Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 39

Hơi nước nóng bao trùm phòng tắm, lượng oxy càng lúc càng loãng vì bị bốc hơi.

Dạ dày Giản Ương vẫn đang co thắt, nhưng bên trong trống rỗng, chỉ trào lên từng đợt dịch vị chua loét.

Nếu đây là phương án trả thù của Chu Ôn Dục, thì anh đã thành công rồi. Giản Ương thực sự sợ hãi đến cực điểm.

"Nói như vậy..." Khóe môi cô nhếch lên một nụ cười thê lương: "Thế thì thà tôi chết ngay bây giờ còn hơn."

Chu Ôn Dục nhìn cô cười:

"Muốn chết á? Không được đâu."

"Phải sinh con cho anh đã."

Các khớp ngón tay anh dùng chút lực, dễ dàng bóp mở cằm Giản Ương.

Đầu lưỡi Chu Ôn Dục xâm nhập vào, hơi thở nặng nề. Sau bao lâu xa cách lại được nếm hương vị của Ương Ương, cả người anh run lên vì kích động.

Anh ngậm lấy môi châu của cô, m*t mạnh cho đến khi nó sưng đỏ lên. Anh rũ mắt, vui sướng ngắm nhìn đôi môi nhỏ nhắn đang sưng mọng vì bị hôn.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn thế này, sao có thể bộc lộ nhiều biểu cảm khiến anh phát điên đến thế chứ?

"Thằng tiểu tam kia đã hôn em chưa? Hửm?"

"Nó có ăn nước bọt của em sâu như thế này không?"

"Nói đi."

Giản Ương không thể phản kháng lại sức mạnh tuyệt đối của anh, cô thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh đáp trả:

"Đương nhiên, chúng tôi đã hôn nhau rất nhiều lần."

"Chúng tôi còn l*m t*nh rồi."

"Anh ấy làm tôi sướng hơn anh nhiều."

Lý trí mách bảo rằng nói những lời này lúc này là không thích hợp, nhưng cô chỉ muốn xé nát cái vẻ tự cho là đúng của Chu Ôn Dục.

Và cô cũng được như nguyện khi thấy ánh mắt Chu Ôn Dục tối sầm lại, trở nên âm trầm đáng sợ.

Không thể nào!

Không thể nào!

Anh đã cho người điều tra toàn bộ hành tung của họ, chưa từng đi khách sạn, cũng chưa từng qua đêm. Bọn họ chỉ mới nắm tay nhau thôi.

Chính vì thế anh đã cho người chuyên môn đến giẫm nát mấy ngón tay phải của Trần Tư Dịch.

Tại sao cô lại muốn chọc tức anh như vậy?

Chẳng lẽ Ương Ương không đau lòng khi thấy anh tổn thương sao?

Sắc mặt Chu Ôn Dục vặn vẹo biến hóa.

Thế giới của Giản Ương lại quay cuồng. Cô bị lật người lại, đưa lưng về phía Chu Ôn Dục. Lớp váy tầng tầng lớp lớp bị kéo lên, những ngón tay lạnh lẽo như rắn trườn qua làn da trắng nõn thon dài.

Anh quỳ sát lại, cắn vào vành tai cô hỏi:

"Phải không?"

......

"Ưm."

......

"Chuẩn bị nhé bé cưng."

Anh không dùng bất cứ biện pháp bảo vệ nào. Anh từ phía sau bẻ mặt cô quay lại để hôn.

......

Vì tim đập nhanh quá độ.

Trước mắt Giản Ương từng đợt tối sầm lại, tầm nhìn ngày càng mờ đi, đầu cô vô lực rũ xuống, hơi thở cũng trở nên mong manh yếu ớt.

Có lẽ là sắp chết thật rồi.

Cô nhắm mắt lại, cả người mất hết sức lực, trượt dần xuống nước.

Chu Ôn Dục vội vàng ôm lấy cô.

"Ương Ương..."

"Ương Ương...?"

Nhận ra điều gì đó, kẻ vừa mới buông lời hung ác đe dọa một giây trước, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Biểu cảm cứng đờ, lộ ra sự trống rỗng mờ mịt và luống cuống tột độ.

Vài giây sau, anh đột nhiên gào lên một tiếng đầy sụp đổ, hoảng loạn bế thốc cô lên.

Cả hai người ướt sũng đứng dậy, kéo theo bọt nước bắn tung tóe.

"Bé cưng, anh xin lỗi."

"Xin lỗi, bé cưng ơi anh sai rồi."

"Những lời anh nói đều không phải thật đâu, anh chỉ là thằng khốn nạn thôi."

"Anh chỉ muốn em đừng lờ anh đi, hãy nhìn anh một chút thôi mà."

Giọng Chu Ôn Dục run rẩy mang theo tiếng nức nở đầy tủi thân, hệt như một đứa trẻ biết mình vừa gây ra họa lớn.

Bị anh ôm xốc lên như vậy, thế giới của Giản Ương chao đảo dữ dội, cô càng muốn ngất đi ngay lập tức.

"Váy..." Cô dùng chút sức lực cuối cùng thì thầm: "Cởi ra..."

Chính vì bộ quần áo chết tiệt này mà Giản Ương sắp bị thít chặt đến tắt thở.

Chu Ôn Dục chạy vội ra ngoài, đặt cô lên giường. Anh quỳ rạp xuống đất, những ngón tay lạnh toát cuống cuồng tìm khóa kéo ẩn của chiếc váy.

Cái khóa kéo ẩn này Giản Ương phải nhờ nhân viên cửa hàng chỉ dẫn mãi mới tìm thấy, nó nằm bên sườn eo trái, giấu kỹ dưới những lớp vải chồng chéo.

Thế nhưng Chu Ôn Dục lại sờ thấy ngay lập tức. Anh giật phăng dây buộc eo, sau đó kéo khóa xuống một cách thuần thục như đã quen tay từ lâu.

... Tên khốn nạn.

Hóa ra lại là do anh sắp đặt.

Giản Ương bất lực nhắm mắt lại.

Chu Ôn Dục vẫn đang điên cuồng khẩn cầu bên tai cô.

"Bé cưng."

"Bé cưng à."

"Bé cưng, em mở mắt ra nhìn anh một cái đi mà."

Sự trói buộc ở ngực và eo cuối cùng cũng được nới lỏng.

Oxy tràn vào lồng ngực, Giản Ương cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái cận kề cái chết.

Nhưng đại não cô vẫn là một mảng tối đen.

Giản Ương rất ít khi buông xuôi mặc kệ đời, nhưng khoảnh khắc này cô chỉ muốn trốn tránh.

Cứ để bản thân ngất đi, không cần phải đối mặt với anh nữa, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Một giây trước khi mất đi ý thức, Giản Ương nghe thấy giọng nói run rẩy của Chu Ôn Dục.

"Ương Ương... Bé cưng, anh sai rồi."

"Đừng mà, bé cưng mở mắt ra đi, anh sai rồi."

"A!" Chu Ôn Dục hét lên thất thanh.

Trên đường chạy đi gọi điện thoại, anh còn vấp phải mép thảm, ngã sầm xuống đất một cú thật mạnh.

Liik đang canh cửa muốn chạy tới, nhưng cổ lại bị xích sắt cột chặt, chỉ có thể nôn nóng gầm gừ hai tiếng "grừ grừ".

Để xem náo nhiệt, hai người Kyle và Elbert đã đi cùng bác sĩ riêng tới.

Khi điện thoại của Chu Ôn Dục gọi đến, Kyle đang cùng nhóm Elbert chơi bài trong phòng bao.

Yêu cầu của Chu Ôn Dục là nhất định phải là bác sĩ nữ.

Đồng hồ mới chỉ hơn 0 giờ một chút. Nhìn thấy thời gian vi diệu này, Elbert chửi thầm một câu "súc sinh", rồi gọi điện điều bác sĩ qua:

"Mới nửa tiếng đã làm người ta hỏng rồi."

Kyle tặc lưỡi thương hại:

"Poor girl." (Cô gái tội nghiệp).

Hai người nghĩ ngợi một chút, rồi cùng ném bài xuống, không kìm được sự tò mò mà mò lên tầng thượng.

Không vì lý do gì khác, thật sự là quen biết gần mười năm nay, chưa bao giờ thấy tên điên này buông thả d*c v*ng cả.

Rõ ràng "ngũ độc" (rượu, chè, cờ, bạc, gái, hút xách...) cái gì cũng dính, nhưng mười chín tuổi vẫn là trai tân, đúng là một sự thật đáng kinh ngạc biết bao.

Cho nên rốt cuộc phải mất kiểm soát đến mức nào mà mới nửa tiếng đã xảy ra chuyện?

Cái náo nhiệt này không thể không xem.

"Hello, Liik."

Đi tới cửa, Kyle cười hì hì v**t v* cái đầu lông xù của con sư tử.

"Grừ grừ!"

Elbert ném cho nó một túi thịt, ánh mắt tuyệt đối không dám liếc vào bên trong.

"Grừ grừ grừ!" Liik lăn lộn trên sàn.

Nhưng hai người bọn họ chỉ đứng ở gian ngoài, tạm thời chưa dám bước vào, ai mà biết liệu có nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy rồi bị ăn kẹo đồng hay không.

"Vào đi."

Giọng nói khàn đặc vọng ra từ bên trong, Chu Ôn Dục chỉ cho phép nữ bác sĩ đi vào.

Chính anh đóng cửa bước ra.

Quần áo trên người vẫn là bộ ban ngày, ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống sàn. Sắc mặt anh trắng bệch, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.

Kyle nhướng mày đầy hứng thú: "Zhou, trông cậu bây giờ thảm hại chẳng khác gì con chó rơi xuống nước."

"Xem ra chúng tôi vẫn đánh giá cao cậu rồi." Elbert liếc mắt qua hạ bộ của anh, buông lời khắc nghiệt, "Uống thuốc rồi cũng vô dụng sao?"

Cả hai đều đã chuẩn bị tinh thần cho việc tên điên này sẽ đột nhiên nổi đóa. Nhưng đợi vài giây, Chu Ôn Dục vẫn chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm xuống đất.

Một lát sau bác sĩ bước ra, thông báo bệnh nhân bị kinh hãi quá độ dẫn đến sốc tạm thời, tuyệt đối không được để cô bị kích động thêm nữa.

Kyle duỗi chân móc nhẹ vào cằm Liik.

"Là mày dọa người ta hả?"

Liik bất mãn gầm lên một tiếng "Grừ". Nó mới không có nhé!

Chu Ôn Dục đứng dậy, đi về phía phòng ngủ: "Hai người mang Liik đi đi."

Liik nghe hiểu, phẫn nộ gầm gừ với anh.

Bước chân Chu Ôn Dục khựng lại một chút: "Thả cả tên tiểu tam kia ra nữa, sáng mai cập bến thì đuổi cổ xuống."

"Đứa nào?" Kyle vắt chéo đôi chân dài: "Là cô bé bị cậu nhốt trong phòng tối, hay là cậu em trai tỏa nắng bị vệ sĩ bắt lại, hay là..."

Hắn ấn một nút, tấm rèm cửa sổ toàn cảnh trước mặt từ từ mở ra.

Trong tầm mắt đối diện, bên ngoài là một chiếc lồng bắt cá đang treo lơ lửng, giam giữ một người bên trong.

Anh ấy mệt mỏi tựa vào thành lồng, gió biển thổi bay vạt áo.

Vốn dĩ nếu không có gì bất ngờ, cô gái đáng thương bên trong sau khi bị ăn sạch sẽ vào sáng sớm hôm sau, sẽ tuyệt vọng chứng kiến bạn trai mình bị ném xuống biển một cách thảm hại.

Ánh đèn từ phòng suite xa hoa chiếu lên mặt Trần Tư Dịch.

Anh ấy mở mắt, ánh nhìn không chút gợn sóng hướng về phía ba người đàn ông đang đứng hoặc ngồi trong căn phòng hạng sang bậc nhất tầng này.

Bọn họ nhìn anh ấy với ánh mắt nghiền ngẫm, khinh miệt và máu lạnh. Giống như anh ấy chỉ là hạt bụi dưới gót giày.

Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng của Chu Ôn Dục nhìn sang, Trần Tư Dịch lập tức hiểu ra nguồn cơn của tai bay vạ gió này.

Văn phòng luật nhận được một vụ kiện thương mại xuyên quốc gia, Trần Tư Dịch cùng thầy Lý đi công tác. Vừa đáp xuống Los Angeles, anh ấy đã bị đánh ngất, tỉnh lại thì thấy mình đang ở trên chiếc du thuyền này.

Anh ấy bị trói lại, tựa như cá nằm trên thớt, như dê bò sắp bị hiến tế, bị nhốt trong chiếc lồng sắt này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném xuống biển làm mồi cho cá.

Hiện tại Trần Tư Dịch nhìn thấy một người đàn ông tóc đen mắt xanh lục nhàn nhã đi tới bên cửa kính. Gã làm dấu thánh giá biểu thị sự may mắn theo kiểu phương Tây về phía anh ấy, cười híp mắt mấp máy môi:

"Lucky man." (Người may mắn).

Tấm rèm khép lại trước mắt.

"Nhàm chán." Elbert chán nản vươn vai một cách lười biếng: "Tôi còn tưởng có kịch hay để xem, đã cố tình hoãn cả cuộc họp gia đình để đến đây đấy."

"Có kẻ chỉ biết mồm mép là giỏi thôi." Kyle cười hì hì nói, liếc xéo Chu Ôn Dục một cái.

Mặc kệ bọn họ chế giễu thế nào, anh coi thẳng hai kẻ đó là không khí.

Những chiếc khuyên trên tai bị anh giật từng cái ra, ném vào thùng rác.

Anh rút khăn giấy, đối diện với gương lau mặt, khóe môi cố uốn cong lên, lặp đi lặp lại việc tập cười trong gương.

Sau vài lần thử, sắc mặt anh ngày càng âm u.

Khóe môi muốn nhếch lên nhưng lại xấu xí vô cùng, toàn bộ biểu cảm đều trở nên vặn vẹo đến đáng sợ. Đột nhiên anh tung một cú đá làm vỡ tan chiếc gương ở gian ngoài.

Mảnh gương vỡ vụn văng tung tóe trên sàn, phản chiếu khuôn mặt khó coi của anh.

Chu Ôn Dục ngồi xổm xuống, gục đầu vào đầu gối, che khuất khuôn mặt.

Elbert lộ vẻ chấn động: "Cậu ta thật sự không cần tiêm thuốc an thần sao?"

Kyle thu hồi tầm mắt: "Biết đâu lại trở nên bình thường hơn chút đấy."

Nói rồi, hắn hờ hững dắt dây xích của Liik: "Đi thôi Liik bé nhỏ, bố mày không cần mày nữa rồi."

Liik rất tức giận. Khi bị dắt ngang qua Chu Ôn Dục, nó còn cố ý dùng cái đầu to lớn húc vào người anh một cái.

Kết quả là bị Chu Ôn Dục đang cơn bực bội tát cho một cái lệch mặt.

Liik tủi thân gầm gừ mắng hai tiếng rồi bỏ đi.

Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh, chỉ còn lại nữ bác sĩ Lawrence.

Lawrence nhỏ giọng nhắc nhở: "Trạng thái của quý cô bên trong đã hồi phục ổn định, nếu ngài Chu lo lắng thì có thể vào xem một chút."

Cô ấy nói liền mấy lần, thiếu niên trước mặt mới chịu ngẩng đầu lên.

Anh tựa lưng vào tường, hốc mắt đỏ hoe.

"Tôi có phải là rất xấu không?"

Lawrence: ?

"Là do hiện tại tôi quá xấu xí, nên cô ấy mới lười nhìn tôi dù chỉ một cái sao?"

Lawrence rất khó để liên hệ khuôn mặt xinh đẹp trước mắt với từ "xấu".

Khi cô ấy còn chưa biết đáp lại thế nào, anh lại hỏi: "Cô có thuốc không?"

Lawrence: "Ngài thấy không khỏe ở đâu ạ? Tôi có thể kiểm tra cơ bản cho ngài..."

"Có loại thuốc nào có thể khiến trạng thái con người trở nên tốt đẹp chỉ sau một đêm, khiến dung quang tỏa sáng không?"

Lawrence: "Không có đâu, thưa ngài."

"Việc này cần điều tiết từ từ, cần ngài duy trì chế độ sinh hoạt và tâm trạng tốt, ăn uống lành mạnh, vận động hợp lý..."

"Đồ vô dụng!"

Mỹ thiếu niên trước mắt đột ngột thay đổi sắc mặt, trở nên hung tợn.

Lawrence: "......"

Hiện tại đúng là rất xấu tính.

Tuy rằng ông chủ Elbert của cô ấy cũng rất khó hầu hạ, nhưng vị đại thiếu gia của tập đoàn Neocore này thần kinh có lẽ còn có vấn đề hơn.

Lawrence nhún vai, lùi sang một bên.

Chỉ thấy Chu Ôn Dục như ác quỷ đứng dậy từ dưới đất, mở cửa chạy vào phòng ngủ.

Trong phòng suite xa hoa có sẵn trọn bộ dưỡng da và đồ trang điểm đắt tiền nhất.

Cánh tay anh vơ lấy đống chai lọ, đặt tất cả xuống trước mặt cô ấy: "Dạy tôi dùng."

Lawrence: "Tôi chỉ là bác sĩ, không phải..."

"Không thì tôi đuổi việc cô."

"......"

Đồ trẻ trâu chết tiệt.

Chu Ôn Dục trông cũng chỉ chạc tuổi con trai cô ấy, Lawrence thực sự muốn tát cho anh mấy cái cho hả giận.

"Đây là mặt nạ, dùng để làm sạch da." Lawrence kiên nhẫn giải thích: "Còn đây là kem dưỡng, dùng để phục hồi và cấp ẩm."

"Đây là đồ trang điểm." Lawrence liếc nhìn khuôn mặt không tì vết của Chu Ôn Dục: "Ngài không cần dùng đâu."

"À, nếu ngài muốn theo đuổi sự hoàn mỹ tuyệt đối, có thể dùng cái này để che quầng thâm mắt."

Không ngờ cô ấy vừa dứt lời, Chu Ôn Dục lập tức biến sắc: "Tôi có quầng thâm mắt sao?"

Sợ bị vạ lây, Lawrence lảng tránh câu trả lời trực tiếp: "Ngài có thể cần ngủ đủ giấc hơn một chút."

"Ha ha ha ha ha."

"?"

"Tôi biết rồi." Chu Ôn Dục bỗng nhiên đứng phắt dậy đầy hưng phấn, lẩm bẩm liên hồi: "Nhất định là tại quầng thâm mắt, là tại quầng thâm mắt nên Ương Ương mới không thèm nhìn tôi."

Anh vừa nói vừa cầm lấy mặt nạ và kem che khuyết điểm đi về phía phòng ngủ: "Cô đi đi, bây giờ tôi muốn đi ngủ cùng bé cưng của tôi."

Lawrence: "......"

Trước mắt Giản Ương là cảnh tượng khủng khiếp tột cùng.

Bên ngoài cửa kính toàn cảnh, sóng biển cuồn cuộn gầm thét.

Sợi xích sắt từ trên cao thả xuống, chiếc lồng sắt nhốt Trần Tư Dịch rơi tự do với tốc độ kinh hoàng.

Cô đã sợ hãi đến mức không thốt nên lời, muốn nhắm mắt lại nhưng bị túm tóc ép chặt vào mặt kính.

Phía sau là giọng nói lạnh lùng đáng sợ của Chu Ôn Dục: "Nhìn cho kỹ vào! Đây là kết cục của kẻ thứ ba."

"Kẻ nào dám đến gần em, kẻ đó phải chết."

Giản Ương bị ép buộc phải chứng kiến cảnh Trần Tư Dịch chìm nghỉm vào lòng biển.

Bên dưới, đàn cá ăn thịt người đang há miệng gào khóc đòi ăn, nhuộm đỏ cả một vùng nước biển xanh thẳm.

Giản Ương hét lên thảm thiết.

Ngay sau đó cô bị ấn xuống giường, cơ thể to lớn của Chu Ôn Dục đè chặt lên người cô. Anh thô bạo tách hai chân cô ra.

Giản Ương tuyệt vọng nhìn bụng mình dần phình to lên, xung quanh xuất hiện những đứa trẻ nheo nhóc gào khóc đòi ăn, gọi cô là mẹ.

Không đếm xuể những đứa trẻ, chúng bò lổm ngổm đầy giường.

Giản Ương lao ra ban công, muốn tìm cái chết để giải thoát.

Nhưng tiếng khóc của lũ trẻ phía sau ngày càng lớn, chúng vươn những cánh tay dài ngoằng ra túm lấy chân cô: "Mẹ ơi! Đừng bỏ rơi con!"

Giản Ương nghẹt thở bóp chặt cổ họng, bắp chân bị giữ chặt, cô điên cuồng giãy giụa.

Dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng...

Giản Ương bật dậy trên giường.

Cả người cô vẫn run lên bần bật, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Cho đến khi phía sau vang lên một tiếng gọi trong trẻo: "Bé cưng?"

Chu Ôn Dục bị cô đạp tỉnh, từ phía sau vùi đầu vào cổ cô, mắt vẫn nhắm nghiền lầm bầm: "Em dậy rồi à."

Mất vài giây sau, tầm mắt Giản Ương mới dần rõ ràng trở lại.

Trên người cô là chiếc váy ngủ màu trắng bồng bềnh, mềm mại như mây.

Ngoài cửa sổ toàn cảnh là cảnh biển xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ, du thuyền đã cập bến.

May quá.

Chỉ là mơ thôi.

Chỉ là một giấc mơ thôi.

Nhưng...

Giản Ương quay người lại, nhìn Chu Ôn Dục đang nằm bên cạnh mình.

Anh mặc chiếc áo thun màu trắng sữa, vạt áo vén lên để lộ cơ bụng săn chắc, đầu tựa vào vai cô làm nũng.

Những món trang sức lấp lánh trên người anh đã biến mất, toàn thân sạch sẽ tinh tươm.

Mắt anh nhắm nghiền, hàng mi đen nhánh rũ xuống, làn da trắng nõn mịn màng không tì vết.

Giản Ương thậm chí còn tưởng mình vẫn chưa thoát khỏi cơn ác mộng.

Nếu không thì làm sao người này có thể như bị mất trí nhớ, dán chặt vào cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đến cả dáng vẻ cũng y hệt như ngày xưa.

"Muốn ăn sáng không bé cưng?" Bàn tay Chu Ôn Dục ôm lấy eo cô: "Anh bảo người mang lên nhé, sủi cảo được không?"

"Hay là bé cưng muốn ăn đồ anh nấu hơn?"

. .

Giản Ương hất mạnh tay anh ra.

Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn anh: "Anh lại đang giở trò gì thế?"

Chu Ôn Dục nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác như không hiểu cô đang nói gì.

Giản Ương hỏi ngắn gọn: "Trần Tư Dịch đâu? Còn Nguyệt Nguyệt, Lục Tắc nữa, anh giấu họ đi đâu rồi?"

Lớp mặt nạ ngụy trang hoàn hảo của Chu Ôn Dục cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt khi cô nhắc đến Trần Tư Dịch, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức.

"Anh có làm gì đâu mà." Anh buông tay ra: "Không tin thì bé cưng tự liên lạc đi."

"Bé cưng à ~"

Giản Ương lại bị anh chồm tới ôm chầm lấy, anh si mê hít hà mùi hương trên người cô: "Đừng nhắc đến người khác nữa, chúng ta gần hai năm không gặp rồi, bé cưng nhìn anh nhiều thêm chút nữa đi mà."

Tuy Chu Ôn Dục cảm thấy bộ dạng ngày hôm qua của mình ngầu hơn, nhưng có vẻ Ương Ương thích anh thế này hơn.

Anh đã tập luyện cả nửa đêm đấy.

Ngày trước anh vẫn hay cười như thế này mà.

"Anh còn giả vờ cái gì nữa?" Giản Ương lạnh lùng trừng mắt: "Tối qua anh đâu có thế này! Rốt cuộc anh đã làm gì Trần Tư Dịch rồi?"

Chu Ôn Dục nhe răng cười với cô, với tay lấy điện thoại của Giản Ương ở đầu giường, thạo đường quen lối mở khóa, tìm số Trần Tư Dịch rồi ấn gọi.

Đáy mắt anh ánh lên tia sáng xanh đầy vẻ tủi thân: "Bé cưng à, anh thật sự chẳng làm gì cả mà."

Giản Ương nghi ngờ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Đúng là số của cô, và người đang gọi đúng là Trần Tư Dịch.

Một lát sau, đầu dây bên kia bắt máy.

Giọng nói đầy vẻ công thức: "Giản Ương? Có việc gì không?"

Giản Ương sững sờ một chút: "Không... không có gì."

"Anh đang ở đâu đấy?"

"Anh đang ở văn phòng luật gặp khách hàng." Trần Tư Dịch đáp: "Sao thế?"

"À, à." Giản Ương ậm ừ hai tiếng, nói qua loa: "Không có gì, lâu rồi không liên lạc nên em hỏi thăm chút thôi."

Chu Ôn Dục đang nhìn chằm chằm vào cô, nụ cười trên môi dần thu lại, cố tình nói lớn: "Bé cưng à, em nằm trên giường anh mà gọi điện cho kẻ thứ ba chen chân vào, không hay lắm đâu nhỉ."

Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng anh, lập tức cúp máy.

Trần Tư Dịch mặt mày tái mét đứng ở bến cảng, nhìn màn hình điện thoại, mồ hôi lạnh trên lưng vẫn chưa khô.

Anh ấy bị tên vệ sĩ phía sau đẩy một cái: "Mày đi được rồi đấy."

Trần Tư Dịch ngoái lại nhìn chiếc du thuyền ác mộng kia lần cuối, rồi quay người lẩn vào đám đông.

Hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Cơn sợ hãi ngập đầu cuối cùng cũng vơi đi quá nửa. Giản Ương tiếp tục liên lạc với Thẩm Tích Nguyệt ngay trước mặt anh.

Khi nhận được tin nhắn của Giản Ương, Thẩm Tích Nguyệt vừa mới lấy lại được điện thoại.

Tối qua sau khi bị đưa đi khỏi sòng bạc, cô ấy bị dẫn đến một phòng điều khiển khổng lồ.

Chu Ôn Dục đang ngồi quay lưng về phía cô ấy, xoay ghế lại cười híp mắt nhìn Thẩm Tích Nguyệt.

Thẩm Tích Nguyệt bị anh chỉ vào mặt mắng là tiểu tam.

Cô ấy bực bội chửi nhau tay đôi với Chu Ôn Dục, mắng anh đã bị đá từ lâu rồi, Ương Ương không còn yêu anh nữa, hà cớ gì phải mặt dày mày dạn bám theo.

Kết quả là bị Chu Ôn Dục thả con sư tử lớn kia ra dọa cho chạy tóe khói quanh phòng.

Sau đó điện thoại của Thẩm Tích Nguyệt bị tịch thu, cô ấy còn bị nhốt vào khoang chứa hàng hôi rình mùi cá dưới tầng đáy. Cứ tưởng phải ở trong căn phòng tối tăm đáng sợ đó cả đêm, ai ngờ một lúc sau lại được thả về khoang hạng sang ở tầng bảy.

Phía sau cô ấy vẫn còn tên vệ sĩ đang nhìn chằm chằm như hổ đói. Thẩm Tích Nguyệt hết cách, chỉ đành gửi tin nhắn thoại ngắn gọn: [Em không sao, em đang ở phòng khách này.]

"Em xem." Chu Ôn Dục lại dùng đầu gối lết tới gần, ôm cô từ phía sau: "Anh có làm gì đâu."

"Anh yêu bé cưng nhất mà, sao có thể làm chuyện khiến bé cưng đau lòng được chứ?"

Những chuyện đáng sợ trong mơ đều không xảy ra.

Dây thần kinh căng như dây đàn của Giản Ương cuối cùng cũng từ từ giãn ra: "Còn Lục Tắc nữa, cậu ấy..."

Chu Ôn Dục l**m nhẹ lên vành tai cô, cắn nhẹ đầy ám muội: "Cậu ta chính là cầu nối cho chuyện tình yêu xa của chúng ta mà, sao anh nỡ làm hại cậu ta được chứ. Lát nữa anh sẽ bảo cậu ta gọi điện cho em."

"Vậy ra mấy năm nay, người trả lời email của Lục Tắc vẫn luôn là anh..."

Chu Ôn Dục khẽ cười: "Ừm, anh vẫn luôn ở bên cạnh bé cưng mà."

Giản Ương nhắm mắt lại.

Không phải cô không nghi ngờ, đã vài lần cô thử thăm dò.

Nhưng quả thực rất khó tin rằng với sự kiêu ngạo đến mức không thể chịu đựng nổi việc Lục Tắc trùng tên với mình, Chu Ôn Dục lại chấp nhận mượn danh phận Lục Tắc để liên lạc với cô. Thậm chí còn dùng danh nghĩa đó để tỏ tình, thay mận đổi đào suốt gần hai năm trời, nói dối hết lần này đến lần khác.

Trước khi Thời Tuế trao cho cơ hội này, Giản Ương còn chẳng dám có ý định xuất ngoại.

Nhưng cuộc đời cô không nên vì anh mà giậm chân tại chỗ. Giản Ương cứ ngỡ mình may mắn, nào ngờ đánh cược một ván lại thua sạch cả bàn cờ.

"Rõ ràng anh đã có vị hôn thê rồi..."

Giản Ương nhớ tới cha mẹ của Chu Ôn Dục. Nếu anh đã sắp kết hôn, vậy hiện tại cô là cái thá gì?

Nhớ lại những lời lẽ th* t*c, hạ lưu không biết lựa lời của anh ngày hôm qua, dạ dày Giản Ương lại cuộn lên, cô chán ghét đẩy mạnh anh ra.

Bị đẩy ra, Chu Ôn Dục không hề tức giận chút nào.

Thậm chí đôi mắt anh còn sáng rực lên nhìn cô, nước mắt thế mà lại trào ra, lăn dài trên gò má.

"Ương Ương, có phải em ghen rồi không?" Chu Ôn Dục quệt nước mắt, mừng rỡ như điên dán sát vào người cô: "Em vẫn còn để ý đến anh đúng không?"

Giản Ương không thèm nhìn anh, dùng lời lẽ tổn thương nhất để đáp trả:

"Tôi chỉ lo anh mắc bệnh xã hội rồi lây sang cho tôi thôi."

Nhưng Chu Ôn Dục chẳng hề tỏ ra tổn thương. Thậm chí anh còn cực kỳ tự hào tuyên bố: "Anh vẫn luôn là của Ương Ương, sạch sẽ, chưa từng chạm vào bất kỳ ai khác."

Giản Ương cười lạnh: "Thế còn vị hôn thê của anh..."

"Chính là Ương Ương nha, anh vẫn luôn đợi Ương Ương qua đây để kết hôn mà."

"Người trong ảnh là Elbert, một gã đàn ông xấu xí, bé cưng không tin thì lát nữa anh dẫn em đi gặp hắn."

"Diễn kịch với hắn tởm chết đi được."

Lại là một âm mưu động trời mà người bình thường không thể nào làm ra được.

Giản Ương hết cách, cạn lời nhắm mắt lại.

"Tôi không thể nào sinh con cho anh được."

"Không sao nha." Chu Ôn Dục vẫn cười híp mắt, nâng mặt cô lên, bắt ép cô phải nhìn mình: "Anh cũng không nỡ để Ương Ương phải sinh con."

"Anh đã tìm được con của chúng ta rồi."

Đây chính là biện pháp anh suy nghĩ cả đêm, chọn đi chọn lại mới ra được ứng cử viên tốt nhất. Tuy rằng sẽ có chút rắc rối.

Giản Ương không hiểu câu nói kinh dị này. Cái gì gọi là "tìm được con rồi"?

"Có phải em thích cô bé tên Miên Miên kia không? Anh cũng thấy con bé khá được đấy."

"Anh đã đưa Miên Miên tới đây rồi, đang ăn sáng ở bên ngoài, lát nữa để con bé làm con của chúng ta được không?"

"Như vậy chúng ta sẽ là một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc." Chu Ôn Dục cười ngâm nga nói: "Có ba mẹ, có con, còn có cả Liik nữa."

"Nhưng Liik bây giờ hơi sợ người lạ, anh bảo Kyle dắt đi rồi, đợi lần sau lại để nó chơi với em..."

Tam quan của Giản Ương hoàn toàn bị đoạn đối thoại này làm cho đảo lộn, cô bật dậy: "Anh bắt cóc Miên Miên?"

"Chỉ là đổi ba mẹ thôi mà, sao lại gọi là bắt cóc chứ?"

"Chúng ta cũng sẽ đối xử tốt với con bé mà." Chu Ôn Dục thản nhiên nói.

Anh vừa dứt lời, chiếc điện thoại đặt ở mép giường liền dồn dập reo vang.

Giọng nói cạn lời của Kyle truyền đến: "Cậu lại làm cái gì rồi? Có người muốn chỉnh cậu, tố cáo du thuyền tổ chức hoạt động rửa tiền phi pháp, cảnh sát đã lên tàu bắt người rồi."

"Lần này thế lực chống lưng không nhỏ đâu, Đảng Cộng hòa, đối thủ của ông nội Owen nhà cậu đấy."

"Tự cậu liệu mà lo liệu đi."

Mày Chu Ôn Dục nhíu chặt.

Yến Thính Lễ, con chó hoang này, sao động tác lại nhanh như vậy.

Phiền chết đi được.

Tại sao Yến Thính Lễ lại có cô con gái đáng yêu như thế chứ, sao bao nhiêu chuyện tốt đều để anh ta chiếm hết vậy?

-

[Các chuyên gia đều nói, có con cái sẽ là mối quan hệ hôn nhân ổn định nhất. Nhưng bắt Ương Ương sinh con thì mình sẽ đau lòng lắm. Ương Ương cũng sẽ không vui. Không thể để Ương Ương giống như mẹ. Như vậy mình cũng sẽ chết mất.]

[Nếu có đứa trẻ lương thiện đáng yêu như Miên Miên làm con của chúng mình. Ương Ương sẽ vui vẻ. Chúng mình lại có thể giống như trước kia, hạnh phúc bên nhau rồi ^v^] - Nhật ký Chu Ôn Dục 39

Bình Luận (0)
Comment