Độc Chiếm Nàng

Chương 23.2

Hôm sau là một ngày đẹp trời, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhiệt độ vừa phải.

Bởi vì cuộc điện thoại tối hôm qua của Dương Hà Anh mà hôm nay Nguyên Nhược không đến cửa hàng, Thẩm Đường cũng không có đi học.

Đôi vợ chồng cùng nhau tới đây, mang theo tám con cua còn tươi rói.

Trước và sau Tết Trung thu là khoảng thời gian ăn cua, hai vợ chồng đặt hàng sớm, cua vừa được bắt lên đã được lái buôn gửi đến tận nơi, hai người mang đến đây cho cô và Thẩm Đường, tiện thể ghé thăm nhà con gái một chút.

Nguyên Nhược lúc sáng sớm đã ra ngoài mua chút đồ ăn, chờ Dương Hà Anh với Nguyên Lợi Hòa đến nơi là cô bắt đầu làm việc, còn Thẩm Đường thì phụ giúp việc pha trà rót nước.

Bốn người ngồi hàn huyên tán gẫu, lúc sắp đến giờ, Nguyên Lợi Hòa cùng với Thẩm Đường vào bếp nấu ăn, còn mẹ con hai người họ ở lại phòng khách vừa xem TV vừa nhặt rau.

Dương Hà Anh thích xem mấy bộ phim truyền hình gia đình, tâm trạng bà ấy rất tốt.

Nguyên Nhược cũng cùng bà xem phim đồng thời tán gẫu một số chuyện trong nhà, Dương Hà Anh nói này nọ một hồi lâu, vừa nói chuyện vừa liếc nhìn Nguyên Nhược, nhỏ giọng hỏi: "Người bạn kia của con đâu? Lần trước không phải nói con có rảnh thì dẫn người về nhà sao, hay là trưa nay gọi người ta đến cùng nhau ăn bữa cơm đi?"

Nguyên Nhược bị lời này làm cho hết hồn, cô chưa bao giờ nghĩ tới từ lúc nào mà Dương Hà Anh lại trở nên thế này, như là lo cô tìm không ra đối tượng vậy, thậm chí còn có ý nghĩ giữa trưa gọi người ta tới ăn cơm.

Cô có chút bất đắc dĩ, buồn cười nói: "Mẹ, mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy? Bạn nào ở đâu ra?"

Dương Hà Anh có chút bất mãn: "Con nói xem là người bạn nào?"

"Không phải như vậy đâu, là Ngải Ninh nhầm lẫn, lúc đó con có giải thích với mẹ nhưng mẹ lại không tin", Nguyên Nhược nói, cũng bó tay với mẹ luôn, mà cô lại không thể nói nặng lời: "Con không liên quan gì đến người đó, đã không còn liên lạc từ lâu rồi".

Nói xong, cô giải thích thêm vài câu, dù sao cũng không thể để Dương Hà Anh tiếp tục hiểu lầm.

Biết rằng Dương Hà Anh đang sốt ruột và lo lắng cho cô nhưng những chuyện thế này vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.

Dương Hà Anh vốn đang rất chờ mong có thể nhìn thấy Dư Tuyền, bà bây giờ cũng được khai sáng hơn nhiều, nghĩ chỉ cần Nguyên Nhược có thể tìm được một cô gái thích hợp để ổn định cuộc sống là tốt rồi, dù tư tưởng của bà vẫn còn có chút bảo thủ nhưng chung quy cũng vì lo lắng chuyện đại sự cả đời của con gái.

Nghe Nguyên Nhược giải thích như vậy, Dương Hà Anh không khỏi có chút mất mát mà lẩm bẩm vài câu.

Nguyên Nhược liền giả câm giả điếc, lời đi vào tai trái ra tai phải.

Chỉ là lúc cô vừa mới ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Đường đang đứng cách đó không xa, tay bưng một đĩa trái cây, cũng không biết em ấy đã đứng ở đó bao lâu rồi.

Người này hẳn đã nghe thấy những lời cô nói về Dư Tuyền.

Nguyên Nhược nhìn TV giả vờ không nhìn thấy em ấy.

Thẩm Đường đi tới, đặc đĩa trái cây lên bàn, nói với Dương Hà Anh: "Bác gái ăn trái cây đi ạ".

Dương Hà Anh mỉm cười, khen em ấy hiểu chuyện.

Thực ra bốn năm trước khi Nguyên Nhược thu nhận giúp đỡ Thẩm Đường, Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa đã chủ động muốn Thẩm Đường ở cùng hai người, dù sao lúc đó Nguyên Nhược cũng không có đủ năng lực kia, bản thân cô cũng vô cùng khó khăn thế nhưng Nguyên Nhược không đồng ý, muốn để cho Thẩm Đường ở lại bên mình.

Mặc dù bình thường Thẩm Đường đều ở tại trường học nhưng ngày lễ Tết vẫn phải rời khỏi trường, em ấy cùng hai vợ chồng họ Nguyên không có quan hệ sâu sắc, không những là không quen biết sâu mà khoảng cách thế hệ cũng rất lớn, không thích hợp ở lại nhà cũ bên kia.

Bây giờ nhìn thấy Thẩm Đường sống cũng ổn, lại còn là cô gái ưu tú, Dương Hà Anh có chút cảm khái, cũng hiểu rõ được sự vất vả của Nguyên Nhược. Chờ Thẩm Đường quay trở lại nhà bếp Dương Hà Anh nhỏ giọng nói: "Tiểu Đường cũng không dễ dàng gì, đứa nhỏ này thật sự rất nghe lời".

Nguyên Nhược cười cười: "Vài ngày nữa em ấy sẽ quay lại trường học, tháng mười hai này sẽ tham gia kì thi nghiên cứu sinh. Gần đây em ấy rất chăm chỉ, hầu như mỗi ngày đều bận bịu chuyện phòng thực nghiệm".

"Con cũng vậy, mấy năm qua đã nhọc lòng rồi", Dương Hà Anh nói, tất nhiên là bà đang đau lòng cho con gái.

Chuyện giúp người khác nuôi đứa nhỏ như vậy đặt trên người khác còn không thể chịu nổi mấy lời nói bóng nói gió, may là Nguyên Nhược đã sớm dọn ra ngoài ở một mình, hàng xóm xung quanh cũng không ai hiểu rõ mấy chuyện này. Nhưng ngoài những điều này ra Nguyên Nhược còn phải chịu rất nhiều áp lực, không phải nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài.

Nguyên Nhược không quá quan tâm những thứ này, cô trả lời: "Em ấy khá là ngoan, không cần con phải lo lắng nhiều".

Dương Hà Anh không nói thêm gì, chuyển sang nhìn khung ảnh trên tủ TV.

Bức ảnh đó được chụp bên cạnh ngôi nhà cũ, thật khó để nói những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Hơn ba giờ thì hai vợ chồng họ Nguyên rời đi, trước khi đi hai người ráng nhét cho Nguyên Nhược một phong bì, nói rằng sau khi họ đi mới được mở ra.

Nguyên Nhược cũng không thể làm gì khác hơn, cuối cùng vẫn nhận lấy, cô biết trong phong bì là cái gì.

Là tiền mặt, đủ mười nghìn.

Cô còn nợ anh trai mình hơn hai mươi vạn, ba mẹ đều biết rõ, vậy nên hết lần này đến lần khác đem lương hưu tích góp từng chút một lặng lẽ đưa cho cô một ít, hi vọng cô có thể sớm trả xong tiền nợ, giúp được chút nào hay chút ấy.

Năm nay cửa hàng bánh kinh doanh thuận lợi, Nguyên Nhược thật sự không thiếu một chút tiền này, cô dự định sang năm sẽ trả hết hơn hai mươi vạn còn nợ, mà bây giờ lại nhận tiền lương hưu của ba mẹ, vừa bất lực vừa cảm động.

Sau khi đưa ba mẹ đi, Nguyên Nhược nhờ Thẩm Đường dọn dẹp nhà cửa, tiện thể dọn luôn phòng ngủ và phòng khách.

"Bác trai đã kể cho em nghe rất nhiều chuyện trước kia của chị", Thẩm Đường đột ngột nói.

Nguyên Nhược hiếu kỳ: "Chuyện gì?"

"Mấy chuyện khi còn nhỏ, nói em lúc nhỏ hay chạy theo chị, còn thường đến nhà chị chơi".

Đúng là như vậy thật.

Hồi đó Thẩm Đường là một đứa nhỏ lầm lì, không giống như bây giờ.

Nguyên Nhược hồi tưởng lại, đáp: "Đúng là vậy nhưng mà em không để ý tới chị, còn sợ chị, thấy chị thì luôn muốn chạy trốn".

Thẩm Đường vắt khô khăn, liếc nhìn bên này một chút.

"Em không nhớ rõ lắm, không có ấn tượng gì".

Nguyên Nhược nói về một số chuyện trước kia, một trong số đó có chuyện đặc biệt đáng nhớ.

"Lúc em ba, bốn tuổi học mẫu giáo, cách trường tụi chị không xa, có một ngày buổi chiều chú Thẩm quên đi đón em, em liền lén lút chạy ra ngoài, đến trường của tụi chị tìm chị gái, em nhớ chuyện này không?"

Thẩm Đường lắc đầu một cái.

Nguyên Nhược mỉm cười, "Chị em học lớp số hai, chị học lớp số một, em đi tìm nhầm phòng học liền tới chỗ chị. Lúc đó chị đang tự học trên lớp, không có giáo viên ở đó, em lại không chịu đi, siết góc áo chị không buông ra, nhất định đi theo. Sau đó chị đưa em về nhà, chú Thẩm đã lo lắng đến mức suýt gọi cảnh sát vì sợ rằng em bị bắt cóc".

Năm đó Thẩm Đường mới bao lớn đâu, một bé gái nho nhỏ, cũng không biết làm sao tìm được đường đến trường mà đi tới, tới rồi có chết cũng không buông, kéo cũng kéo không ra.

Khi nghĩ đến những chuyện này Nguyên Nhược liền cảm khái, lại nói về Thẩm Lê cùng những người khác trong Thẩm gia.

Thẩm Đường vẫn đang nghe, dùng khăn lau tủ TV, khi cầm khung ảnh lên, không biết lý do gì mà lại hỏi: "Chị nhớ chị ấy không?"

Nguyên Nhược lập tức sửng sốt, nghiễm nhiên không ngờ tới câu hỏi này, thật lâu sau cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Một lúc sau, cô mới nói: "Chị em rất tốt".

Sau khi lau sạch mặt tủ, Thẩm Đường đặt khung ảnh xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Lê trong khung hình, hồi lâu sau mới kể ra một bí mật đã chôn giấu từ lâu.

"Chi ấy định tìm chị để quay lại với nhau, sau khi hoàn thành dự án chị ấy sẽ đi tìm chị".

Nguyên Nhược trầm mặc, đặt từng chiếc gối lên ghế sofa.

Thẩm Đường nói: "Chỉ là chưa kịp..."

Trong phòng khách chìm vào im lặng, có thể nghe được tiếng kim rơi.

Thời gian gần đây, người ta luôn nhắc đến Thẩm Lê, chị Văn, Dương Hà Anh, ngay cả Thẩm Đường cũng như vậy, Nguyên Nhược không trả lời đối phương, chỉ nói: "Tất cả đều đã qua rồi".

Âm thanh rất nhẹ nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.

Không thể chìm đắm ở trong quá khứ, xưa nay cô đều rất tỉnh táo.

Việc này chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, không quan trọng gì.

Nguyên Nhược cũng sẽ không để tâm đến điều này, qua hai ngày liền toàn thân tập trung vào công việc trong cửa hàng.

Kỳ nghỉ hè hơn một tháng trôi qua nhanh chóng, cuối tháng tám, học sinh sinh viên lục tục trở về tựu trường, làng đại học lại khôi phục vẻ nhộn nhịp, sầm uất như xưa.

Cửa hàng rất bận rộn, Nguyên Nhược mỗi ngày đều làm việc từ sáng sớm đến tối muộn, mệt đến thân thể sắp rệu rã. Lịch làm việc của tiểu Trần cùng Triệu Giản được điều chỉnh lại thành như trước đó, giờ làm việc của cửa hàng được khôi phục lại.

Việc hợp tác với nhà sách văn học vô cùng thuận lợi, Nguyên Nhược tranh thủ thời gian đi xem qua một chút, bên kia mười phần phô trương, bánh gửi qua bán được giá gấp hai ba lần, số tiền còn nhiều hơn cô bán ở cửa hàng một mình.

Giang Thính Bạch rất biết cách kinh doanh, có nhiều biện pháp kiếm tiền. Điểm ấy đúng là khiến Nguyên Nhược khâm phục.

Vào ngày khai giảng học kỳ mới, Nguyên Nhược lái xe đưa Thẩm Đường đến trường học, buổi tối cũng đến đón người.

Thẩm Đường ôm một đống đồ vật cùng một bó hoa đi ra, bên cạnh còn có nhóm người Hạ Minh Viễn. Những người này đều cầm trên tay giấy chứng nhận và hộp quà, hình như là giải thưởng, nhưng Thẩm Đường là người duy nhất có hoa.

Hạ Minh Viễn và những người khác không đi theo, đến cửa trường học liền từng người chia ra. Thẩm Đường một mình xách đồ lên xe, sau đó mang theo bó hoa đến ghế phụ ngồi.

Nguyên Nhược không khỏi liếc nhìn, thuận miệng hỏi: "Bạn học tặng?"

"Không phải, trường học phát giải thưởng, trong đó có cái này", Thẩm Đường nói, đem hoa đưa tới: "Thế nào?"

Nguyên Nhược khóe miệng hơi nhếch lên, "Không có gì".

"Còn phát cả tiền thưởng nữa, thứ hạng trong cuộc thi đã sớm được công bố nhưng giờ mới trao giải".

Đêm nay hai người họ về nhà sớm một chút, không đến cửa hàng nữa.

Sau khi về đến nhà là Thẩm Đường làm cơm, Nguyên Nhược có chút mệt mỏi liền vào phòng ngủ, trận này cô đã làm quá sức rồi, lấy hơi nghỉ ngơi một chút cũng không có, vừa nằm xuống trên giường đã ngủ thiếp đi.

Cũng may cô biết mình sẽ chìm vào giấc ngủ sâu nên đã đặt báo thức trước khi nằm xuống để không ngủ quên quá lâu.

Một giờ sau chuông báo thức vang lên, sắp đến giờ ăn.

Nguyên Nhược chống tay ngồi dậy, sờ sờ tìm công tắc mở đèn, sau đó liền nhìn thấy hoa trên tủ đầu giường.

- - Đó là bó hoa mà Thẩm Đường đoạt giải nhận, đã được tách ra trưng trong bình, còn cắm thêm một ít cành khô để trang trí.

Hẳn là nó được mang vào khi cô đang ngủ.

Nguyên Nhược thay áo ngủ và đi ra ngoài, vừa kịp giờ ăn tối.

Trong nhà có Thẩm Đường, cái gì cũng không cần cô động tay, ăn xong liền đi tắm rửa rồi ra ngoài sô pha ngồi xem TV giải trí. Thẩm Đường ở bên cạnh cùng cô, còn rửa hoa quả, rót nước uống, một lúc sau lại cầm một tấm chăn mỏng ra đắp cho cô.

Đãi ngộ như vậy thực sự rất tốt làm cho Nguyên Nhược sinh ra một loại ảo tưởng không nên có, kiểu như cứ tiếp tục như vậy cũng tốt.

Có một người tri kỷ ấm áp, có thể dung nhập vào cuộc sống của cô mà cô cũng chấp nhận để họ dung nhập vào.

Chấp nhận.... Nguyên Nhược kéo chặt chăn dừng cái ý nghĩ này lại.

Bên trong đĩa trái cây có nho không hạt, Nguyên Nhược thích ăn, nhưng cô không ăn vỏ lại không muốn động tay.

Thẩm Đường rửa tay sạch sẽ, sau đó dùng tăm lột vỏ nho, bỏ phần thịt đã tách khỏi cùi và vỏ vào một cái chén, đưa cho Nguyên Nhược.

Ngón tay của người này mảnh khảnh, không thô ráp như đàn ông, cũng không mềm mại như cô gái nhỏ, giống như bàn tay của một người mẫu tay vậy, đốt ngón tay rõ ràng và đẹp đẽ. Em ấy rất kiên nhẫn, từ từ lột vỏ nho, bàn tay dính nước nho màu tím, đầu ngón tay ẩm ướt nhưng không hề bẩn.

Nguyên Nhược không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần, miệng thì ăn nho đã lột vỏ.

Rất ngọt, tươi ngon mọng nước.

Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh sáng từ màn hình TV chiếu vào ghế sô pha, dát một vầng sáng dịu lên cả hai người.

Cốt truyện của phim truyền hình hơi nhàm chán, những xung đột lặp đi lặp lại không có gì đáng xem. Nguyên Nhược lại không tự chủ âm thầm quan sát Thẩm Đường, đường nét gò má đối phương có chút mơ hồ trong bóng tối, đôi mắt sâu hút hồn mang theo vẻ quyến rũ. Tối nay em ấy mặc một chiếc áo hai dây lửng, xương quai xanh đặc biệt bắt mắt, tóc của em ấy được buộc lên nhưng không cột chắc, một vài sợi buông lơi xuống, có chút mất trật tự nhưng không mất đi vẻ mềm mại.

Thẩm Đường như vậy vô tình lộ ra hơi thở phụ nữ trưởng thành, có chút gợi cảm.

Một cô gái tuổi hai mươi, độ tuổi ở giữa một cô bé và một người phụ nữ trưởng thành, hai đặc điểm khác nhau hòa quyện trong một cơ thể, phức tạp nhưng hấp dẫn.

Nguyên Nhược nhớ những gì chị Văn đã nói, chỉ nói rằng Thẩm Đường cùng Thẩm Lê rất giống nhau, gần như không thể phân biệt được họ. Thực ra, họ có điểm nào giống nhau chứ, Thẩm Đường là Thẩm Đường, hai chị em họ hoàn toàn khác nhau.

"Sao chị cứ nhìn em vậy?"

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quanh quẩn không dời đi, Thẩm Đường nhịn một lúc rồi vẫn hỏi.

Nguyên Nhược không né tránh, hào phóng thừa nhận: "Chị luôn cảm thấy em có chỗ nào không giống với lúc trước, thay đổi lớn".

Nhiều năm qua, cô đều coi Thẩm Đường là một đứa trẻ nhưng gần đây mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Đường hỏi: "Có gì khác nhau?"

Nguyên Nhược lông mày hơi cong lên, cô cười, thay vì trả lời, cô hỏi ngược lại: "Học kỳ mới thế nào, em đã quen chưa?"

Thẩm Đường nghiêng đầu đánh giá cô một chút, ánh mắt khẽ động.

"Có ít lớp hơn nhưng không có nhiều thay đổi."

"Đã nhận thông báo về việc thực tập chưa?"

"Em dự định sẽ nộp đơn xin tự tìm nơi thực tập".

"Em có thể nói chuyện trước với giáo viên hướng dẫn xem", Nguyên Nhược nhắc nhở, "Về chuyện này phía trường học sẽ không quản lý nghiêm ngặt, cơ bản là có thể thông qua".

"Em biết rồi", Thẩm Đường lột quả nho cuối cùng, đem phần thịt để vào chén, một chùm nho lớn đều lột cho Nguyên Nhược hết, bản thân em ấy còn chưa ăn miếng nào.

Nguyên Nhược không động nữa, cô xấu hổ nói, "Em ăn đi, chị không ăn nổi nữa."

Đối phương cũng không khách sáo, em ấy cầm cây tăm mà Nguyên Nhược đã dùng qua, đổi đầu tăm ăn hết phần nho còn lại.

Nguyên Nhược nhìn ở trong mắt, âm thầm kéo chăn trên người. Một cây tăm cũng tương đối dài, đổi đầu tăm cũng đâu có sao.

Ăn nho xong, Thẩm Đường cầm chén và đĩa trái cây đi vào bếp rửa, cũng rửa tay sạch sẽ, khi trở lại, tay em ấy đã ướt đẫm, trên mỗi ngón tay đều có nước.

Nguyên Nhược cầm hai tờ giấy đưa qua, em ấy cầm lấy, sau đó ngồi bên cạnh lau nước trên tay.

Người này thật tỉ mỉ, ngay cả kẽ ngón tay cũng bị lau sạch.

Dưới sự thay đổi của ánh sáng từ màn hình TV,bàn tay em ấy nhìn càng dài, trắng nõn và có chút lạnh, mơ hồ có thể nhìn thấy vài đường mạch máu trên mu bàn tay.

Thời gian buổi tối luôn không dài lắm, còn không kịp làm gì thì đã đến rạng sáng.

Nguyên Nhược liên tục mệt mỏi mấy ngày liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cô tựa vào lưng ghế sô pha, có chút ngã ra phía sau. Thẩm Đường bên cạnh nhẹ nhàng đỡ lấy cô, để cô tựa ở trên vai mình mà ngủ.

Nguyên Nhược đang ngủ say, không có cảm giác được, mơ mơ màng màng dựa vào vai người kia.

Thẩm Đường ôm cô, qua nửa giờ em ấy mới nhẹ giọng gọi, "Nguyên Nhược..."

Nhưng mà Nguyên Nhược ngủ quá sâu, không có đáp lời.

Em ấy giúp cô vuốt tóc trên trán, cuối cùng Thẩm Đường đem người ôm trở về phòng, ở đó một lúc, đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.

Đêm yên tĩnh.

Ban đêm nhiệt độ hạ thấp, Nguyên Nhược có tỉnh dậy một lần, sau đó không thể ngủ sâu tiếp. Cô lại nhớ đến giấc mơ mơ hồ thật giả lẫn lộn đó, rất nhiều cảnh tượng ập tới, từng cảnh từng cảnh hiện về, cô vẫn không thể nhìn thấy mặt người kia, chỉ có thể chạm vào tay người đó.

Trắng nõn, thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng.

Cả người cô đều mê man, như một chiếc thyền trôi trong dòng chảy hỗn loạn, lắc lư theo sóng, trôi dạt khắp nơi, trước sau không tìm được phương hướng.

Trong chăn ấm áp thoải mái, ngủ thẳng giấc đến tự tỉnh dậy.

Nằm trên giường, Nguyên Nhược bất động hồi lâu, ngơ ngác nhìn trần nhà.

Vốn tưởng rằng cô đã quên từ lâu, kết quả cô vẫn nhớ rõ như vậy.

Ánh mặt trời sáng sớm chói lọi chiếu vào trong phòng, cả phòng đều bừng sáng.

Sau khi đóng rèm cửa lại, Nguyên Nhược nằm trên giường nửa tiếng nữa mới dậy, sau đó thu dọn quần áo, vào phòng tắm thay đồ.

Những bông hoa trên tủ đầu giường thậm chí còn xinh đẹp hơn trước, sau khi được nước thâm nhập và nuôi dưỡng, nụ hoa đã hoàn toàn nở ra.

Trưa hôm nay có lớp, Thẩm Đường từ sớm đã ra khỏi nhà, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Nguyên Nhược, có hơi vắng vẻ.

Trong cửa hàng còn có việc, Nguyên Nhược tùy tiện ăn một chút gì đó rồi đi ra ngoài.

Buổi sáng trời có sương mù, khắp nơi mơ hồ, đường có chút tắc, nhưng cũng may khoảng cách không xa, không lâu lắm đã đến đường Đông.

Sinh viên trở lại nên làng đại học khôi phục dáng vẻ bình thường, công việc kinh doanh trong cửa hàng đang dần khởi sắc. Nguyên Nhược thừa dịp này tung ra một số sản phẩm mới, sau đó đưa ra chương trình giảm giá khi đăng ký thẻ hội viên.

Vì học kỳ này không có nhiều lớp nên thời gian Thẩm Đường ở trường học không lâu lắm, nhiều nhất là nửa ngày, thời gian còn lại hoặc là đến cửa hàng ôn bài, hoặc là ở nhà.

Trong một khoảng thời gian, Hạ Minh Viễn và những người khác rất ít khi xuất hiện, Nguyên Nhược cũng không có gặp lại bọn họ.

Cô vẫn nhớ chuyện Thẩm Đường và Hạ Minh Viễn đứng nói chuyện tương đối gần nhau, cô không biết những người trẻ tuổi này đang nghĩ gì, thật khiến người ta khó nhìn ra.

Nguyên Nhược hỏi: "Hạ Minh Viễn đâu, sao gần đây không thấy cậu ấy?"

Thẩm Đường không quá để ý, "Em không biết".

"Không phải các em đang tốt vô cùng sao, cãi nhau rồi hả?", Nguyên Nhược hiếu kỳ.

Câu hỏi này không thể giải thích được.

Thẩm Đường quay đầu nhìn sang, ánh mắt thâm thúy, tựa hồ muốn nhìn thấu cô.

Một lúc lâu, người này nói: "Chỉ là bạn bè thôi. Bình thường bọn họ đều bận chuyện của mình, em và cậu ấy không có quan hệ gì hết".

Nguyên Nhược ngồi co chân trên sô pha, ngã người tựa vào lưng ghế, không lên tiếng.

Ban ngày có gió ấm, hoa dâm bụt dưới lầu đang nở rộ tuyệt đẹp, gần như nở ra cùng lúc, đỏ, tím, trắng, từng đóa từng đóa lớn, mang theo mùi vị mục nát của ngày hè (xin lỗi tui cũng không biết là gì luôn)

Cô cầm chiếc ly trên bàn cà phê lên, định làm ẩm miệng hơi khô nhưng vô tình làm đổ một ít nước, trên mặt bàn lập tức ướt một vũng nhỏ.

Nắng hè chiếu vào nhà khiến vạn vật bừng sáng, nhớ nhung và lý trí hòa quyện vào nhau không thể tách rời.

Nguyên Nhược sau đó nằm nhoài trên sô pha, nhướng mi, nhìn Thẩm Đường ở đằng kia.
Bình Luận (0)
Comment