♡ Chương 2: Giản tiên sinh ♡
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tô Ý, tôi đã biết cô ta muốn gả vào hào môn.
Lớp trang điểm thanh nhã, bộ váy khẽ ôm lấy những đường cong cơ thể, từ đầu đến chân dường như đều được mài giũa kỹ lưỡng.
Dù cố gắng che giấu, ánh mắt của cô ta vẫn lộ rõ tham vọng và lòng tham.
Cuộc xem mắt này đối với tôi chẳng qua chỉ là một thú vui khác để tìm bạn tình mới mà thôi.
Chỉ có kẻ ngu mới tin rằng tôi sẽ cùng cô ta bàn chuyện hôn nhân.
Tô Ý, 30 tuổi, không gia thế, không chỗ dựa, dù một ngày nào đó bỗng dưng biến mất cũng chẳng ai bận tâm.
Hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi.
Cuộc sống nhàm chán luôn cần một vài sở thích để chống đỡ.
Có người thích du lịch, có người mê trượt tuyết, còn sở thích của tôi là chơi đùa với phụ nữ.
Chơi đến chết.
So với việc cùng họ lên giường, tôi càng khao khát nhìn thấy dáng vẻ họ quỳ rạp trên sàn, run rẩy như loài sâu bọ hèn mọn, từ từ bò tới dưới chân tôi, khao khát những vết roi hằn sâu lên thân thể, mái tóc đen mượt bị nhổ từng sợi cho đến trọc lóc, làn da trắng muốt loang lổ những giọt máu li ti.
Biến niềm vui thành tuyệt vọng, biến thánh khiết thành nhơ bẩn, cái kh*** c*m đến từ sự hủy diệt, đó mới là sự hưởng thụ tối thượng.
Tôi bắt họ làm gì, họ buộc phải làm nấy.
Nếu không nghe lời cũng chẳng sao, làm người có tiền nghĩa là tôi có thể dùng mọi quan hệ để ép họ phải nghe lời.
Nếu chẳng may tôi phá hỏng họ, vậy thì họ chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi.
Dù gì thì từ đầu đến cuối đều là họ tự nguyện đến gần tôi, tự nguyện chấp nhận tôi, tự nguyện nhận quà của tôi, rồi tự nguyện sa vào vòng vây mà biến thành đồ chơi trong tay tôi.
Tôi chẳng qua chỉ làm đúng như những gì họ mong muốn mà thôi.
Ví như Tô tiểu thư xinh đẹp này.
Cô ta giống như một món hàng đã hết hạn, được gói bọc lộng lẫy, nóng lòng muốn bán ra với giá cao.
Đã vậy thì để tôi từ từ tháo lớp bao bì, kiên nhẫn, tỉ mỉ, từng chút một mà thưởng thức.
Sau đó nhẫn tâm hủy diệt.
Một Tô Ý đã 30 tuổi, trước mặt tôi cố gắng giả vờ yếu đuối, làm ra vẻ thiếu nữ, thật nực cười và đáng thương làm sao.
Chỉ cần điều tra sơ sơ đã biết tuổi thật của cô ta, vậy mà cô ta lại ngây thơ tưởng có thể lừa nổi tôi.
Như thể tái hiện hình ảnh tôi ngày bé, cố gắng diễn tròn vai một đứa con ngoan trước mặt mẹ.
Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không yêu thương con?
Thế nên, dù mẹ tát thẳng vào mặt, mắng tôi là súc sinh, tôi vẫn một mực tin rằng bà yêu tôi.
Khi còn nhỏ, hễ tôi khóc nháo thì sẽ lập tức bị đánh chửi, đến khi đánh mệt thì bà quẳng tôi ra khỏi nhà.
Làm nhà giàu có một lợi thế: nhà luôn có khu vườn riêng thật to, thật đẹp.
Nhưng đến đêm, khu vườn đó biến thành một nơi lạnh lẽo quái dị. Hoa và cây trong bóng tối giống như quái vật đứng lặng, im lìm nhìn chằm chằm tôi.
Rộng lớn, trống rỗng, lạnh ngắt. Chỉ còn tôi đơn độc.
Dù tôi có khóc lóc cầu xin thế nào, mẹ vẫn không cho vào nhà, bắt tôi quỳ ngoài cửa cho đến sáng.
Tôi chỉ có thể run rẩy co ro, tự nói với khoảng không: “Giản Ngôn, đừng sợ. Cố lên.”
Cố lên.
Trẻ con không có khả năng phản kháng, đương nhiên trở thành công cụ tốt nhất để người lớn trút giận.
Mẹ không thích tôi khóc, vậy thì tôi sẽ không khóc nữa. Dù cổ họng bị bóp nghẹt, dù kim nhọn đâm xuyên tay chân, dù thân thể chi chít vết thương, dù những đêm dài thức trắng sợ hãi,… tôi cũng không rơi một giọt lệ.
Tôi ngây thơ tin rằng, chỉ cần ngoan ngoãn sẽ đổi được một chút dịu dàng, được nghe giọng nói ấm áp ru ngủ.
Nhưng đâu phải cứ cố gắng là sẽ được cứu rỗi.
Năm 16 tuổi, như thường lệ tôi tan học về nhà. Thấy mẹ cầm con dao trên tay, tôi còn tưởng bà định cắt hoa quả cho mình.
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, lưỡi dao ấy cắm thẳng vào bụng tôi.
Cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua da thịt, xoáy mạnh trong ổ bụng ấy tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Có lẽ nhờ một phép màu, tôi được cứu sống.
Còn mẹ tôi thì không. Bà gieo mình từ ban công xuống, thân thể vỡ nát, máu não đỏ đen loang đầy đất, biến thành một đống thịt vụn chẳng còn hình dạng.
Đến tận cùng, tôi vẫn chưa bao giờ được mẹ ru ngủ bằng giọng dịu dàng.
Nhưng không sao. Tôi đã tìm được thứ thú vị hơn nhiều.
Một đối tượng xem mắt hám hư vinh như Tô Ý xử lý dễ vô cùng.
Chỉ cần tôi đưa quà đắt tiền, cô ta liền nở nụ cười rạng rỡ như thiếu nữ mới biết yêu.
Nhưng tôi lại càng mong mỏi thấy gương mặt ấy méo mó vì sợ hãi, tan vỡ, thậm chí đến mức mất kiểm soát. Cảnh tượng đó nhất định sẽ đẹp đến cực điểm.
Sau buổi hẹn thứ hai, khi tôi lái xe đưa về, Tô Ý chủ động nói: “Giản tiên sinh, có muốn lên nhà uống tách trà không?”
Một lời mời cũ rích nghe đến chán tai.
Chẳng chút thử thách nào.
Căn hộ của Tô Ý nhỏ nhắn nhưng khéo léo, dọn dẹp gọn gàng, khắp nơi bày những chậu cẩm chướng nhiều màu, thoang thoảng hương hoa trong không khí, dịu dàng và xinh đẹp hệt như cô ta.
Nhưng càng đẹp, càng phải bị nghiền nát theo cách tàn khốc nhất mới thật sự thú vị.
Trong khi Tô Ý tất bật trong bếp pha trà, tôi bước vào phòng ngủ, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Tim tôi đập mạnh đến mức muốn vỡ tung.
Muốn ngay lập tức phá hủy cô ta.
Tôi tưởng tượng mình dịu dàng đẩy Tô Ý ngã lên giường, cô ta sẽ đỏ mặt ngại ngùng, nghĩ rằng sắp được cùng người yêu tận hưởng đêm nay… cho đến khi đôi tay ấy bị tôi chậm rãi buộc chặt.
Từng món đồ trên người cô ta sẽ bị tôi l*t s*ch, rồi tôi sẽ ngâm nga một khúc hát, dùng mũi dao múa những bước nhảy nhẹ nhàng trên làn da đối phương.
Sự kinh ngạc, bàng hoàng, hoảng loạn, tuyệt vọng.
Những biểu cảm đó nhất định sẽ hiện lên trên mặt Tô Ý, đó mới là lúc cô ta quyến rũ nhất.
Tôi chìm đắm trong tưởng tượng ngọt ngào với ý định châm điếu xì gà, nhưng hai tay run rẩy vì kích động khiến bật lửa tuột khỏi tay rơi xuống sàn.
Khi cúi xuống nhặt, mắt tôi vô tình liếc vào gầm giường, ngay lập tức ánh mắt bỗng tê dại.
Có thứ gì đó nằm dưới gầm giường.
Tôi tiến lại gần quan sát kỹ, đồng tử bỗng nở to.
Dù được bọc chặt trong từng lớp nilon, tôi vẫn nhận ra đó là một thi thể.
Một thi thể đàn ông.
Tiếng bước chân nhẹ từ nhà bếp vọng vào phòng ngủ, Tô Ý bê tách trà vừa pha đứng ở cửa, nở nụ cười dịu dàng với tôi.
“Giản tiên sinh, không được lén nhìn gầm giường của bạn gái nha.”