Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 47

Wendy nhìn đồng hồ, đã 2 rưỡi chiều.

Phòng ngủ vẫn còn vài chỗ cần bổ sung và cải tạo. Giản Ương đã dặn sau 2 rưỡi chiều có thể trực tiếp gõ cửa phòng ngủ, cô sẽ kết thúc giấc ngủ trưa trước giờ đó để xử lý công việc.

Canh chuẩn thời gian, Wendy giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa, phía sau là người hầu đang ôm một tấm thảm rộng.

Kiểu dáng tấm thảm là do Wendy đích thân lựa chọn sau khi hỏi ý kiến Giản Ương vào buổi sáng. Lúc đó Giản Ương xua tay, bảo cô không rành mấy thứ này, chỉ cần chất liệu mềm mại và màu sắc sáng sủa là được.

Giản Ương là người chủ dễ nói chuyện nhất mà Wendy từng gặp trong suốt thời gian làm việc.

Wendy lập tức dốc hết nhiệt tình, cho người đo đạc kích thước phòng ngủ, liên hệ với hãng thảm để cắt may. Bên kia làm việc rất hiệu quả, mới 2 giờ chiều mà tấm thảm mới đã được đưa tới.

Bên trong vẫn im ắng, Wendy lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Cô Giản?"

Vẫn không có động tĩnh gì.

Bà đoán có lẽ Giản Ương vẫn chưa dậy, đang định ra hiệu cho người phía sau quay về thì từ trong phòng vọng ra một tiếng chửi khàn đặc, kèm theo tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ.

Wendy khựng lại, đầu óc xoay chuyển, bỗng nhớ tới lúc Giản Ương đang ngủ thì Chu Ôn Dục bất ngờ trở về.

Anh xuất hiện quá đột ngột, như một cơn gió lướt qua đại sảnh rồi ma mị bước vào thang máy biến mất tăm.

Trước đây anh cũng luôn hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần như vậy. Người hầu chỉ vô tình làm việc gần đó cũng có thể bị Chu Ôn Dục quát tháo, bắt tránh xa ra, không được nhìn trộm anh.

Quả thực có khổ mà không nói nên lời, lâu dần, mọi người cứ thấy anh là tự giác tránh xa.

Nếu không phải đột nhiên nghe thấy âm thanh này, Wendy suýt chút nữa đã quên mất việc Chu Ôn Dục đã về.

Hiểu ra chuyện gì có thể đang xảy ra bên trong, sắc mặt Wendy thay đổi. Bà thầm mắng một câu "thằng nhãi ranh" trong lòng, rồi giơ tay ra hiệu rời đi.

Một lúc lâu sau.

Thang máy "tinh" một tiếng, có người bước ra.

Chu Ôn Dục đã thay quần áo, hiện tại đang mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình. Tóc vẫn còn ướt sũng, có vẻ như vừa tắm xong, một bên má hơi ửng đỏ, nhìn qua là biết vừa bị tát.

Chu Ôn Dục chỉ phân phó một câu: "Thảm trên lầu xấu quá, tôi vứt rồi, các người thay cái mới ngay bây giờ đi."

Người hầu không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng trải tấm thảm lông cừu New Zealand mới tinh lên sàn phòng ngủ.

Wendy liếc nhìn Giản Ương đang nằm trên đầu giường, cô quay mặt đi, không hề nhìn về phía này lấy một cái.

Người hầu đi rồi, Giản Ương vùi mặt vào gối, người vẫn còn run lên vì giận.

Chu Ôn Dục ngồi bên cạnh, ngón tay nghịch tóc cô.

Giản Ương gạt phắt tay anh ra, sắc mặt lạnh như băng: "Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."

Trong mắt Chu Ôn Dục lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng miệng vẫn cố tình dùng giọng nói ngọt ngào chọc vào nỗi xấu hổ của cô: "Nhưng bé cưng xinh đẹp lắm mà."

"Ương Ương là bé cưng của anh, tè lên người anh, anh cũng thích."

"Bé cưng tè dầm là chuyện bình thường mà..."

Giản Ương đột ngột ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe.

Cô cảm thấy da mặt Chu Ôn Dục ở phương diện này đúng là dày đến mức thượng thừa. Lười chẳng buồn tốn sức mắng anh nữa, trong đầu cô giờ chỉ muốn anh biến đi cho khuất mắt.

Tay cô cũng đẩy anh ra đầy kháng cự.

Hành động này lại khiến Chu Ôn Dục càng quấn chặt lấy cô, cười như không cười hỏi: "Lại thấy anh ghê tởm à?"

Không ghê tởm sao? Anh không chê cô thì cô cũng tự thấy ngại.

Cái gương toàn thân kia, Giản Ương không dám nhìn lại lần nữa. Ngay cả căn phòng này cô cũng không muốn ở, thậm chí còn muốn khoét mắt Chu Ôn Dục ra, ngâm cả người anh trong cồn.

Giản Ương không muốn nói chuyện, trực tiếp lạnh lùng quay lưng lại.

Chu Ôn Dục vẫn dai dẳng hỏi phía sau: "Nói đi, có phải Ương Ương thấy anh ghê tởm không? Hả?"

Giản Ương bị làm phiền đến mức cực kỳ mất kiên nhẫn, quay lại hỏi vặn: "Việc anh vừa làm không ghê tởm sao?"

Ánh mắt Chu Ôn Dục chập chờn, chậm rãi bật ra một tiếng cười khẩy từ cổ họng: "Ghét bỏ anh đến thế cơ à."

Anh đột nhiên cười rạng rỡ, ghé sát tai cô thì thầm: "Vậy anh thả Ương Ương đi nhé, được không?"

Giản Ương sững sờ, chớp mắt nhìn anh.

"Có muốn đi không, hửm?" Chu Ôn Dục nhẹ nhàng nhéo má cô, "Ương Ương mà thấy anh ghê tởm như thế thì anh cũng thấy chán."

"Chi bằng thả em đi cho rồi."

Giản Ương còn chưa kịp ngẫm nghĩ câu nói này thì mí mắt đã giật liên hồi. Trực giác mách bảo cô rằng, tỷ lệ Chu Ôn Dục bị quỷ nhập tràng còn cao hơn tỷ lệ anh thực sự thả cô đi.

Giản Ương rũ mắt, ngẫm nghĩ kỹ những lời nói hôm nay.

Chẳng lẽ chuyện cô nói chuyện với Cloan đã bị Chu Ôn Dục biết? Rốt cuộc sai ở bước nào?

Giản Ương đã hỏi Wendy, chỗ ngồi hôm nay là góc chết của camera, âm thanh cũng không thu được. Điện thoại cũng không có dấu hiệu bị nghe lén.

Hay là Cloan đã kể lại cuộc nói chuyện cho Chu Ôn Dục?

Cũng không thể nào. Cloan rõ ràng còn có kế hoạch khác phía sau, không thể nào để Chu Ôn Dục biết sớm như vậy được.

Giản Ương bất động thanh sắc ngước mắt lên: "Lời anh nói là thật sao?"

Nụ cười của Chu Ôn Dục càng rộng hơn: "Đương nhiên, Ương Ương muốn đi à?"

"Nếu anh có thể nghĩ như vậy thì tôi rất vui..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Chu Ôn Dục đã không kiểm soát được mà biến đổi méo mó, ánh xanh lam trong mắt lập lòe, điềm báo của sự mất kiểm soát.

Anh sa sầm mặt mày, người cũng đột ngột bật dậy từ tư thế nằm, nắm chặt vai cô, động tác mạnh bạo khiến chiếc giường rung lên bần bật. Anh nở một nụ cười ác liệt, nói với cô: "Giả đấy, tất cả là giả dối!"

"Sao nào, thất vọng lắm chứ gì?"

"Anh đã nói rồi, cả đời này anh sẽ không buông tha cho em đâu, em có tìm đến ai cũng vô dụng thôi!"

Giản Ương bình tĩnh nhìn lại, xem ra khả năng cao là anh đã biết thật rồi.

Cô thở dài, đột nhiên cảm thấy Chu Ôn Dục thực ra chẳng giỏi che giấu cảm xúc chút nào.

Chẳng lẽ anh thực sự không nhìn ra chút tâm tư nhỏ nhặt nào của Cloan sao? Giản Ương cảm thấy không thể nào.

Tên này quỷ kế đa đoan, nếu ngu ngốc như vậy thì đã không sống sót nổi trong hoàn cảnh đó đến tận bây giờ.

Hay là anh căn bản không quan tâm người khác hiểu lầm, chỉ đơn thuần là ngông cuồng?

Ngông cuồng thì đúng là ngông cuồng thật, nhưng bảo là không quan tâm chút nào thì Giản Ương cũng không tin. Phản ứng cơ thể không lừa được người, rõ ràng là anh đã khóc.

Giản Ương cố gắng tìm ra một logic có thể lý giải được từ những hành động bất thường của Chu Ôn Dục.

Cuối cùng cô nghiệm ra, anh chính là một con nhím. Bị tổn thương, bị hiểu lầm cũng khinh thường không thèm giải thích, chỉ biết lập tức xù lông nhím lên theo phản xạ, đâm người khác vỡ đầu chảy máu gấp mười lần trước đã.

Nhưng nếu thực sự kiên định, không sợ bị đâm mà đưa tay vào thăm dò, sẽ phát hiện ra chẳng những không bị đâm, mà ngược lại còn sờ được cái bụng mềm mại.

Nhìn Chu Ôn Dục lại đang âm trầm buông lời hung ác bên cạnh.

Giản Ương tức cũng chẳng buồn tức nữa, yếu ớt đá anh một cái: "Anh có thấy nhàm chán không, không cần đi làm à?"

Cô không thèm để ý đến anh nữa. Chu Ôn Dục lại sấn tới, ôm chặt cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp: "Anh đã nói rồi, hoặc là g**t ch*t anh."

"Hoặc là ở bên cạnh anh."

"Không có lựa chọn thứ ba."

"Anh đi làm được rồi đấy."

"......"

Đúng ba giờ, dù mặt mày có khó chịu đến đâu thì Chu Ôn Dục vẫn đứng dậy đến tập đoàn.

Hiện tại anh hẳn là rất bận, có không ít việc quan trọng.

Trước đây Giản Ương rất ít khi thấy anh kìm nén bản năng hiếu động, ép mình vào khuôn khổ để làm việc gì đó. Lúc yêu nhau, anh chiếm dụng quá nhiều thời gian của cô. Giản Ương tranh thủ từng chút thời gian giữa giờ học để học bài, còn Chu Ôn Dục ngoại trừ lấy đủ tín chỉ cơ bản thì chẳng làm gì khác.

Anh căn bản không ngồi yên được, ngay cả làm việc cho Yến Thính Lễ cũng thường xuyên đi muộn về sớm, trốn việc. Bây giờ thì ra dáng làm việc đứng đắn rồi đấy.

Kỳ nghỉ của Giản Ương chỉ còn lại vài ngày. Trong lòng cô có chút sốt ruột vì nhiều chuyện vẫn chưa làm rõ ràng.

Giản Ương im lặng chờ đợi Cloan tìm đến mình lần nữa.

Chờ liền đến tận ngày hôm sau.

Thái độ của Chu Ôn Dục vẫn bình thường, ngoại trừ việc sáng nay cố tình lôi Cloan đi dắt Liik cùng.

Cloan không hiểu chuyện gì, bị Liik đang hưng phấn đuổi theo vồ ngã xuống đất, sợ hãi hét toáng lên.

Giản Ương giờ đã nhận ra, không có lệnh của Chu Ôn Dục, Liik sẽ không làm bị thương người. Hơn nữa trước khi đi dọa Cloan, nó đã được cho ăn no, theo bản năng sẽ không chủ động tấn công.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cloan trắng bệch. Khi cậu bé quay đầu lại, Giản Ương nhìn thấy rõ ràng sự oán hận không che giấu được trong mắt cậu bé trong khoảnh khắc đó.

Cô vẫn ngăn cản hành động của Liik, đi tới kéo Cloan dậy, phủi cỏ trên người cho cậu bé.

Không thể nhìn trẻ con bị bắt nạt là một chuyện.

Nguyên nhân sâu xa hơn là khi Giản Ương nhìn CloaCloan với dáng vẻ giống hệt Chu Ôn Dục, bị kẻ địch mạnh hơn mình gấp nhiều lần chèn ép đến mức không thể phản kháng, bản năng đau lòng đã khiến cô lao tới ngăn cản.

Chu Ôn Dục kéo Giản Ương lại, khóe môi đọng lại ý cười: "Bé cưng, thế này đã là gì?"

Nhân lúc Cloan còn chưa đứng dậy, anh nhìn xuống cậu bé với ánh mắt bề trên, ra hiệu cho Liik tiếp tục dùng móng vuốt đè cậu bé xuống. Anh cũng dùng chân đá khinh miệt vào má Cloan: "Mẹ mày là đồ giả tạo, sinh ra mày cũng là thứ đồ giả tạo nốt."

"Thứ phế vật, mày xách giày cho tao còn không xứng."

Ngón tay Cloan bấu chặt vào mặt cỏ, môi mím chặt đến trắng bệch.

Đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào anh.

Giản Ương đứng chắn giữa hai người, lên tiếng ngăn cản: "Chu Ôn Dục, anh dừng lại được rồi đấy."

Chu Ôn Dục đảo mắt, nhìn chằm chằm cô vài giây.

Anh sa sầm mặt mày: "Ương Ương, sao hôm nay em không đứng về phía anh?"

Định cùng một phe với thằng con hoang này hại anh sao?

Tay áo Giản Ương bị anh túm lấy, ánh mắt Chu Ôn Dục dao động, trong khoảnh khắc giống như một đứa trẻ tranh sủng vô lý, cố gắng lôi kéo người lớn về phe mình.

Dù thế nào đi nữa, khi còn nhỏ mà bị người lớn tùy ý bắt nạt như vậy đều là một chuyện tuyệt vọng.

Giản Ương vẫn kiên quyết: "Đừng làm thế nữa, anh bỏ chân ra trước đi."

Cô lại vỗ một cái vào móng vuốt Liik, Liik tủi thân rụt về.

Giản Ương lại lần nữa đỡ Cloan dậy, vỗ nhẹ lưng cậu bé, ra hiệu cho cậu đừng sợ hãi.

Hơi thở ấm áp và tươi mát trên người Giản Ương trấn an nỗi sợ hãi và bất an của Cloan khi đối mặt với mãnh thú.

Chu Ôn Dục nhìn chằm chằm Cloan với ánh mắt nặng nề, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, không biết mang tư vị gì mà đá nhẹ cậu bé một cái: "Thằng con hoang, số mày cũng đỏ đấy." Còn có Ương Ương chịu bảo vệ mày.

Đưa Liik về chuồng xong, họ quay trở lại biệt thự.

Wendy nhìn thấy bộ vest nhăn nhúm trên người Cloan và những cọng cỏ chưa được phủi sạch trên đầu cậu bé, trong lòng chùng xuống. Những người hầu khác tự nhiên cũng nhận ra.

Cloan mặt trắng bệch nói: "Wendy, cháu muốn đi tắm."

Mới đến chưa đầy hai ngày, đứa trẻ này đã gầy đi một vòng, ánh mắt mệt mỏi bất an như chú nai con bị hoảng sợ.

Ánh mắt mọi người ngưng đọng, có người đã không kìm được hít sâu một hơi.

Chu Ôn Dục đối diện với ánh mắt của họ, ngồi xuống bàn ăn, vắt chân, cố tình nở nụ cười đắc ý: "Ương Ương, hôm nay vui thật đấy."

Anh lại theo thói quen xù lông nhím lên, ác ý kích động người khác.

Giản Ương dùng tiếng Anh nói: "Chỉ là đùa nghịch với Liik một chút thôi, tôi đứng ngay cạnh mà, không có chuyện gì đâu."

Vì cô nói đỡ, nụ cười trên mặt Chu Ôn Dục hơi thu lại.

Nhưng Wendy và những người khác ngẩn người, thu lại ánh mắt bất mãn đang kìm nén.

Không khí lại dịu đi một chút.

Nhận thấy đám người này không còn dùng ánh mắt quen thuộc, cố nén sự khinh thường và thờ ơ để nhìn mình nữa, Chu Ôn Dục cau mày.

Như một đứa trẻ hư hỏng tìm mọi cách gây chuyện để gây chú ý nhưng không thành công.

Lúc ăn hoành thánh, Giản Ương ngước mắt liếc nhìn anh một cái.

Thấy anh đợi một lúc, phát hiện thật sự không ai chú ý nữa, cũng không ai trách mắng hay khiển trách mình thì ngẩn người ra hai giây vì chưa quen.

Rồi anh cúi đầu uống sữa.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, vẫn ở vị trí cũ như hôm nọ. Giản Ương đang trò chuyện với Thẩm Tích Nguyệt ở Chicago, xem video cô nàng mới cắt ghép.

Quay đầu lại, Wendy nói: "Thiếu gia Cloan 9 rưỡi phải đi học cưỡi ngựa, cậu ấy hỏi cô có muốn đi cùng thử không."

Động tác Giản Ương hơi khựng lại, cô nhận ra chiêu bài chưa nói hết lần trước của Cloan, khả năng cao chính là hôm nay.

Cô lộ vẻ hứng thú: "Cưỡi ngựa à? Thú vị đấy. Bảo với em ấy là tôi muốn đi cùng."

Trước mắt là đồng cỏ xanh trải dài bất tận.

Gia sư của Cloan là một người da trắng tóc vàng mắt xanh rất phong độ. Anh ta bước vào trại nuôi ngựa của trang viên, liên tục khen ngợi những chú ngựa bóng mượt bên trong.

Anh ta chọn cho Giản Ương một chú ngựa nhỏ màu mận chín rất ngoan ngoãn.

Huấn luyện viên nói anh ta cũng là lần đầu tiên thấy nhiều ngựa tốt như vậy, còn cả sân bãi đẹp thế này nữa, rộng hơn câu lạc bộ mà Cloan học trước đó gấp mấy lần.

Giản Ương là con nhà nghèo, ngựa còn chưa nhìn thấy mấy con, tự nhiên không có khái niệm gì về mấy thứ này.

Nhưng cô quan sát Cloan, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh nhìn một chú ngựa nhỏ màu đen, tay v**t v* bờm ngựa đầy lưu luyến, cả người tỏa ra ánh hào quang rực rỡ.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Cloan hoàn hồn: "Chị Giản Ương, em thực sự rất thích nơi này."

"Vậy em đến ở thường xuyên đi." Giản Ương cười, hỏi chuyện phiếm, "Trước đây em ở đâu? Có xa không?"

Cloan rũ mắt, chìm vào hồi ức.

Cậu bé sống trong một căn biệt thự rất khép kín.

Cùng với năm người khác, không, bây giờ là bảy người anh chị em đáng ghét khác sống cùng nhau.

Cậu bé cùng bốn người trong số đó trạc tuổi nhau, nhưng khác mẹ.

Họ cùng nhau đi học, cùng nhau học các kỹ năng.

Ai học tốt nhất trong tuần thì cuối tuần được nghỉ về gặp mẹ.

Cloan luôn là người xuất sắc nhất, cậu bé được gặp mẹ thường xuyên.

Có một đứa em trai ngu ngốc, vì đội sổ mấy tháng liền nên bị nhốt trong biệt thự mấy tháng, nó sẽ bị cha từ bỏ.

Từ nhỏ Cloan đã được dạy dỗ phải tôn trọng, kính yêu và sùng bái cha.

Mọi đứa con làm tổn thương, bất trung với cha đều là đang làm tan rã gia tộc, gây bất lợi cho lợi ích gia tộc, cần phải bị loại bỏ.

Siles là mục tiêu chung cần loại bỏ của bọn họ.

Anh không cần phải cạnh tranh giữa đông đảo anh chị em, nghiễm nhiên sống trong trang viên xa hoa mà bọn họ có mơ cũng không dám mơ tới, sống cuộc sống nhung lụa nhất, nhưng lại không mang dòng máu tôn quý của gia tộc Whitney, trên người chỉ chảy dòng máu tầm thường nhất.

Anh đã có được nhiều thứ như vậy, dựa vào đâu mà còn không thỏa mãn, không nghe lời? Còn dám phản đối, làm tổn thương cha?

Cloan hận Siles nhất.

Cậu bé luôn bị cha xoa đầu thở dài tiếc nuối nói rằng cậu không thông minh bằng Siles.

Siles ở tuổi cậu đã có thể độc lập phá giải mã số, cậu không làm được. Anh có thể giải khối rubik trong vài chục giây, còn cậu cần hơn một phút.

Cloan làm gì cũng bị cái bóng u ám này đè nặng trên đầu.

"Nhưng không sao." Cha sẽ an ủi v**t v* đầu cậu nói: "Con nghe lời hơn Siles, mẹ con cũng nghe lời hơn mẹ nó."

"Cho nên hai mẹ con mới là người cha tin tưởng nhất."

"Nhà em không rộng bằng ở đây." Giản Ương nghe thấy Cloan nặng nề đáp như vậy.

Nói xong, cậu bé xoay người lên ngựa, gia sư bên cạnh cũng hướng dẫn Giản Ương leo lên.

Cô là người mới học, gia sư dắt dây cương giúp cô.

Giản Ương bắt đầu cảm nhận được chút thú vị của việc cưỡi ngựa. Huấn luyện viên dắt đi vài vòng, cô đã có thể tự mình thử cưỡi trong phạm vi nhỏ.

Cloan thực hiện vài bài nhảy rào, một giờ sau, buổi học của cậu bé kết thúc.

Giản Ương nhìn cậu bé cưỡi ngựa phi nước đại tới, tiếng vó ngựa lách cách rơi trên mặt đất, cậu bé cũng vô thức cười giòn tan. Đến lúc này cô mới thấy được vài phần bóng dáng trẻ thơ trong mắt Cloan.

"Chị Giản Ương." Cloan cưỡi ngựa rất vui vẻ: "Cảm ơn chị sáng nay đã giúp em."

Giản Ương: "Nên làm mà, vốn dĩ là anh ta sai."

Cloan cưỡi ngựa đi bên cạnh cô. Nơi này tầm nhìn thoáng đãng, chỉ có những bãi cỏ trải dài và những chú ngựa không hiểu tiếng người, là nơi tốt để nói chuyện.

Cloan không ghét Giản Ương, đây là một người tốt bụng hiếm thấy, lại còn có thể giúp cậu loại bỏ kình địch mạnh nhất.

Cha tin tưởng coi trọng cậu nhất mới để cậu đến đây thực hiện nhiệm vụ này, cậu nhất định sẽ làm tốt.

"Vậy chị Giản Ương, nếu có cơ hội rời khỏi anh ta, chị có muốn đi không?"

"Hả?"

Cloan: "Rời khỏi Siles."

Cậu bé nói thẳng ra, Giản Ương vẫn ra vẻ không hiểu: "Rời đi thế nào, nơi này rộng lớn thế này, chị ra còn chẳng ra được."

"Vậy thì giết anh ta đi."

Ngón tay Giản Ương nắm dây cương siết chặt, tim ngừng đập trong một khoảnh khắc.

Cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, Cloan nhếch môi cười với cô: "Đùa thôi, chị Giản Ương."

"Cha em có thể giúp chị rời đi, để Siles mãi mãi không thể đeo bám chị nữa."

Giản Ương lộ vẻ mong đợi nhìn cậu bé.

"Chị Giản Ương, chị nghe em nói này." Cloan ghé sát tai cô.

"Anh ta chỉ tin tưởng chị, chị đưa cái gì anh ta cũng nguyện ý ăn."

"Siles thực sự quá không nghe lời, cha chỉ muốn trị cái tính nết của anh ta thôi."

"Đợi chị Giản Ương làm xong, cha sẽ đảm bảo đưa chị rời đi an toàn, và cho chị cuộc sống sung túc suốt phần đời còn lại."

"Từ nay về sau chị sẽ không bị Siles đeo bám nữa."

Cuối cùng Giản Ương cũng biết Cloan và Lyson muốn làm gì.

Bọn họ muốn cô tự tay bỏ thuốc mê cho Chu Ôn Dục.

Khi anh không thể cử động, mời cô bắn hai phát vào chân Chu Ôn Dục, khiến anh sau này chỉ có thể ngồi xe lăn, nửa đời sau bị giam cầm trong thân xác tàn phế, đừng nói đến chuyện đuổi theo tìm cô.

Giản Ương chỉ mới nghe đến đây thôi, cơn giận dữ đã xông lên não.

Biến Chu Ôn Dục thành kẻ tàn phế ngồi xe lăn, từ đó chịu sự lăng nhục và xâu xé của người khác, điều này chẳng phải còn đau đớn hơn cả g**t ch*t anh sao?

"Chị Giản Ương, anh ta đối xử với chị như vậy, chị vẫn còn đau lòng cho anh ta sao?" Cloan quan sát biểu cảm của cô hỏi.

Giản Ương gượng cười: "Sao có thể chứ?"

"Chị không cần cảm thấy tội lỗi đâu, Siles hồi nhỏ từng ngồi xe lăn rồi, cũng là do anh ta tự tìm thôi."

"Nếu không phải cha thiện lương chịu cứu anh ta, thì anh ta vốn dĩ nên ngồi xe lăn cả đời."

Tim Giản Ương run lên, ngẩng đầu: "... Cái gì?"

"Anh ta không kể với chị sao?" Cloan lấy làm lạ vì anh thế mà không lôi chuyện này ra để lấy lòng thương hại của con gái, "Anh ta từ nhỏ đầu óc đã có vấn đề, lúc 4 tuổi bắt chước mẹ anh ta tự sát." Cậu bé chỉ về phía tòa nhà chính của trang viên, sân thượng tầng cao nhất: "Đã nhảy xuống từ đó đấy."

Rõ ràng trời xanh mây trắng cỏ xanh, nhưng khi Giản Ương nhìn lại tòa nhà xa xa kia, cô bỗng cảm thấy âm u cực độ, như một con quái thú ăn thịt người.

"Chị biết tại sao hôm nay anh ta lại dùng sư tử dọa em không?"

Đồng tử Giản Ương chuyển động.

Thực ra tầm mắt cô đã không thể tập trung được nữa, nhưng vẫn phải làm ra vẻ tò mò, nhìn đôi môi mấp máy của Cloan.

"Bởi vì hồi nhỏ anh ta đã từng bị bắt nạt như vậy đấy."

Con người ta thường hay phóng đại nỗi đau mình phải chịu đựng.

Nhưng những gì Giản Ương nghe được từ miệng Cloan không phải là chuyện đùa giỡn đơn giản như Liik sáng nay.

Là bị chó săn do em trai nuôi kéo lê trong trại nuôi ngựa chạy như đồ chơi, là bị vây lại đánh hội đồng bằng gậy bóng chày đến mặt mũi bầm dập, là di vật của mẹ bị ném xuống hồ nước cười cợt như rác rưởi, là mái tóc màu khác biệt bị ác ý cắt trụi trong tiếng cười hi hi ha ha.

Những gì Cloan biết chỉ là một phần nhỏ do mẹ cậu tiết lộ, cậu bé vốn định nói ra cho hả giận.

Nhưng nhìn thần sắc của Giản Ương, cậu bé lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, mấy lời nàg có thể sẽ khơi dậy lòng trắc ẩn và sự thương cảm không cần thiết của phụ nữ, cậu bé bèn bổ sung: "Anh ta đã hình thành nhân cách phản xã hội rồi."

"Sẽ không còn bất kỳ lòng trắc ẩn nào nữa đâu, chỉ biết trả thù người khác gấp mười lần thôi."

"Chị Giản Ương, anh ta là kẻ xấu đã làm rất nhiều chuyện ác, chị không thể mềm lòng được."

Giản Ương cố nén bàn tay đang chực run rẩy, nở nụ cười: "Sao có thể chứ? Chị hận anh ta còn không kịp nữa là."

"Khi nào các người thực hiện kế hoạch thì nói với chị, chị sẽ phối hợp."

Cloan còn có tiết học khác, Giản Ương một mình trở về.

Đứng trước tòa kiến trúc khổng lồ, cô lại ngước nhìn sân thượng cao vút của tòa nhà, cảm thấy cơn ớn lạnh thấu xương chạy dọc sống lưng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến một đứa trẻ 4 tuổi dám nhảy xuống từ nơi đó?

Wendy thấy sắc mặt Giản Ương trắng bệch, quan tâm bước tới hỏi xem cô có cần gì không.

Giản Ương mấp máy môi, suýt chút nữa đã buột miệng hỏi, nhưng lý trí lập tức dập tắt ý định này.

Wendy có lẽ cũng là người của Lyson, người ở đây, không ai có thể tin tưởng hoàn toàn.

Giản Ương lắc đầu, cười nói chỉ là hơi mệt một chút: "Tôi lên nghỉ ngơi một lát đây."

Wendy không nghi ngờ gì, chúc cô ngủ ngon.

Giản Ương nhìn con số trên thang máy nhảy dần lên.

Nhắm mắt lại, não bộ cô vận hành nhanh chóng, làm thế nào để không bứt dây động rừng mà vẫn có được thông tin mình muốn một cách chính xác và chân thực nhất.

Giản Ương đi tới trước cửa phòng ngủ của Chu Ôn Dục, nhìn cánh cửa lớn luôn đóng chặt bên cạnh.

Chu Ôn Dục chưa bao giờ nhắc đến nơi này, Wendy vốn chu đáo cũng tuyệt nhiên không đề cập tới. Nhưng không nhắc tới chính là thông tin thân phận rõ ràng nhất.

Giản Ương nhìn cánh cửa lớn.

Đột nhiên cô bước nhanh đến trước căn phòng ngủ này, xoay tay nắm cửa, cửa đã khóa nên không mở được.

Ấn sáng bàn phím mật mã, Giản Ương thử vài dãy số mà Chu Ôn Dục thích cài đặt.

Thực ra cô không ôm hy vọng gì nhiều. Bởi vì những mật mã này đều là sau khi quen nhau Chu Ôn Dục mới đổi, ví dụ như ngày sinh của hai người chèn thêm số 520 ở giữa, hay là mấy ngày kỷ niệm nụ hôn đầu, đêm đầu tiên linh tinh gì đó.

Bốn lần đầu đều báo sai.

Lần cuối cùng, Giản Ương bấm đại, ai ngờ "tít" một tiếng, cửa mở.

Cô ngẩn người hồi lâu, nhớ ra đây là ngày Chu Ôn Dục đến đại lục, cũng là ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Trong lòng Giản Ương dâng lên nỗi chua xót vì phát hiện này, nhưng cô không dừng lại mà nhanh chóng mở cửa bước vào phòng ngủ.

Đây là một căn phòng có bài trí gần như y hệt phòng ngủ cũ của Chu Ôn Dục.

Thậm chí màn che và rèm cửa còn dày nặng hơn, căn phòng hoa lệ trống trải, vì lâu ngày không có người vào nên càng thêm tử khí trầm trầm.

Giản Ương nhìn quanh một vòng, nhớ đến mục đích đột nhập, liền nhanh chóng lục lọi bàn học, ngăn kéo.

Chu Ôn Dục từng nói, Chu Uyển Ngâm có thói quen viết nhật ký. Chỉ mong những cuốn nhật ký đó vẫn còn ở đây.

Ngay giây sau khi Giản Ương thầm cầu nguyện trong lòng, ngăn kéo mở ra, xuất hiện một cuốn sổ bìa da bò ố vàng, rất dày.

Tim Giản Ương đập thình thịch, chậm rãi đưa tay lấy nó ra.

Cô không hề hay biết, từ lúc cô bước vào cửa, chiếc camera mini giấu sau rèm cửa đã bắt đầu hoạt động.

Chu Ôn Dục di chuột trên màn hình máy tính, bên trên đang kết nối với thiết bị nghe lén siêu nhỏ dính trên tóc Cloan từ sáng sớm.

Trong cổ họng anh vẫn âm trầm nguyền rủa thằng con hoang kia.

Nhưng hốc mắt lại đỏ hoe nhìn Giản Ương trong màn hình.

Nhìn cô cầm lấy cuốn nhật ký, sắp sửa mở ra xem mặt tối tăm nhơ nhuốc nhất của anh.

Sẽ là những lời phê bình, phán xét của mẹ dành cho anh.

Đó là thứ mà sau khi làm chuyện xấu, Chu Ôn Dục không bao giờ dám mở ra xem lại.

Ương Ương sẽ nhìn anh thế nào đây?

Liệu cô có càng thêm ghê tởm anh, muốn chạy trốn khỏi anh không?

-

"Vừa về liền đổi mật mã phòng của mẹ. Là ngày đầu tiên mình gặp Ương Ương. Cũng là ngày Thượng đế ban cho mình sự tái sinh. Rõ ràng có nhiều kẻ tiện nhân bắt nạt mình như vậy. Tại sao lại chỉ nhớ mỗi việc mình bắt nạt người khác chứ? Mình không sai. Là do bọn họ quá đê tiện mà thôi. Ương Ương nhất định sẽ hiểu cho anh đúng không?" -《Nhật ký Chu Ôn Dục 47》

Bình Luận (0)
Comment