Độc Hành Thú

Chương 5

“Thời gian là vĩnh hằng sao? Không gian là vô hạn sao?”

Từng ngày nhìn như bình lặng trôi qua, kì thực lại hệt tằm ăn rỗi vùn vụt lướt đi.

Nháy mắt Bách Tiệm Ly đã lên năm tư, đầu học kỳ còn không có cảm giác gì, nhưng càng về sau lại càng phải đối mặt với áp lực tốt nghiệp.

Mỗi người bắt đầu công việc lu bù cả lên, vội vàng chọn đề tài luận văn, vội vàng thi tiếng Anh cấp bốn, vội vàng liên hệ nơi thực tập, vì tương lai sau này mà dọn đường kỹ lưỡng.

Công ty Bách Tiệm Ty thực tập đã sớm xác định, là một công ty phát triển điện tử mới nổi lên.

Chỗ này là do hắn tìm được trên thông báo tuyển dụng dành cho sinh viên tốt nghiệp, thực may mắn, ông chủ là người rất phóng khoáng, lập tức đáp ứng có thể cấp nơi thực tập cho bốn người, vì thế Bách Tiệm Ly lại đề cử Tiếu Thành, Diêu Kim Long và Trương Lợi Quần.

Tạ Ngôn và Tiền Tiến cũng từ sớm liên hệ tốt nơi thực tập, nhưng Tiền Tiến bởi vì tiếng Anh bị rớt hai lần, nên hiện tại đầu cột mảnh vải, ngày đêm khổ luyện tiếng Anh, nếu không thực có khả năng không nhận được bằng.

Từ sau sự kiện phòng tắm, Bách Tiệm Ly cũng rất ít khi cùng Tạ Ngôn nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên tầm mắt đối nhau, cũng lập tức tránh đi.

Song hắn vẫn có cảm giác hai đạo ánh mắt trầm mặc mà nóng cháy thỉnh thoảng ngưng tụ trên người mình, nhưng khi hắn quay đầu tìm kiếm lại không thấy gì.

Thẳng thắn mà nói, Bách Tiệm Ly cũng không chán ghét ánh mắt như vậy, hắn chỉ là không thể chịu được mình bị người khác lung tung phỏng đoán.

Đang trong không khí khẩn trương lại chờ mong, ngày bảo vệ luận văn tốt nghiệp rất nhanh tiến đến.

Bởi vì đều là các giáo viên quen thuộc nên cũng thực nhẹ nhàng nhất nhất thông qua, toàn bộ thành viên trong phòng cũng không có ai gặp chuyện gì quá khó khăn, đều tu thành “Chính quả”.

Sau khi kết thúc buổi bảo vệ luận văn, cả phòng kéo đến quán ăn gần trường học ăn một bữa, trừ Tiếu Thành. Cha cậu nằm viện phẫu thuật sỏi mật, Tiếu Thành phải vào bệnh viện cùng mẹ chăm sóc ông, bởi vậy không thể tham gia.

Sức ăn cùng tửu lượng của năm đại nam sinh thực kinh người, một bàn tràn ngập đồ ăn, vừa dọn lên liền gió cuốn mây tan, một bên uống rượu, một bên chơi đoán số, như châu chấu quá cảnh, bàn ăn thoáng cái sạch sẽ.

Tới mười hai giờ khuya, tất cả mọi người đều uống đến say mèm, một đám ngã trái ngã phải, chỉ có Bách Tiệm Ly vẫn thanh tỉnh như cũ. Kỳ thật hắn cũng uống không ít, chính là tửu lượng cao, giống cái hang không đáy, uống thế nào cũng không say.

Diêu Kim Long ngồi bên cạnh Bách Tiệm Ly, uống đến ánh mắt mơ màng, miệng toàn mùi rượu, cả người nghiêng hẳn về phía Bách Tiệm Ly, vẻ mặt buồn thảm nói: “Chồng trước… Tôi làm sai cái gì… Cậu sao lại bỏ tôi a…”

Xem ra cậu ta đối với chuyện bị bỏ lúc trước vẫn canh cánh trong lòng.

Bách Tiệm Ly dở khóc dở cười, “Tôi cũng không muốn bỏ cậu, là toàn bộ phòng thay tôi làm chủ, cậu muốn trách thì trách mọi người, đừng đến trách tôi.”

“Nhưng mà cậu đã đồng ý đấy thôi…” Diêu Kim Long ôm lấy thắt lưng hắn, cả người giống như keo dính bám chặt trên người hắn.

Bách Tiệm Ly cười khổ vỗ vỗ bờ vai cậu, dỗ dành, “Được rồi được rồi, là tôi không đúng, là tôi phụ lòng cậu, đợi lát nữa mua kem cho cậu ăn, vậy được rồi đi.”

“Vậy cũng còn được.”

Diêu Kim Long chảy nước miếng thì thầm, đột cảm thấy người nhẹ hẫng, cả người tựa hồ bị xách lên, vừa quay đầu lại, đối diện là hai mắt che kín tơ máu của Tạ Ngôn…

Tức giận đang định gào lên lập tức bị chặn ở cổ họng, Diêu Kim Long ngượng ngùng cười nói: “Lão Đại… Hắc hắc hắc…”

“Bách Tiệm Ly cũng không phải của cậu.” Tạ Ngôn xem chừng cũng uống say mèm, biểu tình bướng bỉnh liều lĩnh, trong mắt tiêu điểm không ngừng dao động.

Anh lảo đảo đứng dậy, một phen cầm lấy hai bình rượu ngũ lương đang bày trên bàn, “Rầm” một tiếng đặt trước mặt Diêu Kim Long, “Có gan thi uống với tôi, cậu thắng hắn về cậu, tôi thắng hắn về tôi!” Dứt lời, anh chỉ về phía Bách Tiệm Ly…

Bách Tiệm Ly ngẩn ra, không rõ Tạ Ngôn rốt cuộc bị làm sao, cư nhiên vì mình mà cùng người khác thi uống rượu, còn nói đến mờ ám như thế.

Rõ ràng từ sau lần kia, anh ta liền tránh mình như tránh tà.

“Được, uống thì uống, lão tử phụng bồi đến cùng!”

Nếu lúc bình thường, Diêu Kim Long nào dám đi sờ mông lão hổ, nhưng hôm nay cậu thật sự là say túy lúy, say đến mức đem lão hổ trở thành mèo bệnh, vẻ mặt hào hùng đáp ứng.

“Cố lên, Diêu Kim Long!”

Hai người bên cạnh uống đến xiêu xiêu vẹo vẹo vỗ bàn, dùng sức châm ngòi thổi gió.

Tạ Ngôn hừ một tiếng, mở nắp chai, đem một bình đưa Diêu Kim Long, nói câu “Bắt đầu”, liền cứ thế rót rượu vào cổ họng mình.

“Này…”

Bách Tiệm Ly căn bản không kịp ngăn cản, hai người liền thấy chết không sờn liều mạng uống.

Diêu Kim Long uống một nửa thì chịu không nổi, há miệng muốn nôn, Trương Lợi Quần thấy tình thế không ổn, vội vàng đỡ cậu dậy, mới đưa đến cửa, Diêu Kim Long đã ôm cổ bắt đầu nôn lại nôn…

Tạ Ngôn sau khi đem một chai rượu trắng độ tinh khiết cao rót vào bụng, quẹt miệng rồi ngồi mạnh xuống, sắc mặt xanh mét, ***g ngực cao thấp phập phồng.

“Cậu có khỏe không?” Bách Tiệm Ly nhịn không được hỏi.

Tạ Ngôn đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, biến sắc, nhanh chân hướng toilet phóng đi, Bách Tiệm Ly nhịn không được chạy theo…

Âm thanh nôn mửa kịch liệt vang vọng cả toilet.

Tạ Ngôn bám vào thành bồn cầu, nôn đến thiên hôn địa ám.

Tuy nói này hoàn toàn là anh ta tự tìm, nhưng thấy anh đỏ mặt tía tai, vừa nôn vừa ho, bộ dáng tức giận hít thở không thông, Bách Tiệm Ly cảm thấy thực đáng thương, do dự một chút liền đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng anh…

Nôn ra cả mật xanh mật vàng Tạ Ngôn mới cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn khó chịu của mình bình phục một chút, vì thế loạng choạng đứng lên…

“Cẩn thận.”

Bởi vì ngồi chồm hổm một thời gian dài, nhất thời mắt hoa cả lên. Cả người đứng thẳng không xong, may mắn được Bách Tiệm Ly đỡ lấy.

“Cám ơn.”

Tạ Ngôn không cự tuyệt giúp đỡ của hắn, đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch khuôn mặt sung huyết quá độ của mình.

Dạ dày truyền đến từng đợt nóng cháy, khó chịu đến mức cả người anh đổ đầy mồ hôi.

Bách Tiệm Ly tựa ở bên cạnh, đột nhiên mở miệng, “Cậu không cần thiết vì tôi mà thi uống với người khác như vậy đi.”

Tạ Ngôn ngẩng đầu, diện vô biểu tình nhìn hắn, kéo lấy một miếng khăn giấy lau mặt, rồi lại cẩn thận lau sạch bọt nước trên tay.

Toilet một mảnh yên tĩnh, vòi nước khóa không kỹ, từng giọt từng giọt đọng lại trên miệng vòi, không tiếng động rơi xuống…

Tạ Ngôn chăm chú nhìn giọt nước trong suốt, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Bách Tiệm Ly và Tiếu Thành, cả hai người đều là con thú non thuần khiết, hoặc là nói, quá trì độn thế nên hoàn toàn không nhận ra được sự khác biệt giữa tình bạn và tình yêu. Không giống anh, dục vọng ở sâu trong nội tâm, có trực giác như dã thú.

Bách Tiệm Ly biết anh nói đến chuyện gì, nhàn nhạt cười, “Quên đi, tôi đã quên từ lâu rồi.”

Gần tới ngày tốt nghiệp, khúc hát chia tay khẽ vang, bất quá là còn trẻ hết sức lông bông, nhất thời xúc động nói không suy nghĩ, có cái gì phải ghi hận đâu?

Qua hôm nay mọi người đều có tương lai riêng.

Từ nay về sau là người qua đường.

Mười năm sau, ngay cả gặp lại, nét mặt phong trần, lại có mấy người có thể nhận ra nhau?

“Sau khi tốt nghiệp cậu tính làm gì?” Tạ Ngôn mở miệng hỏi.

“Người quen bảo tôi đến công ty chú ấy hỗ trợ, là một công ty quốc tế mậu dịch cỡ trung. Nghe nói cậu nhận được thư mời từ công ty con của Siemens? Chúc mừng cậu, đây là công ty nổi tiếng toàn cầu nha.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói.

“Tiếu Thành thì sao?” Tạ Ngôn lại hỏi.

“Không biết, cậu ta hẳn là ở lại thành phố đi.”

“Cậu không biết?” Tạ Ngôn thực kinh ngạc, quan hệ bạn bè tốt như vậy, cư nhiên không biết đối phương đi đâu?

“Tôi chưa bao giờ hỏi cậu ta.” Bách Tiệm Ly nhàn nhạt đáp.

“Cậu thật sự là lạnh lùng, phiền Tiếu Thành lúc nào cũng dung túng cậu.” Tạ Ngôn không phải không có châm chọc nhìn hắn, “Cậu đã từng quan tâm đến ai? Lại để ý đến ai rồi?”

“Cậu nói rất đúng. Tôi là người theo chủ nghĩa cực đoan, trời s

inh lạnh bạc ích kỷ lạnh lùng.” Bách Tiệm Ly thản nhiên thừa nhận, đôi mắt đằng sau thấu kính thê lương an tĩnh, “Trừ phi người khác trước đối tôi trả giá một trăm phần, bằng không, tôi tuyệt không đối người khác trả giá một phần. Cùng người như tôi làm bằng hữu không có gì hay, Tạ Ngôn, cậu hẳn là biết rõ.”

Tiếu Thành chính là ví dụ tốt nhất.

Cậu ta trước đối hắn trả giá một trăm phần, tốt đến mức ngay cả hắn cũng không thể không cảm động, cho nên hắn rốt cuộc mới mở lòng tiếp nhận cậu ta.

Nhân sinh chính là tàn khốc như vậy.

Muốn được yêu sao? Muốn yêu đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, liều lĩnh đồng sinh cộng tử sao? Muốn giống như tiểu thuyết phim ảnh, yêu đến thuần túy mãnh liệt cả đời chấp nhất sao?

Có thể, nhưng cậu trước hết phải trả giá!

Trước hết khăng khăng một mực dứt bỏ hết thảy, đối hắn ôn nhu che chở toàn thân toàn tâm kính dâng, làm cho hắn cảm thấy vạn nhất bỏ qua cậu, chính là sai lầm không thể tha thứ đời này của hắn, trừ cậu ra, sẽ chẳng tìm được người nào tốt hơn nữa, sẽ không sợ cậu muốn hắn hồi báo trọn vẹn tình yêu của cậu.

Nhưng liệu có ai làm được như vậy?

Con người thời nay, người nào người nấy đều khôn ngoan, ai mà không bo bo giữ mình, ai mà không xem mình là trung tâm, vì tư lợi chỉ biết ôm cây đợi thỏ, chờ tình yêu từ trên trời giáng xuống, lại có ai ngu ngốc chủ động đem tình yêu của mình đặt lên tế đàn, để lửa nóng thiêu rụi, khiến thân tâm thống khổ?

Vạn nhất sau khi giao ra hết thảy, chỉ đổi lấy cái giỏ mây múc nước, không phải công dã tràng sao?

Kỳ thật người giống Bách Tiệm Ly cũng không hiếm thấy, ngược lại người như Tiếu Thành mới chính là vật báu hiếm thấy. Đương nhiên, giữa bọn họ chỉ có tình bạn, không phải tình yêu.

“Đúng vậy, tôi biết, tôi đương nhiên biết…”

Tạ Ngôn cười khổ, cảm giác say từ dạ dày lại một lần nữa trào lên, “Tôi chỉ là không cam lòng, rõ ràng là tôi đến trước, nhưng vì sao lại là cậu ta?”

“Bởi vì trên đời này không ai có thể chịu nổi tôi, chỉ có cậu ta.”

“Cậu không thử làm sao biết được? Nói không chừng tôi cũng có thể!” Tạ Ngôn lớn tiếng phản bác.

“Không có khả năng! Tính cách của cậu rất cao ngạo, không có khả năng chịu được bất luận kẻ nào.” Bách Tiệm Ly lắc đầu.

“Tiếu Thành cũng thực kiêu ngạo a, tuy rằng cậu ta ở trước mặt cậu ngoan ngoãn phục tùng, nhưng trên thực tế, cao ngạo của cậu ta so với tôi cũng không ít đâu.”

“Đó là bởi vì cậu cũng không hiểu rõ cậu ấy. Ở mặt ngoài cậu ta đích xác có một phần ngạo khí, nhưng bên trong cậu ta lại là một người vô cùng ôn nhu thiện lương.”

“Cậu dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy?”

Tạ Ngôn nhịn không được trở nên kích động. Một phen chặt chẽ bắt lấy tay hắn, “Bách Tiệm Ly, tôi một mực nghĩ, nếu ngày hôm đó… Ngày hôm đó là tôi và cậu cùng đi Hoàng Sơn, mà không phải Tiếu Thành, sự tình sẽ biến thành thế nào?”

Bách Tiệm Ly trầm mặc…

Lực tay Tạ Ngôn rất lớn, nhiệt độ nóng rực làm hắn có cảm giác bỏng rát, hắn vốn định giãy ra, nhưng nhìn thấy đôi mắt anh tràn ngập thống khổ, rốt cuộc vẫn là không động đậy.

“Tạ Ngôn, nhân sinh không có ‘nếu’, cậu là cậu, Tiếu Thành là Tiếu Thành.”

“Bách Tiệm Ly, cậu hay dùng một câu đơn giản như vậy, đem tôi toàn bộ phủ định sao?” Thanh âm Tạ Ngôn trở nên nghẹn ngào…

“Thực xin lỗi.”

Bách Tiệm Ly khàn giọng nói, lòng co rút đau đớn.

Người trì độn như hắn, đến bây giờ cũng không thể nào không rõ tình cảm Tạ Ngôn đối với mình.

Khó trách cậu ta từ trước đến nay đối chọi với mình gay gắt, khó trách cậu ta đối với việc mình và Tiếu Thành cùng đi Hoàng Sơn phản ứng lớn như vậy, khó trách cậu ta ở phòng tắm nói những lời kia… Hiện tại nghĩ đến, tất cả đều có thể giải thích.

Hắn cũng không chán ghét tình cảm đồng tính, đối với việc Tạ Ngôn thích mình cũng không có thành kiến gì, hắn chính là không thể tiếp nhận.

Cũng không phải bởi vì Tạ Ngôn, mà là bởi vì chính hắn.

Nếu hôm nay người hướng hắn bày tỏ không phải Tạ Ngôn mà là Tiếu Thành, hắn cũng sẽ nói ba chữ “Thực xin lỗi” này. Nhưng hắn biết, Tiếu Thành tuyệt đối sẽ không làm vậy, cậu ta đối với hắn, cũng không có loại dục vọng giống Tạ Ngôn.

Tâm tình như vậy, Tạ Ngôn sao có thể hiểu?

Ai cũng không thể hiểu.

Có khi ngay cả chính hắn cũng không thể lý giải, chính là hắn phải làm như vậy. Cũng chỉ có thể làm như vậy!

Hắn rất tin tưởng vào sự ly biệt trên đời này.

Chỉ có trước nhắm hai mắt, mới có thể tránh khỏi rắc rối thống khổ chỉ có nói lời từ biệt trước, mới có thể không tiến đến điểm cuối cùng là chia lìa thương tổn chỉ có vứt bỏ hết thảy, mới có thể yên ả mà sống sót.

Yêu và được yêu, đối hắn mà nói, đều là quá mức nặng nề và thương tổn.

Hắn đã quen cuộc sống một người rồi.

“Tôi không cần cậu giả mù sa mưa!”

Tạ Ngôn quát, một phen đẩy hắn ra, hướng ra ngoài đi vài bước, bỗng nhiên dừng lại, hai đấm nắm chặt lại buông ra, tựa hồ tâm lý đang giãy dụa kịch liệt, sau đó mạnh xoay người, hướng hắn đi tới…

Không đợi Bách Tiệm Ly phục hồi lại tinh thần, bờ môi của hắn liền xẹt qua một mạt xúc cảm ướt át.

Không có cường ngạnh xâm phạm, không có dã man đoạt lấy, nụ hôn này, nhẹ đến mức không giống thật, như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào rồi rời đi.

“Cút đi, đừng để tôi trông thấy cậu nữa!”

Tạ Ngôn buông hắn ra, quay đầu rời đi.

Lúc này đây, anh không quay đầu lại nữa.

Bách Tiệm Ly vẫn đứng lặng ở toilet yên tĩnh, nghe tiếng bước chân dần dần rời xa, sau đó, hắn ngẩng đầu…

Ánh sáng trắng phát ra từ đèn huỳnh quang sáng quắc đâm vào làm hai mắt hắn đau nhức, hắn gắt gao nhắm mắt lại, cảm thụ một mảnh lướt qua hai gò má lạnh lẽo…

Ẩm ướt nóng hổi…

Rõ ràng đã làm vô số lần kiến thiết tâm lý, ba lần bảy lượt nhắc nhở mình phải kiên cường, nhất định phải kiên cường, chỉ có kiên cường cực đoan mới có thể gánh được sức nặng của cuộc đời cô độc này, nhưng vì cái gì, ngay khi giờ khắc này chân chính đến, trái tim lại giống ngừng đập đau đớn không chịu nổi?

Nội tâm quặn đau, còn có day dứt thật sâu sắc.

Nhưng mà, đối với loại yêu này, hắn đã mất hết sức lực rồi.

Nửa năm sau.

Trung tâm thành phố N, tòa nhà Hoàn Vũ.

Vào lúc tan tầm, cửa thang máy tòa nhà vừa mở, dòng người liền tràn ra ngoài, tản ra khắp mọi hướng.

Tòa nhà Hoàn Vũ là tòa văn phòng cao cấp nằm trên đoạn đường hoàng kim ở trung tâm thành phố, người quen của Bách Tiệm Ly ở tầng chín thuê năm văn phòng, chủ yếu làm mậu dịch, kinh doanh mặc dù không thực hưng thịnh, nhưng là không có trở ngại.

Tốt nghiệp đã được một khoảng thời gian, Bách Tiệm Ly đã quen mỗi ngày âu phục gọn gàng, giày da bóng loáng, gặp người tất mỉm cười, qua lại như con thoi giữa công ty và nhà.

Cuộc sống đại học ngây ngô, hiện tại hồi tưởng, giống như một giấc mộng.

Trong lòng không có nửa điểm hoài niệm hay cảm giác lưu luyến, cho dù đoạn ngày tháng kia có rất nhiều hình ảnh ấm áp đủ để trân quý cả đời.

Đối với Bách Tiệm Ly mà nói, này chính là vô số trạm dừng của cuộc đời, đã đi qua, đó là quá khứ.

Mà hết thảy quá khứ, đều bị bỏ lại phía sau.

Hắn trời sinh không có năng lực quay đầu lại.

Trừ bỏ Tiếu Thành, hắn không cùng người bạn cùng phòng nào duy trì liên lạc, chỉ nghe nói trừ bỏ Tiền Tiến còn ở tại thành phố, bọn người Diêu Kim Long đều làm việc nơi đất khách.

Bọn họ bình thủy tương phùng, gặp nhau ngay tại thời điểm thanh xuân nhất của cuộc đời, sau đó, lại bị dòng chảy xung quanh ly tán.

Từ sau đêm hôm đó, Tạ Ngôn biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Nghe nói, anh từ chối lời mời lương cao từ công ty chi nhánh của Siemens, một mình đi Thượng Hải kiếm sống.

Chợt nghe nói đến, tim Bách Tiệm Ly đột nhiên co rút đau đớn.

Cậu ta hẳn là không phải vì mình mới đột nhiên làm như vậy đi, nhưng trực giác trong lòng lại nói cho hắn, chuyện này, tám chín phần mười là có liên quan đến hắn.

Hắn không muốn phỏng đoán vô nghĩa, cũng kêu chính mình đừng đa tâm, nhưng mỗi khi nhớ tới đêm kia, tim hắn tựa như bị cái gì nắm chặt, từng đợt co rút lại.

Chuyện này, hắn chưa từng nói với ai, kể cả Tiếu Thành.

Đi ra khỏi tòa nhà Hoàn Vũ, Bách Tiệm Ly nhìn thấy thân ảnh cao lớn đứng lặng hồi lâu.

Đối phương nhãn lực so với hắn tốt hơn, lúc hắn còn chưa nhận ra, liền lập tức vẫy tay chạy tới, “Tiệm Ly, rốt cuộc đợi được cậu tan tầm.”

“Tôi đã nói với cậu rồi, không cần lại đây sớm như vậy.” Bách Tiệm Ly thở dài, nhìn thấy người đàn ông trước mắt này thế nào cũng nói không được.

Giống như hắn, Tiếu Thành mặc âu phục đi giày da, mái tóc ngắn được vuốt keo thẳng thớm trông chín chắn hơn, ngũ quan tuấn lãng, ánh mắt tự tin ấm áp, nhìn qua tựa như một vị phần tử tinh anh rong ruổi thương giới.

Cha mẹ Tiếu Thành là nhân vật rất có vị thế trong thành phố này, sau khi Tiếu Thành tốt nghiệp, liền lập tức sắp xếp cho cậu vào thị trường chứng khoán lớn nhất thành phố – chứng khoán Thiên Hải, hơn nữa chính cậu cố gắng, ngắn ngủi nửa năm, cũng đã làm được rất tốt, khiến cấp trên đánh giá rất cao, tiền đồ vô lượng.

“Hôm nay cứ nhất định kéo tôi đi ăn cơm, cậu rốt cuộc có ý đồ gì?” Bách Tiệm Ly liếc nhìn cậu.

“Đúng vậy, tôi đối với cậu có rất nhiều ý đồ không thể cho ai biết nha, như thế nào, cậu đi hay là không đi?” Tiếu Thành cười nhìn hắn.

“Đi, điều kiện tiên quyết là… Cậu mời khách.”

“Tuyệt đối không thành vấn đề!”

Tiếu Thành cười lớn ôm chầm bả vai Bách Tiệm Ly, lôi hắn đi.

Bách Tiệm Ly thực ngoài ý muốn, nơi Tiếu Thành dẫn hắn đến, thế nhưng không phải nhà hàng hay khách sạn, mà là căn hộ của cậu ta.

“Họ Tiếu kia, cậu gần đây có phải nghèo rớt mùng tơi hay không? Nếu đúng vậy liền sớm nói, không cần keo kiệt như vậy.”

Đây là lần đầu tiên Bách Tiệm Ly đến nhà Tiếu Thành, khó tránh khỏi có chút tò mò.

Căn hộ ba phòng một sảnh, gần ba mươi mét vuông, trang hoàng thập phần tinh mỹ ấm áp, thu dọn sáng sủa sạch sẽ, cơ hồ tìm không thấy một hạt bụi.

“Cậu ở một mình sao?” Bách Tiệm Ly hỏi.

“Ừ, có đôi khi ba mẹ ngẫu nhiên lại đây một chút, bất quá bọn họ phần lớn ở bên hoa viên Hương Giang, cậu ngồi đi, cứ tự nhiên xem như nhà mình.”

Tiếu Thành cởi tây trang, tháo cà vạt, cởi nút áo, làm một bộ rất có khí thế.

“Cậu làm gì vậy?” Bách Tiệm Ly nhìn động tác hùng hồn của cậu có chút buồn cười.

“Cậu không cần phải xen vào. Cho tôi b

ốn mươi phút, tôi sẽ biến ra một bàn đồ ăn cho cậu.” Tiếu Thành đeo tạp dề có in hình gấu trúc, đi vào bếp, mở khóa gas.

Đây là lần đầu tiên Bách Tiệm Ly thấy Tiếu Thành xuống bếp nấu ăn, có cảm giác rất mới mẻ, vì thế đứng tựa một bên nhìn cậu vội vã bận rộn.

Động tác thái rau của cậu ta có vẻ thực chuyên nghiệp, ít nhất lừa tên ngốc nấu nướng như hắn, là dư dả.

“Cậu thật sự nấu được hả? Đồ ăn làm xong có ăn được không? Sẽ không bị độc chết chứ?”

Liên tiếp ba câu hỏi, Tiếu Thành mất hứng, trợn mắt trừng hắn, “Nói cái gì! Bách Tiệm Ly cậu rốt cuộc còn muốn nếm đồ ăn tôi nấu không hả?”

“Được rồi được rồi, mời cậu tự do phát huy.” Bách Tiệm Ly giơ lên hai tay.

“Nơi này nhiều khói dầu, sẽ ảm vào người cậu đó, đi ra ngoài xem TV đi, tôi xong ngay đây.” Tiếu Thành đẩy hắn ra ngoài, đem vách ngăn thủy tinh thiết kế theo phong cách Nhật Bản kéo lại.

Bách Tiệm Ly đạm đạm cười, đi đến ban công ngoài phòng khách.

Đúng là thời điểm dùng cơm tối, hoàng hôn lười biếng thay thế sự kiêu ngạo của ban ngày, trong không khí tràn ngập mùi vị đồ ăn không biết từ chỗ nào truyền đến, phía trước mấy khu căn hộ san sát nhau, sao chi chít trên bầu trời, dưới ngọn đèn dịu nhẹ, mơ hồ có thể thấy hình ảnh cả nhà quây quần dùng cơm tối.

Đây là cuộc sống hạnh phúc bình thường đi.

Bách Tiệm Ly hít một hơi thật sâu, nhớ tới “nhà” mình, nơi khuyết thiếu nghiêm trọng tình người kia.

Từ lúc còn nhỏ, hắn đã rất ít khi thấy cảnh cả nhà đoàn tụ.

Cha mẹ đều là bận làm ăn, cũng không ở chung với nhau nhiều, cả hai đều có công việc riêng, quanh năm suốt tháng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Hắn còn nhỏ xíu đã bị ném cho bà ngoại, thẳng đến khi vào trung học mới được mẹ đón về, bắt đầu cuộc sống chung, người một nhà mà xa cách giống như người xa lạ.

Bách Tiệm Ly tin cha mẹ vẫn là để ý đến mình, dù sao hắn cũng là cốt nhục duy nhất của bọn họ. Chỉ là bọn họ quá mức qua loa, lại bận quá, căn bản không rảnh chăm sóc hắn, cho dù sống chung với nhau, trên người bọn họ cũng chưa từng có ý thức mình thân là cha mẹ, phải biểu đạt tình cảm của mình với con cái.

Đối bọn họ mà nói, chăm sóc trẻ con giống như trồng cây, chỉ cần đúng giờ tưới nước, cấp chút tiền tiêu vặt là xong, bọn họ chưa bao giờ ý thức được, còn cần phải thường xuyên trò chuyện với cái cây đó, hoặc ít nhất là nghe nó trò chuyện.

Trong từ điển của cha mẹ, trừ bỏ làm việc kiếm tiền, thì chẳng có loại tình cảm gì khác. Mặc kệ làm cái gì, đạt được thành tích thế nào, đều không có người ủng hộ, càng đừng nói cổ vũ. Thậm chí có đôi khi, cha mẹ chống đỡ hết nổi, còn có thể thỉnh thoảng đối hắn châm chọc khiêu khích, tuy rằng đều là những cử chỉ vô ý, nhưng đối với đứa nhỏ như hắn mà nói, hậu quả tạo thành chính là tính cách bị phá hủy.

Từ nhỏ đến lớn, Bách Tiệm Ly duy nhất học được chính là, làm việc gì cũng chỉ dựa vào chính mình, không trông cậy vào người khác, trên đời này không có ai có thể đến giúp mình, trừ bỏ bản thân mình.

Hắn đến nay vẫn luôn nhớ rõ sinh nhật năm mười sáu tuổi của mình kia.

Ngày đó, trong nhà người nào cũng không có, cả cha mẹ cũng không ở. Hắn không mua bánh sinh nhật, chỉ là dùng kỹ năng nấu nướng vụng về của mình, tự mình làm một bàn tràn ngập đồ ăn, trông ngóng tiếng chuông cửa vang lên, nhưng mà đợi cho tới đêm khuya, cũng không có người nào đến nhấn.

Căn phòng tối như mực, yên lặng đến mức làm người ta càng ngồi càng cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến độ cả người cơ hồ đông lại thành khối băng.

Vào lúc đó, chỉ cần có người, là ai cũng được, không cần nhớ rõ sinh nhật của hắn, chỉ cần cùng hắn trò chuyện, tâm sự, có lẽ hắn sẽ không biến thành như bây giờ, nhưng là không có, một người cũng không có.

Những chuyện như hôm đó nhiều không kể hết, nhìn như đều là việc nhỏ như hạt đậu, không đáng nhắc tới, nhưng là nhiều việc nhỏ như thế gộp lại, mới từng chút từng chút hình thành tính cách của một người.

Gia đình hờ hững cùng khả năng biểu đạt tình cảm ở mức 0 của cha mẹ, tháng ngày tích lũy toàn bộ trên người hắn, quyết định vận mệnh cả đời của Bách Tiệm Ly.

Hắn không có khát khao về một gia đình ấm áp, đối với hạnh phúc cuộc sống không có ảo tưởng, đối với loại tình yêu như truyện cổ tích gì đó, tuy rằng tin tưởng nó tồn tại, nhưng lại không bao giờ nghĩ rằng thật sự có thể phát sinh trên người mình.

Tính độc lập cùng kiên cường được bồi dưỡng từ nhỏ hình thành lỗi nặng trong thế giới của hắn, làm cho hắn không thể chịu đựng được bất luận kẻ nào tham gia vào sinh mệnh của hắn.

Là số mệnh kiếp này đã định sao?

Nhìn chăm chú quang cảnh phía xa, hắn lạnh nhạt mà bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment