Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 68

Giản Ương không rõ bà nội đang nghĩ gì khi phải đối mặt trực tiếp với Liik. Liệu bà có giống cô của hai năm về trước, cảm thấy mình bị vẻ ngoài ngoan ngoãn, đáng thương của chàng trai ngoại quốc này đánh lừa hay không.

Dù chuyện mẹ mất sớm, cha lấy vợ khác là sự thật đau lòng, nhưng việc sở hữu trang viên rộng lớn, nuôi cả sư tử và tiền tiêu ba đời không hết cũng là sự thật. So với những người phụ nữ số khổ như hai bà cháu, cuộc sống này thoải mái hơn quá nhiều.

Liik lúc này vẫn đang cố tỏ ra ngây thơ, chân thành vô hại. Nó nghiêng cái đầu to bự, nhìn chằm chằm vào bà cụ. Thấy không được phản hồi, nó lại khẽ gầm gừ "hừ hừ" hai tiếng như để chào hỏi.

Chu Ôn Dục đứng bên cạnh nhiệt tình đề nghị: "Bà nội, bà có thể lại gần xem Liik kỹ hơn đấy ạ." Nói rồi anh kéo khóa áo lên, hào hứng muốn dắt nó qua, "Liik rất nghe lời và ôn hòa. Ngày mai nó còn phụ trách đưa nhẫn cho con và Ương Ương nữa đấy."

Bà cụ sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, vội xua tay lia lịa giữa không trung: "Không, không được đâu, để lần sau đi."

Giản Ương thấy bà tạm thời chưa đến mức sợ tái mặt hay tim đập nhanh thì thầm thở phào, thầm nghĩ tố chất tâm lý của bà cụ cũng khá vững. Cô đưa mắt ra hiệu cho Chu Ôn Dục biết điểm dừng, Liik quá hiếu động, lỡ may kích động một chút có khi lại làm bà cụ bị thương.

Không cần vội, sau hôn lễ cô sẽ giữ bà nội ở lại thêm một thời gian, biết đâu lúc đó mọi người có thể chung sống hòa hợp.

Lúc này Giản Ương chưa biết rằng, ấn tượng rập khuôn của bà nội về nước Mỹ lại càng sâu sắc thêm. Sau này khi trở về, bà cụ lại cùng dì Lâm tuyên truyền khắp huyện: "Nước Mỹ thực sự quá nguy hiểm! Cầm súng thì không nói làm gì, đằng này họ còn nuôi cả hổ cả sư tử, sểnh ra là ăn thịt người như chơi!"

Ngày hôm sau, Chu Ôn Dục đích thân lái xe đưa bà nội đi dạo bãi biển, chạy dọc theo con đường số 1 nổi tiếng để ngắm biển và bình minh.

Từ nhỏ Giản Ương đã muốn đưa bà đi ngắm biển, chỉ không ngờ rằng tâm nguyện ấy lại được thực hiện ở bờ Tây xa xôi thế này. Ngồi trên xe, Giản Ương nhìn bà nội không ngừng tò mò ngó ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn đường bờ biển trải dài vô tận và khung cảnh trời biển rộng lớn hòa làm một.

Chu Ôn Dục vừa lái xe vừa nói: "Bà nội, đợi sau hôn lễ, con và Ương Ương sẽ đưa bà đi ngồi trực thăng, đi du thuyền giống như trong mấy phim ngắn bà hay xem ấy... Đẹp lắm bà ạ, vui gấp trăm lần xem trên điện thoại, bà nhất định không được bỏ lỡ nhé."

"Máy bay như trong phim á? Còn cả du thuyền nữa?" Bà cụ trợn tròn mắt thảng thốt.

"Trong phim toàn là giả, là kỹ xảo thôi." Chu Ôn Dục đắc ý nói, "Cái con đưa bà đi ngồi là đồ thật 100%."

"Máy bay lớn, du thuyền lớn, bà mà quay video đăng lên mạng thì chắc chắn sẽ được rất nhiều like, ai cũng phải ghen tị với bà cho xem."

Giản Ương nhìn thấy trong mắt bà nội ánh lên niềm mong chờ lấp lánh, hệt như một đứa trẻ háo hức chờ được đi chơi xuân.

Chu Ôn Dục còn bật nhạc trong xe, là bài hát chủ đề của bộ phim tiên hiệp mà bà nội thích xem gần đây. Bà vừa nghe đã nhận ra ngay, ngồi ghế sau khẽ ngân nga theo điệu nhạc, đôi mắt vẫn lưu luyến ngắm nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa xe.

Những lúc không "lên cơn" quậy phá, tính cách của Chu Ôn Dục thực sự rất đáng yêu và biết cách lấy lòng người khác, anh dỗ dành bà cụ đến mức bà cứ ngẩn cả người ra vì vui sướng.

Cũng chính khoảnh khắc này, những lỗi lầm mà Chu Ôn Dục từng phạm phải với bà nội trước kia, Giản Ương đã hoàn toàn buông bỏ và tha thứ.

Chỉ riêng việc anh có thể chữa lành đôi chân cho bà, có thể để bà tận mắt nhìn thấy những nơi mà nếu chỉ dựa vào sức mình, có lẽ cả đời này Giản Ương cũng không thể đưa bà đến, và mang lại cho người bà cả đời lam lũ này một tuổi già hạnh phúc, an khang tuyệt đối, bấy nhiêu thôi là đủ.

Tối hôm đó, sau khi đưa Giản Ương và bà nội về căn hộ, Chu Ôn Dục một mình quay trở lại trang viên để chuẩn bị cho nghi thức đón dâu vào ngày mai.

Dưới màn đêm, đôi mắt anh sáng lấp lánh như những viên bi thủy tinh, hưng phấn đến tột độ, nhìn là biết đêm nay anh chẳng có ý định ngủ nghê gì.

Cũng là lần đầu tiên, ngay trước mặt bà nội, Chu Ôn Dục không thèm giữ kẽ nữa. Anh trực tiếp ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô, thì thầm: "Bé cưng, chờ anh ngày mai đến đón em."

"Đi tới hôn lễ nở mày nở mặt của chúng ta."

Được nhắc nhở hết lần này đến lần khác, Giản Ương cũng bị sự hưng phấn của anh lây lan. Trở về căn hộ, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ và nghĩ đến hôn lễ ngày mai, lòng cô xao động mãi không yên, tự nhủ có lẽ đêm nay mình cũng sẽ mất ngủ.

Căn hộ chật kín người, đều được xem là "nhà gái". Ngoài bà nội, còn có một số cô dì họ hàng, bao gồm cả hai phù dâu Thẩm Tích Nguyệt và Phùng Nhược.

Tất nhiên không thể thiếu Miên Miên, cô bé được bảo mẫu của nhà họ Yến chăm sóc.

Vì Chu Ôn Dục đã đi xem thầy, giờ đón dâu rất sớm, hơn 7 giờ sáng đã phải xuất phát.

Hôm đó ăn cơm ở Hàng Châu, khi nghe đến chuyện này, phản ứng đầu tiên của Yến Thính Lễ là nhíu mày từ chối vì không muốn con gái mình phải vất vả, nhưng không ngờ Thời Tuế đã nhanh miệng đồng ý trước.

Giản Ương chứng kiến hai người đàn ông mắt đối mắt, diễn ra một cuộc giằng co im lặng nhưng đầy căng thẳng.

Kết quả có lẽ Thời Tuế đã thắng, bởi vì Yến Thính Lễ cuối cùng cũng giữ im lặng, tuy sắc mặt vẫn không vui vẻ gì, rõ ràng là đang hờn dỗi. Yêu cầu của Yến Thính Lễ là phải cung cấp cho Miên Miên một môi trường nghỉ ngơi thoải mái, gần địa điểm tổ chức và yên tĩnh, đảm bảo cô bé được ngủ đủ 8 tiếng.

Vậy nên Chu Ôn Dục đã sắp xếp cho bé ở ngay tại căn hộ này.

Giản Ương vừa rửa mặt xong, định bụng sẽ dỗ giấc ngủ để ngày mai không bị mệt mỏi thì nhận được một cuộc điện thoại.

Là từ Triệu Lâm.

Tính toán thời gian, múi giờ bên kia đi trước nửa ngày, hẳn cũng đã bước sang ngày chính của hôn lễ.

Cô và Chu Ôn Dục kết hôn, anh ra tay hào phóng đến mức bao trọn máy bay đón cả những người họ hàng không mấy thân thiết, thậm chí cả hàng xóm sang Mỹ. Chuyện này không chỉ gây chấn động ở huyện nhà mà ngay cả ở Ninh Thị cũng xôn xao bàn tán.

Nhưng Triệu Lâm thân là mẹ ruột của cô, lại không nhận được thiệp mời. Phía sau chuyện này, không biết có bao nhiêu người đang xì xào bàn tán.

Giản Ương ấn nghe, nhưng không lập tức lên tiếng.

Một lúc sau, đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói yếu ớt của Triệu Lâm: "Ương Ương, từ sáng sớm mẹ đã muốn gọi cho con, nhưng sợ con bận."

"Hiện tại con rảnh, mẹ nói đi."

Triệu Lâm ngập ngừng một lát, chúc cô tân hôn hạnh phúc. Bà dường như chẳng biết nói gì hơn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu đó.

"Con và cậu trai kia, phải sống thật tốt nhé."

"Phải bao dung lẫn nhau, vun vén cuộc sống."

Giản Ương ậm ừ vài tiếng cho qua chuyện.

Cô vẫn còn chút hoảng hốt, lần cuối cùng nói chuyện riêng với Triệu Lâm là từ bao giờ cô cũng không nhớ rõ nữa. Giờ nghe lại giọng bà, cô cảm thấy có chút xa lạ.

Đến cuối cùng, Triệu Lâm lại trầm mặc vài giây.

"Ương Ương, con có thể... thường xuyên về thăm mẹ một chút được không?"

"Mẹ thực sự... rất nhớ con."

Giản Ương không đáp.

Không trả lời chính là câu trả lời rõ ràng nhất.

Giọng Triệu Lâm trở nên khàn đặc: "Ương Ương, chuyện năm đó, con vẫn chưa tha thứ cho mẹ sao? Mẹ thực sự biết sai rồi, lúc đó là mẹ hồ đồ, sau này sẽ không bao giờ..."

Không phải. Cũng không hoàn toàn là vậy.

Giản Ương có chút bi ai nhận ra rằng, Triệu Lâm có lẽ cả đời này cũng không thể hiểu rõ nguyên nhân thực sự. Bà lựa chọn tự giam mình trong khốn cảnh, không thoát ra được, hoặc giả là không muốn thoát ra và vẫn muốn tiếp tục bám lấy cô như một cọng rơm cứu mạng.

Trái tim Giản Ương lại trở về trạng thái đóng băng: "Cảm ơn lời chúc của mẹ. Mẹ cứ bận việc của mình đi."

Điện thoại bị cô cúp ngang.

Giản Ương nằm xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Điện thoại bên cạnh rung lên ong ong liên hồi, kiểu động tĩnh này không cần nghĩ cũng biết là Chu Ôn Dục.

[Ngủ không được, rất nhớ bé cưng ~]

Tiếp theo sau là hàng loạt icon chú cún con nằm cô đơn trên giường lớn, chừa ra một chỗ trống to đùng bên cạnh.

Giản Ương nhìn mà phì cười, những suy nghĩ như sương mù vây quanh sau cuộc gọi với Triệu Lâm cũng tan biến sạch sẽ.

Cô gửi cho anh một cái icon phun thuốc ngủ, giục anh đi ngủ và nói mình cũng sắp ngủ rồi.

Chu Ôn Dục nhắn lại bằng rất nhiều icon, trông có vẻ như muốn tán gẫu với cô đến sáng.

Cuối cùng Giản Ương phải nhắn: [Anh mà không ngủ đi, ngày mai quầng thâm mắt sẽ đậm lắm đấy, phấn cũng không che nổi đâu.]

Lát sau bên kia gửi qua một cái hình cún con đắp mặt nạ đi ngủ.

Giản Ương bật cười, tắt điện thoại.

Mơ mơ màng màng, Giản Ương bị đánh thức. Mở mắt ra, cô thấy bà nội hiếm khi diện một chiếc váy hoa nhí màu sắc rực rỡ, nhắc nhở cô rằng đội ngũ tạo hình từ trong nước mà Chu Ôn Dục mời đến đã tới nơi.

Rửa mặt xong xuôi, Giản Ương hoàn toàn tỉnh táo, các dây thần kinh như được tiêm chất k*ch th*ch, bắt đầu trở nên phấn khích.

Bộ váy cưới cuối cùng cô chọn vẫn là theo thẩm mỹ của Chu Ôn Dục. Trong bốn bộ, đó là chiếc váy to nhất, đính nhiều kim cương và ngọc trai nhất, với những lớp voan rườm rà tầng tầng lớp lớp.

Trang sức đi kèm là sợi dây chuyền kim cương với mặt đá to như mắt rồng, phối cùng vương miện và khăn voan trùm đầu.

Thợ trang điểm cẩn thận họa mặt cho cô.

Khi sắc trời ngày càng sáng, ánh nắng từ cửa sổ sát đất tràn vào phòng, Giản Ương ngày càng nhìn rõ khuôn mặt mình trong gương.

Miên Miên mặc một chiếc váy bồng màu trắng phiên bản thu nhỏ và búi tóc nụ hoa, cô bé đã ngủ đủ giấc, giờ đang chống cằm ghé lại gần, đôi mắt to tròn không chớp nhìn cô chăm chú.

"Dì Ương Ương thực sự quá xinh đẹp luôn ạ!"

Miên Miên giờ đã đổi cách xưng hô, từ gọi "chị" sang gọi "dì".

Giản Ương vốn không quan trọng chuyện xưng hô, dù ở chỗ Thời Tuế cô đột nhiên bị hạ xuống một vai vế, nhưng gọi bằng chị nghe vẫn trẻ trung hơn.

Ai ngờ đâu khi trình độ tiếng Trung của Chu Ôn Dục ngày càng cao, anh đột nhiên phát hiện ra việc gọi mình là "anh" đồng nghĩa với việc tự hạ thấp vai vế trước mặt Yến Thính Lễ. Thế là lần ăn cơm trước, anh đã bắt Miên Miên phải đổi giọng gọi mình là chú.

Sau đó còn đắc ý dào dạt thêm vào một câu: "Gọi là cha nuôi cũng được đấy."

Và nhận lại ánh nhìn lạnh lùng sắc lẹm từ Yến Thính Lễ.

Giản Ương cảm ơn Miên Miên, sau đó đưa cho cô bé ít đồ ăn vặt để bé tự chọn.

Một lúc sau, Thẩm Tích Nguyệt và Phùng Nhược cũng đã dậy, thay xong trang phục và đi sang.

Các cô cũng nhận được một danh sách dài những việc cần làm do Chu Ôn Dục gửi, nhưng Thẩm Tích Nguyệt phát hiện ra anh chàng này còn "nhét hàng lậu". Anh đã lén lút gạch bỏ tiết mục "chặn cửa đón dâu" ra khỏi danh sách.

Đáng ghét thật!

Làm gì có chuyện tốt như thế, anh muốn vừa đến cửa là bế Ương Ương đi ngay sao! Miệng thì nói là tổ chức hôn lễ kiểu Trung Quốc, kết quả toàn chọn cái lợi cho mình, còn cái gì gây khó dễ cho bản thân thì tuyệt đối không làm.

Thế là Thẩm Tích Nguyệt đã bàn bạc với Phùng Nhược từ hôm qua, ủ mưu để chặn cửa "quay" Chu Ôn Dục một trận ra trò vào sáng nay khi anh đến đón dâu.

Hơn sáu giờ sáng, Giản Ương đã trang điểm xong xuôi.

Ánh mắt mọi người trong phòng đều không tự chủ được mà ngưng đọng trên gương mặt cô.

Làn da cô trắng hơn tuyết, mịn màng như men sứ tỏa sáng, cần cổ thon dài, xương quai xanh thanh mảnh rõ nét, vòng eo thon gọn không đầy một nắm tay.

Giản Ương rất hợp với những gam màu thuần khiết như vậy. Bộ váy cưới thánh khiết tinh xảo khoác lên người càng tôn lên vẻ thanh lãnh quý phái, tựa như nữ thần cao xa không thể với tới.

Thẩm Tích Nguyệt không khỏi có chút chua xót nghĩ, mắt nhìn người của Chu Ôn Dục đúng là rất tinh tường. Vừa nhìn đã nhắm trúng một Giản Ương xinh đẹp ưu tú như vậy, lại còn bám riết không buông.

Nói khó nghe một chút, ngoại trừ có tiền và chút bản lĩnh ra, tố chất của Chu Ôn Dục chẳng khác gì đám thanh niên choai choai lêu lổng trên đường phố Mỹ.

Không được, nghĩ đến đây, cô nàng càng quyết tâm phải "hành" Chu Ôn Dục một trận ra trò mới được.

Dù sao thì cô nàng cũng bị đá ra khỏi bàn chủ tọa rồi, sợ gì nữa.

Đoàn xe rước dâu của Chu Ôn Dục đến, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Tiếng động cơ gầm rú vang dội, ba chiếc siêu xe đủ màu sắc kỳ quái: đỏ, xanh lam, vàng lần lượt dừng lại.

Trên xe cột đầy hoa và ruy băng, lại còn dán đầy sticker, trông cực kỳ lệch tông với vẻ ngoài cool ngầu, khí động học của những chiếc siêu xe này.

Chạy trên đường phố Mỹ trông lại càng lạc quẻ hơn.

Elbert bước xuống từ chiếc xe đua màu vàng đất, vẻ mặt ghét bỏ nhìn đám hoa tươi và sticker trên xe.

Trước mặt cậu ta, Kelyman đang thử tay xé cái sticker chữ "Hỷ", vừa bóc ra đã để lại vết keo dính trên con xe cưng, hắn giật giật lông mày, tức đến bật cười.

Xe của hai người bọn họ đều bị Chu Ôn Dục mượn đi từ sớm, bảo là muốn trang trí một chút. Nghĩ đến người bạn "tuyệt giao" này cũng đã đi đến bước đường này rồi, dứt khoát tiễn Phật đến tận Tây Thiên, cả hai đều hào phóng cho mượn chiếc xe quý giá nhất của mình.

Kết quả hôm nay phát hiện xe cưng bị biến thành cái dạng trẻ con thế này, lại còn khó tẩy rửa.

Kẻ đầu têu đang nhướng mày chỉnh lại cà vạt, bước xuống từ chiếc siêu xe màu đỏ đi đầu.

Trước mặt anh là dàn nhiếp ảnh gia vây quanh, súng dài ống ngắn chĩa vào chụp liên tục, đợi hôm nay kết thúc sẽ lên ngay số đặc biệt về hôn lễ thế kỷ này.

"Thúy Anh à, cháu rể bà đẹp trai quá đi mất."

"Hai cậu phù rể đằng sau cũng là người nước ngoài nhỉ."

"Người nước ngoài có khác, cao to lực lưỡng thật."

Mấy bà, mấy dì họ hàng của Giản Ương trong phòng bắt đầu xôn xao bàn tán với bà nội. Ngoài việc khen ngợi Chu Ôn Dục, họ cũng không quên bình phẩm về Elbert và Kelyman phía sau, còn hỏi bà nội xem hai cậu đó có người yêu chưa.

Ba người này đi đến đâu ồn ào đến đó, hệt như thổ phỉ vào làng cướp bóc đốt phá.

Mỗi người lại còn dẫn theo mấy vệ sĩ, đen kịt một đám người.

Lúc họ đến cửa phòng, tiếng chuông cửa, tiếng đập cửa vang lên rầm trời.

Giản Ương bên này đã hoàn toàn sẵn sàng, cô ôm bó hoa cưới, nghe thấy tiếng cửa chính bên ngoài được mở ra, tiếng bước chân dồn dập tiến lại gần phòng ngủ.

"Ương Ương ~! Anh đến đón em về kết hôn đây, mau mở cửa đi." Giọng nói ngọt ngào của Chu Ôn Dục truyền từ ngoài cửa vào.

Vẫn còn biết lịch sự, không trực tiếp phá cửa xông vào.

Đáp lại anh là tiếng nói lạnh lùng của khóa cửa thông minh: "Đã khóa".

"......"

Bên ngoài truyền đến tiếng thắc mắc: "Ương Ương? Sao thế em?"

Thẩm Tích Nguyệt cười lạnh, vỗ một cái lên cửa: "Bớt giả bộ đi, nghi thức đón dâu, thiếu một cái cũng không được đâu nhé."

"Trước tiên đưa tiền đây, có bao nhiêu nhét hết vào."

Không gian im lặng trong 2 giây.

Kelyman và Elbert không hiểu Thẩm Tích Nguyệt nói tiếng Trung, nhưng nghe hiểu tiếng khóa cửa, nhàn nhã dựa vào tường phía sau, thốt lên một tiếng "Ái chà".

"Vợ cậu không mở cửa kìa."

"Không cần cậu nữa rồi."

Chu Ôn Dục mặt không biểu cảm quay đầu lại, trực tiếp chìa tay ra trước mặt hai người bạn.

"Làm gì?"

"Tiền, đưa tiền cho tôi." Chu Ôn Dục đòi tiền một cách hùng hồn, lẽ thẳng khí hùng.

"?"

Chu Ôn Dục: "Tôi không mang tiền."

Anh là chú rể, bộ lễ phục này là may đo riêng, tuyệt đối không thể để có nếp nhăn. Nhét thứ gì vào túi cũng sẽ bị cộm lên, trông sẽ không đẹp, không hoàn hảo.

Hai người kia ngơ ngác không hiểu gì, nhưng trên người họ cũng chỉ có ít tiền lẻ đô la và vô số thẻ ngân hàng.

Họ tiện tay rút vài tấm thẻ ném cho Chu Ôn Dục.

Chu Ôn Dục nhẫn nại nhét từng cái qua khe cửa.

Thẩm Tích Nguyệt nhìn lướt qua liền đẩy trả lại: "Không cần, ai biết bên trong có tiền hay không."

Giọng Chu Ôn Dục trầm xuống: "Cho tôi vào trước đã, vào rồi tôi rải tiền cho cô sau."

Thẩm Tích Nguyệt: "Không được, nhanh lên, tôi muốn 888."

Chu Ôn Dục lại quay đầu.

"Lại làm gì nữa?"

"Lấy tiền mặt, 888."

"Vạn?"

"Đô la."

"......"

Cuối cùng vẫn là mấy anh vệ sĩ phải móc túi gom góp đủ 888 đô la nhét qua khe cửa.

Thẩm Tích Nguyệt kiểm kê xong, cười híp mắt chia cho mọi người trong phòng.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng làm nũng của Chu Ôn Dục với vợ.

"Ương Ương, Ương Ương, Ương Ương ơi ~!"

"Vừng ơi mở ra, mở cửa, mở cửa đi mà."

Bị mọi người nhìn bằng ánh mắt trêu chọc, gương mặt Giản Ương ửng đỏ, cô dùng bó hoa che nhẹ nửa khuôn mặt.

Thẩm Tích Nguyệt lại vỗ cửa ra hiệu anh trật tự: "Tưởng thế là xong à? Mơ đi nhé."

"Bây giờ mỗi người đọc thuộc lòng một bài thơ cổ."

"Hai người kia là người nước ngoài nên tôi tha cho, anh một mình gánh team, đọc ba bài."

"......"

Vai Giản Ương run nhẹ, sắp không nhịn được cười.

Thẩm Tích Nguyệt quả nhiên biết đánh rắn phải đánh giập đầu, bắt Chu Ôn Dục đọc thơ cổ chẳng khác nào bảo anh "làm trò hề cho thiên hạ".

Chu Ôn Dục lạnh lùng nói một câu bằng tiếng Anh: "Tôi sẽ trả thù cô."

Vẫn còn nhớ dùng tiếng Anh để tránh bị bà nội nghe thấy.

Miên Miên nhanh nhảu phiên dịch cho người lớn trong phòng: "Chú ấy bảo là chú ấy muốn trả thù cô ạ."

"Không có đâu bà ơi!" Chu Ôn Dục lập tức nói vọng vào từ ngoài cửa, "Trẻ con nghe không hiểu, nói linh tinh đấy ạ."

Thẩm Tích Nguyệt chẳng thèm để ý: "Đếm ngược một phút, không đọc được thì phạt thêm ba bài nữa nhé."

Phùng Nhược đứng bên cạnh bấm giờ.

Bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, rõ ràng là đang lôi điện thoại ra định gian lận.

"Cấm tra điện thoại! Không đọc được thơ cổ thì tự sáng tác cũng được."

"Ương Ương." Chu Ôn Dục lại bắt đầu gọi cô, "Em nhìn cô ta kìa!"

Giản Ương cảm thấy trêu chọc chó con kiểu này rất thú vị nên không ngăn cản, giả vờ như không nghe thấy.

Cầu cứu không được, Chu Ôn Dục đành vắt óc suy nghĩ, ấp úng đọc, may mà trí nhớ tốt, lục lọi lại ký ức cũng nhớ được mấy câu thơ trong phim truyền hình.

"Chu huyền đoạn, minh kính khuyết..." (Dây đàn đỏ đứt, gương sáng vỡ...)

Ái chà, đọc được thật này.

Thẩm Tích Nguyệt ngạc nhiên nhướng mày, quay đầu nhìn Giản Ương. Cô dâu đang che miệng cười, đoán chừng đây là mấy câu thơ "tình thú" giữa hai người bọn họ.

"Bài thứ hai."

"Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt..." (Núi non trùng điệp sáng tối nhập nhòe...)

Thẩm Tích Nguyệt nghe anh đọc mà cứ như sắp hát lên đến nơi.

Nhìn lại Giản Ương, cô đã cười ngặt nghẽo ngã xuống giường.

"Bài thứ ba."

Chu Ôn Dục bó tay.

Còn lại, anh chỉ biết một bài thơ... dâm từ, nhưng cái đó chỉ có thể đọc cho Ương Ương nghe ở trên giường thôi.

Nhìn sắc mặt anh biến hóa liên tục, biết ngay là trong bụng chẳng còn tí mực nào.

Kelyman đứng đợi đã phát phiền, trực tiếp rút súng từ túi quần ra, định bắn nát cái khóa cửa.

Chu Ôn Dục vội ấn tay hắn xuống, khiển trách: "Không được, không được dã man như thế, sẽ dọa mọi người sợ đấy."

Kelyman: ?

Lúc cậu nổ súng vào bọn tôi sao không nghĩ đến chuyện dã man, dọa người khác sợ đi?

"Tôi tự sáng tác một bài thơ hiện đại."

Thẩm Tích Nguyệt nhướng mày: "Được, sáng tác đi, chúng tôi rửa tai lắng nghe."

"Ương Ương, Ương Ương, Giản Ương ơi. Mắt em lấp lánh tựa sao trời. Vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu. Là bé cưng trong tim anh đấy."

Anh đọc từng chữ từng chữ một.

Chu Ôn Dục hiểu về thơ cổ: chỉ cần số lượng từ giống nhau là được. Đương nhiên đây cũng là trình độ sáng tác đỉnh cao nhất của anh rồi.

"Ương Ương."

"Bé cưng."

"Bà xã."

Anh bắt đầu gọi đủ các xưng hô ngọt đến sún răng, làm nũng với cô.

Giản Ương cười đủ rồi, sợ chọc giận con chó điên nhỏ này quá đà lại động dao động súng thật, bèn ra hiệu cho Thẩm Tích Nguyệt. Cô nàng lúc này mới chịu mở cửa.

Và Giản Ương cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng dung nhan chú rể mà Chu Ôn Dục bắt cô phải giữ sự tò mò.

Anh mặc bộ âu phục màu trắng, nhưng điểm xuyết cổ áo và viền tay áo màu đen, bên trên thêu chỉ vàng tinh xảo.

Làn da Chu Ôn Dục vốn đã trắng, ngũ quan lại sắc nét, cộng thêm đôi mắt xanh lam lấp lánh, cực kỳ hợp với vest trắng, thoạt nhìn hệt như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

Quả thực là... Đẹp trai đến nín thở.

Hai người vừa chạm mắt nhau đã không thể rời ra, gần như coi những người khác trong phòng là không khí.

Sau vài giây ngưng đọng.

Chu Ôn Dục sải bước tiến lên, trực tiếp bế bổng Giản Ương từ trên giường lên theo kiểu công chúa, áp má vào má cô cọ cọ đầy quyến luyến, vừa chạy vừa không quên ra lệnh cho Thẩm Tích Nguyệt: "Che ô cho Ương Ương."

"Bé cưng, chúng ta xuất phát thôi."

Đoàn siêu xe diễu hành trên đường phố, chiếc Lamborghini đỏ dẫn đầu, xe cắm đầy hoa tươi, lao vun vút về phía trang viên.

Trên đường đi, qua những chỗ đông người, Chu Ôn Dục còn không ngừng ném kẹo bánh ra ngoài, thu hoạch được vô số lời chúc phúc nhiệt tình.

Xe chạy vào trang viên, từ cổng lớn vào đến bên trong, con đường dài vài cây số được trải thảm đỏ, hai bên đường ngập tràn hoa hồng phấn kiều diễm vừa được vận chuyển bằng đường hàng không tới.

Cuối cùng Chu Ôn Dục vẫn muốn tự thưởng cho mình, chọn màu hồng yêu thích nhất.

Trời xanh, mây trắng, hoa tươi, bóng bay.

Khung cảnh hạnh phúc nhất mà Giản Ương có thể tưởng tượng ra, chính là ngay tại lúc này.

Chu Ôn Dục còn đang loay hoay chỉnh máy ảnh để selfie hai người.

Lúc thì áp má, lúc thì hôn lên má cô.

"Bé cưng đẹp quá."

"Anh cũng rất đẹp trai." Giản Ương hiếm khi khen lại, đưa tay sờ sờ đường thêu chỉ vàng trên cổ áo anh.

Quả thực chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút, anh lại có thể mang đến cho cô cảm giác mới mẻ không thôi.

Chu Ôn Dục tự nhiên nhận ra sự yêu thích trong mắt cô, đắc ý nhướng mày, thổi nhẹ vào tai cô: "Vậy tối nay không c** q**n áo làm với bé cưng nhé."

Giản Ương: "......"

Cô phát hiện ra những rung động thiếu nữ của mình đối với Chu Ôn Dục luôn bị anh tự tay chọc thủng trong tích tắc, tan thành mây khói.

Vào đến trang viên, cô được Chu Ôn Dục bế thẳng lên phòng ngủ chính.

Trên chiếc giường cỡ đại đã rải đầy nhãn, lạc, táo đỏ, tượng trưng cho "sớm sinh quý tử".

Ở đây cũng có một số nghi thức, cần bà mối trải giường, trẻ con lăn giường, rồi còn ăn trứng gà, ăn chè trôi nước...

Từ cửa sổ phòng ngủ, Giản Ương đã có thể nhìn thấy đám đông nhộn nhịp trên bãi cỏ phía xa.

Xem ra đó là những vị khách xa lạ mà Chu Ôn Dục mời đến.

Giản Ương hỏi anh mời kiểu gì, Chu Ôn Dục trả lời: "Trực tiếp bốc thăm từ những người để lại bình luận trên trang web video làm thiệp mời."

"Đây đều là những người may mắn có thể chứng kiến hạnh phúc của chúng ta đấy."

Quy trình tiệc cưới rất rườm rà, Chu Ôn Dục sắp xếp hết cái này đến cái khác.

Vừa mới ngồi xuống chưa ấm chỗ, Chu Ôn Dục đã bế cô đi kính trà bà nội và họ hàng thân thiết.

Theo lý thuyết, đây là lễ nghi nhà gái đến nhà trai kính trà bề trên, Chu Ôn Dục kết hợp một chút, tại nhà mình kính trà cho bà nội cô, âu cũng là quy trình hôn lễ độc nhất vô nhị của anh.

Cái này có tính là "tại nhà mình, gả cho mình" không nhỉ?

10 giờ, tiệc cưới chính thức bắt đầu trên bãi cỏ trang viên.

Tại đây, Giản Ương gặp lại Bối Lỵ và Lục Tắc đã lâu không gặp.

Đến tận bây giờ Bối Lỵ mới xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc, biết được người tên Siles đã tráo đổi thân phận với con trai bà năm xưa hóa ra lại là thiếu gia của tập đoàn tài phiệt.

Lúc trước bà quả thực có nhận được một cuộc điện thoại nội bộ từ cấp cao, nói rằng con trai bà đắc tội người ở đại lục, yêu cầu đưa về nước gấp, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng thân phận cụ thể là ai thì bà không biết.

Bây giờ nhìn lại... Mọi chuyện đã rõ ràng như ban ngày.

Nhưng Bối Lỵ vẫn gửi đến họ lời chúc phúc chân thành nhất.

"Nếu không có cô thì sẽ không có tôi và Ương Ương của ngày hôm nay." Lời cảm ơn của Chu Ôn Dục vô cùng thật lòng.

Phía sau Bối Lỵ, Lục Tắc vẫn ngó nghiêng trời đất, bên cạnh là Đường Tranh đang trò chuyện về tình hình trong nước với người bạn cũ Bối Lỵ.

Tiệc cưới bắt đầu lúc 11 giờ.

Nhìn xuống 100 bàn tiệc đã chật kín người, đủ mọi màu da, là những vị khách lạ may mắn trúng thưởng bữa tiệc cưới xa hoa này, ai nấy đều tò mò nhìn ngắm cô dâu chú rể.

Giản Ương cuối cùng cũng cảm nhận được sự "hoành tráng" của con số "hơn một ngàn người" mà Chu Ôn Dục từng nói.

Và khi đồng hồ điểm 10 giờ 50 phút.

Những hàng màn hình LED khổng lồ dựng quanh sân bãi, cùng dàn âm thanh công suất lớn đột nhiên vang lên, phát một bản tình ca sướt mướt.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ "Tam Sinh Tam Thế", bên dưới còn có phụ đề tiếng Anh.

Giản Ương: ?

Cô chấn động nhìn màn hình đang chiếu cái video cắt ghép vô tri kia, đám khách nước ngoài bên dưới xem đến mức mắt không chớp.

Còn Chu Ôn Dục thì như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, say sưa ngắm nhìn kiệt tác của mình trên màn hình lớn.

Giản Ương nổi hết cả da gà, muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng tiếng nhạc ầm ĩ hơn đã át tiếng cô.

Hôn lễ đã đếm ngược đến năm phút cuối.

Mục sư tóc vàng mắt xanh và MC đã lên sân khấu.

Giản Ương được mời đứng sau thảm đỏ, được bà nội nắm tay, phía sau là Miên Miên đang nâng tùng váy cưới cho cô, nghiêng đầu cười toe toét.

Khi đoạn video "xấu hổ" kia vừa kết thúc, người chỉ huy dàn nhạc giao hưởng đột nhiên vung tay, nghệ sĩ piano trên sân khấu cũng bắt đầu dạo khúc quân hành hôn lễ.

MC bắt đầu dẫn chương trình bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.

Màn "giật gân" vừa rồi rốt cuộc cũng thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía cô dâu chú rể. Cách một khoảng xa, Giản Ương chạm mắt với Chu Ôn Dục đang híp mắt cười nhìn cô.

Có thể thấy anh thực sự tận hưởng niềm hạnh phúc được mọi người chú ý như thế này.

Khi âm nhạc trở nên êm dịu nhẹ nhàng, Giản Ương được mời bước ra. Cô phối hợp với nhịp bước của bà nội, Miên Miên đi phía sau rải những cánh hoa hồng.

Đoạn đường này cũng không ngắn, phải đi qua 100 bàn tiệc.

Từng bước, từng bước một.

Nhưng khi đi được gần một nửa, vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, Chu Ôn Dục đã chạy tót xuống khỏi sân khấu, đoạn đường thảm đỏ còn lại đều do anh chạy ngược về phía cô.

Dưới con mắt của vạn người, anh trực tiếp bế bổng Giản Ương lên theo kiểu công chúa.

Phá vỡ mọi quy tắc.

Giản Ương mở to mắt, nhìn anh đầy nghi hoặc.

"Lỗi tại anh không suy nghĩ chu đáo, đi giày cao gót, lại mặc bộ váy cưới nặng như vậy, đi bộ xa thế này mệt lắm."

"Hơn nữa..." Chu Ôn Dục đột nhiên cười tít mắt, "Chưa bao giờ cần bé cưng phải tốn sức đi về phía anh cả, anh sẽ tự mình đến đón em."

Giản Ương vòng tay ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh.

Anh nháy mắt với bà nội: "Bà ơi, bà cũng mau về chỗ nghỉ ngơi đi ạ! Đường dài quá, đoạn sau để con bế Ương Ương đi cho."

Chu Ôn Dục thực sự đã làm được điều đó: Không quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai, hôn lễ của mình hoàn toàn do mình làm chủ.

Dù cho biểu cảm của mục sư và MC đã méo xệch, nhưng chẳng ai dám ho he nửa lời, bởi vì Chu Ôn Dục sẽ chẳng thèm để ý đâu.

Anh bế thẳng Giản Ương lên sân khấu, ra hiệu cho họ có thể bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

Mặc dù quy tắc đã bị phá vỡ, nhưng quy trình vẫn phải tiếp tục.

Khi mục sư hỏi câu kinh điển "Con có đồng ý không", lời còn chưa dứt, Chu Ôn Dục đã cướp lời.

"Con đồng ý, con đồng ý, con đồng ý!"

Bên dưới vang lên tiếng cười rộ.

Mục sư im lặng một lát, tiếp tục quay sang hỏi Giản Ương.

Trong khoảnh khắc trang nghiêm thần thánh như vậy, cô cũng bị anh lây nhiễm, bắt chước giọng điệu của Chu Ôn Dục: "Con đồng ý, con đồng ý, con đồng ý."

Thôi kệ đi.

Hôn lễ của họ, muốn thế nào thì làm thế ấy, dù có bị chê cười thì cũng là chuyện của sau này rồi.

Khi MC sắp sửa nói đến phần trao nhẫn, Liik - kẻ đã muốn xé bỏ bộ quần áo trên người từ lâu - đã không thể nhịn được nữa.

Một tiếng sư tử gầm đầy hưng phấn vang lên từ phía sau cánh gà.

Liik chẳng thể chờ đợi thêm, nhân lúc người huấn luyện không chú ý, liền ngậm hộp nhẫn phi thẳng lên sân khấu, ngẩng đầu dâng cho ba mẹ.

Nó vẫn đang mặc bộ vest, phác họa dáng người tròn trịa mập mạp.

Có thể thấy cả gia đình ba người đều đang rất phấn khích.

Bên dưới không ít người bị con sư tử dọa cho chết khiếp. Bàn chủ tọa ngồi gần nhất, dù hôm trước đã được "tiêm phòng", nhưng mấy vị trưởng bối từ trong nước sang mặt mũi vẫn trắng bệch.

Ngược lại Miên Miên thì phấn khích đứng bật dậy trên ghế, chỉ vào Liik reo lên: "Mẹ ơi! Sư tử lớn kìa! Con muốn sờ sờ."

Thời Tuế: "?"

Chẳng có ai tuân thủ quy tắc cả, thái dương MC đã giật liên hồi. Nói xong câu "trao nhẫn xong chú rể có thể hôn cô dâu".

Được rồi, chú rể đã và đang hôn cô dâu luôn rồi.

Cùng lúc đó, trên đầu họ bay qua hàng trăm chú chim bồ câu mang theo dây lụa chúc phúc, cùng với chùm bóng bay rực rỡ bay vút lên bầu trời xanh thẳm, tạo nên một khung cảnh mộng ảo tuyệt đẹp.

Tiệc cưới kết thúc, tiết mục "trình diễn" thuộc về Giản Ương cuối cùng cũng hạ màn.

Làm kẻ phô trương trước mặt hơn ngàn người, Chu Ôn Dục rất hài lòng, cười tủm tỉm khen bé cưng hôm nay chiều anh hết nấc.

Giản Ương thì mệt đến mức chỉ muốn nằm vật ra giường.

Ăn qua loa bữa trưa, để mặc thân hữu thỏa thích vui chơi giải trí, cô trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Cô ở đâu, Chu Ôn Dục tự nhiên bám theo đó.

Dính người như sam, cứ dán lấy cô gọi "bà xã", gọi mãi không thấy đủ.

Anh còn chụp cả tá ảnh cặp nhẫn kim cương hồng trên tay hai người, đăng lên trang cá nhân.

Không sai.

Hôm nay trang cá nhân của bạn bè anh đã bị anh spam đến nỗi ngập lụt rồi.

Mấy tấm ảnh này giống như chỉ để làm thủ tục vậy, vừa đăng xong Chu Ôn Dục lập tức quẳng điện thoại sang một bên, lao vào cô: "Bé cưng, đêm tân hôn của chúng ta bắt đầu rồi."

Giản Ương nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ: "Ít nhất anh cũng đợi đến tối chứ..."

Chu Ôn Dục ngạc nhiên: "Không hoãn được đâu. Đâu phải chỉ buổi tối 'c** nh*' mới chào cờ được."

"......"

Biết anh đã nhăm nhe bộ váy cưới này từ lâu, không làm bẩn nó thì nhất quyết không chịu thôi, Giản Ương ngả người ra sau, bất lực chiều theo ý anh.

Cả hai vẫn đang mặc lễ phục chỉnh tề, quần áo bên trên không hề xộc xệch, nhưng bên dưới đã sớm quấn quýt không rời.

Giản Ương bị anh ôm vào lòng, làm một lần ngay trên lớp váy cưới bồng bềnh.

Cũng may Chu Ôn Dục biết chừng mực, chỉ làm qua loa cho thỏa cơn nghiện.

Xong việc, hai người dựa vào nhau, hoa quả trải trên giường lại bị hất tung tóe xuống đất một lần nữa.

Giản Ương bị anh cắn nhẹ vành tai, nghe Chu Ôn Dục thì thầm: "Bé cưng. Vẫn còn một món quà nữa muốn tặng em."

"Cái gì thế?"

Ngăn kéo được mở ra.

Một cuốn nhật ký bìa đỏ, kiểu dáng gần giống với cuốn nhật ký của Chu Uyển Ngâm, xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng bên trong cuốn nhật ký này dán đầy những hình sticker chibi của hai người họ.

Trang bìa viết dòng chữ: 《 Nhật ký yêu đương của Chu Ôn Dục ^v^ 》

Mở trang đầu tiên ra.

Giản Ương nhìn thấy mấy dòng chữ xiêu vẹo nhưng đáng yêu viết trên đó:

[Vừa hạ cánh xuống sân bay đã gặp một cô gái Trung Quốc, nói chào mừng tôi đến Trung Quốc. Cô ấy nói cô ấy tên là Ương Ương, rất xinh đẹp, giống như búp bê phương Đông vậy. Ương Ương bảo là mẹ phái cô ấy đến đón tôi. Có phải cô ấy là món quà mà mẹ xin Thượng Đế ban tặng cho tôi không nhỉ?] - 《 Nhật ký yêu đương của Chu Ôn Dục 1 》

【 Tác giả có lời muốn nói 】 Mạch truyện chính đến đây là kết thúc rồi. Phần sau sẽ bắt đầu kể qua nhật ký, hồi tưởng lại những ngày đầu mới quen và yêu nhau. Nếu còn dung lượng sẽ quay lại mạch truyện chính, viết thêm một chút về cuộc sống thường ngày sau khi cưới. Tuyến truyện If  tôi đã nghĩ rất lâu nhưng chưa tìm được ý tưởng nào thực sự ưng ý. Tôi không giỏi viết If, vả lại If cũng sẽ không còn là Ương Ương và A Dục của hiện tại nữa. Sẽ viết một chút thiết lập mới lạ, ví dụ như trong giấc mơ hai người hoán đổi xuyên vào tuổi thơ của nhau chẳng hạn ~

Bình Luận (0)
Comment