♡ Chương 4: Giản tiên sinh ♡
Lúc nhỏ tôi không thể hiểu được vì sao mẹ lại ghét tôi đến đậm sâu như vậy.
Ghét đến mức như muốn tôi biến mất khỏi thế gian này.
Lớn lên rồi tôi mới hiểu ra, hóa ra người mẹ thực sự căm hận không phải là tôi mà là cha.
Ngay từ khi tôi còn nhớ được, cha lúc nào cũng bận rộn, thỉnh thoảng về nhà một lần cũng chẳng nở nổi một nụ cười.
Ông không yêu mẹ.
Hoặc chí ít thì chỉ từng yêu thôi.
Dù cha đã ban cho mẹ danh phận là phu nhân Giản, cho bà ở trong biệt thự, đeo vàng đeo bạc, nhưng tình yêu thì đã không còn.
Khi mẹ mang thai tôi, chắc bà từng đầy hy vọng, tưởng rằng tương lai sẽ là một mái ấm tràn đầy yêu thương, ấy vậy mà bà nhận được chỉ là một người chồng ngày càng giàu, ngày càng lạnh lùng.
Vậy nên sự tồn tại của tôi trở nên mỉa mai đến tột cùng.
Mẹ đương nhiên trút mọi oán hận lên tôi.
Dù tôi cũng giống bà, chẳng được cha thương yêu.
Trẻ con đôi khi bền bỉ hơn người lớn, miễn là có thể làm mẹ bớt cáu đi một chút, bị vài cái tát, vài cái véo cổ, tôi đều chịu được.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng có lẽ lý do duy nhất mình sinh ra là để xả đi cơn uất ức của mẹ.
Rồi đến năm tôi 16, cha đột ngột tuyên bố ly hôn với mẹ.
Không cho một cơ hội nào, giọng nói như ra lệnh, thậm chí không muốn giữ cho bà địa vị làm vợ.
Ông đã lựa chọn tàn nhẫn vứt bỏ bà, vậy thì bà quyết đem theo đứa con bà sinh ra cho ông.
Công bằng, đúng không?
Tiếc thay, người chết cuối cùng chỉ có mẹ.
Hình như sự ra đi của mẹ đã khuấy lên một chút lương tri trong cha, ông bắt đầu quan tâm đến việc học hành của tôi, dạy tôi quản lý công ty, cố gắng uốn nắn tôi thành người kế nhiệm lý tưởng.
Nhưng quái vật đã mọc nanh vuốt thì sẽ không vì người cha bấy lâu lãnh đạm bất ngờ hành xử dịu dàng mà trở về làm đứa trẻ ngây thơ.
Vậy nên tôi để bản thân sa đọa, hủy hoại hết người phụ nữ này tới người phụ nữ khác tự nguyện tới gần tôi.
Họ vô tội, họ đáng thương, tiếc rằng lòng trắc ẩn chỉ dành cho người bình thường, còn tôi, thứ đã thối rữa này, chỉ thấy kh*** c*m khi nhìn thấy họ tuyệt vọng.
Ánh sáng và sự ấm áp không chữa được tôi, chỉ có bóng đêm mới phù hợp.
Rồi tôi điều tra ra lý do vì sao cha kiên quyết đòi ly hôn mẹ: ông muốn cưới người khác. Mẹ tự tử đã phá hỏng kế hoạch đó. Để giữ hình ảnh người cha tốt trước mặt tôi, ông thôi không nghĩ tới việc tái hôn.
Lẽ ra tôi phải hiểu từ lâu: thứ khiến người vợ hóa điên, đầy oán hận, không gì khác hơn là chồng bà ta ngoại tình.
Khi tôi phải mặc áo dài tay trong mùa hè để che vết bầm trên cánh tay, khi mẹ ngày càng gầy guộc đến mức cuối cùng gieo mình từ ban công thì cha lại ôm ấp người tình xinh đẹp, người chỉ hơn con trai ông tám tuổi, đắm chìm trong ân ái.
Mỗi đêm mất ngủ, tôi suy tính cách trả thù cặp tình nhân bẩn thỉu đó.
Phải lột từng tảng da thịt của họ cho tới khi họ thối rữa đầy giòi chăng?
Hay nhốt họ vào tầng hầm không thức ăn, bắt họ ăn thịt nhau?
Thật khó chọn.
Nhưng trước khi tôi kịp thực hiện kế hoạch, tôi đã thấy thi thể quen thuộc ấy dưới gầm giường nhà Tô Ý.
Một khung cảnh hội ngộ cha con thật trớ trêu.
Nhìn người cha bị quấn chặt trong từng lớp từng lớp màng nhựa, tôi khẽ cong môi, cố gắng lắm mới không bật cười.
Lần đầu tiên trong đời, tôi đối với Tô Ý nảy sinh một thứ hứng thú khác ngoài tra tấn.
Cho dù nội tâm có méo mó tới đâu, bề ngoài cô ấy cũng chỉ là một người đàn bà yếu ớt, dễ dàng bị tôi khống chế trên giường.
Rồi, tôi cúi xuống hôn cô ấy.
Trong mắt Tô Ý tràn ngập kinh ngạc, dường như không ngờ rằng, sau khi tôi phát hiện thi thể dưới gầm giường, tôi vẫn còn muốn tiếp tục ở lại với cô ấy.
Những điều Tô Ý không ngờ còn nhiều lắm.
Ví như, Diệp Quỳnh từng là một trong số vô vàn bạn tình của tôi. Chính tôi sai Diệp Quỳnh sắp đặt buổi xem mắt này. Tôi nói với cô ta, chỉ cần gài được Tô Ý, cô ta sẽ hoàn toàn tự do, không còn bị tôi hành hạ. Diệp Quỳnh gật đầu không chút do dự, mặc kệ người chị em thân thiết bị đẩy vào lửa.
Ví như, bức ảnh ghê tởm kia vốn là tôi gửi cho Tô Ý. Cô gái tóc đỏ trong ảnh quỳ dưới đất khóc như mưa, van xin tôi tha cho cô ta. Thật nực cười, chỉ là mượn tạm ảnh trong điện thoại của cô ta thôi, thế mà trông cứ như tôi sắp ăn thịt cô ta vậy.
Điều khiến Tô Ý không ngờ nhất là: người đàn ông đang quấn lấy cô ấy trên giường lúc này chính là con trai của thi thể nằm dưới gầm giường.
Cô ấy nhìn vết sẹo dao trên bụng tôi, đưa ngón tay khẽ vuốt, khẽ nói: “Chắc đau lắm.”
Sáu năm rồi, cô là người đầu tiên hỏi thăm về vết sẹo ấy.
Tôi khẽ gật đầu.
Cô ghé đầu xuống, thổi nhẹ lên vết sẹo, mỉm cười: “Thổi một cái là hết đau.”
Tô Ý.
Tiểu tam, con đ*, con đàn bà hèn hạ.
Người tôi đáng ra phải hủy diệt nhất trên đời.
Lúc này lại giống như một người mẹ dịu dàng.
Tôi đặt tay lên cổ cô, định bóp mạnh, nhưng cuối cùng chỉ ôm lấy cô.
Đêm hôm đó, Tô Ý cuối cùng cũng gỡ bỏ hết mọi lớp ngụy trang, kể cho tôi nghe trọn vẹn câu chuyện của cô.
Như thể đã cô đơn thật lâu mới tìm thấy người duy nhất chịu lắng nghe mình.
Thật mỉa mai, cô ấy lại coi một kẻ ích kỷ, cướp của người khác, lừa gạt trẻ vị thành niên thành vị thần hộ mệnh đầy sâu nặng.
Về việc cha đã có vợ, Tô Ý hoàn toàn không biết, đương nhiên càng không thể biết tôi chính là con trai ông ta.
Bao năm nay, cô ấy đã bị nuôi thành phế nhân, hay đúng hơn, cha cố ý thuần hóa cô thành con rối ngoan ngoãn.
“Thật ra em chẳng để tâm chuyện gả vào hào môn. Em chỉ muốn chứng minh với người nằm dưới kia rằng ngoài ông ta, vẫn còn có người trân trọng, thích mình. Cho nên, Giản tiên sinh, cảm ơn anh đã xuất hiện, cảm ơn anh dù biết em là quái vật vẫn chịu dang tay đón nhận.” Nước mắt Tô Ý rơi xuống tay tôi.
Năm xưa mẹ tôi cũng luôn rơi những giọt nước mắt to như thế, ánh mắt trống rỗng cũng giống hệt.
Những người đàn bà ngu ngốc, đáng thương, bị ruồng bỏ.
Năm xưa cha thực sự muốn cưới cô ấy, giờ có nhân tình mới cũng là sự thật.
Đó chính là bản chất con người.
Chân tâm dễ đổi thay, xấu xa mới là vĩnh cửu.
Tôi lau nước mắt nơi khóe mắt cô ấy : “Xác để trong nhà sẽ thối rữa, để anh giúp em xử lý.”
Tô Ý sững sờ nhìn tôi. Thật lâu, thật lâu sau, cô mới khẽ ôm đầu tôi, ép tai tôi áp vào ngực mình, khẽ thì thầm: “Nghe thấy không?”
Một, hai, ba…
Tôi đếm nhịp tim cô ấy.
Cô rạng rỡ cười: “Đây là âm thanh trái tim rung động vì anh đấy.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Ý, trong một khoảnh khắc dường như tôi đã bị nụ cười ấy mê hoặc.
Ngày hôm sau, tôi dẫn Tô Ý về nhà mình, mở lò đốt đặc chế ở sân sau, nhét thi thể cha vào trong. Có lẽ vì cổ bị chém đứt, khi nhét vào, cái đầu cha bất ngờ lìa ra, lăn xuống nền rồi chầm chậm quay vài vòng.
Tô Ý nũng nịu kéo tay tôi: “Giản tiên sinh, em muốn giữ cái đầu này làm kỷ niệm được không?”
Giọng điệu y như lúc xin bạn trai một chiếc túi hiệu.
Tôi khẽ mỉm môi, gật đầu đồng ý.
“À mà, sao nhà anh lại lắp một cái lò đốt thế này?” Cô hỏi.
“Tiện để đốt rác.” Tôi đáp, sau đó ấn nút khởi động.
Tô Ý im lặng, chăm chú nhìn cái đầu trên sàn rồi tựa đầu sang vai tôi.
Tôi nhắm mắt, thầm đọc một bài điếu kinh trong lòng.
Cha thân mến, người cha đáng ghê tởm của tôi.
Nếu ngài đã hóa thành hồn ma, xin hãy mở mắt thật to mà chứng kiến.
Con sẽ rải tro cốt của ngài xuống bồn cầu, xuống cống rãnh, xuống mọi nơi bẩn thỉu trên đời.
Còn cái đầu của ngài, con sẽ đặt cẩn thận trong nhà, coi như một món đồ chơi thú vị.
Bởi vì ngài xứng đáng.
Còn Tô tiểu thư, con sẽ dịu dàng, kiên nhẫn, sâu nặng dệt cho cô ấy một giấc mộng rực rỡ.
Để cô ấy say, quên, để cô ấy sa ngã, để cô ấy tự tay bật tung trái tim mình.
Khi hoàn toàn đầu hàng, con sẽ mỉm cười rồi phá nát cô ấy, vỡ vụn cô ấy, xé nát cô ấy.
Rơi từ độ cao không đáng sợ bằng việc tin rằng có vòng tay ấm áp sẽ ôm mình.
Khi chán trò chơi, con sẽ chặt bỏ tay chân cô ấy, moi mắt cô ấy ra, nhổ lưỡi cô ấy, tạc cô ấy thành một lễ vật tinh xảo.
Rồi chính tay con sẽ đưa cô ấy xuống địa ngục cùng ngài.
Con trai của ngài, Giản Ngôn.