Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 29

Sau khi nói ra lời ấy, tảng đá đè nặng trong lòng Giản Ương cuối cùng cũng được buông xuống.

Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Ôn Dục, bình tĩnh nói: "Buông tay đi."

Chu Ôn Dục không có phản ứng gì rõ rệt, nhưng nụ cười giả tạo quen thuộc trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất.

Giọng anh trầm xuống trở lại, nghiêng đầu quét mắt nhìn tất cả mọi người, nhàn nhạt nói: "Tôi biết các người đang bày trò gì."

"Để chỗ này lại cho tôi và Ương Ương, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một chút."

"Không được! Lỡ như anh làm gì Ươơng..." Thẩm Tích Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị Chu Ôn Dục ngắt lời.

Lông mày anh nhíu lại, trên mặt là vẻ cực kỳ chán ghét và lạnh lẽo.

"Tốt nhất là cô câm miệng cho tôi. Không thì sau này ngủ cũng đừng nhắm mắt lại."

"Tôi sẽ trả thù cô đấy."

Thẩm Tích Nguyệt bị dọa cho giật nảy người.

Cô ấy lập tức định chạy đi gọi bác Bùi của mình ra làm chỗ dựa. Bác Bùi là bác họ của Bùi Quan Ngọc, cũng là cấp dưới của ông ngoại cô ấy.

"Cho tôi mười lăm phút." Chu Ôn Dục nói.

Giản Ương sợ anh phát điên: "Nguyệt Nguyệt, chị và anh ta thật sự còn chút chuyện phải nói."

Cho đến khi vị lãnh đạo họ Bùi kia gật đầu: "Tích Nguyệt, chúng ta ra ngoài cửa chờ một chút."

Thẩm Tích Nguyệt vẫn chưa yên tâm, còn ra hiệu cho Giản Ương rằng nếu có chuyện gì thì cứ gọi cô ấy.

Mãi đến khi đám đông tản đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

"Đứng mãi mỏi chân." Chu Ôn Dục nắm tay cô kéo đến ghế sofa: "Ngồi xuống rồi nói."

Không rõ đây là văn phòng của lãnh đạo nào đó ở sân bay, nhưng anh lại cư xử như thể đang ở nhà mình, hoàn toàn không có chút hoang mang nào của người sắp bị điều tra.

"Biết từ bao giờ vậy?" Chu Ôn Dục dựa vào thành ghế, hỏi bâng quơ.

"Để anh đoán xem." Anh nghĩ nghĩ, "Là cái hôm em đột nhiên đánh anh phải không?"

"Đúng là Ươơng Ương nhà anh..." Anh khẽ l**m môi một cái, dường như đang hồi tưởng: "Bảo sao mấy ngày trước lại hăng thế chứ."

"Nhưng góp ý một chút nè, Ương Ương đóng vai người yêu dở tệ lắm đấy."

Anh nhìn cô chằm chằm.

Toàn bộ vẻ ngọt ngào ngoan ngoãn mà trước kia anh cố tình dựng lên đều biến mất, gương mặt vốn đã sắc nét trong khoảnh khắc trở nên sắc lạnh và thành thục, khí chất lạ lẫm khiến Giản Ương chưa từng thấy bao giờ.

Giản Ương tự biết diễn xuất không bằng anh, cau mày: "Anh nhìn ra rồi, nên cũng đang diễn với tôi à?"

"Ha ha." Chu Ôn Dục ngửa đầu, nhắm mắt lại: "Chuyện đó thì không có đâu."

"Anh và Ương Ương giống nhau, cũng không biết nên yêu người khác thế nào."

Chỉ là muốn đánh cược chút thật lòng mà thôi.

Nhưng Ương Ương nhà anh đúng là tặng anh một món quà lớn thật đấy.

Giản Ương nghe mà thấy nghẹt thở, cô hiểu rõ sự mềm yếu và nhạy cảm của bản thân, muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, liền đứng dậy: "Đến nước này rồi, anh lừa tôi hai năm, tôi lừa anh một lần, xem như huề nhau. Chúng ta nên chia tay trong yên bình, sau này..."

Bàn tay cô đột ngột bị nắm lấy.

Bàn tay Chu Ôn Dục cứng như sắt, siết chặt lấy cô rồi kéo mạnh về phía trước.

Giản Ương không đứng vững, ngã xuống trong tư thế nửa quỳ, bàn tay chống lên g*** h** ch*n anh.

Cằm cô bị nâng lên, Chu Ôn Dục rũ mắt nhìn xuống.

Từ góc độ thấp như vậy, Giản Ương cực kỳ không thoải mái.

Cô cảm nhận được một tầng bóng tối dày đặc phủ xuống từ trên cao, ánh mắt đè nặng khiến da mặt cô như bị thiêu đốt.

"Ương Ương, em thật sự là quá đáng yêu đấy." Chu Ôn Dục nhếch môi.

Ngón tay anh siết chặt, chậm rãi đưa ngón cái nhét vào môi cô, lười biếng nói: "Loại người như anh, đạo đức thấp kém, chẳng có giới hạn, là kẻ tồi tệ, em đã vướng vào anh rồi mà còn mơ tưởng chia tay trong yên lành sao?"

Giản Ương trợn mắt nhìn anh, cố gắng kiềm chế: "Anh không muốn cũng phải muốn."

"Tôi không thể nào tiếp tục với loại người như anh, dù chỉ một giây được."

"Dữ quá ha, bé cưng." Chu Ôn Dục híp mắt cười khẽ.

Nhưng giọng nói bỗng chuyển sang dữ tợn: "Loại người như anh?"

"Nhưng mà..." Ánh mắt anh ánh lên tia xanh lạnh lẽo, giọng nói trầm khàn: "Ương Ương chẳng phải cũng yêu chết đi sống lại một thằng như anh sao?"

"Không phải cũng bị anh huấn luyện thành bé cưng d*m đ*ng ngoan ngoãn rồi sao?"

"Trừ loại như anh ra, còn ai sẽ yêu em như thế nữa, hửm?"

"Là bà nội sắp chết đến nơi của em, hay cái nhà nát bét như đống bùn đó?"

Cả lồng ngực Giản Ương như quả bóng bị chọc thủng, nổ tung trong nháy mắt.

Hóa ra anh thật sự...

Thật sự là mang tâm thái đó trong suốt hai năm qua, kiêu ngạo mà nhìn xuống tất cả những tổn thương và yếu đuối của cô, rồi bố thí thứ tình yêu gọi là "vĩ đại".

Tất cả lòng tự trọng đều bị giẫm dưới bùn. Giản Ương giận đến mức muốn hét lên.

Cô cắn thật mạnh vào ngón tay đang xâm phạm vào miệng mình, rồi hất mạnh tay anh ra.

Lý trí hoàn toàn sụp đổ. Giản Ương trừng mắt nhìn anh, giọng run rẩy: "Vậy nên bây giờ tôi không còn yêu anh nữa!"

"Hơn nữa mỗi khi nhớ đến việc trong tình trạng không biết gì, bị anh lừa gạt, bị anh khống chế, còn lên giường với anh, tôi thấy ghê tởm!"

"Anh có biết mấy ngày cuối, mỗi lần ngủ với anh xong là tôi đều muốn ói không!"

"Giá trị cuối cùng của anh chỉ là giúp bà tôi trị bệnh, rồi cút về mà sống cái đời người thượng đẳng của anh đi! Cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa!"

Lời còn chưa dứt, cổ Giản Ương đột nhiên bị một bàn tay cứng như đá siết chặt.

Trên tay Chu Ôn Dục còn có máu cô vừa cắn, máu nhỏ xuống từ cổ cô, chảy dọc xuống dưới, đỏ rực và ghê rợn nổi bật trên làn da.

Cuối cùng cô cũng nhìn thấy cảm xúc mất kiểm soát và tức giận trên gương mặt anh.

Anh không còn biểu cảm, ánh mắt tối sầm, trầm trầm đè nén xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ: "Em thật sự... khiến tôi rất tức giận đấy."

Nhưng ngay giây tiếp theo, anh lại nhếch khóe môi: "Tiện thể hôn chia tay thêm cái nữa được không?"

Giản Ương không thể tin nổi anh còn dám mặt không đổi sắc mà đưa ra loại yêu cầu này, cô tức đến mức đưa tay muốn đẩy anh ra, thì sau gáy liền bị một bàn tay bóp chặt.

Lưỡi Chu Ôn Dục hung hăng, điên cuồng cuốn lấy, xông vào miệng cô càn quấy cướp đoạt, khiến Giản Ương gần như mất hơi thở.

Cô cắn mạnh, trong miệng lập tức lan ra vị tanh của máu, cùng những giọt chất lỏng lạnh lẽo mằn mặn.

Giản Ương mở mắt, thấy trên gương mặt Chu Ôn Dục là những giọt nước mắt đứt đoạn, lăn xuống như bị cắt dây.
Ngón tay đang bóp sau gáy cô cũng run bần bật.

"Ghê tởm lắm hả?"

"Hôn tôi thấy ghê hả? Nuốt nước bọt của tôi muốn ói hả?"

"Hửm?"

Anh vừa ác ý m*t lấy môi cô, vừa chầm chậm hỏi lại.

"Ghê tởm cũng phải nuốt hết."

"Tôi nói cho em biết, lần này coi như tôi ngu."

"Lần sau gặp lại, tôi không chỉ muốn nước bọt đâu, tôi còn muốn bắn t*nh d*ch khắp người em, từng chỗ một, toàn thân đều phải là thứ dơ bẩn của tôi."

"Còn phải để dòng giống dơ bẩn của tôi trong bụng em. Cả đời dây dưa với nhau."

"Em phải cùng tôi mục rữa xuống địa ngục."

Giản Ương nếm thấy vị mằn mặn của nước mắt vương trên đầu lưỡi, cổ họng chát đắng, bao nhiêu lời tổn thương hơn nữa cũng nói không nên lời.

Không ngờ cô và Chu Ôn Dục lại đến bước hôm nay, hai người đối mặt nhau, dùng những câu độc địa nhất, đâm thẳng vào tim đối phương.

Giản Ương nhấn mạnh lần nữa: "Chúng ta sẽ không gặp lại nữa."

Chu Ôn Dục: "Chuyện đó không đến lượt em quyết."

Anh dùng ngón tay lau vết máu trên môi, ánh mắt rũ xuống, nhìn cô như con mồi đang run rẩy: "Tôi không cần cái loại 'chủ nhân' không biết nghe lời như em."

"Chủ nhân vốn không biết nghe lời. Chỉ có chó con mới nghe lời tôi, và không bao giờ rời khỏi tôi, đúng không?"

"Giản Ương, em không làm chủ nhân nữa, thì làm con cún của tôi đi."

Bàn tay bóp trên cổ cô không mạnh không nhẹ, giống như bóp nghịch một con vật cưng, không đủ siết chết nhưng cũng hoàn toàn không trốn thoát được.

"Anh... mơ... đi." Giản Ương nghiến răng bật ra ba chữ.

Chu Ôn Dục lại cong môi cười.

"Hồi mới thuần hóa Liik, nó cũng lì như vậy. Bây giờ thấy tôi chẳng phải cũng biết làm nũng, cọ cọ sao?"

"Nếu bé cưng không cần tình yêu của tôi." Chu Ôn Dục ghé sát má cô, nhìn rõ từng sợi lông tơ dựng đứng vì hoảng sợ, thở nhẹ một hơi bên tai cô: "Vậy thì tôi sẽ ăn sạch bé cưng."

"Chờ lần gặp sau nhé."

Giản Ương cố giữ lý trí, nhưng cơ thể lại run lên trong nỗi sợ của bản năng.

"Tôi nói rồi, chúng ta sẽ không gặp lại nữa!" Cô hét lên: "Cả đời này cũng không gặp lại nữa!!!"

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa báo hiệu mười lăm phút đã hết.

Giản Ương lập tức muốn đẩy anh ra. Chu Ôn Dục lại như biến thành một đứa trẻ phát cuồng, níu lấy cô không buông.

Anh lại đổi sang một bộ dạng khác, đầu dụi loạn vào cổ cô, giọng khẽ khàng cầu xin: "Bé cưng..."

"Anh đau quá..."

"Toàn thân đau đến muốn chết..."

"Cứu anh với, đừng bỏ anh lại..."

Giản Ương cụp mắt xuống, bàn tay khẽ vuốt đầu anh như thói quen cũ: "Đau thật à?"

Chu Ôn Dục khẽ chớp mi, ánh mắt lại hiện lên vẻ ngây thơ yếu ớt của một đứa trẻ, rưng rưng gật đầu.

Trong khoảnh khắc anh lơ đễnh ấy,_Giản Ương mạnh tay đẩy anh ra, lạnh lùng nói: "Vậy anh cứ đau đến chết luôn đi. Từ nay không gặp lại nữa."

Cô lập tức xoay người mở cửa. Phía sau vang lên tiếng bước chân gấp gáp.

"Đừng đi."

"Không được đi!"

"AHHH!!!"

Chu Ôn Dục đột nhiên gào lên, tiếng thét như dã thú phát điên.

Giản Ương phớt lờ tiếng thét ấy, chạy vội ra ngoài. Khi quay đầu lại, cô thấy Chu Ôn Dục bị hai vệ sĩ da trắng giữ chặt.

Anh đứng nguyên tại chỗ, môi còn dính máu, ánh mắt xuyên qua khoảng không khóa chặt lấy cô.

Đó là ánh mắt như ác quỷ từ địa ngục trồi lên, đôi môi đỏ rực mấp máy từng chữ: "Giản... Ương."

"Tôi nhất định, nhất định sẽ bắt được em."

Giản Ương th* d*c, cảm thấy một luồng lạnh thấu xương bò dọc sống lưng.

Ngay cả Thẩm Tích Nguyệt cũng bị ánh mắt đó làm sởn gai ốc. Cô ấy nắm lấy Giản Ương, kéo chạy: "Đi nhanh! Đi nhanh, Ương Ương!!!"

Đôi chân cứng đờ của Giản Ương cũng bị Thẩm Tích Nguyệt kéo chạy theo.

Sắp rẽ sang hành lang khác, Giản Ương quay đầu nhìn lần cuối.

Chu Ôn Dục vẫn đứng đó không nhúc nhích, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt như một vũng nước chết, giống một con chó bị vứt bỏ, linh hồn bị rút sạch.

Đó là lần cuối cùng Giản Ương nhìn thấy Chu Ôn Dục.

Và ánh mắt ấy từ đó về sau, thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của cô.

...

Lại là nửa đêm.

Giản Ương giật mình tỉnh giấc, ôm lấy trái tim đang đập loạn, gượng dậy nhìn bức tường phía trước.

Trên tường là một mảng lớn giấy khen phát ra ánh vàng nhạt trong bóng tối.

Chiếc máy điều hòa cũ kêu ù ù, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng mèo hoang.

Giản Ương nhìn trân trân vào bức tường rất lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Đây là căn nhà cũ ở huyện, nơi cô sống với bà nội. Bây giờ đang nghỉ hè, cô đã tốt nghiệp và quay về hơn một tháng.

Cơn ác mộng vừa rồi vẫn còn lởn vởn trong đầu._Giản Ương nhắm mắt, đợi cơn đau thắt ở tim dần trôi qua.

Cô lại mơ thấy Chu Ôn Dục.

Mơ thấy hai năm trước cô cầm xiên oden bước ra khỏi cửa tiệm, nhìn thấy Chu Ôn Dục đang đứng dưới ánh đèn đường, đeo balo, đôi mắt lấp lánh chờ cô dẫn về nhà.

Gương mặt đẹp đẽ, ánh mắt sáng trong, nài nỉ cô đón anh về.

Hoàn toàn đảo ngược với hiện tại.

Giản Ương thấy mình xuất hiện ở cái "Trang viên Dupont" nổi tiếng kia, tráng lệ đồ sộ, là bản mở rộng siêu cấp của mô hình trong game.

Trước mắt toàn là sương mù, cô lạc đường trong rừng tùng đỏ không thấy điểm cuối.

Sao cô lại ở đây?

Giản Ương trong mơ loay hoay tìm lối ra, cuối cùng cũng đến được rìa của rừng tùng, cứ ngỡ sắp thoát được rồi.

Một con sư tử nâu khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt, há to cái miệng đầy máu, lao ầm tới phía cô.

Giản Ương hét lên, quay đầu bỏ chạy.

Thắt lưng bị một bàn tay siết chặt, giọng nói như ma quỷ của Chu Ôn Dục vang lên bên tai: "A, bắt được em rồi đó bé cưng."

"Sao em lại bỏ rơi anh bỏ rơi anh bỏ rơi anh bỏ rơi anh bỏ rơi anh!!!"

"Đau quá đi bé cưng! Anh sắp bị bắt nạt chết mất rồi!" Giấc mơ lại chuyển cảnh, Giản Ương thấy Chu Ôn Dục bị người ta buộc vào sau ngựa kéo đi vòng vòng, bị nhốt trong tầng hầm đánh đập.

Ánh mắt nhìn cô giống hệt ánh mắt của con chó nhỏ bị vứt bỏ tối hôm chia tay ở sân bay.

Giản Ương choàng tỉnh dậy.

Cô hít sâu một hơi, uống mấy ngụm nước lạnh, ý thức mới dần tỉnh táo lại.

May quá.

Chỉ là mơ thôi.

Chu Ôn Dục đã biến mất khỏi cuộc sống của cô hơn hai tháng rồi, không thể nào bắt được cô nữa.

Hôm đó dẫn anh đến đồn cảnh sát điều tra chỉ là cái cớ. Chu Ôn Dục bị hỏi cung mấy ngày, rồi bị liệt vào danh sách người có nguy cơ, trục xuất về nước, từ đó bị cấm nhập cảnh.

Giản Ương cũng nghe theo đề nghị của Bùi Quan Ngọc, hủy toàn bộ phần mềm và thẻ ngân hàng, thậm chí còn thu mua một chiếc điện thoại cũ, đăng ký lại tất cả các tài khoản, còn cài luôn chương trình chống nghe lén mà Bùi Quan Ngọc thiết kế.

Người khác sau khi chia tay ít nhiều cũng còn dây dưa bạn bè chung này nọ, nhưng giữa cô và Chu Ôn Dục thì hoàn toàn không có. Trong hai năm ở bên nhau, Chu Ôn Dục hoàn toàn chiếm lĩnh và bao bọc cuộc sống của cô, đến một người quen chung cũng chẳng có.

Vì thế, Chu Ôn Dục cứ thế mà biến mất khỏi đời cô.

Còn đoạn cuối giấc mơ... Giản Ương khẽ kéo môi, cảm thấy bản thân đúng là lo xa quá rồi.

Chu Ôn Dục làm sao có thể bị bắt nạt được, anh chỉ biết bắt nạt người khác thôi.

Cuộc sống của Giản Ương trở lại yên bình, may mắn là có thêm những niềm vui giản dị.

Bà nội đã được chuyển về thị trấn nghỉ ngơi, gần ba tháng rồi, cuối cùng cũng có thể từ từ ngồi dậy, không còn phải nằm liệt giường nữa.

Lúc tái khám, bác sĩ nói chắc cần thêm một hai tháng tập vật lý trị liệu nữa là có thể từ từ xuống giường đi lại.

Ông bác sĩ chính là người đã khám cho bà cụ hồi đầu, mỗi lần thấy vết mổ gọn gàng sạch sẽ của bà đều không ngớt cảm thán tay nghề của bác sĩ phẫu thuật.

"Hồi đó sợ cháu buồn quá, bác còn không dám nói, ca mổ này ở bệnh viện tụi bác tỷ lệ thành công chưa đến 50%, trong nước cũng hiếm người làm được đâu."

"Cái ông giám đốc Tôn của bệnh viện X mà cháu nhắc đó, bác thấy chắc ổng cũng không làm được đẹp vậy đâu."

Giản Ương cụp mắt, mỉm cười.

Trên đường đẩy xe đưa bà cụ về, bà lại lẩm bẩm, hỏi rốt cuộc là bác sĩ ngoại quốc nào đã mổ cho bà lúc đó, sao mời được người ta tới.

Dĩ nhiên điều bà cụ lo nhất vẫn là tiêu bao nhiêu tiền, có nợ nần gì không.

Giản Ương im lặng rất lâu, nói: "Thật sự không nợ ai cả, mọi thứ đã thanh toán xong rồi."

Cứ ngỡ bà cụ sẽ như trước đây không hỏi gì thêm, ai ngờ bà đột nhiên nói: "Là cậu thanh niên đó phải không?"

"Hả?" Giản Ương sững người.

"Cái cậu mấy lần tới đứng ngoài phòng bệnh đó mà không vào." Bà nói: "Nhìn là biết đứa trẻ ngoan."

"... Ngoan?"

Giản Ương không nói tiếp, thầm nghĩ những chuyện bẩn thỉu Chu Ôn Dục làm ra, nói ra chắc đủ dọa bà cụ ngất xỉu luôn. Không ngờ mắt bà lại tinh vậy, còn thấy được tên quỷ nhỏ kia trốn sau cửa phòng bệnh.

Cô chợt nhớ tới những hộp quà đỏ chót anh mang tới, xếp vòng quanh chân.

Giản Ương nuốt xuống vị chát lan trong cổ họng: "Là anh ta... nhà anh ta có người làm trong ngành này. Bọn cháu chia tay rồi, thật đấy."

"Cháu nên để cậu ấy đến gặp bà một lần." Bà cụ nói, "Bà còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy."

Giản Ương tiếp tục đẩy xe lăn, không nói gì nữa.

Trong kỳ nghỉ hè, Triệu Lâm cũng đến mấy lần, nói là đến thăm bà nội.

Mỗi lần bà tới, Giản Ương đều ra ngoài dạy kèm cho một học sinh lớp 12 ở tòa bên cạnh để tránh mặt.

Nhưng Triệu Lâm cứ nhất quyết chờ cô về, lần nào cũng nhiệt tình nấu mấy món ăn.

Giản Ương nhàn nhạt nói: "Sau này đừng mua đồ ăn tới nữa."

Không cần nghĩ cũng biết, bây giờ Triệu Lâm sống ở nhà họ Đoạn chắc còn khổ hơn. Tài sản bị đem đi thế chấp, còn nợ nần chồng chất.

Nhà họ Đoạn vốn đã là kiểu người thực dụng, lại vì Đoạn Việt mà cả nhà rơi vào bước đường này, bà vốn đã bị mẹ chồng và em chồng chèn ép, giờ thì chắc còn thảm hơn.

Thấy con gái cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Triệu Lâm bắt đầu khóc lóc kể khổ.

Bà nói tay Đoạn Việt bị thương nên không viết được trong kỳ thi đại học, đã gửi đi học lại, học phí rất cao, nói nhà đang nợ nhiều quá, hai ngàn một tháng có thể giảm xuống một ngàn không, còn nói tiền thuê tiệm hoa quá đắt, làm ăn không nổi, bà đã đi làm thêm tới ba công việc.

Giản Ương đặt đũa xuống: "Lúc trước con nói Đoạn Việt đi làm rồi trả nợ, sao mẹ lại đi trả thay?"

"Mẹ là mẹ nó mà, sao không lo cho được..."

"Vậy đó là lựa chọn của mẹ." Giản Ương bình thản nói, "Tất cả những khổ sở này đều là do mẹ tự chọn."

"Còn nữa, con cũng có rất nhiều chuyện phải lo, sau này không muốn nghe mẹ kể khổ nữa, những điều đó không liên quan đến con."

Bị sự lạnh lùng của cô làm cho sững sờ, Triệu Lâm đứng ngẩn tại chỗ, như thể không nhận ra con gái mình nữa, nhìn cô rất lâu, trong mắt ngân ngấn nước.

Giản Ương chỉ cúi đầu tiếp tục ăn.

Cũng may là do bận rộn, Triệu Lâm đến càng lúc càng ít.

Cuối tháng tám, bà cụ đã có thể chống gậy đi bộ. Giản Ương đưa bà đến bệnh viện thành phố tái khám lần cuối.

Bác sĩ nói hồi phục rất tốt, thấy bà cụ có vẻ vui vẻ, Giản Ương nói sẽ dắt bà đi dạo phố, rồi đến tiệm mì trước cổng chợ, quán mà hai bà cháu cùng thích.

Nhưng thời tiết mùa hè nói thay là thay, trời bỗng mưa như trút nước.

Ngồi trong tiệm mì, Giản Ương nhìn thấy Triệu Lâm đạp xe ba bánh đi ngang, bà không thấy cô, vẫn mặc chiếc áo sơ mi caro năm ngoái Giản Ương mua, đã bạc màu vì giặt nhiều.

Trên xe chất đầy sách vở và chai nhựa nhặt được, chất cao như núi, Triệu Lâm đạp một cái mà xe còn chẳng nhúc nhích, loạng choạng một cái rồi nghiêng hẳn.

Mấy bó chai nhựa phía trên rơi hết xuống đất.

Mưa tạt ướt đẫm người bà.

Một người phụ nữ chẳng có chút sức phản kháng trước cuộc đời, cứ thế đội mưa, vừa liên tục xin lỗi người khác vì bấm còi thúc giục, vừa cúi đầu nhặt từng cái chai rơi vãi.

Giản Ương ngồi trong tiệm mì nhìn một lúc, lấy cây dù dự phòng trong túi ra, bước đến.

Những ngày mưa trong quá khứ, Triệu Lâm luôn vắng mặt, để lại cả tuổi thơ ướt sũng cho Giản Ương.

Cuối cùng cô đưa cho Triệu Lâm một cây dù.

Những khốn khó mưa gió sau này trong cuộc đời, Triệu Lâm chỉ có thể tự mình che dù, Giản Ương sẽ không can dự nữa.

Không ai có thể dựa vào ai cả đời.

Tháng chín, A đại khai giảng.

Trước đó một tuần, Giản Ương dắt bà nội, cùng nhau lên máy bay đến thủ đô.

Lần đầu tiên đặt chân đến đất Kinh thị, ánh mắt bà cụ lấp lánh, siết chặt tay cô.

"Bà ơi, cháu có kinh nghiệm mà, đi theo cháu nhé, nhất định sẽ cho bà ăn ngon chơi vui."

Bà cụ mắng yêu: "Nói khoác."

Giản Ương cười nhạt đỡ vai bà: "Thật mà, khách còn cho cháu đánh giá siêu tốt, thưởng thêm nhiều tiền lắm đó."

"Đi thôi bà, chúng ta lên đường nào."

...

【Lời tác giả】

Cuộn đầu kết thúc rồi nha!!!

Tên quỷ nhỏ kia còn đang phát rồ bên đất Mỹ, đời sống không có ý nghĩa thì chẳng đáng để ghi chép, nên vài chương này anh quyết định không viết nhật ký nữa~!!!

Về sau chắc chắn sẽ bị chỉnh đốn lại, nhưng cũng giống như Tiểu Yến vậy, cần phải dùng dây xích chó mà buộc lại~

Bình Luận (0)
Comment