Vào đầu tháng chín, trời nhiều mây, ngày nào cũng là khí trời mát mẻ.
Do thời tiết nên nền nhiệt năm nay khác với các năm trước, lúc nắng lúc mưa, lúc thì bầu trời u ám, bớt được hai phần nóng bức. Mà quan hệ của Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường cũng theo đó mà ấm dần lên như sự thay đổi của thời tiết, tiếp xúc ngày càng nhiều.
Nhà ăn của trường đại học C mở cửa tự do, thỉnh thoảng Nguyên Nhược cũng đến trường ăn cơm, tiện thể mang đồ đến cho Thẩm Đường, có khi là tư liệu, có khi là đồ ăn, dù sao thì cứ ba, năm ngày là lại đến một chuyến.
Dần dần, những bạn học có quan hệ tốt với Thẩm Đường đều biết cô là ai.
Trong khoảng thời gian này, Nguyên Nhược và Hạ Minh Viễn cũng đã gặp nhau hai lần.
Đúng như Thẩm Đường từng nói, em ấy cùng Hạ Minh Viễn không có quan hệ gì, chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường mà thôi. Tuy rằng những người xung quanh hay trêu chọc rằng họ là một cặp, liên tục nói những điều không đâu nhưng đương sự hai người lại không phát triển thêm bước nào.
Quan hệ giữa Thẩm Đường cùng Hạ Minh Viễn không phải là mối quan hệ mập mờ giữa một nam một nữ mà chỉ là hai người bạn vô cùng bình thường.
Có một lần Nguyên Nhược đến trường đại học C để đưa sách, tiện đường ghé vào nhà ăn số hai để ăn, Thẩm Đường và mấy người Hạ Minh Viễn đã cùng nhau đến. Một đám thanh niên nam nữ trạc tuổi nhau cười nói rôm rả, ngay cả bưng cơm cũng không yên tĩnh được.
Bàn trong nhà ăn là một dãy bàn dài, nhóm người lấy xong cơm liền đến ngồi, Hạ Minh Viễn không ngồi bên cạnh Thẩm Đường mà là tự giác ngồi ở vị trí khá xa. Nhà ăn cung cấp miễn phí súp rong biển, Hạ Minh Viễn không múc canh cho Thẩm Đường mà giúp mấy bạn học nữ khác.
Thẩm Đường mang canh cho Nguyên Nhược, nhưng không phải canh miễn phí, mà là đặc biệt đến quầy mua.
Một bạn học nam có khuôn mặt không quen tò mò nhìn Nguyên Nhược một cái, thuận miệng hỏi: "Thẩm Đường, đây là chị gái của cậu sao?"
Thẩm Đường nhấp một ngụm canh, lãnh đạm nói: "Không phải".
Bạn học nam không biết thức thời, nhiều chuyện cho rằng Thẩm Đường và Nguyên Nhược là họ hàng mà hỏi tới. Thẩm Đường không hề trả lời, chỉ lo ăn cơm, còn đem hai con tôm trong khay của mình gắp qua cho Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược không chủ động giải thích, chỉ là liếc nhìn Thẩm Đường.
Mùng sáu cũng là thứ sáu, trời nắng.
Một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc mới mở trên đường Đông, chuyện kinh doanh cũng không tệ lắm, hương vị rất được. Nhà hàng thịt nướng tổ chức sự kiện, cửa hàng mới khai trương giảm giá 40%, Hà Dư muốn ăn thử nên gọi cho Nguyên Nhược và Thẩm Đường.
Nhà hàng cách cửa hàng bánh không xa, đi bộ đến đó chỉ mất hai ba phút.
Vì trường học mới khai giảng không lâu, thêm nữa lại là tối thứ sáu nên trong nhà hàng có rất nhiều sinh viên đến ăn, tất cả đều đến theo nhóm.
Hà Dư đưa cô bạn gái nhỏ Diệp Tầm tới, bốn người ngồi một bàn ăn, nhiều người mới náo nhiệt.
Bạn gái nhỏ Diệp Tầm là phú nhị đại của thành phố B. Một năm nữa cô ấy sẽ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, kế hoạch tiếp theo là thành lập công ty riêng với sự hỗ trợ của gia đình, dự định ở lại thành phố C này luôn. Cô ấy cũng học cử nhân ở Đại học C, sau đó học tiếp lên thạc sĩ ở Đại học B, xem như là đàn chị của Thẩm Đường, cũng có thể tán gẫu cùng Thẩm Đường vài câu.
Nguyên Nhược với Hà Dư nói chuyện rất nhiều, đều là bạn bè thân thiết với nhau cả, vừa thấy mặt thì luôn có chuyện nói mãi không hết, chuyện cuộc sống hằng ngày, chuyện làm ăn, cái gì cũng có thể nói.
Bữa cơm này cuối cùng là do Nguyên Nhược giành thanh toán, không cho Hà Dư trả.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, bốn người bọn họ không về cùng đường, Hà Dư và Diệp Tầm còn muốn đi dạo phố một chút mà Nguyên Nhược còn phải đến cửa hàng một chuyến, chỉ có thể dẫn theo Thẩm Đường rời đi trước.
Đi được một đoạn, Thẩm Đường đột nhiên hỏi: "Không phải hai người họ sắp kết hôn sao?"
Nguyên Nhược nói: "Chị không biết, chắc là vậy".
Hà Dư cùng Diệp Tầm đã ở bên nhau ba, bốn năm nay, bây giờ họ đã lên kế hoạch định cư bên này, hẳn là rất nhanh sẽ "tu thành chính quả", dù sao sang năm Hà Dư cũng ba mươi rồi, cũng đã đến lúc.
Chỉ là Diệp Tầm còn trẻ, năm nay mới hai mươi ba, không biết năm sau mọi việc có thể thành công hay không.
Nguyên Nhược nghĩ như vậy, chợt nhận ra lúc Hà Dư và Diệp Tầm ở bên nhau Diệp Tầm cũng mới hai mươi tuổi, đúng bằng tuổi của Thẩm Đường. Trước đây khi lần đầu biết chuyện Hà Dư ở bên bạn gái nhỏ, cô cũng không cảm thấy có gì để kinh ngạc, không hề thấy rằng cùng một cô gái hai mươi tuổi yêu đương là chuyện gì to tát, lúc đó cô không hề xoắn xuýt mấy chuyện như tuổi tác mà bây giờ bên cạnh mình có một cô gái tuổi xấp xỉ như vậy thì cô lại luôn thấy hai mươi vẫn còn quá trẻ.
Có lẽ là khi đó không phải là chuyện của mình, cũng có lẽ là do tâm lý ba năm trước không giống giờ, lúc đó cô cũng mới hai lăm hai sáu tuổi.
Nghĩ đến đây, Nguyên Nhược lại âm thầm liếc nhìn Thẩm Đường.
Cả hai người bọn cô đều đang ở độ tuổi hai mươi, nhưng một người vừa mới bắt đầu, người còn lại thì sắp kết thúc.
Tuổi tác chênh lệch chín năm, như vậy vẫn có chút lớn.
Đường phố nhộn nhịp đông nghịt người, trước mỗi cửa hàng hay quán lề đường đều có khách, đâu đâu cũng có những gương mặt trẻ trung năng động.
Nguyên Nhược đi ở bên trong, Thẩm Đường sánh bước bên cô ở bên ngoài.
Tới cửa cửa hàng, Thẩm Đường nói: "Tuần sau em ra ngoài một chuyến, tầm hai ba ngày mới có thể quay về".
Nguyên Nhược hỏi: "Bên trường có việc sao?"
Thẩm Đường không có trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: "Đi thành phố S".
"Có cuộc thi?".
Người này ừm một tiếng.
Nguyên Nhược không hỏi lại, chuyện này cũng không phải lần đầu tiên, Thẩm Đường thường xuyên đi nơi khác tham gia thi đấu, cũng đã từng ra nước ngoài.
Buổi tối gió mang theo hơi nóng, thổi tới trên mặt lại tạo cảm giác dễ chịu.
Chủ nhật, Nguyên Nhược đến hiệu sách văn học nghệ thuật để xem xét tình hình của đối tác.
Cô chủ Giang có vẻ không hứng thú với những phương pháp kiếm món tiền nhỏ này, kể từ lần ký hợp đồng trước cô cũng không gặp lại cô ấy, mà cô ấy cũng không hề liên lạc gì với cô. Nguyên Nhược là giả dạng để đến đây, cô đặc biệt sửa soạn một chút để không ai nhận ra mình.
Nhà sách văn học nghệ thuật kinh doanh không tệ, tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên cô ghé, có rất nhiều khách hàng, cũng có rất nhiều khách đặt bánh ngọt, bánh mì.
Sau khi trở về nhà, Nguyên Nhược có nói vài lời với Thẩm Đường.
Thẩm Đường chân trần ngồi ở trên ghế sô pha, đặt máy tính lên đùi, đang viết code. Nghe vậy, động tác dưới tay cô chậm nửa nhịp, như là do dự một lát mới thấp giọng hỏi: "Giang Thính Bạch tìm chị trước sao?"
Nguyên Nhược đang dọn dẹp phòng khách trả lời: "Chị Văn hỗ trợ giới thiệu, sao cô Giang lại có thể chủ động tìm chị chứ, cô ấy hoàn toàn đâu biết chị".
Đầu ngón tay dừng lại một chốc, Thẩm Đường tiếp tục làm việc của mình mà không trả lời.
Buổi tối khi chuẩn bị đi ngủ Nguyên Nhược gửi một tin nhắn cho Giang Thính Bạch, giải thích rằng trong cửa hàng mình có một số sản phẩm mới, nếu như Giang Thính Bạch nghĩ là ổn thì lần sau cô sẽ mang một ít đến bên nhà sách. Cô gửi kèm một vài tấm hình, tất cả đều là hình mẫu chụp trong cửa hàng.
Giang Thính Bạch rất thẳng thắn, chỉ trả lời một từ.
[Có thể].
Không có ý định tán gẫu, thái độ khá là lạnh nhạt.
Nguyên Nhược biết điều nên không nói thêm gì và kết thúc cuộc trò chuyện.
Vào thứ ba, khi Thẩm Đường đến thành phố S, trong nhà cũng chỉ còn mình ên Nguyên Nhược.
Đại học năm tư ít lớp nên không cần đặc biệt xin nhà trường cho nghỉ mà chỉ cần báo cho thầy cô biết một tiếng là được.
Nguyên Nhược muốn lái xe đưa người này đến sân bay, nhưng Thẩm Đường không chịu, bản thân sáng sớm liền thu dọn đồ đạc rời đi.
Hai người sống với nhau được một thời gian, đột nhiên có một người đi tỉnh khác, Nguyên Nhược vẫn có chút không quen, đến tối liền nhịn không được muốn gọi cho đối phương nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi.
Cô cảm thấy gần đây bản thân có gì đó không ổn, cô quá để ý đến Thẩm Đường, nghĩ như vậy, cô vẫn nên dừng lại những suy nghĩ không nên có.
Một ngày sau khi Thẩm Đường đi, Chu Vân Xảo và những người khác đến làng đại học, tiện đường ghé qua ủng hộ chuyện kinh doanh của Nguyên Nhược. Họ đến đây để dùng cơm và uống một chút rượu.
Vào thời điểm đó, cửa hàng sắp đóng cửa, Nguyên Nhược giữ mọi người ở lại cửa hàng ăn bánh uống nước và trò chuyện, cho Triệu Giản tan ca sớm. Cuối cùng, cô lái xe đưa Chu Vân Xảo đã uống rượu về nhà, dù sao cũng không xa lắm.
Khi sắp đến Chu gia, Nguyên Nhược đột nhiên nhớ lại những gì họ đã trò chuyện khi chơi bài lần trước, liền hỏi thăm một chút chuyện em gái Chu gia cùng người đàn ông kia ra sao rồi.
Chu Vân Xảo hơi choáng, đang ngã lưng tựa vào ghế sau, phản ứng chậm một chút mới nói: "Không có chuyện gì, con bé nó trẻ con nông nỗi ấy mà".
Cô gái nhỏ chính là nhất thời nổi hứng, nghĩ sao thì làm vậy, trước kia cứ nghĩ người đàn ông ngoài ba mươi tuổi kia nhất định là định mệnh của mình, kết quả ngay khi bước chân vào kỳ học quân sự của trường đại học, con bé đã gặp được một chàng đẹp trai trạc tuổi, suy nghĩ liền thay đổi luôn.
Nghe vậy, Nguyên Nhược không trả lời, đánh nửa vòng tay lái lái xe vào ngã ba đường.
Chu Vân Xảo cảm khái: "Thanh niên không có kiến thức, sau này em ấy trải qua thêm vài lần, có thêm kinh nghiệm sẽ không như thế này, lần trước còn vì người đàn ông kia mà đòi sống đòi chết, làm cho người trong nhà tức muốn hộc máu, mà giờ mới qua bao lâu đâu chứ, đúng là không hiểu chuyện, chờ nó hiểu được, chính chắn hơn thì tốt rồi".
Đây là sự thật.
Có điều Nguyên Nhược không hé răng, chỉ giữ trầm mặc.
Đưa Chu Vân Xảo đến dưới lầu tiểu khu, cô lái xe về nhà. Sau khi vào nhà thì đi tắm rửa sạch sẽ rồi về phòng nằm trên giường, cô gửi hai tin nhắn cho Thẩm Đường, hỏi em ấy ở thành phố S thế nào rồi.
Có thể là quá bận, Thẩm Đường không có trả lời.
Nguyên Nhược lại gửi một tin khác cho người này, nếu ngày mai rảnh rỗi, cô có thể ra sân bay đón em ấy, tới nơi thì gọi cho cô.
Tin nhắn này đến tận sáng hôm sau mới được đáp lại, Thẩm Đường nói đến tối mới về nhà nên không cần phải đón.
Nguyên Nhược cũng không bám lấy, cứ vậy đi.
Hôm nay trời nắng nhưng không quá nóng.
Công việc kinh doanh của cửa hàng tạm ổn, doanh thu cao hơn ngày hôm qua và ngày kia, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Chỉ là chẳng biết vì sao trái tim của Nguyên Nhược luôn trống rỗng, một mình cô trong phòng bếp không hiểu sao lại xuất thần mấy lần.
Vốn là cô định về nhà lúc sáu giờ, nhưng cuối cùng hơn bốn giờ đã rời đi, cô đi mua đồ ăn trước, sau đó về nhà chờ.
Về đến nhà, cô gọi điện cho Thẩm Đường hai lần, cách nhau nửa tiếng, cuộc thứ nhất không gọi được, cuộc thứ hai thì đã kết nối, đối phương vừa xuống máy bay.
Từ sân bay đến bên này có chút xa, Nguyên Nhược không bắt tay vào nấu ăn ngay, dự định đợi đến khi Thẩm Đường về đến nhà mới làm. Cô nằm trên ghế sô pha xem TV, vừa thư giãn vừa chờ đợi.
Có thể là do tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt, nằm không được bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Cô ngủ mơ mơ màng màng, loáng thoáng cảm giác được trên mặt hơi nóng, trước mặt có người đứng.
Biết được là ai, cô không phản ứng nhiều, mở hờ mắt và nói: "Về rồi sao?"
Sắc mặt Thẩm Đường có chút phờ phạc, tựa hồ hai ngày qua em ấy không nghỉ ngơi tốt. Em ấy sờ sờ mặt Nguyên Nhược, gạt đi lọn tóc rối, "Không có gọi cho chị, vừa xuống máy bay liền bắt taxi về".
Nguyên Nhược mỉm cười, nhổm người dậy nhìn người này.
Thẩm Đường vậy mà lại ôm lấy cô.
Vòng tay ấm áp đột ngột ập đến làm Nguyên Nhược không quen lắm nhưng cô không đẩy đối phương ra mà để em ấy tùy ý ôm mình.
Nhẹ nhàng vỗ lưng Thẩm Đường, Nguyên Nhược nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy em?"
Thẩm Đường xoa xoa tóc cô, tay đặt ở sau gáy cô: "Không có chuyện gì, chỉ là hơi mệt."
Nguyên Nhược giật mình.
Ngay sau đó, người này bỗng dưng nắm lấy tay cô, ấn cô xuống ghế sô pha. Nguyên Nhược sợ hết hồn, còn tưởng rằng em ấy muốn làm gì nhưng mà không có chuyện gì xảy ra, Thẩm Đường chỉ nằm nhoài trên vai cô.
Thẩm Đường có vẻ hơi mệt, cả người không còn khí lực.
"Em nhớ chị", em ấy nhẹ giọng nói.
Nguyên Nhược mím mím môi, uhm một tiếng.
Lời còn chưa dứt, sau tai lại truyền tới xúc cảm ấm nóng và ẩm ướt.
Lưng cô cứng đờ nhưng cô không có động tác gì..