Chương 90:
Tiểu Chu đã để ý, người bên cạnh vốn dĩ không chịu ngồi yên. Có rất nhiều chuyển động vì vậy... gây mất tập trung "hiệu quả".
Cô gấp tập hồ sơ bệnh án lại, cẩn thận tra vào bao.
So với muôn vàn khó khăn trước mắt, đối diện với một người phụ nữ nào đó cũng là một loại khó khăn.
- Sao cơ?
Lã Hứa Lệ ngạc nhiên. Nàng đương nhiên khó chịu chuyện ban nãy, nhưng mà...
- Xin lỗi vì đã làm Tổng Giám đốc mất hứng. Tôi không mong muốn điều đó xảy ra và lúc ấy tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nên chọn cách im lặng. Điều này có lẽ làm Tổng Giám đốc càng thêm khó chịu. Tôi nghĩ Lã phu nhân cũng không vui, bởi vậy nên mong Lã phu nhân thứ lỗi về sự tùy tiện của mình.
Hơi cúi đầu.
Tông giọng nhàn nhạt mà chán chường làm sao.
Lã Hứa Lệ thực sự khó chịu, đã rất khó chịu... nhưng đâu phải vì lý do như vậy.
Sao anh ta dám nói những lời như vậy với Giáo sư?
Lã Hứa Lệ giây phút đó rất muốn đứng lên, hất cả cốc nước trong tay vào mặt Trịnh Nhất Quân. Nếu không vì...
Không vì nhìn thấy bàn tay người nàng yêu đặt lên đôi vai người phụ nữ khác...
- Đừng xin lỗi. Lỗi là ở người kia.
Nàng muốn nói một câu nào đó thật dài, cũng như đặt ra một câu hỏi tự nhiên để câu chuyện không đến hồi bế tắc.
Nàng muốn nghe giọng nói ấy nhiều hơn.
Dù chán nản.
Dù ảm đạm.
Dù bất cần.
Có ra sao, cũng muốn nghe thanh âm người ấy thốt ra.
Nhưng... đè nén tất cả chính là...
Sự sợ hãi.
Người phụ nữ toàn diện ấy.... đang nghiến chặt răng chỉ vì chữ sợ.
Sợ rằng không có bất kì một tư cách nào để được nói chuyện với người kia.
Nàng muốn thoát ra khỏi bóng tối, nhưng cũng chính nàng tự tạo ra những bức tường vô hình, ngăn chặn lại bản thân mình tại nơi này.
Mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn giữa khao khát và sự ruồng bỏ. Mọi thứ đều không có gì thuận lợi, chỉ toàn đớn đau.
Vẫn phải chịu đựng.
Đó giờ, vẫn luôn là chịu đựng, vậy mà cớ gì...
Thứ gì đó đang cháy lên...
Tại sao em chưa bao giờ nghĩ sẽ cùng Giáo sư vượt qua?
Tại sao em lại nghĩ mình có thể chịu đựng được khi chỉ cần Giáo sư hạnh phúc, em có ra sao cũng được?
Tại sao... em hiện tại lại muốn đấu tranh?
- Giáo sư đã thay đổi!
Tiểu Chu bất ngờ. Cô đã nghĩ câu chuyện như vậy là kết thúc.
Vậy mà...
- Giáo sư sẽ không chịu ngồi yên nếu có một sự xúc phạm nào đến mình. Tính cách thích chiến đấu và ghét áp đặt, ngày hôm nay việc Giáo sư im lặng rất kì lạ.
Lã Hứa Lệ đồng tử trở nên long lanh. Nàng nhìn người ngồi cạnh, trực diện, không dám chớp mắt.
Nếu chớp mắt, nàng sợ... nước mắt sẽ tuột khỏi khóe mi...
Tiểu Chu ngẫm nghĩ gì đó trong đầu. Thực ra trí óc cô đang rất rối loạn. Đến bản thân cô cũng không nhận ra mình đã thay đổi nhiều đến vậy.
Có chăng chỉ có cô không nhận ra?
Hay là, chỉ có người phụ nữ đó nhìn thấy?
Kết quả dù có ra sao thì Tiểu Chu cũng đã tự soi lại bản thân và quả thực cô có một chút bất ngờ.
Đúng như lời Lã Hứa Lệ nói, cô như mất hết sức lực muốn phản kháng.
Kể cả là giữ lại Lã Kiện, có chăng chỉ là một lời hứa, một bổn phận phải thực hiện... chứ đã không còn những quyết tâm như thuở xưa.
Hồi vẫn còn em bên cạnh....
- Giáo sư đang r-...
- Phu nhân nói đúng! Tôi thực ra đã không còn quá quan tâm tới những chuyện khác.
Lời nào đó của Lã Hứa Lệ đã bị chặn lại.
Tiểu Chu mệt mỏi, ngả lưng vào tựa ghế. Đôi mắt cô hướng lên trần xe ô tô đen kịt, cứ như là...
Cuộc sống của tôi khi mất em!
Ảm đạm đến ám ảnh tâm trí Lã Hứa Lệ.
Liệu người này còn có thể suy sụp được đến thế nào nữa?
Cuộc sống đang diễn ra ra sao?
Sao có thể mệt mỏi nhiều như vậy?
Không phải...
Không phải đã có Trịnh Khởi bên cạnh hay sao?
- Cảm ơn phu nhân đã nhắc lại trước kia tôi là con người như thế nào. Nghe có vẻ tôi trước kia là một người khá thú vị đấy.
Cười?
Người đó đột ngột đổi ánh mắt, lại là nhìn về phía nàng.
Một nụ cười trên môi.
Gượng gạo đến khó thở.
- Vậy là ngoài việc cứu bệnh nhân, khôi phục lại Lã Kiện, tôi sẽ có thêm một việc nữa là tìm lại bản thân mình ha? Haha rất thú vị. Mà xem ra chúng ta đến nơi rồi đấy, hôm nay phải nhờ vào phu nhân rồi! Xin lỗi vì đã làm phiền phu nhân bởi sự ngu dốt của bản thân!
Đừng...
Đừng cười như vậy...
Em ghét nó!
. . .
Trần Di thở dài nhìn ngắm bức ảnh trên tay.
Một bức ảnh tập thể... đã chỉ còn là kỉ niệm.
Vị Giáo sư cô kính trọng, nhiều ngày trước đã "gục ngã" "thảm hại".
Người ấy ngồi phệt xuống góc hành lang cũ chẳng có mấy ai qua lại, cứ như vậy khóc không ra tiếng, trông chẳng khác nào một đứa trẻ đang kìm nén cơn đau.
Phải là rất căng thẳng...
...Mọi thứ đều đổ lên vai.
Đã vậy, còn nghe được một chuyện... người phụ nữ đó sắp kết hôn.
Trần Di tự hỏi, liệu vị Giáo sư sẽ còn phải chịu đựng những gì để có được hạnh phúc?
Ông trời đã ban cho người ấy rất nhiều.
Nhưng cũng lại muốn lấy về không thương tiếc.
Người bạn thân thiết thuở nhỏ,
Sự nghiệp,
Kể cả là người yêu...
...người phụ nữ duy nhất vị Giáo sư đó yêu thương sâu đậm...
Những giọt nước mắt ấy, dù không biết bởi vì sao rơi, nhưng có vài chuyện vô cùng rõ ràng...
Mọi thứ đã đồng thời ập xuống, đè nén một con người nhỏ bé,
Là bế tắc đến mức không thể thẳng lưng cười nói như trước được nữa,
Hay còn là... cứng cỏi đó giờ cũng chỉ là vỏ bọc hoàn mỹ.
Mạnh mẽ hay sự tự tin... dù sao đó cũng không phải là thần thánh, có thể gánh vác và chịu đựng mãi mãi với sức mạnh vô hạn.
Đây chỉ là một người phàm.
Hơn nữa, đó cũng còn chỉ là một người phụ nữ...
Một bông hoa đang héo tàn vì môi trường áp bức cay độc....
Giám đốc Lã, nếu có chăng Giáo sư bị bệnh, thì chị chính là thần dược với chị ấy. Chị có biết không?
Tấm ảnh được cất lại cẩn thận vào trong ví.
Lại một ngày mới nữa trôi qua ảm đạm tại phòng khám khoa Ngoại-nhi bệnh viện Lã Kiện...