Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 28

Giản Ương hồi lâu không nói gì.

Từ lúc cô phát hiện ra từng tầng từng tầng cạm bẫy, biết được bản chất thật sự của Chu Ôn Dục đến nay, dù cảm thấy thất vọng, phẫn nộ, hoảng loạn, nhưng hai năm yêu đương vừa qua là thật, những điều tốt đẹp Chu Ôn Dục dành cho cô cũng là thật.

Có lẽ chính vì bị nuông chiều quen rồi nên mới sinh ra cái kiểu vô tư không biết sợ, nghĩ rằng Chu Ôn Dục cho dù thế nào cũng không thể thật sự làm điều gì quá đáng với cô được.

Người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt, chỉ có lời người khác nói ra, mới khiến cô như được gõ tỉnh trong đầu.

Giản Ương nhẹ nhàng đặt ngón tay lên khuôn mặt đứa trẻ ba bốn tuổi trong bức ảnh chụp gia đình đầu tiên.

Người phụ nữ trong ảnh với đôi mắt nhìn về ống kính vô hồn trống rỗng.

So với thời thiếu nữ từng đứng trước cổng trường đại học A, rạng rỡ phong hoa, thì giờ đây bà như đóa hoa bị rút cạn dưỡng chất, đang dần héo tàn úa rũ.

Người đàn ông bên cạnh không cho phép phản bác, đặt tay lên vai bà ấy, tư thế mang theo ý chiếm hữu tuyệt đối và giam cầm.

Đứa trẻ trên đầu gối người phụ nữ chính là Chu Ôn Dục, hướng về ống kính nở nụ cười rất ngọt ngào, như thiên thần trong tranh sơn dầu.

Anh đúng thật là từ nhỏ đã luyện được nụ cười ngọt ngào lấy lòng người khác đến mức thuần thục.

Nhưng bức tường nền sang trọng phía sau lại giống như chiếc lồng son ngập đầy tử khí.

Hai người lớn không ai cười, chỉ có đứa trẻ như một cỗ máy thực thi mệnh lệnh, nở nụ cười trông có vẻ hạnh phúc.

Nhìn lâu, Giản Ương cũng cảm thấy một cảm giác đè nén như sắp bị bóp nghẹt hơi thở.

Rốt cuộc là phải lớn lên trong môi trường như thế nào, mới có thể nuôi dưỡng nên một Chu Ôn Dục như thế?

Tất cả oán hận, sợ hãi, trong khoảnh khắc này lại tụ thành chua xót và xót xa, Giản Ương hy vọng Chu Ôn Dục có thể hạnh phúc, nhưng mỗi khi đến gần anh, cô lại tiến gần hơn tới nỗi đau.

Cô nhắm mắt lại, định đợi cảm xúc cuộn trào này lắng xuống.

Nhưng dòng suy nghĩ bị giọng nói của Bùi Quan Ngọc cắt ngang.

"Tôi khuyên cô nên quay về với anh ta."

Thẩm Tích Nguyệt sửng sốt trừng mắt nhìn cậu: "Em nói gì cơ?"

Bùi Quan Ngọc thản nhiên nhấp một ngụm trà: "Công cốc thôi, chi bằng chấp nhận sự thật."

"Nhóc con, tam quan của em lệch lạc à!" Thẩm Tích Nguyệt lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cậu: "Ai mà dám ở bên một tên tiểu ác ma đã lừa mình suốt hai năm trời chứ?"

Bùi Quan Ngọc đáp: "Người thì có tốt xấu, nhưng yêu thì không phân biệt."

"Em...! Thôi bỏ đi." Thẩm Tích Nguyệt lườm, "Chị thấy sau này em cũng sẽ là một kẻ đầu óc toàn tình yêu thôi, bọn chị thì không có như vậy đâu."

Nhưng trái tim Giản Ương lại bị câu "yêu thì không phân biệt" đó đập vào nặng trĩu.

Chu Ôn Dục lừa cô là thật, khống chế cô cũng là thật.

Nhưng những điều tốt đẹp anh dành cho cô, càng là sự thật.

Còn tình yêu của Chu Ôn Dục... Giản Ương lúc giận nhất đã từng ra sức nghi ngờ và phủ nhận nó.

Nhưng tình yêu là thứ không thể giả được, từ ánh mắt, hành động, giọng điệu.

Tình yêu của Chu Ôn Dục, phần lớn cũng là thật.

"Tới giờ nghỉ trưa của tôi rồi." Bùi Quan Ngọc nói.

Nghe ra là đang vô cùng không khéo léo đuổi khách.

"Khoan đã!" Thẩm Tích Nguyệt sốt ruột ngăn lại.

Cô ấy thật sự rất không muốn Giản Ương tiếp tục dây dưa với Chu Ôn Dục nữa, Ương Ương tốt thế này, nên xứng với một người con trai sạch sẽ, có thân thế rõ ràng cơ mà?

Nếu thật sự bị Chu Ôn Dục dụ dỗ đi mất, bên cạnh anh u tối đến vậy, kẻ thù vây quanh, tinh thần cũng không ổn định, ngày ngày bị một người như thế chiếm hữu, bị khống chế, thật sự sẽ phát điên mất!

Quan trọng nhất là Chu Ôn Dục phòng bị cô ấy như phòng giặc, nếu Ương Ương bị đưa đi rồi, sau này còn có thể gặp lại cô được nữa không?

Tâm trạng của Thẩm Tích Nguyệt y như fan nhìn thấy idol nhà mình bị lợn rừng gặm mất.

"Chị sẽ đưa thêm cho em hai mươi hộp." Cô ấy nói, "Em giúp chị đi mà."

"Em giúp không được."

"Bốn mươi hộp!"

Giản Ương vẫn chưa hiểu đơn vị này là gì. Gì mà hai mươi hộp với bốn mươi hộp?

Bùi Quan Ngọc: "Chip của Neocore gần như đã thâm nhập vào toàn bộ các lĩnh vực tính toán hiệu năng cao và trí tuệ nhân tạo trong nước. Chị biết điều đó nghĩa là gì không?"

Câu sau cậu không nói tiếp, nhưng hai người đều đã hiểu.

Nghĩa là nếu Chu Ôn Dục muốn bay qua để bắt người, thì dễ như trở bàn tay.

Thẩm Tích Nguyệt nổi cả da gà: "Không có cách nào trị được thằng Tây này sao!" Cô ấy thật muốn báo cảnh sát tống cổ anh vào tù cho rồi.

"Sau này mỗi tháng chị cúng cho em mười hộp được chưa!"

Cuối cùng Bùi Quan Ngọc cũng nhúc nhích ngón tay, bấm gọi một cuộc điện thoại quốc tế.

"Em có thể giúp liên lạc với Lyson."

...

Rời khỏi dinh thự nhà họ Bùi, đúng lúc là buổi trưa.

Tháng Năm, ánh nắng chiếu lên người đã bắt đầu có chút oi bức.

Giản Ương đi trên đường, trong đầu vẫn đang nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi giữa Bùi Quan Ngọc và Lyson.

Trong điện thoại, giọng người đàn ông hòa nhã, mang theo tiếng cười, đối diện với một cuộc gọi xa lạ, có phần mạo phạm và chẳng rõ mục đích như vậy mà vẫn giữ được phép lịch sự, thể hiện đúng như cái cách truyền thông phương Tây mô tả về Lyson: "doanh nhân truyền kỳ hài hước dí dỏm, có tầm nhìn xa trông rộng."

"Xin hãy tha thứ cho con trai tôi, vì những rắc rối đã gây ra cho các cô." Lyson cười ha hả nói: "Tôi sẽ cho vệ sĩ của mình tới đón nó về."

Thảo nào.

Thảo nào mà từ tháng Ba, Chu Ôn Dục đột nhiên gấp rút vừa dỗ vừa lừa cô quay về nước, thì ra là từ lúc đó, vị trí của anh đã bị Yến Thính Lễ tiết lộ cho Lyson, bắt đầu bị vệ sĩ của Lyson theo dõi.

Tất cả đều nối lại thành một chuỗi rõ ràng.

Đang đi, điện thoại của Giản Ương lại rung lên, là hàng loạt tin nhắn từ Chu Ôn Dục.

Anh nói cô chăm sóc bà quá lâu sẽ mệt, để Sophina thay cô một buổi chiều.

[Ương Ương, anh muốn đưa em đến một nơi.]

Ban đầu cô định từ chối, nhưng khi ngón tay chạm vào màn hình, vẫn hỏi: [Đi đâu vậy?]

Chu Ôn Dục trả lời rất nhanh, hỏi cô có đang ở bệnh viện không, anh đang đến đón.

[Cụ thể đi đâu thì tạm thời giữ bí mật với Ương Ương >

Bình Luận (0)
Comment