Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 40

Giản Ương đẩy mạnh Chu Ôn Dục ra, lập tức rời khỏi giường. Cô chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua loa, chỉnh trang lại một chút rồi khoác vội chiếc áo khoác, mở cửa chạy vụt ra ngoài.

Quả nhiên cô nhìn thấy Miên Miên đang ngồi trên ghế ăn, chân đung đưa vui vẻ xúc cơm.

Xung quanh cô bé là hàng rào vệ sĩ da trắng cao to đứng vây kín như một bức tường.

Vì không có ai chải đầu cho nên hai bím tóc sừng dê của cô bé đã tuột ra, những sợi tóc tơ mềm mại, lộn xộn rũ xuống sau lưng.

Tuy nhiên tâm thái của cô bé cực kỳ tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chẳng hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi chút nào.

"Miên Miên."

"Chị Ương Ương." Vừa thấy cô, Miên Miên nở nụ cười tươi rói: "Chào buổi sáng ạ!"

Đón lấy ánh mắt của cô bé, Giản Ương cảm thấy áy náy muốn chết.

Chỉ vì cô mà liên lụy đến bao nhiêu người, cô cũng không dám tưởng tượng Thời Tuế sẽ lo lắng đến mức nào.

Cô lao tới ôm chầm lấy Miên Miên, liên tục hỏi: "Em có sao không? Có sợ không?"

"Em không sao đâu ạ. Mấy chú này bảo là đưa em đi tìm chị Ương Ương, mẹ cũng biết chuyện này mà, mẹ còn gọi điện cho bố nữa."

Phía sau lưng, Chu Ôn Dục đã thay một chiếc quần rộng thùng thình hơn để che đi sự khác thường rồi mới bước ra.

Dù chỗ đó c**ng c*ng đến phát đau, nhưng hết cách rồi, anh sắp làm một ông bố tốt, việc giáo dục trẻ con vẫn phải làm cho đàng hoàng.

Anh thong thả bước ra, nghiêng đầu ngắm nghía.

Hình ảnh Ương Ương ôm đứa trẻ quả nhiên dịu dàng y như anh tưởng tượng. Anh đã nóng lòng muốn mơ về cuộc sống hạnh phúc sau khi kết hôn.

Nhưng mà...

Chu Ôn Dục bực bội nheo mắt lại.

Đứa trẻ duy nhất anh ưng ý lại cố tình là con của Yến Thính Lễ. Sẽ rất phiền phức đây.

Hay là đổi đứa khác?

Thôi, cứ hỏi thử xem sao.

Thấy Chu Ôn Dục lại gần, Miên Miên ngước lên nhìn. Giản Ương nhận thấy trong mắt cô bé không có vẻ sợ hãi, mà phần nhiều là sự quan sát tò mò.

Nhưng cô bé vẫn rất lễ phép chào: "Em chào anh ạ."

Chu Ôn Dục cũng rất ra dáng, ngồi xổm xuống: "Chào em, anh hỏi em một câu được không?"

"Vâng ạ."

"Anh và chị Ương Ương làm ba mẹ mới của em được không?"

Giản Ương nghe mà muốn tát cho anh một cái, cô hạ giọng gằn từng chữ: "Anh bị bệnh à!"

Miên Miên lại rất bình tĩnh: "Chị Ương Ương, không sao đâu ạ."

Cô bé hỏi ngược lại: "Tại sao lại muốn làm ba mẹ của em thế ạ?"

Chu Ôn Dục cố ý bắt chước giọng điệu của cô bé: "Bởi vì anh và chị Ương Ương còn thiếu một em bé nha."

"Tại sao nhất định phải có em bé ạ?"

Chu Ôn Dục chống cằm, cong mắt cười: "Bởi vì có em bé thì chúng ta sẽ hạnh phúc."

"Nhưng mà." Miên Miên nghiêng đầu, "Giữa hai việc này đâu có quan hệ logic tất yếu nào đâu ạ?"

Chu Ôn Dục lơ đễnh: "Em mà cũng hiểu logic sao?"

"Bố em bảo, phải là bố mẹ yêu nhau trước thì mới có Miên Miên."

"Anh và chị Ương Ương đâu có yêu nhau, cho dù có em thì cũng sẽ không hạnh phúc đâu."

Giản Ương trơ mắt nhìn nụ cười trên môi Chu Ôn Dục tắt ngấm, cái vẻ mặt muốn cười mà không cười nổi kia là điềm báo anh sắp phát điên.

Anh đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Miên Miên: "Con nít con nôi thì biết cái gì?"

Miên Miên bình tĩnh đáp: "Anh ơi, thế này mà anh cũng không hiểu sao? Anh đã học logic thuật toán cơ bản chưa ạ?"

"Được rồi, để em nói cho anh nghe. Có tình yêu là điều kiện đủ để có em bé. Còn ở chỗ anh, có em bé là điều kiện đủ để hạnh phúc. Suy luận ngược lại, anh có em bé cũng không thể suy ra được là anh và chị Ương Ương có tình yêu, càng sẽ không..."

"Câm miệng! Tao không cần mày nữa!"

Lồng ngực Chu Ôn Dục phập phồng dữ dội, giọng nói run lên vì giận.

Miên Miên uống một ngụm sữa, thản nhiên nói tiếp: "Anh ơi, anh nóng tính quá, hỏa khí vượng thế này chị Ương Ương càng không thích đâu."

"Mẹ em bảo canh mướp hương có thể hạ hỏa, hay bắt bố em uống nhiều một chút. Em thấy anh cũng nên..."

"Đưa con nhãi này về ngay! Nhanh lên!" Chu Ôn Dục đỏ ngầu cả mắt, hét lên với đám vệ sĩ.

"Á từ từ đã, há cảo tôm của em..."

Còn chưa kịp ăn xong miếng há cảo, Miên Miên đã bị bế đi mất.

Giản Ương lo lắng định đuổi theo Miên Miên, nhưng chân còn chưa kịp bước đã bị Chu Ôn Dục ôm chặt lấy từ phía sau. Cánh tay anh siết chặt lại một cách mất kiểm soát.

Anh lẩm bẩm: "Ương Ương, đứa trẻ này không thích hợp."

"Chúng ta đổi đứa khác nhé. Ngày mai, ngày mai anh sẽ dẫn em đi chọn một đứa mà em thích."

Giản Ương thực sự không thể nào hiểu nổi mạch não như bị thần kinh của anh, không thể nhịn được nữa, cô xoay người lại quát: "Chu Ôn Dục, anh lại lên cơn gì thế hả? Đến bao giờ anh mới thôi cái trò lừa mình dối người này đi?"

"Vấn đề giữa chúng ta là chuyện có hay không có con cái sao?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Chu Ôn Dục ngơ ngác hỏi lại.

Hồi còn nhỏ, Lyson vẫn luôn nói với anh rằng, nhờ có anh thì mẹ mới chịu ở lại trang viên.

Anh nhất định phải ngoan ngoãn, ngọt ngào, làm một đứa trẻ nghe lời nhất, dốc hết sức làm cho mẹ vui thì cả nhà bọn họ mới có thể tiếp tục sống bên nhau.

Chu Ôn Dục từ nhỏ đã hiểu rõ cách để giữ chân mẹ.

Anh học được nụ cười ngọt ngào vô hại nhất, học được cách khóc thút thít đáng thương khiến người ta phải mềm lòng.

Mẹ vẫn rất yêu anh.

Chỉ là Lyson không đủ dịu dàng, ép mẹ đến mức không vui vẻ, phải rời xa anh mãi mãi.

Cho nên người đáng chết nhất chính là Lyson.

Nhưng anh sẽ không để Ương Ương phải tự mình sinh con, anh sẽ đối xử với Ương Ương thật dịu dàng.

Có con, có gia đình, Ương Ương sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.

Trên mặt Chu Ôn Dục hiện lên nụ cười không bình thường, anh nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cô, si mê thì thầm:

"Tuy rằng Ương Ương bỏ rơi anh, anh rất giận, nhưng chỉ cần nhìn thấy Ương Ương là anh lại chẳng muốn so đo tính toán gì nữa."

"Anh đã tha thứ cho em rồi."

"Hơn nữa Ương Ương thích kiểu gì, anh đều có thể làm được."

"Bây giờ chỉ còn thiếu một đứa con thôi, chúng ta sẽ tạo thành một gia đình ổn định nhất, mãi mãi bên nhau."

Giản Ương nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh nói: "Nhưng tôi không tha thứ cho anh."

"Tôi không tha thứ cho những lời nói dối và sự thao túng của anh đối với tôi, không tha thứ cho việc anh hãm hại người thân bạn bè của tôi."

"Tam quan và đạo đức của anh quá thấp kém, vượt quá giới hạn của tôi, tôi không thể chấp nhận ở bên một người như vậy."

"Lần cuối cùng nói cho anh rõ, chúng ta không phải yêu xa, chúng ta đã chia tay từ lâu rồi."

Cô chịu đựng ánh mắt như mạng nhện giăng kín từ trên đỉnh đầu, rành rọt nói xong từng chữ, sống lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Giản Ương thấy môi Chu Ôn Dục run rẩy, rồi đột nhiên hét lên:

"Nói dối!"

"Em nói dối!"

Trong đầu Chu Ôn Dục là những cơn đau nhói từng hồi.

Trước mắt tối sầm lại, anh chậm rãi ngước mắt nhìn Giản Ương. Cô đang yên lặng nhìn anh, chứng kiến anh mất kiểm soát đến phát điên.

Vẫn là ánh mắt dịu dàng thanh tú ấy, đối với ai cũng tốt, nhưng lại có thể đối với anh lạnh lùng tàn nhẫn đến thế.

"Em nói hết cả rồi còn gì!"

"Em bảo anh là người xấu, được, vậy thì anh là người xấu."

Anh túm chặt lấy cánh tay cô, ghé sát mặt vào, giọng nói đã không kìm được tiếng nức nở, giống như một đứa trẻ chịu đủ mọi oan ức mà không sao hiểu nổi.

"Nhưng yêu nhau hai năm, anh cũng có làm gì đâu! Em cứ thế nói bỏ là bỏ anh!"

Cảm xúc kìm nén quá lâu bùng phát khiến giọng Chu Ôn Dục nghẹn ngào, lạc đi.

"Anh thế nào em cũng không cần anh!"

"Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Anh không đáng được yêu thương đến thế sao?!"

Hồi nhỏ.

Rõ ràng anh nghe lời mẹ nhất.

Nhưng mẹ vẫn bỏ rơi anh.

Không ai bảo vệ anh.

Chỉ để lại mình anh trong trang viên đó, bị lũ khốn nạn đánh đập bắt nạt.

Lớn lên rồi.

Anh rõ ràng đã nghe lời mẹ, phải dịu dàng, tôn trọng cô gái mình thích.

Nhưng Ương Ương lại một lần nữa bỏ rơi anh.

Từ người Chu Ôn Dục tỏa ra nỗi bi thương và tuyệt vọng nồng đậm, bao trùm lấy Giản Ương.

Hàng mi cô khẽ run, muốn kìm nén biểu cảm đang dần mất kiểm soát.

Nhưng tay chân đã không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ.

Trong nháy mắt, giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên gò má.

Vẻ lạnh lùng băng giá cô cố tình tạo ra cũng vì giọt nước mắt này mà sụp đổ.

Giản Ương lập tức quay mặt đi.

Chu Ôn Dục dùng hai tay nâng mặt cô lên, hốc mắt vẫn còn đọng nước, nhưng đáy mắt lại là một mảng u tối tĩnh mịch.

Anh cúi đầu, trán tựa vào trán cô, khàn giọng nói từng chữ.

"Giản Ương, anh hận em."

"Là em biến anh thành ra cái dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này."

"Cả đời này anh sẽ không buông tha cho em đâu."

Giản Ương mở mắt, nhìn thẳng vào anh:

"Tôi cũng hận anh."

"Trên thế giới này tôi hận anh nhất."

"Tôi... Ưm."

Bàn tay trên eo đột ngột siết chặt.

Môi răng Giản Ương bị thô bạo cạy mở, Chu Ôn Dục ghì chặt gáy cô, đầu lưỡi xâm nhập vào, quấn lấy lưỡi cô mà m*t mát như kẻ chết khát tìm thấy nguồn nước.

Hơi thở mỗi lúc một nặng nề hơn.

Bàn tay ấn mạnh lên eo và mông cô, ra sức x** n*n.

Cách lớp vải váy, hơi nóng hừng hực từ lòng bàn tay, những cơ bắp căng cứng của anh như muốn thiêu đốt da thịt cô.

Nhiệt độ cơ thể Giản Ương tăng cao, hai chân mềm nhũn, hơi thở dồn dập, tiếng rên rẽ không kìm được tràn ra khỏi cổ họng.

Cơ thể lại một lần nữa vượt qua lý trí, đưa ra phản ứng mất kiểm soát.

Chu Ôn Dục thở hổn hển, trực tiếp bế thốc cô lên.

Sải bước đi về phía phòng ngủ.

Một cú đá tung cửa, ngón tay ấn một nút, tấm rèm cửa sổ khổng lồ khép lại, cánh cửa cũng tự động khóa trái từ bên trong.

Quần áo rơi lả tả đầy đất.

Anh ngại phiền phức, đến váy ngủ của Giản Ương cũng lười cởi, trực tiếp chui vào bên trong.

Giản Ương vừa mới được đặt xuống giường, mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối.

Vạt váy đã bị vén lên, dồn lại từng lớp.

Đầu lưỡi nóng hổi đã gấp gáp áp mạnh lên da thịt.

Giản Ương hét lên một tiếng "Á", tay túm chặt lấy tóc anh.

"Cái gì đây hả Ương Ương?"

Ngay trước mặt cô, Chu Ôn Dục ném mảnh vải nhỏ xíu xuống giường, thích thú nhìn sợi chỉ bị kéo giãn ra.

Anh l**m môi đầy vẻ dư vị: "Quà tặng cho kẻ thù sao?"

Giản Ương lạnh lùng nhìn anh.

Anh lại muốn giống như trước kia, dùng chuyện trên giường để k*ch th*ch lòng xấu hổ đáng thương của cô, thao túng ý chí cô, muốn làm gì thì làm để thỏa mãn d*c v*ng đê hèn.

Cô cụp mắt, giơ chân đạp thẳng vào mặt anh.

Đạp mạnh xuống, nghiền nát, nhìn yết hầu anh chuyển động, gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.

Cô ác ý dùng ngón chân chà xát lên mặt anh:

"Thế còn cái này là gì?"

"Cũng là quà tặng cho kẻ thù sao?"

Chu Ôn Dục bị cô đạp lên mặt như vậy, không những không tức giận mà còn nhướng mày thích thú.

Anh l**m môi, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ đầy hưng phấn "Ha".

Căn phòng tối om, mùi hương lơ lửng hòa quyện với hương trầm, d*c v*ng bùng cháy chỉ trong tích tắc.

Khuôn mặt Chu Ôn Dục ẩn trong bóng tối, đáy mắt lóe lên ánh sáng xanh như dã thú, toàn thân bao phủ trong cực lạc cận kề sự mất kiểm soát. Anh nâng mặt cô lên, ghé sát tai thì thầm:

"Bé cưng, em có biết không."

"Em bây giờ quyến rũ chết đi được."

Loảng xoảng.

Ngăn kéo bị kéo mạnh ra, những món đồ chơi anh chuẩn bị sẵn bị gạt hết xuống thảm.

Chỉ riêng bao cao su các loại đã có đến mấy chục hộp.

Còn lại toàn là những món đồ kỳ quái, rất nhiều thứ Giản Ương còn chẳng biết tên.

"Cá cược không?"

Cốc lắc xúc xắc đặt ở đầu giường bị Chu Ôn Dục úp ngược xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười thật sâu.

"Cược cái gì?"

Thần kinh Giản Ương giờ đây cứ nghe thấy chữ "cược" là nảy sinh phản ứng bài xích.

Hơn nữa nhìn thấy đống đồ trên thảm, sống lưng cô lạnh toát.

Thiên phú của Chu Ôn Dục trong chuyện này luôn vượt xa sức tưởng tượng của cô.

"Cược xem..." Chu Ôn Dục cong mắt cười, "Ai được chọn đồ để trả thù trước nhé."

Bế Miên Miên từ khoang hạng sang tầng bảy đi ra, sắc mặt Yến Thính Lễ vẫn lạnh băng.

"Bố ơi, thơm cái nào!"

Miên Miên nịnh nọt sán lại gần.

Thời Tuế bị anh ta ôm vai cũng ôn tồn dỗ dành: "Thôi mà, cũng có chuyện gì đâu."

Miên Miên lập tức phụ họa: "Đúng rồi, đúng rồi, đồ ăn sáng trên tầng ngon hơn hẳn bố ạ."

"Có chị Ương Ương ở đó, còn có một anh... ừm, anh đẹp trai lắm."

Hai mẹ con kẻ tung người hứng.

Yến Thính Lễ tức đến bật cười, quay sang tính sổ với Thời Tuế trước: "Tuế Tuế, hôm qua em bảo anh ngủ trước đi, em về ngay. Thế em về chỗ nào hả?"

Thời Tuế lầm bầm: "Cái này phải trách anh lười quá chứ, chẳng lẽ bắt cả nhà phải đợi anh à?"

"Ba giờ sáng anh mới ngủ đấy."

"Ba giờ sáng anh mới ngủ thì trách ai? Chẳng phải tại anh..."

Nhận thấy ánh mắt trong veo của Miên Miên và đám vệ sĩ Yến Thính Lễ mang theo, cô ấy vội ngậm miệng lại.

Yến Thính Lễ dừng bước, nhướng mày: "Tại anh cái gì?"

Thời Tuế không mặt dày bằng anh  ta, đành nuốt lời vào trong bụng.

Yến Thính Lễ: "Cho nên tất cả là lỗi của em."

Oa.

Thời Tuế tức muốn nổ tung: "Anh không biết xấu hổ..."

Yến Thính Lễ ngắt lời: "Chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh muốn gặp hai người bạn của em một lần."

"Em không cho anh điều tra họ, giờ người cũng không cho anh gặp sao?"

Lúc Yến Thính Lễ tỉnh dậy, tin nhắn gửi cho Thời Tuế không thấy hồi âm, gọi điện thoại cũng không được.

Giờ hỏi ra mới biết là do bận quá không xem điện thoại, sóng yếu.

Anh ta lập tức tra cứu thông tin về du thuyền này, tra ra cổ đông thứ hai là Chu Ôn Dục, rồi lần theo manh mối tra ra Giản Ương bên cạnh Thời Tuế.

"Em bảo này." Thời Tuế vỗ đầu, đảo mắt lảng sang chuyện khác: "Thảo nào lần đầu tiên gặp Ương Ương em cứ thấy quen quen, hóa ra là cô phục vụ chúng ta gặp ở khách sạn năm đó. Trí nhớ của em chán thật đấy."

Yến Thính Lễ liếc xéo cô ấy một cái, cười lạnh: "Hừ."

"Liệu Ương Ương có xảy ra chuyện gì không?"

Trực giác của Thời Tuế luôn rất chuẩn.

Ngay từ lần đầu gặp Chu Ôn Dục hồi mười mấy tuổi, cô ấy đã biết anh chẳng phải thứ tốt lành gì. Sao Ương Ương lại xui xẻo đến mức bị loại người này bám lấy cơ chứ.

Yến Thính Lễ không đáp, cô ấy đưa ngón tay móc lấy ngón tay anh ta.

Anh ta làm bộ làm tịch hất ra một cái rồi lại để mặc cô ấy nắm, cuối cùng mới trả lời: "Sẽ không đâu."

Thời Tuế vẫn còn chút lo lắng, nhưng Miên Miên đã vỗ vai cô ấy an ủi: "Mẹ đừng lo, vừa nãy con ở trên đó thấy chị Ương Ương rồi, chị ấy không sao đâu ạ."

"Nhưng mà cái anh kia tính tình xấu lắm, con còn khuyên anh ấy nên học tập bố, uống nhiều canh mướp hương vào."

Yến Thính Lễ nhắm mắt thở dài: "Miên Miên, bố nhắc lại lần nữa, bố không thích ăn mướp hương."

"Đừng có lôi chuyện này đi kể linh tinh nữa."

Miên Miên và Thời Tuế nhìn nhau cười trộm.

Đi hết hành lang dài, một người đàn ông mặc cảnh phục, dáng vẻ như sĩ quan chỉ huy, kính cẩn mời Yến Thính Lễ và mọi người vào thang máy.

Thang máy đi thẳng lên tầng 21.

"Anh đã bảo rồi mà, chỗ này toàn bọn thần kinh, bảo em đừng có đến."

Yến Thính Lễ lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra cằn nhằn.

Anh ta không chỉ muốn trả thù Chu Ôn Dục, mà còn muốn mắng cho anh một trận vì cái tội không biết xấu hổ.

Anh ta nói tiếng Trung, viên sĩ quan Mỹ bên cạnh nghe cũng chẳng hiểu gì.

Thời Tuế không phủ nhận, quả thực Chu Ôn Dục bị bệnh nặng quá rồi.

Trên đời làm gì có kẻ đi bắt cóc con nhà người ta về ép nhận làm bố mẹ chứ?

Cuối cùng thang máy cũng đến nơi.

Đã gần trưa, ngoài cửa kính toàn cảnh ánh nắng rực rỡ, biển khơi mênh mông bát ngát.

Cảnh sắc trên tầng thượng quả thực đẹp không sao tả xiết.

Đã có hàng tầng lớp lớp cảnh sát đứng chờ ngoài cửa phòng suite, sắc mặt có chút lúng túng nhìn về phía họ.

Yến Thính Lễ: "Người đâu?"

Viên sĩ quan chỉ tay vào trong phòng: "Khóa trái bên trong rồi, chúng tôi không vào được."

Miên Miên nhìn thấy trên bàn ăn bữa sáng vẫn còn đĩa há cảo tôm thủy tinh mà cô bé thích nhưng chưa kịp ăn.

Vừa được đặt xuống đất, cô bé liền chạy lon ton lại bàn ăn, định với lấy.

Yến Thính Lễ không kịp ngăn cản, đành nhìn con gái nhét há cảo phồng cả má, vừa ăn vừa ngó nghiêng gọi: "Chị Ương Ương ơi? Chị ở đâu thế?"

Khi tay cô bé định gõ cửa phòng ngủ, Yến Thính Lễ sa sầm mặt mày bế phắt con gái về.

Dù không có âm thanh gì truyền ra, anh ta vẫn bịt chặt đôi tai nhỏ của con gái lại.

Ra hiệu với viên sĩ quan: "Đi trước đã."

Yến Thính Lễ liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ một lần nữa.

"Bao giờ chúng nó ra thì bắt đi."

-

"Anh lại thua rồi."

Giản Ương túm lấy sợi dây trên cổ anh. Vòng đầu tiên Chu Ôn Dục thua, bị cô tròng vào cổ chiếc vòng có gắn lục lạc.

Vòng thứ hai thua, anh bị cô dùng dây ni lông màu đỏ trói lại.

Bây giờ là vòng thứ ba, Giản Ương kéo người lại gần, chọn trong đống đồ chơi dưới đất một chiếc bờm tai cún con rồi đeo lên đầu anh.

"Chu Ôn Dục." Giản Ương nhìn chiếc vòng cổ trên cổ anh, nói: "Anh hỏi tại sao anh lại không đáng được yêu thương chứ gì?"

"Bây giờ tôi nói cho anh biết."

Cô ghé sát tai anh: "Bởi vì những việc anh đã làm với tôi, anh không xứng đáng làm bạn trai của tôi."

Nghe thấy câu "không xứng đáng làm bạn trai", Chu Ôn Dục mở to mắt, đáy mắt hiện lên sự hung hãn mỏng manh, d*c v*ng trả thù tàn độc lại cuộn trào.

Anh cười khẩy: "Ương Ương, chuyện này không phải do em quyết định, em tưởng em còn có thể chạy thoát sao..."

Giản Ương ghé sát lại, ban phát một nụ hôn nhẹ nhàng lên khóe môi anh.

"Tôi chưa nói hết."

"Chỉ là không xứng làm bạn trai thôi."

"Chứ có bảo là không ở bên cạnh anh đâu."

Cô v**t v* khuôn mặt anh, ngón tay cuối cùng cũng buông xuống giúp anh giải tỏa.

Nhìn anh th* d*c vì bị mình thao túng, gân xanh trên cơ bắp nổi lên cuồn cuộn: "Anh đẹp trai thế này, dáng người cũng chuẩn, lại còn 'có hàng' nữa chứ."

Giản Ương dừng lại một chút, cố ý nói: "Là người 'có hàng' nhất mà tôi từng gặp đấy."

Thấy ánh mắt Chu Ôn Dục lạnh lùng nhìn mình, cô hơi nhướng mày.

Anh bất mãn với lời lẽ k*ch th*ch của cô, nhưng lại đắc ý vì sự khẳng định ấy.

"Thực ra tôi cũng rất hài lòng." Giản Ương tăng thêm lực tay, khiến anh phải nhắm mắt thở hổn hển.

Cả người anh ưỡn lên, khao khát được cô an ủi nhiều hơn nữa.

Giản Ương dùng ngón cái ấn mạnh xuống.

Nhìn Chu Ôn Dục vẻ mặt mê ly, nhìn chằm chằm vào cô: "... Buông, tay."

Giản Ương: "Tôi chưa nói xong mà."

Cô chặn đầu.

"Nếu anh muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tôi, anh chỉ có thể làm chú cún con nghe lời của tôi thôi."

Dưới sự thúc giục của d*c v*ng nguyên thủy, lớp mặt nạ ngụy trang của Chu Ôn Dục cũng tan biến.

Sự ngạo mạn và h*m m**n kiểm soát trong mắt anh hiện rõ mồn một, anh l**m môi cười: "Ương Ương, có phải em quên rồi không."

"Bất kể anh có nghe lời hay không, em đều không có sự lựa chọn."

"Em bỏ rơi anh, lừa dối anh, ngoại tình tìm kẻ thứ ba, mỗi một việc đều đủ để anh trả thù em gấp mười lần, anh..."

Giản Ương nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, hỏi ngược lại:

"Nhưng anh làm nhiều chuyện như vậy, chẳng phải là muốn tôi yêu anh giống như trước kia sao?"

Đồng tử Chu Ôn Dục thoáng thất thần trong giây lát, rồi rất nhanh trở nên lạnh lùng cứng rắn.

"Kẻ lừa đảo, anh sẽ không tin những lời em nói nữa đâu."

"Thật sự không tin sao?" Giản Ương rũ mắt, áp mặt vào vết sẹo súng bắn trên ngực trái của anh.

Lúc anh cởi áo, ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy vết sẹo sâu hoắm nằm sát trái tim ấy, tim Giản Ương thực sự thắt lại đau đớn.

Đó là một nỗi đau nhói buốt, lan tràn khắp cơ thể.

Khiến Giản Ương lập tức nhớ lại khoảnh khắc vài chục giây trong đường hầm trên chuyến tàu cao tốc năm ấy, tai cô ù đi vì đau đớn tột cùng.

Giản Ương dùng môi hôn nhẹ lên vết sẹo.

Đầu nhẹ nhàng tựa vào, xoa dịu cơn tim đập nhanh đến kiệt sức.

Toàn thân Chu Ôn Dục đột nhiên run lên bần bật không kiểm soát được.

Giản Ương ngẩng đầu lên, thấy anh nhắm nghiền mắt. Mũi đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

Bị cô nhìn chằm chằm.

Lần đầu tiên anh không cố tình tỏ ra đáng thương để cầu xin sự thương hại, mà quay đầu đi, giấu mặt sau chiếc gối.

"Ương Ương."

"Ương Ương."

"Ương Ương."

"Hôn anh nữa đi."

Cả hai đều không nói gì thêm, khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi bao trùm căn phòng.

Vòng cá cược thứ tư bắt đầu.

Tay Chu Ôn Dục cũng được Giản Ương cởi trói, thả ra.

Giản Ương lần đầu tiên chơi trò này, đoán điểm xúc xắc.

Ban đầu cô nghi ngờ Chu Ôn Dục sẽ gian lận nên không muốn chơi.

Nhưng ba vòng đầu cô đều thắng một cách khó hiểu, cứ tưởng là phần thưởng cho người mới.

Vòng thứ tư, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.

Cô thua thảm hại.

"Có phải anh gian lận không?" Giản Ương hỏi.

Đôi mắt Chu Ôn Dục sâu thẳm không thấy đáy, dùng đầu gối lết lại gần cô, chiếc lục lạc trên cổ phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

Trên má anh vẫn còn hằn vết nhăn do vừa nãy úp mặt vào gối khóc.

"Ừ, vòng nào anh cũng gian lận cả."

Giản Ương trừng mắt: "Anh..."

Chu Ôn Dục sán lại gần, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng ngậm m*t đôi môi mềm mại.

"Bé cưng."

"Vừa nãy anh cảm nhận được rồi."

"Cảm nhận được một chút xíu."

"Cho nên tạm thời anh không hận em nữa."

"Anh muốn l*m t*nh với em trước đã."

Chu Ôn Dục tách hai chân cô ra, dễ dàng trêu chọc, l**m m*t, nuốt trọn, khiến cô cắn môi, không kìm được tiếng r*n r* và sự co rút của cơ thể.

Hộp bao cao su trên sàn bị nhặt lên.

Giản Ương để ý dòng chữ tiếng Anh trên bao bì: siêu mỏng, dạng xoắn ốc.

Anh quỳ xuống, ngay trước mặt cô dùng răng xé vỏ bao, thì thầm vào tai cô: "Anh còn muốn nói cho bé cưng nghe một bí mật nữa."

"Anh mắc chứng nghiện t*nh d*c."

Dưới ánh mắt không dám tin của Giản Ương, Chu Ôn Dục chậm rãi đeo "áo mưa" vào, từng bước ép sát, nở nụ cười đẹp đến chói mắt với cô:

"Nhưng bé cưng đi khắp nơi rêu rao là anh 'không làm được', nên anh đã tự kiểm điểm rất lâu đấy."

"Để mang lại cho bé cưng trải nghiệm tuyệt vời nhất, tối qua anh đã uống thuốc tẩm bổ rồi."

......

Thời gian neo đậu giữa hành trình đã hết, loa phát thanh trong khoang vang lên, thông báo du thuyền sắp khởi hành trở lại.

Từ ban ngày chuyển sang đêm tối, rồi lại sang ngày mới.

Cảnh sát chờ bên ngoài khoang thuyền đã thay hết tốp này đến tốp khác.

Tuy biết rõ không thể động vào Chu Ôn Dục, việc giải đi cũng chỉ là đưa anh đến Cục Cảnh sát điểm danh cho có lệ, đi theo đúng quy trình. Nhưng đã đến rồi thì không thể cứ thế ngại ngùng mà đi về tay không được.

Cánh cửa phòng ngủ bên trong vẫn đóng chặt, hiệu quả cách âm cực tốt. Không ai nghe thấy bên trong đang làm gì, nhưng tất cả mọi người đều biết thừa bên trong đang diễn ra chuyện gì.

Hai người Kyle và Elbert cũng tò mò chạy tới xem rất nhiều lần.

Elbert đứng một bên vừa cười vừa mắng: "Đúng là súc sinh thật, không sợ thượng mã phong chết ở trên giường à."

Trong phòng ngủ chỉ có một ít đồ ăn nhanh dùng cho trường hợp khẩn cấp, hiện tại vì mải mê túng dục, đến ăn cơm bọn họ cũng chẳng màng.

Yến Thính Lễ đã đổi sang khoang khách quý, ngày ngày ở lì trong đó đọc sách. Anh ta còn bắt Miên Miên đọc cùng, làm cô bé khổ mà không dám kêu.

Tin nhắn gửi cho Giản Ương mãi không thấy hồi âm, Thời Tuế lo lắng không yên, cùng Thẩm Tích Nguyệt thường xuyên chạy lên xem xét tình hình.

Hai người đều hận không thể báo cảnh sát, nhưng cảnh sát đã đứng chờ sẵn bên ngoài rồi còn đâu.

Cánh cửa phòng ngủ trên tầng thượng kia, một khi đã khóa trái từ bên trong thì trừ khi khoan thủng, chẳng ai có thể mở ra được. Đương nhiên trên địa bàn này cũng chẳng ai dám to gan đi phá cửa phòng Chu Ôn Dục.

Ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Du thuyền đã quay trở lại điểm xuất phát, cập bến cảng Long Beach, Los Angeles. Khi loa phát thanh nhắc nhở du khách chuẩn bị xuống tàu.

Cánh cửa đã khóa trái gần hai ngày trời cuối cùng cũng vang lên tiếng "cạch", mở ra trước mặt mọi người.

Tóc Chu Ôn Dục vẫn còn ẩm ướt.

Anh mặc áo phông và quần dài đơn giản, trên cần cổ trắng nõn hằn lên một vết đỏ rất rõ ràng, trông như vết tích bị thứ gì đó siết chặt.

Toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra hơi thở t*nh d*c phóng túng trụy lạc.

Viên cảnh sát bắt buộc phải làm theo quy trình, giơ thẻ chứng nhận ra: "Ông Chu, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến."

"Why (Tại sao)?" Chu Ôn Dục ngáp một cái, lười biếng dựa vào khung cửa: "l*m t*nh cũng phạm pháp à?"

"......"

Nghe thấy Chu Ôn Dục sắp bị giải đi, Giản Ương bất chấp đôi chân mềm nhũn vì túng dục quá độ, chạy chậm ra khỏi phòng ngủ.

Bên ngoài người đông nghìn nghịt.

Ánh mắt Giản Ương dáo dác tìm kiếm, khi nhìn thấy Thời Tuế đang lo lắng chờ đợi, trái tim cô co thắt kịch liệt, cảm giác an toàn to lớn ập đến:

"Chị Tuế Tuế!"

Cô lập tức định chạy tới.

"Bé cưng."

Chân còn chưa kịp nhấc, bên tai đã vang lên giọng nói của Chu Ôn Dục.

"Lại muốn chạy trốn sao?"

"Anh lại hận em rồi đấy."

Giản Ương khựng lại.

"Anh nói cho em biết." Chu Ôn Dục quay đầu lại nhìn Giản Ương, giọng nói chắc chắn và bình tĩnh: "Không ai có thể mang em đi khỏi tay anh đâu, tìm ai cũng vô dụng thôi."

"Về nhà đợi đi, anh sẽ đến đón em đi kết hôn."

"Trả thù em cả đời này."

-

[Mình hận Ương Ương. Mình cũng yêu Ương Ương. Khi nỗi hận lớn hơn tình yêu, mình sẽ muốn l*m t*nh. Khi tình yêu lớn hơn nỗi hận, mình sẽ càng muốn l*m t*nh hơn.] - Nhật ký Chu Ôn Dục 40

Bình Luận (0)
Comment