♡ Chương 5: Tô tiểu thư ♡
Tôi dọn đến sống trong nhà Giản Ngôn.
Ngôi nhà của anh thật rộng lớn, có cả sân sau lẫn vườn hoa tuyệt đẹp, như một tòa lâu đài bước ra từ cổ tích.
Mỗi ngày sau giờ làm, anh đều mang về một bó cẩm chướng, loài hoa tôi thích nhất, chưa từng gián đoạn.
Anh rất thích món tôi nấu nên ngày nào tôi cũng đổi món cho anh, còn anh thì luôn ăn sạch không chừa miếng nào.
Mỗi lần tắm, anh đều quên mang khăn, rồi trong lúc tôi định đưa cho anh, anh bất ngờ kéo tôi vào, ép lên tường phòng tắm mà hôn ngấu nghiến khiến tôi ướt sũng từ đầu đến chân, cuối cùng đành phải cùng anh tắm luôn.
Trên giường, anh luôn mang theo sự chiếm đoạt dữ dội, động tác phảng phất bạo liệt, nhưng trước khi làm tôi đau, anh lại kịp dịu xuống. Xong xuôi, anh thích chôn đầu trong ngực tôi, còn tôi thì như dỗ một chú chó con, khẽ vuốt tóc anh cho đến khi anh ngủ thiếp đi.
Phần lớn thời gian chúng tôi quấn lấy nhau cứ như đang yêu thật sự.
…Nếu như trên đầu giường không đặt cái đầu của cha anh.
Hôm đó là lần hẹn hò thứ hai. Tối đến, tôi chủ động mời Giản Ngôn vào căn hộ, đang một mình pha trà trong bếp thì bất ngờ nhận được điện thoại của Diệp Quỳnh.
Cô nàng không ngừng xin lỗi, giọng nghẹn lại mà nói cho tôi biết mọi chuyện.
Người bạn đáng thương và hiền lành của tôi cuối cùng cũng không nỡ đẩy tôi xuống biển lửa.
“Không rõ vì sao Giản Ngôn lại chọn cậu, nhưng cậu nhất định phải cẩn thận vì hắn còn đáng sợ hơn cả ác quỷ!” Giọng Diệp Quỳnh run rẩy.
Chỉ cần nghĩ một chút, tôi đã hiểu ngay lý do mình bị anh chọn.
Cùng họ Giản, ngũ quan có nét tương tự, sự lấy lòng có chủ ý… nếu không phải con trai người đó thì còn ai?
Phải rồi, với tuổi tác và thân phận ấy sao có thể chưa kết hôn, chưa có con?
Lẽ ra tôi nên hiểu.
Lẽ ra tôi phải đoán được.
Thật đáng tiếc, tôi đã tưởng mình gặp may, gặp một đối tượng xem mắt vừa đẹp trai vừa khờ khạo, nào ngờ lại là hoàng tử báo thù bước ra từ cổ tích.
Thôi thì để tôi tự nguyện lao vào biển lửa này vậy.
Anh không vạch trần tôi, tôi cũng chẳng vạch trần anh.
Từ đó về sau, chẳng qua là hai kẻ cùng diễn kịch.
Điều khiến tôi bất ngờ là Giản Ngôn lại chủ động đề nghị giúp xử lý thi thể cha mình.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu, cho dù tôi không ra tay, sớm muộn gì anh cũng sẽ làm.
Và mục tiêu tiếp theo của anh dĩ nhiên là tôi.
Chiếc lò đốt trong sân chắc chắn cũng được chuẩn bị sẵn cho tôi.
Mọi dịu dàng và sâu nặng kia, phía sau đều ẩn chứa sát ý muốn xé nát tôi.
Mỗi lần hơi thở anh nóng rực áp sát, tôi đoán hẳn trong lòng anh đang cồn cào muốn cắn đứt cổ họng tôi.
Mỗi lần uống ly rượu vang anh đưa, tôi lại nghi ngờ không biết trong đó có thứ thuốc độc khiến ruột gan nát bét hay không.
Hoặc anh có thể thẳng tay b*p ch*t tôi, với sự chênh lệch thể lực này, tôi gần như mặc cho anh định đoạt.
Thế nhưng tôi vẫn sống nguyên vẹn.
Cái đầu khô quắt kia, cô độc treo trên tủ đầu giường, ngày ngày chứng kiến cảnh tôi cùng con trai ông ta ân ái.
Cái chết, những nụ hôn nồng cháy, sự quấn quýt.
Tất cả hòa làm một.
Vừa phi lý, vừa lãng mạn.
“Chào buổi sáng.” Sáng hôm ấy, Giản Ngôn trở mình trên giường, vùi mặt vào cổ tôi, giọng khàn khàn.
“Tối qua em mơ thấy anh.” Tôi mỉm cười.
“Trong mơ chúng ta làm gì?” Anh khẽ hỏi.
“Anh lạnh lùng mổ bụng em.” tôi đáp.
Không khí đông cứng lại.
Không biết bao lâu sau, Giản Ngôn mới đưa tay vén mấy lọn tóc rối của tôi, giọng trầm ấm mà từ tốn: “Nhưng giờ anh chỉ muốn có em thôi.”
Rồi như thường lệ, anh đè tôi xuống.
Người đàn ông này kiên nhẫn hơn tôi tưởng, lúc thì dẫn tôi đến nhà hàng sang trọng như giới thượng lưu, lúc lại kéo tôi ra quán vỉa hè rẻ tiền mà ngon miệng, như thể muốn cho tôi trải nghiệm mọi kiểu hẹn hò trên đời.
Có lần, anh còn lôi tôi đi tàu lượn siêu tốc. Tôi choáng váng cả đầu, còn anh thì vẫn đầy năng lượng, đúng là trẻ hơn tám tuổi có khác. Tôi dỗi, giả vờ ngất trong lòng anh, sau đó lén liếc anh qua khóe mắt. Vẻ lo lắng, hoảng hốt bất chợt dâng lên trên mặt anh lúc ấy, giống hệt một người bạn trai yêu tôi đến si mê.
Bạn trai.
Bạn trai đường đường chính chính.
Tôi cố tình kéo anh chụp thật nhiều tấm ảnh thân mật, đùa: “Giản tiên sinh, em có thể đăng lên WeChat khoe tình yêu không?”
Giản Ngôn im lặng, đưa tay lấy điện thoại của tôi.
Tôi cười lạnh trong lòng, quả nhiên cùng một bản chất như cha anh ta.
Anh mở album ảnh, lướt đến một tấm rồi đưa lại cho tôi: “Đăng tấm này đi, anh trông đẹp trai hơn.”
Trong ảnh, anh đang lén hôn tôi, đáy mắt mang theo nụ cười phóng túng.
Nếu trẻ lại mười tuổi, chắc hẳn ngay lúc này tôi đã rung động vì anh.
Tiếc là, tuổi trẻ chỉ có một lần.
Nhưng tôi không ngờ anh lại dẫn tôi đi xem váy cưới.
Giản Ngôn chỉ vào dãy váy cưới lấp lánh: “Em thích cái nào thì chọn.”
“Giản tiên sinh, anh đang cầu hôn em đấy à?” Tôi hỏi.
“Vậy em có đồng ý không, Tô tiểu thư?” Giản Ngôn nhìn thẳng vào tôi.
Tôi bật cười, không cưới được cha, cưới con trai cũng chẳng sao.
Dù sao cuối cùng danh xưng vẫn như nhau.
Bà Giản.
Người mà trước kia tôi từng mơ mình sẽ trở thành.
Như sáu năm trước, tôi thử hết chiếc váy này đến chiếc váy khác. Chỉ là lần này, mỗi lần bước ra khỏi phòng thay đồ đều có Giản Ngôn đứng ngoài chờ tôi đầy kiên nhẫn.
Tôi nhìn anh, nâng váy, mỉm cười, xoay một vòng.
Giản Ngôn nhếch môi, quay sang nhân viên: “Gói hết tất cả những chiếc cô ấy vừa mặc cho tôi.”
Tôi phì cười: “Mua nhiều như vậy làm gì?”
Giản Ngôn nhìn tôi chăm chú: “Bởi vì em mặc cái nào cũng đẹp.”
Tôi như một cô dâu thực thụ, chậm rãi bước về phía Giản Ngôn giữa ánh mắt ngưỡng mộ của các nhân viên cửa hàng, rồi bất ngờ lao vào vòng tay anh.
Thật tuyệt.
Ai nấy đều tưởng rằng tôi được yêu thương.
Rồi tôi lại mơ một giấc mơ khác.
Trong mơ tôi rơi tự do, như lao vào một vực sâu không đáy và chợt được ôm vào một vòng tay ấm áp.
Người ôm tôi thật vững chãi, ấm áp đến mức khiến con tim quyến luyến.
Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy Giản Ngôn không còn trên giường.
Căn nhà rộng lớn không thấy bóng anh đâu, cuối cùng tôi tìm thấy anh trong vườn ngoài sân.
Anh như kẻ mộng du, mặc bộ áo ngủ mỏng manh, quỳ bệt ở một góc, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi lấy một chiếc chăn ra phủ lên người anh: “Cẩn thận cảm lạnh đó.”
Ánh mắt Giản Ngôn vô định, một lúc sau mới nhận ra tôi, mỉm cười khổ sở: “Bà ấy chưa từng quan tâm đến anh như vậy.”
Tôi hỏi: “Bà ấy là ai?”
Anh hạ giọng, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Mẹ.”
Tôi im lặng.
Giản Ngôn tiếp tục kể: “Hồi nhỏ, mỗi đêm anh đều quỳ ở đây, chờ bà mở cửa, nhẹ nhàng kéo anh vào nhà, bảo rằng bà yêu anh. Nhưng bà chưa từng làm vậy.”
Đó là lần đầu anh kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.
Tất cả những tổn thương và oán niềm năm ấy dồn dập trút vào tôi.
Khi kể, anh cúi gằm mặt, người hơi run rẩy.
Nếu ngày xưa tôi thực sự cưới người đó thì giờ Giản Ngôn sẽ là con riêng của tôi.
Không biết liệu tôi có thể là một người mẹ tốt hay không.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Để em yêu anh được không?”
Giản Ngôn ngạc nhiên nhìn tôi, trong mắt có vẻ bỡ ngỡ và do dự.
Tôi chìa tay ra: “Em sẽ không đuổi anh đi đâu.”
Anh nắm lấy tay tôi chầm chậm, sau đó đột ngột kéo tôi vào lòng.
Thân hình anh lạnh và run, anh ôm chặt tôi bằng toàn bộ sức mình, chúng tôi như hai thân cây khô cằn sắp lìa rễ, chỉ còn biết quấn lấy nhau để hút chút dưỡng khí còn sót của thế gian.
Anh là một ác quỷ cô độc, tôi là một quái vật méo mó, cả hai ôm nhau rồi cùng lao vào bóng tối.
Nếu câu chuyện của chúng tôi ngừng lại ở khoảnh khắc đó hẳn sẽ rất cảm động.
Tôi đưa ngón tay v**t v* má anh, thấy anh cúi xuống, nước mắt rơi từng hạt to như những đứa trẻ chịu nhiều oan ức.
Anh thực sự vẫn là một đứa trẻ.
Một đứa trẻ có nhu cầu phá hoại dữ dội nhưng lại rất dễ mềm lòng.
Chẳng thế mà anh để tôi sống đến giờ.
Những ý định giết chóc anh dành cho tôi, trong những ngày ở cạnh dần phai nhạt, đến lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Một đứa trẻ thiếu thốn tình mẫu tử, dù trái tim có tối tăm đến đâu, chỉ cần cho vài viên kẹo ngọt là sẽ lập tức tin tưởng và trung thành với người cho kẹo.
Đêm đó, tôi dịu dàng nắm tay Giản Ngôn, đưa anh về phòng, như mọi khi khẽ ru anh vào giấc ngủ.
Anh ngoan ngoãn tựa vào tôi, bàn tay siết chặt một ngón tay tôi, vẻ dịu dàng hiền lành ấy khiến người ta mềm lòng.
“Con cũng yêu người.” Lời nói như từ trong mơ thoát ra, vừa như thì thầm vừa như tuyên bố tỉnh táo, anh khẽ thì thầm vào tai tôi: “Mẹ à.”
Tôi liếc mắt nhìn cái đầu cô độc trên tủ đầu giường, nở nụ cười rạng rỡ…
Ngài thần hộ mệnh thân yêu ơi, anh có nghe thấy không?
Dù anh đã chết, dù đã bị thiêu thành than và tro, em vẫn có cách khiến con trai anh gọi em là “mẹ”.
Anh không yêu em cũng không sao, anh cũng suốt đời không thể thoát khỏi em.
Con trai anh đúng là một đứa con ngoan.
Tiếc thay, mọi cử chỉ, mọi nỗ lực khiến tim em run rẩy của anh ta chỉ khiến em bật cười.
Bởi vì tất cả những thứ anh ta có lẽ ra phải thuộc về em.
Người vừa tốt nghiệp đã tiếp quản công ty gia đình, sáng chói ở các buổi tiệc sang trọng, dễ dàng rút ví mua kim cương và váy cưới đắt tiền, ở trong căn nhà như lâu đài ấy lẽ ra phải là em.
Vậy thì việc em giết con trai anh để lấy lại những thứ vốn thuộc về mình chẳng phải là điều tất nhiên sao?
Anh biết đấy, em không hề tham tiền.
Em chỉ đơn thuần muốn giết cả nhà anh.
Có thể lắm, em sẽ bỏ thuốc độc mạn tính vào thức ăn, ngày ngày mỉm cười nhìn con trai anh ăn từng miếng từng miếng.
Có thể em sẽ nhân lúc anh ta say ngủ, như đã từng giết anh, giết luôn anh ta.
Cũng có thể, người cuối cùng bị giết sẽ lại là em.
Anh đoán xem, giữa em và Giản Ngôn, ai sẽ là người thắng cuối cùng?
Không quan trọng nữa, dù sao một ngày chúng ta sẽ gặp lại nhau ở địa ngục.
Trước khi đó, nhớ nghĩ về em nhé.
Yêu anh, Tô Ý.
-END-