Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 20

Giang Nhã Diệu mỉm cười.

Kéo ghế ngồi xuống.

Tiêu Nhiên bắt chéo chân, hai tay đút túi quần, cả người lười nhác, đôi mắt không biểu lộ gì. Cậu nói: “Cậu còn nhớ không, ban đầu tại sao lại công khai chuyện hôn ước của bố mẹ hai bên.”

“Nhớ.”

Tiêu Nhiên gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt, khẽ thấp: “Tôi vẫn mặc kệ để tin đồn lan ra, là muốn bảo vệ cậu, chuyện này cậu không phủ nhận chứ?”

“Không phủ nhận.”

Nụ cười trên mặt Giang Nhã Diệu biến mất hẳn, điều cô lo sợ nhất đã xảy đến.

Tiêu Nhiên: “Nhưng bây giờ tôi không muốn cô gái khiến tôi rung động tiếp tục hiểu lầm nữa, nên cần thiết thì tôi sẽ giải thích với mọi người.”

Ngón tay Giang Nhã Diệu siết chặt lấy vạt váy.

Tiêu Nhiên: “Hôn ước của bố mẹ với tôi không có giá trị gì. Tôi yêu mẹ mình, nhưng không có nghĩa tôi phải nghe theo sự sắp đặt của bà, tôi tôn trọng lời hẹn ước ấy nên mới bảo vệ cậu, nhưng tôi không thể bảo vệ cậu cả đời. Cậu chăm học, thi đỗ rồi sau này có năng lực rồi thì không cần sợ gì nữa.”

Nước mắt Giang Nhã Diệu ào ạt trào ra.

Tiêu Nhiên đẩy hộp khăn giấy tới trước mặt cô, nói: “Xin lỗi.”

Giang Nhã Diệu nghẹn giọng: “Tôi có thể cầu xin cậu, ít nhất đến khi hết lớp 12 được không?”

Khuôn mặt này của cô vốn đã là tai họa, cấp hai bị thầy giáo quấy rối, lên cấp ba lại bị người ngoài trường đeo bám đến mức cùng đường. Chính vì vậy mà ngay khi Tiêu Nhiên vừa đặt chân đến Liên Thành, đã hai lần đứng ra thay cô giải quyết.

Hôn ước giữa bố mẹ hai bên mới được công khai.

Từ đó cô mang danh “vị hôn thê của Tiêu Nhiên”, bọn người như thú dữ kia không dám đến gần nữa.

Cô đã yên ổn hơn hai năm.

Tiêu Nhiên nhìn Giang Nhã Diệu, định từ chối.

Bà ngoại ở ngoài cửa lén nhìn, bóng thoáng qua.

Tiêu Nhiên nheo mắt, nói: “Được, nhưng bên cô ấy tôi sẽ phải giải thích.”

“Cô ấy.” Giang Nhã Diệu lặp lại, nói: “Là… là Chu Kiều phải không?”

Tiêu Nhiên: “Ừ.”

Giang Nhã Diệu: “Cậu ấy đang trong giai đoạn tiến bộ, nếu cậu tỏ tình, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới cậu ấy?”

Tiêu Nhiên ngẩng mắt, hừ lạnh: “Đấy là chuyện cậu cần lo sao?”

Giang Nhã Diệu hạ giọng: “Tôi thấy Chu Kiều là một cô gái rất chăm chỉ, cậu nên nghĩ kỹ.”

Tiêu Nhiên bật cười lạnh.

Nhưng không phản bác.

Bầu không khí ấm áp chỉ duy trì đến khi Mục Anh và Chu Mộ trở về. Khi đó Chu Kiều vừa ăn xong, cô đặt bát đũa rồi đi vào phòng. Chu Mộ ngồi ở phòng khách không ngớt khen tài nấu nướng của Chu Thành Thiện.

Chu Thành Thiện nói: “Vậy để bố cũng làm cho con một phần nhé.”

Chu Kiều tựa vào đầu giường, khẽ đảo mắt.

Ra ngoài đi tắm.

Mục Anh đang dọn sách vở cho Chu Mộ: “Mấy hôm nay đừng suốt ngày vùi đầu vào sách nữa, thư giãn chút, kẻo lúc thi căng thẳng quá lại hỏng việc.”

Chu Mộ lau tóc bước ra từ phòng tắm, đối diện ngay Chu Kiều. Cô ngẩng cằm nhìn Chu Kiều, Chu Kiều không thèm liếc một cái, quay người đi thẳng vào phòng tắm.

Còn đóng cửa thật mạnh.

Tắm xong.

Ngoài phòng khách họ vẫn đang nói chuyện về cuộc thi.

Chu Mộ nói: “Lần này bên trường số ba cũng có người tham gia.”

“Chị, có phải lớp chị cũng có Tiêu Nhiên thi không?” Cô ta như vô tình hỏi một câu.

Chu Kiều: “Làm sao tôi biết được.”

Nói xong, cô liền đi thẳng vào phòng ngủ.

Chu Mộ: “…”

Mục Anh có chút hiếu kỳ: “Con quen người trường Trường số ba à? Người tên Tiêu Nhiên kia là ai vậy?”

Chu Kiều ôm quyển sách, dựa vào đầu giường. Điện thoại bỗng rung lên.

Cô cầm lên.

Tiêu Nhiên: “Ngủ chưa?”

Chu Kiều: “Chưa.”

Tiêu Nhiên: “Đang làm gì đấy?”

Chu Kiều: “Đọc sách.”

Tiêu Nhiên: “Đọc gì thế?”

Chu Kiều: “Đọc Thằng c* Tí.”

Tiêu Nhiên: “Ừm.”

Tiêu Nhiên: “Ngày mai có cuộc thi toán, cậu có muốn đi cùng không?”

Chu Kiều: “Cậu đi thi, tôi đi làm gì chứ.”

Tiêu Nhiên: “Đi thả lỏng.”

Chu Kiều: “Giang Nhã Diệu cũng đi à?”

Cô tuyệt đối không muốn biến thành bóng đèn.

Tiêu Nhiên: “Cô ấy bận rồi, bố mẹ mới về.”

Tiêu Nhiên: “Mai tôi qua đón cậu.”

Tiêu Nhiên: “Ngủ ngon.”

Hoàn toàn không để cho Chu Kiều cơ hội từ chối, cậu trực tiếp đưa ra quyết định. Chu Kiều gõ mấy chữ “Này, lớp trưởng, cậu đúng là bá đạo…” còn chưa kịp gửi thì mạng đã sập.

Cái điện thoại hỏng này.

Hơn nữa, Tiêu Nhiên có biết nhà cô ở đâu không?

Sáng hôm sau.

Chu Kiều bị đánh thức.

Chu Mộ uống sữa không cẩn thận làm rơi cốc, tiếng “choang” vang dội. Chu Kiều giật mình bật dậy, tức quá chộp lấy một quyển sách ném mạnh vào cánh cửa.

Ngoài kia người ta có phản ứng thế nào cô chẳng biết.

Cô ngủ không ngon, rên một tiếng rồi gục xuống bàn định ngủ bù.

Lát sau nghe Chu Mộ nói gì đó về cuộc thi, bị muộn. Chu Kiều mới vội bật dậy, nhìn đồng hồ thì thấy muộn thật. Cô vội lấy điện thoại.

Tiêu Nhiên: “Dậy chưa?”

Tiêu Nhiên: “Tôi ra khỏi nhà rồi.”

Tin nhắn gửi đi từ hai phút trước.

Chu Kiều lập tức mở cửa.

Chu Thành Thiện đang dọn những mảnh vỡ dưới đất, thấy cô đi ra thì nhắc: “Cẩn thận một chút.”

Chu Kiều nhón chân nhảy qua, chui ngay vào phòng tắm.

Một loạt tiếng lách cách vang lên.

Cô rửa mặt xong đi ra, trở lại phòng ngủ.

Chu Thành Thiện vừa lau sàn vừa hỏi: “Hôm nay con cũng có việc à?”

Chu Kiều: “Vâng.”

Cô đóng cửa lại, thay một bộ đồng phục, tóc cũng chẳng buộc, khoác cặp nhỏ rồi đi ra. Chu Thành Thiện vội nói: “Bố lấy đồ ăn sáng cho con nhé.”

“Không cần, muộn rồi.”

Nói xong, Chu Kiều mở cửa chạy xuống cầu thang.

Nắng sớm treo lơ lửng trên cao, rải xuống mặt đất một lớp vàng óng. Chu Kiều chạy đến đỏ bừng cả mặt, tóc tai rối tung, vừa ra đến cổng khu nhà liền quay đầu.

Một chàng trai cao gầy tựa vào tường, đội mũ lưỡi trai, đôi mắt dài hẹp dõi theo cô.

Ánh mắt chạm nhau.

Chu Kiều lập tức đưa tay gạt tóc, “Suýt nữa thì tôi không kịp dậy.”

Tiêu Nhiên nhìn cô, khẽ bật cười mũi, rồi đưa túi đồ ăn sáng trong tay cho cô.

Chu Kiều đón lấy, nói: “Cảm ơn.”

Sắc hồng trên mặt cô vẫn chưa tan hết, nét tươi trẻ của thiếu nữ phả thẳng vào người, đôi mắt cong cong, rạng rỡ đến xao động lòng người. Tiêu Nhiên ngó cô vài cái, xoay người vừa bấm điện thoại vừa nói: “Nhanh lên, xe buýt tới rồi.”

Chu Kiều mở túi ra, bên trong có một nắm cơm và một chai sữa buổi sáng, đúng loại ngũ cốc cô từng uống.

Cô bước theo bên cạnh cậu, hỏi: “Cậu cũng mua sữa hiệu này à?”

Ngón tay Tiêu Nhiên hơi khựng lại, đáp: “Ừ.”

“Ngon nhỉ? Tôi thấy không ngọt lắm, lại thơm mùi ngũ cốc, uống rất thích.” Chu Kiều đi sát bên, mỉm cười nói.

Đúng lúc đó.

Xe buýt tới.

Cửa xe mở ra.

Không ít người ùa vào.

Tiêu Nhiên nắm lấy cánh tay Chu Kiều, kéo cô đứng trước mình, cánh tay chắn ngang, để cô bước lên trước. Chu Kiều vội kẹp nắm cơm đang ăn dở, chen vào dòng người.

Cằm cậu thoảng qua mái tóc cô.

Mùi hương dịu nhẹ trên người cả hai quyện vào nhau.

Chu Kiều vừa bước lên, bỗng kêu: “Chết rồi, tôi quên mang tiền lẻ.”

Một bàn tay thon dài thả xuống hai đồng xu.

Cậu khẽ nói: “Đi lên đi.”

“Được, được, đừng đẩy, tôi suýt nghẹn mất.” Chu Kiều vừa nói vừa chen lên phía sau xe, Tiêu Nhiên luôn đi theo phía sau cô, người cao lớn, một tay nắm lấy thanh vịn của xe.

Khi chen lên, gương mặt cậu bị nhiều người nhìn chằm chằm, thậm chí còn có vài cô gái muốn nhường chỗ cho cậu.

Cậu nắm lấy vai Chu Kiều, đẩy cô lên một bậc thang mới, hai người đã lên được, nhưng chỗ ngồi thì hết. Chu Kiều dựa vào lưng ghế của người khác, lại bắt đầu ăn cơm nắm.

Tiêu Nhiên đội mũ lưỡi trai kéo thấp xuống, một tay nắm thanh vịn, một tay chống vào lưng ghế phía sau cô. Đôi mắt ẩn dưới mũ lưỡi trai chăm chú nhìn cô ăn, xe buýt khởi hành êm ru.

Cơm nắm và sữa của Chu Kiều đã hết, Tiêu Nhiên đưa cho cô một chiếc khăn giấy. Chu Kiều nhận lấy, lau xong ngẩng đầu nói: “Chật chết đi được, mỗi lần đi xe buýt đều đông thế này.”

Tiêu Nhiên: “Ừ.”

Xe thỉnh thoảng rung nhẹ.

Có người thỉnh thoảng nhìn Tiêu Nhiên, cũng có người thỉnh thoảng nhìn Chu Kiều.

Chu Kiều cúi đầu đăng nhập QQ, muốn xem Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển có nhắn gì cho cô không.

Nhưng tín hiệu rất yếu, mất một lúc lâu mới đăng nhập được.

Tin nhắn ùa đến dồn dập:

Thành Noãn: “Kiều Kiều, hôm nay tớ phải đi mua quần áo cùng Chu Luyện, cậu có muốn ăn gì không? Tớ về sẽ mang cho cậu.”

Mạnh Thiển Thiển: “Hôm nay tớ hẹn Ứng Hạo đi học thêm, tối qua không ngủ được, tớ không muốn đi học, cậu ấy cứng rắn quá, oải ghê.”

Chu Kiều: “Tớ đi ra ngoài rồi.”

Tin nhắn vừa gửi xong, mạng lại bị ngắt.

Lúc đầu hai người đứng không quá gần, còn có khoảng trống ở giữa. Nhưng sau đó lại có người lên xe, chen sát phía sau Tiêu Nhiên, cậu buộc phải nhích về phía trước một chút.

Chu Kiều bỗng dừng tay đang giữ điện thoại.

Cô nhận ra lúc này hai người quá gần, quá… mập mờ.

Cô lặng lẽ quay người, quay lưng về phía cậu, ngẩng cổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài.

Nhưng cô nhanh chóng hối hận vì quyết định này, vì càng lúc càng có nhiều người lên xe. Tiêu Nhiên bị ép phải dựa sát cô, siết chặt, khóa chặt cô trong vòng tay mình.

Chu Kiều lưng áp vào ngực cậu.

Không còn đường lùi.

Cũng không còn đường chạy.

Chu Kiều: “…Lớp trưởng, tôi có thể xin về sau, chúng ta đi taxi được không?”

Tiêu Nhiên nhướn mày: “Đi taxi hơi đắt.”

Chu Kiều: “Cậu thiếu số tiền này à?”

Tiêu Nhiên: “Tiền nhà tôi đâu phải tự dưng mà có?”

Chu Kiều: “…Ồ.”

Tiêu Nhiên bỗng khẽ nhích lồng ngực, cười khẽ một tiếng, giọng cậu thấp và lạnh, khiến màng nhĩ tê dại.

Cậu nói: “Vất vả rồi.”

Chu Kiều: “Khách sáo rồi, tôi ra ngoài để thư giãn thôi mà.”

Cô không thấy vất vả gì cả, Tiêu Nhiên là người tốt như vậy, cần cô giúp thì cô giúp thôi. Đi thi toán sẽ gặp nhiều người giỏi, Tiêu Nhiên cũng sẽ căng thẳng chứ, cậu cũng là người bình thường, đừng thấy ngày thường cậu lạnh lùng mà quên mất cậu còn có một biệt danh rất đáng yêu, gọi là Nhiên Nhiên.

Nghĩ đến đây, Chu Kiều vừa muốn cười, vừa muốn gọi cậu là Nhiên Nhiên, cuối cùng vẫn kìm lại.

May mà phòng thi không quá xa.

Quanh thành một vòng là tới, là một trường tư thục.

Tới nơi, Chu Kiều mới nhận ra nhiều học sinh có thầy cô hoặc phụ huynh đi cùng, còn Tiêu Nhiên thì một mình, cô hơi ngạc nhiên: “Lão Kiều không đi cùng cậu à?”

Tiêu Nhiên tháo tai nghe, cuộn lại bỏ vào cặp, nói: “Tôi không cần ông ấy đi cùng.”

“Tiêu Nhiên, cậu thật kiên cường.” Chu Kiều giơ ngón cái khen.

Tiêu Nhiên nhướn mày nhìn cô, trong mắt thoáng nụ cười.

Anh nói: “Lớp mình chỉ có mỗi tôi tham gia.”

Chu Kiều: “Thảo nào Lão Kiều không tới, chắc cậu cũng không cần lo lắng gì.”

Tiêu Nhiên mỉm cười, không đáp.

Phòng thi đặt ở phòng đa phương tiện của trường tư này.

Học sinh lần lượt vào phòng.

Tiêu Nhiên đưa điện thoại và cặp cho Chu Kiều, chỉ cầm một cây bút và cuốn sổ, nói: “Cậu có thể đi dạo quanh trường. Nhìn đồng hồ, gần đến giờ thì quay về. Mật khẩu điện thoại tôi là 183636, muốn chơi game thì dùng điện thoại tôi.”

Chu Kiều gật đầu: “Được, cậu đi đi.”

Tiêu Nhiên quay người đi về phía cửa.

Cậu vẫn đội mũ, lạnh lùng và ngầu.

Nhiều học sinh cũng liếc nhìn cậu nhiều lần.

Lúc này, phía cổng chính, Chu Mộ cầm bút và sổ, vừa nhìn Chu Kiều, vừa nhìn thiếu niên đã vào phòng thi, rồi chớp mắt quay lại nhìn Chu Kiều.

Bình Luận (0)
Comment