Lão Kiều tìm hai người bọn họ chủ yếu là vì lát nữa sau khi nhận giải, ông đã mua ít đồ ăn, để ở kho dưới tầng một, dặn Tiêu Nhiên với Ứng Hạo đến đó gọi thêm người tới khuân.
Nói xong, Lão Kiều liền rời đi.
Tâm trạng của Ứng Hạo cũng dần ổn định lại, nhìn đường chạy dưới cái nắng gắt, cậu ta hỏi: “Cậu định sắp xếp cho hai người bọn họ thế nào?”
Tiêu Nhiên uống hết chai nước, bóp dẹp lại rồi ném vào thùng đựng vỏ chai nhựa của cô lao công, sau đó nói: “Tôi muốn để Chu Kiều học đại học.”
“Vẫn cùng trường với cậu chứ gì?” Ứng Hạo giật mình nhìn về phía Tiêu Nhiên.
Ngón tay Tiêu Nhiên xoa nhẹ cổ, khẽ đáp: “Ừ.”
Ứng Hạo im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, cậu ta ngồi thụp xuống, hai tay buông thõng, giọt nước trên cằm nhỏ xuống. Vẻ mặt có chút chán nản: “Tôi cũng muốn để Mạnh Thiển Thiển cố gắng hơn, đáng tiếc cô ấy chỉ như bùn nhão, chẳng vực dậy được, tôi đã buông xuôi rồi.”
“Chu Kiều phiền thì phiền thật, nhưng cô ấy có sự bền bỉ. Điểm này…” Giọng Ứng Hạo thấp xuống, “Mạnh Thiển Thiển không bằng, Giang Nhã Diệu cũng vậy.”
Xem như Ứng Hạo đã thừa nhận điểm tốt của Chu Kiều.
Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, nhướng mày: “Thế thì mắt nhìn người của tôi không tệ.”
Ứng Hạo: “…”
Cậu im đi.
Tiêu Nhiên không thèm để ý đến cậu ta nữa, quay người lấy một chiếc khăn tắm sạch, rồi bước đi. Trên đường chạy, nhiều học sinh còn đang hổn hển chạy, ở góc hành lang có ba người ngủ say như heo.
Tiêu Nhiên đến bên cạnh Chu Kiều, vung khăn mở rộng, nhẹ nhàng phủ lên vai cô.
Chu Kiều khẽ rùng mình, bất ngờ tỉnh dậy, trong cơn mơ màng nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia, cô còn tưởng mình đang mơ, liền đưa tay nhéo vài cái lên cằm Tiêu Nhiên.
“Cũng chân thật đấy.” Cô lẩm bẩm.
Tiêu Nhiên một tay chống lên lan can trước mặt cô, cúi thấp người, “Mơ thấy tôi à?”
Giọng nói trầm lạnh ấy khiến Chu Kiều lại rùng mình, tỉnh táo hẳn. Cô bất giác ngồi thẳng dậy, sau đầu dựa vào cột, thở gấp: “Tiêu Nhiên! Nam thần của trường? Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?”
Ngón tay Tiêu Nhiên buông lỏng.
Chiếc khăn rơi xuống người cô.
Chu Kiều cúi đầu nhìn, rồi lại nhanh chóng ngẩng lên, chớp mắt: “Lớp trưởng, cậu đắp chăn cho tôi à?”
Tiêu Nhiên vén lọn tóc mái trên trán cô, đáp: “Ừ.”
“Cảm ơn.” Chu Kiều nhận ra hai người họ quá gần, liền kín đáo lùi lại một chút.
Tiêu Nhiên lúc này mới đứng thẳng, nói: “Hội thao sắp kết thúc rồi, cậu đi rửa mặt đi, lát nữa còn phải lên nhận giải.”
Chu Kiều lập tức bật dậy, nhìn ra ngoài: “1500 mét xong rồi à? Ai thắng thế?”
“Lớp Thường Thanh.”
Chu Kiều: “Xì, tôi biết ngay Lý Miễu chẳng được việc gì.”
Cô gấp khăn lại, bước xuống hành lang, hỏi: “Lớp trưởng, khăn này cậu lấy ở đâu thế?”
Tiêu Nhiên cầm lấy từ tay cô: “Cậu đi rửa mặt đi.”
“Ừ.”
Chu Kiều cố nén mặt đỏ, chạy đến chỗ hành lang nơi Mạnh Thiển Thiển và Thành Noãn đang ngủ, thô bạo lay tỉnh cả hai, sau đó ba người cùng đi về phía bồn rửa mặt.
Thành Noãn: “Sao tôi cứ thấy lờ mờ như là Tiêu nam thần đắp chăn cho cậu thế, Chu Kiều?”
Chu Kiều vừa rửa mặt vừa chớp hàng mi, giọt nước lăn xuống: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
Thành Noãn: “Tôi đâu có cận thị.”
Chu Kiều: “…..”
Chính cô cũng không hiểu sao Tiêu Nhiên lại tốt như thế.
Tốt đến mức dịu dàng.
Khiến người ta khó lòng mà không thích cậu.
Thật phiền.
Sao cậu ấy không giống như ban đầu, lạnh lùng xa cách, lúc nào cũng gắt gỏng với cô nữa.
Lễ bế mạc hội thao cũng tốn kha khá thời gian, kết quả chung cuộc lớp cô giành được nhiều giải thưởng. Chu Kiều cũng đoạt chức vô địch môn trượt ván, phần thưởng là một chiếc MP4 kèm thêm một bộ từ điển tiếng Anh.
Phần thưởng này dường như được thiết kế riêng cho cô vậy.
Cô ngạc nhiên nhìn Tiêu Nhiên đang trao giải: “Cái này là…?”
Sắc mặt Tiêu Nhiên bình thản, đồng hồ đen đã đeo trên tay, cổ áo đồng phục cũng cài gọn gàng, trông có chút xa cách. Cậu cụp mắt xuống, khóe môi lại thấp thoáng một ý cười.
Không bận tâm đến sự bất ngờ của cô, cậu đi sang bên trao giải cho một bạn khác.
Ở phía sau phát quà, Ứng Hạo tặc lưỡi một tiếng, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tiêu Nhiên lại móc tiền túi ra thêm phần thưởng MP4 cho hạng mục này.
Thì ra là vậy.
Trước đó cậu ta còn nghĩ, trình độ tiếng Anh của Giang Nhã Diệu cũng không tệ, đâu đến mức phải tặng MP4 có sẵn bản ghi luyện nghe cơ chứ.
Khi các học sinh lần lượt nhận giải bước xuống sân khấu.
Ứng Hạo bất chợt chặn Tiêu Nhiên lại: “Thật ra trước kia nhiều lần tôi đã thấy cậu đối xử đặc biệt với cô ấy rồi, cậu bắt đầu để ý đến cô ấy từ bao giờ vậy?”
Tiêu Nhiên khẽ kéo cổ áo cho thoáng, đôi mắt nhìn về phía Ứng Hạo.
Hồi lâu.
Cậu đáp: “Có lẽ từ rất sớm rồi.”
Ứng Hạo vỗ đùi cái đét: “Tôi biết ngay mà!”
*
“Giải thưởng lại là MP4, cũng được đấy, nhưng nếu là điện thoại thì còn hay hơn.” Thành Noãn mơ mơ màng màng nói. Mạnh Thiển Thiển cũng nhận được hai phần quà, là sổ tay và bút máy, nói chung đều là đồ dùng học tập. Mạnh Thiển Thiển nói: “Chữ tôi xấu thế này mà còn tặng bút máy, tôi thà đổi lấy cái MP4 của Chu Kiều, còn có thể nghe nhạc nữa.”
Chu Kiều cất MP4 đi, nói: “Điện thoại của các cậu đều có chức năng cơ bản rồi, còn cần MP4 của tớ làm gì?”
Thành Noãn: “Ờ, cũng đúng.”
Bây giờ dòng iPhone mới nhất đã ra đến 5, Thành Noãn dùng loại đó, Mạnh Thiển Thiển vẫn còn xài 4, còn Chu Kiều thì là HTC. Chẳng bao lâu sau, tất cả giải thưởng được phát hết, đại hội thể thao năm nay cũng sắp khép lại.
Người đọc lời bế mạc là Giang Nhã Diệu.
Cô mặc chiếc váy dài màu hạnh nhân, không biết có phải vì quá mệt không mà trông tinh thần chẳng tốt mấy, đọc xong một lượt cũng bình thường, ai nấy đều cảm nhận được sự mỏi mệt của hoa khôi trường.
Thầy giáo vỗ vai cô.
Cô gượng cười đáp lại.
Tan cuộc.
Trên đường về lớp, Chu Kiều đi cùng Tiêu Nhiên. Cô cúi đầu bấm MP4, Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, ánh mắt rơi xuống chiếc túi đang vắt trên cánh tay cô: “Trong túi là gì thế? Cái váy đỏ đó à?”
Chu Kiều nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ gật: “Ừ, đúng rồi.”
“Váy của cậu?”
Cậu hỏi rất nhẹ, giọng thấp trầm.
Chu Kiều cười: “Thành Noãn tặng.”
Tiêu Nhiên gật đầu: “Trời nóng, mặc kiểu váy này nhiều dễ bị đen da.”
Chu Kiều khựng lại: “Cũng bình thường thôi.”
Môi cậu mím chặt, ánh mắt thoáng u ám: “Cậu mặc không đẹp.”
Chu Kiều sững người.
“Xì, thế tôi lại càng phải mặc.”
Nói rồi, cô bước nhanh lên mấy bước, không muốn nói chuyện với Tiêu Nhiên nữa. Cô ấn chặt chiếc túi, trong lòng lại nghĩ, thật sự không đẹp sao? Trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ Giang Nhã Diệu trong chiếc váy màu hạnh nhân.
Sắc mặt Chu Kiều khó coi, cúi đầu bước nhanh.
Tiêu Nhiên nhìn bóng lưng cô từ phía sau, nét mặt cũng không dễ chịu gì.
Lúc ôm cô, cậu có thể cảm nhận rõ mảng da thịt tr*n tr** phía sau, chỉ có hai sợi dây mỏng níu lấy chút vải…
Lão Kiều chờ các học sinh trong lớp, ông có rất nhiều điều muốn nói. Đại hội thể thao năm cuối cấp ba cứ thế kết thúc, sang năm vào thời điểm này, những đứa trẻ này đều sẽ thành sinh viên đại học, mỗi người một phương rồi. Thời gian trôi thật nhanh.
Nhận phần đồ ăn lão Kiều mua, học sinh lần lượt tan học. Chu Kiều khoác ba lô, miệng ngậm kẹo m*t, cũng xuống lớp. Cô liếc nhìn Tiêu Nhiên đang đứng trước cửa nói chuyện với Lão Kiều, khẽ tặc lưỡi một tiếng.
Hơn bốn giờ về đến nhà, trong nhà không có ai. Chu Kiều mang cặp vào phòng ngủ, rồi ra ngồi sofa xem tivi. Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên mấy tiếng loảng xoảng.
Cửa mở.
Chu Kiều quay đầu nhìn.
Chu Thành Thiện xách túi đồ, chống nạng đứng ở cửa.
Hai cha con chạm mắt.
Chu Thành Thiện hỏi: “Về rồi à.”
Chu Kiều: “Vâng.”
Cô ngập ngừng đứng dậy, đi tới nhận lấy túi đồ trong tay ông.
Chu Thành Thiện thoáng sững người.
Trán ông lấm tấm mồ hôi, theo chiếc nạng lách vào cửa.
“Tối nay chỉ có bố với con ăn cơm thôi, con muốn ăn gì, bố nấu cho.”
Chu Kiều mang rau vào bếp, nói: “Ăn gì cũng được.”
“Thế thì làm ít tôm cho con ăn nhé.” Chu Thành Thiện đặt nạng xuống, đổi sang chiếc xe lăn tiện hơn. Bên chân gãy xương đã biến dạng.
Chu Kiều khẽ vâng một tiếng.
Sau đó cô lại ngồi xuống sofa xem tivi.
Chu Thành Thiện vào bếp bận rộn.
Tiếng tivi hòa cùng tiếng động trong bếp, ánh chiều tà chiếu vào ngôi nhà kiểu cũ, bỗng mang chút ấm áp, chỉ cần không nhìn vào bức tường chi chít giấy khen của một người con gái khác.
Thành Noãn: “Kiều Kiều, bây giờ nhìn cậu với bố ở chung cũng thoải mái phết nhỉ.”
Chu Kiều: “Cũng tạm thôi.”
Mạnh Thiển Thiển: “Tớ còn mừng thay cho cậu nữa.”
Có bố ủng hộ, Chu Kiều thi đại học chắc thêm một phần hy vọng.
Cô lại ăn thêm miếng bánh tôm, đó là quà lão Kiều tặng.
Cô thuận miệng đáp lại hai người bạn.
Trên QQ hiện thêm một lời mời kết bạn.
Cô nhấn vào.
Hóa ra là Tiêu Nhiên.
Chu Kiều khựng lại, rồi ấn đồng ý.
[Bạn bè đã được thêm thành công]
Chu Kiều: Cậu cũng dám thêm tôi à, không thấy ngượng à.
Tiêu Nhiên: Hửm?
Chu Kiều: Cậu nói tôi mặc váy không đẹp.
Tiêu Nhiên: Cậu tin mấy lời trái lòng sao?
Chu Kiều: ???
Ý cậu là… cô mặc chiếc váy đỏ kia, thật sự đẹp sao?
Mặt Chu Kiều bất giác nóng bừng.
Tiêu Nhiên: Sau này có bài nào không hiểu thì cứ nhắn QQ cho tôi.
Chu Kiều: …Được.
Tiêu Nhiên: Ăn cơm chưa?
Chu Kiều: Chưa.
Chu Kiều: Tối nay có chơi game không?
Tiêu Nhiên: Không chơi, cậu cũng không được chơi.
Chu Kiều: Tại sao?
Tiêu Nhiên: Chăm học đi, ngày ngày tiến bộ.
Chu Kiều: Lớp trưởng, cậu thật có trách nhiệm!!!!!!!
Mấy dấu chấm than phía sau thực sự biểu đạt sự cảm thán của Chu Kiều. Một lớp trưởng như Tiêu Nhiên đúng là cực phẩm giữa đời thường.
Ngõ Nam Vĩ.
Bà ngoại vì Tiêu Nhiên đã đem dưa hấu của bà cho hàng xóm nên vừa bước vào cửa đã cằn nhằn không ngớt, ăn xong cơm vẫn còn lải nhải. Giang Nhã Diệu vừa cười vừa dọn bàn, nói: “Bà ngoại, lần sau con lén mua cho bà nhé.”
Bà ngoại lập tức im bặt, nói: “Nói rồi đấy, đừng để thằng cháu bà biết.”
Giang Nhã Diệu: “Không thành vấn đề.”
Tiêu Nhiên mặc áo phông và quần thể thao đen từ phòng tắm đi ra, liếc nhìn Giang Nhã Diệu, nói: “Lát nữa rửa bát xong thì ra vườn sau, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Giang Nhã Diệu khựng lại: “Ờ… được.”
Cô cúi đầu mang bát đũa vào bếp, từng cơn hoang mang dần dần lan ra, đầu ngón tay khẽ run, phải hít sâu mấy lần mới ép xuống được, rồi loay hoay dọn dẹp sơ qua.
Giang Nhã Diệu bật tivi cho bà ngoại, sau đó đi ra vườn.
Tiêu Nhiên ngồi trên ghế, chân dài duỗi ra, đang chơi game trên điện thoại.
Giang Nhã Diệu bước lại gần.
Tiêu Nhiên thoát khỏi trò chơi, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Ngồi đi.”