Độc Hành Thú

Chương 4

Ở trên đỉnh núi không bao lâu, Bách Tiệm Ly liền quyết định xuống núi, hắn cơ hồ là một đường chạy từng bước nhỏ xuống đỉnh Thiên Đô.

Lúc mới bắt đầu, hắn còn vịn một chút vào xích sắt, về sau hắn dứt khoát buông tay, trực tiếp tay không hối hả bước từng bước nhỏ xuống thềm đá.

Du khách đông nghẹt đang vịn thật cẩn thận vào xích sắt hai bên sườn, hận không thể hai tay hai chân đều quấn chặt xích sắt không buông, đều tròn mắt khiếp sợ nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đi như giẫm trên đất bằng, hệt một trận gió xẹt qua rồi biến mất ở trước mắt.

Sau ngẫm lại, Bách Tiệm Ly cũng nhịn không được có chút sợ hãi. Hành động lúc đó thực nguy hiểm, chỉ cần bước hụt một bước, mạng nhỏ của hắn rất có thể cứ thế chôn vùi ở Hoàng Sơn, nhưng vào thời điểm đó không nói đến sợ hãi, ngay cả một tia do dự trong đầu cũng đều không có.

Người khác phải mất hai giờ mới có thể leo lên leo xuống đỉnh Thiên Đô, Bách Tiệm Ly chỉ mất khô

ng đến một giờ, đúng như lời hắn nói.

Sau khi xuống núi hắn ngồi ở băng ghế đá dành cho du khách nghỉ ngơi, một bên uống nước, một bên chờ Tiếu Thành.

Đợi chừng nửa giờ, Tiếu Thành mới mồ hôi đầm đìa xuất hiện trước mặt hắn.

“Thực xin lỗi, để cậu đợi lâu.” Tiếu Thành có chút ngượng ngùng ngồi xuống cạnh hắn, thở hổn hển.

“Không sao.”

“Cậu đói bụng chưa, tôi có mang theo rất nhiều đồ ăn nè.” Tiếu Thành mở ba lô, lấy ra một ít bánh bích quy, đồ ăn vặt và một số thứ khác.

“Cậu cư nhiên vác nhiều thứ linh tinh này đi leo núi? Tôi còn nghĩ cậu đã sớm đem chúng quăng đi.” Bách Tiệm Ly không thể tin nhìn cậu.

“Nhưng lỡ lúc muốn ăn thì làm sao bây giờ? Leo núi rất tiêu hao thể lực.” Tiếu Thành hệt như thần giữ của, ôm chặt mấy món này không buông.

“Đúng là phải ăn, nhưng không tất yếu phải mang nhiều như vậy.”

“Tôi mỗi thứ đều chuẩn bị hai phần, một phần cho cậu, đây, mấy thứ này đều là của cậu, phải ăn hết cho tôi!” Tiếu Thành đem bánh bích quy, hoa quả trong tay nhét vào lòng Bách Tiệm Ly.

Bách Tiệm Ly mặc quần áo gọn nhẹ, trừ bỏ nước khoáng, cái gì cũng không mang.

Dù sao Hoàng Sơn cũng có nhà hàng cùng cửa hàng tiện lợi, nhưng sau khi lên núi mới phát hiện tất cả nhà hàng đều kín người hết chỗ, người luôn không thích chen chúc chỗ đông người như Bách Tiệm Ly, đương nhiên cái gì cũng chưa mua.

Yên lặng lấy một trái chuối ăn, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.

Thái độ đối nhân xử thế của hắn trước giờ luôn là thân ai nấy lo, không quản chuyện người khác, trong ba lô của hắn đều là mấy thứ hắn cần, không giống như Tiếu Thành, vậy mà lại nhồi nhét cả phân nửa đồ của hắn trong ba lô.

Thật sự quá khác biệt!

Thế mà suốt đường đi hắn lại đối với cậu lạnh lùng như thế…

“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có gì sao?” Chú ý tới tầm mắt hắn, Tiếu Thành nhịn không được sờ sờ mặt mình.

Bách Tiệm Ly yên lặng lắc đầu không nói gì, đem đống đồ trong tay toàn bộ ăn hết.

Sau đó hai người lại cùng đi đỉnh Quang Minh, Phi Lai thạch, Bài Vân đình, Bắc Hải to như vậy, mặc dù không thể đi hết các danh lam thắng cảnh, nhưng cũng là đi hơn phân nửa, đến năm giờ chiều hai người cùng nhau đi cáp treo xuống núi, quay về khách sạn, ở lại một đêm sau đó liền ngồi tuyến xe sớm trở về thành phố N.

Bất quá chỉ mới hai ngày hai đêm, Bách Tiệm Ly đã cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Không phải thân thể, mà là nội tâm.

Hắn lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được con dã thú lạnh lùng mà loạn bạo đang ngủ đông trong cơ thể mình, không biết khi nào sẽ giương hàm răng bén nhọn cắn xé tất cả những người xung quanh. Cho dù biết rõ sau sẽ hối hận, nhưng vào lúc đó, ngập tràn đầu óc cũng chỉ có ý nghĩ muốn hung hăng hủy diệt!

Đem hết thảy đều hủy diệt!

Mặc kệ nội tâm đột nhiên vô cớ bực bội, ở trong lòng hắn, hay là do hắn tự cho là đúng, tình bạn là loại tình cảm chỉ dành cho trẻ nít không biết gì.

Lúc này, xe buýt đã đến gần trạm xe phía nam thành phố N, xuyên qua phố xá sầm uất, dòng người nhộn nhịp, tốc độ rõ ràng giảm xuống.

Bách Tiệm Ly đẩy đẩy Tiếu Thành đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, “Này, nhà cậu gần khu Tây nên chuẩn bị xuống xe là vừa.”

Tiếu Thành bỗng chốc bừng tỉnh, vẻ mặt mờ mịt không biết mình đang ở đâu, dụi dụi mắt nhìn nhìn cảnh vật bốn phía, mới cười nói: “Nhanh như vậy đã tới a?”

“Dọc đường cậu chỉ lo ngủ, trở về tắm nước ấm, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Thể lực không có không cần cậy mạnh.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.

Đại khái chưa bao giờ nghe hắn dùng lời lẽ quan tâm như vậy nói chuyện, Tiếu Thành không khỏi mở to hai mắt, hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.

“Đưa đây, cho tôi uống một ngụm.” Bách Tiệm Ly chủ động hướng cậu vươn tay…

“A…”

Tiếu Thành như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đưa chai nước khoáng đang cầm trong tay cho hắn, Bách Tiệm Ly không e dè mở nắp, ở ngay chỗ cậu vừa uống qua, uống vài hớp rồi trả lại cậu.

Tiếu Thành trợn mắt nhìn, ý cười dần dần lan rộng trong mắt, “Như vậy mới được a, Tiệm Ly, dọc đường đi cậu giống như ăn phải hỏa dược, làm tôi sợ tới mức một câu cũng không dám nói.”

“…….”

Bách Tiệm Ly không biết phải nói gì.

Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy được bộ mặt dữ tợn khó gần của mình.

Khu Tây tuy rằng không phải trạm dừng, nhưng đáp ứng không ít người yêu cầu, tài xế vẫn là thoải mái mở cửa xe, để những người ở gần chỗ này đi xuống, Tiếu Thành cũng đeo ba lô lên, “Tiệm Ly, tôi về nhà trước, về sau có gì liên lạc bằng điện thoại nha?”

Bách Tiệm Ly gật gật đầu, nhưng cũng không để trong lòng.

Sau này cậu ta hẳn là sẽ không tiếp cận mình nữa đi, không ai sau khi bị đối đãi như thế còn có thể tiếp tục xem như không có gì mà cứ đến gần mình.

Như vậy vừa vặn đúng là kết quả mình mong muốn.

Cửa xe chậm rãi khép lại, bóng dáng Tiếu Thành không ngừng hướng hắn phất tay dần dần rời xa…

Bách Tiệm Ly quay lại, đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác tịch mịch khôn cùng tựa như thủy triều dâng lên, bóp nghẹn cổ họng hắn, làm cho hắn khó thở.

Bỗng nhiên, tầm mắt hắn bị chiếc MP3 nhỏ rơi trên chỗ ngồi hấp dẫn, xem ra là Tiếu Thành sơ ý để quên, Bách Tiệm Ly đem tai nghe điện thoại nhét vào trong tai, nhấn nút mở.

Thoáng chốc, thanh âm ca sĩ cô độc mà khàn khàn như ánh trăng khô cạn dần trút xuống…

“Tôi thích những bông hoa, trong thành thị hẳn là có nhiều bông hoa tươi đẹp

Cho dù bị người hái xuống hoa cũng có thể sống tiếp

Hiện tại là mùa tình yêu

Mọi người hẳn là thực thân thiết

Người cô độc là đáng xấu hổ nhất

Bông hoa cũng có lúc sẽ héo tàn

Nhưng chúng ta không thể làm chính mình héo rũ

Không có lựa chọn, chúng ta phải yêu nhau



Người cô độc, khỏng phải là đáng xấu hổ nhất sao?”

Xe buýt vững vàng chạy, dần dần đến trạm cuối.

Dọc đường đi đều là dòng người tấp nập, phong cảnh trên đường muôn hình muôn vẻ…

Những người xa lạ mang theo bao lớn bao nhỏ, thần tình phong trần mệt mỏi, trong mắt tràn ngập nhẫn nhục chịu đựng sống với nhau bé con non nớt đáng yêu được mẹ nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hồn nhiên tươi cười khiến người ta nhịn không được mà cười theo ven đường có một đôi tình lữ trẻ tuổi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, cô gái vô cùng thân thiết kề sát chàng trai, chàng trai ôm lấy vai cô, hai người thỉnh thoảng ghé vào bên tai đối phương nói nhỏ, trên mặt tràn ngập tình yêu khiến kẻ khác hâm mộ…

Loại cảm giác này lại tới nữa!

Linh hồn hắn lại bắt đầu cùng thân thể phân liệt, phù du ở không trung, lạnh lùng nhìn thấy hết thảy mọi thứ phát sinh bên dưới, lại thế nào cũng vô pháp dung nhập.

Những lời Tiếu Thành nói, từng chữ từng chữ ở trong đầu vọng lại rõ ràng.

Vừa lúc nghe chủ tiệm mở bài này, không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ đến cậu, nhất thời đầu óc đình trệ mua dư một đĩa…

Dọc đường đi cậu giống như ăn phải hỏa dược, làm tôi sợ tới mức một câu cũng không dám nói…

Những hình ảnh này cứ vụt chớp vụt tắt xẹt qua, làm trái tim hắn giống như bị lưỡi đao bén nhọn chậm rãi chém xuống, tất cả tịch mịch tích lũy cho tới nay đều lên đến đỉnh điểm, dồn dập tuôn trào, ép hắn thở không nổi.

Vì sao lại biến thành như vậy?

Vì sao lại không thể giống như người khác sống thoải mái tự tại, dung nhập xã hội, có một cuộc tình tuyệt vời, cùng đối phương tay trong tay, đối xử thật lòng, ôn nhu che chở. Buông hết thảy gánh nặng trong lòng, để tâm yêu một người, đồng thời cũng được người kia yêu?

Vì sao không thể giống như người ta, trời sinh còn có năng lực quan tâm đến người khác, chiếu cố người khác, vì người khác mà tự mình sốt sắng lo nghĩ?

Hắn nhớ tới bóng dáng Tiếu Thành, nhớ tới cậu ở đỉnh Thiên Đô mua cái đồng tâm khóa kia, nhớ tới cậu lúc rời đi thực bình thản, nhưng trong lòng rõ ràng là đã bị tổn thương…

Tính cách cực đoan tự mình chủ trương của hắn thực hết thuốc chữa, cứ thế làm thương tổn người khác thực sâu, rồi lại giống đứa nhỏ không hiểu chuyện, không biết cứu vãn thế nào.

Cậu là người bạn duy nhất cho tới nay của hắn, là chiếc cầu duy nhất thông với cuộc sống bên ngoài, cũng bị hắn bức đi rồi, trong lòng thế nhưng lại không thấy áy náy, ngược lại lại có một loại khoái cảm được giải thoát.

Hắn đối với chính mình như vậy thực cảm thấy tuyệt vọng.

Hắn biết rất rõ bản thân, không có tình cảm, chán ghét đám đông, có chứng tự kỷ khiết phích, đây là một loại bệnh nan y thời kì cuối.

Tuy nói chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không đúng, hắn thậm chí còn theo bản năng bồi dưỡng cô tuyệt của bản thân, nhưng hắn dù sao cũng không phải động vật máu lạnh.

Cô độc tuy rằng là kết cục hắn đã nhận định, cũng là mục đích cuối cùng của hắn, nhưng nếu không nếm thử một hồi thất tình lục dục điên đảo mà cứ thế chết đi, hắn thật sự có thể nhắm mắt, thật sự có thể không tiếc nuối gì sao?

Nhìn chằm chằm về phía xa, ***g ngực Bách Tiệm Ly cao thấp phập phồng, trong mắt dần dần chứa đầy nhiệt lệ…

Hắn từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo nghĩ tường đồng vách sắt mình dựng nên là bất khả xâm phạm, thế mà chỉ một tiếng ca tịch mịch mà bén nhọn đụng chạm lại làm nó vỡ tan tành.

Bởi vì rất tin tưởng vào số mệnh phải cô độc của mình, cho nên mới dứt khoát cắt đứt hết thảy mọi thứ có thể làm chính mình yếu đuối, cô đơn mà chết đi, chờ ngày ly biệt đó thật sự tiến đến, đau đớn sẽ không mãnh liệt như thế.

Hắn mờ mịt ló đầu ra ngoài cửa sổ, muốn tìm kiếm thân ảnh Tiếu Thành, nhưng người đã xa, biển cả mờ mịt, giữa hàng nghìn cánh buồm ngoài kia, đều không phải thứ hắn muốn kiếm tìm.

Thì ra, tâm hắn cũng sẽ đau.

Cùng kiên cường không quan hệ.

Cả kỳ nghỉ hè dài dằng dặc đúng như mình sở liệu, Tiếu Thành một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, hắn cũng không gọi điện thoại cho bất cứ ai.

Di động của hắn, chỉ có một dãy số.

Bách Tiệm Ly vài lần muốn đem xóa dãy số này, thậm chí thật sự xuống tay, nhưng khi được hỏi “Bạn có thực sự muốn xóa số điện thoại này không?”, lại chọn “Không”.

Vì thế, dãy số này vẫn còn lưu trữ.

Đảo mắt đã đến khai giảng, Bách Tiệm Ly cắt tóc ngắn, một thân nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện ở phòng ngủ.

Tất cả mọi người đều đang bận rộn, bên thì sửa sang lại giường, bên thì lớn tiếng nói chuyện điện thoại, bên thì cùng nhau đánh bài cắn hạt dưa…

Bách Tiệm Ly thu dọn đồ đạc của mình, leo lên g

iường, giống như mọi khi, mở một quyển sách ra nằm đọc.

Hết thảy đều không có gì thay đổi, nhưng có lẽ tất cả mọi thứ đều đang lặng lẽ đổi thay.

Sau khi học xong tiết luyện nghe tiếng Anh, Bách Tiệm Ly trở lại phòng, còn chưa kịp đẩy cửa ra, đã bị một bóng người đột nhiên nhảy ra đụng phải…

“A, đụng vào cậu sao? Có đau không?”

Bách Tiệm Ly ôm trán, ngẩng đầu, nụ cười ấm áp trước sau như một của Tiếu Thành liền hiện ra trước mắt.

“Không sao.”

Bách Tiệm Ly buông tay, tính cứ thế mà đi qua, lại bị Tiếu Thành một phen giữ chặt, “Chờ một chút, đừng lơ tôi vậy chứ.”

Bách Tiệm Ly dừng lại, có chút khó hiểu nhìn cậu.

Người làm lơ trước, hẳn là cậu ta đi.

Bất quá đây là hắn nên bị, đổi lại là hắn, cũng tuyệt đối sẽ không lại tiếp cận mình nữa.

Tiếu Thành vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Di động của tôi bị trộm rồi, làm tôi sốt ruột đến muốn điên đây. Đều là lỗi của tôi, chỉ lưu số của cậu vào mỗi di động, không ghi lại vào chỗ khác. Tôi còn gọi điện thoại hỏi hết mấy người quen biết, nhưng không ai có số của cậu, cho nên cả kỳ nghỉ hè không liên lạc với cậu được, tôi vốn đang muốn gọi cậu cùng đi Hải Nam chơi, kết quả chỉ có một mình tôi đi, chán muốn chết, nhanh đưa số điện thoại cho tôi…”

Nói xong, Tiếu Thành lấy di động mới mua ra, hấp tấp muốn lưu số của Bách Tiệm Ly vào.

Thì ra là mất điện thoại, cho nên mới không liên lạc với hắn.

Bách Tiệm Ly nhìn cậu chăm chú, thật lâu không nói nên lời.

“Nói mau a…”

Tiếu Thành đang bận thúc giục, chẳng mảy may phát hiện nội tâm hắn đang dao động, chờ lâu không thấy hắn phản ứng, cậu bèn giật lấy di động của hắn, “Bây giờ lưu số của tôi vào điện thoại cậu.”

“Này…” Bách Tiệm Ly muốn lấy lại di động, lại chậm một bước.

Tiếu Thành kéo xuống danh bạ, thoáng nhìn vào, nhất thời ngây ra như phỗng…

Danh bạ trống rỗng, chỉ có một tên – Tiếu Thành.

“Để tôi tự làm.” Bách Tiệm Ly đột nhiên cảm thấy mặt có chút nóng, một phen đoạt lại di động, đem số cũ của Tiếu Thành xóa đi.

Sau khi xóa xong ngẩng đầu lên, nhất thời cả người phát lạnh, da gà rơi đầy đất, chỉ thấy Tiếu Thành nhìn hắn chằm chằm, trong mắt bay ra vô số tim hồng, giống mấy cô gái mê đắm chớp a chớp, “Tiệm Ly… Danh bạ của cậu chỉ có một số… một số của tôi…”

Chịu kích thích quá lớn, cậu bắt đầu lặp lại lời vô nghĩa.

“Vậy thì sao?”

Bách Tiệm Ly lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt sau lớp kính lóe hàn quang.

“Ha ha… Sao lại… Chỉ có một số… Chỉ có một số của tôi…” Tiếu Thành bắt đầu nhếch miệng cười ngây ngô…

Bách Tiệm Ly thực hận không thể một chưởng đem cậu đánh bay.

“Tôi đi WC.” Rốt cuộc chịu không nổi vẻ mặt này của cậu, hắn xoay người bước đi.

“Tôi cũng muốn đi.” Tiếu Thành giống như con chó nhỏ đi theo phía sau hắn.

“Không được đi theo tôi…” Bách Tiệm Ty hướng cậu rống.

“Tại sao… Cửu biệt thắng tân hôn… Chồng yêu… Cậu không được không để ý tới tôi…” Tiếu Thành ôm lấy thắt lưng hắn không buông…

“Đi chết đi!”

Hai người giống hai đứa nhóc nháo thành một đoàn.

Lúc này, Bách Tiệm Ly rốt cuộc hiểu được, nếu trên đời này có người có thể đối với mình nhân nhượng vô hạn độ, dễ dàng tha thứ vô hạn độ, vô luận làm cái gì, nói cái gì cũng sẽ không để ý, luôn tâm tâm niệm niệm chính mình, thì người kia, không là Tiếu Thành thì sẽ không là ai khác.

Con thú đơn độc loạn bạo ẩn núp trong lòng hắn không thể chịu đựng được bất cứ người nào trên đời, cũng không bất luận kẻ nào có thể chịu được con thú này, chỉ trừ bỏ Tiếu Thành.

Chỉ cậu ta là có thể.

Tạ Ngôn cùng mấy người nữa bước vào phòng, vừa lúc nhìn thấy Tiếu Thành đem Bách Tiệm Ly áp đảo ở trên giường “chà đạp” đến “chà đạp” đi, hai người cười đùa dây dưa, làm một đám không khỏi há to miệng đến mức có thể nhét vào cả quả trứng.

Tiếu Thành không tính đi, chính là…

Người đang cùng cậu ta nháo cùng một chỗ, thật là Bách Tiệm Ly sao?

Tạ Ngôn lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy hai mắt đau nhói, không khỏi quay đầu bước đi.

“Lão Đại anh đi đâu vậy?” Diêu Kim Long vội vàng hỏi.

“Cậu quản cái rắm a!” Tạ Ngôn dữ tơn quăng lại một câu.

Diêu Kim Long tự dưng bị ăn mắng, có chút chả hiểu ra sao, chỉ có thể ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Kỳ thật so với trước kia, quan hệ giữa Tiếu Thành và Bách Tiệm Ly cũng không có thay đổi lớn nào. Tiếu Thành cố nhiên suốt ngày hễ rảnh liền bám dính lấy hắn, nhưng Bách Tiệm Ly vẫn là thản nhiên, tự cho mình là trung tâm, nếu có thể độc lai độc vãng, liền tuyệt không dính dáng tới người khác.

Chính là, ở trong mắt Tạ Ngôn, lại cảm thấy được biểu tình nhu hòa trên mặt hắn, hơn nữa thời điểm hắn cùng Tiếu Thành cùng một chỗ, cái loại cảm giác xa cách không thể tiếp cận kia đều bị nụ cười sáng lạn ấm áp như xuân phong của Tiếu Thành nhè nhẹ tháo bỏ…

Bộ dạng hắn vốn thực đoan chính, chính là biểu tình quá mức lạnh lùng, hiện tại buông lỏng ra, ánh mắt liền trở nên nhu hòa hơn, ở sau thấu kính như phát ra ánh sáng, có một phần gợi cảm cấm dục.

Tạ Ngôn thường xuyên bị hắn hấp dẫn như vậy, bất tri bất giác tầm mắt giằng co ở trên người hắn, chờ khi kinh hãi nhận ra, lại lần nữa chán ghét bản thân.

Bách Tiệm Ly hẳn là không ý thức được loại thay đổi này đi, rõ ràng là trở nên có tình cảm hơn, đây thực là một chuyện tốt, nhưng với Tạ Ngôn mà nói, lại tình nguyện hắn vẫn là Bách Tiệm Ly khó đến gần trước kia.

Trời vào thu, thời tiết trở nên lạnh lẽo.

Bọn con trai thường lười biếng tắm rửa, chỉ có Bách Tiệm Ly là ngoại lệ, mặc kệ thời tiết lạnh thế nào, hắn đều vẫn duy trì thói quen tắm rửa mỗi ngày. Buổi chiều ngủ thẳng đến ba, bốn giờ, sau đó như mọi khi hắn bưng chậu rửa mặt đi tới phòng tắm công cộng.

Vào lúc này phòng tắm thường không có một bóng người, hôm nay cũng vậy.

Đang lúc hắn đứng trước tủ đồ, bắt đầu cởi quần áo thì nghe tiếng cửa “phanh” một cái, Tạ Ngôn mặc đồ đá bóng, cả người đổ mồ hôi đầm đìa đi đến, xem ra là muốn tắm rửa sau khi chơi thể thao.

Bách Tiệm Ly liếc mắt nhìn anh, cũng không để ý, tháo xuống kính mắt, vây một cái khăn tắm màu trắng quanh bên hông rồi đi vào phòng tắm bên trong.

Xem anh như không khí.

Bộ dạng không coi ai ra gì này thật sự làm cho người ta hận đến nghiến răng, Tạ Ngôn cũng không biết chính mình bị làm sao, chỉ cảm thấy máu nóng ngùn ngụt bốc lên ngập não, đi nhanh vài bước, một phen kéo chặt cánh tay hắn, đem hắn đặt trên mặt tường men sứ lạnh lẽo.

Bách Tiệm Ly lấy làm kinh hãi, tuy rằng biểu tình giật mình sửng sốt cũng không mấy rõ ràng, “Tạ Ngôn, cậu làm sao vậy?” Ngữ điệu bình tĩnh không có nhiều bối rối.

“Cậu cùng Tiếu Thành ở Hoàng Sơn đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Ngôn nhìn thẳng hắn, sắc mặt ngưng trọng, hơi thở lại đột nhiên hỗn loạn.

Bách Tiệm Ly để lộ ra ngoài nhiều như vậy ở trước mắt anh, làm cho trái tim anh đập bịch bịch, toàn thân một trận nóng lên, lại một trận rét run…

Hai người tuy rằng cao ngang nhau, nhưng thân thể Tạ Ngôn so với hắn to lớn hơn, gần gũi kề sát, cơ hồ cả người hắn đều nằm trong vòng tay anh, hình thành một tư thế vô cùng mờ ám.

Anh quần áo chỉnh tề, hắn lại gần như lộ ra trọn vẹn, chỉ có một cái khăn tắm vây quanh hông, lộ ra thắt lưng mềm mại cùng cặp đùi thon dài.

Màu da hắn trời sinh trắng nõn, da thịt trên người so với trên mặt hơi đậm màu một chút, vừa khéo là màu ngà khỏe khoắn, nhẵn nhụi bóng loáng, toát ra hương vị tuổi trẻ, không biết là do sữa tắm hay do nước hoa, trên người hắn tự nhiên tản mát ra một loại hơi thở tươi mát, ngửi thấy vừa thoải mái lại sạch sẽ.

Tạ Ngôn bỗng cảm thấy một trận hoảng hốt.

Chỉ cần cúi đầu, hơi chút hướng về phía trước là có thể chạm vào đôi môi mềm mại nhạt màu kia của hắn.

Bách Tiệm Ly đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, “Chuyện của tôi và cậu ta không cần phải báo cáo với anh.”

Tạ Ngôn tỉnh táo lại, cười lạnh nói: “Các người khẳng định đã xảy ra cái gì, bằng không cậu sẽ không có thay đổi lớn như vậy.”

“Tôi vẫn là tôi, không có bất luận kẻ nào có thể thay đổi tôi, tôi cũng sẽ không vì bất cứ ai mà thay đổi.”

“Cậu cứ tiếp tục dối lòng đi, Bách Tiệm Ly, cậu thực nghĩ mình kiên cường như vậy sao?” Tạ Ngôn nhìn hắn, “Tiếu Thành đối với cậu mà nói là cái gì, tôi lại là cái gì?”

Anh vẫn luôn muốn hỏi, hiện tại, rốt cuộc cũng hỏi ra!

Biểu tình Bách Tiệm Ly rõ ràng có điểm nghi hoặc, trì độn của hắn, thật đúng là không phải một chút, “Tạ Ngôn, không nên hỏi tôi vấn đề ngu ngốc như vậy.”

Chê cười, trừ bỏ bạn cùng phòng bạn cùng học, còn có thể là cái gì?

“Cậu cảm thấy vấn đề này thực ngu ngốc?”

Tạ Ngôn cất tiếng cười to, từng bước tiến lại, đem hắn dồn ép giữa mình và vách tường, khóa chặt bốn phía, “Đừng giả vờ đứng đắn, cậu cùng Tiếu Thành rốt cuộc phát triển đến bước nào rồi? Có hôn môi không? Có an ủi nhau không, hay là cậu ta đã ôm cậu rồi?”

Ngọn lửa ghen tị hừng hực thiêu đốt trong lòng làm anh mất đi lý trí, bắt đầu quản không được miệng mình.

Bách Tiệm Ly hiển nhiên bị vấn đề này dọa sốc, sửng sốt nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ, khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, hắn theo bản năng vung qua một đấm, thật mạnh đánh vào khóe miệng Tạ Ngôn…

Tạ Ngôn bất ngờ không kịp phòng, thụt lùi hai bước mới đứng vững thân hình, khóe miệng đau rát, chắc chảy máu rồi đi, ra tay đủ ác! Anh lại không lấy tay lau.

“Không được dùng loại ý nghĩ xấu xa đó của cậu áp đặt vào tình bạn giữa chúng tôi!”

Bách Tiệm Ly lần đầu tiên cảm thấy tức giận không thể át chế, hắn chưa từng trải qua cảm xúc biến đổi mạnh mẽ thế này, xúc động muốn đánh người tràn ngập trong người, ***g ngực kịch liệt cao thấp phập phồng.

“Tình bạn? Ha…” Tạ Ngôn phát ra tiếng cười nhẹ chua xót mà trào phúng, “Bách Tiệm Ly, không cần nói cho tôi biết, các người vẫn là thuần khiết kiểu plato đi. Nam sinh tốt có thể trở thành huynh đệ, vì giúp bạn không tiếc cả mạng sống, nhưng tuyệt đối sẽ không là cái dạng giống như hai người, cậu xem ánh mắt cậu ta nhìn cậu, lại nhìn chính cậu mà xem, các người cái gì cần làm cũng sắp làm đi, đừng con mẹ nó ở đó ghê tởm tôi.”

“Đừng dùng cái đầu óc phế liệu của cậu áp đặt vào người khác, không cần bởi vì chính mình là dã thú, liền đem người khác cũng thành dã thú!”

Bách Tiệm Ly tức giận mắng, hầm hầm lách qua, một phen đẩy ra Tạ Ngôn, gom hết quần áo của mình đang treo tr

ên giá, ôm lấy rồi bước đi.

Hắn một giây cũng không muốn cùng Tạ Ngôn ở trong phòng tắm, vì thế cứ như vậy quấn khăn tắm bỏ về phòng mình…

Phòng ngủ cùng phòng tắm cách nhau một đoạn đường, dòng người tấp nập không ngừng, không ít người thấy tận mắt một bức “Mỹ nam nửa thân trần”, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng huýt sáo nhất thời vang lên liên tiếp.

Tiếu Thành đang vui vẻ đứng nói chuyện với mấy người dưới lầu, tới chỗ hứng chí liền cười đến xinh đẹp rạng ngời, hệt như ánh mặt trời sáng lạn, chợt thấy đối phương sắc mặt kịch biến, ngón tay run rẩy chỉ chỉ phía sau, cậu quay đầu vừa thấy, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra, vội vàng sợ hãi chạy tới, “Tiệm Ly Tiệm Ly… Cậu làm sao vậy…”

Bách Tiệm Ly cũng không để ý đến cậu, một cước đá văng ra cửa phòng, đem quần áo của mình ném xuống.

Trong phòng cũng không có người khác, Tiếu Thành thật cẩn thận đến gần hắn, “Tiệm Ly, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại thành cái dạng này? Là vừa từ phòng tắm đi ra à? Aiiii… dáng người tốt như vậy đều bị người ta xem hết nha…”

Nghĩ lại màn vừa rồi, cậu còn đang kích động đến đấm ngực dậm chân.

Bách Tiệm Ly một phen túm áo cậu, sắc mặt xanh mét, trừng mắt, “Họ Tiếu kia, thành thật cho tôi biết, nhìn thấy tối, cậu có muốn hôn tôi ôm tôi sờ tôi không?”

“A?”

Tiếu Thành mở lớn miệng thành hình chữ O trông thật buồn cười.

“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!”

“Ờ thì… Tôi thừa nhận tôi đúng là thực thích cậu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu cũng rất thưởng thức, cùng cậu một chỗ cũng thực thoải mái thực tự nhiên, bất quá hôn môi ôm ấp… Tôi thật sự cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới…” Tiếu Thành ngượng ngùng sờ sờ tóc.

“Cậu tốt nhất là đừng nghĩ tới, nếu không tôi liền đập cậu một trận!” Bách Tiệm Ly từng chữ từng chữ rành mạch nói, biểu tình còn thực khủng bố.

“Cậu bị cái gì kích động à?” Tiếu Thành đầu đầy mồ hôi lạnh nhìn hắn.

“Không có gì.”

Bách Tiệm Ly buông cậu ra, chậm rãi mặc quần áo vào.

Hoàn hảo, cũng không phải tất cả mọi người đều giống Tạ Ngôn, ít nhất Tiếu Thành sẽ không giống.
Bình Luận (0)
Comment