Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 45

Đêm nay, Giản Ương rốt cuộc đã có một giấc ngủ ngon nhất kể từ khi gặp lại Chu Ôn Dục.

Chu Ôn Dục có một thói quen tốt đáng được khen ngợi, đó là tắm rửa rất thường xuyên. Cứ từ ngoài về là anh đều đi tắm, không cần dùng nước hoa nhưng mùi hương trên người luôn rất sạch sẽ.

Giản Ương chỉ cần ngửi nhẹ là đã thấy dễ chịu, vơi bớt nỗi sợ hãi khi bị bóng đè.

Đồng thời, mặt và cổ cô nhột nhạt, Chu Ôn Dục cũng đang hít sâu mùi hương của cô, cơ thể anh không tự chủ được mà áp sát lại gần.

Giản Ương quên mất mình đã đọc ở đâu về giả thuyết này. Mỗi người đều tiết ra pheromone, tạo thành mùi hương sinh lý độc đáo của riêng mình. Thích mùi hương của một người, thực chất là sự lựa chọn của gen.

Lý trí Giản Ương biết rõ anh là tên khốn nguy hiểm, lắm mưu nhiều kế, luôn tìm cách chiếm quyền chủ động, kiểm soát và đùa bỡn cô. Nhưng tứ chi cô lại không nghe theo sự điều khiển mà tự động áp sát vào anh, thần kinh cũng được mùi hương quen thuộc ấy trấn an.

"Bé cưng, ngủ ngon." Chu Ôn Dục cọ cọ vào cổ cô, lầm bầm không rõ tiếng.

Giản Ương nhắm mắt lại, ý thức cũng chìm dần.

Một đêm không mộng mị.

Khi cô tỉnh lại đã là sáu giờ rưỡi sáng. Chu Ôn Dục cử động khiến Giản Ương tỉnh giấc, cô cũng vừa vặn ngủ đủ giấc nên mở mắt ra.

Thấy cô đã tỉnh, Chu Ôn Dục nhếch môi cười đầy bất ngờ, cả người to lớn nhào tới ôm chầm lấy cô một cách thân mật: "Bé cưng bé cưng bé cưng ~ chào buổi sáng."

"Tối qua anh mơ đẹp lắm, không còn ác mộng nữa."

"Ương Ương đoán xem anh mơ thấy gì?"

Ồn ào đến mức đau cả đầu.

Giản Ương tuy đã tỉnh nhưng người vẫn còn nặng trĩu. Cô không thể không cảm thán thêm lần nữa về sức trâu bò của anh. Mấy chục tiếng đồng hồ không chợp mắt, ngủ một giấc dậy lại tràn đầy năng lượng như chưa từng mệt mỏi.

Đã là cuối tháng mười một, trời lại còn sớm, nhiệt độ ở California chỉ mười mấy độ C.

Anh đá văng chăn ra, thân trên chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, vậy mà người vẫn tỏa ra hơi nóng hầm hập.

Giản Ương nghe Chu Ôn Dục lải nhải bên tai, kể rằng trong mơ anh đã thay cho cô chiếc váy bánh kem màu hồng, cùng chụp ảnh với cả đàn cừu con. Bọn họ cạo rất nhiều lông cừu, làm thành áo len và một tấm thảm lông cừu siêu to.

Tấm thảm rất mềm, bọn họ l*m t*nh trên đó, cô quỳ trên thảm nên đầu gối không bị tím tái...

Giản Ương ngắt lời thẳng thừng: "Được rồi, câm miệng."

Lại một ngày mới bắt đầu, mặt trời mọc lên, ánh nắng xuyên qua rèm cửa và màn che, vài tia nắng vương trên gò má và ngọn tóc Chu Ôn Dục.

Bị mắng, anh nghiêng đầu, chớp mắt nhìn cô đầy vô tội.

Tóc anh xù lên, lộn xộn. Anh rất ít khi cố tình chải chuốt tóc tai, màu tóc nâu sẫm tự nhiên trông đẹp hơn nhuộm rất nhiều.

Hồi Chu Ôn Dục bị "lừa sạch tiền", tóc mái dài che khuất tầm mắt, Giản Ương đã dẫn anh đi cắt tóc ở một tiệm bình dân trong ngõ nhỏ với giá mười tệ cả gội sấy cắt.

Tay nghề thợ cắt tóc thảm không nỡ nhìn, tóc mái bị cắt nham nhở như chó gặm. Giản Ương nhìn mà không nỡ, nhưng Chu Ôn Dục lại có khuôn mặt đẹp đến mức siêu thực, chỉ cần vuốt vuốt vài cái là lại đẹp trai ngời ngời bất chấp kiểu tóc.

Bây giờ cũng vậy.

Chu Ôn Dục tùy tiện cào cào mái tóc trước mặt cô.

"Càng nói càng nóng, bé cưng." Ánh mắt anh lưu luyến trên người cô, l**m môi nói đầy ẩn ý, "Thật sự nóng quá đi, anh muốn c** q**n áo, em có muốn không?"

Vừa nói Chu Ôn Dục vừa cởi phăng chiếc áo trên người ra trước mặt cô, ném sang một bên. Lộ ra bờ vai rộng thẳng tắp, xương quai xanh quyến rũ cùng những thớ cơ bắp săn chắc, đường nét hoàn hảo như tượng tạc.

Ánh mắt Giản Ương trượt từ cơ ngực, cơ bụng xuống dưới, lướt qua g*** h** ch*n anh, nơi có thứ đang cùng chủ nhân thức giấc và nhảy dựng lên chào cô.

Từ "phóng túng" e là còn quá nhẹ, không đủ để hình dung về anh.

... Anh chính là lẳng lơ.

Dạ dày Giản Ương đã được tôi luyện, cô trở mình xuống giường: "Nóng thì uống nhiều nước lạnh vào."

Cô bỏ mặc anh ở phía sau, mở cửa sổ hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

Giản Ương học lịch sử nên cũng biết chút ít về phong thủy.

Căn phòng này tuy trần rất cao, nhưng đèn chùm khổng lồ treo trên đỉnh, màn che trên nóc giường, rèm cửa dày nặng, mùi hương liệu quanh năm không tan, tầm mắt nhìn ra ngoài hoang vắng không một bóng người, chỉ thấy rừng cây bạt ngàn không điểm cuối.

Đây là bố cục điển hình của các trang viên kiểu Tây, tuy trang hoàng và bài trí đều cực kỳ xa hoa thoải mái, nhưng Giản Ương nghĩ nếu sống ở đây lâu dài, thần kinh sẽ bị tê liệt, con người sẽ trở nên uể oải thiếu sức sống.

Giản Ương nhìn lên trần nhà, đột nhiên đưa tay giật mạnh tấm rèm nhung san hô dày cộp trước cửa sổ.

Tổng cộng có ba lớp.

Một mình cô kéo không nổi, bèn gọi Chu Ôn Dục lại: "Lại đây giúp một tay, giật cái rèm này xuống."

"Còn cả cái màn giường này nữa." Giản Ương chỉ chỉ: "Cũng giật xuống luôn đi, hôm nay tôi bảo Wendy đổi cái nào mỏng nhẹ, sáng sủa hơn."

"Nhanh lên nào." Cô giục.

Chu Ôn Dục ngẩn người vài giây, nhìn đôi mắt cô dần trở nên lấp lánh rạng rỡ.

"Tuân lệnh bé cưng ~! Để anh."

Sức phá hoại của Chu Ôn Dục gấp mười lần cô, chỉ cần quơ tay một cái là rèm cửa và màn giường bị xé toạc, ném xuống đất.

"Còn muốn làm gì nữa không?" Anh cúi đầu, mong chờ hỏi.

Giản Ương liếc nhìn anh. Đột nhiên cô có ảo giác như thấy cái đuôi to đang vẫy vẫy sau lưng anh. Mùi cún con tỏa ra nồng nặc.

Cô nén cười: "Thảm và cả cái đèn chùm nữa. Mấy cái này tôi sẽ nói với Wendy, bảo bà ấy sắp xếp đổi sớm."

Giản Ương bước qua đống hỗn độn trên sàn đi về phía phòng tắm: "Phòng của chính mình, gặp ác mộng mà cũng không biết xử lý lại sao?"

Chu Ôn Dục lẽo đẽo theo sau: "Vì muốn giao cho bà xã mà."

Giản Ương đóng sầm cửa lại.

Cô cụp mắt đánh răng rửa mặt, trong đầu tua lại mọi chuyện.

Cuối cùng Giản Ương cũng tìm ra được chút manh mối để chung sống với Chu Ôn Dục hiện tại. Không thể đối đầu cứng rắn, vì anh căn bản không nói lý lẽ, bị kích động còn phát điên. Đương nhiên càng không thể quá chiều chuộng, rất dễ bị anh thao túng ngược lại. Tóm lại cần phải nắm bắt tốt một mức độ vừa phải.

Khi Giản Ương vệ sinh cá nhân xong đi ra, Chu Ôn Dục đã tắm xong ở phòng tắm bên ngoài phòng khách, tóc vẫn còn ướt sũng.

Anh đang quay lưng về phía cô, ngồi không ra ngồi quỳ không ra quỳ trên thảm, lười biếng bò ra giường, máy tính bảng đặt trên đó, một tay vừa lướt vừa trả lời tin nhắn thoại bằng tiếng Anh, tay kia còn cầm ly sữa uống dở.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại như bị bắt quả tang, vội đặt ly sữa lên đầu giường.

Chu Ôn Dục có một thói quen rất xấu là thích nằm bò ra giường ăn uống như vậy.

Trước đây Giản Ương không chịu nổi, đã mắng anh rất nhiều lần. Chu Ôn Dục bảo hồi bé anh toàn bò lên đầu giường mẹ ăn như thế, mẹ anh cũng chẳng nói gì.

Giản Ương tát cho một cái: "Được thôi, vậy sau này anh đừng hòng ngủ chung giường với em."

Sau đó Chu Ôn Dục cũng tém tém lại trước mặt cô. Nhưng Giản Ương nghi ngờ anh vẫn chứng nào tật nấy, vẫn lén lút làm, vì có hôm Chu Ôn Dục đột nhiên vứt bộ ga trải giường mới thay đi, hỏi nguyên nhân thì không nói, nhưng Giản Ương lại thấy vỏ hộp há cảo trong thùng rác phòng ngủ.

Nhưng cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện.

"Ưng Ương! Mau lại ăn sáng nào." Chu Ôn Dục vẫy tay.

Giản Ương chú ý đến bàn ăn sáng bên cạnh anh, trên đó có sữa tươi và bữa sáng kiểu Trung mà cô thèm thuồng đã lâu, là bánh bao và bánh nướng.

Mắt cô sáng rực lên.

"Sữa tươi vừa vắt từ trang trại đấy, đầu bếp đã xử lý rồi, không tanh chút nào đâu." Chu Ôn Dục như dâng bảo vật đưa ly sữa cho cô: "Bánh nướng và bánh bao cũng là anh dặn đầu bếp làm trước đấy ~"

Giản Ương cắn một miếng bánh bao, tuy không thể so với hương vị chính gốc của mấy tiệm lâu đời trong nước, nhưng đây đã là hương vị quê nhà chuẩn nhất mà cô được ăn ở Mỹ rồi.

Cô nheo mắt tận hưởng.

"Thế nào thế nào?" Chu Ôn Dục hào hứng hỏi.

"Ừm, ngon lắm."

"Đây là đầu bếp Trung Quốc anh vất vả tìm mãi từ hai năm trước đấy, để ông ta ở đây ăn không ngồi rồi suốt hai năm trời." Chu Ôn Dục thì thầm bên tai cô, giọng điệu như đang kể khổ: "Sau này Ương Ương nhất định không được để ông ta rảnh rỗi nữa nhé."

Giản Ương mấp máy môi nhưng không nói gì.

"Có nghe thấy không? Có nghe thấy không nào?" Anh lại bắt đầu nhặng xị lên.

Trái tim Giản Ương như bị dòng nước cuốn theo bùn cát chảy qua, để lại những vết xước li ti mà chằng chịt.

Sự tốt đẹp và tồi tệ ở Chu Ôn Dục cứ đan xen hòa lẫn vào nhau, ranh giới giữa yêu và hận trong cô lại một lần nữa trở nên mơ hồ.

Giản Ương không thể thốt ra lời từ chối tuyệt tình, đành ậm ừ trong cổ họng: "Để xem biểu hiện của anh đã."

Ăn sáng xong mới hơn 7 giờ, Giản Ương còn đang tính xem hôm nay nên đi tham quan chỗ nào trong trang viên, định tìm Wendy hỏi mấy giờ thì tay cô bị nắm chặt.

"Đi thôi Ương Ương." Chu Ôn Dục dắt cô đi.

"Đi đâu?"

Chu Ôn Dục: "Dắt Liik đi dạo nha ~ dắt xong anh mới đi làm."

Giản Ương lập tức nhớ lại đêm hôm đó trên du thuyền, con mãnh thú lao về phía cô suýt chút nữa làm cô hồn xiêu phách lạc.

"......"

Chu Ôn Dục phấn khích kéo cô ra khỏi phòng ngủ, vừa vào thang máy vừa nói: "Anh thường xuyên kể với nó là nó có một người mẹ xinh đẹp, dịu dàng, đáng yêu lắm. Liik muốn gặp Ương Ương lâu rồi."

"......"

Giản Ương vừa mới ăn no, cảm giác đầy bụng này lại làm cô nhớ đến cái đêm ở sòng bạc, ăn quá nhiều rồi bị dọa đến nôn thốc nôn tháo. Cô theo bản năng không muốn đi gặp, nhưng lời muốn gặp Liik lại chính là do cô tự mình nói ra.

Tên chó Chu Ôn Dục này cũng là cố ý, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ run rẩy sợ hãi của cô. Giản Ương đã nhìn thấy sự trêu chọc và mong chờ lấp lánh trong đáy mắt anh.

Cô vô cảm đáp lại: "Tôi cũng muốn gặp nó lâu rồi."

Giản Ương rất muốn tát cho con sư tử chuyên hùa theo Chu Ôn Dục làm bậy kia mấy cái.

Chu Ôn Dục cong môi cười: "Vừa hay, lát nữa để Liik âu yếm mẹ thật nhiều nhé."

"......"

Chu Ôn Dục thế mà còn cần lái xe, Giản Ương khó hiểu nhìn động tác của anh.

"Chuồng của Liik cách đây gần năm cây số lận, Ương Ương muốn đi bộ sao? Anh có thể đi cùng em mà ~"

Lại khoe của.

Giản Ương im lặng một lát: "Thôi khỏi."

Xe chạy vào phía sau trang viên, xuyên qua những tầng rừng sam đỏ trùng điệp.

Giản Ương cứ tưởng cái "chuồng" của Liik trong miệng Chu Ôn Dục chỉ là một cái lồng sắt gì đó.

Nào ngờ xuyên qua rừng sam đỏ, đập vào mắt cô lại là một căn biệt thự.

Cái gọi là "chuồng" của Liik là một căn đại biệt thự, trên không gian rộng lớn của sân thượng còn đậu mấy chiếc trực thăng.

Chu Ôn Dục dừng xe, cười tủm tỉm giải thích với cô: "Muốn đưa Liik đi chơi thì dùng trực thăng tiện hơn chút."

"Lần sau cả nhà ba người chúng ta có thể cùng đi chơi ~"

"......" Giản Ương đã không thể dùng từ ngữ nào để hình dung sự chấn động của mình nữa.

Có lẽ nghe thấy tiếng xe, bên trong truyền đến tiếng gầm rú phấn khích, cửa lớn biệt thự bị đập rầm rầm.

"Câm miệng, dọa mẹ sợ bây giờ." Chu Ôn Dục đóng cửa xe, cao giọng mắng một câu.

Cửa lớn mở ra, vừa nhìn thấy Chu Ôn Dục, người huấn luyện thú chuyên nghiệp cũng suýt chút nữa không giữ nổi con mãnh thú.

Giản Ương lúc này mới có thể nhìn rõ giữa thanh thiên bạch nhật con sư tử bờm vàng mắt xanh dài hơn hai mét, cân nặng ước chừng 200 ký này.

"Thả tay ra đi." Chu Ôn Dục dang hai tay, nhướng mày ra lệnh.

Liik lập tức lao vun vút về phía hai người: "Gào gào ~!"

Tiếng gầm của mãnh thú mang đầy uy lực chấn động.

Giản Ương nhìn thấy cái lưỡi đỏ lòm vừa ăn xong thịt tươi, bàn chân sắc bén to bằng mấy cái đầu cô của nó mà suýt chút nữa hét lên.

Bàn tay Chu Ôn Dục ấn vào eo cô, đầy ác ý thì thầm vào tai: "Bé cưng, sợ không?"

"Sợ thì Ương Ương gọi một tiếng ông xã đi, để ông xã bảo vệ..."

Giản Ương đẩy anh ra, lạnh mặt nói: "Cút."

Chu Ôn Dục tiu nghỉu cụp mắt xuống đầy tiếc nuối.

Giản Ương kiềm chế xúc động muốn bỏ chạy, nhìn Liik lao tới.

Ngay lập tức nó vây quanh chân cô, ngửi chỗ này hít chỗ kia, hơi thở nặng nề phả vào bắp chân Giản Ương.

Giản Ương cứng đờ cả người, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc bị gầm, bị móng vuốt cào, hay bị vồ ngã xuống đất.

Ai ngờ, giây tiếp theo.

Liik đột nhiên nằm vật ra đất, nghiêng đầu phơi bụng ra trước mặt cô, co móng vuốt lại, trong họng phát ra tiếng gừ gừ.

Cái điệu bộ này y hệt lúc Chu Ôn Dục làm nũng với cô.

Giản Ương ngẩn ra hai giây: "Nó làm cái gì thế? Muốn tôi v**t v* nó à?"

Cô chỉ từng thấy tư thế này ở mèo con, đều là họ mèo, chắc cũng na ná nhau nhỉ?

Chu Ôn Dục không tiếp lời, chỉ nhìn Liik với ánh mắt âm u.

Giản Ương không còn cảm thấy nguy hiểm nữa, liền ngồi xổm xuống, tay dè dặt định v**t v* bộ lông của nó thì Chu Ôn Dục đã nhanh hơn một bước, giơ tay tát bốp một cái vào cái đầu to tướng của Liik.

"Thu ngay cái điệu bộ lẳng lơ này lại."

Giản Ương: "Anh đánh nó làm gì?"

Người mang cô đến là anh, giờ người trở mặt đánh nó cũng là anh.

"Không được làm nũng với Ương Ương." Chu Ôn Dục lạnh giọng nói: "Chỉ có tao mới được làm nũng."

Liik bất mãn "gào" một tiếng với anh.

Giản Ương cũng mắng: "Anh bị bệnh à?"

Cô mặc kệ Chu Ôn Dục, tò mò đưa tay sờ vào bờm của Liik.

Liik được chăm sóc rất tốt, bộ lông bóng mượt, lúc này đang thoải mái tận hưởng, không ngừng phát ra tiếng khò khè.

Giản Ương nhớ đến con sư tử mắt lóe hung quang trong video. Với con hiện tại thật sự là cùng một con sao?

"Đây là con sư tử anh nuôi đấy à?"

Có một câu cô chưa nói ra: Giống hệt chủ nhân, thực ra đều là mấy con cún con hay ra vẻ ta đây thôi.

"Bình thường nó không thế này đâu." Chu Ôn Dục kéo tay Giản Ương lại không cho cô sờ nữa, ở góc khuất hung hăng trừng Liik một cái.

"Đừng sờ nó nữa, sờ anh đi."

Giản Ương mặc kệ anh, cầm lấy dây xích của Liik.

Liik đứng dậy, "Gào gào ~!"

"Nó sẽ chạy nhanh lắm đấy, bé cưng không giữ nổi đâu." Chu Ôn Dục đưa tay nắm lấy dây cùng cô.

Trải nghiệm dắt sư tử đi dạo này thật sự quá mới lạ. Giản Ương hơn hai mươi năm sống khuôn phép, lại nếm trải quá nhiều sự thay đổi chóng mặt khi ở bên Chu Ôn Dục.

Cô lại cảm nhận được sự áy náy khi tim đập nhanh, đến từ một loại k*ch th*ch hormone.

Hai người đi dọc theo con đường mòn trong trang viên, hai bên là rừng sam đỏ rậm rạp.

Đi đến một bãi cỏ, Chu Ôn Dục như dâng hiến bảo vật, chỉ về phía trước nói là trang trại: "Bên trong còn có một con cừu non nữa, lát nữa Ương Ương có thể..."

Điện thoại Giản Ương đột nhiên vang lên, thấy bà nội gọi video call, cô ra hiệu cho Chu Ôn Dục đứng sang một bên đợi.

Chu Ôn Dục mím chặt môi không chịu đi.

Giản Ương đành tự mình tránh ra xa, xác định sư tử và anh đều sẽ không lọt vào khung hình thì cô mới ngồi xuống nghe máy.

Cô cảm nhận được Chu Ôn Dục bị bỏ lại phía sau đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt nặng nề.

Nhưng Giản Ương không rảnh để ý, cô nhẩm tính giờ này ở trong nước đã là khoảng 10 rưỡi tối, theo lý thuyết giờ này người già đã ngủ từ sớm rồi.

Nhưng năm ngoái để tiện liên lạc với bà, Giản Ương đã mua cho bà một chiếc điện thoại thông minh. Kết quả là một đi không trở lại, dì giúp việc nói bà thường xuyên mê mẩn xem video ngắn, có khi đêm khuya vẫn còn lướt.

Giản Ương đã nói rất nhiều lần, bảo bà nội đừng thức khuya, phải chú ý sức khỏe. Bà cụ nghe phiền, còn mắng lại cô: "Bớt quản bà đi."

Tuy nhiên thấy bà cụ từ khi có điện thoại thông minh, ánh mắt sáng ngời có thần hơn hẳn, cũng không chạy lung tung kiếm tiền vất vả hại sức khỏe nữa, nên Giản Ương cũng không nói thêm gì.

Lúc này khuôn mặt bà cụ hiện lên màn hình, trong mắt còn ngân ngấn nước.

Tim Giản Ương thắt lại, lập tức hoảng hốt, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, bà cụ đã căm phẫn nói bằng tiếng địa phương: "Bà vừa xem một đoạn phim ngắn, con nữ chính trong đó giống hệt con, nhặt được một thằng đàn ông chết dẫm bên đường, bị lừa mấy năm trời..."

Giản Ương nghe mà tim đập thình thịch, lần thứ n khuyên bà cụ xem phim đừng quá nhập tâm. Bà cụ đột nhiên biến sắc, mặt mày trắng bệch, giơ bàn tay run rẩy chỉ ra sau lưng cô: "Ương... Ương."

"Sao thế ạ?" Giản Ương còn chưa kịp phản ứng, bên tai liền truyền đến tiếng thở nặng nề của mãnh thú.

Giản Ương vừa quay đầu lại, thấy Liik đang dương dương tự đắc vứt con cừu non xuống, há cái miệng đỏ lòm đầy máu về phía cô, phía sau là Chu Ôn Dục đang đuổi theo chửi bới nó.

"......"

"Bà ơi, đây là kỹ xảo điện ảnh đấy!" Giản Ương lập tức đứng dậy đổi chỗ: "Bà xem, giờ hết rồi này! Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển lắm, sư tử làm như thật luôn. Ha ha ha, con vừa đùa với bà một chút thôi, giờ hết rồi phải không?"

"Có buồn cười không? Ha ha ha."

Bà cụ bên kia vẫn đang ôm ngực.

Giản Ương ỷ vào việc bà cụ không hiểu, tiếp tục bịa chuyện đây là tính năng hiệu ứng mới, cuối cùng mới lừa được bà cụ.

"Lần sau đừng làm mấy trò này nữa!" Bà cụ trừng mắt: "Dọa chết người ta."

Giản Ương cười gượng gật đầu, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Vừa cúp máy, cô lập tức xoay người, mặt vô cảm nhìn về phía một người một sư tử đang gà bay chó sủa phía sau.

Dưới chân Liik là con cừu non đã tắt thở, miệng nó đầy máu, còn tự giác oai phong phả hơi về phía cô.

Chu Ôn Dục vẫn đang dạy dỗ Liik, nhưng Giản Ương biết anh đang giả vờ. Anh khó chịu vì cô nghe điện thoại đuổi anh ra xa, tâm lý trả thù trỗi dậy nên cố ý dung túng Liik mà thôi.

Nhưng bà nội đã lớn tuổi, không chịu nổi kiểu dọa dẫm không nhẹ không nặng này của anh, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

Giản Ương sải bước đi tới, tát cho Liik một cái trước, sau đó dùng sức đá Chu Ôn Dục một cái, lạnh lùng nói: "Anh muốn làm gì? Muốn dọa bà tôi tái phát bệnh tim sao?"

Nhắc đến bà nội, Giản Ương lập tức nhớ lại những chuyện tồi tệ anh từng làm trước kia.

Chu Ôn Dục rõ ràng biết cô để ý bà nội đến thế nào, vậy mà chưa từng nghĩ đến việc quan tâm chăm sóc người nhà cô, lại một lần nữa chạm vào giới hạn của cô.

Chu Ôn Dục cũng tiến lên một bước, trong mắt lại xuất hiện vẻ điên cuồng tà tính đó.

Anh cười hì hì nói: "Anh có thể làm gì chứ? Anh muốn cho bà nội nhìn thấy anh mà, còn cả con của anh và Ương Ương là Liik nữa, cho nó gặp bà cố thì có gì sai sao?"

Giản Ương nén cơn giận, cố ý đâm chọc anh: "Anh lấy tư cách gì? Ngoài chuyện lên giường ra, tôi và anh còn quan hệ nào khác sao? Tại sao phải cho anh gặp?"

Thành công nhìn thấy sự u ám bùng nổ trên người Chu Ôn Dục, mặt mày anh sụp xuống, hàm răng cũng run lên mất kiểm soát.

Nhưng hốc mắt lại đỏ lên vì nước mắt trào ra không kìm được, khuôn mặt ướt đẫm.

Trước kia đã không cho gặp, bây giờ vẫn không cho gặp.

Trần Tư Dịch đều đã gặp qua, hắn ta còn gặp rất nhiều lần!

Rõ ràng buổi sáng vẫn còn tốt đẹp mà. Cô dọn dẹp phòng cho anh, cùng anh dắt Liik đi dạo. Tại sao Ương Ương đột nhiên lại hư như vậy, làm anh đau lòng.

Quan sát thấy cảm xúc của anh đã đến điểm giới hạn, thấy thời cơ đã chín muồi, Giản Ương giơ tay lên, lần đầu tiên lau nước mắt cho anh, giọng điệu dịu xuống: "Bao giờ anh mới có thể hiểu, nếu anh yêu tôi thì phải yêu cả người nhà của tôi nữa."

Chu Ôn Dục liên tục áp sát, từng bước ép cô lùi lại: "Chẳng lẽ là anh không muốn sao? Lúc yêu nhau, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo Ương Ương đưa anh đi gặp người nhà của em."

"Không phải là do từ đầu đến cuối em chỉ muốn đùa bỡn anh, không cho anh gặp họ sao?"

Kinh nghiệm từ nhiều lần cãi nhau cho Giản Ương biết, nói lý lẽ với Chu Ôn Dục là điều không thể. Nói gì anh cũng có lý luận ngụy biện của riêng mình. Anh chính là một con chó điên có thần kinh cực kỳ không ổn định và chưa được thuần hóa.

Giản Ương cũng không buồn dùng tràng giang đại hải để giải thích những suy nghĩ của cô về việc chia tay trước đây nữa, bởi vì Chu Ôn Dục căn bản sẽ không nghe. Quan niệm của anh chỉ có một: Cô đá anh, cô chơi đùa anh, chính là lỗi của cô.

Giản Ương bèn nói thẳng: "Xin lỗi."

Giây tiếp theo, lồng ngực Chu Ôn Dục phập phồng, hốc mắt đỏ hoe, đột nhiên bùng nổ hét lên: "Tại sao lại nói xin lỗi! Em thừa nhận hả? Thừa nhận từ đầu đến cuối chỉ là chơi đùa anh sao?!"

Liik ở bên cạnh cũng bị dọa giật mình, lén lút ngoạm xác cừu con chạy ra xa.

"Đừng ồn nữa, bà nội tôi từng nhìn thấy anh trốn sau cánh cửa bệnh viện rồi," Giản Ương thầm thở dài trong lòng, dỗ dành: "Bà nội bảo anh trông là một chàng trai rất ngoan."

Ngay cả khi thuật lại lời nói dối này, Giản Ương cũng cảm thấy sét sắp đánh xuống đầu mình.

Chu Ôn Dục đột nhiên im bặt.

Anh nhìn chằm chằm cô vài giây rồi đảo mắt chờ đợi vế sau, tai đã dựng đứng cả lên.

Vài giây sau, anh không kiềm chế được nữa: "Sau đó thì sao, bà còn nói gì nữa?"

Bộ dạng Chu Ôn Dục hiện tại chẳng khác gì một đứa trẻ. Giây trước còn đang làm loạn, được người lớn khen một câu liền ngoan ngoãn im lặng.

Giản Ương nghiêm túc nói: "Còn nói cảm ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho bà."

Chu Ôn Dục nghẹn lời một lát, nói: "Bà nội tốt thật."

"Vậy anh cũng phải ngoan, đối xử tốt với bà nội tôi một chút."

Chu Ôn Dục lau khô nước mắt: "Chỉ có Ương Ương là tệ với anh thôi."

"......"

Liik ăn vụng cừu con lại bị Chu Ôn Dục tát cho hai cái. Anh chỉ vào mũi nó dùng tiếng Anh mắng nó là đồ tham ăn lười biếng, hại anh không thể chụp ảnh chung cho Ương Ương và cừu con được nữa.

Liik mắt điếc tai ngơ, tiếp tục thỏa mãn l**m móng vuốt.

8 giờ rưỡi, Chu Ôn Dục uể oải đưa Liik về chuồng, chuẩn bị đi làm. Tâm trạng anh đã trở nên tươi sáng. Bởi vì thế giới này cuối cùng cũng có người hiểu anh, biết anh thực ra rất ngoan, rất nghe lời, chỉ khi bị bắt nạt mới nổi giận thôi.

Lại một lần nữa trước mặt tất cả người hầu, Chu Ôn Dục hôn chùn chụt lên trán Giản Ương, dùng tiếng Anh nói: "Ở nhà muốn chơi thế nào thì chơi, ông xã sẽ chăm chỉ đi làm, về nhà sớm nhé babe."

Khi Chu Ôn Dục sắp sửa tung tăng rời đi, Wendy - người đã chuẩn bị tâm lý rất lâu - buộc phải bước lên: "Ông Lyson vừa gọi điện cho tôi, nói sẽ đưa thiếu gia Cloan đến trang viên ở."

"Ông Lyson nhờ tôi chuyển lời với cậu, nghe nói cậu muốn có con với bạn gái, đi cướp con ở khắp nơi, chi bằng có sẵn một đứa ở đây cho cậu nuôi."

"Thiếu gia Cloan đang ở phòng trà bánh."

Nói xong, người Wendy đã ướt đẫm mồ hôi.

Cloan này... là đứa trẻ đầu tiên được Lyson đặt hàng chỉnh sửa gen từ bảy năm trước. Mẹ thằng bé là một phụ nữ gốc Hoa tốt nghiệp Stanford, từng làm trợ lý cho Lyson một thời gian.

Wendy từng thấy mặt trên tin tức. Chỉ nhìn một cái là nhận ra thần thái và khí chất của người phụ nữ này cực kỳ giống bà Chu.

Chỉnh sửa gen có thể sàng lọc ra những gen mong muốn, từ thể năng đến chỉ số thông minh, các chỉ tiêu đều sẽ vượt trội hơn hẳn một bậc. Vì vi phạm luân thường đạo lý nên giới siêu giàu đều lén lút làm, không đưa ra ánh sáng. Nhưng những tin đồn về Lyson thì mọi người vẫn bàn tán xôn xao.

Người hầu đều kháo nhau rằng, ông ta điên cuồng đặt hàng những đứa trẻ có gen cường hóa như vậy là để bồi dưỡng ra người thừa kế có gen ưu tú mà lại có thể thao túng được. Ba anh em nhà Whitney đều tầm thường vô vị.

Duy nhất một người... Wendy liếc nhìn Chu Ôn Dục. Thiên tài nhất, có năng lực nhất, lại là kẻ không thể bị thao túng nhất.

Wendy suy đoán, Lyson phối gen nuôi dưỡng nhiều đứa trẻ như vậy chính là để tương lai có người kiềm chế được con chó điên này.

Cloan có vài nét giống Chu Ôn Dục hồi nhỏ. Wendy vừa nhìn thấy cũng hoảng hốt, tưởng gặp lại Chu Ôn Dục ngày bé.

Giản Ương không biết Cloan này là ai, nhưng nhìn thấy sau khi Wendy nói ra những lời đó, nụ cười trên môi Chu Ôn Dục càng mở rộng. Trông thì như đang cười, nhưng cô biết rõ thần sắc ấy của anh là điềm báo cho cơn giận lạnh lẽo thấu xương.

Chu Ôn Dục kéo Giản Ương ngồi xuống: "Được thôi, mang ra đây đi, để tôi và Ương Ương gặp mặt một chút."

-

"Hôm nay vốn là một ngày tốt đẹp. Có một giấc mơ rất đẹp. Tỉnh dậy là có thể nhìn thấy Ương Ương. Cả nhà đoàn viên, cùng Ương Ương dắt Liik đi dạo. Bà nội còn khen mình ^ ^ Nhưng lại có kẻ tiện nhân đến quấy rầy."《Nhật ký Chu Ôn Dục 45》

Bình Luận (0)
Comment