Cuốn nhật ký bìa vàng mỏng manh được bảo quản khá tốt, bên ngoài còn bọc một lớp màng chân không, nên Giản Ương mở ra cũng rất cẩn thận.
Nhưng vì niên đại đã quá lâu, trang giấy vẫn ngả vàng, các mép cũng quăn lên. Khi mở ra còn ngửi thấy mùi mực in đặc trưng của giấy để lâu năm.
Giản Ương chú ý đến ngày tháng ở trang đầu tiên, đã là 27-28 năm trước, cũng là khoảng 4-5 năm trước khi Chu Ôn Dục ra đời.
Nội dung Chu Uyển Ngâm viết mỗi ngày tuy không nhiều, nhưng hầu như ngày nào cũng có ghi chép.
Những dòng ghi chép liên tục không ngừng giúp Giản Ương như một người đứng xem, mở ra cả một đời người.
Về mối tình giữa Chu Uyển Ngâm và Lyson, Giản Ương đã nghĩ đến vô số khả năng đen tối, nhưng không ngờ rằng khởi đầu của họ lại là một cặp đôi bình thường và thân mật nhất.
Chu Ôn Dục từng nói, Chu Uyển Ngâm cho rằng chỉ những việc có ý nghĩa mới đáng được ghi lại.
Vậy có phải trong quan niệm của bà, bắt đầu từ khi quen biết Lyson đã là điều có ý nghĩa?
Chu Uyển Ngâm và Lyson quen biết tại Stanford, đối đầu gay gắt trong học thuật, chướng mắt lẫn nhau.
Chu Uyển Ngâm không chỉ một lần mắng Lyson trong nhật ký là kẻ thích làm màu, tên Tây tà ác, xấu xa đến tận xương tủy.
"Làm màu cái gì chứ, ghét tóc đen của tôi á? Tôi còn ghét cái bộ dạng lai căng chẳng ra Tây chẳng ra Tàu của hắn ta hơn."
"Hôm nay kiểm tra lại đứng nhất, tức điên lên rồi chứ gì, tên Tây kia cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Hì hì, người da vàng chúng tôi thông minh hơn các người đấy nhé, tôi thích nhất là nhìn cái bản mặt ngứa mắt mà không làm gì được tôi của hắn."
"Hóa ra cái tên đội trưởng đội bóng bầu dục tóc vàng mắt xanh được hâm mộ nhất kia lại là anh trai của tên Tây giả cầy này à. Tên Tây kia lại sắp lén lút u ám rồi, cả ngày ghen tị cái này chướng mắt cái kia, có mệt không hả ^ ^"
"Nhận được offer thực tập của Bắc Cực Tinh rồi! Mức lương trăm vạn đô một năm, ta tới đây! Thời tiết California tuyệt vời, đợi có tiền, tôi nhất định phải mua một căn nhà to to to to to thật to ~"
"Hôm nay đội trưởng đội bóng bầu dục lại mời tôi đi hẹn hò, nể tình anh ta đẹp trai như vậy nên đồng ý rồi. Nhưng mà cái tên Tây giả cầy này bị bệnh thần kinh à! Phanh hỏng rồi mà còn lái xe lung tung, đâm vào tôi thật thì tôi tát cho một phát bay luôn."
"Hẹn hò lần thứ hai với đội trưởng bóng bầu dục, thôi bỏ đi, thật sự nuốt không trôi. Haizz, Thượng đế làm nhiều chuyện như vậy, sao lại quên xịt khử mùi cho người da trắng trước khi xuất xưởng thế nhỉ..."
Giản Ương che mặt cười khúc khích.
Cô cứ tưởng Chu Uyển Ngâm sẽ là một cô gái kỹ thuật lý trí, tỉ mỉ, còn thầm nghĩ người mẹ như vậy sao lại sinh ra một tên điên nhỏ như Chu Ôn Dục.
Nhiều lúc Chu Ôn Dục lộ ra vẻ đáng yêu, có lẽ thật sự không phải là giả vờ, mà là bản tính di truyền từ mẹ.
Giản Ương lật sang trang, ngay sau trang nhật ký này là cả một trang toàn dấu chấm than.
"A a a a a cái tên Tây giả cầy này bị bệnh à!!!!!!!! Thế mà lại mời tôi hẹn hò, tôi mới không thèm hẹn hò với hắn đâu!!!"
Kết quả trang sau, nhật ký lại biến thành:
"Khụ. Có lẽ Nữ Oa nhớ ra xịt khử mùi cho tên Tây giả cầy rồi? Miệng hắn thế mà lại khá thơm."
Từ trang này trở đi, đến một hai năm sau, hầu như đều là những lời lải nhải của Chu Uyển Ngâm như một cô gái nhỏ đang yêu.
Thường xuyên mắng Lyson b**n th**, luôn theo dõi định vị của bà, nhìn trộm sự riêng tư của bà, cấm bà qua lại với bất kỳ người khác giới nào.
Nhưng miệng thì mắng, cùng là phụ nữ, Giản Ương lập tức nhận ra giữa những dòng chữ ấy là sự đau lòng và thương xót của Chu Uyển Ngâm dành cho Lyson.
Bà đau lòng vì Lyson chịu bất công và coi thường trong gia tộc, từ nhỏ đã bị anh em bắt nạt, cha ruột mẹ đẻ đều có gia đình riêng, đầy ắp khát vọng nhưng không nơi thi triển. Phương án khởi nghiệp chuẩn bị tỉ mỉ bị Owen khinh thường, chỉ có người mẹ La San bố thí cho 3 triệu đô la Mỹ, còn đòi hỏi nắm quyền thực tế khi góp vốn, bà ta phải có quyền quyết định tuyệt đối.
Trong khi chi phí ăn mặc một năm La San cho đứa con người Hoa kia còn vượt xa con số 3 triệu đô.
"Hôm nay tôi từ chối lời mời chuyển chính thức của Bắc Cực Tinh, Neocore sẽ là khởi đầu mới của chúng ta! Bà Chu Uyển Ngâm, xin bà hãy không ngừng tiến về phía trước! Kiếm tiền to! Tiến lên!"
Sau đoạn nhật ký này, có lẽ do công việc quá bận rộn nên nhật ký của Chu Uyển Ngâm trở nên đứt quãng.
Không ít trang là than phiền về sự gian khổ trong nghiên cứu phát triển, gõ code suýt làm bà phát điên, nhưng nhiều hơn cả vẫn là những chi tiết nhỏ nhặt trong tình yêu.
"Tên Tây giả cầy đúng là hũ nút, bảo hắn khen tôi xinh đẹp, gọi tôi vài câu bế cưng mà khó khăn thế đấy. Con gái thì phải được khen nhiều chứ! Ha ha ma quỷ cứ chờ đấy, đợi không thích anh nữa thì đá anh luôn."
"Bảo hắn chọn cho tôi vài bộ quần áo, chọn xấu đau xấu đớn! Thôi được rồi, thực ra gu thẩm mỹ của tôi mới là sến súa, một người phụ nữ trưởng thành 24 tuổi mà còn thích váy công chúa có bình thường không nhỉ...? Con gái chắc đều thích mà ha?"
Chu Ôn Dục chắc chắn đã đọc trộm không ít, lại chẳng có ai dạy nên mới ngốc nghếch học theo mấy cái này. Nước mắt Giản Ương đột nhiên tuôn rơi lã chã, nhưng sợ làm ướt trang giấy, cô chỉ có thể liên tục dùng tay áo lau đi.
Phía sau có một khoảng thời gian rất dài, có lẽ bận rộn công việc nên Chu Uyển Ngâm không viết gì nhiều. Giản Ương lật nhẹ qua, đã là trọn vẹn cả bốn mùa xuân hạ thu đông.
Khi những dòng chữ nắn nót xuất hiện trở lại liên tục, Giản Ương nhìn năm tháng, là năm Neocore lên sàn chứng khoán.
"Lâu rồi không viết tiếng Trung, suýt chút nữa cầm bút lên mà quên chữ. Bận rộn ngày đêm không biết mệt mỏi, công ty cuối cùng cũng lên sàn, cuối cùng cũng có thời gian ghi chép lại. Đã thử dùng các loại mạng xã hội, tính bảo mật kém quá, toàn bị tên khốn Lyson nhìn trộm. Hôm nay tan làm tôi phải cảnh cáo hắn, còn nhìn trộm nữa thì chặt tay! May mà hắn không biết tôi còn có cuốn nhật ký này ^o^"
"Haizz sao có tiền rồi mà tôi vẫn keo kiệt thế nhỉ? Hồi nhỏ, tám hào một củ khoai lang nướng không dám mua, giờ tám đô một ly cà phê tôi vẫn thấy đắt. Không thể như thế được, Chu Uyển Ngâm, xin hãy đối xử tốt với bản thân một chút! Đi xem biệt thự ngay và luôn được không? Tôi muốn mua một căn nhà có đầy ánh nắng, to to to to thật to!"
Chỉ qua con chữ, Giản Ương cũng có thể cảm nhận được sự hăng hái, phấn chấn của Chu Uyển Ngâm trong thời kỳ này.
"Hôm nay đi xem căn nhà tên Tây kia mua, cái đồ phá gia chi tử này, mới kiếm được tiền đã mua căn nhà đắt thế! Nhưng hắn bảo đây chẳng phải là căn nhà to to to mà tôi muốn sao? Thôi được rồi, tôi hư vinh tôi thích ~"
Cả một năm sau đó đều là những mẩu chuyện thường ngày về công việc và tình yêu, xen lẫn nhật ký trang hoàng trang viên Dopunt.
Lúc này còn hai năm nữa Chu Ôn Dục mới ra đời.
Giản Ương càng lúc càng không dám lật tiếp, dự cảm bất an trong lòng ngày càng nặng nề.
Đầu ngón tay cô dừng lại, nhìn thấy một trang đột nhiên viết: "Tôi đã bảo sản phẩm không thể chỉ chạy theo tính năng, phải đặt chất lượng lên hàng đầu, tên Tây giả cầy không nghe! Cứ cố chấp cố chấp cố chấp với tôi như thế!"
Sắc mặt Giản Ương ngưng trọng lật tiếp xuống dưới. Mặc dù không hiểu lắm mấy thuật ngữ chuyên ngành, nhưng cô cũng biết vào năm thứ hai sau khi Neocore lên sàn, nội bộ đã xảy ra vấn đề.
Lyson nóng lòng muốn thành công, không nghe ý kiến của Chu Uyển Ngâm, quá mức theo đuổi việc nâng cao hiệu năng. Thử nghiệm vẫn còn nhiều vấn đề nhỏ nhưng vì cạnh tranh, ông ta đã trực tiếp tung sản phẩm mới ra thị trường.
Sau buổi họp báo, lô hàng đầu tiên xuất hiện lỗi "bóng ma", lô sản phẩm này bị thu hồi số lượng lớn, giá cổ phiếu lao dốc, tập đoàn tổn thất nặng nề.
Giai đoạn trước vừa đổ vào lượng lớn chi phí nghiên cứu, giờ chuỗi vốn bị đứt gãy, công ty rơi vào tình cảnh sứt đầu mẻ trán.
Trong nhật ký, Chu Uyển Ngâm đang chạy vạy khắp nơi tìm kiếm đầu tư, nghiên cứu lại sản phẩm mới, nhưng bị các doanh nghiệp công nghệ lâu đời khác ngấm ngầm chèn ép, bước đi gian nan.
Ngày tháng trên nhật ký lật qua từng trang, dần dần đến cuối năm.
Chu Uyển Ngâm gặp trắc trở trong việc gọi vốn, cũng nổ ra những cuộc cãi vã kịch liệt với Lyson.
"Tôi cứ tưởng lâu như vậy rồi, hắn cũng phải thay đổi chút ít, phải tôn trọng sự riêng tư và nhân cách của tôi. Nhưng hắn căn bản chẳng sửa đổi chút nào. Tôi vì cứu vãn sự nghiệp của chúng ta mới phải đi tiếp rượu xã giao, hắn lại ấu trĩ định vị tôi như vậy, tùy ý phá hỏng bữa tiệc, tôi không thể tha thứ cho hắn."
Nhưng Giản Ương biết, lúc này Lyson đã bắt đầu tiếp xúc với gia tộc Whitney. Tài liệu Bùi Quan Ngọc điều tra trước đó cho thấy, vào năm này, gia tộc Whitney đã mạnh mẽ rót vốn vào Neocore.
Cũng vào cuối năm này, tên của Chu Uyển Ngâm biến mất khỏi đội ngũ sáng lập. Số cổ phần bà nắm giữ, theo phân tích của Bùi Quan Ngọc, hẳn là đã được sáp nhập và bán lại cho Lyson.
Quả nhiên thời gian cũng khớp với nhật ký của Chu Uyển Ngâm: "Hôm nay tôi từ chức Giám đốc thiết kế, còn đá hắn một cú đau điếng. Thật nực cười... Cả thế giới đều biết hắn sắp kết hôn, tôi lại là người cuối cùng biết được. Wtf, rốt cuộc hắn coi tôi là cái gì? Mấy năm nay coi như chân tình cho chó ăn, cút đi gã đàn ông tồi tệ, không bao giờ gặp lại!"
Thời gian này Giản Ương nhớ rất rõ, là khoảng thời gian tin tức Lyson liên hôn với gia tộc Whitney được truyền thông tung ra.
Sau trang nhật ký này là một khoảng trống rất dài, Giản Ương thấy ở giữa bị xé đi rất nhiều trang.
Mí mắt Giản Ương giật liên hồi, trực giác mách bảo điều chẳng lành. Bỏ qua những trang bị xé, lật tiếp về sau, thế mà đã là một năm sau.
"Xé đi rất nhiều trang, cảm xúc tiêu cực trong thời gian mang thai quá nhiều, xem lại vẫn thấy ghê người. Viện trưởng trại phúc lợi từng nói với tôi, mỗi đứa trẻ sinh ra đều nên được chúc phúc. Tôi sinh ra không được chúc phúc, nhưng A Dục thì không thể như thế."
Chu Ôn Dục sinh ra vào cuối năm này, cuối tháng 11, cũng tức là hai ngày nữa. Anh còn nhỏ hơn Giản Ương nửa tuổi.
Nhật ký thời kỳ này của Chu Uyển Ngâm lại rất bình thản, giống như một người mẹ bình thường nhất. Bà sẽ than phiền Chu Ôn Dục hay khóc, rất quấy, nhưng biết chọc bà giận thật rồi thì lại biết điều nịnh nọt cười trừ.
Chu Ôn Dục có lẽ đã trở thành điều duy nhất đáng ghi chép trong cuộc sống của bà thời gian này, còn cái tên Lyson không bao giờ xuất hiện nữa.
Từ khoảng trống này, Giản Ương cũng có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Hoàn cảnh trưởng thành từ nhỏ khiến Lyson khao khát công thành danh toại một cách mãnh liệt. Lòng tự trọng cao ngút trời và d*c v*ng chiếm hữu cũng khiến ông ta không thể chấp nhận việc Chu Uyển Ngâm nổi trội hơn mình. Vì vậy, vào thời điểm tập đoàn gặp nguy nan, ông ta đã chọn liên hôn với gia tộc Whitney.
Nghĩ theo hướng đen tối hơn, Giản Ương đoán Lyson đã sớm bất mãn với sự ưu tú có thể bay cao bay xa bất cứ lúc nào của Chu Uyển Ngâm, ông ta chỉ muốn kiểm soát bà hoàn toàn trong lòng bàn tay.
Chu Uyển Ngâm biết mình bị cắm sừng, tự nhiên muốn chia tay và rời đi.
d*c v*ng kiểm soát và chiếm hữu của Lyson bùng nổ, ông ta bắt cóc bà đưa đến trang viên này. Có lẽ ông ta có yêu Chu Uyển Ngâm, nhưng tình yêu đó không thắng nổi sự ích kỷ của bản thân.
Chu Uyển Ngâm đương nhiên đã tìm cách chạy trốn.
Giản Ương đọc thấy bà phân tích nguyên nhân thất bại lần chạy trốn đầu tiên trong nhật ký. Chu Uyển Ngâm kể rằng bà đã thành công hack hệ thống camera giám sát, người hầu trong biệt thự cũng không phát hiện bà biến mất, khóa cổng trang viên cũng đã bị phá giải, nhưng vào phút chót, tiếng khóc của Chu Ôn Dục đã dẫn dụ đàn chó săn tới.
Giai đoạn này, Giản Ương vẫn còn thấy được sự lạc quan của Chu Uyển Ngâm.
"Nơi này thật sự quá... to to to, tôi không bao giờ muốn mua nhà to nữa!!! Còn cả cái thằng nhóc con chết tiệt A Dục này nữa, về nhà mẹ sẽ đánh vào mông con! Thôi đợi con lớn thêm chút nữa hiểu chuyện hơn, mẹ lại đưa con đi."
Nhưng lật từng trang nhật ký về sau.
Nét chữ của Chu Uyển Ngâm ngày càng hỗn loạn, cảm giác ngột ngạt mà Giản Ương cảm nhận được cũng ngày càng sâu sắc.
Sau thất bại lần thứ hai, thứ ba, trang viên dần trở thành bức tường đồng vách sắt.
Cho đến khi Chu Uyển Ngâm viết trong nhật ký: "Công nghệ thay đổi từng ngày, tôi không học được cái mới, không phá giải được nữa, có lẽ tôi thực sự không ra được rồi."
Chu Ôn Dục lúc hai ba tuổi cũng thường xuyên bị Lyson nhốt vào nhà kho tối tăm.
Tinh thần của Chu Uyển Ngâm cũng dần xuất hiện vấn đề.
Bà viết trong nhật ký rằng những đám mây như túi nilon trùm lên đầu khiến bà không thở nổi. Hoa hồng trong nhà kính tỏa ra mùi hôi thối, bà muốn cắt nát tất cả. Cơm đột nhiên biến thành giòi bọ, ăn một miếng là nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, Chu Uyển Ngâm hoảng sợ cầu xin Wendy tìm bác sĩ, xem có phải bà lại mang thai hay không.
Giản Ương không biết gã đàn ông điên cuồng Lyson rốt cuộc đã làm gì Chu Uyển Ngâm, mới khiến một người phụ nữ tự tin rạng rỡ như vậy trong vài năm ngắn ngủi trở thành người phụ nữ tinh thần bất ổn trong nhật ký.
"Tôi mơ thấy, tôi ôm A Dục cùng nhảy lầu. Gió tát vào mặt. Máu đỏ tung toé. Chúng tôi đều rất vui vẻ. Chỉ có điều tôi muốn giết Lyson trước."
"Thật tiếc, không thể đâm chết hắn một nhát."
"Hắn nói sẽ trả thù tôi, nhưng tôi sẽ tiếp tục giết hắn."
Nét chữ trong khoảng thời gian này đã rất khó nhận ra là của người bình thường, trên trang giấy còn vương lại vết máu.
Số trang phía sau ngày càng mỏng.
Trái tim Giản Ương như bị treo ngược lên, ngón tay run rẩy không ngừng.
Cô đọc thấy đoạn Chu Ôn Dục 4 tuổi bị Lyson thao túng đánh tráo lọ thuốc tránh thai mà Chu Uyển Ngâm lén giấu. Chu Uyển Ngâm vừa ăn cháo vừa nôn mửa, sụp đổ khi nghe bác sĩ thông báo mình lại mang thai.
Mỗi ngày bà đều đấu tranh tư tưởng kịch liệt, hành vi cũng thất thường.
Hôm trước còn viết phải sống dai hơn Lyson. Hôm sau đã viết khao khát cái chết.
Ngày cuối cùng của cuốn nhật ký dừng lại ở một ngày trước khi Chu Uyển Ngâm ra đi, đây là bài viết dài nhất của bà.
"A Dục, mẹ biết con sẽ lén xem nhật ký của mẹ. Chẳng biết được mấy chữ Hán cũng cứ đòi xem cho bằng được. A Dục rất thông minh, chỉ có con phát hiện ra bí mật của mẹ. Xin đừng sợ hãi, mẹ không trách con chút nào cả. Mẹ càng muốn sám hối vì sự thất trách của một người mẹ. Nói muốn đưa con đi, lại quá yếu đuối không làm được. Nói muốn g**t ch*t Lyson, lại không đành lòng để tay vấy máu. Trong mắt mẹ, con mãi là bé ngoan. Dù sau này có làm đứa trẻ hư cũng không sao. Mẹ sẽ luôn chúc phúc cho con đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Sẽ có nhiều người thay mẹ yêu thương con."
Phía sau đoạn này, từng câu từng chữ đều là những tính toán mà Chu Uyển Ngâm cố gắng hết sức để lại cho Chu Ôn Dục.
Bà nói cho anh biết về quỹ ủy thác, tài khoản chứng khoán, thẻ ngân hàng, bất động sản của mình, còn lập kế hoạch tài sản cho anh, thậm chí dự đoán những ngành nghề xu hướng, dạy anh cách đầu tư sau này.
Giản Ương chậm rãi khép cuốn nhật ký lại, nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ.
Mặt trời lặn về tây, sau khi ánh nắng rút đi, phòng ngủ chạng vạng bỗng trở nên âm u lạ thường.
Giản Ương ngồi trước bàn trang điểm trong phòng Chu Ôn Dục, cúi đầu tỉ mẩn lau chùi khẩu súng lục ổ xoay trên tay.
Cô đang xuất thần cho đến khi bóng người hiện lên trong gương.
Chu Ôn Dục đã về từ lúc nào.
Như không nhìn thấy cô đang lau súng, anh không nói một lời, cúi người dán khuôn mặt hơi lạnh vào cổ cô, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi cọ cọ: "Bé cưng, anh phát bệnh rồi, muốn l*m t*nh."
Giản Ương đặt súng xuống: "Làm đi."
Cô đứng dậy, quay người hôn anh.
Từ bàn trang điểm lăn thẳng xuống giường, hai người không ai nói gì, tiếng th* d*c ngày càng nặng nề.
Trú ngụ trong cơ thể ấm áp của Ương Ương, liệu sự tuyệt vọng và trống rỗng như gió lùa kia có biến mất không?
20 năm, anh thực sự quá đau khổ.
Nếu Ương Ương có thể chấp nhận một kẻ tồi tệ như anh, không đồng ý với Lyson, không rời bỏ anh.
Yêu thương anh một chút thôi là được rồi.
Anh có thể quỳ xuống cầu xin.
Chu Ôn Dục đột nhiên nếm thấy vị mặn chát trong nụ hôn.
Anh cụp mắt, là Ương Ương đang khóc.
Ương Ương luôn bị anh làm cho phát khóc. Không tình nguyện sẽ khóc, đau cũng khóc, sướng quá cũng khóc.
Chu Ôn Dục hiện tại không phân biệt nổi.
Nhưng anh thực sự rất hy vọng, cô có thể khóc vì đau lòng cho anh một chút.
Anh lấy lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô: "Anh nhẹ một chút nhé."
Nỗi đau khổ và uất ức tràn trề sắp vỡ òa, suýt chút nữa khiến Chu Ôn Dục mở miệng van xin, cầu xin cô bố thí cho chút tình yêu. Đừng để anh chết thêm một lần nữa.
Tình cảm dành cho Chu Ôn Dục thực sự quá đỗi trầm trọng và phức tạp.
Đầu Giản Ương áp vào ngực trái của anh, cảm nhận nhịp đập nơi đó, tay v**t v* vết đạn trên ngực anh.
Năm đó trở về từ trại phúc lợi, trong cơn mê mang Chu Ôn Dục đã cầu xin cô đừng đi.
Lúc đó Giản Ương còn có thể bình tĩnh suy nghĩ, cô sẽ không trở thành vật chịu tải cho cuộc đời người khác, điều đó quá mệt mỏi, cô không làm được.
Nhưng hiện tại, cô lại muốn dùng chút sức lực nhỏ bé của mình, không tiếc mọi giá kéo Chu Ôn Dục ra khỏi vực thẳm.
Giản Ương nhắm mắt lại, khẽ nói: "Ngày mai anh dạy em dùng khẩu súng lục kia đi."
Cả người Chu Ôn Dục khựng lại, chậm rãi ngước mắt nhìn cô, trong đáy mắt là những dòng cảm xúc cuộn trào.
Anh bỗng nhiên bật cười, cười không ngớt, nước mắt tuôn trào khỏi hốc mắt, trong lòng như đang trút xuống một trận mưa rào tầm tã.
Trái tim Chu Ôn Dục co thắt vặn vẹo, đau đến mức sắp chết đi được.
Anh cố giữ giọng nói đang run rẩy, nói: "Được thôi, ngày mai sẽ đưa Ương Ương đi bắn bia."
"Nhất định sẽ làm cho Ương Ương bắn chuẩn hơn."
Giản Ương đã học được cách sử dụng khẩu súng lục này thành thạo.
Lúc đó Chu Ôn Dục đứng ngay sau lưng cô, tay giữ lấy tay cô, tỉ mỉ dạy cô cách ghìm súng, ngắm hồng tâm.
Giản Ương học rất nhanh, chỉ trong một buổi sáng, mười phát cô đã bắn trúng năm sáu phát.
Cô vẫn chưa hài lòng, cơ hội của cô không nhiều, bắn càng chuẩn càng tốt.
Chu Ôn Dục phải đi làm, Giản Ương nói muốn tiếp tục luyện tập.
Chu Ôn Dục nhìn cô hồi lâu, chậm rãi cong môi: "Được."
Anh đột nhiên tiến lại gần, ấn tay Giản Ương vào ngực mình, cười tủm tỉm nói: "Bé cưng, mấy cái này đều không khó. Cái khó là phải nhân lúc kẻ địch không đề phòng."
"Bị phát hiện rồi thì khó mà thành công lắm đấy."
Anh nhấn mạnh từng chữ: "Còn sẽ bị trả thù tàn khốc, bị ăn tươi nuốt sống, không còn mảnh giáp."
Giản Ương gật đầu: "Em hiểu."
Khi Giản Ương trở về, chạm mặt Cloan đang chuẩn bị đi học golf.
Cậu bé nháy mắt với cô, Giản Ương nhận được tín hiệu, khi đi lướt qua nhau, cô nhận lấy thứ cậu bé đưa.
Giản Ương giấu vào tay áo, trở về phòng ngủ, mở chiếc hộp nhỏ Cloan đưa.
Một lọ là thuốc mê.
Cô nhìn qua, lấy ra ngửi thử, đúng là không màu không mùi.
Bên cạnh còn một mảnh giấy, Giản Ương lướt qua, kế hoạch Cloan đưa cho cô là vào ngày mai, cũng là sinh nhật Chu Ôn Dục, bỏ thuốc cho anh.
[Chị Giản Ương đừng sợ, cha em cũng sẽ đến.]
Sinh nhật Chu Ôn Dục là ngày 21 tháng 11, chọn đúng ngày này, quả đúng là ngày lành để giết người tru tâm.
Cũng không ngoài dự đoán của Giản Ương, đích thân ông ta còn muốn đến xem.
Lyson đúng là một kẻ kiểm soát tàn nhẫn bậc nhất.
Ông ta không muốn Chu Ôn Dục chết, muốn anh sống dở chết dở ngồi xe lăn, là muốn giống như hành hạ Chu Uyển Ngâm, tiếp tục hành hạ con trai bà sao?
Rốt cuộc Lyson còn muốn mẹ con họ thế nào nữa đây?
Giản Ương giấu tất cả đồ đạc đi, cụp mắt xuống, lại lần nữa v**t v* báng súng.
"Chị Giản Ương, chị có thể làm cho Siles một bữa sủi cảo."
"Anh ta nhất định sẽ rất vui."
Cô đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Cloan đi học về nói như vậy.
Giản Ương: "Sủi cảo?"
Tại sao Cloan lại biết Chu Ôn Dục thích ăn sủi cảo?
Mắt Cloan lóe lên tia sáng, thì thầm: "Đây chính là bữa cơm cuối cùng mẹ anh ta làm cho anh ta, tuyệt đối sẽ càng làm anh ta nhớ mãi không quên."
Cloan dùng khuôn mặt giống hệt Chu Ôn Dục để đưa ra cái ý kiến tàn độc như vậy, dù có kiêng dè cậu bé là trẻ con, Giản Ương cũng suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh.
Sao có thể bị dạy dỗ đến mức xấu xa như thế chứ.
"Chị hiểu rồi." Giản Ương nở nụ cười: "Đúng là một ý kiến hay."
Chu Ôn Dục trở về liền đòi quà sinh nhật ngày mai với Giản Ương.
"Quà, Ương Ương, anh muốn quà." Anh vòng tay ôm eo cô từ phía sau: "Em đã chuẩn bị chưa?"
Cũng giống như hồi mới yêu nhau, trước sinh nhật một ngày là anh đã bắt đầu đứng ngồi không yên, lăn lộn ăn vạ để dò hỏi quà cáp.
Hai năm đó, năm nào Giản Ương cũng phiền não vì sinh nhật anh. Thấy anh mong chờ như vậy, cô luôn lo lắng món quà mình chuẩn bị sẽ làm anh thất vọng.
Năm đầu tiên, Giản Ương chạy theo xu hướng, bỏ một số tiền lớn mua đôi giày bóng rổ. Chu Ôn Dục tuy tỏ ra vô cùng bất ngờ, nhưng Giản Ương vẫn cảm nhận được phần lớn là anh đang diễn lố.
Năm thứ hai, Giản Ương tặng anh một chiếc khăn len do chính tay cô đan trong giờ thực hành. Lần này thì anh quàng khăn suốt ngày không chịu tháo, đến tận mùa xuân vẫn còn muốn quàng, nóng đến toát mồ hôi mới miễn cưỡng cởi ra.
Giản Ương nhận ra, rõ ràng anh thích những món quà do chính tay cô làm hơn.
Lần này chắc chắn là món quà do chính tay cô "làm", một món đại lễ dành cho anh.
Giản Ương ngước mắt lên: "Có chứ, nhất định sẽ cho anh một bất ngờ lớn."
"Anh cũng đang rửa mắt mong chờ đây, bé cưng." Chu Ôn Dục cười bên tai cô.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa.
"Sinh nhật vui vẻ." Giản Ương thì thầm vào tai anh.
Chu Ôn Dục chống tay lên đầu, nhìn cô rất lâu, ngọt ngào đáp: "Có bé cưng ở bên là vui rồi."
"Ương Ương sẽ giúp anh thực hiện nguyện vọng chứ?"
Giản Ương không kìm được đưa tay vuốt má anh.
Kể từ khi chia tay hai năm trước, rất ít khi cô chủ động có những cử chỉ thân mật như vậy với anh.
Họ vẫn dắt Liik đi dạo như thường lệ. Chu Ôn Dục lại lôi Cloan theo, nhìn cậu bé bị Liik đuổi chạy trối chết.
Hôm nay là cuối tuần, Chu Ôn Dục không đi làm, tiếp tục đưa cô đi tập bắn thêm vài phát. Đến trưa, họ cùng nhau ngủ trưa.
Buổi chiều, Giản Ương dậy, nói với Wendy rằng cô muốn mượn nhà bếp để gói sủi cảo.
Vị đầu bếp Trung Quốc được Chu Ôn Dục thuê với mức lương cao ngất ngưởng định vào giúp, Giản Ương xua tay: "Để tôi tự làm."
Cô sợ Lyson có phương án dự phòng nên không tin tưởng bất kỳ ai ở đây. Chuyện hôm nay tuyệt đối không được xảy ra chút sai sót nào.
Chu Ôn Dục hình như ngủ rất say, đến mức cô dậy cũng không biết.
Đôi khi diễn sâu quá lại thành ra giả.
Giản Ương nhếch môi cười nhạt, tiếp tục nhào bột.
Cô vẫn làm nhân tam tiên mà Chu Ôn Dục thích ăn nhất. Hôm nay sinh nhật, anh có thể ăn thêm 40 cái nữa.
Cloan học xong đi từ trên lầu xuống. Chung quy vẫn còn nhỏ tuổi thiếu kiên nhẫn, biểu cảm trên mặt không giấu nổi sự mong chờ và phấn khích tột độ.
Hai người liếc nhau, Giản Ương cụp mắt, ở góc khuất, xòe lọ thuốc trong lòng bàn tay cho cậu bé xem.
Wendy nhận được tin, vỗ tay thông báo: "Ông Lyson tối nay sẽ về để chúc mừng sinh nhật thiếu gia Siles."
Người hầu bắt đầu tất bật, đầu bếp cũng bắt tay vào chuẩn bị các món ăn.
Giản Ương trước sau chỉ chăm chú nhìn phần nhân mình đang trộn. Cô cũng lo lắng, một người mưu mô xảo quyệt như Lyson liệu có không yên tâm về cô mà sai người khác đến bỏ thuốc không.
Hoàng hôn dần buông.
Tim Giản Ương đập thình thịch như tiếng trống. Cô chốc chốc lại nhìn về phía thang máy. Cuối cùng, "tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Chu Ôn Dục vừa ngáp vừa bước ra, mắt sáng lên: "Bé cưng? Đây là quà sinh nhật cho anh sao?"
Anh đút tay túi quần đi tới, chớp chớp mắt: "Tuy anh rất thích, nhưng vẫn chưa đủ độc đáo đâu nhé."
Giản Ương bỏ cái sủi cảo cuối cùng vào khay: "Thế thì đừng ăn."
Chu Ôn Dục cười khúc khích, ngồi xuống sát bên cô, xoa tay cho cô: "Vất vả rồi, tay bé cưng phải giữ gìn cẩn thận, kẻo bị run đấy."
Giản Ương cảm thấy anh hẳn là đã đinh ninh rằng cô muốn hại anh. Mấy lần nói hớ lộ liễu như vậy, chắc trong lòng oán khí ngút trời rồi.
"Vậy anh xoa bóp cho em kỹ vào."
Khóe miệng Chu Ôn Dục trễ xuống.
Khi hai người đang nói chuyện phiếm, Wendy cũng đi tới, nhỏ giọng thông báo tối nay Lyson sẽ về: "Ông chủ muốn gặp cậu và thiếu gia Cloan, còn cả cô Giản nữa."
Chu Ôn Dục vui vẻ gật đầu: "Được thôi, vừa hay để Ương Ương gặp mặt khách khứa một chút."
Một câu nói cứ như thể Lyson chỉ là vị khách đến thăm con cháu vậy.
Giản Ương giả vờ như không nghe hiểu sự thất lễ trong lời nói của anh.
Khi ánh hoàng hôn sắp tắt hẳn, bên ngoài truyền đến tiếng xe dừng lại.
Cửa mở ra, Wendy cùng đám người hầu đứng hai bên cửa cung kính đón chào.
So với lúc Chu Ôn Dục trở về, quả thực là hai thái cực khác hẳn về độ phô trương.
Bàn tay Chu Ôn Dục đặt trên eo cô siết chặt. Lông mi Giản Ương khẽ rung, cô quay người nhìn ra phía cửa.
Đập vào mắt là những vệ sĩ cơ bắp cuồn cuộn cao gần hai mét mà cô từng gặp ở sân bay năm nào.
Ở giữa họ là một người đàn ông trông còn trẻ trung và anh tuấn hơn trong video Giản Ương từng xem, tướng mạo nho nhã và sâu sắc. Ông ta đưa chiếc áo khoác vest trên người cho Wendy.
Giọng nói ôn hòa, dùng thứ tiếng Trung không quá sõi để chào hỏi xã giao: "Xin chào, cô Giản."
Giản Ương: "Xin chào, ngài Lyson."
Cô để ý thấy Cloan đã mong ngóng từ hai tiếng trước, giờ phút này gần như muốn nhảy cẫng lên khỏi ghế. Cậu bé thực sự quá sùng bái người cha này.
Nhưng Lyson thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn cậu bé lấy một cái, ánh mắt ông ta lưu luyến trên người cô, và cả Chu Ôn Dục đang đứng bên cạnh.
Ánh mắt ông ta rất bình thường, không có chút gợn sóng nào.
"Cô Giản, cô có vài nét giống người vợ quá cố yêu quý của tôi đấy." Trong giọng nói của Lyson vương chút thương cảm.
Nhưng Giản Ương lại cảm thấy như có loài bò sát nào đó đang bò trườn trên da thịt mình, phả ra hơi thở âm lãnh.
-
"Mình không dám xem, Ương Ương đã xem hết thay mình rồi. Mẹ sẽ phê bình mình thế nào đây? Ương Ương sẽ đối xử với mình ra sao? Đánh cược một mạng này, nếu thua... Chết thì chết thôi." -《Nhật ký Chu Ôn Dục 48》