Chương 89:
Thời tiết ngày hôm nay thực ra vô cùng dễ chịu.
Tiểu Chu hơi ngẩng cổ, nhìn lên bầu trời trong xanh. Không nắng gắt, cũng không khó chịu. Đơn giản là một chút gió nhẹ điểm xuyến buổi chiều dịu dàng và thanh thoát.
Trong phút chốc, cô đã thấy bản thân thật nhẹ nhõm.
Khẽ cười.
Bầu trời vì vậy cũng như đang mỉm cười với cô.
- G-Giáo sư!
Lã Hứa Lệ trong bộ trang phục gọn gàng lúng túng lên tiếng. Cái ngại ngùng này cũng là do đã để người kia đợi quá lâu.
Chậm rãi tiến về phía chiếc xe đang đợi hai người phụ nữ ban nãy tới giờ. Tiểu Chu bước vào trong xe trước với sự lịch sự của tài xế. Lúc này, cô mới đưa tầm mắt về phía người vẫn đang đứng bất động sau câu gọi ban nãy.
- Lã phu nhân, mau lên! Hôm nay nhờ vào cô!
. . .
Trịnh Khởi ngồi trong xe không yên nửa phút. Tâm trạng như ngồi trên lửa, chốc chốc lại mở điện thoại ra rồi đắn đo.
Có lên nhắn tin cho bác sĩ không?
- Này Tiểu Khởi, trong đầu em đang nghĩ gì vậy?
Khẽ nhíu mày nhìn sang cô em gái, Trịnh Nhất Quân đã bắt đầu khó chịu.
Anh nghiêm khắc, quét cái nhìn của một người anh trai đang muốn dạy bảo đứa em gái.
- Anh không cần biết chuyện tình cảm nhố nhăng của em với cô người yêu kia ra sao nhưng vị giáo sư đó đang làm việc, đừng làm ảnh hưởng đến cô ta! Còn nữa, dù đều là phụ nữ, nhưng em không nên sống chung với một người mới quen. Em là tiểu thư họ Trịnh, không thể bỗ bã như vậy được!
Đây chính là điều khiến ngày hôm nay của Trịnh Khởi đột nhiên trở nên xám xịt.
Nàng nhăn mày thật chặt. Vốn đã muốn quên đi chuyện trong bữa ăn, vậy mà...
- Này Trịnh Nhất Quân, em nói cho anh biết. Đúng là em đã có ý định muốn sống cùng bác sĩ nhưng anh thì biết cái gì chứ? Bác sĩ đã từ chối lời đề nghị của em. Hơn nữa, chị ấy không biết gì về gia thế nhà chúng ta cho đến tận ngày hôm nay nên đừng bao giờ nói bác sĩ đã lợi dụng em. Chị ấy không nói nửa lời trước những mỉa mai của anh trong bữa ăn là bởi đang bảo vệ em, muốn mọi suy nghĩ xấu xa của anh đều hướng vào chị ấy. Còn anh, chắc có ngàn kiếp cũng không ngờ em gái mình lại là loại người bỗ bã, lập tức muốn sống chung với người nào đó mới quen, phải không?
- C-Cái gì? Em....!
- Em không cần biết anh tức giận ra sao. Cả em và bác sĩ đều không mong một lời xin lỗi nhưng xin anh, trước khi phán xét một người nào đó anh hãy tìm hiểu thật kĩ. Bác sĩ... người em yêu, thực sự quá tốt đẹp. Anh mãi mãi không thể hiểu được đâu. Và còn nữa...
Dừng một chút, Trịnh Khởi hơi cắn răng.
Là một thứ gì đó rất nặng nề đè nén nàng, khiến nàng đột ngột lại thấy tủi thân vô cùng.
- Chưa... chưa phải người yêu. Cũng chưa hề có gì phát sinh... chưa một cái gì chính thức...
Nắm chặt lấy điện thoại.
Trịnh Khởi trong mấy giây, thực sự chán nản mà mạnh tay quăng điện thoại sang bên cạnh.
Nàng thở dài, nhìn con đường qua cửa kính xe.
Còn bao xa nữa mới tới nơi?
"...
- Giáo sư Trương, tôi rất tôn trọng cô vì cô là một đối tác tốt nhưng việc quá gần gũi với em gái tôi khiến tôi có phần không hài lòng. Gia thế nhà chúng tôi và hoàn cảnh của cô. Hừm, nếu cô trông mong điều gì đó từ đứa em gái khờ dại của tôi thì cô lầm rồi. Việc cô có thể khiến em gái tôi sống chung với cô và việc có thể lợi dụng việc đó để tiếp cận nhà họ Trịnh là hoàn toàn không có khả năng. Chỉ cần cô thực hiện tốt cuộc phẫu thuật, mọi thứ sẽ như ý muốn của cô, không cần phải lừa gạt tình cảm của một thiếu nữ đến tuổi yêu đương nữa.
- ...
- Anh Quân! Anh-...!
Tiểu Chu nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trịnh Khởi, dùng lực ghìm sự căm phẫn của người ngồi cạnh xuống.
Gương mặt hết thảy là bình tĩnh, như những lời vừa rồi chẳng lọt chút nào vào tai.
Điều đó càng khiến cho Trịnh Nhất Quân nghĩ, những lời mình nói đều là sự thật.
- Tôi sẽ ra phòng khách trước và đợi Tổng Giám đốc. Chúng ta sẽ nói qua một chút về trường hợp của Trịnh phu nhân. Xin lỗi và xin phép anh về sự tự tiện.
Tiểu Chu hơi cúi đầu lịch sự.
Bàn tay cô trên đôi vai Trịnh Khởi, lập tức bị giữ lại.
- Bác sĩ, chị chưa ăn gì mà!
Trịnh Khởi nhăn mặt, nàng đang rất tức giận. Nếu không vì Tiểu Chu, chắc chắn nàng sẽ phát điên lên ngay chính căn nhà của mình, với cả anh trai.
- Vậy em hãy ăn cả phần của tôi nhé! Hãy dùng bữa thật ngon miệng. Vì lệch múi giờ nên bụng dạ tôi không được tốt.
- Bác sĩ...
- Giáo sư hãy đến phòng khách chờ, tôi sẽ theo sau!
- Vâng!
..."
. . .
Mùi hương đặc trưng đó, thật xúc động.
Lã Hứa Lệ chỉ dám cố ý giả vờ vô tình nhìn sang bên cạnh vài giây, khi chạm tới gương mặt đang dành hết sự tập trung cho hồ sơ bệnh án thì nàng liền giật mình mà trở về tầm nhìn: hướng ra phía đối lập.
Là lần thứ hai gặp nhau sau một năm chia tay. Cảm xúc giữa hai lần thật khác biệt.
Lần đầu tiên đó ngập tràn khổ đau.
Lần thứ hai, ngày hôm nay lại thực sự có phần hạnh phúc.
Có thể ở cùng người ấy trong không gian hẹp như vậy, đến mùi hương cũng có thể rõ ràng đến thế...
Nàng chỉ ước khoảnh khắc này ngưng lại...
Chỉ muốn mọi thứ dừng lại, trừ nàng.
Nàng muốn có thể nhìn đôi mắt đó gần hơn. Gần thật gần.
Nàng muốn có thể chạm tay vào gương mặt đó. Vuốt ve.
Nàng muốn có thể đặt sống mũi lên tấm cổ kia. Ngửi hương thơm nhẹ nhàng.
Nàng muốn đôi môi ấy.
Nàng muốn... muốn cả cơ thể người bên cạnh.
Mọi tham vọng từng chút từng chút chất cao như núi để rồi nàng phải ôm khó khăn mà quay trở về thực tại.
Đến gọi tên cũng chẳng còn tư cách.
Phải làm sao?
- Hình như Lã phu nhân đang cảm thấy khó chịu vì những gì diễn ra trong bữa ăn ban nãy?
- ...