Kết thúc ba ngày nghỉ phép ngắn ngủi với vô số chuyện bất ngờ xảy ra thì Hà Uy Kiệt cũng phải trở lại trụ sở tiếp tục công việc của mình.
Tuy Tôn Giai Ân đã chịu nói chuyện lại với hắn nhưng tâm trạng của cô vẫn vô cùng thất thường, khó có thể đoán trước được…
Hà Uy Kiệt đang miên man suy nghĩ tối nay sẽ mua gì tặng Tôn Giai Ân để cô vui vẻ thì đột nhiên Nhuận Phát đẩy mạnh cửa bước vào, gương mặt không giấu nổi sự hào hứng…
“Giám đốc Hà…tôi có tin vui cho ngài đây…!!”
Hà Uy Kiệt vừa nhìn thấy trợ lí thì khuôn mặt ngay lập tức đanh lại, hắn cũng không kiềm được nói móc vài câu…
“Cậu mà cũng có tin vui cho tôi đấy à…? Chẳng lẽ lão già kia cho người đến đưa tôi về thủ đô theo ý cậu đúng không…? Hay cậu lại báo cáo gì đấy cho lão già kia rồi…?”
Nhuận Phát nghe Hà Uy Kiệt xỉa xói cũng chỉ biết cười trừ hơi cúi mặt xuống.
Rõ ràng cậu chỉ sợ hắn gặp nguy hiểm, chứ đâu nghĩ đến việc này khiến vợ chồng hắn xảy ra bất hòa không đáng có.
Nói chung cứ cho đây là lỗi của cậu đi, nhưng cậu cũng chỉ là có ý tốt thôi mà…?
“Tôi biết lỗi rồi…ngài đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, tôi thấy có lỗi với em dâu lắm…”
Hà Uy Kiệt ậm ừ gật đầu, hắn nể tình Nhuận Phát vào sinh ra tử cùng mình suốt bao nhiêu năm, giúp đỡ hắn rất nhiều việc bên ngoài nên mới không tính toán với cậu ta, chứ nếu là tên ất ơ khác thì chắc chắn đã bị đuổi việc từ lâu rồi…
“Thế cậu có chuyện gì…?”
Nhuận Phát bây giờ mới nhớ ra việc ban đầu cậu định nói với Hà Uy Kiệt, ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng…
“Ở bìa rừng cách thành phố không xa, có người dân vô tình chụp lại được hình ảnh Ân Kiếm cùng một người đàn ông ngoại quốc đang giao dịch thứ gì đó vô cùng khả nghi, chúng tôi nghi ngờ đó là chất cấm nên đã ra lệnh bắt người đàn ông kia rồi…!”
Hà Uy Kiệt nhìn chằm chằm Nhuận Phát khiến cậu ta có chút chột dạ, tiếp tục giữ im lặng cho đến khi hắn lên tiếng…
“Này…các cậu làm ăn cái kiểu quái gì thế…? Các cậu chỉ dựa vào một bức ảnh mờ nhạt mà đã vội vàng bắt người rồi à…? Sao các cậu không nghĩ đây là cái bẫy mà Ân Kiếm đặt ra hả…?”
Nhuận Phát nhìn gương mặt tức giận của Hà Uy Kiệt liền biết hắn đang lo lắng việc Ân Kiếm cố tình đánh rắn động cỏ chỉ để bọn họ dính bẫy do ông ta giăng ra.
Nhưng cậu đều có chuẩn bị sẵn cho mọi thắc mắc của hắn rồi…
“Bức ảnh này chỉ là được chụp một cách vô tình của người dân đăng trên mạng thôi, nhưng người trong tổ điều tra của chúng ta đã phát hiện ra điểm bất thường, cậu ấy dùng một vài thủ thuật để có thể nhận diện được đối tượng trong hình, không ai khác chính là Ân Kiếm cùng một người đàn ông ngoại quốc tên Mallus…!”
Hà Uy Kiệt vẫn cảm thấy có điểm gì không đúng, ngay lập tức hắn theo Nhuận Phát đến nơi thẩm vấn tên Mallus vừa bị bắt kia.
Đột nhiên tiếng điện thoại vang lên khiến Hà Uy Kiệt hơi cau mày, hắn cũng không do dự nhanh chóng nghe máy…
“Anh nghe này, có chuyện gì à Giai Ân…?”
- Em không ngủ được…em cảm thấy bất an quá, anh về nhà một lúc được không…?
Hà Uy Kiệt nhìn người đang ngồi bên trong phòng thẩm vấn do dự một lúc, cuối cùng quyết định trả lời Tôn Giai Ân…
“Anh đang có việc ở sở cảnh sát, khi nào kết thúc thì anh về, em cố gắng ngủ đi…”
Hà Uy Kiệt chưa đợi Tôn Giai Ân trả lời đã nhanh chóng cúp máy, hắn liền giao điện thoại lại cho trợ lí để có thể tập trung làm việc một cách tối ưu nhất…
“Nhìn bộ dạng của cậu thì chắc không có ý định tự khai đâu nhỉ…?”
Mallus cười cười nhìn Hà Uy Kiệt, cậu ta không do dự đập bàn đứng dậy nhìn trực diện vào người đang thẩm vấn mình…
“Ngài cảnh sát đây là muốn tôi khai gì chứ…? Tôi có phải là phạm nhân của ngài đâu…!”
Hà Uy Kiệt đeo bao tay đã được chuẩn bị sẵn, hắn chầm chậm tiến lại gần Mallus liền nắm tóc cậu ta đập mạnh đầu xuống bàn khiến máu từ từ chảy ra…
“Tao không có kiên nhẫn chơi với mày, mày có thể khai hoặc không…nhưng để xem mày chịu được bao nhiêu cái như thế này…!”
Mallus nghiến răng đau đớn, cậu ta không ngờ Hà Uy Kiệt lại dùng hình thức này để bắt cậu ta khai ra.
Nhưng nếu cậu ta khai thật chắc chắn sẽ bị Ân Kiếm gi3t chết, còn không khai thì may ra chỉ bị đánh thêm mấy cái, vẫn giữ được mạng sống cỏn con này…
“Haha…ngài cảnh sát à…ngài nên lo cho vợ của mình thì hơn…kẻo rơi vào tay tôi lần nữa…tôi sẽ không tha cho cô ta đâu…”
Hà Uy Kiệt nhìn về phía camera đã được Nhuận Phát tắt từ trước, hắn một lần nữa nắm đầu Mallus đập mạnh xuống bàn khiến cậu ta choáng váng.
Hắn liền cúi xuống khẽ thì thầm vào tai cậu ta…
“Trên mày còn mẹ già, dưới mày còn hai đứa em gái đúng không…? Mày nghĩ sao nếu tao đối xử với chúng như cái cách bọn mày đối xử với vợ tao nhỉ…? À, tao có nên bắt mày chứng kiến cảnh đó không…nghĩ đến việc mày dập đầu xin tha, tao liền cảm thấy tâm trạng rất tốt đấy…!”
Mallus điên cuồng khua tay khua chân để thoát khỏi Hà Uy Kiệt nhưng lại bị hắn giữ chặt hơn, cậu ta nhanh chóng gào lên trước khi Hà Uy Kiệt thật sự ra tay với gia đình mình…
“Thằng chó…mày không được phép động đến gia đình tao…mẹ kiếp…!!”
Hà Uy Kiệt không nói không rằng liền buông Mallus ra, sau đó có thêm hai cảnh sát đặc nhiệm khác tiến vào.
Hắn đi đến gần một người ra hiệu…
“Đợi tên đó khai xong, các người muốn đánh thế nào thì đánh thế nấy, miễn sao không chết người là được…”.