Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 80

“Đại tẩu?” Lý Thụy Nhiên không quên sự tình Đại ca mất trí nhớ ngày hôm nay, nên sau khi Lý Mặc Nhiên để hắn rời khỏi, hắn vẫn có chút do dự gọi Bạch Tiểu Mễ, lúc này lại càng không dám gọi tên nàng.

“Không có việc gì, tên khốn này khôi phục trí nhớ, Tiểu Tam ngươi cứ trở về nghỉ ngơi đi!” Bạch Tiểu Mễ trừng mắt nhìn khuôn mặt thật thà phúc hậu của người nào đó, rồi lại dùng mặt lạnh nhìn đại gia gấu, nếu khôi phục trí nhớ, Bạch Tiểu Mễ tự nhiên không sợ hắn, hắn như thế nào đối với nàng, Bạch Tiểu Mễ vô cùng rõ ràng.

Trình độ sủng ái của người này không phải bình thường, so với nữ nhi ruột thịt chỉ có hơn, đương nhiên hắn không có nữ nhi.

Hồ đồ! Trong mắt Lý Mặc Nhiên hiện lên một tia sáng rực, nương tử quả nhiên không giống nha? Không giống những nữ tử khác mà nịnh nọt vì thân phận của hắn, rõ ràng là mắng chửi người, đại gia gấu bị coi thường lại cực kỳ thích xưng hô này, cảm giác cực kỳ hưng phấn.

“Ta đây về trước nghỉ ngơi, Đại ca, Đại tẩu cũng nghỉ ngơi sớm!” Lý Thụy Nhiên vừa nghe Lý Mặc Nhiên khôi phục trí nhớ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, yên tâm xoay người đi ngủ.

Lúc này yên tâm rồi! Lý Mặc Nhiên ở một bên nghe tiếng bước chân đi xa, sau cùng nghe tiếng cửa phòng cách vách đóng lại, trong lòng thấy khó hiểu, từ điểm đó mà xem, có lẽ trước kia bản thân mình cùng nương tử có mối quan hệ khá tốt, nếu không sao lại không lo lắng khi Tam đệ rời khỏi, cũng không chần chừ để hắn ở trong phòng khi biết hắn đã khôi phục trí nhớ, nếu không yên tâm thì sao có thể tự nhiên như vậy.

Quả nhiên? Tuy trên mặt Lý Mặc Nhiên không có biến hóa, nhưng trong lòng đã trăm chuyển ngàn lần.

“Ngươi còn ở nơi này làm gì, thời gian không còn sớm, nhanh trở về ngủ đi, ngươi không ngủ nhưng ta muốn ngủ!” Nếu đã khôi phục trí nhớ, Bạch Tiểu Mễ cũng không khách khí, Lý Thụy Nhiên vừa đi liền lập tức hạ lệnh tiễn khách.

“Nương tử, vi phu rất nhớ nàng!” Lý Mặc Nhiên xấu hổ, đáng thương tội nghiệp nhìn Bạch Tiểu Mễ, không có ý muốn rời đi.

“Nhìn không ra nhà ngươi có mỹ nữ trong ngực, thích ý đến quên cả trời đất rồi!” Bạch Tiểu Mễ khinh thường, tên này vẫn không biết xấu hổ, nhưng cũng vì điều này mà Bạch Tiểu Mễ không hoài nghi Lý Mặc Nhiên vẫn chưa khôi phục trí nhớ.

“Nương tử, nàng ghen sao?” Đại gia gấu vui vẻ, cười lộ hàm răng trắng trái ngược với bộ râu đen xì trên khuôn mặt.

“Hứ, người nào ghen tị, bản tiểu thư mới không rảnh ăn dấm chua, ngươi tốt nhất nên đi tìm mỹ nhân của ngươi đi, đừng ở nơi này chướng mắt!” Lúc này Bạch Tiểu Mễ chẳng muốn nói lý với hắn, kỳ thật Bạch Tiểu Mễ có chút chột dạ, đúng là khi nàng nói chuyện này trong lòng có chút khó chịu, chỉ có điều đương nhiên không thể thừa nhận, nến tên này biết, còn không biết sẽ càn quấy thành cái gì?

“Không ăn dấm thì không ăn dấm, nương tử nói gì thì là đó?” Rõ ràng đồng ý với Bạch Tiểu Mễ, nhưng vừa nghe đã biết thái độ kia, dường như đang nói ‘nương tử ghen tị, vi phu biết’, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Bạch Tiểu Mễ buồn bực xoay người trừng mắt nhìn người nào đó, không muốn cãi nhau với hắn, xoay người nằm trên giường, kéo chăn mỏng, nhắm mắt làm ngơ.

Lý Mặc Nhiên thấy Bạch Tiểu Mễ bị tức giận đến đỏ mặt, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn tấm giường bé xíu, tuy không phải lớn nhưng cũng có thể ngủ được.

Nghĩ như vậy, Lý Mặc Nhiên không do dự liền đi thẳng đến bên giường, không một chút khó xử liền leo lên giường.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi muốn làm gì?” Bạch Tiểu Mễ vốn cho rằng bản thân mình không để ý tới hắn, hắn sẽ tự rời đi, nhưng nàng thật không ngờ, hắn chẳng những không rời đi mà còn vô sỉ leo lên giường nằm ngay bên cạnh nàng, Bạch Tiểu Mễ không nhịn được trừng mắt nhìn người nào đó, lập tức muốn ra tay.

Với kinh nghiệm vừa rồi, Lý Mặc Nhiên không dễ dàng bị đập, tay thon dài kéo cánh tay vừa giơ lên ấn xuống ngực mình.

“Nương tử, đã muộn rồi, chúng ta nên nghỉ sớm một chút!” Vẻ mặt Lý Mặc Nhiên vô tội, ánh mắt sủng nịnh nhìn Bạch Tiểu Mễ, giống như đang nhìn một người cố tình gây sự, mà hắn là người bao dung cho người cố tình gây sự kia.

“Lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, dám sờ nữ nhân khác rồi tới mò mẫn ta, Lý Mặc Nhiên ngươi chán sống rồi sao?” Đột nhiên trước mắt Bạch Tiểu Mễ hiện lên tình cảnh ban ngày, nhất thời buồn bực, cảm giác toàn thân trên dưới Lý Mặc Nhiên đều bẩn.

“Nương tử, vi phu không có mò mẫn nữ nhân khác!” Hôm nay đúng là có đưa chút trái cây đến bên miệng Tư Nguyên, nhưng hắn chân chính không đụng tới nàng ta.

Bạch Tiểu Mễ chẳng buồn nghe, dùng một chiêu xoay người, tay khéo léo thoát khỏi móng vuốt của đại gia gấu, chiêu thức mây trôi nước chảy, chiêu chiêu tàn nhần, ra tay không lưu tình.

“Ai ôi, nương tử, nàng muốn mưu sát chồng a!” Kỳ thật thời điểm Lý Mặc Nhiên nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ động thủ thì sửng sốt một phen, vốn cho rằng nương tử có võ công nhưng chỉ đủ khoa chân múa tay, hiện tại động thủ, Lý Mặc Nhiên mới biết được bản thân mình đã xem thường nàng, hắn vừa mới lôi kéo tay nàng, rõ ràng không cảm giác được nội lực, thật sự rất kỳ lạ.

Lấy sức mạnh của nương tử hiện tại, so với Tư Nguyên thì cao hơn rất nhiều.

Hắn cũng không dám sơ suất tiếp chưởng lực của nàng, nương tử của hắn dù sao cũng là một nữ tử, càng ở chung, Lý Mặc Nhiên càng tò mò về nàng, cũng cảm thấy có hứng thú, cảm giác như nàng có gì đó!

Vốn không quá để ý tới chuyện mình mất trí nhớ, nhưng Lý Mặc Nhiên vô cùng hy vọng bản thân mình nhớ lại toàn bộ chuyện về nương tử.

Bạch Tiểu Mễ biết người này vô sỉ căn bản không có điểm mấu chốt, nhiều lời vô ích, cho dù biết mình đánh không lại hắn, nhưng gần một năm qua, Bạch Tiểu Mễ cũng có tiến bộ, hiện tại vừa vặn thử xem.

Bạch Tiểu Mễ đã có tính toán, hiển nhiển không nương tay, mà nàng biết Lý Mặc Nhiên lợi hại, bản thân không cần lưu tình với hắn.

Một lát sau, hai người đã qua hơn mười chiêu, Lý Mặc Nhiên thử dò xét nên cũng không tránh né, gặp chiêu phá chiêu, vào lúc thích hợp còn đánh trả Bạch Tiểu Mễ.

Ngươi tới ta đi, càng đánh càng hăng, Bạch Tiểu Mễ thậm chí hưng phấn không nghĩ muốn dừng lại, mà Lý Mặc Nhiên lại có chút bất đắc dĩ, nương tử nhà mình lợi hại như vậy, không biết nên vui hay nên buồn.

Nương tử lợi hại, hành tẩu bên ngoài sẽ an toàn hơn, nhưng mỗi ngày trước khi đi ngủ đều ra chiêu, sinh hoạt tính phúc của hắn không phải sẽ thất bại sao, Lý Mặc Nhiên căn bản không biết, tuy hai người là phu thê nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa làm chuyện sinh đứa bé.

“Binh!” Cánh cửa đi tong.

Bạch Tiểu Mễ thấy không thể đánh trúng, không ngừng cố gắng, không để ý đến cánh cửa bị đánh nát, lại công kích hướng Lý Mặc Nhiên.

Lý Mặc Nhiên hiển nhiên không dám khinh địch, dưới chân điểm nhẹ nhanh chóng bay ra khỏi phòng, Bạch Tiểu Mễ thừa thắng xông lên, hai người thần tốc xuất hiện tại sân to.

“Đại ca, Đại tẩu, các ngươi đang làm gì?” Lý Thụy Nhiên vừa định ngủ thì nghe tiếng động quá lớn cách vách, hắn tưởng hai người kia làm chuyện gì đó, trên mặt nhịn không được đỏ lên, không bao lâu liền phát hiện tiếng động cách vách càng to hơn, ý tưởng không thuần khiết ban đầu biến mất, lập tức phục hồi tinh thần, chạy vội ra ngoài.

Nhìn thấy hai người đánh nhau, cảm thấy sốt ruột vô cùng.

Mà Nhị đương gia lạnh lùng không biết có phải trùng hợp hay không, lúc này đã tiến vào trong sân, may mà Lý Cảnh Nhiên không cho phép người ngoài tiến vào, nếu không hai người bọn họ đã bị vây xem rồi.

“Nhị ca, nhanh khuyên nhủ hai người đó đi!” Lý Thụy Nhiên phát hiện hai người kia không ai để ý đến hắn, thấy Lý Cảnh Nhiên đi vào lập tức tiến tới, vẻ mặt sốt ruột nói.

“Võ công Bạch Tiểu Mễ đã cao rồi!” Câu trần thuật, giọng điệu đạm mạc nghe không ra cảm xúc, ánh mắt rời trên người hai người bọn họ, hai người đều mặc trung y màu trắng, thật sự thú vị?

“Nhị ca, hiện tại không phải để nói cái này, Đại ca lợi hại như vậy sẽ làm bị thương đến Tiểu Mễ!” Vẻ mặt Lý Thụy Nhiên lo lắng nhìn hai người đối chiêu.

Ánh mắt Lý Cảnh Nhiên nhìn về phía Tam đệ bên cạnh đang lo lắng, xem ra Tam đệ đã tiếp nhận Bạch Tiểu Mễ, nàng thật đúng là không đơn giản? Chỉ có điều như vậy không biết là tốt hay xấu!

“Đại ca sẽ không thương tổn Đại tẩu!” Thời điểm Lý Cảnh Nhiên nói hai chữ Đại tẩu còn tăng thêm lực đạo, tuy vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ở chung một đoạn thời gian dài với Lý Cảnh Nhiên, Lý Thụy Nhiên nghe ra lời cảnh cáo trong đó.

Trong lòng Lý Thụy Nhiên run lên, lập tức không dám lên tiếng, tuy vẫn lo lắng nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.

“Đại ca, Đại tẩu, hai người có thể thay đổi y phục rồi tiếp tục đánh hay không!” Lý Cảnh Nhiên lạnh nhạt nói một câu, thanh âm không lớn, nhưng dùng nội lực để nói, hai người đều có thể nghe rõ ràng.

Thời điểm Bạch Tiểu Mễ chặn Lý Mặc Nhiên, cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của mình, không cảm thấy cần phải thay, y phục này so với hiện đại dài hơn, không có lộ ra chút nào, đổi cái gì mà đổi!

Lý Mặc Nhiên vừa nghe Lý Cảnh Nhiên nói như vậy, hắn cũng không nghĩ ra, lại không chú ý tới y phục trên người nương tử, nhờ Lý Cảnh Nhiên báo, lập tức nhìn đến trung y nương tử đang mặc, động tác lớn một chút đều có thể mơ hồ nhìn thấy cái yếm trắng hình nguyệt bên trong, hơn nữa, nơi này còn có nam nhân khác?

“Nương tử, về thôi!” Vốn Lý Mặc Nhiên không dùng tới toàn lực, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ này của nương tử, mới toàn lực thi triển khinh công, thời điểm Bạch Tiểu Mễ không phát hiện động tác của hắn, bóng người trước mắt chợt lóe, sau đó cả người nàng đã bị kéo vào trong phòng.

Mà tất cả quá trình, Bạch Tiểu Mễ thậm chí cũng không biết động tác của hắn như thế nào, thậm chí ngay cả bóng người cũng không thấy rõ ràng, nàng đã ở trong phòng rồi.

“Tam đệ trở về nghỉ ngơi đi!” Lý Cảnh Nhiên thấy sự tình đã được giải quyết, quay đầu dặn Lý Thụy Nhiên rồi xoay người rời đi.

“Lý Mặc Nhiên, thâm tàng bất lộ nha!” Bạch Tiểu Mễ phản ứng kịp, nhìn mặt nam nhân nào đấy đen sì, không biết hắn mất hứng vì cái gì, nhưng nàng cũng không để ý, ngược lại nhìn hắn nói.

Cho đến giờ, Bạch Tiểu Mễ mới biết được Lý Mặc Nhiên lợi hại hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của nàng.

Mà giờ Bạch Tiểu Mễ cũng không có nguyện vọng muốn đánh tiếp.

“Nương tử, về sau không được mặc như vậy ra ngoài!” Lý Mặc Nhiên ghen tị, hắn rất không thích nam nhân khác nhìn bộ dáng của thiếu nữ trước mắt, vô cùng không thích.

Cho dù hai người kia có là đệ đệ của mình, này nếu đặt ở trên người nam nhân khác, bọn họ có lẽ đừng nghĩ sẽ sống mà rời đi.

“Này có cái gì? Không lộ tay lộ chân!” Bạch Tiểu Mễ thấy không sao cả, y phục trên người nàng đều là áo dài quần dài, trừ mặt với cổ, tay chân đều chưa lộ ra ngoài, có gì kiêng dè.

“Nương tử, nàng không thích vi phu sao? Nàng không nghe vi phu nói mà!” Lý Mặc Nhiên thấy cứng rắn không được, lập tức thay đổi sách lược.

“Lý Mặc Nhiên, ngươi không phát sốt chứ! Ta Bạch Tiểu Mễ khi nào thì nói yêu ngươi!” Vẻ mặt Bạch Tiểu Mễ nghi hoặc nhìn Lý Mặc Nhiên, chẳng lẽ hắn thật vẫn chưa khôi phục trí nhớ?

Lý Mặc Nhiên sửng sốt, nhưng chỉ là trong chớp mắt, rất nhanh trở về như vũ, vẻ mặt ngây ngô cười đáp lại, giả ngu!

“Nương tử, nơi này đã bị phá hư thành như vậy, nếu không đêm nay tới phòng ta ngủ thôi!” Lý Mặc Nhiên không trả lời Bạch Tiểu Mễ, lập tức thông minh nói sang chuyện khác.

Tuy Bạch Tiểu Mễ nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt quen thuộc kia, nên vẫn đem điểm nghi ngờ đó buông xuống, nhìn qua đống hỗn độn không chịu nổi trong phòng, chăn rơi trên mặt đất, màn bị hai người dùng sức mạnh đã biến thành từng mảnh nhỏ.

Bàn nát thành từng mảnh nằm tán loạn trên mặt đất, cản bản nhìn không ra hình dạng, cả căn phòng như bị bão tràn qua, vô cùng thê thảm.
Bình Luận (0)
Comment