Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 81

“Không được!” Tuy Lý Mặc Nhiên đã khôi phục trí nhớ, cảm thấy cự tuyệt Bạch Tiểu Mễ chính là hắn già mồm cãi láo, trước kia ngủ cùng nhau một thời gian rất lâu, nhân phẩm Lý Mặc Nhiên nàng tin, chỉ có điều hiện tại trong lòng Bạch Tiểu Mễ còn vướng mắc nên không muốn hai người cùng giường, mà nơi này phòng không ít, không nhất thiết phải chung giường.

“Nương tử! Vì cái gì?” Lý Mặc Nhiên có chút khó hiểu, nếu là phu thê vì sao lại không cùng giường, chẳng lẽ còn để ý đến căn nguyên, đúng là lúc ấy hắn cũng không biết mình còn có một tiểu nương tử đáng yêu như vậy! Nếu hắn biết sớm hơn, chuyện xảy ra tuyệt đối không phải như vậy.

“Cái gì là cái gì? Nơi này nhiều phòng như vậy vì sao cứ muốn bỏ gần tìm xa!” Bạch Tiểu Mễ đáp trả, nói xong rồi xoay người ra ngoài tìm cái phòng khác, sân phòng này có đến bảy, tám gian, mà gian Bạch Tiểu Mễ ngủ là gian chính, hiện giờ phòng ngủ đã không ở được, vậy chỉ có thể ngủ ở phòng khách thôi.

Chỉ là đối với Bạch Tiểu Mễ đã hơn một tháng không ngủ ngon thì đã xem như là quá tốt, ít nhất tốt hơn nhiều so với khách điếm.

“Ngươi đi theo ta làm gì?” Bạch Tiểu Mễ muốn tiến vào phòng, lại phát hiện phía sau có một con gấu to lớn, giận giữ hỏi.

“Nương tử ở đâu vi phu ở đó!” Lý Mặc Nhiên dùng vẻ mặt thật thà phúc hậu nhưng trong nội tâm lại cân nhắc xem rốt cuộc mình có thể bắt được nương tử hay không, hoặc nghĩ biện pháp bắt nương tử, vừa rồi chỉ mới sờ tay nương tử, hắn liền cảm giác toàn thân nhiệt huyết đã sôi trào, nếu hai người ở lâu sẽ làm cái kia rồi hả? Ai ôi! Không thể suy nghĩ, nghĩ nữa hắn sẽ bị chết cháy mất.

“Lý Mặc Nhiên, đừng có giả ngu, chạy về nơi của ngươi đi, nếu không xử lý tốt nữ nhân kia, chúng ta vẫn duy trì là huynh muội tốt!” Bạch Tiểu Mễ không nuốt trôi được bộ dáng này của Lý Mặc Nhiên, là ngày trước nàng bị bề ngoài thật thà phúc hậu của hắn lừa.

A! Nương tử đã nhìn ra sao? Vậy mà biết hắn giả vờ? Lý Mặc Nhiên tuy kinh ngạc như vẫn làm một bộ thật thà ngây ngô cười phúc hậu, tiếp tục đóng giả!

Nhưng nương tử thật thông minh nha! Thật không hổ là nương tử của Lý Mặc Nhiên ta, xinh đẹp, thông minh, thực lực cao, trọng yếu nhất là hắn thích nàng.

“Nương tử, nàng phải tin tưởng vi phu, vi phu thật sự chỉ có mình nàng, nữ nhân khác trong mắt vi phu đều là nam nhân!” Lý Mặc Nhiên tiếp tục dùng lời nói buồn nôn.

Bạch Tiểu Mễ nghe xong lời này, nhịn không được trừng lớn hai mắt, nam nhân này vẫn như cũ, vậy mà có thể dùng vẻ mặt thật thà này nói ra những lời buồn nôn, không thể không nói hắn thật sự là một nhân tài.

“Ngươi cứ lượn đi! Ta mệt chết rồi, còn buồn ngủ nữa, ngươi đi đi!” Bạch Tiểu Mễ tiến vào phòng khách, vừa định đóng cửa thì một bàn tay duỗi tới vạt áo nàng, ánh mắt hắn như tiểu cẩu bị vứt bỏ, mắt ươn ướt nhìn nàng, ẩn sâu bên trong là ủy khuất, điềm đạm đáng yêu.

Phi phi! Cái gì điềm đạm đáng yêu chứ! Ngay cả dáng vẻ của hắn cũng chẳng có chút dính dáng gì tới điềm đạm đáng yêu nhưng Bạch Tiểu Mễ không thừa nhận cũng không được, nếu chỉ cần nhìn ánh mắt, nàng thật không thể lấy từ nào khác để hình dung về đôi mắt đang nhìn nàng.

“Đừng giả vờ mong ta thương cảm! Ngươi đến cùng có phải nam nhân hay không?” Bạch Tiểu Mễ có chút chán nản, nàng cảm thấy hắn không khôi phục trí nhớ thì tốt biết bao, ít nhất sẽ không làm ra vẻ mặt không phù hợp với ngoại hình của hắn.

“Nương tử, vi phu có phải nam nhân hay không? Nương tử không phải đã sớm biết rõ ràng sao?” Lý Mặc Nhiên thẹn thùng.

Ánh mắt Bạch Tiểu Mễ chợt lóe, mắt hơi nheo lại nhìn về phía Lý Mặc Nhiên, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng, mà vị trí Bạch Tiểu Mễ đứng đến cửa phòng vừa vặn bị ánh trăng chiếu đến, nên vẻ mặt Lý Mặc Nhiên bị nhìn rõ không sót một cái nào.

Trên mặt Lý Mặc Nhiên vẫn thẹn thùng, nhưng trong lòng lại chấn động dưới ánh mắt quỷ dị Bạch Tiểu Mễ nhìn hắn, có dũng khí gan dạ hình thành trong đầu hắn, nhưng rốt cuộc là cái gì Lý Mặc Nhiên nhất thời nghĩ không ra.

“Thôi, mặc kệ ngươi, ngươi muốn ngủ thì ở lại! Nhưng không được quấy nhiễu giấc ngủ của ta!” Bạch Tiểu Mễ cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, đã chạy một ngày đường, buổi tối vì chuyện của Lý Mặc Nhiên mà không ngủ được, vừa mới nằm ngủ thì tên chết tiệt này liền đến quấy rối, cho nên Bạch Tiểu Mễ trở cơ bản vẫn chưa ngủ chút nào.

Nhìn ánh sáng trắng mờ phía xa đường chân trời, tựa hồ rất nhanh trời đã sáng.

Trước đó cũng không phải chưa từng ngủ cùng Lý Mặc Nhiên, thời gian lại rất dài, Bạch Tiểu Mễ cũng không để ý.

Bạch Tiểu Mễ không quan tâm tới Lý Mặc Nhiên, nhanh chóng nằm phía bên trong giường, xoay mặt hướng vách tường nhắm mắt ngủ, cũng chẳng muốn chú ý tới Lý Mặc Nhiên.

Lý Mặc Nhiên nhìn Bạch Tiểu Mễ đã nằm trên giường, xoay người đóng cửa phòng, sau đó đi đến bên giường, ánh mắt rơi trên bóng dáng mảnh khảnh, nhìn rất lâu, phát hiện tiếng hít thở đều đều truyền đến của nàng. Lý Mặc Nhiên lúc này mới nằm trên giường.

Mặt hướng về phía bên trong, đôi mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng gầy nhỏ, cảm giác này thật sự rất lạ, vốn đang nghĩ muốn “làm” một phen, Lý Mặc Nhiên vậy mà phát hiện nương tử thật mệt muốn chết rồi, lại không cam lòng thôi quấy rầy nàng.

Lý Mặc Nhiên nhìn một hồi, tay dài duỗi ra kéo người bên vào trong lòng, xúc cảm ôm ôn hương nhuyễn ngọc, mùi thơm của thiếu nữ. Lý Mặc Nhiên dập dờn trong lòng, cả người đầy kích động.

Hắn thật sự rất muốn đem người tử hình? Bất quá Lý Mặc Nhiên sau cùng vẫn nhịn xuống, một là hắn không nỡ đánh thức nàng, còn lại là vì nương tử vừa dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.

Bạch Tiểu Mễ đã cùng Chu Công chơi qua mấy vòng mạt chược, mà Lý Mặc Nhiên vẫn không ngủ, trong lòng nhớ lại chuyện từ giờ đến sau này, đương nhiên đều là về nương tử.

Đầu tiên Lý Mặc Nhiên cảm thấy hắn không thể giấu giếm nương tử cả đời, bởi vì nương tử xem ra rất thông minh, đến lúc nương tử phát hiện kỳ thật hắn không có khôi phục trí nhớ, vậy phải làm sao đây?

Bất quá Lý Mặc Nhiên nghĩ muốn tốt hơn, mặc kệ nương tử phát hiện hay không, hắn không tính toán sẽ để nương tử rời khỏi mình.

Tuy mất trí nhớ nhưng lại không biết vì cái gì? Lý Mặc Nhiên cảm thấy tuy nương tử ở bên cạnh hắn, nhưng cảm giác lại cực kỳ xa xôi, cảm giác này hắn không thích.

Nghĩ như vậy, tay Lý Mặc Nhiên nhịn không được lại buộc chặt thêm, Bạch Tiểu Mễ ở trong mộng vẫn cảm thấy phần eo bị đè nén có chút không thoải mái, hơi quẩy người một cái.

Lý Mặc Nhiên nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng, tâm tình lập tức lại thư sướng, kỳ thật hắn nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Nương tử là của hắn, mặc kệ có phải là áp trại phu nhân hay là cái khác hay không, nàng vẫn ở bên hắn, dù sao hiện tại nàng là thê của hắn, thì cả đời vẫn là thê của hắn mà thôi.

Lý Mặc Nhiên hạ quyết tâm, nhắm mắt ngủ, khóe miệng nhếch cực kỳ cao, đương nhiên bởi vì râu quá nhiều nên căn bản nhìn không ra.
Bình Luận (0)
Comment