Chương 91:
- Ba, ba phải hứa hôm nay đối xử tốt, không được làm bác sĩ sợ đó nha!
Trịnh Khởi ôm lấy cánh tay ba mình, ra vẻ nũng nịu trẻ con, không hề giống thiếu nữ 25-26 tuổi xuân.
Chủ tịch Trịnh, Trịnh Y Sang nổi tiếng bởi ba việc:
Thứ nhất, tài giỏi suất sắc trên thương trường, kể cả trong nước hay quốc tế, ông ta chính là "thú săn mồi" thuộc top đầu.
Thứ hai, rất khắt khe trong giao tiếp. Nhìn chung đây là một người đàn ông khó bắt chuyện thân, trong công việc mới có thể có tiếng nói chung với ông ta. Chủ tịch Trịnh chỉ yêu thích đối đáp với người mà ông ta cho rằng vô cùng thú vị và thông minh. Rất tùy hứng.
Cuối cùng, cưng chiều con cô con gái Trịnh Khởi quá mức.
Nếu Trịnh Nhất Quân bị cha đưa vào "gian khổ" rèn luyện nghiêm khắc từ nhỏ thì Trịnh Khởi đối với ông là bông hoa, là viên ngọc... là tất cả những gì quý giá nhất cần được nâng niu.
Cả cuộc đời ông, có lẽ lần đầu tiên ông nói "không" với cô con gái "nhỏ" của mình là khi Trịnh Khởi muốn về Trung Quốc và mở phòng tranh của riêng mình.
Ngoại trừ điều ấy, vì không muốn xa cô con gái yêu, còn lại đều sẽ không phản đối bất kể thứ gì Trịnh Khởi làm.
Kể cả... là tình yêu này của nàng.
- Ba sẽ đối xử tốt nếu như cô gái đó cũng làm vậy với con. Nên ba không hứa trước, nếu không tốt đẹp lập tức ba sẽ lôi con về Mĩ đấy. Đến lúc đó đừng trách ba ác bởi cách nhìn nhận một con người của con.
Trịnh Khởi bĩu môi, tỏ rõ không hài lòng.
- Lúc con nói về bác sĩ, ba chẳng phải đã tán loạn tìm hiểu về chị ấy rồi sao? Nếu không ưng thì đâu có chuyện đồng ý mời chị ấy bữa tối chứ.
Quả đúng như lời Trịnh Khởi nói, Chủ tịch Trịnh đã sớm nắm bắt toàn bộ thông tin quan trọng sơ lược về gia cảnh và trình độ vị Giáo sư nào đó.
Mà, lên tới chức vị Giáo sư, lại còn là bác sĩ chuyên khoa ngoại ở độ tuổi trẻ như vậy đã là điểm cộng lớn nhất trong đánh giá của Chủ tịch Trịnh. Chưa kể, người đàn ông này khâm phục cách nuôi dạy con cái của gia đình họ Trương. Nhìn chung cả ba người con đều rất thành đạt trong khi gia cảnh ở mức trung bình nếu không muốn nói ban đầu xuất phát vô cùng khó khăn. Là vậy ông có thể suy luận ra lối sống nghị lực, giàu tình cảm – điểm cộng tiếp theo.
Giờ chỉ còn gặp trực tiếp là sẽ có thể đưa ra kết luận.
- Mà này nha đầu, tại sao con lại muốn ba mời bữa tối cô gái đó? Thông thường sẽ là ba tự chủ động, con gấp gáp cái gì?
Đây chính là "điểm nhấn" của sự nũng nịu nãy giờ.
Tiểu Khởi vén lọn tóc gài lên tai. Nàng khẽ thở dài một tiếng rồi dừng bước.
Chủ tích Trịnh vì vậy thành ra bất ngờ, rồi đến hoảng hốt.
- Con sao vậy? Có gì khiến con không vui sao? Nói ba nghe, ba nhất định-...
- Thực ra con muốn chị ấy thấy ba của con là một người nhiệt tình và yêu quý chị ấy nhiều đến thế nào. Con muốn gây thêm ấn tượng từ phía gia đình mình. Con... con không muốn mất chị ấy.
Tông giọng Trịnh Khởi trùng xuống.
Đây là lần đầu tiên... cô con gái bé nhỏ của ông nặng nề tới vậy.
Tại sao?
- Ba! Con chắc chắn ba sẽ thích chị ấy. Vì vậy, mong ba hãy giúp con, bởi sự nhiệt tình yêu mến đối với bạn gái của con gái mình. Hãy là một ông nguyệt, ủng hộ bọn con tới bên nhau!
- ...
. . .
Tiểu Chu cùng với sự giúp đỡ của Lã Hứa Lệ nhìn chung đã nắm bắt được hầu hết vấn đề. Cô lúc này là đang chăm chú nhìn Trịnh phu nhân vẫn đang trong cơn hôn mê, không có dấu hiệu có thể tỉnh dậy.
Chưa có gì xuất hiện trong đầu cô, một vệt sáng trong cách phẫu thuật cũng không có.
Cô với Trịnh phu nhân bị một lớp kính chắn giữa. Chỉ cần, cô nghĩ, chỉ cần phá vỡ được lớp kính kia ra là có thể chạm được vào sự thấu hiểu, có thể cảm nhận được cơn đau của bệnh nhân đến từ đâu.
Một suy nghĩ vừa hiển nhiên, lại vừa viển vông.
Đứng bất động không dưới 15 phút. Tiểu Chu về cơ bản ngoài hô hấp thì không còn cử động nào khác.
Ánh mắt dừng trên các chỉ số in trên bảng điện tử.
Hệt một bức tượng.
Không có một sự sốt ruột nào đến từ người đứng ngay phía sau.
Lã Hứa Lệ quan sát cô rất lâu, bằng với thời gian cô chôn chân tại nơi này. Chính nàng cũng không dám có bất kì chuyển động nào, đến hô hấp cũng kìm nén ghìm giữ. Nàng sợ mạch tập trung của ai đó sẽ đứt đoạn. Nếu là vậy, nàng sẽ lại ôm một nỗi ân hận mới mất.
Còn một điều nữa, Lã Hứa Lệ yêu chính là vẻ chăm chú suy nghĩ này.
Không phải khi thủ thỉ những lời rót mật bên tai,
Không phải khi cười thật tươi, thật rạng rỡ,
Cũng không phải khi cố tỏ ra phụng phịu con nít với nàng...
Thứ nàng yêu nhất, bị hấp dẫn nhất chính là ánh mắt, vẻ mặt, dáng hình người đó đang tập trung trong công việc. Chăm chú đến nhường thu hẹp mọi thứ xung quanh, không còn nhận ra có những gì chuyển động, để rồi khi định thần là một nụ cười mỉm kèm thêm sự đắc ý.
Những điều thuộc về quá khứ đó thật tươi đẹp, thật hạnh phúc.
- Rõ ràng không thể phẫu thuật tim vì không có bất thường nào tại đó. Vậy mà lại muốn mổ xẻ khoang ngực bệnh nhân, như vậy quá bất hợp lý rồi.
Giáo sư Trương ngửa hai lòng bàn tay ra. Cô nhìn vào đôi bàn tay mình, nơi đầy những vết sẹo và vết chai.
- Không thể do co bóp tim làm mạch máu rối loạn dẫn đến có biểu hiện chết não. Như vậy sẽ do vết thương ở đầu. Nhưng lại không có bất kì thứ gì bất thường trên phim chụp. Vậy là tại sao?
Đang... nói chuyện với mình sao?
Lã Hứa Lệ có chút khó hiểu.
Tông giọng cô so với lúc trên xe hay là trong căn biệt thự chết tiệt nào đó... thực sự khác biệt.
Có điểm nhấn, không còn bình bình vô vị.
Nàng nhẹ nhàng cố tiến thêm một bước, để có thể nhìn thấy gương mặt của cô. Cũng để... có thể đáp một câu nào đó với câu hỏi mà nàng biết đó chỉ là câu hỏi tu từ.
Giáo sư thực sự muốn hỏi tôi điều ấy sao?
Câu này nàng chưa kịp thốt ra, đã phải bất động mà đứng lặng người.
- Không được! Giáo sư Trương. Bác sĩ Trương. Trương La Chu. Không tốt rồi. Cô không thể tìm ra nguyên nhân. Cô như vậy là xong đời rồi.
Cả thân thể bất động, chỉ là đôi tay cứu người đang run lên điên loạn.
Cùng đôi mắt tối sầm đầy tuyệt vọng...