Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 44

Từ Los Angeles chạy đến San Francisco mất khoảng sáu, bảy tiếng đồng hồ lái xe.

Mặt trời đã nhô lên, vầng thái dương đỏ rực tỏa sáng, chiếu rọi khắp mặt đất.

Chu Ôn Dục mở cửa ghế lái, nhấc chân dài định bước lên xe. Giản Ương túm chặt lấy áo anh: "Anh xuống đi, để tôi lái."

Anh không biết đã bao lâu rồi chưa chợp mắt, lúc ngắm bình minh còn ngủ gật được, Giản Ương không yên tâm để anh lái tiếp. Hơn nữa cung đường này quanh co khúc khuỷu, lại không có rào chắn, cô sợ anh đột nhiên phát bệnh chán sống rồi lao xe thẳng xuống biển.

Chu Ôn Dục không chịu, nhướng mày nói: "Đây là chiếc việt dã Liik độ của anh, bé cưng lái nổi chiếc xe lớn thế này không?"

Giản Ương đón lấy ánh mắt anh: "Lúc tôi lái xe tải cỡ lớn giúp Triệu Lâm giao hàng, anh còn chưa biết đang phát điên ở cái xó xỉnh nào đâu."

Chu Ôn Dục nhếch môi, trong mắt lóe lên tia thích thú: "Hóa ra Ương Ương lợi hại thế cơ à."

Nhưng anh vẫn đứng đó không chịu tránh ra: "Thế Ương Ương có mang bằng lái không? Không có bản gốc và bản dịch công chứng là phạm luật bang đấy nhé."

Giản Ương cảm nhận được sự chống đối và phản kháng đầy lươn lẹo của Chu Ôn Dục.

Giống như thời kỳ yêu nhau trước đây, Chu Ôn Dục lại có ý đồ bao trọn mọi việc ăn, mặc, ở, đi lại của cô, muốn biến cô thành một đóa hoa quen dựa dẫm vào anh, không thể tự gánh vác cuộc sống. Anh quá giỏi bắt mạch bốc thuốc, biết cô từ nhỏ đã khao khát được người khác thiên vị, được chăm sóc tỉ mỉ, liền lợi dụng những điểm yếu này để từng bước khống chế cô.

Giản Ương đã nếm trải sự ngọt ngào trong đó, nhưng cũng hiểu rõ sự nguy hiểm đi kèm.

Cô không chớp mắt, túm lấy tai anh xách đầu Chu Ôn Dục xuống: "Anh còn mặt mũi nói chuyện phạm pháp với tôi à? Anh là người tuân thủ pháp luật chắc?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Chu Ôn Dục đảo nhẹ, không biết lại đang ủ mưu tính kế gì. Giản Ương nhìn ngứa mắt, đấm cho một phát cắt ngang: "Mau cút xuống, để tôi lên xe."

Anh bỗng bật cười không kìm được, l**m môi nói: "Ương Ương bây giờ hung dữ thật đấy."

Miệng thì nói vậy, nhưng anh đã không kìm được mà dán lại gần, hôn mạnh lên môi cô một cái. Hơi thở nóng bỏng ập tới, trong mắt anh tràn ngập ánh sáng bức người, cứ như một chàng trai mới lớn vừa biết yêu.

Giản Ương bước một chân lên ghế lái, điều chỉnh độ cao ghế ngồi, sờ thử các nút bấm cho quen tay.

Trong lúc cô đang chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu thì Chu Ôn Dục đứng một bên nhàn nhã quan sát, không đưa ra bất kỳ gợi ý nào, chỉ đợi cô mở lời cầu cứu. Biết tỏng anh cố tình, Giản Ương chẳng thèm liếc mắt, tiếp tục mò mẫm.

Xe việt dã cỡ lớn, cảm giác lái nặng hơn xe thường. Đường biển uốn lượn với vô số khúc cua hình chữ S, quả thực không dễ lái chút nào.

Chuẩn bị xong xuôi, Giản Ương hít nhẹ một hơi, đạp chân ga.

Vừa đạp xuống, chiếc xe lao vút đi như tên bắn.

Giản Ương hơi mở to mắt, nhận ra có điều bất ổn.

Cô thật không ngờ tên tội phạm ngoài vòng pháp luật này lại còn độ cả động cơ và chân ga!

Khung gầm xe việt dã vốn đã cao to, không thích hợp chạy tốc độ cao như vậy. Một khi quá tốc độ, tính ổn định sẽ kém đi, cả chiếc xe như đang bay. Giản Ương tuy từng lái xe tải nhưng chưa từng lái xe độ kiểu "bán mạng" thế này.

Ngay giây sau khi sắc mặt cô thay đổi, Chu Ôn Dục ngồi bên cạnh đã cười lớn: "Bé cưng sợ không? Cần giúp đỡ không nào?"

Giản Ương trấn tĩnh lại, nhanh tay đánh lái, chân ga cũng dè dặt hơn. Nhưng chân cô vẫn còn run vì bị tên cầm thú này hành hạ đến nhũn cả ra.

Chu Ôn Dục ghé sát tai cô, ngọt ngào hỏi: "Bé cưng có muốn anh giúp một tay không?"

Giản Ương lạnh giọng quát: "Câm miệng, đừng làm phiền tôi."

Chu Ôn Dục nhún vai, chống cằm ngồi bên cạnh xem kịch vui.

Cô vừa đạp phanh, vừa kiểm soát tốc độ và thân xe đang chồm lên. Tiếp tục cẩn thận thích ứng, mớm ga, cuối cùng cũng tìm ra chút cảm giác. Đến khi xe chạy êm, phía trước cũng không có khúc cua gấp, Giản Ương mới thở phào nhẹ nhõm.

Lái loại xe bán mạng này phải giữ cảnh giác cao độ mọi lúc, nếu không có thể xe hủy người vong ngay lập tức.

Chu Ôn Dục vẫn đang quan sát cô.

Anh gần như dính sát ánh nhìn vào cô, thì thầm bên tai: "Bé cưng giỏi quá đi."

Anh còn nhớ lần đầu tiên Elbert lái chiếc này, suýt chút nữa lao xuống mương.

Giản Ương tập trung cao độ, không dám phân tâm, lạnh giọng hỏi: "Tại sao anh lại độ xe?"

Nghĩ đến việc đêm qua anh mệt mỏi lái xe, cô không khỏi rùng mình, chỉ cần lơ là một chút thôi, cả hai chắc đã không còn nhìn thấy mặt trời hôm nay rồi.

Chu Ôn Dục ngáp một cái: "Bé cưng không thấy rất vui, rất k*ch th*ch sao?"

Cuộc sống nhàm chán cũng phải dựa vào mấy thứ k*ch th*ch này chứ.

Giản Ương hít sâu: "Anh sống được đến bây giờ đúng là kỳ tích."

Chu Ôn Dục nhếch môi: "Không sống dai sao mà dây dưa với Ương Ương được."

"......"

Đoạn đường quốc lộ ven biển này đẹp không sao tả xiết. Dù tinh thần Giản Ương đang căng như dây đàn nhưng cô cũng vô thức thưởng thức phong cảnh.

Chu Ôn Dục vặn to âm lượng.

Trong xe lập tức vang lên tiếng nhạc dập dồn, âm thanh vòm lập thể cực lớn khiến thái dương Giản Ương giật thình thịch: "Tiếng to quá."

Chu Ôn Dục mắt điếc tai ngơ.

Giản Ương liếc nhìn tên bài hát trên màn hình: 《After Hours》.

Anh lắc lư theo điệu nhạc, vui vẻ ngân nga, đến đoạn điệp khúc thì ghé sát tai cô hát:

"Without you I'm asleep

(Không có em, anh chìm vào giấc ngủ)

Talk to me without you I can't breathe

(Hãy nói với anh đi, thiếu em anh không thể thở nổi)

My darkest hours

(Đó là những giờ phút tăm tối nhất của anh)

Girl I felt so alone inside of this crowded room

(Em à, anh cảm thấy thật cô đơn giữa căn phòng đông đúc này)

Put myself to sleep

(Tự ép mình vào giấc ngủ)

Just so I can get closer to you inside my dreams

(Chỉ để anh có thể đến gần em hơn trong những giấc mơ)

Didn't wanna wake up 'less you were beside me

(Chẳng muốn tỉnh dậy trừ khi có em bên cạnh)

I just wanted to call you and say, and say

(Anh chỉ muốn gọi em và nói rằng...)

Oh, baby (Ôi, bé cưng)

Where are you now when I need you most? (Em đang ở đâu khi anh cần em nhất?)

I'd give it all just to hold you close"

(Anh sẽ đánh đổi tất cả chỉ để được ôm em thật chặt)

Rõ ràng là một bài hát về gã đàn ông ngoại tình, trăng hoa khắp nơi rồi lại thấy bạn gái cũ là nhất, cố tìm cách vãn hồi, vậy mà qua những lời ca Chu Ôn Dục chọn lọc hát bên tai cô, nó lại trở thành bài hát "kể lể nỗi nhớ nhung" dành cho cô.

Anh có giọng hát rất tốt, trước đây Giản Ương đã cảm thấy giọng anh giống chất giọng thiếu niên trong các đĩa nhạc Âu Mỹ, hơi khàn khàn đầy quyến rũ.

Giản Ương vẫn đang căng thẳng lái xe, tai cô nóng lên, cố tình lạnh mặt nói: "Anh im lặng một chút được không? Không sợ chết à?"

Chu Ôn Dục phì cười, nhanh chóng cúi người hôn lên má cô một cái: "Okay, babe, mạng anh tặng cho em đấy."

"Vậy anh ngủ một lát đây."

Chu Ôn Dục thế mà lại yên tâm ngả ghế ra sau, đôi mắt thanh thản nhắm lại: "Mấy ngày nay Ương Ương thật sự sắp vắt kiệt anh rồi."

Giản Ương còn chưa kịp đáp lại câu nói không biết xấu hổ này, Chu Ôn Dục đã dùng áo khoác che mặt, cố ý thở đều đều ra vẻ đã ngủ say.

Hiện tại anh chẳng thèm giả vờ giả vịt nữa, hoàn toàn hiện nguyên hình là một tên lưu manh cứng đầu cứng cổ.

Giản Ương nhìn về phía trước, trong lòng tuy bực bội nhưng trái tim lại đập thình thịch, mãi không bình ổn lại được. Cô không biết nên quy kết sự bất thường này là do cảm giác k*ch th*ch khi lái xe, do tiếng nhạc dồn dập, hay là do... Chu Ôn Dục - một kẻ nguy hiểm hỗn đản nhưng lại chân thật và quyến rũ đến lạ lùng.

Hơn hai mươi năm cuộc đời, thậm chí trong những mối tình trước đây, thần kinh hưng phấn của Giản Ương chưa bao giờ bị k*ch th*ch mạnh mẽ như khoảnh khắc này.

Quãng đường còn lại, chỉ dẫn nói cần ba tiếng, Giản Ương chỉ mất hai tiếng. Chiếc xe này quá khó điều khiển, cô chẳng còn tâm trí đâu mà lo chuyện quá tốc độ.

Sắp vào đường nội thành, sợ bị cảnh sát hỏi thăm thật, Giản Ương lay tỉnh Chu Ôn Dục: "Anh lái đi."

Chu Ôn Dục thế mà ngủ say sưa suốt hai tiếng đồng hồ, không hề tỉnh giấc giữa chừng. Nhưng vừa mở mắt ra, anh lập tức tỉnh táo, hai tiếng ngủ bù đã đủ để anh hồi phục hoàn toàn năng lượng.

Việc đầu tiên Chu Ôn Dục làm là liếc nhìn đồng hồ, sau đó chuyển mắt sang nhìn Giản Ương, buông một câu không rõ ý vị: "Bé cưng em giỏi quá đi."

Giản Ương đáp lại: "Không cần anh phải nói."

Chu Ôn Dục tỏ vẻ tiếc nuối vô cùng. Bé cưng của anh thực sự không cần anh chăm sóc sao? A, bây giờ Ương Ương thật khó thao túng.

Quãng đường còn lại chỉ mất nửa giờ, do Chu Ôn Dục cầm lái.

Càng đến gần trang viên mà anh nói, nỗi bất an trong lòng Giản Ương càng dâng cao. Nơi này trước mắt chỉ mang lại cho cô cảm giác trống trải, to lớn, áp lực và âm u. Cô lo lắng liệu vào rồi có ra được nữa không.

Giản Ương cúi đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, lục trong túi xách lấy ra khẩu súng lục, muốn cầm lấy nó để có thêm chút an tâm. Khẩu súng rất nặng. Ngón tay Giản Ương chạm vào báng súng lạnh lẽo, nhưng vì cẩn thận, sợ súng cướp cò làm bị thương chính mình nên cô không dám táy máy lung tung.

Chu Ôn Dục liếc thấy, cười tủm tỉm hỏi: "Bé cưng muốn giết ai, anh sao?"

"Có biết lên đạn không đấy, cần anh dạy lại một lần không?"

Cô nghe ra ý trêu chọc không che giấu trong lời nói của anh, như thể chắc chắn cô không dám động vào, cũng chẳng biết dùng.

Chu Ôn Dục chỉ từng nhanh chóng dạy cô nạp đạn một lần vào cái đêm anh phát điên đó. Khẩu súng lục ổ xoay này có thiết kế tinh xảo và phức tạp. Nó không giống loại súng nạp đạn bằng băng đạn như trên phim, nếu không quen thì đúng là chẳng biết làm thế nào để lên đạn và sử dụng.

Tiếc thay, trí nhớ của Giản Ương lại khá tốt.

Cô cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gạt vào một vị trí không rõ ràng bên hông súng.

"Cạch" một tiếng, viên đạn được đưa vào ổ súng thành công.

Giản Ương dí họng súng vào đầu Chu Ôn Dục, nhàn nhạt hỏi: "Thế này phải không?"

"Bé cưng, em thông minh thật đấy."

Đôi mắt Chu Ôn Dục sáng lên, anh l**m môi, giọng nói đã không giấu nổi sự hưng phấn.

Bất ngờ anh đạp mạnh chân ga, chiếc xe việt dã lao vút đi trên đường cao tốc liên tỉnh.

Giản Ương giật mình suýt nữa bóp cò, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chỉ chút xíu nữa thôi là anh không chết cũng bị thương nặng.

Cô thầm chửi thề trong lòng, siết chặt khẩu súng.

"Nhưng mà cầm súng vẫn chưa vững lắm đâu." Chu Ôn Dục nghiêng đầu nháy mắt với cô.

Lồng ngực Giản Ương vẫn còn phập phồng: "Lần sau anh muốn chết thì tự đi mà chết, đừng có kéo tôi theo."

Chu Ôn Dục lại vui vẻ cười lớn: "Ương Ương vẫn không muốn anh chết đúng không?"

Đồ thần kinh.

Giản Ương hít thở sâu để bình tĩnh lại.

Vừa nói chuyện, Chu Ôn Dục vừa đánh lái. Chiếc xe rời đường cao tốc rẽ vào đường nhỏ, chỉ dẫn báo còn mười mấy cây số nữa là đến nơi.

"Ương Ương, chúng ta sắp về đến nhà rồi!"

Chu Ôn Dục ríu rít như chim non: "Anh lại nạp thêm 1 triệu tệ vào game đấy, cuối cùng bọn họ cũng đồng ý tặng một con sư tử vào tài khoản cá nhân của anh rồi."

"Quần áo mới ra mấy năm nay, anh đều đặt làm riêng cho Ương Ương để hết trong phòng để đồ rồi đấy."

"Game cập nhật phiên bản mới, thêm tính năng ao cá và trang trại, anh liền cho đào một phần rừng sam đỏ, sau này Ương Ương có thể cùng anh đi câu cá, vắt sữa bò, cạo lông cừu rồi."

Chỉ là tên Liik vừa tham ăn vừa lười biếng kia cứ hay ăn vụng cừu non, giờ chỉ còn lại một con. Vốn dĩ anh định để Ương Ương chụp ảnh chung với thật nhiều cừu non, giống như bầy cừu bông bước ra đời thực vậy. Chu Ôn Dục quyết định về đến nhà sẽ tát cho Liik một cái.

Chu Ôn Dục say sưa kể lể một tràng, nhưng trí tưởng tượng hạn hẹp của Giản Ương không thể nào hình dung nổi những cảnh tượng đó. Thậm chí khi nghe anh nói chi 1 triệu tệ chỉ để nhà phát hành game cho anh nuôi sư tử ảo, cô cảm thấy vô cùng nực cười. Dù biết anh sở hữu khối tài sản khổng lồ, cũng từng thấy mô hình hoành tráng kia, nhưng chưa tận mắt chứng kiến thì cô vẫn không thể nào thực sự tưởng tượng ra được.

Xe lại rẽ qua một khúc cua, đi vào con đường thẳng tắp, tầm nhìn cũng mở rộng vô hạn.

Trước mắt là bãi cỏ rộng lớn chỉ từng thấy trong video, quần thể kiến trúc tinh xảo vượt xa tưởng tượng, và phía sau là rừng sam đỏ trải dài bất tận. Rộng đến mức đi bộ không thể nào hết, vào trong có khi còn lạc đường.

Xe tiến vào, cánh cổng sắt màu đen chậm rãi mở ra.

Bên trong lại là một đoạn đường dài, trên cỏ có đài phun nước, tượng điêu khắc. Chỉ riêng ngoại cảnh rộng lớn thế này cũng có thể sánh ngang với cả một khu chung cư nơi Giản Ương sống.

Cuối cùng xe dừng lại trước tòa nhà trung tâm.

Chu Ôn Dục mở cửa, nhẹ nhàng nhảy xuống, vòng qua phía Giản Ương mở cửa cho cô, định bế cô xuống một cách dính người.

Giản Ương gạt tay anh ra, tự mình nhảy xuống xe. Cô mở to mắt quan sát, sự chấn động trong lòng mãi không tan. Cô không kìm được lòng thù hằn cái sự giàu có này, chênh lệch giàu nghèo trên thế gian này còn lớn hơn cả chênh lệch giống loài.

"Anh..." Giản Ương cứng họng.

"Anh sao?" Chu Ôn Dục nhướng mày.

Nghĩ đến việc anh sinh ra ở nơi thế này mà vì trêu chọc cô, lại có thể chịu đựng sống trong cái "chuồng chim bồ câu" ở Kinh thị suốt hai năm, hèn gì lúc đầu anh chê ỏng chê eo cái khách sạn ngàn tệ. Giản Ương không biết có nên khen ngợi khả năng thích nghi hoàn cảnh mạnh mẽ của anh hay không.

Chu Ôn Dục tung tăng nắm tay cô bước lên bậc thang, quét mặt mở cửa. Bên trong tự nhiên càng toát lên vẻ sang trọng, xa hoa.

Giản Ương thấp thỏm lo âu vì sắp phải đối mặt với những người lạ. Nhưng cô đã lo xa quá rồi.

Bên trong đúng là có người, nhưng toàn là quản gia và người giúp việc. Khi nhìn thấy Chu Ôn Dục, bọn họ như nhìn thấy ôn thần, tất cả đều cúi gằm mặt, sợ bị chú ý tới.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của Giản Ương. Cô cứ tưởng sẽ giống như trong phim, cửa mở ra là có quản gia chào đón phục vụ, ít nhất thì quản gia da trắng nhà Thời Tuế cũng rất có trách nhiệm. Rốt cuộc anh là người thế nào mà ngay cả người hầu nhìn thấy cũng tránh còn không kịp?

"Là anh bảo bọn họ đừng nói chuyện với anh, ồn ào lắm." Chu Ôn Dục nhìn sắc mặt cô, đột nhiên nói: "Anh không muốn nói chuyện với bọn họ."

Biết Chu Ôn Dục hôm nay sẽ về, Wendy - quản gia trưởng của trang viên Dopunt - đã đeo máy phiên dịch, nghe thấy lời nói dối trắng trợn này thì mí mắt giật giật. Bà phải cố nhịn mới không vạch trần anh.

Bà nhìn Chu Ôn Dục lớn lên từ nhỏ. Trước 4 tuổi, anh còn có thể được gọi là một thiên thần nhỏ. Năm tuổi ngồi xe lăn một năm, từ năm 6 tuổi trở đi, anh chính là một kẻ phản xã hội không có chút lòng trắc ẩn nào.

Để tìm niềm vui, người giúp việc trong biệt thự đều từng bị anh dùng đủ mọi cách trêu chọc. Lúc sáu bảy tuổi thì chỉ là thả sâu bọ và rắn dọa những người nhát gan. Sau này anh còn ngang nhiên nuôi Liik, để con sư tử chạy khắp nơi dọa người.

Bình thường đối với người hầu chăm sóc mình, giây trước còn cười nói vui vẻ, giây sau không đạt được mục đích là có thể chửi bới thậm tệ.

"Đồ vô dụng."

"Cút về nhà gặm cái bánh mì khô khốc của ngươi đi đồ quỷ nghèo ~"

"Hu hu hu xin lỗi, cháu chỉ muốn ra ngoài chơi một chút thôi, cháu lại mơ thấy mẹ, sợ lắm..."

"Ha ha ha ha đồ ngốc, lại bị lừa rồi ~"

Nhiều lần như vậy, chẳng ai thèm để ý đến anh nữa.

Đương nhiên cũng chẳng ai quản được anh. Từ sau khi người phụ nữ họ Chu kia qua đời, Lyson đã ném anh ở đây, bao nhiêu năm chưa từng đặt chân đến. Lyson chỉ ra một mệnh lệnh duy nhất: đừng để thằng bé chết là được.

Trang viên rộng lớn mấy trăm mẫu này chỉ có mình Chu Ôn Dục là chủ nhân.

Anh bị giam lỏng nghiêm ngặt, không được phép ra khỏi trang viên. Người giúp việc và gia sư muốn về nhà đều phải qua quy trình xin nghỉ khắt khe.

Từng có người giúp việc không chịu nổi tính khí thất thường của anh, phẫn nộ mắng anh là đứa trẻ hư hỏng không ai cần, mẹ anh chết là do anh. Không lâu sau, người đó bị Chu Ôn Dục mười hai tuổi vu oan tội trộm cắp, tống vào tù.

Sau đó, ngoại trừ việc duy trì vận hành thiết yếu cho trang viên, không ai còn dám phí tâm tư giáo dục hay thay đổi anh nữa. Họ đạt được sự đồng thuận: coi Chu Ôn Dục như không khí, bình thản nhìn anh bày trò gây chú ý. Mọi hành động của anh không còn ai coi là chuyện to tát nữa.

Họ sẽ không bị chọc giận, đương nhiên cũng sẽ không tốn cảm xúc hay ánh mắt cho anh. Chu Ôn Dục đột nhiên biến mất rất lâu, chỉ cần không quá thời gian có thể dẫn đến tử vong thì cũng chẳng ai buồn đi tìm.

Đối với loại trẻ con này, phớt lờ thường hiệu quả hơn là tức giận.

Có lẽ sách lược này đã thành công.

Khi những trò vặt vãnh rốt cuộc không nhận được sự đáp lại, họ chứng kiến tinh thần Chu Ôn Dục ngày càng bất ổn. Đột nhiên có một ngày, cũng là vào năm mười lăm tuổi, anh lao đầu vào bức tường cao ngất của trang viên, đầu đầy máu, gào thét uy h**p họ rằng anh muốn gặp Lyson.

Chuyện này truyền đến tai Lyson, ông ta rốt cuộc cũng quay lại đây.

Sau đó không biết họ đạt được thỏa thuận gì, Chu Ôn Dục được phép ra khỏi trang viên. Sau khi ra ngoài, những việc ác anh gây ra càng lúc càng kinh khủng. Mấy đứa trẻ nhà Whitney từng bắt nạt Chu Ôn Dục hồi nhỏ đều bị trả thù gấp mười lần.

Chu Ôn Dục chỉ thỉnh thoảng quay về thăm con sư tử cũng điên khùng y hệt kia, nhưng không bao giờ ngủ lại.

Rồi sau đó anh nổ súng bắn cha ruột, người cũng như đá chìm đáy biển, biến mất hai năm. Khi Wendy còn đang nghi ngờ không biết anh đã chết hay chưa thì anh lại trở về, trạng thái còn điên cuồng hơn trước.

Ngày nào anh cũng lải nhải dặn dò họ rằng anh có vị hôn thê, sau này cô ấy cũng sẽ chuyển vào ở. Họ bắt buộc phải bảo dưỡng nơi này thật tốt mỗi ngày. Không chỉ bắt họ tìm người may quần áo theo đúng tiến độ mỗi ngày, anh còn thẳng tay chặt cây đào ao, xây trang trại.

Wendy không ít lần nghi ngờ anh bị tâm thần, mắc chứng hoang tưởng, tự tưởng tượng ra một người "vị hôn thê".

Nhưng... thế mà lại là thật?

Cô gái này mắt có vấn đề à? Wendy lo lắng nhìn Giản Ương, một cô gái phương Đông nhỏ nhắn xinh đẹp.

"Giới thiệu một chút." Chu Ôn Dục ôm lấy vai Giản Ương, cố ý dùng tiếng Anh để mọi người đều nghe thấy, "Đây là vợ tôi..."

Giản Ương lập tức dùng tiếng Anh trả lời: "Tôi không phải vợ anh ấy."

"Mọi người cứ gọi tôi là Ương Ương là được."

Wendy lập tức nín thở.

Chu Ôn Dục ghét nhất là bị người khác phủ nhận, chắc chắn sẽ nghĩ ra đủ trò để hành hạ người ta. Bà quả nhiên thấy khóe môi anh trễ xuống, điềm báo của sự không vui.

Nhưng sắc mặt anh thay đổi liên tục, cuối cùng cũng chỉ bĩu môi, dùng tiếng Anh vớt vát thể diện: "Sớm muộn gì cũng phải thôi."

Wendy: "......"

Đối với những vị khách lễ phép, Wendy vẫn vô cùng hoan nghênh. Bà đem tác phong của một quản gia chuyên nghiệp ra, ân cần hỏi thăm xem Giản Ương có nhu cầu gì, muốn ăn uống món gì không.

Từ sau khi ăn tạm miếng bánh mì khô khốc tối qua, Giản Ương chưa ăn thêm gì, cô quả thực đang đói. Cô cười nhạt, nói chỉ cần món gì lấp đầy bụng là được.

"Làm phiền bà quá."

Ánh mắt kinh ngạc của Wendy liếc về phía Chu Ôn Dục. Nếu không phải cô gái này trông có vẻ thực sự quen biết với tên điên khùng này, Wendy còn nghi ngờ không biết có phải cô bị bắt cóc tới đây không.

Ai ở cạnh Chu Ôn Dục mà có thể chịu đựng nổi anh chứ?

Wendy đáp: "Xin chờ một lát, tôi sẽ bảo thợ làm bánh chuẩn bị ngay những món điểm tâm ngon nhất cho cô."

Đã gần 9 giờ sáng.

Điện thoại của Chu Ôn Dục reo liên hồi. Nghe anh nói phải đi "làm", Giản Ương có chút phản ứng không kịp. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh lúc nào cũng lêu lổng chơi bời, cô còn tưởng anh hiện tại là kẻ thất nghiệp lang thang cơ đấy.

"Bé cưng ở nhà muốn chơi thế nào thì chơi, đợi anh về nhé."

Trước mặt bao nhiêu người, Chu Ôn Dục hôn lên má cô, tận hưởng ánh mắt kinh ngạc đến mức thảng thốt của đám người hầu. Đáy mắt anh lóe lên tia sáng xanh lam, trong lòng trào dâng từng đợt kh*** c*m.

Không ngờ tới chứ gì? Bọn họ không thèm để ý đến anh thì đã sao, anh vẫn có người yêu thương đấy thôi.

Hì hì.

Lúc rời đi, ánh mắt Chu Ôn Dục còn chậm rãi quét qua Wendy, ánh nhìn cảnh cáo bà đừng có nhiều chuyện. Bà lặng lẽ cụp mắt xuống.

Ngày đầu tiên bước vào nơi này, không hề áp lực và nặng nề như Giản Ương tưởng tượng.

Quản gia Wendy rất nhiệt tình và chu đáo, nhưng ngoại trừ việc sắp xếp sinh hoạt cần thiết, bà cũng rất giữ khoảng cách, tuyệt nhiên không nói thêm một lời nào về những chủ đề khác. Ý định muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của Chu Ôn Dục từ bà coi như thất bại.

Lái chiếc xe độ trái phép lâu như vậy, lại còn suýt chút nữa súng cướp cò, sau khi tắm bồn xong, Giản Ương cảm thấy mệt mỏi rã rời từ tận đáy lòng. Cô bảo với Wendy mình muốn ngủ một giấc.

Trang viên có vô số phòng, nhưng dưới sự sắp đặt của Chu Ôn Dục, nơi cô ở chỉ có thể là phòng ngủ của anh.

Trang viên có ba tòa nhà. Chu Ôn Dục ở tầng ba của tòa nhà chính, phòng ngủ bên cạnh đã bị khóa chặt.

Giản Ương bước vào một căn phòng rộng lớn đến mức trống trải, khiến da đầu cô tê dại. Wendy nói đây là phòng ngủ từ nhỏ đến lớn của Chu Ôn Dục.

Cô nằm trên chiếc giường lớn làm bằng gỗ mun sẫm màu rộng tới 2 mét 2, phía trên đầu là những lớp màn che tầng tầng lớp lớp.

Giường rất to và rất mềm, Giản Ương chưa bao giờ nằm trên chiếc giường nào mềm đến thế. Cô lún sâu vào trong, thậm chí có cảm giác ngột ngạt như bị sa lầy, không thể thoát ra được. Ánh mặt trời tuy có thể chiếu vào, nhưng Giản Ương vẫn cảm thấy nơi này dường như có một sự ẩm ướt mà ngay cả ánh nắng cũng không thể hong khô.

Cơn buồn ngủ ập đến, Giản Ương nhắm mắt lại.

Cô thực sự quá mệt mỏi, vốn tưởng rằng sẽ có một giấc ngủ ngon nhưng không ngờ lại bị bóng đè. Trạng thái này cô chỉ gặp khi áp lực quá lớn.

Trong mơ toàn là sương mù đen đặc, đầu cô đau như búa bổ, ý thức vẫn tỉnh táo nhưng thân thể lại không thể cử động.

Giản Ương bắt đầu nghi ngờ phong thủy và từ trường ở nơi này đều không tốt, ở lâu quả thực có thể hút cạn tinh khí của con người. Rốt cuộc Chu Ôn Dục làm thế nào mà sống ở đây suốt mười mấy năm?

Giản Ương toát mồ hôi hết lớp này đến lớp khác, ngủ một giấc mà còn kiệt sức hơn cả thức.

Đến khi cô rốt cuộc có thể tỉnh lại, kiểm soát được tứ chi và mở mắt ra, màn che tối tăm một mảng. Bên cạnh là Chu Ôn Dục đang ôm chặt lấy cô, chằm chằm nhìn cô.

Hốc mắt anh đỏ hoe, cứ nằm im bất động nhìn cô như vậy.

Không hiểu sao khi nhìn thấy anh, cảm giác sợ hãi âm u lúc bị bóng đè lại vơi đi rất nhiều. Giản Ương vô thức rúc đầu vào lòng anh, mi mắt rũ xuống mơ màng, dùng sức đẩy mặt anh ra: "Hôm nay thật sự không làm đâu."

"Không làm. Anh muốn ngủ cùng Ương Ương."

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy tiếng Chu Ôn Dục thủ thỉ trầm thấp bên tai: "Có Ương Ương ở đây rồi."

"Từ nay về sau chắc sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa đâu."

-

"Anh cứ tưởng mình sẽ vĩnh viễn không quay lại nơi này ngủ qua đêm. Bởi vì sẽ luôn luôn gặp ác mộng. Nhưng hôm nay nhìn thấy Ương Ương nằm trên giường của anh. Anh đột nhiên không còn sợ hãi nữa. Ác mộng chắc hẳn đều sẽ biến thành mộng đẹp thôi" -《Nhật ký Chu Ôn Dục 44》

Bình Luận (0)
Comment