Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 119

Sau khi Quý Tiêu Dương một lần nữa ôm Quý Thần Quang trở lại phòng bệnh, Nam Cung Kỳ đã muốn xếp hết đồ ăn lên bàn, lúc này đang chuẩn bị ngồi xuống sô pha bên cạnh, khi thấy hai người tiến vào, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhẹ “Thần Quang, nhanh chóng đến ăn đi! Đây đều là đồ ăn mà em thích ăn nhất đó!”

Quý Thần Quang nghe Nam Cung Kỳ nói, khóe miệng liền nở nụ cười đặc biệt sáng lạn, hai lúm đồng tiền nho nhỏ cũng xuất hiện “Ân. Kỳ làm đồ ăn, em thực thích ăn!”

“Vậy của anh thì sao?” Quý Tiêu Dương nghe Quý Thần Quang nói, đáy mắt xuất hiện thần sắc trêu tức. Gục đầu xuống bên tai Quý Thần Quang, khẽ cắn tai cậu, trong thanh âm nói chuyện ôn nhu mang theo nồng đậm tình sắc.

“Anh hai làm cái gì cũng đều là đồ Thần Thần yêu nhất!” Quý Thần Quang giống như lá gan lớn hơn rất nhiều, không thèm để ý đến sự đùa cợt mờ ám của Quý Tiêu Dương, vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng đầu, hai mắt to sáng ngời chớp động ánh sáng lưu ly.

Liếc mắt một cái, Quý Tiêu Dương liền cảm giác được hô hấp của mình bắt đầu trở nên trầm trọng. Đột nhiên nghĩ đến dường như hắn đã có gần mười ngày không có cùng Thần Thần vận động…… Ý niệm này vừa thoáng hiện lên ở trong đầu, Quý Tiêu Dương liền phát hiện thân thể của mình im lặng xuất hiện sự khô nóng, cả người ở trong một loại cảm xúc rục rịch……

Quý Thần Quang rõ ràng cảm giác được tay của anh hai đang ôm mình chặt vài phần! Quý Thần Quang nhẹ hạ mi mắt, đáy mắt xuất hiện cười trộm. Hắc hắc…… Anh hai nhịn không được rồi……

Nam Cung Kỳ ở một bên vẫn lẳng lặng nhìn, thực rõ ràng thấy được nụ cười yếu ớt xấu xa bên khóe miệng Quý Thần Quang, chọn chọn mi. Thần Quang giống như trở nên có chút bất đồng……

“Thần Thần……” Hô hấp nóng rực phun lên cổ Quý Thần Quang, khiến cho xx một trận run rẩy! Thanh âm Quý Tiêu Dương cố ý áp trầm vài phần, trong ôn nhu đôn hậu lộ ra khàn khàn gợi cảm.

Quý Thần Quang nghe được, tâm nhịn không được run rẩy, lúc này bị anh hai ôm vào trong ngực, ngón chân cậu nhịn không được hơi co lại, cảm giác buồn buồn làm cho cậu vừa thích lại vừa sợ. “Anh ơi, Thần Thần đói bụng!” Cưỡng chế thân thể một chút, trong thanh âm thanh thúy của Quý Thần Quang mang theo đáng thương hề hề! Âm cuối có điểm run rẩy giống như là cố ý kéo dài ám muội……

Nói thật lúc này nghe Quý Thần Quang nói, Quý Tiêu Dương tự nhiên mà nghĩ tới sự kiện trên, nhưng giây tiếp theo Quý Tiêu Dương ngửi được từ trên bàn truyền đến mùi thơm nồng đậm thơm ngát, suy nghĩ nhanh chóng hoàn hồn. Đúng rồi, Thần Thần bị thương, Thần Thần còn chưa có ăn cơm đâu! Nghĩ như vậy, tâm tình vừa mới sinh ra nóng rực, khoảng cách biến mất, một ít ý niệm loạn thất bát tao trong đầu khác cũng nhất nhất bị Quý Tiêu Dương mạnh mẽ áp chế. Thần Thần, hiện tại đang bị thương…… “Đói bụng thì chúng ta lập tức ăn cơm!” Cúi đầu hôn lên môi Quý Thần Quang một cái, tiếng nói chuyện của Quý Tiêu Dương khôi phục sự ôn nhu như bình thường!

“Ân!” Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương gật gật đầu. Sau đó tựa đầu chon vào trog lòng hắn, khóe miệng câu ra một nụ cười giảo hoạt nhàn nhạt. Ân, nguyên lai dẫn dụ anh hai là một chuyện chơi vui như vậy, cậu vừa mới nhìn thấy trong ánh mắt anh hai hiện lên rối rắm, thật thú vị……

Nam Cung Kỳ dựa người vào ghế sô pha, theo góc độ đó có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt Quý Thần Quang rõ hơn. Thật là không giống với Thần Quang…… Nam Cung Kỳ có hứng thú đẩy kính mắt gọng bạc của mình, trong lòng thản nhiên nghĩ. Thần Quang giống như, trở nên càng thêm…… Nghịch ngợm……

Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi vào bên bàn, cầm bát cháo đưa tới trước mặt, thử độ ấm, hoàn hảo, không còn nóng nữa. “Thần Thần, ăn đi, đã nguội rồi!” Cúi đầu nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang. Thần Thần lại trở nên gầy thiệt nhiều, phải nhanh chóng bồi bổ lại!

“Ân, ăn ngon!” Quý Thần Quang bưng cháo, hung hăng húp một hớp lớn, sau khi nuốt xuống bụng xong lớn tiếng nói với Nam Cung Kỳ, đáy mắt tất cả đều là thỏa mãn ngọt ngào.

“Thích ăn là tốt rồi.” Nam Cung Kỳ cười khẽ gật gật đầu.

“Thần Thần, mặc kệ em hiện tại có bao nhiêu đói, ăn cái gì cũng không thể quá nhanh được, miễn cho không tiêu hóa được, còn bị sặc nữa!” Nhìn Quý Thần Quang vừa rồi ăn cơm như là nuốt luôn một quả táo, mày rậm của Quý Tiêu Dương lập tức nhăn chặt lại. Thần Thần rốt cục đã đói bụng bao lâu rồi?……

“Hì hì…… Anh ơi, em rất đói bụng. Cảm giác giống như là đã lâu rồi không có được ăn vậy!” Quý Thần Quang bán nghiêng đầu cười ngây ngô với Quý Tiêu Dương. Trải qua gần mười ngày này như là nằm mơ vậy, cho đến bây giờ trong lòng Quý Thần Quang vẫn cam giác được một loại mơ hồ không nói nên lời!

“Ăn từ từ thôi, dù sao Kỳ cũng có thời gian, muốn ăn thì lại gọi cậu ấy làm là được rồi!” Từ trên bàn lấy ra giấy ăn nhẹ lau vết cháo bên miệng Quý Thần Quang rồi sau đó múc một bát canh bổ đặt trước mặt câu “Ăn cháo xong thì uống chút canh rồi lại ăn cơm! Từ từ ăn. Không có việc gì, anh hai vẫn sẽ ở bên em!” Vươn tay nhẹ nhàng nhu nhu tóc Quý Thần Quang. Hắn biết trong lòng Thần Thần của hắn vẫn bị vây trong trạng thái kinh hồn, cực độ không có cảm giác an toàn cùng chân thật. Cho nên dù hắn có mệt mỏi như thế nào thì hắn cũng luyến tiếc rời khỏi Thần Thần một li.

“Ân. Dạ! Anh hai cũng ăn đi, chúng ta cùng nhau ăn!” Đưa tay đặt bát canh ở phía trước Quý Tiêu Dương, trên mặt Quý Thần Quang là nụ cười ngọt ngào. Cậu biết, anh hai sẽ luôn luôn ở bên cạnh cậu, cho nên cậu cái gì cũng không sợ nữa! Bởi vì anh hai vẫn sẽ luôn ở bên cậu.

Nhưng cho dù là như vậy, cậu vẫn muốn làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn một chút. Ít nhất có thể không cần trở thành trói buộc của anh hai, ít nhất có thể cũng anh hai sóng vai mà đi, mà không phải là đứng sau để anh hai bảo hộ. Tuy rằng cảm giác được anh hai bảo hộ thật là tốt!

“Thần Thần nghĩ cái gì vậy?” Nhìn Quý Thần Quang thất thần, Quý Tiêu Dương trêu đùa vươn tay ở trước mắt cậu vẫy vẫy. Thần Thần của hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao vẻ mặt lại nghiêm túc thế kia? Bộ dáng kia có một loại đặc biệt đáng yêu ở bên trong……

“Anh ơi, Thần Thần, muốn, trở nên mạnh mẽ hơn một chút……” Cúi đầu, nỉ non một chút, Quý Thần Quang vẫn là nói ra ý tưởng trong lòng mình!

“Ách……” Nghe lời này, Quý Tiêu Dương hơi chấn kinh một chút. Sao Thần Thần lại có loại ý tưởng này?…… “Vì sao, Thần Thần?” Nhẹ nâng đầu Quý Thần Quang lên để cùng hai mắt mình đối nhau, Quý Tiêu Dương có chút không hiểu hỏi.

Nam Cung Kỳ nhìn không khí trong phòng đột nhiên trở nên có điểm kỳ quái, thức thời đứng lên, bước chân nhẹ nhàng chuồn khỏi phòng bệnh. Sau khi ra khỏi phòng còn không quên nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại. Đứng lên, nhìn cánh cửa phòng bệnh màu trắng, Nam Cung Kỳ nở nụ cười. Xem ra Thần Thần bị bắt cóc lần này đã kích vào một ít tình cảm tiềm tàng ở bên trong thân thể! Muốn trở nên mạnh mẽ?…… Nam Cung Kỳ đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Ân, kỳ thật cũng rất tốt…… Muốn ở bên Tiêu Dương cả đời, tự bản thân mình phải tốt, hoặc ít hoặc nhiều phải có một ít thân thủ cùng năng lực! Dù sao Tiêu Dương cũng không phải người bình thường……

“Kỳ, sao cậu không đi vào?” Linh Thiên Nhiễm từ cửa vào hành lang rất xa đi tới phòng bệnh, liền nhìn thấy Nam Cung Kỳ đứng trước cửa phòng ngẩn người, có chút ngoài ý muốn đẩy thân thể của anh.

“Nga, tôi nghĩ hiện tại chưa phải thời điểm chúng ta nên đi vào!” Nam Cung Kỳ lấy lại tinh thần, cười thần bí với Linh Thiên Nhiễm.

“Có ý gì?” Quả nhiên là Linh Thiên Nhiễm bị lừa, nhanh chóng truy hỏi, trong thanh âm còn có chút vội vàng.

“Ân, tiểu biệt thắng tân hôn!” Nam Cung Kỳ ái muội nói một câu rồi sau đó xoay người rời đi!

Tiểu biệt thắng tân hôn?…… Linh Thiên Nhiễm nghe xong còn không có phản ứng lại được. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Dương, lại nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Mạc Dương đang nhìn mình…… Vì thế từ không rõ đột nhiên liền hiểu được……

“Cái kia, chúng ta đi thôi!” Bỏ lại một câu như vậy, bước chân Linh Thiên Nhiễm có chút bối rối chạy đi. Ách…… Mạc Dương thật đúng là có chút dọa người!

Nhìn bóng dáng Linh Thiên Nhiễm, trong đôi mắt tối đen của Mạc Dương hiện lên ánh sáng nhè nhẹ. Lại tiến thêm từng bước…… Buổi tối hôm nay có phải hay không có thể thành công đánh bất ngờ?…… Trong lòng Mạc Dương trộm nghĩ. Hắn không phải động vật ăn cỏ, mà là ăn thịt…… Vài năm rồi, Thiên Nhiễm nên bồi thường hắn……

Vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện, Linh Thiên Nhiễm đang đứng ở quảng trường thở hổn hển không hiểu vì sao đánh một cái lạnh run!

“Kỳ, em cười cái gì vậy?” Nam Cung Cửu đang nằm ở trên giường, nhìn trên mặt Nam Cung Kỳ vừa mới vào lưu lại tươi cừoi ám muội, trong lòng hơi có chút kỳ quái. Kỳ làm sao vậy?…… Giống như là đang cao hứng!

“Không có gì, Tiểu Cửu, vết thương thế nào rồi? Còn đau không?” Nam Cung Kỳ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên xem xét miệng vết thương trên bụng Nam Cung Cửu. Tốt lắm, đã không còn chảy máu nữa! Nhìn băng gạc băng bó vết thương vẫn thuần trắng, thế này mới yên lòng, một lần nữa giúp Nam Cung Cửu đắp lại chăn.

Suy nghĩ có điểm phiêu thần. Tiểu Cửu bị thương là vì cứu anh…… Nếu không phải vì anh, Tiểu Cửu cũng sẽ không bị người của Thất Giác ở trên bụng vẽ lên một đạo vết thương lớn như vậy. Lúc ấy đầu Nam Cung Kỳ trống rỗng, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra, trong đầu Nam Cung Kỳ đột nhiên xuất hiện một ý tưởng. Nếu Tiểu Cửu xảy ra chuyện gì, anh nên làm cái gì bây giờ?……

“Kỳ, em lại ngẩn người!” Nam Cung Cửu nhìn Nam Cung Kỳ lại ngẩn người, nhẹ nhàng đẩy thân thể anh.

“Ha ha, Tiểu Cửu, cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi. Tôi đi xem Thần Quang!” Nam Cung Kỳ vội vàng hoàn hồn, nhanh chóng đứng lên vội vàng rời khỏi phòng Nam Cung Cửu.

Nhìn bộ dáng gần như chạy trốn của Nam Cung Kỳ, trong đôi mắt đen như mực của Nam Cung Cửu xuất hiện thần sắc bi thương…… Từ sau khi hắn bị thương, Kỳ lại bắt đầu trốn tránh hắn…… Đây là vì cái gì?…… Hắn không hiểu……

Kỳ, đây là vì cái gì?……

Nam Cung Kỳ về tới phòng của mình, nằm lên giường lại bắt đầu thất thần……

Kỳ thật, khi Tiểu Cửu rơi vào hôn mê, trong nháy mắt anh rất muốn nói một câu với Tiểu Cửu: Thật ra, tôi yêu cậu!

Chính là hiện tại Tiểu Cửu đã không còn gì nguy hiểm nữa thì nội tâm Nam Cung Kỳ lại hỗn loạn…… Lúc này mới biết được nguyên lai anh đối với Tiểu Cửu để ý như thế. Nguyên lai ở trong lòng anh, Tiểu Cửu đã trở nên quan trọng như thế. Đã là không có Tiểu Cửu, anh không biết nên làm thế nào để đối mặt với quãng đời còn lại.

Chính là……

Chính là……

A……

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ từ truyền ra từ miệng Nam Cung Kỳ. Anh, vẫn là không dám bước đến điểm mấu chốt của mình…… Anh, chung quy vẫn là không dám bước đến, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, cậu nói xem tôi nên làm cái gì bây giờ……
Bình Luận (0)
Comment