Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 34

Giữa tháng Tám, chuyến đi điền dã kéo dài suốt một năm trời cuối cùng cũng kết thúc viên mãn.

Giản Ương không quay lại trường ngay mà về thẳng quê nhà thăm bà nội nửa tháng, tranh thủ nghỉ ngơi và viết luận văn.

Được tham gia vào một đề tài cấp quốc gia như thế này tuy vất vả nhưng lại dễ gặt hái thành quả trong nghiên cứu khoa học. Đường Tranh dẫn dắt cô tận tình, thực tâm muốn trải đường cho cô phát triển, nên Giản Ương tự nhủ phải nỗ lực hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của người thầy.

Sức khỏe bà nội trước đây không tốt nhưng lại hay cố làm việc nặng quá sức. Giờ đây bà cụ đã nghĩ thoáng hơn nhiều, mỗi ngày chỉ trồng rau, đánh bài, hoặc ra đầu ngõ hóng mát, trò chuyện với mấy bà bạn già, nhờ thế mà khí sắc tốt lên trông thấy.

Bà nội phe phẩy chiếc quạt nan đi từ ngoài vào, vỗ nhẹ lên vai Giản Ương đang ngồi trước máy tính: "Con với Tư Dịch dạo này thế nào rồi?"

"Hôm tết Đoan Ngọ thằng bé có tới thăm bà, bảo là vẫn đang trong giai đoạn thử thách của cháu."

Chuyện Trần Tư Dịch về thăm mẹ anh ấy dịp tết Đoan Ngọ rồi tiện thể ghé qua thăm bà nội, Giản Ương đều biết cả. Lần này về quê, cô cũng mang theo rất nhiều đặc sản và quà cáp biếu gia đình bên đó.

Ngón tay Giản Ương khựng lại trên bàn phím, trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Mấy hôm nữa anh ấy sẽ tới đón cháu về trường ạ."

Mấy tháng qua, cô cũng đã cố gắng vun đắp cho mối tình này. Nhưng không biết có phải do tâm lý e ngại chuyện yêu xa hay không, mà dù cố gắng thế nào, cô vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm.

Giản Ương quyết định thử lại lần cuối cùng, để xem khi gặp mặt trực tiếp thì cảm giác có khác đi chút nào không.

Tháng Chín khai giảng, Giản Ương quay lại trường, bắt đầu cuộc sống vườn trường bình lặng.

Thời gian học thạc sĩ khá tự do, Đường Tranh cũng không phải kiểu giáo viên khắt khe về mặt hình thức. Có việc thì lên văn phòng, không có việc thì có thể tự sắp xếp thời gian. Giản Ương vừa viết luận văn, vừa nhận thêm vài lớp gia sư để kiếm thêm thu nhập.

Cuối tuần cô sẽ gặp gỡ Trần Tư Dịch. Anh ấy mời cô đi ăn, xem phim, dạo phố, thực hiện những hoạt động hẹn hò cơ bản nhất.

Đến lần hẹn hò thứ ba, lúc đi dạo phố, Trần Tư Dịch nắm lấy tay cô.

Khi bàn tay ấy nắm lấy tay mình, Giản Ương cảm thấy chẳng khác gì nắm tay một người bạn bình thường, hoàn toàn không tìm thấy chút rung động nào. Thậm chí vì Trần Tư Dịch là người khác phái nên tay chân cô trở nên lóng ngóng, không thể phối hợp tự nhiên, cảm giác thời gian trôi qua dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Trần Tư Dịch hình như cũng không đủ thoải mái, lòng bàn tay anh ấy bắt đầu toát mồ hôi ướt át. Giản Ương cảm nhận được cơ thể mình nảy sinh phản ứng bài xích, cô lặng lẽ rụt tay về.

Sau vài lần như vậy, Giản Ương dần trở nên nôn nóng, bất an.

Kỳ nghỉ Quốc khánh, Thẩm Tích Nguyệt rủ Giản Ương đến một quán cà phê trang trí rất đẹp để chụp ảnh check-in.

Thẩm Tích Nguyệt đang kéo cô chụp ảnh tự sướng, Giản Ương lơ đãng một chút rồi đột nhiên hỏi:

"Nguyệt Nguyệt này, em đã yêu ai bao giờ chưa?"

"Hả? Sao tự nhiên lại hỏi cái đó?" Thẩm Tích Nguyệt đáp, "Em chưa, em chả ưng mắt ai cả."

"Hơn nữa, đàn ông bây giờ nhiều kiểu người 'ngoài miệng nam mô bụng bồ dao găm' nhiều lắm."

Sau khi chứng kiến con người của Chu Ôn Dục, Thẩm Tích Nguyệt coi như ngã một lần khôn ra một chút.

"Ra vậy." Giản Ương lẩm bẩm.

"Sao thế? Dạo này phát triển tình cảm với đàn anh không thuận lợi à?" Thẩm Tích Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô, "Kể nghe xem nào, tuy em chưa yêu ai nhưng em đọc tiểu thuyết nhiều lắm đấy nhé."

Giản Ương bèn kể lại tình trạng hiện tại của mình.

"Thế thì xong rồi."

"... Hả?"

Thẩm Tích Nguyệt thình lình hỏi: "Chị với tên điên nhỏ kia nắm tay nhau từ khi nào?"

Nắm tay thì sớm lắm, ngay ngày đầu tiên quen nhau, khi Giản Ương dạy anh dùng đũa. Lúc đó là mùa hè, hai người ăn lẩu dê, lòng bàn tay ai cũng đẫm mồ hôi.

Giản Ương hồi tưởng lại cảm giác khi đó.

Cô vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Chu Ôn Dục lúc ấy: hàng mi dài rũ xuống, ý cười lấp lánh trong đáy mắt xanh biếc, làn da trắng nõn mịn màng, và đôi môi đỏ mọng với độ cong đầy đặn. Anh đẹp đến mức giống hệt một con búp bê sứ phương Tây.

Lúc đó cô cảm thấy tê dại từ đỉnh đầu đến tận trái tim, phải dùng sức kiềm chế rất lớn mới có thể giữ bình tĩnh để tiếp tục dạy anh, đâu còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện gì khác.

Giản Ương tiếp tục nhớ lại những lần tiếp xúc với Chu Ôn Dục, xem liệu có lần nào cô cảm thấy gượng gạo như khi ở bên Trần Tư Dịch hay không.

Từ nắm tay, hôn môi, cho đến chuyện lên giường.

Chu Ôn Dục đâu chỉ có mồ hôi, ngay cả nước bọt, rồi cả những dịch thể khác của anh cũng dính lên người cô không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cơ thể cô chưa từng có bất kỳ phản ứng bài xích nào giống như vậy. Dù cho đến cuối cùng khi đã biết rõ bản chất con người anh, thì cảm giác đó vẫn hoàn toàn khác xa so với cái nắm tay của Trần Tư Dịch.

Chỉ mới hồi tưởng lại những ký ức đó trong đầu, những d*c v*ng sinh lý đã ngủ yên bấy lâu nay đột nhiên trỗi dậy mạnh mẽ.

Nhiệt độ cơ thể Giản Ương tăng vọt, hai má bỗng chốc nóng bừng. Cô cắn chặt môi, cảm thấy xấu hổ và nực cười vì phản ứng cơ thể tr*n tr** này của mình.

Thẩm Tích Nguyệt chống cằm, vẫn chưa chú ý đến sự thay đổi sắc mặt của cô, thản nhiên kết luận: "Nếu chị chưa bao giờ bài xích tên điên đó, chứng tỏ chị thích anh ta về mặt sinh lý, cơ thể chị chấp nhận anh ta. Còn với đàn anh kia thì không. Đây là chuyện mà ngay cả lý trí của chị cũng không thể kiểm soát được đâu."

"Thích về mặt sinh lý...?"

"Chính là vừa nhìn thấy anh ta liền muốn sán lại gần, muốn dính lấy nhau ấy." Thẩm Tích Nguyệt thở dài: "Thế thì gay go rồi. Nếu ngay cả tiếp xúc chân tay bình thường mà chị cũng thấy miễn cưỡng, thì chuyện yêu đương khó mà đi đến đâu được."

Giản Ương rũ mắt, hàng mi khẽ rung lên.

Hóa ra tình yêu không phải cứ nỗ lực vun đắp, cứ bên nhau lâu ngày là sẽ nảy sinh tình cảm.

"Thôi không nhắc đến đàn anh kia nữa. Ngoài Chu Ôn Dục ra, chị có từng có cảm giác với người đàn ông nào khác không?"

"Không cần phải là người quen biết đâu, minh tinh hay người nổi tiếng cũng được. Kiểu người mà chị vừa nhìn thấy đã không bài xích việc đụng chạm, thậm chí còn muốn tiến xa hơn ấy."

"Để em giúp chị bắt bệnh xem rốt cuộc gu đàn ông của chị là gì."

Giản Ương vốn không quan tâm lắm đến giới giải trí, nên đành để Thẩm Tích Nguyệt cho mình xem video của mấy nam nghệ sĩ đẹp trai.

Thẩm Tích Nguyệt là dân đu thần tượng chính hiệu, cô nàng lôi hết mấy anh chàng mình thích ra cho cô xem.

"Anh này là đẹp trai nhất này, ngũ quan hay hình thể đều hoàn hảo, không chê vào đâu được..."

"Anh này thì khí chất kiểu 'sữa' hơn, mắt to tròn ngây thơ."

"Còn anh này thì theo hệ lạnh lùng, xa cách."

Giản Ương nhìn lướt qua từng người, cho đến khi Thẩm Tích Nguyệt mở một đoạn video nhảy múa. Chàng trai đứng ở vị trí trung tâm có làn da trắng nõn, hốc mắt sâu thẳm và đôi mắt màu xanh biếc. Cô buột miệng: "Cậu ấy..."

"Chị thích anh này hả? Đây là con lai Trung - Pháp, nhảy chính của nhóm nhạc nam bên Hong Kong, cũng là em út trong nhóm, tính cách ngọt ngào lắm."

"Em hiểu rồi!" Chỉ mất một giây phản ứng, Thẩm Tích Nguyệt đột nhiên đập bàn: "Ương Ương, chị thích kiểu con lai hệ ngọt ngào thế này!"

Thẩm Tích Nguyệt đưa màn hình điện thoại lại gần, bảo Giản Ương nhìn kỹ: "Nhìn khuôn mặt này đi, thử tưởng tượng xem, nếu anh ấy đi tới nắm tay chị, chị có chịu không?"

Nhưng Giản Ương hoàn toàn không trả lời được.

Quả thực khi nhìn thấy video này, trái tim vốn đang phẳng lặng của cô có gợn lên một chút sóng. Nhưng cũng chỉ là một chút thôi, vào cái khoảnh khắc bóng lưng của chàng trai ấy trông có vẻ quen thuộc.

Nhưng đến khi cậu ta quay đầu lại, sự rung động đó lập tức biến mất.

Cô lắc đầu: "Không có."

Thẩm Tích Nguyệt cũng bắt đầu thấy nan giải: "Khó khăn thế sao."

Hai người đang ngồi đối mặt nhau thẫn thờ thì bàn bên cạnh bỗng có hai người đàn ông trẻ tuổi đeo balo laptop ngồi xuống.

Khu vực này tập trung vài công ty internet và công nghệ cao của Kinh thị. Hai người họ mặc áo sơ mi kẻ sọc, đeo kính gọng đen, ăn vận điển hình của dân công nghệ. Tiếng trò chuyện của họ vọng sang:

"Buổi họp báo lần này của Neocore, dòng sản phẩm Aether đúng là muốn phong thần luôn rồi. Hiệu năng tính toán với mức tiêu thụ năng lượng thế kia thì đúng là vô địch."

"Sếp bên tôi vừa họp khẩn cấp để động viên anh em làm ra một sản phẩm đối trọng với Aether. Tôi bảo ổng có bị bệnh về não không vậy."

"Cái cậu nhà thiết kế thiên tài chủ trì buổi họp báo ấy, tôi là đàn ông mà nhìn còn thấy đẹp trai."

"Người ta còn là thiếu gia tài phiệt nữa. Mấy người như thế đúng là muốn gì có đó, tôi cũng ước được sống như vậy một lần."

Ngay từ khi nghe thấy từ "Neocore", dây thần kinh trong đầu Giản Ương như bị ai đó gảy mạnh một cái, khiến toàn thân cô tê dại, rối loạn.

Thẩm Tích Nguyệt ngồi đối diện cũng biến sắc, cô ấy che miệng hỏi nhỏ:

"Cái cậu thiết kế sư này... không phải là tên điên nhỏ đó chứ?"

Ngón tay Giản Ương rịn mồ hôi, cô nắm chặt lấy ly cà phê lạnh ngắt để trấn an cơn tim đập nhanh vừa ập tới.

"... Chị không rõ lắm."

Giản Ương thầm suy nghĩ trong lòng.

... Nhà thiết kế chính.

Lục Tắc từng nói Chu Ôn Dục vừa về nước đã đá văng Durand, còn trực tiếp nhảy vào bộ phận nghiên cứu phát triển cốt lõi nhất.

Còn cái tên "Aether" này, trong triết học Hy Lạp cổ đại, nó là nguyên tố thứ 5 cấu tạo nên vũ trụ.

Một cái tên vô cùng bá đạo và ngông cuồng, đúng là kiểu tên mà anh sẽ đặt.

Thẩm Tích Nguyệt vội vàng lôi điện thoại ra. Bình thường cô ấy chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện trong giới công nghệ, vốn định dùng phần mềm vượt tường lửa để tìm kiếm, nhưng vừa mở app lên thì thấy ngay từ khóa "Aether" đang chễm chệ trên top đầu bảng tin.

Cô ấy lướt nhanh vài dòng, biết được kể từ khi buổi họp báo này bắt đầu, thị trường chứng khoán Mỹ và Hong Kong đều tăng điên cuồng. Ngay cả nhóm ngành công nghệ ở thị trường chứng khoán loại A vừa mở phiên cũng lập tức kịch trần, muốn mua cũng không mua nổi.

Độ nóng của sự kiện này đã vượt ra khỏi giới chuyên môn. Vô số trang tin công nghệ, tài chính đang đăng bài rầm rộ, phân tích từ hiệu năng, mức tiêu hao năng lượng đến vật liệu, tuyên bố sự ra đời của Aether là một bước tiến công nghệ cấp sử thi, là "cây đời" cho các doanh nghiệp AI dựa vào để sinh tồn.

Thẩm Tích Nguyệt đọc không hiểu mấy thuật ngữ chuyên ngành này, cô ấy lướt thẳng xuống dưới tìm video buổi họp báo.

Nhưng chẳng cần cô ấy phải tìm, video ngắn đầu tiên mà ứng dụng đề xuất chính là nó.

Đoạn cắt này đã trở thành video hot nhất trong ngày hôm nay. Mới đăng tải đêm qua, chưa đầy 12 tiếng đồng hồ mà đã có hơn 8 triệu lượt like.

Trong video, Chu Ôn Dục đứng dưới ánh đèn tụ quang rực rỡ.

Anh không hề ăn diện cầu kỳ, vẫn mặc chiếc áo hoodie đơn giản nhất, mái tóc nâu sẫm bồng bềnh mềm mại. Anh hơi nhếch khóe môi về phía ống kính, bày ra cái vẻ ngoan ngoãn thành thục nhất của mình.

Có vẻ anh gầy hơn trước một chút, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn hoàn hảo không chê vào đâu được, chỉ đứng đó thôi cũng đã đẹp đến nao lòng.

"One more thing." (Thêm một điều nữa.)

Anh lười biếng ngước mắt lên, ngón tay khẽ cử động. Màn hình khổng lồ phía sau lưng chuyển động, hiện ra những thuật ngữ chuyên ngành mà Thẩm Tích Nguyệt đọc không hiểu.

Thế nhưng khán giả dưới đài lại bùng nổ, tiếng hoan hô và la hét vang dội thấu tận trời xanh.

Ngay cả Thẩm Tích Nguyệt cũng phải thừa nhận, những video về đủ loại soái ca mà cô ấy vừa cho Giản Ương xem, khi đặt cạnh Chu Ôn Dục lúc này, bỗng chốc đều trở nên lu mờ, nhạt nhòa.

Thậm chí trái tim vốn đã "tắt lửa" từ lâu, từ fan chuyển thành anti rồi thành anti-fan cuồng nhiệt của Thẩm Tích Nguyệt, giờ đây cũng khẽ dợn lên chút gợn sóng.

"Ương Ương, đúng là anh ta rồi."

Cô ấy đẩy chiếc điện thoại về phía Giản Ương, nhìn thấy hàng mi đang rũ xuống của cô khẽ run lên.

Đã một năm rưỡi trôi qua, Thẩm Tích Nguyệt nhẩm tính, đây là lần đầu tiên Giản Ương nhìn thấy Chu Ôn Dục sau khoảng thời gian đằng đẵng ấy.

Không khí có chút ngưng đọng, Giản Ương vẫn luôn im lặng không nói gì.

Thẩm Tích Nguyệt cố gắng khuấy động bầu không khí, cười ha hả hai tiếng: "Tên điên nhỏ này sống tốt gớm nhỉ."

"Mấy người dưới phần bình luận này đúng là hết thuốc chữa." Cô ấy vừa nói đùa vừa lướt đọc: "Nào là nguyện thay mặt quốc gia đi kết hôn, nào là muốn làm 'mẹ nuôi' hâm mộ, lại còn lôi sách tiếng Anh ra đòi 'Abandon' nữa chứ."

"Mù quáng hết rồi, không nhận ra Chu Ôn Dục là con rắn độc hay sao. Thử bị tên điên này thả sư tử ra cắn cho hai cái xem có ngoan ra không."

Vừa nói, ngón tay cô ấy vừa lướt xuống, video tiếp theo thế mà lại vẫn là Chu Ôn Dục:

"Cái tên này định thâu tóm hết lưu lượng mạng trong nước hay sao ấy."

Đến khi Thẩm Tích Nguyệt chú ý nội dung video thì đã không kịp nữa rồi.

Đây là đoạn phỏng vấn sau khi buổi họp báo kết thúc. Không biết phóng viên giải trí nhà ai mà lại lái câu hỏi từ kỹ thuật sang chuyện đời tư của Chu Ôn Dục.

Không đợi phóng viên dò hỏi thêm, Chu Ôn Dục đã cười ngâm nga trả lời: "I have a girlfriend. We're going through a rough patch, but we're getting married soon." (Tôi đã có bạn gái. Dù gần đây chúng tôi có chút mâu thuẫn, nhưng chúng tôi sắp kết hôn rồi.)

Đoạn phỏng vấn này được đăng tải lại trong nước, khiến trái tim của những cô nàng vừa mới trở thành "fan bạn gái" lập tức vỡ vụn, giải tán ngay tại chỗ.

Thẩm Tích Nguyệt chửi thề một tiếng, mắng: "Cái thằng cha này! Em còn tưởng anh ta thâm tình thế nào, khó quên chị ra sao, hóa ra đã sớm hàng đêm sênh ca ở bển rồi."

"Quả nhiên đàn ông đều như thế cả! Cái bộ dạng ở sân bay hồi đó, ha ha, đúng là ảnh đế, hèn hạ thật."

Cô ấy hùng hổ chửi bới một hồi lâu, mới phát hiện Giản Ương nãy giờ vẫn rất yên lặng. Sắc mặt cô bình thản, nhưng ngón tay nắm chặt ly cà phê đã dùng sức đến mức trắng bệch.

"Cảm ơn em, Nguyệt Nguyệt." Giản Ương bỗng nhiên đứng dậy, "Chị muốn về tĩnh tâm một chút."

Thẩm Tích Nguyệt vội giữ tay cô lại, trực giác mách bảo Giản Ương hiện tại không ổn chút nào: "Ương Ương, chị có sao không?"

Giản Ương trả lời rất nhanh: "Chị không sao mà. Chị thì có chuyện gì được chứ? Đều là người yêu cũ cả rồi, cứ coi như anh ta đã chết là xong."

"Yên tâm đi nhé Nguyệt Nguyệt."

Giản Ương bước ra khỏi quán cà phê.

Lại một mùa thu nữa ùa về. Mùa thu Kinh thị vốn dễ chịu nhất, không nóng không lạnh, rất thích hợp để dạo chơi. Nhưng Giản Ương lại cảm thấy hơi lạnh. Cô đứng tại chỗ một lúc, kéo chặt chiếc áo dệt kim hở cổ trên người rồi mới đi bộ ra ga tàu điện ngầm.

Dịp Quốc khánh, tàu điện ngầm ở Kinh thị đông nghẹt người. Cô chen chúc vào toa tàu chật như nêm cối, thỉnh thoảng lại bị ba lô du lịch to đùng của người phía trước va phải. Giản Ương lùi sâu vào một góc khuất.

Hai năm qua, trừ giai đoạn không thích ứng ban đầu, Giản Ương đã sớm quen với cuộc sống như thế này, đây vốn dĩ là những ngày tháng bình đạm nhưng hạnh phúc thuộc về cô.

Đường ai nấy đi, đây chẳng phải là điều cô mong muốn sao?

Chỉ có điều, Chu Ôn Dục quả thực diễn quá giỏi.

Cái vẻ không có cô thì sống không nổi, cái điệu bộ muốn chết đi sống lại ngày trước đã hại cô vô cớ tự mình đa tình suốt bấy lâu nay, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị anh nhớ thương mà bắt về.

Thực tế thì chưa đầy hai năm, anh đã nhẹ nhàng yêu đương rồi chuẩn bị kết hôn.

Giản Ương khẽ cười nhạt.

Chẳng trách trên mạng hay nói, một người yêu cũ đủ tư cách thì nên giống như "đã chết". Tự nhiên lại "bật nắp quan tài" sống dậy rồi tung ra cái tin tức kiểu này, quả thực khiến người ta thấy lợn cợn trong lòng.

Giản Ương nằm lì trong ký túc xá nghỉ ngơi suốt hai ngày.

Chập tối, Phùng Nhược đi hẹn hò với bạn trai về, nhìn thấy Giản Ương vẫn còn đang ngủ trên giường thì lấy làm lạ.

Suốt bốn năm đại học, Giản Ương luôn là cô gái kỷ luật và nỗ lực nhất mà cô ấy từng biết, rất ít khi thấy cô nằm dài trên giường cả ngày như vậy.

"Ương Ương?"

Phùng Nhược nghĩ ngợi một chút rồi đi tới gõ nhẹ vào thanh chắn giường: "Cậu còn ngủ không?"

Một lát sau, Giản Ương mới lên tiếng: "... Ừm."

Giọng cô mệt mỏi, nghe như vừa mới tỉnh ngủ thật. Phùng Nhược áy náy nói: "Xin lỗi nha, tớ làm cậu thức giấc à?"

"Không sao." Giản Ương kéo rèm ra, "Cũng đến lúc phải dậy rồi, tối nay tớ phải ra ngoài."

Phùng Nhược quan sát sắc mặt Giản Ương: "Dạo này trạng thái cậu không tốt lắm đúng không? Trong người không khỏe à?"

"Không, tớ rất khỏe." Giản Ương bước xuống thang giường: "Chỉ là hơi mệt chút thôi. Xưa nay tớ chưa nghỉ ngơi đàng hoàng bao giờ, nằm lười mấy ngày là khỏe ngay ấy mà."

Phùng Nhược tán đồng: "Đúng thật, cậu lúc nào cũng ôm đồm bao nhiêu việc, tớ nhìn còn thấy mệt thay. Nghỉ ngơi hợp lý là đúng rồi."

"Tối nay cậu ra ngoài à? Đi với đàn anh sao?"

Giản Ương đứng rửa mặt bên bồn nước, trong cổ họng phát ra tiếng ừm rầu rĩ.

"Tốt quá rồi, tranh thủ hẹn hò thư giãn chút đi..."

"Anh ấy bảo có chuyện muốn nói với tớ." Giản Ương nói: "Vừa khéo tớ cũng có chuyện muốn nói với anh ấy."

"Nói chuyện gì mà thần bí thế?" Phùng Nhược che miệng cười khúc khích: "Định chính thức yêu nhau, 'chuyển chính thức' đấy à?"

"Không phải." Giản Ương bình tĩnh lau khô mặt: "Chắc là nói lời chia tay."

"Chia tay?!" Phùng Nhược sững người tại chỗ, "Hai người cãi nhau à? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Chẳng có chuyện gì cả."

Hôm nay Trần Tư Dịch chủ động liên lạc với Giản Ương. Trong điện thoại, anh ấy cứ ấp a ấp úng muốn nói lại thôi, cuối cùng hẹn cô tối nay ra ngoài gặp mặt.

Tuy anh ấy không nói rõ, nhưng Giản Ương đã lờ mờ đoán được anh ấy muốn nói gì, nên nhận lời ngay.

Bữa tối được đặt tại nhà hàng nơi họ từng tổ chức sinh nhật cho Giản Ương nửa năm trước.

Ban đầu mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Trần Tư Dịch kể về những vụ án anh ấy mới nhận gần đây, chắt lọc vài tình tiết thú vị cho cô nghe. Giản Ương cũng cố gắng nhớ lại những chương trình tạp kỹ hay tin tức mình vừa xem để chia sẻ.

Cho đến khi hết chuyện để nói, bữa ăn dần rơi vào bế tắc.

Theo thói quen, Giản Ương định tìm một chủ đề khác để lấp khoảng trống thì Trần Tư Dịch đã mở lời trước: "Ương Ương, xin lỗi em, chúng ta chia tay đi."

"Anh không ngờ mình lại là người nói ra câu này trước." Anh ấy cười khổ.

Trầm mặc một lát, Giản Ương đáp: "Vâng. Em xin lỗi."

"Ương Ương, em không có gì phải xin lỗi cả." Trần Tư Dịch rót thêm trà cho cô, thẳng thắn nói: "Là do anh nhận ra mối tình này không giống như anh tưởng tượng, và anh cũng không muốn tiếp tục cố gắng nữa."

Anh ấy dùng từ "cũng".

Trần Tư Dịch đương nhiên nhận ra Giản Ương cũng đang nỗ lực vun đắp mối quan hệ này, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Và chính anh ấy cũng vậy.

Tình cảm đơn phương ấp ủ bao năm, khoảnh khắc giấc mơ thành hiện thực, anh ấy đã thực sự vui sướng như điên.

Nhưng trong quá trình bên nhau, Trần Tư Dịch dần nhận ra sự hiểu biết của mình về Giản Ương vẫn chỉ dừng lại ở bề nổi nông cạn nhất.

Anh ấy thích sự dịu dàng xinh đẹp cô thể hiện, ngưỡng mộ sự thông minh cầu tiến của cô, cảm thấy ở bên Giản Ương chính là tìm thấy một bản thể khác của mình, tin rằng họ sẽ là bạn đời phù hợp nhất.

Thế nhưng Trần Tư Dịch dần nhận ra tính cách Giản Ương trầm lắng, hờ hững, do dự thiếu quyết đoán, lại hay nhạy cảm tự làm khổ mình. Những cuộc trò chuyện giữa họ thường xuyên đi vào ngõ cụt.

Thậm chí anh ấy còn cảm nhận được sâu thẳm trong lòng cô vẫn còn hình bóng của người bạn trai cũ mà trong mắt anh ấy là kẻ có xu hướng phản xã hội.

Một cô gái ngoan hiền, tại sao lại nhớ mãi không quên một kẻ như vậy?

Lớp kính lọc màu hồng của thời niên thiếu dần vỡ vụn, Trần Tư Dịch cũng thường xuyên rơi vào trạng thái hoài nghi và áy náy.

Anh ấy đã thử nắm tay Giản Ương, dùng sự tiếp xúc cơ thể để k*ch th*ch dopamine, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Giản Ương bài xích trong vô thức, còn anh ấy cũng chẳng tìm thấy cảm giác rung động nào.

Trần Tư Dịch xác định chắc chắn rằng mình và Giản Ương không hợp nhau.

Nói ra được hết lòng mình, anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Quay về với giọng điệu của một người bạn, anh ấy cười nói với Giản Ương: "Ương Ương, cảm ơn em đã giúp anh hoàn thành giấc mộng thời niên thiếu."

"Chúc em tiền đồ như gấm."

Giản Ương cụng ly với anh ấy, thoải mái đáp lại: "Đàn anh, anh càng phải tiền đồ như gấm nhé."

Trên đường về, gió thu thổi lướt qua mặt. Giản Ương ngắm nhìn cảnh sông đêm, tầm mắt vốn bị sương mù che phủ bấy lâu nay cuối cùng cũng tan đi hơn nửa, trở nên sáng rõ.

Hai đoạn tình cảm dây dưa vô vị đều đã kết thúc.

Suy cho cùng, vẫn là tiền đồ rộng mở quan trọng nhất.

Phùng Nhược phát hiện sau khi chia tay, Giản Ương như được tiêm máu gà, hừng hực khí thế.

Mỗi ngày cô đều dậy đúng giờ để cày luận văn. Bài luận cô viết từ năm ngoái đã được một tạp chí hàng đầu nhận đăng, quả thực đúng là "thần sầu".

Ngoài việc ngày đêm viết luận văn, Giản Ương còn không ngừng tìm kiếm công việc thực tập.

Cuối tháng Mười, khi Giản Ương đang lướt web tìm việc, Đường Tranh gõ nhẹ lên bàn cô từ phía sau.

"Cô có một công việc mới toanh muốn giới thiệu cho em, có muốn thử sức không?"

Giản Ương tò mò: "Công việc gì thế ạ?"

Đường Tranh hỏi cô có hiểu biết gì về ngành hoạt hình không. Giản Ương ngoài xem phim hoạt hình và phim điện ảnh ra thì hoàn toàn mù tịt. Cô thành thật lắc đầu.

"Giáo sư Diêu bên Học viện Mỹ thuật là bạn của cô. Cô ấy có một cô học trò, năm kia tách ra mở studio hoạt hình riêng, đang sản xuất một bộ phim hoạt hình 3D đề tài huyền huyễn lịch sử tên là Côn Bằng. Hiện tại bên đó đang thiếu một cố vấn lịch sử."

Một bản kế hoạch phim được đẩy đến trước mặt Giản Ương.

Cô nhìn thấy trên bìa ghi tên nhà sản xuất: Thời Tuế.

Đường Tranh nói bộ phim đang trong giai đoạn chuẩn bị. Thời Tuế đã tìm rất nhiều giáo sư lịch sử để trao đổi, nhưng có lẽ do chênh lệch tuổi tác quá lớn nên không ai nắm bắt được ý tưởng của cô ấy, khiến cô ấy không hài lòng.

Cô ấy cần mời một chuyên gia có trí tưởng tượng và khiếu thẩm mỹ, am hiểu mỹ học phương Đông, đồng thời kiến thức chuyên môn cũng phải vững vàng. Cô ấy cầu cứu giáo sư cũ, và giáo sư Diêu đã tìm đến Đường Tranh.

Giản Ương lật xem toàn bộ bản kế hoạch, cảm thấy vô cùng hứng thú với câu chuyện của bộ phim. Cô nóng lòng muốn thử: "Em đồng ý ạ. Chỉ là không biết cô ấy có thấy em phù hợp không thôi."

Đường Tranh rất nhanh đã sắp xếp cho cô gặp Thời Tuế. Cô ấy bảo Thời Tuế không ở Kinh thị, phải từ Hàng Châu bay tới đây.

Giản Ương ngồi đợi ở văn phòng giáo sư Diêu.

Trong tưởng tượng của cô, Thời Tuế hẳn là một người phụ nữ trưởng thành, giỏi giang, sắc sảo thì mới có thể một mình gánh vác vai trò nhà sản xuất cho một dự án lớn như vậy.

Thế nhưng khi cánh cửa mở ra, một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài ngang lưng, đôi mắt to tròn, trông trẻ măng chẳng khác gì cô bước vào.

Đến khi giáo sư Diêu gọi "Tuế Tuế", Giản Ương mới kinh ngạc trố mắt nhìn.

Cô gái chào giáo sư trước rồi quay sang nhìn cô, nhỏ nhẹ hỏi: "Em là Giản Ương phải không?"

Giọng nói cũng thật dễ nghe, đây quả thực là cô gái ngọt ngào xinh đẹp nhất mà Giản Ương từng gặp.

Giản Ương đứng dậy: "Vâng, chào chị, là em ạ."

Thời Tuế nhìn chằm chằm cô đánh giá vài giây. Giản Ương bị nhìn đến mức hơi căng thẳng, cứ tưởng mình thất lễ ở đâu thì nghe thấy Thời Tuế nghi hoặc hỏi: "Sao chị cứ cảm thấy... hình như đã gặp em ở đâu rồi nhỉ?"

Giản Ương đáp: "Chắc chị nhớ nhầm rồi ạ."

Trí nhớ của Giản Ương rất tốt, ai đã gặp qua là cô không bao giờ quên. Cô khẳng định mình chưa từng gặp Thời Tuế bao giờ.

Thời Tuế nhíu mày suy nghĩ nửa ngày vẫn không nhớ ra, đành ngồi xuống: "Chắc là chị nhớ nhầm thật. Ngồi đi Giản Ương, đừng căng thẳng, chúng ta nói chuyện chút nhé."

Đây là buổi phỏng vấn kỹ càng nhất mà Giản Ương từng trải qua. Thời Tuế trông thì ngọt ngào nhưng làm việc lại cực kỳ tỉ mỉ, cẩn trọng.

Bối cảnh của Côn Bằng là giả tưởng thời Đường. Thời Tuế muốn phục trang, đồ dùng, binh khí... tất cả đều phải được làm chi tiết nhất có thể. Cô ấy hỏi Giản Ương rất nhiều về những khía cạnh này, rồi cả về sự kiện vĩ mô trong kịch bản, hỏi xem từ góc độ lịch sử thì Giản Ương có góp ý gì không.

Hai người trò chuyện từ chiều cho đến tận chập tối.

Đến khi hỏi nhiều tới mức Giản Ương bắt đầu cảm thấy không chắc chắn lắm, thì cô gái trước mặt đột nhiên nhoẻn miệng cười, đưa tay về phía cô: "Ương Ương, em chính là người chị đang tìm."

"Chào mừng em gia nhập đội ngũ của chúng ta." Cô ấy chớp mắt tinh nghịch: "Chị nhất định sẽ không bạc đãi em đâu."

Giản Ương thở phào nhẹ nhõm, niềm vui sướng dâng lên từ đáy lòng, cô cong môi cười: "Cảm ơn chị ạ."

Thời Tuế trông rất vui vẻ, ngỏ ý muốn mời giáo sư Diêu, Đường Tranh và Giản Ương đi ăn tối.

"Đi ăn món Quảng Đông nhé?" Thời Tuế khoác tay cô, cười rất đáng yêu: "Chị biết một quán ngỗng quay ngon cực, ở Hàng Châu chẳng tìm đâu ra vị thế này, chị thèm mãi."

"Chứ không mấy nữa chúng ta sang Los Angeles rồi là mấy tháng trời không được ăn đồ ngon thế này đâu."

Giản Ương vốn đang gật đầu lia lịa, nghe thấy ba chữ "Los Angeles", bước chân cô khựng lại, ngẩng phắt đầu lên: "Chị Thời Tuế, Los Angeles ạ?"

Thời Tuế như sực nhớ ra điều gì, cười nói: "À chết, quên chưa nói với em. Ba tháng trước, công ty hoạt hình Odyssey ở Los Angeles đột nhiên liên hệ với chị, muốn cùng studio của chị hợp tác đầu tư sản xuất Côn Bằng."

"Kỹ thuật hiện tại trong nước chưa đủ để đáp ứng hiệu quả mà chị mong muốn, cho nên giai đoạn tiền kỳ, chị định đưa cả studio sang Los Angeles học tập nửa năm, bên đó kỹ thuật hoàn thiện hơn nhiều."

Giản Ương đứng chôn chân tại chỗ, biểu cảm vừa bối rối vừa cứng đờ.

"Sao thế? Có vấn đề gì không em?" Thời Tuế hỏi.

Giản Ương nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Em... xin lỗi chị, có lẽ em phải về suy nghĩ thêm đã ạ."

-

[Đếm ngược nào. Sắp gặp nhau rồi đấy Ương Ương của anh ơi. Gặp rồi là mình có thể l*m t*nh với bé cưng thật nhiều, sau đó thì kết hôn luôn nhé ^ ^ Mình còn muốn tóm cổ tên tiểu tam Trần Tư Dịch kia lại, ném cho cá mập ăn ngay trước mặt Ương Ương nữa, hi hi.]

[Còn cả con chó hoang Yến Thính Lễ kia nữa!!! Không uổng công ông đây trăm phương ngàn kế lừa vợ mày sang đây. Ông sẽ cho mày nếm thử cái cảm giác tìm không thấy người yêu gấp mười lần ông đây từng chịu ^v^]

[Còn cả Thẩm Tích Nguyệt, Bùi Quan Ngọc, chúng mày đừng mơ đứa nào chạy thoát được.] - Trích Nhật ký Chu Ôn Dục 34.

Bình Luận (0)
Comment