Hai người một bên có thành ý, một bên hoàn toàn tin tưởng, nên việc cần bàn đều bàn xong nhanh chóng, thậm chí còn chưa đến nửa tiếng.
Các món ăn Lạc An gọi cũng đúng lúc được mang lên, trong cả quá trình ăn uống, Trịnh Thư Nam rất biết chăm sóc cậu, thấy cậu thích ăn tôm, anh lột vỏ, chấm nước rồi cho vào bát cho cậu.
Lạc An cực kỳ vui vẻ ăn bữa cơm này, cậu càng ngày càng thích Trịnh Thư Nam.
Lạc An nói được làm được, ăn xong cơm liền để Trịnh Thư Nam đưa cậu về nhà lấy hai tấm thẻ ngăn hàng cho anh: “Trong này có khoảng một trăm năm mươi vạn, là do em đầu tư cùng với bố kiếm được.
Còn đây là năm mươi vạn, là tiền nhuận bút, mật mã là sinh nhật của em, 921008, thêm cả tám mươi vạn anh đưa em nữa sẽ là hai trăm tám mươi vạn, tuy rát rất ít ỏi nhưng anh đừng chê nha.”
Trịnh Thư Nam cầm lấy hai tấm thẻ, anh hơi sửng sốt, cái tình cảnh chồng nộp tiền lương lên cho vợ như này là sao đây.
Anh lắc đầu để lắc bớt mấy suy nghĩ ngỡ ngẩn kia, rồi dịu dàng cười nói: “Vậy em đưa hết tiền cho tôi thì em lấy đấu ra tiền mà sống?”
“Tháng này em còn hơn một vạn tiền bản thảo chưa lấy, em có tiền mà.” Lạc An thành thật khai rõ tiền lương của mình, “Em vẫn đang viết tiểu thuyết, dựa vào các tác phẩm trước đây vẫn có thể kiếm ra tiền, nên anh không cần lo cho em.”
“…….Ừm, cảm ơn.” Trịnh Thư Nam nhìn thẳng Lạc An, trịnh trọng cảm ơn cậu, chỗ tiền này quả thật không nhiều nhặn gì nhưng anh cũng không muốn chối bỏ tấm lòng của Lạc An, đồng thời trong lòng anh đã có một quyết tâm, nhất định phải quay bộ phim này thật tốt để báo đáp tấm lòng của mẹ anh và Lạc An.
Lạc An lắc đầu: “Không cần cảm ơn em, có thể giúp cho anh, em rất vui.”
“Chiều em có dự định gì không?” Trịnh Thư Nam hỏi cậu, “Nếu không có dự định gì thì chúng ta đi xem phim, tối cùng ăn cơm nhé?”
“Được.” Được nam thần ngỏ lời mời, Lạc An cực kỳ vui vẻ.
Liễu Vân nhìn hình bóng dần đi xa của hai người, không nhịn được phải mỉm cười, con trai có thể gặp gỡ Trịnh Thư Nam thật sự khá tốt, nhưng mong rằng hai đứa có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Gần đây không có bộ phim điện ảnh nào hay, Lạc An chọn bừa một bộ phim, vào rạp mới phát hiện chả có mấy người, hai người chọn chỗ ngồi ở sau cùng, cùng tranh thủ trước khi chiếu phim thì tâm sự một chút.
Lạc An lại tiếp tục năm bắt thời cơ giới thiệu ưu điểm của bản thân: “Thực ra em còn biết nấu cơm, còn có thể vệ sinh nhà cửa…..”
“Ừ.” Trịnh Thư Nam nín cười, “Tiểu An thật lợi hại.”
Lạc An quảng cáo bản thân xong xuôi thì lại chả biết nói giừ nữa, thực ra cậu rất muốn biết một số việc của Trịnh Thư Nam, ví như sở thích của anh, việc hằng ngày của anh, chỉ là không biết nếu cậu hỏi thì có bất lịch sự quá không, nên đành đợi khi nào hai người trở nên quen thuộc hơn rồi hỏi sau
Họ cùng như xem phim, giống như một cặp vừa xem mắt, cảm thấy đối phương không tồi mà nảy sinh cảm giác muốn tiếp xúc gần hơn một chút.
Trịnh Thư Nam là một người không thích nios chuyện, ngày thường đeo mặt nạ dịu dàng, nhưng nội tâm lạnh lẽo.
Thế nhưng khi đối diện với Lạc An, anh lại cảm thấy có cảm giác tốt, nên nếu cậu hỏi thì anh sẽ trả lời, nhưng Lạc An đã không hỏi thì anh cũng sẽ không nói.
Tuy nhiên, bầu không khí giữa hai người vẫn rất tốt, hòa hợp vui vẻ, cho dù không ai nói lời nào cũng không thấy mất tự nhiên.
Có mấy cô gái đi xem phim cứ liếc nhìn phía họ, trong lòng không ngừng kêu gào: Đôi này đẹp quá, xứng đôi quá đi, áu áu áu.
Xem xong phim thì vẫn còn sớm, Trịnh Thư Nam đưa cậu đi đánh bida, Lạc An không biết đánh nhưng chỉ cần Trịnh Thư Nam dạy cậu một chút là cậu học được ngay.
Đợi ăn cơm xong, Trịnh Thư Nam đưa cậu về nhà, Lạc An đã vô cùng tự nhiên gọi Thư Nam rồi.
Hai người hẹn tối lên mạng nói chuyện tiếp, sau đó Lạc An đứng nhìn mãi đến khi Trịnh Thư Nam rời đi.
Về đến nhà, cậu chỉ nói mấy câu với Liễu Vân đang vô cùng hiếu kỳ, rồi lập tức chờ không nổi mà chạy về phòng.
Hôm nay cậu chưa đăng chương mới nhưng cậu đang hưng phấn đến nỗi không muốn viết lách gì hết, cũng may còn rất nhiều bản thảo, dù cho một ngày không viết gì cũng không sao.
Cậu onl QQ, lịch suqwr trò chuyện của nhóm kịch “Bảo bối” dài ơi là dài, giờ họ vẫn đang trò chuyện rôm rả, Lạc An chưa kịp xem thì đã bị Sách Gia inbox.
Sách Gia: An bảo bối, nhéo má ~(≧▽≦)/~ Tối mai có thời gian không, phối thử kỳ một nào ~ Nam thần nói mấy ngày này đều có thời gian, còn nữa, Tiểu Bạch đã viết xong ED, bao giờ cậu và Lâm Uyên sama mới ghi âm đây?”
An Nhiên: Cậu gửi lyrics và beat cho tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ thu âm.
Sách Gia: Được ~ An bảo bối nhận file nè (づ ̄3 ̄)づ
An Nhiên: Ok.
Nhận được file, Lạc An ấn mở ra xem, tuy beat không phải là bản gốc nhưng vẫn rất hay, lyrics cũng rất phù hợp, xem ra Tiểu Bạch thật sự có tài năng, đồng thời cũng đã đọc rất kỳ “Bảo bối”.
Cậu hát rất kém, nên mới muốn mời đại thần Lâm Uyên dạy cậu.
Cậu nhìn ava của Lâm Uyên còn chưa sáng, âm thầm thiết lập chế độ hiện nick ẩn.
Khoảng nửa tiếng sau, ava của Lâm Uyên mới nổi lên, ngay sau đó Lạc An thấy được tin nhắn Lâm Uyên gửi đến: Tiểu An, tôi về đến nhà rồi.
An Nhiên: Vâng vâng.
Lâm Uyên: Tôi đã search tìm Đường Phèn Dâu Tây ^^ sinh nhiều khỉ con như thế, Tiểu An phải sinh đến bao giờ mới sinh hết?
Lạc An bàng hoàng, bây giờ cậu mới nhớ ra, cả chiều nay cậu chỉ để ý đến Trịnh Thư Nam, quên mất không xóa bình luận rồi.
Nhưng bị anh thấy cũng chả sao, dẫu sao Trịnh Thư Nam cũng đã biết cậu cực kỳ yêu anh.
An Nhiên: Cái đó là đàu thôi, nhưng trừ việc sinh khỉ còn, còn lại cái gì em cũng làm được.
Lạc An cơ trí nhanh chóng lợi dụng thời cơ giới thiệu bản thân.
Lâm Uyên: Ừ, có chút chờ mong.
Mặt Lạc An đỏ bừng, cố gắng chuyển đề tài: Anh đã nhận được lyrics của ED chưa, em hát không hay lắm, anh đồng ý dạy em không?
Lâm Uyên: Cực kỳ vinh hanh.
Nào đến phòng YY.
An Nhiên: Được.
Lạc An mở YY, vào phòng cá nhân của Lâm Uyên, nhoáng một cái đã nhảy xuống phòng khóa bên dưới, lần này fan của Lâm Uyên đã phát hiện ra dấu tích của Lâm Uyên và An Nhiên, bất giác nhìn nhau tự hỏi, nam thần đang làm cái gì đây?
Trịnh Thư Nam tán gẫu vài câu với cậu, rồi mới bắt đầu dạy dỗ: “Quyển sách này là do Tiểu An viết, lời bài hát là dựa theo nội dung sách, nên tình cảm trong đó em rõ ràng nhất, chỉ là lúc hát cần chú ý một vài chỗ.”
Lạc An nghiêm túc lắng nghe nhưng cậu không quen thuộc với beat nên cố gắng nhờ Trịnh Thư Nam hát một lần, được anh đồng ý liền nhanh trí ấn ghi âm.
Giọng của Trịnh Thư Nam đương nhiên cực kỳ dịu dàng, phong độ, lúc hát tình ca lại càng lưu luyến bồi hồi, đúng là tai cũng muốn mang thai luôn, Lạc An bật mode fan cuồng, đợi Trịnh Thư Nam hát xong cậu điên cuồng khen hay.
“Tiểu An còn khen nữa, tôi sẽ không phân biệt được đông tây nam bắc nữa mất.” Trịnh Thư Nam cất lời, giọng anh ngập tràn ý cười, “Giai điệu của bài hát này thực ra rất đơn giản, quan trọng nhất là tình cảm, Tiểu An quen rồi thì hát thử thôi nghe, sau đó cùng nhau ghi âm.”
“Vâng.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, Tiểu An nghỉ ngơi sớm đi, đợi tôi kiếm được biên kịch phù hợp sẽ mời em đến sửa kịch bản.” Trịnh Thư Nam còn chưa đến lúc bận rộn, anh còn thời gian bồi dưỡng tình cảm với Lạc An, đợi đến lúc kịch bản hoàn tất, bắt đầu tìm đầu tư thì sẽ bận ngay.
“Vâng, Thư Nam cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Tinh thần của Lạc An hưng phấn suốt một ngày trời, giờ đây đúng thật có hơi mệt, “Ngủ ngon, Thư Nam.”
“Ngủ ngon, Tiểu An.”.