Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 27

Nực cười.

Trong đầu Giản Ương hiện lên hai chữ này.

Một chuyện hoang đường đến thế, Chu Ôn Dục sao có thể thật sự làm được.

Dựa vào cái gì, anh lấy tư cách gì mà dám làm chuyện như vậy?

Dù nghĩ thế nhưng sống lưng Giản Ương lại khẽ run lên.

Cô nghiêng đầu, hạ giọng nói: "Anh đừng đùa kiểu vô vị đó nữa."

Chu Ôn Dục đã đè cô lên lưng ghế sofa, má anh còn đang tham lam cọ sát lên làn da trắng như tuyết của cô, thành thạo c*n m*t dịu nhẹ, đồng thời nâng mắt lên quan sát phản ứng của cô, tiếp tục thử kiểm soát và chi phối cơ thể cô.

Rồi anh bật cười: "Đừng sợ, sao anh có thể đối xử như vậy với bé cưng của anh được chứ."

Bé cưng.

Giờ phút này Giản Ương cực kỳ chứn ghét cái cách gọi ấy.

"Bé cưng."

"Há miệng ra cho anh hôn một cái nào."

"Bé cưng hôn anh dịu dàng quá, anh muốn hôn mạnh hơn chút."

Cứ như vậy, Chu Ôn Dục nhẹ nhàng phủi đi chủ đề nặng nề kia.

Anh lại như trước, làm nũng làm đỏm, tiếp tục muốn giành quyền chủ động kiểm soát cô, thỏa mãn d*c v*ng méo mó và h*m m**n chiếm hữu b*nh h**n của mình.

Giản Ương nhìn lên trần nhà hoa lệ tinh xảo, tầm mắt chậm rãi rơi xuống gương mặt Chu Ôn Dục, từ sâu trong cơ thể trào lên một cơn mỏi mệt.

Giản Ương chưa từng hận ai.

Đối với cô, tình cảm chỉ có hao mòn từng chút, từ quan trọng thành không quan trọng. Đến khi tiêu hao sạch sẽ, thành hoàn toàn không quan trọng nữa, thì cô sẽ không còn đặt bất kỳ cảm xúc nào vào nữa.

Nhưng khoảnh khắc này, Giản Ương thực sự đã dâng lên một loại căm hận phức tạp đối với Chu Ôn Dục.

Hận sự thuần hóa và kiểm soát của anh dưới danh nghĩa tình yêu, khiến cô luôn rối rắm và bất an, nhưng vì quá yếu đuối, bị ràng buộc khắp nơi, không có cách nào phản kháng.

Anh thực sự chỉ muốn cô sống như một con vật cảnh bị nuôi nhốt trong căn nhà kính xinh đẹp, mãi mãi không biết gì sao?

Giản Ương lười tốn sức với anh nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm, để anh dễ dàng tách môi cô ra.

Cảm nhận hơi thở của anh, nhiệt độ đầu lưỡi anh, từng chút một lấp đầy miệng mũi cô.

Cho đến khi Chu Ôn Dục bỗng nhiên rút lui.

Ánh mắt anh dừng lại trên má cô, lông mày ép xuống mang theo cơn bực bội không rõ nguyên do.

"Ương Ương."

"Nói yêu anh đi."

Giản Ương mỉm cười: "Em yêu anh mà."

Chu Ôn Dục im lặng một lúc, cúi đầu lại tiếp tục hôn cô.

Anh rất thích hôn, giống như việc l*m t*nh vậy, anh đều rất thích.

Vì cả hai đều là cách để anh được Ương Ương dịu dàng bao bọc, anh sẽ có cảm giác rằng cô đang yêu anh.

Rõ ràng Ương Ương bây giờ rất ngoan.

Miệng cũng mở ra rồi, để anh có thể hoàn toàn xâm nhập vào, tùy ý nuốt lấy c*n m*t.

Nhưng cảm giác yêu thương mà anh cảm nhận được lại ngày càng nhạt.

Rõ ràng Ương Ương ngày nào cũng nói yêu anh.

Nhưng chỉ lúc nói là cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Còn lại trong ngực anh vẫn ngột ngạt đến mức như sắp nghẹt thở chết mất.

Là hệ thống trong não anh gặp trục trặc ở đâu rồi sao?

l*m t*nh rồi có khá hơn không?

Cơ thể bị mạnh mẽ cưỡng ép mở ra.

Khi Chu Ôn Dục chen vào, anh gấp gáp giữ lấy cằm cô, vừa hôn vừa thì thầm: "Ương Ương..."

"Bé cưng..."

Chỗ nào cũng thật sâu, Giản Ương bị ép đến bật cả nước mắt. Trong ánh nhìn mờ mịt, Chu Ôn Dục đang nhìn cô, đáy mắt là ánh xanh nước thẳm như gợn sóng.

Anh vậy mà lại còn tỏ ra đáng thương hơn cả cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng đùa chuyện rời xa anh nữa được không?"

Tay cô bị anh đặt lên ngực anh, trái tim anh đang đập ngay trong lòng bàn tay cô.

"Nơi này của anh vẫn luôn đau..."

"Nói yêu anh đi, bé cưng."

Giản Ương nhìn anh, bình thản nói trôi chảy: "Em yêu anh."

Không có tác dụng.

Vẫn không có tác dụng.

Đã hôn Ương Ương rồi.

Đã ở trong cơ thể Ương Ương rồi.

Ương Ương cũng đã nói yêu anh rồi, tại sao vẫn đau lòng như thế?

Mắt Chu Ôn Dục tối lại, toàn thân bị bóng tối vô hình bao phủ.

Anh không hiểu nổi.

"Tại sao..." Anh hoang mang nói.

Tại sao gì?

Giản Ương nhìn khuôn mặt anh dần sát lại, từng tấc từng tấc dò xét cô đầy khó hiểu.

"Trong mắt em không có anh."

Tim Giản Ương khẽ loạn nhịp: "Sao lại không có, em đang nhìn anh đây."

"Có thể là dạo này em hơi mệt, với lại mai bà nội còn phải phẫu thuật nữa..."

À, đúng rồi.

Ương Ương của anh, dạo gần đây chịu bao nhiêu sóng gió.

Về nhà rồi anh sẽ chăm sóc cô thật tốt, mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại thôi.

Thật sự phải về nhà nhanh một chút.

Mỗi ngày còn ở lại đây, anh đều sẽ bất an. Anh thật sự rất muốn dịu dàng với bé cưng của mình.

Giản Ương nhìn thấy nét mặt Chu Ôn Dục dịu lại, tựa đầu vào vai cô đầy lưu luyến.

"Chờ bé cưng của anh hết mệt rồi, nhất định phải yêu anh nhiều hơn, rõ ràng hơn nhé."

"Không thì anh thật sự sắp không thở nổi rồi."

Giản Ương cũng không hiểu sao Chu Ôn Dục lại đột nhiên xuất hiện trạng thái cảm xúc suy sụp như thế.

Rõ ràng mấy ngày nay cô còn đối xử với anh nhiệt tình hơn trước kia, thậm chí lúc nãy còn lười phản kháng, chỉ muốn yên ổn qua đêm cuối cùng này.

Anh rốt cuộc là còn chưa hài lòng điều gì nữa?

Chu Ôn Dục chưa bao giờ bạc đãi bản thân.

Vừa làm vừa hôn cô một chút, di chuyển một chút, anh rất giỏi nhịn, mỗi lần đến giới hạn sẽ dừng lại, không vội kết thúc. Như vậy sẽ kéo dài được kh*** c*m rất lâu.

Giản Ương suýt nữa thì bị anh giày vò đến chết.

Mãi đến tận nửa đêm sau mới được ôm vào lòng, chìm vào giấc ngủ nặng nề, mệt đến mức chẳng còn hơi sức mà lo lắng cho ca phẫu thuật của bà nội.

Tiếng chuông báo thức vang lên, Giản Ương mở mắt nhìn ánh sáng ban mai xuyên qua khe rèm lặng lẽ len vào phòng.

Cô trở mình ngồi dậy.

Không nằm ngoài dự đoán, lần cuối cùng họ lên giường đã kết thúc rồi.

Ca phẫu thuật bắt đầu lúc chín giờ sáng.

Fellman dẫn theo đội ngũ tinh anh của ông ta, Giản Ương được Chu Ôn Dục ôm vai, lặng lẽ nhìn bà nội được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Chu Ôn Dục ở bên cạnh mân mê ngón tay cô, nhẹ nhàng trấn an.

Anh lại bắt đầu kể về chuyện sẽ quay về nước sau ngày kia, muốn dẫn cô đến nhà hàng nào, đi đâu chơi, ngắm phong cảnh ra sao.

Giản Ương chỉ chăm chú nhìn đồng hồ treo ngoài phòng phẫu thuật.

Nhìn kim giờ lướt qua bốn cái nửa tiếng.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Giản Ương lập tức chạy đến, nghe thấy Fellman nói ca phẫu thuật vô cùng thành công, dự kiến nghỉ ngơi ba tháng là có thể xuống giường đi lại bình thường.

Từ phòng phẫu thuật còn ùa ra một đám người, đều là những bác sĩ khác muốn quan sát phẫu thuật của bác sĩ hàng đầu.

Bọn họ ai nấy đều chúc mừng cô.

Từng tiếng chúc mừng vang lên, Giản Ương cuối cùng cũng cảm nhận được sự thật rằng bà nội có thể đứng dậy đi lại lần nữa.

Mấy tháng liền chìm trong u ám, phút chốc tan biến thành mây khói, cô bỗng cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.

Chu Ôn Dục đứng bên cạnh nhìn thấy Ương Ương của mình như thể vừa được tiêm liều thuốc sống lại, gương mặt rạng rỡ, đôi mắt cũng long lanh ánh sao tràn đầy sức sống.

Đầu tim như bị móng vuốt mèo cào mạnh một cái.

So với Ương Ương đáng thương sắp héo úa kia, anh thực sự yêu chết mất dáng vẻ rạng rỡ hiện tại của bé cưng rồi.

Bấy lâu nay, Chu Ôn Dục cuối cùng cũng nếm được chút vị ngọt của niềm vui.

Được dẫn bé cưng vui vẻ đáng yêu như vậy về nước kết hôn cùng anh, đúng là hạnh phúc muốn chết mất thôi.

Giản Ương cũng sắp hạnh phúc đến chết rồi.

Sáng hôm sau, bà cụ tỉnh dậy, được thông báo rằng có thể xuống giường đi lại, vẫn còn mơ màng nhìn Giản Ương.

"Chúc mừng bà nội." Giản Ương bị vẻ mặt ngơ ngác của bà cụ chọc cười, nâng tay bà áp lên má mình: "Bà sống lâu trăm tuổi nha."

Ánh lệ long lanh trong mắt bà cụ, nhưng vẫn lo lắng hỏi cô tốn bao nhiêu tiền.

Giản Ương cười tít mắt đáp: "Bà yên tâm, không nhiều đâu, con không nợ ai cả."

Khoản nợ này là Chu Ôn Dục phải trả.

Nếu không có anh, có khi bà nội đã sớm khỏi rồi.

Giờ ca phẫu thuật của bà nội cũng đã xong, tâm sự lớn nhất của Giản Ương cuối cùng cũng được gỡ bỏ, đầu óc cô cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Chu Ôn Dục gấp gáp định hạn quay về nước vào ngày kia, Giản Ương cũng định để anh cười đến hết ngày kia.

Đợi kéo dài đến lúc chuẩn bị lên máy bay, cô sẽ giở bài ngửa với Chu Ôn Dục, để anh một mình cút về.

Giản Ương đã không thể chờ nổi để thấy vẻ mặt lúc đó của Chu Ôn Dục.

Lúc anh quay cô như chong chóng, thì đã nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Giản Ương cũng không muốn nghĩ thêm về hậu quả của việc lừa dối anh nữa, cô thật sự không thể tiếp tục dây dưa giả vờ giả vịt với anh dù chỉ một giây.

Anh ở Mỹ giỏi giang thì sao chứ?

Cùng lắm mấy năm tới không ra nước ngoài là được, dù sao cô cũng chẳng có tiền mà đi.

Đợi chuyện này qua đi, Chu Ôn Dục lại tiếp tục sống đời sống xa hoa của giới thượng lưu, quên cô là con tép riu nào, rồi cô lại đi ra nước ngoài cũng không muộn.

Nếu cô không chủ động xuất cảnh, Chu Ôn Dục sao có thể bắt được cô?

Điện thoại khẽ rung, Chu Ôn Dục lại gửi tin nhắn đến.

Giản Ương lướt mắt nhìn, thấy anh lần thứ ba nhắc đến chuyện muốn đến thăm bà nội.

Giản Ương thật sự rất muốn ấn đầu anh xuống, bắt anh quỳ trước giường bà nội dập đầu ba cái.

Cô lại qua loa đáp vài câu, lấy cớ rằng bà nội mới phẫu thuật xong, không tiện xúc động.

Đồ ngoại quốc khốn nạn.

Tôi đâu có định cưới anh, gặp cha mẹ cái gì mà gặp.

Trả lời xong, cô vừa mở cửa liền đụng ngay Chu Ôn Dục đang đứng ngoài.

Giản Ương vội vàng đóng cửa lại, ngạc nhiên nhìn đống hộp quà đỏ chót chất đống bên cạnh anh.

Liếc sơ qua, toàn là mấy loại thực phẩm bổ dưỡng đắt tiền, thậm chí còn có cả rượu thuốc và thuốc lá cao cấp.

"Anh làm gì vậy?" Giản Ương kinh ngạc.

Thằng Tây này từ bao giờ biết tặng rượu với thuốc lá rồi?

Chu Ôn Dục l**m môi.

Giản Ương cũng là lần đầu tiên thấy trên mặt anh lộ ra biểu cảm giống như xấu hổ không yên như thế.

"Tiểu Mãn nói bên em khi gặp người lớn phải mang mấy món này."

"Anh mua một ít, muốn đến thăm bà nội."

"Ương Ương, em xem mấy món này được không?"

Tim như bị miếng bọt biển đập nhẹ một cái.

Giản Ương cụp mắt, im lặng một lúc mới khàn giọng nói: "Bà nội cần nghỉ ngơi. Mấy thứ này lần sau hãy mang đến."

"Hơn nữa bệnh viện không phải chỗ gặp mặt thích hợp, không được may mắn lắm."

Nghe đến "không được may mắn", Chu Ôn Dục lập tức xách mấy thứ đó lên.

"Vậy lần sau đổi chỗ khác gặp bà nội."

Giản Ương hơi nghiêng đầu đi, đè nén cảm giác áy náy và chua xót trong lòng ngực.

"Ương Ương yên tâm, anh đã dặn dò Sophia rồi, để cô ấy và Niana cùng chăm sóc bà đến khi hồi phục." Chu Ôn Dục kéo tay Giản Ương, lải nhải: "Nếu bà nhớ em, anh sẽ đón bà về ở chung với tụi mình."

Giản Ương nở nụ cười đáp: "Được thôi."

Chu Ôn Dục cúi người ôm cô, thì thầm: "Bé cưng, anh vui lắm."

Giản Ương chỉ để anh ôm một lát, rồi kiếm cớ nói muốn ở lại bên bà nội nhiều hơn, bảo anh về trước.

Chu Ôn Dục không muốn đi, làm nũng: "Muốn bám vào người Ương Ương làm đồ trang sức."

"Anh về trước đi," Giản Ương bình tĩnh nói, "Ngoan nào."

"Anh sẽ ngoan mà."

Đuổi anh đi xong, Giản Ương mới điều chỉnh lại cảm xúc, quay vào phòng bệnh.

Trong đầu vẫn là những hộp quà đỏ rực mà Chu Ôn Dục xách đến, còn cả vẻ mặt lúng túng hiếm thấy của anh, cô lắc mạnh đầu, cố ép bản thân đừng nghĩ nữa.

Tâm trạng quấn quýt rối rắm chẳng biết giãi bày cùng ai, Giản Ương ngồi trước giường bệnh, quyết định tìm chút việc cho bản thân làm.

Cô buộc phải suy nghĩ lại về tương lai.

Cuộc sống mà cô từng hình dung đã bị Chu Ôn Dục khuấy đến tan nát.

Công việc không còn, gia đình tan vỡ, nhà thuê cũng đã trả, giờ chẳng có chỗ nào mà nghỉ chân.

Tương lai mù mịt.

Giản Ương cầm điện thoại, lướt màn hình, bất ngờ thấy tin nhắn từ Đường Tranh.

Tháng Tư trước khi rời đi, ngành của họ đã tiến hành bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Giản Ương đạt điểm A+, Đường Tranh nói luận văn tốt nghiệp của cô có thể đẩy lên SSCI, đã có một số thành quả học thuật nhất định, sẽ rất có ích nếu sau này muốn học cao học.

Giản Ương không ngờ Đường Tranh vẫn không ngừng nỗ lực giúp đỡ cô, lập tức hồi âm cảm ơn, đồng thời trong lòng chậm rãi dâng lên một ý niệm, hay là tiếp tục học cao học vậy.

Không còn họ hàng vô dụng phiền toái nào đến chỉ tay năm pngón gây áp lực cho cô nữa, tự nhiên cô muốn làm gì thì làm thôi.

Cô còn đang ngẩn người, khung chat của Thẩm Tích Nguyệt bỗng dưng nhảy vọt lên trước mắt.

Giản Ương còn chưa kịp mở ra xem, điện thoại đã rung lên, bên kia trực tiếp gọi thẳng tới.

Chuyện gì gấp vậy? Giản Ương ấn nút nghe: "Nguyệt Nguyệt, sao thế..."

"A a a a a a a!" Bên kia là tiếng hét chói tai của Thẩm Tích Nguyệt, "Ương Ương ơi chị đang ở đâu đấy! Mau đến gặp em đi. Em có chuyện rất rất quan trọng phải nói với chị!"

Đầu dây bên kia còn vọng lại một giọng nam trẻ tuổi, trầm thấp: "Chị hét to thêm tí nữa đi, tốt nhất gọi luôn cái tên họ Chu kia đến đây."

Thẩm Tích Nguyệt lập tức hạ giọng, thần thần bí bí nói: "Dù sao đi nữa, Ương Ương à, chị nhất định phải đến gặp em! Đến chỗ em đi, bên này an toàn hơn một chút."

Chuyện gì mà phải đến nơi "an toàn" mới nói được?

Giản Ương có hơi buồn cười.

Cô suy nghĩ đến câu nói của người con trai kia.

Thẩm Tích Nguyệt biết thân phận của Chu Ôn Dục rồi à? Nhưng làm sao cô ấy biết được?

Mang theo nghi hoặc ấy, Giản Ương tìm đến địa chỉ mà Thẩm Tích Nguyệt gửi, trước khi vào cửa còn bị vệ sĩ khám người, chỉ sau khi Thẩm Tích Nguyệt xác nhận kỹ càng thân phận của cô, mới được cho phép đi vào.

Có một dì giúp việc lặng lẽ dẫn đường.

Nơi này là một tòa nhà mang phong cách Trung Hoa còn hoa lệ đồ sộ hơn cả biệt thự của giới nhà giàu.

Giản Ương từng nghe tin đồn về nơi này, nói khu đất này ở thủ đô là chốn ở của những nhân vật quyền quý khó có thể xuất hiện trên báo đài.

Giả sơn, thủy tạ, hành lang gỗ uốn lượn quanh co.

Đi qua mấy cái sân, Giản Ương mới được đưa đến nơi chỉ định, là một tòa nhà ba tầng.

Mở cửa ra, bên trong là kiểu trang trí đậm chất Trung Hoa, khí thế mà trang nhã.

Từng chi tiết trong căn phòng đều được bố trí ngay ngắn, tỉ mỉ đến từng ly từng tí, cầu thang gỗ nguyên khối, bước chân dì giúp việc rất nhẹ.

Giản Ương cũng bất giác nín thở, cảm thấy từng tầng áp lực đè nén từ đỉnh đầu lan xuống.

Cô được dẫn lên tầng cao nhất, dì giúp việc mới ra hiệu về phía cánh cửa gỗ đỏ trước mặt, bảo cô vào trong.

Cửa mở ra ngay trước mắt.

Điều đầu tiên Giản Ương thấy là một thiếu niên đang ngồi đối diện cô.

Khác hoàn toàn với vẻ lười biếng tùy tiện, hay cười cợt của Chu Ôn Dục, người thiếu niên này ngồi rất ngay ngắn, mi mắt cụp xuống.

Cảm nhận được sự xuất hiện của cô, cậu ta rót trà: "Bạn của chị tới rồi."

Thẩm Tích Nguyệt quay đầu lại, kéo cô ngồi xuống.

"Ương Ương, bọn em có chuyện rất quan trọng phải nói với chị!" Thẩm Tích Nguyệt trông như sắp phát điên: "Em họ, mau nói cho Ương Ương biết thân phận của cái tên Tây kia đi."

Trước mặt Giản Ương bị đẩy qua một xấp tài liệu, cùng một ly trà.

"Mau nói đi." Thẩm Tích Nguyệt thúc giục.

Cậu thiếu niên tên là Bùi Quan Ngọc kia uống một ngụm trà, rồi nhíu mày: "Trà hôm nay đắng thật."

"Có đường không?"

Thẩm Tích Nguyệt trợn mắt, đẩy qua một viên sô cô la.

Bùi Quan Ngọc không nhận lấy, mà ngẩng đầu liếc nhìn mái hiên trên đầu.

Thẩm Tích Nguyệt: "Quên mất là chỗ mày có lắp camera giám sát, để tí nữa chị đưa."

Giản Ương hơi ngẩn ra.

Nơi này có vẻ là chỗ ở của Bùi Quan Ngọc, phòng ngủ ở phía trong, nơi họ đang ngồi là phòng khách. Ngay cả phòng ngủ và nơi sinh hoạt cũng có lắp camera sao?

Mà viên sô cô la kia dường như là một tín hiệu, Bùi Quan Ngọc đột nhiên chịu mở miệng.

Cậu mở xấp tài liệu trước mặt Giản Ương ra, ngón tay chỉ vào một tấm ảnh. Đó là một tấm ảnh chụp cả gia đình, đừng nói là Giản Ương, e là cả thế giới cũng hiếm có ai từng thấy.

"Đây là bạn trai cô."

"Đây là cha anh ta, tên Lyson William Fitzgerald."

"Mẹ là người Trung Quốc, tên là Chu Uyển Ngâm."

Lật sang một trang nữa.

Ảnh bên dưới còn nhiều người hơn, thoáng nhìn cũng phải mấy chục người.

Bùi Quan Ngọc đọc tên từng người, kèm theo thân phận. Tên của người phương Tây thì vừa dài vừa khó nhớ, không biết bằng cách nào mà cậu lại có thể miệng không tài liệu mà đối chiếu mặt người – tên – thân phận một cách chuẩn xác đến vậy.

Lục Tắc trước đây có thể nói với Giản Ương, cũng chỉ là một chút manh mối vụn vặt.

Bởi vì đến cậu ta cũng chẳng rõ nội tình của Chu Ôn Dục, chỉ nghe nói được vài chuyện rời rạc.

Nhưng đến lượt Bùi Quan Ngọc thì gần như đã điều tra ra toàn bộ gia phả của Chu Ôn Dục rồi.

Từ chỗ cậu, Giản Ương biết được Chu Ôn Dục có mười người anh chị em ruột.

Trong đó ba người, là con của Lyson và dòng họ quý tộc nhà Whitney, hai nam một nữ.

Sáu người còn lại đều là những đứa trẻ được tạo ra bằng công nghệ gene thiết kế, sử dụng kỹ thuật phôi thai tiên tiến nhất Bắc Mỹ, người giàu có thể trực tiếp sàng lọc gene ưu tú.

Tam quan của Giản Ương bị mấy thông tin này đập cho tan tành.

Thế giới bây giờ đã phát triển tới mức này rồi sao? Người giàu còn có thể tự "DIY" gene nữa à?

"Tại sao lại cố tình thiết kế con cái phải tóc vàng mắt xanh?"

"Ông cố Owen là một kẻ phân biệt chủng tộc, Lyson là đứa con lai Hoa duy nhất trong tám đứa con của ông ta, từ nhỏ đã không được coi trọng."

Lyson nhờ vào cuộc hôn nhân chính trị với nhà Whitney danh giá, tự mình sáng lập ra Neocore, chỉ trong vòng hai mươi năm đã trở thành đế quốc chip lớn nhất.

Có đủ tiền tài và nguồn lực, ông ta bắt đầu trải thảm cho sự nghiệp chính trị của Owen, mười mấy năm sau đã giúp Owen từ một thống đốc bang thuận lợi bước vào thượng viện liên bang, còn bản thân Lyson thì trở thành người con được Owen coi trọng nhất, là người đứng đầu gia tộc Fitzgerald.

Năm năm trước, Lyson bắt đầu kế hoạch nhân giống gene của mình, ông ta muốn bồi dưỡng ra thế hệ con cháu thông minh nhất, mạnh mẽ nhất.

"Vậy Chu Ôn Dục là..." Giản Ương bỗng cảm thấy hơi khó thở.

Bùi Quan Ngọc mang máy tính đến, ngón tay lướt qua màn hình trình chiếu cho cô xem: "Về mẹ của Chu Ôn Dục, trên mạng gần như không có thông tin xác thực nào, những gì tôi có được hiện tại chỉ có bấy nhiêu."

Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ có ngũ quan dịu dàng nhưng ánh mắt kiên định, nụ cười tự tin nhìn thẳng vào ống kính, chính là bức ảnh tốt nghiệp mặc đồng phục A Đại của bà.

Đôi môi với dáng hình xinh đẹp và đôi mắt của Chu Ôn Dục rất giống bà, cũng là những điểm dịu dàng nhất giữa các đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh.

Chu Uyển Ngâm lớn lên trong trại trẻ mồ côi, nhưng thành tích xuất sắc, mục tiêu kiên định. Hai mươi lăm năm trước là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của ngành Khoa học Máy tính Đại học A, rồi bà được chọn sang Stanford du học.

Chính tại đó, bà đã quen biết Lyson, cùng nhau sáng lập Neocore.

Thời kỳ khởi nghiệp của Lyson, trong danh sách cổ đông kiểm soát Neocore từng có tên của Chu Uyển Ngâm.

Sau này cái tên ấy bị xóa khỏi danh sách, đồng thời người tên Chu Uyển Ngâm cũng biến mất.

Thời điểm Chu Ôn Dục chào đời trùng khớp một cách chính xác với thời gian Chu Uyển Ngâm biến mất, cũng khớp với thời điểm Lyson và gia tộc Whitney kết thân qua hôn nhân.

Từng có vài hãng truyền thông nhỏ lẻ đưa tin, nói rằng Lyson giấu một người phụ nữ Trung Quốc trong điền trang riêng, hai người có một đứa con chung, nhưng tin tức này nhanh chóng bị gỡ bỏ ngay trước lễ cưới.

Năm mất của Chu Uyển Ngâm, bên ngoài không ai hay, cũng không ai xác nhận được.

Còn Chu Ôn Dục sống trong điền trang Dupont đến năm mười lăm tuổi, mới lần đầu tiên xuất hiện trên truyền thông, là để tham gia vận động tranh cử cho ông nội Owen.

Trước khi nộp đơn vào đại học, anh chưa từng đi học chính quy, chỉ có giáo viên tại gia phụ trách dạy học. Nhưng Chu Ôn Dục bộc lộ thiên phú về trí tuệ cực kỳ xuất sắc, Lyson có ý bồi dưỡng anh vào tập đoàn.

Cũng từ năm mười lăm tuổi được "thả" ra ngoài, con ác quỷ nhỏ này bắt đầu gây chuyện khắp nơi.

Ngoài vụ bê bối khét tiếng nhất là rửa tiền, Chu Ôn Dục còn từng ném đứa em thứ hai xuống biển, để cá mập cắn đứt một tay.

Dùng ngựa kéo lê đứa em thứ ba chạy vòng quanh trường đua.

Thả thú cưng cắn đứt nửa mái tóc vàng của cô em gái thứ tư.

Tất nhiên những tin xấu này đều bị Chu Ôn Dục ngang ngược xóa sạch.

Anh bá đạo đến mức không cho phép bất kỳ ai nói xấu về mình.

Không phải không ai từng muốn báo thù, muốn tiễn anh lên bàn thờ bằng súng đạn. Nhưng Chu Ôn Dục như bóng ma, thành thạo tất cả các kỹ thuật truy tung và định vị, muốn tìm ra anh là việc cực kỳ khó khăn.

Sau vài lần không thành, thậm chí còn bị anh lật ngược lại trả đũa gấp mười lần, chẳng còn ai dám động vào tên điên này nữa.

Hai năm trước, sau khi dùng súng tấn công cha ruột Lyson, anh bỏ trốn ra nước ngoài.

Suốt hai năm, Lyson liên tục phái người đi bắt đứa con trai lớn này, nhưng luôn bị các định vị ảo dắt mũi xoay như chong chóng.

"Giờ Lyson đang rất sốt ruột, gia tộc Whitney vô cùng hùng mạnh, đang lung lay vị thế của ông ta trong Neocore. Ông ta cần một cánh tay đắc lực, đủ tàn nhẫn, giúp ông ta ổn định vị trí."

Mà một thiên tài cực kỳ thông minh, độc ác, lại căm ghét nhà Whitney như Chu Ôn Dục, đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.

Nhưng Lyson cũng rất sợ bị phản phệ, vì thế năm năm trước đã bí mật tạo ra nhiều đứa trẻ chỉnh sửa gen, định đào tạo người thừa kế mới.

"Loại người như thế... loại người như thế..." Thẩm Tích Nguyệt nghe mà tay run rẩy, sốt ruột túm lấy tay Giản Ương: "Chị mau chạy đi Ương Ương, em nghe mà còn sợ muốn chết."

"Anh ta bây giờ sao rồi? Vẫn còn bám theo chị hả?"

Nghe xong những chuyện này, nhất là biết được nhiều hành vi điên cuồng hơn nữa của Chu Ôn Dục, sống lưng Giản Ương cũng đang run rẩy.

Cô kể ra kế hoạch lừa anh để bà làm xong phẫu thuật, định sau ngày kia trước lúc lên máy bay sẽ chia tay.

"Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ..." Giản Ương khó khăn nuốt nước bọt, nói, "Tôi đang ở trong nước, chắc vẫn an toàn chứ, anh ta cũng đâu thể thật sự bắt cóc tôi được... với lại nếu có chuyện gì, tôi có thể báo cảnh sát mà."

Nhưng lời này vừa thốt ra, ngay cả cô cũng không tin nổi...

Giản Ương nói: "Tôi vẫn giữ bằng chứng anh ta rửa tiền, còn một thẻ ngân hàng và một đoạn video. Nếu thật sự đến mức đó..."

"Chúc cô may mắn."

Giọng cô bị Bùi Quan Ngọc cắt ngang.

Chàng trai chìm trong hơi nước, lông mày và ánh mắt dịu đi, bình tĩnh nói.

Lời nói đó khiến mí mắt Giản Ương giật lên liên hồi.

"Ý cậu là gì...?"

"Ý là."

"Nếu cô làm vậy, nhất định sẽ bị bắt đi, từ đó không ai còn biết cô ở đâu nữa."

Một câu ấy khiến lưng Giản Ương lạnh toát, mồ hôi thấm ướt cả người.

-

"Trước khi gặp phụ huynh, tôi còn hỏi Tiểu Mãn về mức tiền sính lễ thông thường. Tiểu Mãn nói chuẩn bị vài chục vạn là rất hào phóng rồi. Tiểu Mãn thật sự quá keo kiệt luôn đó ←_← Tôi nguyện dâng tất cả cho Ương Ương!" -《Nhật ký Chu Ôn Dục 27》

Bình Luận (0)
Comment