếp: "Tôn da trông hồng hào lắm luôn."

"Nếu anh còn bảo Tiểu Mãn khóa cửa nữa, tôi sẽ báo cảnh sát."

Nụ cười trên mặt Chu Ôn Dục cuối cùng cũng dần dần biến mất.

Anh nhíu mày tỏ vẻ không hiểu: "Anh tưởng chúng ta đã đạt được thỏa thuận rồi mà, để anh chăm sóc em."

"Tôi chưa từng có thỏa thuận kiểu đó với anh."

"Nhưng mà..." Chu Ôn Dục khịt khịt mũi, nói: "Anh đã liên hệ với bác sĩ Fehrman của HSS rồi đấy. Có lẽ ông ấy có cách chữa tốt cho gãy xương của bà nội em."

HSS... lông mi Giản Ương khẽ run.

Cô từng thấy cái tên đó trên các bản tin thể thao, là bệnh viện chỉnh hình hàng đầu thế giới, các siêu sao NBA đều tới đó điều trị.

"Nhà anh..." Giản Ương mím môi, khó khăn mở lời: "Rốt cuộc làm gì vậy? Tại sao lại có thể làm được nhiều chuyện đến thế?"

Chu Ôn Dục chớp chớp mắt, hỏi lại: "Ương Ương hỏi vậy, là muốn cưới tôi à?"

Giản Ương quay mặt đi không trả lời.

"Ồ." Chu Ôn Dục tỏ ra rất tiếc nuối: "Không muốn đến vậy sao? Không sao, anh có thể chờ."

"Còn về nhà anh ấy hả, bệnh viện tâm thần."

Giản Ương sững người, ngay lập tức tưởng là thật: "Nhà anh mở bệnh viện tâm thần à?"

"Phụt ha ha ha ha ha ha!" Chu Ôn Dục ngồi xổm xuống, ôm lấy chân cô cười không ngừng: "Em thật sự đáng yêu quá đi Ương Ương ơi."

Nhận ra mình bị đùa giỡn, Giản Ương bất lực, bực mình đạp anh một cú ngã lăn ra.

Chu Ôn Dục cứ thế ngã ngửa ra bãi cỏ phía sau.

Chiếc áo thun trắng trên người anh dính vết chân, vậy mà anh chẳng giận chút nào, chỉ dùng đôi mắt ánh lên lấp lánh trong nắng nhìn cô, nóng bỏng mà mãnh liệt.

"Đạp thêm cú nữa đi mà."

"Ương Ương lạnh lùng thế này, anh cũng thích lắm."

Ương Ương của anh, tính tình vốn rất tốt, lúc cãi nhau với anh, còn chưa từng đạp anh kiểu đó bao giờ.

Ngay khoảnh khắc Giản Ương mất kiên nhẫn định đứng dậy bỏ đi, thì Chu Ôn Dục trả lời.

"Nhà anh chỉ làm chút chuyện buôn bán thôi, hiện tại vẫn chưa đến lượt anh thừa kế gì cả."

"Căn biệt thự này là di sản mẹ anh để lại."

Quỹ tín thác mẹ để lại không nhiều, nhưng đầu tư cổ phiếu lại nhân lên hai trăm lần. Dùng số tiền đó để mua một căn biệt thự ở Kinh thị cũng xem như là di sản rồi? Chu Ôn Dục nghĩ ngây thơ, anh đâu có cố tình nói dối.

Giản Ương nghe xong, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Cũng may, cũng may.

Ít nhất nhà anh không phải kiểu có bối cảnh đáng sợ, quyền lực khắp nơi...

"Cảm ơn anh đã quan tâm đến bà tôi." Cô cong môi cười nhè nhẹ, đứng dậy nói: "Nhưng không cần làm phiền anh nữa đâu. Trong nước cũng có bác sĩ giỏi, tôi sẽ tự nghĩ cách chữa cho bà."

"Coi như mấy hôm nay là bù đắp cho việc tôi đột ngột đòi chia tay khiến anh buồn. Tôi còn rất nhiều chuyện phải lo, không thể tiếp tục trì hoãn được."

"Tạm biệt." Giản Ương nói một cách nghiêm túc.

Chu Ôn Dục vẫn ngồi nguyên trên bãi cỏ.

Ánh nắng rọi lên làn da trắng mịn của anh, tia sáng xanh nơi đáy mắt cũng chậm rãi chuyển động.

Anh dường như không ngạc nhiên gì mấy, khóe môi còn khẽ nhếch lên.

"Ương Ương."

Mãi đến khi Giản Ương bước đi được mấy bước, anh mới khẽ thở dài: "Em thật sự rất cố chấp đấy."

Giản Ương không nói gì.

"Hiện giờ chi phí thuốc men cho bà em đều dựa vào tiền hoa hồng mà White, cũng chính là anh trả cho em. Em không hề gặp may như em tưởng."

"Sau này với thân phận bình thường, túi tiền không dư dả, em hoàn toàn không thể trong thời gian ngắn tìm được chuyên gia chữa trị cho bà."

"Công việc của em ở một thành phố như Ninh Thành không có mấy triển vọng phát triển, chỉ có các mối quan hệ xã giao. Mà gia đình em thì không thể cho em chỗ dựa nào, chỉ biết bóc lột giá trị từ em."

"Tương lai em đang hy vọng, không có bất kỳ sự đảm bảo nào cả, cũng chẳng chịu nổi bất kỳ phong ba nào."

Lưng Giản Ương khẽ run lên.

Cô bị người phía sau ôm lấy.

"Làm người yêu anh không tốt sao?"

"Anh đã nói rồi, anh có thể vì em mà che mưa chắn gió, chăm sóc mọi thứ cho em. Em chỉ cần yêu anh, dựa vào anh là được. Cần gì phải tự mình vật lộn khổ cực như vậy?"

"Anh yêu em như vậy đó Ương Ương." Ngửi mùi hương trên người cô, má Chu Ôn Dục ửng lên sắc đỏ mê hoặc, thì thầm: "Cả thế giới này chỉ có anh mới có thể yêu em như vậy."

Toàn thân Giản Ương lạnh toát, cô cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy.

Cô không biết từ bao giờ bản thân lại bị Chu Ôn Dục nhìn thấu đến tr*n tr** như thế.

Những nỗi phiền muộn, giãy giụa, đau khổ, tự ti của cô, anh đều thấy rõ.

Cô càng không thể tưởng tượng được, thiếu niên thường ngày vừa ngốc nghếch vừa trẻ con lại có một ngày có thể như rắn độc thè lưỡi, nói ra những lời độc địa đến vậy.

Anh giống hệt hình xăm nơi bụng kia của mình.

Dưới vẻ ngoài đóa anh túc yêu mị mê hoặc, là một con rắn độc đang há miệng lộ nanh.

Giản Ương vừa đau lòng vừa nghẹt thở, lại bị cuốn vào một cơn mông lung choáng ngợp.

Chu Ôn Dục nói không sai chút nào.

Tương lai của cô quả thật mịt mờ như vậy.

Tất cả sự kiên định và cố chấp của cô, trong mắt anh đều nực cười đến vậy.

Vậy nên những giây phút dịu dàng và ngọt ngào trước kia, rốt cuộc là tình yêu của anh... hay chỉ là sự thuần hóa có chủ đích?

Giản Ương nhắm mắt lại.

Cơ thể mềm mại trong lòng đang run rẩy không ngừng, Chu Ôn Dục dịu dàng hôn lên má cô.

"Bốp."

Mặt anh bị tát lệch sang một bên.

Giản Ương lạnh như băng nhìn anh: "Cho dù cuộc đời tôi có thảm hại tới đâu, tôi cũng phải tự mình làm chủ."

"Tôi không phải món đồ của ai hết. Không phải của Triệu Lâm, càng không phải của anh."

"Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa."

"Lần cuối cùng tôi nhắc anh, chúng ta chia tay rồi."

Cái tát này là cái đau nhất, cũng là cái nặng nhất.

Chu Ôn Dục l**m môi, nơi đó hơi mằn mặn, hình như có máu.

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại đen thẳm trong veo, sáng lấp lánh, ánh lên sự cuồng nhiệt đến mức khiến Giản Ương phải sợ hãi.

Anh cong môi cười.

"Ương Ương, em giỏi quá."

"Sao mỗi ngày em đều khiến anh yêu em hơn vậy chứ."

Giản Ương đã xoay người, vừa đi vừa cởi những chiếc dây và khuy phức tạp trên người.

Kéo vali từ biệt thự ra đến cổng lớn, Chu Ôn Dục vẫn ngồi yên trên ghế sofa lặng lẽ nhìn cô.

Tâm trạng của anh xem ra khá tốt.

"Tiểu Mãn, mở cửa."

Cánh cổng lớn trước mặt mở khoá, cánh cửa từ tính xoay ra.

Giản Ương liếc nhìn anh lần cuối, rồi xoay người rời đi.

Sau khi cửa đóng lại.

Điện thoại của Chu Ôn Dục sáng lên, anh lười nhác nói với đầu dây bên kia: "Chơi đủ chưa? Có thể thu lưới rồi."

Đối diện, Kyleman Shelley bật cười ha hả: "Đừng nói nữa, mấy thằng ngu đó thú vị lắm, không uổng công tôi đích thân ra trận chọc đùa bấy lâu nay."

"Chờ cậu dẫn bé cưng nhà cậu quay lại nhé~"

Chu Ôn Dục cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ: "Cảm ơn."

Giản Ương không tin anh, nhất định phải tự mình lăn lộn trong vũng bùn ấy một vòng.

Vậy thì phải để cô biết.

Cuộc sống mới mà cô sắp bắt đầu, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.

Không cần sắp đặt gì cả.

Chỉ cần khẽ búng tay một cái.

Tất cả các quân bài sẽ đổ sụp như domino.

Đến lúc đó anh nhất định sẽ dịu dàng đón lấy bé cưng của mình, và nói với cô rằng: Trên thế giới này chỉ có anh mới yêu cô.

Vì rời đi sớm nên Giản Ương trực tiếp đổi vé máy bay sang chuyến chiều.

Khi đến Tinh Thành đã là hoàng hôn, còn phải đi tàu cao tốc thêm một tiếng nữa.

Lúc thực sự đặt chân đến Ninh Thành, trời cũng đã khuya.

Ra khỏi ga, âm điệu quê nhà quen thuộc bao quanh cô, là vài tài xế taxi đang đứng đợi đón khách.

Tàu cao tốc được xây cách xa trung tâm thành phố, ngồi những chiếc xe này sẽ tốn khoảng bốn, năm chục tệ, mà Ninh Thành vẫn chưa có tàu điện ngầm.

Giản Ương lướt qua, chọn ngồi xe buýt.

Từ máy bay, tàu cao tốc đến xe buýt, cơ thể Giản Ương gần như không chịu nổi nữa, nhanh chóng ngồi xuống bên cửa sổ để nghỉ.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô vẫn luôn như vậy.

Giản Ương chưa từng cảm thấy không hài lòng, thậm chí còn vui mừng khi có thể tiết kiệm tiền để làm được nhiều việc hơn.

Rốt cuộc là từ khi nào mà ý chí của cô không còn kiên định, lại trở nên lo lắng vì một cuộc sống bình thường và ổn định như thế này?

Giản Ương lắc đầu, nhanh chóng gạt bỏ những lời vớ vẩn của Chu Ôn Dục.

Cuộc đời cô còn dài.

Cô xinh đẹp, học vấn cao, sắp được độc lập, có công việc và thu nhập ổn định.

Ca phẫu thuật của bà cũng đang được sắp xếp, một suất khám chuyên gia đã gần tới lượt, tuy chưa đủ tiền mổ nhưng cô có thể vay tạm, chỉ cần nửa năm tiền lương là trả được.

Cô còn có thể làm thêm, ví dụ như tiếp tục nhận dạy kèm.

Chờ sức khoẻ của bà tốt lên, cô đã đi làm được vài năm có một khoản tiết kiệm kha khá, còn có thể học tiếp cao học, tạo bất ngờ cho cô Đường.

Cuộc sống tràn đầy hy vọng.

Giản Ương lại một lần nữa lấy lại tinh thần, hào hứng vì sắp được gặp bà ở bệnh viện.

Thời gian trở lại Ninh Thành trôi qua rất nhanh, hàng loạt việc rắc rối nối đuôi nhau ập đến.

Đầu tiên là tìm nhà, chuyển nhà.

Giản Ương chuyển đến một căn hộ nhỏ xinh một phòng một khách, tiền thuê mỗi tháng là một ngàn.

Sau đó là đi phỏng vấn, mấy hôm sau có kết quả, không nằm ngoài dự đoán, Giản Ương thuận lợi đạt hạng nhất cả vòng viết và vòng phỏng vấn, chỉ còn đợi thông báo chính thức.

Lúc chia sẻ tin tức này với bà, cụ bà cười tít mắt đến mức không thấy răng, hôm đó còn ăn thêm nửa bát cơm.

Triệu Lâm cũng gọi cho cô mấy cuộc liền.

Từ lúc cô trở về, Giản Ương luôn lấy lý do bận để từ chối, dù Triệu Lâm liên tục mời, cô cũng chưa từng về nhà lần nào.

Hôm nay vừa có kết quả, Triệu Lâm không ngừng mời cô về ăn cơm, còn nói đã nấu toàn món cô thích ăn.

"Chỉ có hai mẹ con mình thôi, chú Đoạn ra ngoài ăn cơm rồi, Tiểu Việt không có ở nhà."

Đến cuối cùng, giọng bà đã tha thiết đến mức gần như van nài, bà cụ cũng vỗ tay cô ra hiệu, Giản Ương cuối cùng gật đầu: "Được."

Quả nhiên trên bàn toàn là món cô thích.

Vịt già hầm măng, gà kho, trứng xào mộc nhĩ, v.v...

Vừa thấy cô, Triệu Lâm lập tức đỏ hoe mắt, nắm lấy tay cô tỏ ý nhớ thương.

Giản Ương không quen lắm, nhân lúc rảnh đã rút tay về.

Sau khi ngồi vào bàn, nói chuyện đôi chút về kết quả phỏng vấn, cũng chẳng còn chuyện gì nhiều để trò chuyện nữa.

Thấy không khí trầm xuống, Triệu Lâm bắt đầu lải nhải tìm đề tài, vô tình lại nhắc đến chồng con.

"Gần đây Tiểu Việt đi học thực tế rồi, nói là do trường tổ chức, có thầy nổi tiếng giảng dạy, ở tỉnh đấy."

Giản Ương nhíu mày: "Thực tế? Ninh Trung có chương trình thực tế bao giờ?"

Triệu Lâm sửng sốt: "Có lẽ là hai năm gần đây..."

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn của Triệu Lâm reo lên.

Giản Ương uống một ngụm canh, nhìn bà bắt máy.

Ngay sau đó tận mắt chứng kiến sắc mặt của bà tái nhợt không còn giọt máu, đột ngột đứng bật dậy: "Tôi không tin! Các người là bọn lừa đảo nào đấy?!"

"Trừ khi để Tiểu Việt nghe điện..."

Đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng nói: "Mẹ! Là con! Thật sự là con! Mẹ mau cứu con..."

Nhưng cuộc gọi đã bị ngắt.

Triệu Lâm run rẩy hét lên thất thanh.

Giản Ương nhìn sắc mặt bà, cau mày: "Sao vậy?"

Triệu Lâm ôm ngực th* d*c liên hồi, môi run run định nói gì đó nhưng đã ngất lịm.

Giản Ương vội vàng đỡ lấy bà.

Mãi đến khi Đoạn Nham cùng với vẻ mặt tái mét nhận được điện thoại mới nói rõ sự tình, Giản Ương mới hiểu được đầu đuôi.

Khoảng một tháng trước, sau khi Đoạn Việt từ Kinh thị trở về, cậu ta than phiền với người bạn du học ở Mỹ tên Mã Kiệt về cuộc sống bế tắc.

Mã Kiệt nói gần đây quen được một người rất lợi hại tên Kevin chơi quỹ đầu tư tiền tệ, một tuần kiếm được một triệu đô la Mỹ.

Đoạn Việt được Mã Kiệt giới thiệu gặp Kevin, bắt đầu đầu tư một ít tiền.

Rồi càng đầu tư càng nhiều, nhiều nhất từng có ba triệu trong tài khoản, phấn khích đến mức mất ngủ cả đêm.

"Kevin nói cái này chỉ là chơi chơi thôi, tiền tiêu vặt ấy mà. Cậu ta nói tuần sau dẫn bọn mình sang Úc Thành chơi lớn một ván."

Đoạn Việt nói mình còn phải thi đại học, Mã Kiệt cười nhạo: "Học hành có ích gì? Cả đời học kiếm được tiền còn không bằng ngày hôm nay."

"Chị cậu học hành không giỏi sao, cậu còn bảo chị ấy quay lại Ninh Trung làm giáo viên nữa cơ mà? Cả đời cũng không kiếm được bằng cậu bây giờ."

"Bọn mình sang Úc Thành, bên đó có người của Kevin, chỉ cần vận hành một chút, một đêm là đổi đời."

Vậy là khi không ai hay biết, Đoạn Việt đã làm visa sang Úc Thành.

Nhưng chuyện này không hiểu sao lại bị anh họ Đoạn Việt, cũng chính là con trai của Đoạn Lan – Đoạn Thành phát hiện.

Đoạn Thành đang học cao đẳng tại địa phương, biết em họ muốn lén sang Úc Thành kiếm tiền lớn, liền cười mắng cậu ta có cách kiếm tiền giỏi mà không chịu nói với mình.

Còn nói cậu ta mới mười tám tuổi chưa chắc đã vào được sòng bài, anh ta có thể dẫn cậu ta đi.

Đoạn Việt gật đầu đồng ý.

Giờ kết quả là hai người họ cộng lại đã đánh bạc thua hơn sáu triệu, hiện tại bên Úc Thành đang giam người, gọi điện về đòi nợ.

Còn đe doạ nếu trong thời gian ngắn không trả được, không chỉ người sẽ gặp nguy hiểm, mà ở đại lục còn có công ty thu nợ được uỷ thác, có thể sẽ dùng đến biện pháp không mấy thân thiện.

Chuyện này chẳng khác gì tai hoạ giáng xuống đầu cả nhà họ Đoạn, cả Triệu Lâm cũng bị đả kích nặng nề.

Triệu Lâm lập tức đổ bệnh nằm liệt giường, sắc mặt Đoạn Nham cũng trắng bệch như tro tàn, luống cuống không biết phải làm sao.

Giản Ương còn thấy Đoạn Lan đầy lo lắng sốt ruột, vừa vào cửa đã khóc lóc om sòm, nói là Đoạn Việt đã kéo hư con trai bà ta.

Trước mắt là một mớ hỗn loạn.

Giản Ương nhìn tất cả, mí mắt phải giật liên hồi.

-

"Anh căm hận sự tỉnh táo và kiên cường của Ương Ương. Nhưng cũng yêu sâu sắc con người như thế của em. Mất đi Ương Ương, trái tim của anh sẽ không thể đập tiếp được nữa." -《Nhật ký Chu Ôn Dục 22》

【Tác giả có lời muốn nói】

Chu Ôn Dục là đồ khốn! Cho nên sau này sẽ bị phản đòn, bị đá bay về Mỹ, không gặp được Ương Ương ha~

Bình Luận (0)
Comment