Món ngỗng nướng cho bữa tối quả thực vô cùng thơm ngon.
Thời Tuế gọi hai phần, Giản Ương lỡ miệng thế nào mà mỗi người xử lý hết sạch một phần. Kết quả là sau đó cả hai đều phải ôm bụng, uống ba viên thuốc tiêu hóa.
Lúc đang rửa tay ở bồn, điện thoại của Thời Tuế cứ reo liên hồi, nhưng cô ấy chỉ liếc qua rồi tắt máy.
Giản Ương tò mò nhìn thêm một cái: "Chị Tuế Tuế, điện thoại chị kêu kìa. Em có làm phiền chị nghe máy không?"
"Đương nhiên là không rồ." Thời Tuế phủ nhận, "Là ông xã chị đấy, toàn gọi mấy cuộc vô bổ, chị đang bận nên mặc kệ anh ấy."
Hóa ra những cuộc điện thoại vô bổ thì có thể không cần nghe. Giản Ương nhìn theo, âm thầm học hỏi.
Trước đây cô cũng thường xuyên nhận được rất nhiều cuộc gọi nhảm nhí như vậy từ Chu Ôn Dục.
Tiền điện thoại của anh toàn nướng vào mấy việc như thế, phung phí thực sự. Gói cước gia đình dùng chung với cô, một tháng hai trăm tệ cũng không đủ. Hồi mới đến anh còn chẳng biết nạp tiền, lần nào cũng phải đợi Giản Ương nạp hộ.
Từ lúc biết dùng gọi thoại miễn phí qua mạng, anh lại càng gọi điên cuồng hơn.
Giản Ương cảm thấy quá dính người, chẳng còn chút không gian riêng tư nào. Nhưng hễ cô nhắc khéo, Chu Ôn Dục lại vừa khóc vừa làm nũng, khiến lời từ chối nghẹn lại ở cổ họng không thể nói ra.
"Chị Tuế Tuế này, chị làm vậy chồng chị không giận sao?" Cô không kìm được hỏi.
"Giận chứ sao không." Nhắc đến chuyện này, Thời Tuế như vớ được chỗ xả: "Tính khí anh ấy lớn lắm."
"Thế phải làm sao ạ?"
"Dỗ dành hai câu là xong ngay ấy mà."
Dễ dỗ thế sao...? Giản Ương thầm nghĩ.
"Nếu không được thì còn có con gái chị, con bé sẽ giúp dỗ dành bố nó." Thời Tuế nói thêm.
"Con gái á?!" Giản Ương kinh ngạc tột độ, "Chị có con rồi sao?!"
"Trông không giống hả?"
"Nhìn chị trạc tuổi em thôi mà..." Giản Ương thật lòng nhận xét.
Thời Tuế cười tít mắt, khen miệng cô thật ngọt.
Hai người trò chuyện rôm rả thêm một lúc. Trước khi đi, Thời Tuế còn nắm tay cô dặn dò: "Tuy không biết vì sao em lại ngại đi Los Angeles, nhưng chị rất thích em, cả đội ngũ cũng luôn hoan nghênh em."
Trong lòng Giản Ương trào dâng một dòng nước ấm áp như gió xuân. Cô thật sự rất thích Thời Tuế. Sự dịu dàng và thấu hiểu của cô ấy khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Giản Ương đáp: "Chị Tuế Tuế, em cần tìm hiểu rõ một số chuyện. Đợi xác định xong, em sẽ trả lời chị ngay."
Điều cô muốn xác nhận, đương nhiên chính là tình hình hiện tại của Chu Ôn Dục.
Nhớ lại vẻ điên cuồng của anh một năm rưỡi trước, cái dáng vẻ như muốn nhai nuốt cô để trả thù, Giản Ương vẫn còn thấy rùng mình.
Cho dù anh đã công khai tuyên bố có bạn gái sắp cưới, lại còn lộ rõ vẻ hạnh phúc ngập tràn. Nhưng nếu cô tùy tiện chạy đến địa bàn mà anh có thể một tay che trời, rủi mà bị Chu Ôn Dục phát hiện... Kể cả anh không còn yêu, không có nghĩa là anh không hận, không muốn trả thù cô.
Đến lúc đó, khéo đến an toàn tính mạng cũng chẳng giữ được.
Nghĩ đến đây, lồng ngực Giản Ương như bị đè nén, khó thở vô cùng. Chỉ mới tưởng tượng đến cảnh gặp mặt thôi mà sống lưng cô đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
Giản Ương mở trình duyệt. Đây là lần đầu tiên sau gần hai năm cô chủ động tìm kiếm thông tin về Chu Ôn Dục.
Từ các ứng dụng trong nước đến nước ngoài, những gì có thể xem được, Giản Ương đều xem hết một lượt.
Kể từ khi Chu Ôn Dục lộ diện trong buổi họp báo phạm vi toàn cầu một tháng trước, tin tức về anh xuất hiện dày đặc trên các phương tiện truyền thông lớn của thế giới.
Sau buổi họp báo đó, giá trị con người của anh cùng giá trị thị trường của Neocore tăng vọt theo cấp số nhân mỗi ngày. Phong cách hành xử ngông cuồng, phô trương của anh lại càng thu hút vô số sự chú ý.
Hôm trước còn vung tay chi hàng chục triệu đô la tại nhà đấu giá để mua vương miện kim cương hồng, hôm sau đã lái siêu xe đua tốc độ ở Manhattan. Ghế phụ còn có một cô nàng tóc vàng nóng bỏng, dáng người lả lướt ngồi cùng.
Xe sang, người đẹp, tiêu dao tự tại.
Bên ngoài, những lời đồn đại tình ái về vị công tử hào môn này ngày càng nhiều. Người ta đồn rằng Chu Ôn Dục vung tiền như rác chỉ để đổi lấy nụ cười của cô vợ chưa cưới tóc vàng kia, còn chuyện đua xe là do huynh đệ tương tàn với anh em nhà Kyleman Shelley, tất cả chỉ để tranh giành trái tim người đẹp.
Giản Ương lặng lẽ nhìn màn hình, một lúc lâu sau mới lẳng lặng tắt trang web.
"Đáng chết thật!" Elbert bực tức ném bộ tóc giả vàng óng xuống, xé toạc chiếc áo khoác nữ trên người, gầm gừ: "Tao nhất định phải g**t ch*t tụi bay!"
Trên ghế sofa, Kyleman đã cười đến mức lăn lộn.
"Zhou, nhìn xem kìa, cô nàng tóc vàng bốc lửa của cậu sắp tức đến ngất xỉu rồi, còn không mau trấn an trái tim bé nhỏ của người ta đi."
Chu Ôn Dục đang lau khẩu súng lục ổ quay trên tay, nghe vậy liền cau mày đầy vẻ ghê tởm: "Còn dám làm tôi buồn nôn nữa, tôi bắn nát sọ mày."
Kyleman vẫn không chịu thôi, tiếp tục cười hô hố: "Thực ra tôi cũng nguyện ý làm mỹ nhân tóc đen của Zhou đấy chứ."
"Đoàng!" Một tiếng nổ lớn vang lên.
Kyleman phản xạ cực nhanh, bật người khỏi ghế sofa. Nhìn chỗ mình vừa nằm bị đạn xuyên thủng để lại một lỗ sâu hoắm, hắn vẫn cười hì hì vỗ ngực: "Ây da, dạo này hỏa khí lớn thế nhỉ."
Mấy ngày trước, ba người bọn họ chơi bài trong phòng VIP, cược rất lớn.
Chu Ôn Dục vận may cực đỏ, sớm đã thắng lớn làm nhà cái. Kyleman hòa vốn, chỉ có Elbert xui xẻo thua sạch, buộc phải đáp ứng mọi yêu cầu của người thắng cuộc.
"Vậy thì mặc đồ nữ đi."
"?"
"??"
Chu Ôn Dục buông bài, nụ cười vừa ác liệt vừa điên cuồng: "Diễn với tôi một vở kịch."
Loại chuyện náo nhiệt này sao Kyleman có thể bỏ lỡ, hắn lập tức tự biên tự diễn thêm vai cho mình.
Thế là ba người bọn họ đã trình diễn ngay giữa Manhattan một vở bi hài kịch huynh đệ tương tàn vì người đẹp.
"Zhou, cậu càng ngày càng b**n th** đấy." Elbert ném hết đống trang sức trên người xuống đất, nghiến răng nói, "Tôi phải tống cậu vào trại tâm thần mới được."
Từ tháng tư năm nay, không biết chính xác là từ ngày nào, trạng thái tinh thần của Chu Ôn Dục trở nên cực kỳ bất ổn.
Chỉ trong vòng sáu tháng, anh đã khiến gia tộc Whitney sụp đổ tan tành.
Đầu tiên là thay máu toàn bộ nhà cung cấp, trong đó những kẻ hám lợi đã chủ động nhượng bộ, nghe theo sự sai khiến của Chu Ôn Dục. Khi Aether lên sàn chứng khoán, gia tộc Whitney bị ghẻ lạnh, ngày càng nhiều người không thể trụ vững, đành phải chủ động quy phục anh.
Hai bộ phận quan trọng nhất của doanh nghiệp là Nghiên cứu phát triển và Cung ứng, cứ thế dễ dàng nằm gọn trong tay Chu Ôn Dục.
Thủ đoạn trả thù của anh cũng tàn nhẫn không kém.
Trong vụ kh*ng b* mấy tháng trước, tên vệ sĩ bị mua chuộc đã bị bắt làm bia ngắm sống, trói vào cọc gỗ để tập bắn và phóng phi tiêu, tra tấn đến mức tinh thần hoảng loạn phải nhập viện tâm thần.
Tương tự, kẻ chủ mưu vụ kh*ng b*, cũng là mẹ kế của Chu Ôn Dục – Kate, đương nhiên cũng không thoát khỏi sự trả thù điên cuồng.
Sau khi Chu Ôn Dục hồi phục hoàn toàn, Kate hễ ra khỏi cửa là bị tập kích. Dù bà ta ở đâu, an ninh nghiêm ngặt thế nào, đều bị định vị ngay lập tức. Giống như thợ săn vờn con mồi một cách tàn nhẫn, những viên đạn mỗi lần chỉ sượt qua da, cố tình không bắn vào chỗ hiểm, nhưng đủ để khiến Kate mắc chứng hoang tưởng bị hại. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bà ta gầy rộc đi, nằm liệt giường, đóng cửa không dám ra ngoài.
So với bạo lực trực tiếp, kiểu vờn bắt âm thầm lặp đi lặp lại này rõ ràng tra tấn tinh thần hơn nhiều. Không lấy mạng bà ta, nhưng lại để một gã điên đầy tà khí dồn ép đến mức phát điên.
Cũng chẳng ai dám ló đầu ra chọc vào vị hung thần này.
Sau mấy tháng điên cuồng trả thù, đáng lẽ sau buổi họp báo, Chu Ôn Dục phải đắc ý lắm, nhưng hành vi của anh lại đột nhiên trở nên quái dị hơn.
Ví dụ như lúc này đây.
Chu Ôn Dục đang dựa vào ghế sofa, ngón tay thong thả xoay súng.
Không biết đang nghĩ gì mà cánh tay anh run rẩy nhẹ vì phấn khích, cả người bao trùm bởi một sự hưng phấn b*nh h**n không tên.
Gần đây anh thường xuyên như vậy. Cảm xúc dâng trào một cách khó hiểu, có khi còn lẩm bẩm hát một mình, khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào nhưng đầy âm khí.
"Phải rồi, quên nói với mấy người là tôi sắp kết hôn."
Anh nói với giọng điệu nhẹ tênh: "Giờ tôi đi chọn mẫu thiệp cưới đây, mấy hôm nữa sẽ gửi cho hai cậu."
Cái gì mà "quên nói"?
Chẳng phải anh đã sớm công bố cho cả thế giới biết rồi sao?
Kyleman và Elbert tuy gặp nhiều kẻ điên, nhưng kiểu thần kinh lung lay thế này thì mới thấy lần đầu.
Đây là mắc chứng hoang tưởng gì sao?
Tháng 5 năm kia, sau khi Chu Ôn Dục bị vệ sĩ của Lyson bắt về nước, "bé cưng" mà anh suốt ngày mở miệng đòi đưa về thì biệt tăm, còn anh thì... liệt dương.
Elbert từng châm chọc: "Cần tôi kê cho cậu ít thuốc tráng dương không?"
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần né đạn, ai ngờ Chu Ôn Dục khựng lại, quay đầu cười tủm tỉm ậm ừ: "Được đấy, kê loại nào trợ hứng mạnh vào."
Uống một chút, để "bé cưng" của anh nhớ kỹ hơn cảm giác bị anh l*m t*nh là như thế nào. Nếu không cô lại thừa sức đi để mắt đến mấy gã lẳng lơ bên ngoài. Thậm chí còn dám tìm cả kẻ thứ ba.
-
Thực lòng Giản Ương không muốn tìm hiểu những tin tức về cuộc sống phóng túng, ăn chơi trác táng của Chu Ôn Dục ở bên kia bán cầu.
Nhưng từ sau lần lỡ tay tìm kiếm đó, những thứ này cứ như ma ám, liên tục được đẩy lên bảng tin của cô.
Gần đây, truyền thông phương Tây liên tục đưa tin về việc Chu Ôn Dục và vị hôn thê tóc vàng thường xuyên xuất hiện ở các cửa hàng váy cưới, nhà thờ, thậm chí cả khoa sản bệnh viện tư nhân, nghi vấn là "ăn cơm trước kẻng".
Giản Ương nhìn chằm chằm vào tin tức đó, ngón tay tê dại, cứng đờ hồi lâu.
Cuối cùng cô vẫn không kìm được mà phóng to bức ảnh lên, quan sát kỹ vị hôn thê tóc vàng đã bị chụp lén rất nhiều lần kia. Cô ta luôn mặc những chiếc áo khoác cao cấp, đeo kính râm, làn da trắng muốt, dáng người đặc biệt cao ráo. Ngay cả khi không đi giày cao gót, đứng cạnh Chu Ôn Dục cũng chẳng thấp hơn là bao.
Hóa ra gu của anh bây giờ là những cô nàng "ngự tỷ" sang chảnh như vậy. Giản Ương cảm thấy vô cùng xa lạ.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt chàng thiếu niên hay làm nũng bên cạnh cô đã trở nên mờ nhạt.
Thời gian quả nhiên có thể xóa nhòa tất cả, chẳng ai đứng yên tại chỗ để chờ đợi ai. Chu Ôn Dục đã sớm bắt đầu cuộc sống mới rồi.
Thời Tuế lại nhắn tin hỏi kết quả suy nghĩ của cô, nói rằng chậm nhất là nửa tháng nữa cô ấy sẽ dẫn đội xuất phát.
Nhưng Giản Ương vẫn chưa thể đưa ra quyết định ngay lập tức. Rời bỏ nơi an toàn để đến một nơi mà gã bạn trai cũ một tay che trời, trực giác mách bảo cô rằng đó là một sự mạo hiểm.
Cô nhắn lại cho Thời Tuế rằng cần thêm vài ngày suy nghĩ.
Giản Ương quyết định nhờ Bùi Quan Ngọc tra cứu giúp xem những tin đồn tình ái của Chu Ôn Dục có phải là thật hay không.
Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng Bùi Quan Ngọc mãi không trả lời. Cậu ít dùng mạng xã hội, hay bị mất kết nối, Giản Ương đã quen nên cũng không để tâm lắm.
Trong lúc chờ đợi, cô chợt nghĩ đến Lục Tắc.
Cậu dường như luôn rất quan tâm đến Chu Ôn Dục, tin tức nắm được chắc chắn nhiều hơn cô.
Thời gian qua, Giản Ương hầu như không liên lạc với Lục Tắc. Đắn đo mãi, cuối cùng cô vẫn gửi một email hỏi thăm.
Sau đó cô gửi thêm một dòng: [Gần đây tôi đang có ý định đến Los Angeles.]
-
"Thưa Chu tiên sinh, chúng tôi đã gửi email khéo léo giục cô Thời, nhưng cô ấy bảo đội ngũ vẫn còn thiếu một người, cần phải đợi thêm một chút."
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Ba tiếng súng vang lên chát chúa, phát nào cũng trúng ngay hồng tâm, khiến lũ chim trong rừng hoảng loạn bay toán loạn.
Kyleman nhướng mày nhìn sang.
Kể từ khi nghe cú điện thoại đó, vị này lại đột nhiên lên cơn, xả súng bắn nát cái bia ngắm trước mặt.
Điện thoại của Elbert đã tắt máy, hắn từ chối tiếp tục tham gia vào vở kịch vớ vẩn này.
Từ cửa hàng váy cưới, nhà thờ cho đến bệnh viện sản khoa của nhà mình, đã vô số lần Elbert muốn lái xe tông chết Chu Ôn Dục cho hả giận.
Nhưng mỗi khi hắn điên tiết nghĩ như vậy, thì Chu Ôn Dục lại còn điên cuồng hơn hắn. Sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Ngày nào Chu Ôn Dục cũng nôn nóng chờ đợi tin tức, không đợi được thì mặt mày hầm hầm, tâm trạng cực kỳ bất ổn.
"Ting."
Tiếng báo email gửi đến. Chu Ôn Dục rũ mắt, ngón tay khẽ chạm vào màn hình.
Kyleman liếc mắt quan sát.
Chỉ vài giây sau, hắn thấy cổ họng Chu Ôn Dục bật ra tiếng cười khẽ ngọt ngào, kết hợp với biểu cảm hưng phấn tột độ, trông như một con ác quỷ ăn thịt người vừa trút bỏ lớp da ngụy trang, lộ ra vẻ tham lam thèm khát.
Anh lập tức vứt khẩu súng lục sang một bên, ngồi phịch xuống, lồng ngực phập phồng, hai má đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập khác thường.
-
Bên kia, Giản Ương nhận được email trả lời của Lục Tắc.
[Cô định đến Los Angeles sao?]
[Tại sao vậy?]
Giản Ương kể vắn tắt lại sự việc.
[Đó quả là một cơ hội rất tốt.]
Vấn đề tiếp theo rất quan trọng nên Giản Ương không muốn nói nhiều qua email. Cô cẩn thận nhắn: [Khi nào cậu rảnh? Có thể gọi video nói chuyện được không?]
[Đương nhiên là được, nhưng đợi một lát nhé? Tôi vừa mới đi bơi xong.]
Giản Ương: [Ừm ừm.]
Lục Tắc đúng là đang đi bơi thật, nhưng cậu lại đang ở trong phòng thay đồ. Vừa mới c** q**n bơi, mông còn đang tồng ngồng thì đã bị hai tên vệ sĩ bất ngờ xuất hiện kẹp chặt hai bên lôi đi.
"Khoan đã!" Cậu hét toáng lên: "Đại ca ơi, cho em mặc cái quần đùi vào đã! Em đang tồng ngồng thế này cơ mà!!!"
Tại khu săn bắn trong trang viên DuPont, khi nhìn thấy Chu Ôn Dục đang thảnh thơi dựa vào lưng con Liik ngủ gật, Lục Tắc nhận ra anh thế mà đã thích nghi được với hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, có thể bị ám sát bất cứ lúc nào như hiện tại.
... Cầu Chúa phù hộ, cuối cùng cậu cũng được mặc cái quần đùi vào.
Lục Tắc hai chân run rẩy nhìn con quái vật khổng lồ kia, cách xa mười mét cũng không dám lại gần thêm bước nào.
Chu Ôn Dục mở mắt.
Tâm trạng anh hôm nay có vẻ đặc biệt vui vẻ, khóe môi nhếch lên một nụ cười rất tươi.
Giọng điệu thế mà cũng tỏ ra ôn hòa: "Lại đây, Ương Ương tìm cậu đấy."
"..."
Mặt Lục Tắc trắng bệch, nơm nớp lo sợ bước lại gần.
Khi nghe Chu Ôn Dục ra lệnh phải nói dối và làm chuyện xấu xa, Lục Tắc không ngừng lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu nguầy nguậy: "Không được, tôi không thể hại cô ấy như thế được, tôi không..."
"Á á á!!!"
Giọng nói còn chưa kịp dứt, Liik bất ngờ chồm lên. Da đầu Lục Tắc tê rần, hét toáng lên thất thanh.
Cậu thở hồng hộc, nhìn Chu Ôn Dục uể oải kéo nhẹ sợi xích trên cổ Liik, con thú suýt chút nữa đã ngoạm nát tay Lục Tắc mới ngoan ngoãn lùi lại.
Chân Lục Tắc mềm nhũn, ngồi thụp xuống đất.
Giữa ranh giới đạo đức và nỗi sợ hãi tột độ, cậu sụp đổ hoàn toàn, cuối cùng bất chấp tất cả mà gào lên: "Chu Ôn Dục, anh buông tha cho Giản Ương đi được không!"
"Người ta đã quá tốt bụng rồi! Chịu đựng cái chứng liệt dương của anh suốt hai năm trời còn gì!"
"Anh không thể để yên cho cô ấy sống những ngày tháng bình yên được sao?!"
"Tôi liệt dương?" Chu Ôn Dục nheo mắt, khóe môi cong lên đầy nguy hiểm, "Bé cưng của tôi nói với cậu thế à?"
Nghe ra sự đe dọa trong lời nói, Lục Tắc vẫn cố cãi: "Sự thật còn không cho người ta nói chắc."
Cậu thực sự tin chắc Chu Ôn Dục có vấn đề, nếu không thì làm sao tính cách lại trở nên u ám, vặn vẹo đến mức này được?
Chu Ôn Dục gần như có thể tưởng tượng ra biểu cảm nhỏ nhắn của cô khi nói câu đó. Chắc chắn cô sẽ mím nhẹ môi, vẻ mặt giận dỗi rầu rĩ, nhưng trong lòng thì đang thầm hả hê.
Lục Tắc nhìn anh l**m môi đầy vẻ si mê, trong mắt lóe lên tia hưng phấn sung sướng đến rợn người.
"Ương Ương bé cưng của mình... thật sự càng ngày càng đáng yêu."
Thèm quá, thèm quá, muốn làm cô ấy ngay lập tức.
Cái loại d*c v*ng khát khao đến cháy bỏng đang bùng nổ khắp người anh khiến Lục Tắc cũng phải rùng mình thay cho Giản Ương.
Đừng bao giờ coi thường mức độ b**n th** của một gã đàn ông bị (nghi là) liệt dương.
"Tôi cho cậu thêm mười giây suy nghĩ." Chu Ôn Dục giật mạnh dây xích, đứng dậy, hơi thở nóng hổi của Liik phả ngay vào chân Lục Tắc: "Nếu không tôi sẽ nhốt cậu chung lồng với con Liik đang bị bỏ đói ba ngày ba đêm này đấy."
"..."
Giản Ương vừa ăn xong bữa cơm thì nhận được cuộc gọi thoại từ Lục Tắc.
Để cẩn thận, cô dùng tài khoản mạng xã hội nước ngoài mới đăng ký, hỏi cậu có thể gọi video được không.
Rất nhanh, video được kết nối, mạng cũng rất ổn định.
Phông nền phía sau Lục Tắc là một bộ ghế sofa phong cách châu Âu sang trọng, tóc cậu vẫn còn ướt, đúng là vừa đi bơi xong thật.
Giản Ương không hề hay biết, khuôn mặt cô đang được phóng to hết cỡ trên một màn hình khổng lồ ở trung tâm căn phòng bên kia.
Trong nước đang là cuối thu. Cô mặc chiếc áo khoác dài màu nâu lạc đà vừa bước ra từ nhà ăn, khuôn mặt trắng ngần vùi một nửa trong cổ áo, chỉ lộ ra đôi mắt long lanh ướt át.
Đúng là một cô gái phương Đông vô cùng xinh đẹp.
Ở phía sau màn hình điện thoại, trong góc nhìn tối tăm mà Lục Tắc đang cố che giấu, một ánh mắt si mê đến điên cuồng đang dán chặt lấy từng đường nét trên màn hình, như muốn nuốt chửng lấy cô.
Lục Tắc nghi ngờ, nếu không phải đang gọi video, chắc Chu Ôn Dục đã lao thẳng vào màn hình rồi.
Cậu lau mồ hôi đang túa ra trên thái dương.
Thi thoảng cậu lại chạm phải ánh mắt hau háu muốn xông lên của con Liik đối diện, đành phải cố trấn tĩnh để dời mắt đi.
"Cô có gì muốn hỏi tôi à?"
Giản Ương: "Tôi muốn hỏi những tin tức về Chu Ôn Dục gần đây có phải là thật không?"
Đương nhiên Lục Tắc cũng thấy. Gần đây tên điên này như phát rồ, cứ kè kè bên một cô nàng chân dài tóc vàng đeo kính râm, mặc áo khoác, đi đâu cũng như đi trình diễn thời trang, bị chụp ảnh khắp nơi.
Cậu không biết cô nàng tóc vàng kia là ai, nhưng cứ cảm thấy quỷ dị và bất thường thế nào ấy.
Nhìn cái cách Chu Ôn Dục si mê Giản Ương như nghiện m* t** thế kia, thật khó tin trong mắt anh còn chứa nổi người khác.
Ánh mắt Lục Tắc thoáng dao động, sợi dây thừng trên tay Chu Ôn Dục lập tức nới lỏng ra một chút. Cậu vội vàng hoàn hồn, liên tục khẳng định: "Thật đấy, đều là thật cả. Anh ta sắp kết hôn thật rồi."
Đã được xác thực như vậy, Giản Ương chỉ bình thản "À" một tiếng.
Lục Tắc cảm giác nhiệt độ trong phòng lại tụt xuống mức đóng băng. Khóe mắt cậu liếc thấy nụ cười vặn vẹo lạnh lẽo trên môi Chu Ôn Dục, những ngón tay anh đang lướt chậm rãi trên bộ lông bờm mượt mà của con Liik.
"Vậy cậu thấy... hiện tại cảm xúc của anh ta có ổn định không? Có an toàn không?" Giản Ương hỏi tiếp.
"Ừm..." Lục Tắc chú ý đến ám hiệu tay của Chu Ôn Dục, thực sự không thể thốt ra nổi cái lời nói dối kinh thiên động địa kiểu "cảm xúc ổn định" được.
"Chắc là... cũng tạm ổn." Cậu khó khăn nhả từng chữ, "Tâm trạng anh ta chắc là khá tốt."
"Cô qua đây... chắc là không có vấn đề gì đâu."
"Anh ta có tình mới rồi, cũng chẳng rảnh mà cứ nhìn chằm chằm vào cô mãi."
Giản Ương rũ mi mắt suy tư, biểu cảm ấy lọt vào mắt hai người trong căn phòng.
Hình ảnh cô trên màn hình lớn cùng ánh nhìn cuồng nhiệt, nhớp nháp phía sau lưng khiến Lục Tắc cũng thấy rợn người.
Cậu thầm cầu nguyện cô đừng có nghĩ quẩn mà đồng ý.
Nhất định, nhất định phải...
"Cảm ơn cậu." Giản Ương khẽ nói.
"...Vậy cô định thế nào?" Giọng Lục Tắc căng thẳng.
"Để tôi hỏi thêm người khác nữa xem sao."
Thực lòng Giản Ương rất muốn ra nước ngoài ngắm nhìn thế giới. Với cô, cơ hội như thế này thực sự rất hiếm có. Cô từng nghĩ vì Chu Ôn Dục mà mình sẽ chẳng thể bước chân ra khỏi biên giới trong nhiều năm.
Nhưng tình cảm con người lại là thứ dễ thay đổi nhất, còn nhanh hơn cả bước chân trưởng thành của cô.
Giản Ương quyết định chờ tin tức cuối cùng từ Bùi Quan Ngọc. Nếu cậu ấy cũng xác nhận thông tin là chính xác, và Chu Ôn Dục thực sự không còn để tâm đến chuyện cũ nữa, thì cô sẽ thử một phen.
Cúp điện thoại, Lục Tắc mới cảm thấy mình vừa sống lại.
Trên màn hình lớn, đoạn video ghi lại khuôn mặt Giản Ương đang được phát đi phát lại không ngừng.
Chu Ôn Dục cười ném cho con Liik một miếng thịt bò, thở dài nói: "Tìm ai nữa đây, bé cưng?"
"Lần này thì chẳng ai cứu được em đâu."
-
Phải nhờ Bùi Quan Ngọc đi tra mấy chuyện này lần nữa, Giản Ương thấy rất ngại, bèn nhờ Thẩm Tích Nguyệt mang giúp hai hộp chocolate đến biếu.
Nhưng quà không gửi được.
Thẩm Tích Nguyệt bảo Bùi Quan Ngọc bị cấm túc, tịch thu toàn bộ thiết bị liên lạc, một tháng không được ra ngoài.
"Cấm túc á?"
Giản Ương không ngờ ở thế kỷ 21 rồi mà còn nghe thấy từ này.
Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Thẩm Tích Nguyệt cũng có chút bí hiểm: "Nhà nó quản nghiêm lắm."
"Tại sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Cũng chẳng biết tại sao nữa." Thẩm Tích Nguyệt nhíu màn: "Gần đây nó hơi nổi loạn, muốn thôi học chạy ra nước ngoài nên đang bị gia đình phạt."
... Thế thì đúng là nổi loạn quá thật.
"Chị muốn biết chuyện gì?" Thẩm Tích Nguyệt hỏi.
Giản Ương thở dài, nói ra nỗi băn khoăn của mình: "Chị rất trân trọng cơ hội lần này."
"Nhưng chị vẫn thấy bất an, không biết có phải mình đang tự mình đa tình không? Rõ ràng mọi tin tức đều nói anh ta đã tìm được chân ái, sắp kết hôn rồi."
Thẩm Tích Nguyệt cũng đang theo dõi tin bát quái về Chu Ôn Dục và cô vợ chưa cưới tóc vàng gần đây, lén lút mắng chửi không biết bao nhiêu lần.
Cô ấy không nhịn được bức xúc: "Cơ hội thực tập tốt như vậy! Lại còn được bao trọn gói đi nước ngoài mở mang tầm mắt, sao có thể vì cái tên chó má Chu Ôn Dục đó mà từ bỏ được chứ!"
Nghĩ theo hướng này, Giản Ương cuối cùng cũng cảm thấy tức giận muộn màng.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì anh có xe sang, người đẹp, đám cưới xa hoa, còn cô lại vì sợ anh mà phải giậm chân tại chỗ, từ bỏ tiền đồ rộng mở?
"Hay là..." Thẩm Tích Nguyệt bỗng nắm lấy tay Giản Ương, đề nghị, "Chúng mình cùng đi đi?"
"Em chẳng phải đã nói sau khi tốt nghiệp muốn gap year đi vòng quanh thế giới sao? Trong nước em đi hết rồi, nước ngoài thì bắt đầu từ Los Angeles đi!"
Tuy là chị em họ với Bùi Quan Ngọc, nhưng cách giáo dục của nhà họ Thẩm và nhà họ Bùi lại khác hẳn nhau. Nhà họ Thẩm theo kiểu "thả rông". Từ khi tốt nghiệp hồi tháng sáu, Thẩm Tích Nguyệt liên tục đi du lịch trong nước, đu thần tượng, check-in các kiểu, còn xây dựng một kênh mạng xã hội chia sẻ nhật ký du lịch, giờ cũng có chút khởi sắc với mấy trăm nghìn người theo dõi.
Thẩm Tích Nguyệt càng nói càng hưng phấn, nắm chặt tay Giản Ương: "Nếu chị thực sự không yên tâm, em có thể sắp xếp thêm hai vệ sĩ đi cùng bảo vệ an toàn cho chúng ta."
Nghe thấy có bạn đồng hành, Giản Ương cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Sự dao động trong lòng được tháo gỡ, khi Thời Tuế nhắn tin hỏi lại lần nữa, Giản Ương đã trả lời: [Chị Tuế Tuế, em nghĩ kỹ rồi, em đồng ý gia nhập đội ngũ. Khi nào thì chúng ta xuất phát ạ?]
-
"Ương Ương thật khó câu quá đi. Nhưng một khi đã cắn câu rồi... Thì phải từ từ gỡ bỏ xương cá, rồi thưởng thức thật ngon lành thôi." - Nhật ký Chu Ôn Dục 35