Độc Chiếm Em - Hoè Cố

Chương 69

Kỳ nghỉ hè ở Kinh Thị không chỉ nóng bức mà còn đông nghịt người, đi đâu cũng chen chúc chật chội.

Sau khi gọi điện thoại xác nhận với Đường Tranh là đã đón được Siles, Giản Ương liếc nhìn đồng hồ trước khi khởi hành. Đúng như cô dự đoán, bây giờ là mười rưỡi sáng.

Vừa kịp đến nhà hàng đã đặt trước để ăn trưa, sau đó bắt đầu lịch trình.

Giản Ương đạp chân ga lái xe vào đại lộ, đầu óc chạy hết công suất để rà soát xem có sơ suất gì không, bắt đầu từ vé vào cửa các điểm tham quan lớn.

Hiện tại các điểm du lịch đều quá tải, cần đặt vé trước. Giản Ương đã đặt vé cho mình, cũng tìm hiểu kỹ rằng du khách nước ngoài không cần đặt trước, có thể đến quầy vé mua trực tiếp trong ngày.

Vé tham quan không có vấn đề gì, tiếp đến là ăn ở, Giản Ương rà soát lại từng mục, chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa.

Cô cảm giác chàng trai ngồi bên cạnh, người vẫn luôn ngoan ngoãn từ lúc xuống máy bay đến giờ, đang lén lút quan sát mình.

Bình thường Giản Ương không mấy nhạy cảm với ánh nhìn của người khác.

Nhưng người nước ngoài đều như vậy sao? Nhìn người ta mà không hề kiêng dè, ánh mắt dính chặt lên da thịt, lại còn đẹp đến thế, đôi mắt hơi ánh xanh lam nhìn cô như một loài động vật nhỏ.

Giản Ương vẫn còn nhớ cảm giác lúc nãy bị anh ôm ở sân bay, trên người anh tỏa ra mùi hương ngọt ngào tươi mát, sạch sẽ vô cùng.

Gương mặt trắng nõn tinh xảo như thiên sứ, nhưng trái ngược lại là vóc dáng cao lớn vững chãi, một cánh tay cũng đủ để ôm trọn cô vào lòng.

Nghĩ đến đây, trái tim vốn lạnh hơn cả con dao mổ cá ở siêu thị, chỉ biết nghĩ đến kiếm tiền của Giản Ương cũng lỡ mất vài nhịp.

Phải cố gắng trấn tĩnh lại, cô mới gạt bỏ được những tạp niệm này để tiếp tục lái xe.

Nhưng trong xe cứ im lặng mãi thế này cũng không ổn.

Giản Ương tuy hướng nội nhưng tự biết mình phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Lấy hết can đảm, cô mở lời, dùng tiếng Anh giới thiệu cho anh về những địa điểm sẽ đi chơi, còn hỏi anh có kiêng khem gì không.

Anh rất ngoan, cái gì cũng gật đầu, hỏi kiêng gì thì lắc đầu: "Tôi nghe theo Ương Ương hết."

Càng giống một con vật nhỏ ngoan ngoãn hơn...

Chàng thiếu niên chống tay lên cửa sổ. Nếu Giản Ương biết nhìn hàng hiệu một chút, cô sẽ nhận ra chiếc đồng hồ thạch anh trên cổ tay anh trị giá 6 triệu tệ, đáng tiếc là cô không biết.

Ngón tay Chu Ôn Dục chậm rãi xoay dây đồng hồ.

Mười vạn tệ, bao gồm cả tiền lương hướng dẫn viên du lịch, chơi trong bảy ngày.

Cũng thú vị đấy.

Anh cong mắt cười, nhanh chóng nhập vai: "Mẹ tôi còn nói gì với em nữa không?"

Giản Ương hồi tưởng lại.

"Siles dạo này rất phản nghịch, rất không nghe lời, ngày nào cũng lêu lổng ngoài đường với đám bạn nhạc công, tổ chức tiệc tùng ầm ĩ trong nhà, tôi thực sự chịu không nổi nữa rồi!"

"Tóm lại là có thể đưa nó đi chơi bao lâu thì cứ đi bấy lâu, sau đó đưa nó sang Hồng Kông, tốt nhất là cả mùa hè này đừng để tôi nhìn thấy mặt nó!"

Đây là tin nhắn Bối Lỵ gửi cho Đường Tranh, thực chất là muốn thuê người trông chừng đứa con trai ngỗ nghịch.

Nhưng Giản Ương sau đó còn có lịch dạy gia sư khác, tính toán thời gian thì tối đa cũng chỉ có thể dẫn anh đi chơi bảy ngày, sau đó sẽ đưa anh đi Hồng Kông.

Sự chán ghét tràn ngập màn hình khi Bối Lỵ nhắc đến đứa con trai này cho thấy nỗi tuyệt vọng sâu sắc của một người mẹ.

Mặc dù bây giờ Giản Ương chẳng nhìn ra chút phản nghịch nào ở Siles, trông anh ngọt ngào sạch sẽ đến thế cơ mà. Nhưng cô vẫn nói thật: "Mẹ cậu đang giận cậu đấy."

Chu Ôn Dục nghiêng đầu: "Mẹ giận tôi sao?"

"Có phải cậu kết bạn với mấy người bạn rất ồn ào không?" Giản Ương hỏi khéo.

Mắt Chu Ôn Dục khẽ chuyển động, thấp giọng đáp: "Ừm, có hai người."

"Lại còn mở tiệc ở nhà, làm loạn hết cả lên?"

Đúng là quá loạn, quá bẩn.

Chu Ôn Dục cười tủm tỉm: "Đúng thế."

Thế mà cũng thừa nhận.

Giản Ương liếc nhìn anh, khuôn mặt đẹp đẽ sạch sẽ như vậy, không ngờ lại là dân chơi bời lêu lổng.

"Tôi sẽ đưa cậu đi chơi thật vui vẻ trước, bảy ngày sau đưa cậu sang Hồng Kông. Đợi hết kỳ nghỉ, cậu quay về nhận lỗi với dì ấy là được. Mẹ cậu sẽ không giận cậu quá lâu đâu." Giản Ương ngoài miệng an ủi, nhưng trong lòng lại có chút ghen tị mơ hồ.

Có một người mẹ tài giỏi lại yêu thương con như vậy, cãi nhau xong là đưa con ra nước ngoài ngắm nhìn thế giới.

Người mẹ tốt biết bao.

Để không mắc sai lầm, Giản Ương đưa anh đi ăn lẩu thịt dê nhúng, quán này nổi tiếng nhất Kinh Thị, là thương hiệu lâu đời uy tín nhất.

Về chuyến đi lần này, may mà cô đã lên kế hoạch chu đáo từ trước, nhờ người lấy số sớm, vừa đến nơi là có thể vào ăn ngay, không phải đứng đợi mấy tiếng đồng hồ dưới trời nắng chang chang.

Tiếng Anh của Giản Ương chưa đến mức có thể trích dẫn kinh điển, thao thao bất tuyệt kể về điển cố lịch sử, nên cô đã sớm lưu lại những đoạn giới thiệu bằng tiếng Anh chi chít chữ trên điện thoại để học thuộc lòng.

Lúc ăn thịt dê nhúng, cô giới thiệu rằng món này có từ thời nhà Nguyên, khi đó là "Quân lương của Thành Cát Tư Hãn"... Bla bla bla.

Giản Ương còn dạy anh cách nhúng "ba lên ba xuống" để đảm bảo thịt tươi ngon.

Lúc cô nói, tên Tây giả cầy này cứ dùng đôi mắt trong veo nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt của anh... Thật sự rất giống một chú mèo Ragdoll.

Hơn nữa trông anh nghe rất chăm chú, khiến Giản Ương có cảm giác thành tựu của một người giáo viên.

Chu Ôn Dục lơ đãng nhìn hàng mi rủ xuống của cô, trên mặt nở nụ cười dịu dàng như nước, đôi mắt sáng như sao trời.

Miệng cô cứ lải nhải không ngừng.

Cái gì thời Nguyên, cái gì Thành Cát Tư Hãn, Chu Ôn Dục chẳng nghe hiểu câu nào.

Nhưng điều đó không ngăn cản anh cảm thấy cô búp bê phương Đông trước mặt này rất xinh đẹp.

Làn da trắng ngần, đôi môi hồng hồng, khung xương nhỏ nhắn, eo rất thon, chân rất dài và thẳng, anh có thể dùng một tay ôm trọn lấy.

Trên người cô, anh cũng ngửi thấy rất rõ mùi vị thuộc về người nghèo.

Những thứ này không thể giấu được, nó đến từ đuôi tóc hơi chẻ ngọn của cô, chiếc áo sơ mi cộc tay rẻ tiền, vết chai mỏng trên ngón tay, chiếc túi vải canvas chẳng có chút thiết kế nào, và cả chiếc điện thoại thông minh đời cũ phản ứng chậm chạp.

Tầm nhìn cũng bị giới hạn bởi điều đó, nên cô không thể nhận ra anh chẳng phải là gã Siles chỉ có 100.000 tệ kinh phí du lịch kia.

Chu Ôn Dục rất ghét người nghèo, càng ghét những kẻ nghèo thích giáo huấn, lên lớp dạy đời anh.

Giống hệt đám người tự cho là đúng nhưng thực chất thiển cận ở khu biệt thự kia.

Nhưng thật bất ngờ, anh không ghét cô gái "Ương Ương" trước mặt này.

Đôi đũa trên tay anh bị trượt, miếng thịt dê chưa gắp được rơi tòm xuống nồi, nước sôi bắn lên mu bàn tay anh, cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Ôn Dục.

Anh hơi nhíu mày khó chịu.

Không ngờ đôi đũa này lại khó dùng đến thế.

Giản Ương đương nhiên là đợi anh gắp trước, thấy mu bàn tay anh bị nước sôi bắn vào đỏ lên hai nốt, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra hình như anh không biết dùng đũa.

Tuy ngạc nhiên nhưng cô vẫn lập tức đứng dậy, rút khăn ướt đưa cho anh: "Có nghiêm trọng không? Có cần tôi đi mua thuốc trị bỏng cho cậu không?"

"Không cần đâu."

Giản Ương nhìn lại mu bàn tay anh, chỉ có hai nốt đỏ rất nhỏ, cũng không bị phồng rộp, xem ra không có vấn đề gì lớn.

"Cậu không biết dùng đũa à?"

"Không biết."

"Vậy..." Giản Ương im lặng một lát, "Cần tôi dạy cậu không?"

Cô cảm giác thiếu niên đối diện cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm mất 2 giây: "Dạy thế nào? Có cần cầm tay chỉ việc không?"

Giản Ương hơi lúng túng: "Không cần đâu, cậu nhìn cách tôi cầm đũa là được."

"Ồ."

Tưởng anh không muốn học, Giản Ương vội nói: "Những bữa sau cũng có khá nhiều món cần dùng đến đũa, tất nhiên nếu cậu không quen, tôi có thể hủy hết đi, sau đó đưa cậu đi ăn đồ Tây..."

Đúng là một cô gái đáng thương, đáng yêu, thích lấy lòng người khác.

"Ương Ương dạy tôi là được mà." Chu Ôn Dục khẽ nhếch môi, cụp mắt xuống ra vẻ tội nghiệp, "Nhưng có thể tôi hơi ngốc đấy..."

Nghe nói người nước ngoài học dùng đũa đúng là cần một thời gian rèn luyện.

Giản Ương thử làm mẫu cho anh xem, nhưng Chu Ôn Dục mở to mắt nhìn, động tác tay vẫn vụng về, loay hoay mãi không gắp nổi một miếng thịt.

Giản Ương sợ anh lại bị bỏng tay, hết cách đành nói: "Cậu có ngại nếu tôi cầm tay cậu để hướng dẫn không?"

Chu Ôn Dục cười híp mắt lắc đầu: "Không ngại đâu."

Khi Giản Ương ghé sát lại, có một mùi xà phòng rất nồng, đỉnh đầu cô cũng tỏa ra từng đợt hương thơm, chắc là mùi dầu gội đầu.

Cũng là mùi tinh dầu công nghiệp rẻ tiền.

Nhưng Chu Ôn Dục khẽ hít hà, từng ngụm từng ngụm một.

Kỳ lạ thật.

Anh vẫn không ghét mùi của cô.

Thậm chí còn cảm thấy rất thơm, thơm đến mức đáy lòng ngứa ngáy, muốn đưa tay lên véo một cái, người cô chắc cũng mềm mại lắm nhỉ.

Suy đoán này lập tức được kiểm chứng khi Giản Ương nắm lấy mu bàn tay anh, những ngón tay thon nhỏ chỉnh lại vị trí từng đốt ngón tay cho anh.

Một bàn tay rất mềm, rất nhỏ, hình như chỉ bằng một nửa tay anh.

Những vết chai mỏng nơi đốt ngón tay cọ sát vào da anh.

Vốn là sự tiếp xúc thân thể mà anh ghét nhất, lại còn là mùa hè, da thịt cọ xát dễ sinh ra mồ hôi dính dấp.

Chu Ôn Dục đang nghĩ xem lúc nào thì hất cô ra, sau đó cười nhạo mùi dầu gội rẻ tiền trên đầu cô làm anh khó chịu, nhìn cô xấu hổ luống cuống nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, xin lỗi vì 300 đô la đáng thương kia.

Bắt nạt người khác thực sự rất thú vị.

Hất ra đi.

Mau hất cô ra.

Anh ghét sự tiếp xúc thân thể như thế này, lại còn là với một cô gái nghèo vừa mới quen.

Nhưng ngón tay bị nắm đến mức hơi nhũn ra, hình như không cử động được nữa rồi.

Anh nghĩ, hay là lần này cứ bỏ qua đi.

Đợi lần sau hất ra cũng được.

Giản Ương đặt tay mình lên mu bàn tay anh, hướng dẫn anh gắp vài miếng thịt dê, sau đó buông ra để anh tự thử theo cách cô vừa dạy.

Cảm giác mềm mại trên tay đột nhiên biến mất.

Chu Ôn Dục khựng lại một chút.

Giản Ương ngồi về chỗ, chỉ vào nồi lẩu bảo anh tự thử lại xem.

Trên người cô đã lấm tấm mồ hôi.

Điều hòa trong nhà hàng bật rất lạnh, họ lại ngồi ngay hướng gió thổi, Giản Ương ban đầu còn thấy lạnh tay nhưng ngại không dám nói, người anh quả thực... rất nóng.

Họ chỉ vừa chạm tay vào nhau, cô cũng rất ý tứ giữ khoảng cách mười mấy centimet với anh.

Nhưng thân nhiệt thiếu niên nóng hừng hực, từng tế bào như đang tỏa nhiệt ra ngoài, dưới lòng bàn tay, cô thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu trên mu bàn tay anh đang đập mạnh.

Thình thịch, thình thịch.

Đập đến mức mí mắt Giản Ương cũng giật theo.

Có lẽ do còn trẻ, sức khỏe tốt, hỏa khí vượng chăng...

Giản Ương uống một ngụm trà lạnh lớn để xoa dịu cảm giác khô nóng trong người.

May mà hơi nước bốc lên từ nồi lẩu đồng đã che chắn tầm nhìn, giúp anh không nhìn thấy gương mặt cô đang ửng đỏ, nóng bừng lên.

Cuối cùng thì bữa trưa đầu tiên cũng miễn cưỡng kết thúc êm đẹp.

Giản Ương để ý thấy anh không thích ăn sốt mè cô pha, cũng không động đến các loại gia vị như rau mùi, hành, tỏi.

Cô đoán chắc anh ăn nhạt, không quen với những loại gia vị nặng mùi này.

Thậm chí ngay cả thịt dê anh cũng không ăn nhiều.

Thịt dê ở đây chất lượng thượng hạng, vào miệng là tan ngay, đặc biệt béo ngậy và tươi ngon, không hề có mùi hôi, là loại thịt dê ngon nhất Giản Ương từng ăn.

Trong lòng Giản Ương hơi thấp thỏm, hỏi anh có phải không hợp khẩu vị không.

Quả thực là vậy.

Chu Ôn Dục chưa bao giờ ăn loại thịt tầm thường thế này, thớ thịt khô xác, lại có mùi hôi, ăn vào là biết ngay loại dê nuôi công nghiệp đại trà, chẳng có chút "linh hồn" nào.

Anh lơ đãng liếc nhìn dòng người xếp hàng chờ đợi bên ngoài, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, lãng phí bao nhiêu thời gian chỉ để ăn thứ thịt tầm thường này.

Nhưng cô hướng dẫn viên nhỏ lại ăn rất ngon lành.

Hơn nữa cô cũng không bắt anh phải xếp hàng.

Thôi thì thưởng cho cô một lời khen vậy.

Chu Ôn Dục chống cằm, mỉm cười nói: "Không có đâu, rất hợp khẩu vị, Ương Ương giỏi lắm."

Giản Ương: "Nhưng tôi thấy cậu ăn ít quá..."

Cô gọi vài đĩa thịt, vài đĩa rau để thăm dò, hai người cơ bản chia đôi mỗi người một nửa.

Cô nặng 46kg, ăn thế này là vừa đủ no.

Nhưng anh to cao như vậy...

"Gần đây tôi đang ăn kiêng."

Giản Ương nhìn cơ ngực lấp ló sau lớp áo phông trắng rộng thùng thình của anh, chợt nhớ lại lúc ăn cơm anh đeo túi chéo, vạt áo bị kéo lên để lộ cơ bụng săn chắc.

Cô đã có ý niệm rõ ràng về vóc dáng chuẩn chỉnh của anh.

Cô gật đầu, rảo bước đi nhanh về phía trước.

Giản Ương đưa tay quạt gió vào mặt, chắc chắn là do thời tiết quá nóng rồi.

Nếu không thì tại sao cô cứ để tâm đến khuôn mặt và vóc dáng của cậu nhóc lai Tây này mãi thế chứ.

Chuyện này quá kỳ lạ.

Trước đây Giản Ương đã gặp qua rất nhiều người khác giới, có người đẹp trai, có người dáng đẹp, thậm chí cả hai đều có, nhưng chưa ai khiến trái tim cô loạn nhịp dù chỉ một giây.

Dù người theo đuổi chưa bao giờ thiếu, nhưng trái tim Giản Ương vẫn tĩnh lặng như mặt hồ nước đọng.

Trong những buổi tâm sự đêm khuya ở ký túc xá, khi mọi người bàn tán về những rung động thiếu nữ, về chàng trai mình thầm thương trộm nhớ...

Thì tâm sự thiếu nữ của Giản Ương chỉ có những điểm nghẽn trong học tập chưa vượt qua được, từ vựng chưa thuộc hết, sách chưa đọc xong, và làm thế nào để chia nhỏ số tiền học bổng ít ỏi ra tiêu cho đủ.

Trong cuộc sống của cô, thứ cần thiết nhất là tiền và tiền đồ.

Những thứ khác đều là vật ngoài thân.

Cơn say nắng thoáng qua cuối cùng cũng dịu lại, khi lên xe, Giản Ương đã có thể bước đầu "miễn dịch" với nhan sắc của Siles.

Cô hỏi anh có cần về khách sạn nghỉ trưa, cất hành lý không, nếu không thì sẽ đi thẳng đến điểm tham quan.

Siles nói không cần.

Giản Ương liếc nhìn anh qua khóe mắt.

Môi hồng răng trắng, làn da mịn màng trắng đến phát sáng, sắc mặt hồng hào, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ mà chẳng thấy chút vẻ mệt mỏi nào.

Đúng là sức khỏe tốt thật.

Giản Ương cũng không hỏi nhiều, nhấn ga đưa anh đến trạm đầu tiên.

Hôm nay chỉ còn nửa ngày, cô sắp xếp đi phố đi bộ Vương Phủ Tỉnh trước, tối sẽ đi quảng trường Thiên An Môn ngắm cảnh đêm.

Tháng Bảy nắng như đổ lửa, đi những chỗ này đúng là cần dũng khí.

Nhưng chàng thiếu niên lại đi dạo rất hăng hái. Anh đẹp trai, dáng người cao ráo, đi giữa đám đông khiến không ít người phải ngoái nhìn.

Phố thương mại cũng chẳng có gì đặc biệt để thuyết minh, chủ yếu là đưa anh đi check-in cho biết đây biết đó.

Giản Ương hỏi anh có cần chụp ảnh không.

Cô còn đặc biệt mượn máy ảnh của bạn cùng phòng từ sớm, nghĩ rằng nếu khách hàng thích chụp ảnh thì có thể chụp vài tấm làm kỷ niệm.

Nhưng Siles cười tít mắt lắc đầu, lắc rất dứt khoát.

Tuy là cười nhưng Giản Ương lại cảm thấy biểu cảm của anh rất nhạt nhẽo.

Chắc là không thích chụp ảnh rồi.

Bên ngoài thực sự quá nóng. Giản Ương nhớ lại lúc nãy ở quán lẩu, điều hòa mát lạnh như thế mà người anh nóng hầm hập như sắp bốc hỏa.

Giờ thì...

Kìa.

Sao chẳng có giọt mồ hôi nào thế này?

Anh thậm chí còn chẳng che ô, cứ thế đứng dưới nắng mà cả người vẫn khô ráo, khoan khoái, da dẻ trắng hồng, đúng là gen tốt được Thượng đế tuyển chọn kỹ càng...

Nhưng Giản Ương vẫn ướm hỏi anh có muốn vào trung tâm thương mại tránh nóng không.

Anh vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu.

Quả là một khách hàng biết nghe lời, từ lúc gặp đến giờ, trừ việc không chịu chụp ảnh ra thì cái gì cũng phối hợp.

Giản Ương mua cho anh ly cà phê đá Starbucks hương vị quê nhà, đưa cho anh thì anh lắc đầu: "Tôi không khát, Ương Ương uống đi."

Giản Ương thấy anh bước vào một cửa hàng, nhìn biển hiệu, Hermès.

Cô toát cả mồ hôi hột, vội đi theo: "Cậu muốn mua quần áo à?"

Chu Ôn Dục gật đầu.

Lần này bắn lão già Lysonmột phát là do bốc đồng nhất thời, đồ đạc cũng chẳng kịp thu dọn, vali chỉ có cuốn nhật ký của mẹ, vài cái thẻ vơ vội và mấy món đồ điện tử thường dùng.

Tối nay còn chưa có quần áo để thay đây này.

"Nhưng mà..." Giản Ương ngập ngừng, "Cậu có muốn đổi sang cửa hàng khác không?"

Cô không rõ tiền mua quần áo này có tính trong khoản 10 vạn tệ kia không, nếu có thì chắc chắn là không đủ.

Chu Ôn Dục nhìn cô, bật cười: "Được thôi, cô muốn giúp tôi tham khảo à?"

Được hướng dẫn viên nhỏ mua quần áo cho cũng không tệ đâu nhỉ.

Giản Ương dẫn anh rời khỏi tầng chuyên bán đồ xa xỉ này, đi đến các cửa hàng thời trang nam bình dân hơn.

Tuy giá ở đây đối với cô cũng chẳng rẻ, từ bốn đến năm con số, nhưng đã dễ thở hơn nhiều rồi.

Giản Ương chỉ vào hãng nào, thiếu niên cũng gật đầu bảo được.

Cô đành cứng ngắc dẫn anh vào trong.

Cô đi trước, anh theo sau.

Giản Ương hỏi anh có thích bộ nào, ưng bộ nào không.

Chu Ôn Dục chỉ nói: "Ương Ương giúp tôi chọn đi."

Nhân viên cửa hàng hiển nhiên coi họ là một đôi.

Suốt buổi cứ nhắm vào Giản Ương mà chào mời. Dưới ánh mắt thong dong của người phía sau, mặt Giản Ương đỏ bừng lên, xua tay lia lịa, về sau đành nói thẳng là anh mua quần áo chứ không phải cô.

Nhưng hiệu quả chẳng ăn thua.

Bởi vì Siles cứ lẽo đẽo theo sau cô như một chú cún con, nhân viên hỏi gì anh cũng bảo không biết mua quần áo, nghe theo cô hết.

Cuối cùng Giản Ương đành phải chọn đồ cho anh theo gu thẩm mỹ của mình.

Chỉ cần cô chỉ bộ nào là anh đi thử bộ đó.

Trời sinh là cái mắc áo, mặc gì cũng đẹp, ngay cả áo phông quần dài đơn giản nhất cũng mặc ra khí chất người mẫu.

Nhân viên cửa hàng mắt sáng rực lên, còn nhiệt tình chào mời thêm phụ kiện, vì thấy hàng lỗ khuyên tai chi chít trên tai phải của Chu Ôn Dục, nhìn là biết dân chơi sành điệu.

Nhân viên không nhắc thì Giản Ương cũng không biết: "Lỗ khuyên tai á?"

Cô nghiêng đầu định nhìn, nhưng tên Tây giả cầy này theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.

Nhưng chỉ trong tích tắc, anh không tránh nữa, Giản Ương liền nhìn thấy những cái lỗ trên tai phải của anh.

Một, hai, ba... bốn, năm, sáu.

Cô mở to mắt.

Vì trông anh thực sự rất ngoan, Giản Ương đã từng nghĩ có phải giữa hai mẹ con họ có hiểu lầm gì không. Giờ nhìn thấy mấy lỗ khuyên tai này, ấn tượng về "tiểu ma vương" trong lòng cô mới sống lại.

Xem ra không có lửa làm sao có khói.

Giản Ương hỏi anh có cần bông tai không, nếu thích thì có thể tự chọn vài đôi.

Nhưng Siles cau mày đáp: "Không cần, tôi thích sạch sẽ gọn gàng, chưa bao giờ đeo mấy thứ lòe loẹt này."

Nhân viên cửa hàng ngạc nhiên: "Vậy lỗ tai cậu..."

Giản Ương cũng nhìn sang.

Anh rũ mắt xuống, vẻ mặt buồn bã: "Là bị người xấu bắt ép đi bấm lỗ đấy."

Giản Ương lập tức liên tưởng đến những người "bạn xấu" mà anh nhắc đến lúc sáng.

Xem ra không phải lỗi của Siles.

Bản chất cậu ấy là một đứa trẻ rất ngoan, rất nghe lời, đều là do đám bạn xấu làm hư.

Rời khỏi trung tâm thương mại, Giản Ương đưa anh đi chợ đêm gần đó để ăn vặt.

Nơi này có rất nhiều món ăn đường phố chuẩn vị.

Nào là bánh vòng chiên, bánh lăn lừa (bánh nếp lăn bột đậu nành), nước đậu xanh thì bỏ qua không mua, còn mua thêm thịt vịt nướng.

Giản Ương đã tìm hiểu kỹ về từng món, vừa giải thích cho anh nghe vừa bảo anh ăn thử.

Cô lại một lần nữa để ý thấy món nào anh cũng chỉ nếm vài miếng, có món thậm chí còn không động đũa.

Giản Ương cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn. Dù có giảm cân thế nào đi nữa, một chàng trai cao mét chín đang tuổi ăn tuổi lớn làm sao có thể chỉ ăn ít như vậy được.

Cô hỏi lại lần nữa xem có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không.

Anh lắc đầu: "Không có đâu, tôi đang ăn mà."

Tanh.

Thực sự rất tanh.

Chu Ôn Dục không chịu nổi dù chỉ một chút mùi tanh.

Nó khiến anh nhớ lại những chuyện không vui vẻ gì.

Đồ ăn dở tệ, đi chơi cũng chẳng có gì thú vị.

Anh nghĩ mình nên đi thôi, không nên tiếp tục cái trò chơi đóng vai gia đình nhàm chán này nữa.

Nhưng tại sao lại không đi nhỉ?

Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường lờ mờ.

Gò má cô gái trước mặt ẩn hiện dưới ánh đèn.

Lớp trang điểm nhẹ từ sáng đã hòa vào da thịt, vì trời nóng nên vài lọn tóc bết dính trên mặt.

Không phải là hình tượng tinh tế, thậm chí còn có chút lôi thôi lếch thếch.

Nhưng Chu Ôn Dục lại càng muốn ghé sát lại gần, ngửi mùi hương trên người cô.

Đầu óc anh nảy sinh những liên tưởng hoang đường đầy tính bản năng.

Mồ hôi là thứ thẩm thấu từ trong da thịt ra.

Anh muốn ghé sát vào làn da cô, hít thật sâu mùi hương từ bên trong cơ thể cô, xem có phải cũng thơm như vậy không.

Còn muốn giống như chơi búp bê hồi bé, nhào nặn thưởng thức cô trong lòng bàn tay.

Một con búp bê bằng da bằng thịt thế này, chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.

Và để kiểm soát, chiếm hữu một cô gái yếu đuối, đáng thương như thế này, quả thực là một chuyện quá dễ dàng.

Vậy thì biến cô thành con búp bê độc quyền của mình đi.

Dù sao chỉ cần 300 đô la là có thể mua được sự nịnh nọt cả ngày của cô rồi.

Tiền của anh có thể mua được sự phục tùng của cô cả đời.

Những món đồ ăn rẻ tiền, thô kệch này, cô lại nâng niu trân trọng vô cùng.

Tướng ăn rất nhã nhặn, từng miếng nhỏ, nhưng miệng nhai không ngừng, ăn cũng không ít.

Nhìn qua là biết bình thường rất ít khi được ra ngoài ăn cơm.

Đôi môi cũng rất đỏ, rất mềm.

Nước sốt vịt nướng dính ở khóe miệng cô. Không giống như những thục nữ tầng lớp thượng lưu sẽ dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi, cô đang ngẩn người, vô thức vươn đầu lưỡi l**m sạch.

Cô luôn ngẩn người khi làm những việc không cần động não, còn những lúc khác đầu óc luôn phải hoạt động hết công suất, không ngừng suy tính.

Sống mệt mỏi quá.

Anh có thể dễ dàng khiến cô không phải mệt mỏi như vậy nữa.

Chu Ôn Dục còn nhìn thấy khi cô l**m khóe môi, đầu lưỡi hồng hào mềm mại, và cả sợi chỉ bạc vương vấn khi đôi môi đóng mở.

Cơ bắp toàn thân Chu Ôn Dục đột nhiên căng cứng, đau nhức như bị điện giật.

Bỗng nhiên nhận ra điều gì, Chu Ôn Dục trợn tròn mắt không dám tin, sắc mặt sa sầm xuống. Nụ cười nhạt vốn thường trực trên môi từ từ biến mất, gương mặt anh trở nên vô cảm, lập tức đặt túi đựng quần áo lên đùi để che chắn.

Đôi mày nhíu chặt hồi lâu không giãn ra.

Ánh sáng trong đôi mắt Chu Ôn Dục chập chờn sáng tối, có khoảnh khắc vặn vẹo điên cuồng.

Thế này là ý gì?

Tại sao anh lại đột nhiên cương lên?

Từng bị đám Kyleman lừa đến những bữa tiệc thác loạn hạn chế nhất, chứng kiến cảnh quần giao, thậm chí là người và thú.

Những chuyện dơ bẩn, hỗn loạn như bùn nhão ấy.

Giống như bị hút cạn dầu, mất kiểm soát cơ thể, lộ ra bộ dạng thảm hại nhất.

Buồn nôn đến cực điểm.

Mặc dù không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý bình thường, nhưng tự mình giải quyết bằng tay vẫn sạch sẽ hơn nhiều so với việc c*m v** cơ thể người khác.

Giản Ương đã ăn xong cuốn thịt vịt nướng.

Anh không ăn thì thôi, Giản Ương cũng chẳng phải mẹ anh, mặc kệ anh có ăn hay không, đói bụng khắc sẽ tự biết đi mua đồ ăn.

Cô thưởng thức xong bữa ăn ngon lành này, số thịt vịt chưa ăn hết cô gói lại định mang về căn hộ, sáng mai trước khi xuất phát sẽ nấu mì ăn sáng.

Vừa ngước mắt lên, cô thấy trán thiếu niên lấm tấm mồ hôi, đuôi mắt cũng hơi đỏ lên.

Trông có vẻ cực kỳ nóng bức.

Giản Ương nhíu mày: "Cậu sao thế? Nóng lắm à?"

Bọn họ ngồi ở bàn ngoài trời của chợ đêm, đúng là không có điều hòa, nhưng gió đêm thổi lên, cái nóng cũng đã dịu đi quá nửa, tuyệt đối không nóng bằng ban ngày.

Sao anh lại... nóng bừng lên thế kia?

"Hơi hơi." Trên mặt Chu Ôn Dục không có biểu cảm gì, nhưng cơ thể đang đau tức một cách kỳ lạ và dữ dội, "Có thể ngồi thêm một lát nữa không?"...

Anh hiện tại thậm chí không thể đứng dậy nổi.

Giản Ương đương nhiên là nghe lời "khách hàng", đứng dậy đi tìm chủ quán xin hộp đóng gói.

Khi cô quay người đi, ánh mắt dính dấp phía sau liền trượt dọc theo đường cong bóng lưng cô, từ mái tóc dài xõa sau lưng, eo thon, xuống đến đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc trong quần jeans, rồi hơi di chuyển lên trên, dừng lại ở b* m*ng tròn trịa.

Chu Ôn Dục không hề cảm thấy cái nhìn chằm chằm như vậy là vô sỉ.

Anh đang căm hận và ghê tởm phản ứng cơ thể mất kiểm soát đáng sợ này, đồng thời đầu óc đang quay cuồng tìm kiếm nguyên nhân.

Thậm chí anh lại bắt đầu nghi ngờ, liệu Giản Ương có phải là người do phu nhân Whitney hoặc Lyson phái tới hay không, trên người có loại thuốc k*ch d*c đặc biệt nào đó, khiến anh chỉ cần ngửi thấy là mất kiểm soát.

Nếu không thì tại sao anh lại đột nhiên ph*ng đ*ng như thế, ngay giữa đường cái mà cũng có thể "lên" được.

Giống như ở sân bay, cô có thể gọi chính xác tên anh.

Trùng hợp đến mức bảo là mẹ phái cô đến đón anh.

Lại còn có ngoại hình... đúng gu anh thích như vậy.

Chu Ôn Dục không thể không nghi ngờ đây là một cái bẫy dành riêng cho mình.

Giản Ương cầm hộp đóng gói quay lại, thấy Chu Ôn Dục lại dùng ánh mắt giống hệt lúc mới gặp ở sân bay nhìn cô.

Như một chiếc máy quét dò xét cô từ đầu đến chân.

"Cậu thực sự không sao chứ?" Giản Ương thấy mồ hôi chảy từ trán xuống má anh, gân xanh trên cánh tay cũng hơi nổi lên, hơi thở phả ra nóng hầm hập.

Cô nghi ngờ có phải anh không quen khí hậu nên bị sốt rồi không, đưa tay sờ lên trán mình trước, rồi lại đưa tay định kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.

Vén lọn tóc mái ướt đẫm của anh lên, tay vừa định chạm vào thì cổ tay đã bị bàn tay anh nắm chặt.

Bàn tay anh to lớn, nắm chặt gần hết nửa cánh tay cô.

Nóng đến mức không tưởng tượng nổi.

Khi cổ tay cô ghé sát lại gần, Chu Ôn Dục gần như ngửi thấy mùi hương thanh khiết rỉ ra từ trong cơ thể, trong tế bào, trong máu huyết của cô.

Chu Ôn Dục không định đi nữa.

Dù cho đồ ăn thức uống thô kệch khó nuốt, trời nóng nực đến mức khiến anh muốn nổ tung.

Anh muốn làm rõ trước đã, rốt cuộc trong cơ thể Giản Ương có thứ gì, sao có thể thơm như vậy, sao có thể quyến rũ anh đến thế, khiến anh...

Muốn l*m t*nh.

-

[Ngày đầu tiên quen biết Ương Ương. Đó là một cô gái xinh đẹp, mềm mại, ngây thơ và đáng thương. Rất thích hợp để trở thành búp bê phương Đông chuyên thuộc của tôi sau khi trưởng thành. Tôi còn muốn thử l*m t*nh với cô ấy. Rõ ràng l*m t*nh là chuyện kinh tởm như vậy, Nhưng cơ thể cô ấy... rất thơm.] -《 Nhật ký yêu đương của Chu Ôn Dục 2 》

【 Tác giả có lời muốn nói 】 Chu Ôn Dục giai đoạn đầu không phải thứ tốt lành gì đâu nhé. Hoạt động tâm lý cũng thuộc hàng cầm thú. Mọi người có thể cần chuyển đổi góc nhìn một chút từ không khí hạnh phúc của đám cưới ^ω^ Để xem anh ta làm thế nào từng bước một từ kẻ cao ngạo tự biến mình thành con cún của chị Ương nhé.

Bình Luận (0)
Comment