Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 30

Nghỉ hè mà đến Kinh thị chơi, thật ra không phải một quyết định quá sáng suốt, khắp nơi chen chúc đông nghịt, xếp hàng dài dằng dặc.

Nghĩ đến chân cẳng bà đã không còn linh hoạt, sợ bà nội mệt, nên mỗi ngày Giản Ương chỉ đưa bà cụ đi một chỗ.

Miếng dán tủ lạnh hình đèn cung đình bán trong cửa hàng sáng tạo văn hóa ở Cố Cung tinh xảo vô cùng, bấm một cái còn có thể phát sáng. Bà cụ đưa tay lên ngắm nghía yêu thích, nhìn thấy giá thì trợn tròn mắt, nhỏ giọng lầm bầm câu gì đó rồi vội vàng đặt lại chỗ cũ.

Giản Ương nhìn mà bật cười trong bụng, thừa lúc bà cụ không để ý, lén lấy xuống bỏ vào giỏ hàng.

Cô dùng đầu ngón tay mân mê chiếc đèn cung đình trong tay, cố ý đến nơi từng đến, cho dù Giản Ương có cố tránh né đến mức nào, ký ức vẫn như thuỷ triều ào tới trong đầu.

Những miếng dán tủ lạnh ở đây, cô từng có đủ cả.

Lúc đưa Chu Ôn Dục đi du lịch, chính cô cũng giống bà mình bây giờ, mê mẩn mấy thứ văn hoá sáng tạo này, đứng cả buổi vẫn chưa nỡ rời đi, nhưng liếc nhìn bảng giá rồi lại bỏ xuống.

Chu Ôn Dục đứng bên cạnh, cô sờ cái nào, anh liền ném cái đó vào giỏ mua hàng, hào phóng tiêu tiền tới bốn con số, sau đó toàn bộ được dán dày đặc trên tủ lạnh căn hộ của họ.

Về sau được Giản Ương gom lại đem về Ninh Thành, lại bị Chu Ôn Dục đóng gói mang sang tận Mỹ.

Không biết mấy thứ linh tinh này có đang bị bỏ quên ở xó nào đó trong bụi bặm không.

Giản Ương cùng bà nội nhàn nhã dạo chơi suốt bảy ngày, sau đó lại cùng bà cụ lên xe, tiễn bà cụ về quê.

Với việc cô đột ngột không chọn đi làm mà kiên quyết học tiếp cao học, bà nội tuy có chút luyến tiếc nhưng nhìn chung vẫn gật đầu ủng hộ: "Học đi con, học nhiều thì hiểu nhiều chuyện."

Giản Ương vẫn muốn tiếp tục thuê người giúp việc, với giá hai nghìn mỗi tháng, lo cho bà nội ba bữa cơm mỗi ngày, có việc gì nặng nhọc thì tới phụ thêm.

Nhưng bà nội sống chết không đồng ý: "Bây giờ bà đi lại thuận tiện rồi, tự nấu cơm có gì mà không làm được."

Để bà nội yên lòng, cô nói đây là năm vạn tệ nhà họ Đoạn trả lại cho cô.

Đoạn Nham nhìn chung là người giữ chữ tín, mỗi tháng đều chủ động chuyển cho cô hai nghìn, số tiền này dùng để chăm sóc bà cụ là vừa vặn.

Nhưng bà nội vẫn không nỡ: "Số tiền này để làm chuyện khác chẳng phải tốt hơn sao..."

"Bà cứ an tâm dưỡng bệnh đi, rảnh thì đi đánh bài tán gẫu với người ta cũng được."

"Đợi con nghỉ là con về với bà." Giản Ương vừa thu dọn hành lý vừa dặn dò.

Lúc xếp đến cùng, Giản Ương nhìn thấy chiếc thẻ đen mà Chu Ôn Dục từng đưa, được kẹp trong ví đựng thẻ.

Cô sững người.

Thứ quan trọng như thế mà cô lại quên trả lại cho anh.

Giản Ương chạy đến chi nhánh ngân hàng lớn nhất ở huyện, ra quầy dịch vụ để tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, khiến cả lãnh đạo ngân hàng phải ra mặt.

Lãnh đạo ngân hàng nói đây là thẻ hai chiều, có thể dùng ở cả hai quốc gia. Khi cô được thông báo về con số thiên văn trong đó, đầu óc Giản Ương lập tức quay cuồng.

Cô đã đoán ra số tiền trong này không sạch sẽ gì.

Vì cô nhớ lại vẻ mặt rất đáng ghét của Chu Ôn Dục khi đưa thẻ cho cô hôm đó.

Tên quỷ nhỏ này gom hết đống tiền dơ bẩn lại nhét cho cô, là muốn kéo cô cùng phạm tội sao? Mà đến giờ Chu Ôn Dục vẫn chưa hề khoá tài khoản thẻ này.

Nghĩ đến ý đồ của anh khi đưa thẻ, Giản Ương cắn răng bẻ gãy thẻ, ném thẳng vào thùng rác tái chế.

Đi chết đi.

Tháng 9 khai giảng, khi gặp lại Đường Tranh, cô ấy tỏ ra rất vui, còn ôm lấy Giản Ương một cái.

"Thật vui khi được gặp lại em."

Thời gian học cao học tự do hơn nhiều so với đại học.

Có một giáo viên hướng dẫn thuần học thuật như Đường Tranh là một điều vô cùng may mắn.

Vừa khai giảng, đề tài của Đường Tranh vẫn chưa bắt đầu, Giản Ương khá rảnh, có thể cùng Phùng Nhược và Thẩm Tích Nguyệt cũng học cao học, ra ngoài đi dạo, chụp hình.

Nhờ có trợ cấp hàng tháng dành cho nghiên cứu sinh, thêm khoản hỗ trợ từ đề tài của Đường Tranh, cộng thêm các loại học bổng, lại không có chi phí thuê nhà ngoài, chi tiêu cơ bản của Giản Ương cũng đã được đảm bảo.

Cô không còn như hồi đại học, lúc nào cũng lo lắng cho tương lai, sợ không gánh vác được trách nhiệm gia đình, đi khắp nơi làm thêm, bươn chải.

Điều tốt đẹp hơn là sau cơn đại nạn lần đó, bà nội cũng biết quý trọng sức khỏe, không còn dằn vặt bản thân để tiết kiệm nữa, còn ra ngoài đánh bài giải khuây. Trong video dì giúp việc gửi tới, sắc mặt bà nội cũng hồng hào hơn trước rất nhiều.

Tảng đá đè nặng vai cô từ bé đến lớn, như bỗng chốc tan biến.

Cô chợt nhận ra không có chuyện gì là không vượt qua được, cũng chẳng có ai là rời khỏi rồi mình sẽ không sống nổi.

Cuộc sống đơn giản bình thường như vậy, với cô mà nói chính là hạnh phúc.

Chỉ là ám ảnh của Thẩm Tích Nguyệt hình như còn lớn hơn cả cô.

Khi ra ngoài dạo chơi, mấy lần cô ấy vẫn lo lắng hỏi Giản Ương, có bị Chu Ôn Dục quấy rầy không.

Giản Ương lắc đầu: "Không có, hoàn toàn không."

Ngay cả phần mềm chống nghe lén mà Bùi Quan Ngọc cài cho cô, đến giờ cũng chưa từng cảnh báo lần nào.

Chu Ôn Dục thật sự... đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.

"Thật à?" Thẩm Tích Nguyệt cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra, hừ một tiếng: "Cứ tưởng tên điên kia có bản lĩnh lắm, hôm đó dọa người ta ghê lắm, còn tưởng anh ta định tung đòn ác gì cơ."

"Để em lên mạng nước ngoài tìm thử, xem có tin tức gì không." Nói rồi, Thẩm Tích Nguyệt móc điện thoại ra, thành thạo vượt tường lửa.

Giản Ương nghĩ chắc là không có.

Chu Ôn Dục không chịu được ai nói xấu mình một câu, có cũng sẽ ngang ngược mà xóa sạch.

"Ê, có thật nè."

"Má ơi! Nhưng mà cái gì đây trời!!!"

"Cái tên này..." Thẩm Tích Nguyệt run tay, kinh ngạc nói: "Tên này trong tang lễ của bà nội mình, lại để cho thú cưng 'vô tình' hất đổ bình tro cốt, má ơi đúng là cháu ngoan mặc hiếu phục!"

"Còn có ảnh nữa, nhưng mờ quá... cái con thú này là gì mà to thế?" Vừa nói, Thẩm Tích Nguyệt vừa muốn đưa điện thoại cho cô xem.

Bị bất ngờ nghe tin về anh, tim Giản Ương đập loạn cào cào.

Cảm giác âm u như trong giấc mơ lập tức bao trùm lấy cô, cô nhanh chóng che lấy màn hình điện thoại Thẩm Tích Nguyệt: "Được rồi, đừng xem nữa."

"Bọn chị đã không còn quan hệ gì rồi."

Ngón tay Giản Ương lạnh toát, không chỉ vì cái tin khó tiêu hóa đối với người bình thường, mà còn vì sự phóng túng buông thả trong cách hành xử của Chu Ôn Dục hiện giờ.

Cô chỉ mong thời gian sẽ làm mọi thứ phai nhạt, để Chu Ôn Dục sớm quên đi một người như cô, sống cuộc đời của anh cho tốt.

Giản Ương vẫn muốn sau này có thể ra nước ngoài, đi xem thế giới.

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong yên bình.

Cận kề Quốc khánh, Giản Ương nhận được một tin ngoài dự liệu từ Đường Tranh.

Đường Tranh nói Bối Lị sắp về nước công tác, lâu lắm không gặp, tính hẹn nhau ăn bữa cơm.

Xét đến cái duyên đã có giữa Giản Ương và Bối Lị, cô ấy hỏi Giản Ương có muốn đi cùng không.

"À đúng rồi, lần này Lục Tắc cũng cứ nhất quyết đòi theo." Đường Tranh nói, "Cậu ta bảo là muốn gặp lại em."

Dính dáng tới những người có liên quan đến Chu Ôn Dục, trong lòng Giản Ương vẫn có chút bất an.

Nhưng nghĩ lại, chính Chu Ôn Dục đã bị cấm nhập cảnh, hơn nữa suốt khoảng thời gian dài vừa qua đều yên ắng, không hề định vị cũng không nghe lén cô, xem ra cũng chẳng còn nguy hiểm gì nữa, vì thế Giản Ương gật đầu đồng ý.

Quả nhiên giống hệt những gì Giản Ương tưởng tượng, Bối Lị là hình mẫu nữ cường gọn gàng quyết đoán, tóc dài ngang vai, mặc sơ mi quần tây đơn giản, vừa gặp đã nhiệt tình chào hỏi cô.

Đường Tranh và cô ấy là bạn học cũ ở HongKong.

Sau khi Bối Lị tốt nghiệp liền sang Mỹ du học, rồi ở lại bên đó làm việc, lập gia đình.

Cô ấy và chồng đều là kiểu nghiện công việc chính hiệu, sinh ba đứa con nhưng chẳng có thời gian chăm, đều để "thả rông" trong nhà.

Nhưng tình thương dành cho con cái thì lại không thiếu, vì thế mới nuôi ra được một đứa trẻ vừa quậy phá vừa vô tâm như Lục Tắc.

Còn khi gặp lại Lục Tắc, Giản Ương gần như có cảm giác như gặp người ở kiếp khác.

Cậu trông trưởng thành hơn so với nửa năm trước, cả lời nói lẫn hành xử đều chững chạc hơn nhiều, mái tóc xoăn bồng bềnh phong lưu cũng được ép thẳng.

Đối với Lục Tắc, Giản Ương vẫn luôn cảm thấy vô cùng áy náy.

Suy cho cùng từ đầu đến cuối, Lục Tắc là người vô tội, cậu chỉ có ý tốt muốn nhắc cô, lại bị dọa nạt ép phải về nước, còn mất luôn cả danh dự.

Quá mức vớ vẩn.

Ăn cơm xong, Bối Lị và Đường Tranh ngồi ôn chuyện cũ.

Lục Tắc nhịn không nổi, ngồi sang chỗ cô, nhỏ giọng nói chuyện.

"Cái tên đó, anh ta về rồi. Ương Ương, rốt cuộc cô làm cách nào vậy?"

Giản Ương sơ lược kể lại quá trình.

"Cô đúng là may mắn đấy." Lục Tắc nghe xong cảm thán, "Tên đó tự phụ đến mức nghĩ chẳng ai thoát nổi khỏi sự khống chế của anh ta."

Đúng là may mắn.

Nhớ đến cảnh cuối ở sân bay hôm đó, Giản Ương vẫn thấy sợ đến run cả người.

Nếu không có Bùi Quan Ngọc giúp, và thêm chiêu "xuất thần" của Yến Thính Lễ... thì một mình cô biết lấy gì chống lại Chu Ôn Dục?

Trước đây đúng là quá ngây thơ.

"Anh ga về sau làm việc càng lúc càng phô trương." Lục Tắc chỉ chỉ đầu mình: "Tôi thấy đoạn này của anh ta hình như... càng có vấn đề."

Lục Tắc thao thao bất tuyệt, nói mãi không dứt.

Về Chu Ôn Dục, truyền thông nước ngoài đưa tin ầm ĩ, trong giới của họ cũng bàn luận không ngừng l, toàn là lũ thanh thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi đang máu nóng, gặp loại người cuồng ngược, bất kham như vậy thì rất khó không sùng bái.

Chu Ôn Dục về nước xong, liền cùng nhóm Kyle và Albert ở Manhattan mở một bữa tiệc xa hoa vô độ, quy tụ đủ loại danh lưu Âu Mỹ. Vì tìm cảm giác k*ch th*ch, bên trong đánh bạc, hít khí, party thác loạn đều là chuyện thường.

"Nhưng lần này buổi tiệc truyền ra một tin rất thú vị."

"Có một người mẫu rủ anh ta lên tầng. Tên đó công khai nói mình bất lực, không nhìn nổi mấy thứ bẩn thỉu. Câu này lan nhanh khắp nơi luôn."

Giản Ương: "..."

"Ương Ương, anh ta thật sự... bất lực à?" Lục Tắc nghe mà mừng như mở cờ.

Không rõ vì tâm trạng gì, Giản Ương gật đầu: "Ừ, thật."

"Wow... vậy nên anh ta mới u ám vặn vẹo như thế." Lục Tắc cuối cùng cũng tìm được lý do, còn thương xót an ủi cô, "Ương Ương, cô thật sự quá nhân hậu, đến bây giờ mới chia tay anh ta."

Lục Tắc lại kể đến chuyện xảy ra trong tang lễ của bà nội Chu Ôn Dục.

Hôm đó hiện trường ầm ĩ lớn vô cùng, Chu Ôn Dục "vô tình" làm đổ tro cốt, khiến chồng sau người Hoa của Rosanne tức đến mức huyết áp tăng vọt.

Chu Ôn Dục với tư cách là kẻ gây chuyện, lại ngay tại trận rơi nước mắt, kể lể tình cảm của mỉnh với bà nội người Hoa, khiến toàn bộ khách dự tang lễ đều cảm động.

Hạ Hoa tức đến muốn đánh người, Chu Ôn Dục liền vừa khóc vừa gọi cảnh sát, nói anh đã phát hiện lượng lớn thuốc hướng thần trong kim tiêm mà bà nội dùng trước khi qua đời, Hạ Hoa bị nghi cố ý lừa bịp thay đổi di chúc, định nuốt trọn di sản.

Di chúc của Rosanne ngay lập tức mất hiệu lực, đồng thời ba người con của Rosanne cũng đột nhiên nhảy ra chỉ trích cha mình.

Hạ Hoa bị cảnh sát áp giải điều tra, trong thời gian này không còn quyền thừa kế nữa.

Mà theo "Thời báo Tài chính", cổ phần Neocore mà ba người con của Rosanne có thể phân, từ lâu đã bị âm thầm bán tháo với giá thấp một cách kỳ lạ.

Thân phận người mua... tạm thời không rõ.

Tin tức về việc này bàn tán nát trời.

Netizen không biết nội tình, dư luận một chiều mắng Hạ Hoa giết vợ cướp tiền, yêu cầu cảnh sát xử lý thật nặng.

Nhưng Lục Tắc là người trong gia tộc, cậu biết Rosanne và người chồng người Hoa này tình cảm sâu nặng. Sau khi ly hôn với Owen, họ vẫn tái hôn và sống nương tựa nhau suốt mấy chục năm.

Hạ Hoa làm sao có khả năng bỏ thuốc hướng thần vào thuốc của người vợ vốn đã không còn nhiều thời gian?

Mà viện điều dưỡng tư nhân đó lại thuộc chuỗi Provindence dưới trướng tập đoàn họ.

Nghĩ đến mối dây liên hệ đầy tầng tầng lớp lớp giữa Chu Ôn Dục và nơi ấy, quả thật không thể nghĩ sâu, bởi chỉ cần nghĩ thêm một chút thôi, đã khiến người ta lạnh sống lưng.

Internet nước ngoài cũng có người đoán được nội tình, nhưng chỉ cần F5 một cái, toàn bộ bài viết liền biến mất không còn dấu tích.

Còn về chuyện tại sao ba người con của Rosanne đột ngột trở mặt, người mua số cổ phần kia là ai, những giả thuyết đó còn rối rắm hơn nữa.

"Tôi thấy không thể nào không dính dáng đến tên đó." Lục Tắc kết luận.

Ngón tay Giản Ương siết chặt tách trà hơi run nhẹ, cô uống một ngụm, nén xuống nỗi lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Mỗi lần nghe thêm về Chu Ôn Dục, sự chấn động trong lòng cô lại được nâng lên một tầng mới.

Con người như thế... thật sự là người con trai đã từng nằm trong lòng cô gần hai năm, quấn lấy cô làm nũng, ôm lấy cô mà ngủ sao?

Bối Lị chỉ dừng chân vài ngày ở Kinh thị rồi cùng Lục Tắc bay về San Francisco.

Trước khi đi, Lục Tắc còn xin email mới của cô, nói email cũ không liên lạc được.

Giản Ương do dự một chút nhưng vẫn đưa email mới.

"Sau này giữ liên lạc nhé." Lục Tắc cười rạng rỡ với cô, "Để tôi gửi cô xem phong cảnh bờ Tây, mong có ngày cô qua đó, tôi sẽ dẫn cô đi chơi."

Sau Quốc khánh, Kinh thị bắt đầu dần trở lạnh, những chiếc lá ngô đồng vàng úa xoay vòng trong gió, rơi xuống mặt đất trong khuôn viên trường.

Giản Ương vừa ngủ dậy, chân hơi lạnh, cô mở cửa sổ ký túc xá, luồng khí mát lạnh thổi qua mặt, cơn gió ùa đến, lá ngân hạnh đối diện theo gió bay lượn rồi rơi rụng.

Giản Ương kéo chặt áo khoác.

Chợt nhớ đến một trận mưa thu của hai năm trước.

Nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, chỉ sau một đêm đã tụt hơn chục độ.

Khi đó Chu Ôn Dục lấy cớ "giường hỏng", mỗi ngày đều lăn lộn nũng nịu đòi ngủ ở phòng cô, còn nói nghe rất đường hoàng là để tiết kiệm tiền điều hoà.

Hôm đó Giản Ương đã nhắc anh, tối sẽ lạnh, đêm nên đắp chăn dày một chút.

Chu Ôn Dục chẳng để tâm, vẫn tay trần chân trần ôm cô cùng chăn vào lòng.

Người nước ngoài có thói quen dù nóng cỡ nào cũng phải đắp qua rốn.

Nửa đêm trời đột ngột lạnh đi, Giản Ương bắt đầu thấy rét, đang định quấn chặt chăn hơn thì một cơ thể nóng như lò lửa dán sát lại gần.

Sáng hôm sau, Giản Ương mới phát hiện không biết từ lúc nào Chu Ôn Dục đã chui vào chăn cô, hai người như kén tằm quấn vào nhau sưởi ấm.

Anh đã tỉnh từ lâu.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp vẫn mở, hàng mi khẽ cụp, chăm chú nhìn cô không chớp.

"Ương Ương."

"Em đúng là một chú tằm nhỏ đáng yêu."

Chu Ôn Dục chính là như vậy, cô làm gì, amh cũng có thể tìm được từ ngữ để khen ngợi.

Giản Ương bị amh nhìn đến đỏ mặt, lập tức vùi đầu xuống.

Giản Ương đưa tay đón lấy một chiếc lá vàng bị gió cuốn tới.

Cô đóng cửa sổ, chắn gió lại.

Nhưng cái lạnh nơi đầu ngón tay vẫn mãi chưa tan đi.

Giữa tháng Mười, Giản Ương cùng nhóm của Đường Tranh bắt đầu triển khai đề tài khảo sát, xuất phát từ vùng Trung Nguyên, đi dọc tuyến đường về phía Tây, từ Tây Bắc đến Tây Nam.

Công việc khảo sát rất vất vả, ăn gió nằm sương, đến toàn những nơi giao thông không thuận lợi, tín hiệu chập chờn.

Thời gian ngoài trời thì căng, nhiệm vụ lại nặng, Giản Ương thường xuyên hai ba ngày mới trả lời được tin nhắn.

Ngoài mấy lời mời đi ăn của Thẩm Tích Nguyệt, còn có những email thỉnh thoảng gửi từ bên kia đại dương của Lục Tắc.

Gần đây cậu thích mê lướt sóng, thường xuyên gửi video lướt sóng cho cô.

Nắng vàng, bãi biển, tiếng cười vang vọng.

Cậu đã học xong, còn gửi video thi đấu cùng huấn luyện viên.

Giản Ương đáp lại, khen cậu giỏi thật.

Tin của Lục Tắc không nhiều, tầm ba bốn ngày mới chia sẻ một lần.

Lướt sóng, trượt ván, chơi bóng chuyền.

Cuộc sống của cậu rất phong phú.

Tín hiệu của Giản Ương dạo này không ổn định, vì thế cô cũng dần yên tâm, trả lời thư của Lục Tắc ngày một chăm chỉ hơn.

Không rõ từ lúc nào, tin nhắn của Lục Tắc ngày càng nhiều.

Từ ban đầu chỉ là vài đoạn video về sóng biển và bờ cát, dần thành mỗi ngày đều gửi tin.

Cậu thường hỏi cô đang làm gì, bên cạnh có ai, có lạnh không, có mệt không.

Giản Ương quá bận, dần dần không trả lời kịp.

Có lần ngôi làng cô ở bị cúp điện hai ngày.

Điện thoại của Giản Ương suốt ba ngày đều tắt nguồn.

Khi bật máy trở lại. Dòng email dày đặc tràn ngập màn hình.

Lục Tắc ban đầu gửi ảnh học đại học, phàn nàn giáo sư giảng dở tệ.

Vài giờ sau lại gửi một video khác.

Đến ngày thứ hai, cô vẫn chưa trả lời, thì tin nhắn bắt đầu dày lên.

Đến ngày thứ ba.

Cậu không ngừng gọi tên cô.

【Ương Ương】

【Sao cô không trả lời tôi nữa?】

【Cô đang ở đâu?】

【Có phải tôi làm gì sai không?】

Không hiểu sao, tim Giản Ương bắt đầu đập nhanh, xuất hiện cảm giác nghẹt thở quen thuộc.

Một luồng rùng mình dọc sống lưng, khiến cô gần như sinh ra nghi ngờ, một nghi ngờ phi lý nhưng lại khó đè nén.

Cô cố giữ bình tĩnh, gõ một câu trả lời:【Cậu có chuyện gì à?】

Giản Ương không ngờ được, bên kia lập tức trả lời: 【Có thể gọi điện thoại không?】

Cô chớp mắt, trong lòng khẽ thở phào một hơi:【Có chuyện gì sao?】

【Cô mãi không trả lời tin nhắn, tôi chỉ là lo cho cô.】

Giản Ương giữ tâm thái thử thăm dò mà trả lời: 【Gọi đi. Đây là số của tôi.】

Cô để lại số máy bàn của thôn.

Khi nghe chuông điện thoại vang lên, thông báo là cuộc gọi xuyên lục địa, Giản Ương cẩn trọng nhấc máy. Mãi đến khi giọng của Lục Tắc vang lên, cô mới hoàn toàn thả lỏng.

"Cậu gửi cho tôi nhiều tin nhắn như vậy làm gì? Biết là đáng sợ lắm không?"

Lục Tắc đáp: "Tôi chỉ là lo cho cô."

"Lo cái gì?"

"Sợ cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn."

Sau vài lời giải thích kiên nhẫn, Giản Ương mới cúp máy. May mà... có lẽ do cô quá nhạy cảm.

Tên quỷ nhỏ kia đang ở Mỹ mở tiệc tùng, bày trò với người khác vui vẻ như vậy, lấy đâu ra thời gian vượt cả mạng mà chơi trò giả dạng với cô?

Cô không biết.

Ngay lúc cuộc gọi vừa kết thúc, trong phòng làm việc toàn kính lớn ở trụ sở Neocore, Chu Ôn Dục thô bạo quăng Lục Tắc sang một bên, giật lấy điện thoại.

Ngón tay anh run lên.

Mắt dán chặt vào đoạn ghi âm cuộc gọi ngắn ngủi ấy, bật đi bật lại nghe mãi không thôi.

Lục Tắc ngồi bệt dưới tấm thảm lớn, cổ áo vẫn còn vết nhăn do bị lôi kéo, cậu không còn sức phản kháng, chỉ lặng lẽ nằm đó, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà.

Cậu đã đánh giá thấp mức độ điên rồ của Chu Ôn Dục.

Nếu thời gian có thể quay lại...

Cậu tuyệt đối sẽ không lén đến đại lục, càng không vì ngứa tay mà gửi tin nhắn cho Giản Ương.

Chính cậu đã hại cô.

Tháng trước, Lục Tắc đang chơi bóng chuyền bãi biển vui vẻ, lúc vào phòng thay đồ thì bị người ta đánh ngất, lôi lên xe.

Tỉnh dậy, Chu Ôn Dục tát cậu hai cái.

Mắng cậu là tiểu tam không biết xấu hổ, là thứ thế thân không có giá trị.

Rồi ngay sau cái tên của mình, Lục Tắc lại mất luôn quyền truy cập vào tài khoản email.

Lục Tắc không có cách nào phản kháng.

Vì hiện giờ Chu Ôn Dục chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta sợ đến lạnh cả sống lưng. Nếu nói ở đại lục anh còn có chút kiềm chế, thì ở đây anh chính là vô pháp vô thiên.

Chu Ôn Dục cũng gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng bệch, môi cũng nhợt nhạt, cái vẻ cố làm ra dáng ngoan ngoãn ngọt ngào trước kia hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại u ám không đáy.

Anh điên đến mức chẳng ai dám động vào nữa.

Anh dùng súng dí vào đầu Lục Tắc, giọng nói chậm rãi như rắn bò: "Nếu còn để tao biết mày dám báo tin một lần nữa, tao không dám chắc ngày mai mày có còn tồn tại trên đời không."

Lục Tắc chỉ có thể phối hợp, mỗi ngày đều gửi video của mình cho anh.

Nhìn Chu Ôn Dục dùng tài khoản của cậu, đợi từng tin nhắn lác đác từ cô.

Nhìn anh vì ba ngày Giản Ương không trả lời mà nổi điên lôi cậu dậy, bắt cậu phải đi liên lạc, phải dụ người quay về.

Một người lệch lạc, không có ranh giới đạo đức như thế...

Lúc này lại giống như một con chó cụp tai vẫy đuôi cầu xin thương xót, chỉ có thể núp trong vỏ bọc của kẻ khác, lặp đi lặp lại nghe giọng nói của Giản Ương.

Ghi âm cứ phát đi phát lại.

Lục Tắc ngẩng đầu, thấy Chu Ôn Dục nhắm mắt như mất hết sức lực, tựa đầu vào bàn.

Trong không khí tràn ngập một loại bi thương nồng nặc.

May mà sau đó, Lục Tắc cũng dần lấy lại vẻ bình thường.

Tin nhắn lại trở về tần suất ba bốn ngày một lần, đều là mấy đoạn chia sẻ các hoạt động thể thao.

Một tối nào đó, anh gửi một đoạn video, đoạn video rất yên tĩnh, không có giọng Lục Tắc.

【Tôi đang chơi ở New York.】

Là góc nhìn từ trên cao, quay thành phố về đêm từ trực thăng, Giản Ương nhìn thấy cả tượng Nữ thần Tự Do vốn chỉ từng xuất hiện trong phim.

Trong video chỉ thấy một đôi giày thể thao cùng tiếng gió thổi vù vù.

Sau đó là một tin mới.

【Cô đang ở đâu, có thể cho tôi xem một chút không?】

Đã là cuối tháng Mười Một, Giản Ương vừa cùng Đường Tranh bước vào Tây Bắc giữa gió lạnh tê người.

Trong nước là ban ngày, trước mắt chỉ có những dải cát vàng hoang vắng mênh mông.

Giản Ương chụp một bức ảnh, gửi lại: 【Ở Tây Bắc.】

Dù nghiên cứu cùng Đường Tranh rất cực, nhưng việc dùng đôi chân mình đo lường từng tấc đất, nhìn thấy cảnh tượng mà trước nay chỉ thấy trong sách giáo khoa, khiến Giản Ương không còn sống trong lo lắng tương lai nữa, lần đầu tiên cảm nhận được tự do từ trong tâm hồn.

【Còn ảnh của cô thì sao? Không có sao?】

Chỉ một câu ấy, tim Giản Ương lệch mất một nhịp. Cô cảm thấy có chút mờ ám vượt qua giới hạn bình thường.

Cô rất lâu không trả lời.

Bên kia lập tức gửi đến:【Xin lỗi, đường đột quá rồi, nếu cô không muốn thì thôi.】

Còn kèm theo một meme quỳ gối nhận lỗi.

Cậu lại trở nên khách sáo vui vẻ như trước, nói đùa như chẳng có gì.

Giản Ương nghĩ một chút, vẫn tùy tiện tìm một góc, chụp đại một tấm gửi qua.

【Không phải không chụp, mà ở đây chẳng có gì đẹp cả.】

Cô cũng chẳng trang điểm, gió cát thổi qua, mặt mũi lấm lem.

Cùng lúc đó, trong chiếc trực thăng sang trọng, Kyle ném xúc xắc xuống, nhìn Chu Ôn Dục vẫn quay lưng nhìn ra ngoài, bèn bực bội đá anh một cú: "Zhou, đám ngu kia bị cậu xoay như chong chóng, cậu không định ăn mừng với tụi tôi à?"

"Nè, bên dưới cậu mềm, giờ người cũng mềm theo luôn rồi hả? Muốn Albert kê cho cậu ít thuốc bổ không?"

Albert bên cạnh cười lớn: "Tôi có đủ cả, đảm bảo giúp cậu sung mãn như rồng như hổ."

Chu Ôn Dục vẫn không phản ứng.

Kyle cũng hết hứng, bước lên trước, rồi ngạc nhiên thấy anh đang tựa đầu vào vách tường, từng giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống má rồi biến mất trong cổ áo.

Cũng lúc đó, hắn ta nhìn thấy màn hình điện thoại của Chu Ôn Dục, một bức ảnh đã dừng trên đó rất lâu.

Trong ảnh là một cô gái tóc đen, gò má trắng trẻo, đôi mắt sáng long lanh đang mỉm cười dịu dàng với ống kính.

-

【Tôi từng nghĩ mình sẽ hận Ương Ương. Hận cô ấy vì đã bỏ rơi tôi, hận cô ấy vì lừa gạt lợi dụng tôi. Nhưng khi cô ấy bước vào sâu trong đại lục, khi tôi thật sự không thể tìm thấy cô ấy nữa. Tôi mới phát hiện mình... thật sự rất nhớ cô ấy.】-《Nhật ký Chu Ôn Dục 30》

Bình Luận (0)
Comment