Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 12


Trịnh Thư Nam nhìn ava của Lạc An tối dần rồi mới mở weibo, anh follow cả An Nhiên và Đường Phèn Dâu Tây, đọc được một loạt bình luận muốn sinh khỉ con cho anh của Đường Phèn Dâu Tây, Trịnh Thư Nam không nhịn được phải cười.
Ngày tiếp theo là cuối tuần, Lạc An ngủ nướng cả sáng, đợi cậu tỉnh dậy mới biết có tin nhắn của Trịnh Thư Nam: Tiểu An, chào buổi sáng.
Lạc An híp mắt đọc, khoé miệng không kiềm nổi khẽ nhếch lên, tay nhắn trả lời anh: Chào buổi sáng Thư Nam, anh đã ăn gì chưa?.

truyện teen hay
Trịnh Thư Nam trả lời lại rất nhanh: Đã ăn rồi, buổi trưa tôi có hẹn với người khác, không thể hẹn em, ngày khác mời em ăn cơm, ngoan.
Lạc An nhìn màn hình, chỉ cảm thấy nam thần quá dịu dàng, cách cái màn hình điện thoại cũng có thể cảm thụ được sự dịu dàng của anh, nếu được anh yêu, thì sẽ quá hạnh phúc rồi.

Nên cậu nhất định phải cố gắng nắm chắc lấy anh mới được.
Cậu chậm chạp rời giường, mở cửa ra ngoài mới phát hiện bố cậu đã đi làm từ lâu, ông là ông chủ một công ty, gần như là làm cả năm không có ngày nghỉ, mẹ cậu vì cuộc thi sắp tới càng cố tranh thủ thời gian tập luyện, hi vọng có thể lấy được giải toàn thành phố.

Tờ giấy nhắn trên bàn nhắc Lạc An có bữa sáng để sẵn trong bếp, nếu như bị nguội thì phải hâm nóng lên mới được ăn.
Thời tiết như hôm này càng ngày càng nóng, Lạc An nếm thử một chút, bữa sáng vẫn còn ấm, nên cậu ăn luôn.

Tay cầm điện thoại bật lại bài hát mà Trịnh Thư Nam hát hôm qua, vừa ăn vừa hừ hừ hát theo.
Lạc An là trạch nam, nếu như không có ai gọi cậu ra ngoài thì gần như cậu luôn ru rú trong nhà.

Vì hôm qua cậu còn chưa viết bản thảo nên cả buổi sáng này cậu đều vùi đầu vào viết lách.


Tai nghe bài hát của Lâm Uyên, hiệu quả sáng tác cực kỳ cao.
Viết đủ bản thảo cần thiết, Lạc An mới mở xem bình luận, hiện giờ cậu là tác gia nổi tiếng, dưới mỗi chương truyện đều có gần hai trăm bình luận một ngày, nhưng cậu vẫn trả lời từng cái một, vì những người đọc đáng yêu này đã theo cậu từ lúc cậu viết văn chẳng ra gì, cho đến tận khi ngày càng có nhiều người thích cậu, tình cảm của họ vẫn không hề thay đổi.
Nhưng lúc đọc bình luận hôm nay, Lạc An vô cùng sửng sốt, vì cậu bị rất nhiều điểm âm. (Sên: Trong các diễn đàn đăng truyện, ví dụ như trên Tấn Giang sẽ có +2, +1, 0, -1, -2 để mọi người chấm điểm 1 chương truyện, nên ở đây Lạc An bị rate điểm âm, không rõ là âm mấy, nên mình chỉ ghi là điểm âm thôi J))))
Có một ID tên là Tác Giả Lừa Đảo Truyện Rõ Ràng Là Không Có CP điểm âm chương truyện của cậu, nội dung bình luận là: Càng ngày càng không chịu nổi, truyện này là không có CP chứ nhỉ, nhiều tình tiết tình cảm như vậy, tác giả thật sự hiểu không CP là gì không thế, vừa muốn viết cảnh tình cảm cho đủ số chữ, vừa muốn lừa đảo để lên top, nương nương giỏi quá đi à o(╯□╰)o
Bên dưới cũng có fan lên tiếng bênh vực cậu, truyện không có CP không có nghĩa là không được có tình tiết tình cảm, chỉ là cuối cùng không ai thành đôi là được rồi, nhảy vào kêu nương nương, thím cũng đúng là nực cười.

Các loại bình luận như thế gom lại đẩy topic lên cao nhất.

Độc giả này không biết là có phải bị kích động hay không, không chỉ đi điểm âm tất cả các chương truyện của cậu, mà còn bắt đầu thăng cấp thành công kích người khác.
Đọc được tin này, Lạc An nhíu mày suy nghĩ.

Quả thực gần đây vì có tiến triển rất thuận lợi với Trịnh Thư Nam nên cậu có viết mấy cảnh tình cảm, nhưng đây đều là những tình tiết mấu chốt sau này, các bạn đọc khác đều không có ý kiến gì, vì sao chỉ có người này cứ cố cho điểm âm? Phản ứng đầu tiên của cậu là người đọc này không phải chỉ là một người đọc đơn giản, vì những người đọc khác thường sẽ không quan tâm đến vấn đề lên top của truyện, mà người đọc của cậu lời lẽ phản kích không hề quá kịch liệt, theo lý mà nói chắc hẳn không kích động người này đến mức đó, xem ra chuyện này giống như cậu đã đắc tội ai đó nên người ta mượn cớ đến phá cậu.
Giờ không phải là giờ làm việc của biên tập, Lạc An không tự xử lý được, chỉ có thể soạn một cái email, gửi cho Lâm Nịnh Khê nhờ cô giúp đỡ.
An Nhiên: Tiểu Khê, onl không?
Cola Chanh: Onl nè, An bảo bối có chuyện gì vậy? (づ ̄3 ̄)づ
An Nhiên: Có người cố ý cho tớ điểm âm, cậu giúp tớ tra IP được không?
Cola Chanh: Đậu má, không muốn sống nữa hả, dám cho An bảo bối điểm âm, đợi tớ tìm người moi IP ra!
An Nhiên: Làm phiền cậu.
Tuy Lạc An đã tìm người giúp đỡ nhưng tâm trạng cũng không vui hơn chút nào, vì người này không chỉ mắng cậu, mà đến cả người đọc của cậu cũng bị vạ lây, Lạc An măc kệ, không trả lời mấy bình luận này, cậu chỉ an ủi các bạn đọc đã bênh vực cho cậu.


An ủi hết cũng mất hơn một tiếng, Lâm Nịnh Khê chưa trả lời, không biết tình hình thế nào.
Lạc An không vui thì lại nhớ đến nick Đường Phèn Dâu Tây, cậu dùng ipad đổi nick mới phát hiện tự nhiên có thêm mấy follow mới, trong đó có cả Lâm Uyên.
Cái weibo này không có bất kỳ nội dung gì, lập xong cũng chỉ dùng để spam bài post tuyên truyền của Lâm Uyên, follower lèo tèo vài cái, đều là hệ thống auto, hôm nay lại có thêm bảy tám follow, nhìn tên là biết đi theo Lâm Uyên đến.
Tuy clone này của Lạc An đã bị lộ nhưng cậu vẫn dùng nick clone này bình luận trên weibo mới nhất của Lâm Uyên: Nam thần, em muốn sinh khỉ con cho anh o(*////▽////*)q
Gửi bình luận cũng giống như xả hết áp lực*, nhẹ nhõm hơn rất nhiều. (*Sên: Nguyên văn là 树洞 nghĩ là hốc cây, ngôn ngữ mạng dùng để chỉ mỗi người đều có những điều bí mật không thể nói cho ai, thì có thể nói với cái “hốc cây” để giảm bớt áp lực.)
Weibo mới nhất của Lâm Uyên viết: Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, hy vọng mọi việc đều có thể như ý J
Lạc An nghĩ ngợi, cảm thấy chắc anh đang nói về chuyện kịch bản, sau đó là thử yêu đương với cậu?
Nghĩ đi nghĩ lại lại thấy xấu hổ có được không, cả hai chuyện đều liên quan đến cậu nè.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Lạc An đang chuẩn bị out thì nhận được thông báo mới, ấn vào xem, nào ngờ là câu trả lời của Lâm Uyên: Ừ J
Câu trả lời này của Lâm Uyên kéo đến một trận náo động lớn, vì kể từ khi Lâm Uyên có weibo, rất ít khi thấy anh trả lời bình luận của fan, vì nháy mắt là anh đã có hơn nghìn bình luận, trả lời không xuể, cũng không thể trọng bên này nhẹ bên kia.
Vậy nên câu trả lời lần này ngay lập tức gợi lên nghi vấn của các fan.
Chỉ có điều các cô lật đi lật lại weibo của Đường Phèn Dâu Tây này mấy lần vẫn không moi ra được thông tin gì.

Sau đó có fan lên tiếng, nói hình như Đường Phèn Dâu Tay này thường xuyên bình luận muốn sinh khỉ con cho nam thần, đã kiên trì rất lâu rồi.
Manh mối vừa bị bóc trần, ngay lập tức đã bị các fan đào ra chân tướng, chả lẽ là do nam thần cảm động với sự kiên trì của cô nàng nên đã rung động rồi?
Nhưng các cô cũng đã kiên trì rất lâu rồi mà QAQ
Chỉ là sau cái bình luận ấy, Đường Phèn Dâu Tây và Lâm Uyên đều không có động tĩnh gì khác, nhóm fan chỉ có thể tức giận bất bình, điên cuồng spam muốn sinh khỉ con cho nam thần dưới bài post mới nhất của anh, dẫn đến trên dưới weibo của Lâm Uyên đều là câu này.
Lạc An chẳng hay biết cậu đã khiến cộng đồng mạng dậy sóng, vì sau khi đọc được trả lời của Lâm Uyên, cậu đã log out rồi.

Mãi một lúc lâu sau, Lâm Nịnh Khê mới cho cậu đáp án, cô cực kỳ tức giận, nói: Đm, không tra thì không biết, tác giả này đúng là một đứa dị hợm 凸(╰_╯)#
An Nhiên: Tác giả?
Cola Chanh: Đúng thế, không biết có phải cô ta không bình thường hay không, dùng cái nick clone này đi chấm điểm âm rất nhiều tác giả khác, mà bản thân cô ta cũng viết truyện không CP, thành tích trung bình, có lẽ là ảo tưởng mình bị dìm rồi ╮(╯▽╰)╭, tớ tìm bạn đào cô ta lên rồi, cũng đã thu thập đủ chứng cứ, có thể bóc phốt ngay lập tức.
An Nhiên: Không cần bóc phốt đâu, tớ muốn cảnh cáo cô ta một chút thôi.
Cola Chanh: Thế cứ tạm thời tha cho cô ta, nếu sau này còn dám làm gì, thì không khách khí với cô ta nữa, xì xì, đúng là vô duyên.
An Nhiên: Ừa, Tiểu Khê vất vả rồi.
Cola Chanh: Ngoan, nhéo má~ đúng rồi, gần đây không có thời gian hỏi về tiến triển của cậu với nam thần Lâm Uyên, tớ nghe cô nói, giờ cậu đang hẹn hò cùng anh ấy?
Vừa nhắc đến vấn đề này, Lạc An lại thấy vui vui, cười không khép được miệng, cậu trả lời: Ừ, anh ấy đồng ý cho tớ cơ hội theo đuổi anh ấy.

Tớ thấy anh ấy có cảm tình với tớ rồi.
Cola Chanh: ╰(*°▽°*)╯ Wow, An bảo bối giỏi quá.  o(≧v≦)o~~ Cố gắng nhanh chóng tóm chặt lấy nam thần, sau đó cho tớ gặp với~ nhất định là đẹp trai chết người.
An Nhiên: Ừa, tớ biết rồi.
Cola Chanh: Thế tớ tiếp tục làm việc đây~ vẫy móng, nhóc nhà giàu (Sên: Chỗ này raw là “tiểu thổ hào”, tui định dịch là rick kid nhưng chuyển thành tiếng Việt vẫn hay hơn J))))
An Nhiên: ……..
Ban đầu Lạc An cũng muốn tạo cơ hội nói chuyện với Trịnh Thư Nam thông qua việc kể cho Trịnh Thư Nam chuyện cậu bị người khác chấm điểm âm, nhưng sau đó tự cậu bỏ cái ý nghĩ đó.

Thực ra đây chỉ là một chuyện rất nhỏ, nếu nói cho anh thì hơi giống như cố ý làm to chuyện, mà nói cho anh thì cũng có thể anh không tra được, thế sẽ không thể thể hiện mặt tài giỏi của nam thần, do vậy cậu chỉ có thể âm thầm từ bỏ ý định đó.
Đến buổi chiều, Lạc An đột nhiên nhận được điện thoại của Đường Long Phi.

Đường Long Phi gọi điện đến, giọng điệu mập mờ, dảng vẻ nịnh bợ: “An An bảo bối, chiều về đây đi.”
“Có chuyện gì à?” Lạc An bị ngữ khí của tên kia làm nổi hết cả da gà, “Nói thẳng đi, đừng có nói bằng cái giọng đấy.”
“Người ta mua một bộ phim kinh dị được đánh giá cao, định tối nay xem nè, nhưng cậu biết đấy, người ta hơi nhát gan, không dám xem một mình, thế nên á, An bảo bối, tối nay về đây đi, người ta mua đồ ăn vặt cho cậu mà.” Đường Long Phi càng nói càng nghiện.
“Cậu còn dùng cái giọng đấy thì tớ không về đâu.” Da gà trên người Lạc An rụng đầy đất rồi.

Đường Long Phi nghiêm túc trở lại, “Về với tớ nhé, tớ sợ lắm.”
“Được rồi, tớ thu dọn một chút rồi về.” Lạc An ở nhà cũng buồn chán, tuy nhiên buổi tối phải phối kịch, cần nơi yên tĩnh, hi vọng Đường Long Phi đừng có sợ đến mức hét ấm lên.
Thực ra Lạc An không thể hiểu nổi, vì sao tên kia nhát gan đến mức đấy mà lại còn thích xem phim kinh dị.

Đối với thắc mắc này, Đường Long Phi đã từng rất hùng hồn nói, ý nghĩa của một đời người nằm ở cách chúng ta chiến thẳng bản thân mình, cậu nhát gan nên càng phải xem phim kinh dị.

Lạc An lập tức đâm thủng lời nói của cậu ta, thế cậu đã chiến thẳng bao giờ chưa?
Đương nhiên là Đường Long Phi câm nín rồi.
Lạc An thu xếp xong cuối liền gọi cho mẹ cậu báo tin, rồi khóa cửa lên đường về trường.
Trên đường đi, Lạc An nhận được một cuộc điện thoại của Trịnh Thư Nam, tuy giọng nói của anh vẫn dịu dàng ấm áp như trước, nhưng cậu có thể nghe ra anh đang rất vui vẻ: “Thư Nam, có chuyện gì mà anh vui vậy?”
“Vì Tiểu An sinh khỉ con cho tôi đó.” Trịnh Thư Nam nói, gương mặt điển trai của anh bất giác trở nên vô cùng dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra
Hai tai của Lạc An nóng lên, “Nam thần đừng trêu em mà.”
“Tôi đã hẹn được biên kịch Tư Đồ Bạch, và đã đưa tác phẩm của em cho anh ta, mời anh ta làm biên kịch, anh ta nói em viết rất hay, đồng ý tham gia công tác biên kịch, đồng thời mời em cùng sửa thành kịch bản với anh ta.”
Lạc An rất kinh ngạc, cũng rất vui mừng: “Thật sao? Quá tốt rồi.” Có thể nhìn thấy tác phẩm của mình xuất hiện trên màn ảnh, Lạc An cực kỳ thoả mãn và mong chờ.
“Ừ, tôi nói em vẫn còn là sinh viên nên cuối tuần sẽ đến cùng em sau, mấy ngày này cứ để anh ta đọc hết sách đã.” Trịnh Thư Nam cảm thấy kể từ khi quen biết Lạc An, mọi chuyện diễn ra đều quá thuận lợi.
“Được.” Lạc An lập tức đồng ý.
“Tối nay em có thời gian không, chúng ta cùng ăn tối?” Trịnh Thư Nam mời cậu.
“Em về trường rồi, nếu tiện thì anh đến gần trường em đi, ở đây cũng có mấy nhà hàng ăn ngon lắm.”
“Được, thế tôi đến sẽ gọi cho em.”
“Ừm.”
Cúp máy, Lạc An xoa lên gương mặt đang đỏ bừng của mình, tối lại có thể ở bên nam thần, tuyệt quá o(≧v≦)o.

Bình Luận (0)
Comment