Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 21

Sau khi bước vào cửa, Chu Mộ vô thức nhìn về phía thiếu niên ngồi ở hàng ghế cuối, khoanh tay tựa vào lưng ghế. Chiếc mũ lưỡi trai của cậu vẫn chưa tháo ra, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng xoay xoay cây bút, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét rõ ràng của chiếc cằm.

Chu Mộ khẽ mím môi, bước tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên.

Chiếc đồng phục cô đang mặc là do sáng nay vội vã lấy từ ban công vào, mùi nước xả vải quen thuộc thoảng qua bên Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên, sáng nay ôm chặt Chu Kiều lâu như vậy, cực kỳ nhạy cảm với mùi hương này.

Cậu quay đầu lại nhìn.

Đúng lúc đối diện với đôi mắt ngượng ngùng và sợ sệt, biểu cảm có phần giả tạo.

Sau đó lại nhìn thấy gương mặt ấy.

Tiêu Nhiên cầm cuốn vở và cây bút đứng dậy, bước lên phía trước, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.

Dù cậu không nói gì, nhưng sự lạnh lùng, vô cảm và khinh thường của cậu đều rất rõ ràng.

Nụ cười trên khuôn mặt Chu Mộ lập tức cứng đờ lại.

*

Thời tiết lúc này khá nóng, Chu Kiều không có ý định đi dạo đâu, nên cô ngồi xuống hành lang gần khu vực đa phương tiện, tựa vào cột chơi điện thoại.

Mục Anh sau khi tiễn cô con gái nhỏ vào trong, cũng đi ra phía hành lang, lau mồ hôi rồi ngồi phịch xuống, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Chu Kiều, bà hơi ngây người một giây.

“Chu Kiều?”

Chu Kiều ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn thấy mẹ mình đang ăn mặc chỉnh tề, cô gật đầu, coi như chào hỏi.

Cô cũng đã đoán trước việc sẽ gặp Mục Anh và Chu Mộ khi đi cùng Tiêu Nhiên.

“Con đến đây làm gì?” Mục Anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, ánh mắt dừng lại trên chiếc ba lô cô đang ôm, rõ ràng là loại ba lô dành cho nam.

Chu Kiều: “Đến cùng bạn học.”

“Một bạn học tham gia thi sao?”

Mục Anh biết rõ bạn thân của Chu Kiều là Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển, chỉ là hai cô gái không đáng chú ý, chắc chắn không liên quan đến cuộc thi.

Chu Kiều: “Vâng.”

Mục Anh nhìn cô, ánh mắt càng sắc bén hơn: “Là bạn nam sao?”

Chu Kiều nhìn theo ánh mắt của Mục Anh, nhìn thoáng qua chiếc ba lô trong tay, cô kéo môi, nhạt nhẽo đáp: “Vâng.”

Mục Anh nhìn cô vài giây, đột nhiên cười khẽ mấy tiếng.

Cô ấy toàn làm việc không đâu vào đâu, yêu đương, trốn học, thành tích kém nhất, Chu Kiều dường như đã chiếm hết tất cả, bà lạnh lùng nói: “Đừng làm tao mất mặt.”

Chu Kiều biết bà hiểu lầm, nhưng cô không muốn giải thích chút nào.

Cô cười tươi: “Mất mặt cho bà à?”

Mặt Mục Anh thoáng có chút thay đổi.

Nhưng hành lang này có rất nhiều phụ huynh, bà nén giận xuống. Một cô dì bên cạnh luôn dõi mắt về phía này, thấy hai mẹ con dừng lại, lập tức chen lại gần hỏi: “Con gái bà à?”

Nói về Chu Kiều.

Mục Anh không tình nguyện “ừ” một tiếng.

Cô dì cười nói: “Giống thật đấy.”

“Một chút thôi.” Mục Anh ngưng lại vẻ mặt sắc sảo trước mặt người ngoài, đáp lại một cách hững hờ.

“Bây giờ trẻ con khó dạy lắm, nghĩ gì cũng to bằng trời, cái gì cũng biết. Tôi vì con gái mà bỏ cả công việc, chỉ để ở nhà chăm nó, giám sát nó.”

Mục Anh gật đầu: “Tôi cũng vậy, vì con cái.”

“Con gái bà đang ở đây, còn ai thi trong kia?”

Mục Anh nở một nụ cười tự hào: “Con gái nhỏ của tôi, năm nay lên lớp 10, học ở một trường nổi tiếng, còn vượt lớp.”

“Ôi, vượt lớp, lại còn học ở trường nổi tiếng.”

Mục Anh im lặng mỉm cười, nhận lấy lời khen.

Cô dì lại nói: “Con gái tôi thì bình thường thôi, học ở trường tư thục Liên Thành, học phí một năm cũng gần khiến chúng tôi hấp hối rồi, nhưng giờ môi trường học quan trọng lắm, xung quanh đều là học sinh giỏi, gia đình khá giả, đối với sự phát triển của trẻ sau này rất quan trọng, nên cũng đáng. Con gái tôi chuẩn bị năm sau thi IELTS, rồi sẽ du học.”

Cô dì này chẳng chút khiêm tốn nào, cứ nhắc đến trường tư thục Liên Thành, học phí, môi trường, IELTS, du học. Mỗi thứ đều hơn hẳn Chu Mộ, họ không chỉ học giỏi mà còn có tiền, tiếng Anh càng là xuất sắc.

Lúc này, danh tiếng của Chu Mộ ở trường trung học nổi tiếng bỗng nhiên chẳng còn gì.

Nụ cười trên mặt Mục Anh dần trở nên cứng đờ.

Các bà dì khác quanh đó đã chú ý đến cảnh này, lần lượt lao đến hỏi cô dì kia, “Có cần thi IELTS không?” 

“Học phí Liên Thành một năm đắt lắm đấy.” 

“Tôi vừa thấy cô gái cao ráo mặc áo trắng, chắc là con gái bà, thật đẹp.”

Mục Anh bị chen ra khỏi hành lang.

Chu Kiều ở phía đối diện nhìn thấy, khóe môi hơi nhếch lên, có vẻ vừa mỉa mai vừa không.

Mục Anh nhìn thấy cô, sắc mặt càng đen lại, đứng dậy rời đi.

Chu Kiều cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại.

Chu Kiều: “Hahahaha.”

Cô gửi đi.

Thành Noãn: “Cậu cười gì thế? Vui thế kia, có phải nam thần trường đưa cậu đi ăn ngon không?”

Mạnh Thiển Thiển: “Cười gì mà điên dại thế, hahahaha.”

Chu Kiều: “Xem được một vở kịch hay.”

Gửi đi xong thì lại mất mạng.

Cô ấn mấy lần cũng chẳng có tác dụng, tức tối đặt mạnh điện thoại xuống, trong bụng nghĩ có nên đổi cái thẻ 3G khác không. Cái điện thoại này, chẳng biết có chịu nổi không.

Chu Kiều ngồi tựa vào ghế, chán nản không có việc gì làm.

Lúc này, một bác gái vừa nói chuyện xong bước ra, trông thấy Chu Kiều, nhìn thoáng qua chiếc cặp trong tay cô, liền hạ giọng hỏi: “Cháu gái, cháu đi cùng Tiêu Nhiên ở ngõ Nam Vĩ à?”

Chu Kiều ngẩn ra: “Bác quen cậu ấy ạ?”

Bác gái lập tức cười, ngồi xuống cạnh cô.

Chu Kiều vội ngồi thẳng lưng, sợ bị người ta nói ngồi không ra dáng.

Bác gái cười bảo: “Bác cũng ở ngõ Nam Vĩ, từng gặp, nên quen biết.”

“À vâng, chào bác ạ.” Chu Kiều gật đầu.

Có thể sống ở ngõ Nam Vĩ đều là người giàu có.

Bác gái nhìn Chu Kiều, nói: “Chồng bác mở công ty ở Kinh Đô, cháu biết Tiêu Nhiên là ai không?”

Chu Kiều lắc đầu.

Bác gái mỉm cười: “Ở Kinh Đô có một tập đoàn rất lớn, tên là tập đoàn Tiêu thị, cậu ấy chắc là cậu chủ nhỏ của tập đoàn đó.”

“Thế ạ.” Chu Kiều khẽ cười, Tiêu thị? Chưa từng nghe qua.

Bác gái lại hỏi: “Cháu ở đâu? Khi nào rảnh đến nhà bác chơi nhé, con gái bác cũng học ở trường số 1, cùng lớp với em gái cháu.”

“Vâng, được ạ.” Chu Kiều trả lời cho có lệ.

Bác gái nhìn cô, trong mắt toàn là trìu mến.

Khi ấy Chu Kiều chưa hiểu, chỉ thấy nổi hết da gà.

Sau này mới biết, bác gái kia không có ý tốt, muốn thông qua cô để bắt mối với Tiêu Nhiên.

Bởi lẽ, Tiêu Nhiên thường ngày vốn chẳng mấy khi để ý tới ai.

Bác gái còn đòi số điện thoại của cô, may mà cô bịa bừa vài con số.

Khoảng chín giờ rưỡi, kỳ thi kết thúc.

Nắng gay gắt, từng tốp học sinh xuất sắc từ phòng thi bước ra, bố mẹ và thầy cô dẫn đoàn thi nhau chạy đến đón. Trong đám đông, dáng vẻ của Tiêu Nhiên nổi bật hơn cả.

Đội mũ lưỡi trai, một tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung lười nhác bước ra.

Chu Kiều vội ôm cặp tiến lại gần: “Thi thế nào?”

Bàn tay đeo đồng hồ của Tiêu Nhiên đưa ra, đón lấy chiếc cặp, vắt chéo lên vai, nói: “Cũng được.”

Chu Kiều đi cạnh cậu, nói: “Lớp trưởng, cậu khiêm tốn quá.”

“Thế à?”

Khóe môi cậu hơi nhếch lên.

Nắng gắt chói chang, Chu Kiều nheo mắt đến mức không mở nổi.

Tiêu Nhiên giơ tay, tháo mũ xuống, đội lên đầu cô.

Chu Kiều sững lại, ngẩng đầu nhìn cậu.

Cậu hơi nheo mắt, giữa mùa hè nóng nực, đôi mắt dài hẹp tựa như mực nhuộm, mang theo khí chất lạnh nhạt, khiến người ta thấy mát hơn vài phần.

Cậu nói: “Cậu đội đi, kẻo nắng hỏng da.”

Chu Kiều: “Tôi còn trẻ, sợ gì.”

Tiêu Nhiên khẽ bật cười, đi ra cổng trường, giơ tay vẫy xe.

Phía sau, Chu Mộ vì chút chuyện bị chậm lại, dắt tay Mục Anh chen trong đám đông, kiễng chân ngó ra xa, chỉ lờ mờ thấy được bóng lưng của họ.

Chu Mộ dừng bước, ánh mắt thoáng suy nghĩ.

Xe taxi ở Liên Thành có màu vàng đất, rất dễ nhận ra. Điều dễ chịu nhất là vừa bước vào đã có điều hòa mát mẻ, Chu Kiều thoải mái thở phào một hơi.

Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra, bấm mở, hỏi: “Cậu không chơi game à?”

Chu Kiều ngồi ngay ngắn lại, liếc nhìn màn hình điện thoại cậu, nói: “Không, các bác gái ngồi tán gẫu, ôi trời, hấp dẫn lắm, tôi nghe mê mẩn luôn.”

“Bọn họ nói gì thế?” Tiêu Nhiên ngả người ra sau, tay đặt trên đùi. Bàn tay cậu thon dài, gân xương rõ ràng, trắng trẻo. 

Chu Kiều chỉ dám liếc vài lần, mặt hơi đỏ, rồi vội quay đi, ngẩng đầu nói: “Ừm, đủ loại chuyện tầm phào. À, hôm nay có một bác gái nói bác ấy cũng ở ngõ Nam Vĩ, bảo là quen cậu, còn đòi tôi số điện thoại.”

Ánh mắt Tiêu Nhiên tối lại: “Cậu cho chưa?”

“Có, nhưng tôi bịa bừa thôi.”

Tiêu Nhiên nhướng mày, khóe môi cong lên, xua đi chút lạnh lùng vừa rồi: “Không cho là đúng. Bác ấy còn nói gì nữa không?”

Chu Kiều đáp: “Bác ấy còn bảo cậu là cậu chủ nhỏ gì đó của tập đoàn Tiêu thị.”

“Hà! Thời buổi này còn cái cách gọi ấy sao?”

Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm cô.

“Nếu tôi thật sự là thì sao?”

Chu Kiều: “Ồ, thì đúng thế thôi.”

Đầu lưỡi Tiêu Nhiên khẽ chống vào má, ánh mắt vẫn dán chặt lên gương mặt cô.

Chu Kiều quay ra cửa sổ: “Chúng ta đi đâu?”

“Ăn cơm.”

“Cậu mời tôi à?” Chu Kiều quay sang nhìn.

Tiêu Nhiên: “Ừ.”

“Cảm ơn cậu, lớp trưởng.”

Chu Kiều ngồi thẳng dậy, tựa lưng vào ghế, tận hưởng luồng gió mát từ điều hòa.

Tiêu Nhiên cũng im lặng một lúc, cậu nghiêng đầu ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của cô. Ánh nắng gay gắt bên ngoài xe thỉnh thoảng hắt qua, loáng thoáng lướt qua gò má Chu Kiều.

Cô nghĩ thầm, Tiêu Nhiên có lẽ thật sự là cậu ấm nhà họ Tiêu nào đó có tập đoàn lớn, nghe thôi đã thấy ghê gớm, cô nhất định không thể thích cậu ấy. 

Không biết Giang Nhã Diệu có biết chuyện này không? Nhưng Giang Nhã Diệu vốn đã có hôn ước với Tiêu Nhiên, chắc cũng chẳng có vấn đề gì.

Rất nhanh sau đó, xe dừng lại trước trung tâm thương mại. Liên Thành chỉ có một hai trung tâm coi như ra dáng. Nơi này Chu Kiều từng tới một lần, trong lòng nghĩ quán ăn bên trong chắc chắn rất đắt. Vừa bước vào, cô liền khựng lại, nói: “Lớp trưởng, hay là tôi dẫn cậu đi ăn một quán ngon mà rẻ, ăn lẩu cay xiên que nhé?”

Tiêu Nhiên đưa tay khẽ nâng vành mũ lưỡi trai của cô, nhìn thẳng vào mắt, hỏi: “Cậu có nghe câu chuyện về lẩu cay xiên que chưa?”

Chu Kiều lắc đầu, thầm nghĩ ăn lẩu cay thì có gì mà cũng bày đặt có chuyện.

Khóe môi Tiêu Nhiên hơi cong lên: “Nghe nói con trai muốn tán tỉnh một cô gái thì sẽ rủ cô ấy đi ăn lẩu cay. Nếu cô gái đồng ý, thì coi như đã thành công rồi.”

Chu Kiều ngẩn người, chớp mắt mấy cái. Một giây sau, cô lập tức kéo mũ xuống, giấu đi gương mặt, lí nhí nói: “Thôi vậy, tôi thấy lẩu cay cũng không ngon đâu, kớp trưởng, chúng ta đi ăn bún đi.”

Cô nhìn thấy ngay tầng một có treo biển [Bún qua cầu], bún chắc cũng không đắt lắm.

Tiêu Nhiên thấy cô cúi đầu, ngón tay lại định nhấc vành mũ. Chu Kiều vội vàng chặn lại: “Này, lớp trưởng.” Nói rồi cô lập tức chạy về phía quán bún.

Tiêu Nhiên thu tay lại, bước theo sau.

Chu Kiều ngoảnh lại hỏi: “Cậu có thích ăn không?” Dù sao cũng là cô mời, tự ý chọn vậy cũng không hay.

Tiêu Nhiên đáp: “Cậu thích là được.”

Chu Kiều: “…”

Giá bún cũng không rẻ, nhưng vẫn chấp nhận được. Vừa húp canh, Chu Kiều vừa hỏi: “Nếu cậu thi đấu đạt kết quả tốt, thì có thể được tuyển thẳng phải không?”

Tiêu Nhiên gắp một quả trứng kho cho cô, giọng nhàn nhạt: “Gần như vậy.”

Chu Kiều gật gù: “Thật tốt quá.”

Tiêu Nhiên nhìn cô: “Còn cậu thì sao, có kế hoạch gì không?”

Chu Kiều ngừng lại, cắn một miếng trứng: “Chẳng có kế hoạch gì, chỉ cố gắng tiến bộ thôi.”

Tiêu Nhiên: “Ừ.”

“Ăn xong thì đi cùng tôi mua ít đồ.”

Chu Kiều: “Ờ.”

Cậu không nói rõ muốn mua gì, hai người cứ thế đi dạo đến khu đồ nữ. Chu Kiều mặc đồng phục, trông có phần lạc lõng giữa dãy hàng sáng sủa, cô hết ngó bên này lại nhìn bên kia.

Tiêu Nhiên cúi mắt liếc cô một cái, sau đó rẽ vào một cửa hàng nữ trang, nói: “Lấy hai bộ đang treo kia xuống.”

Chu Kiều cũng bước theo.

Nhân viên bán hàng vừa thấy Tiêu Nhiên thì mắt sáng rỡ, vội vàng lấy đồ, lại không quên liếc nhìn Chu Kiều: “Bạn gái cậu thật hợp với màu này đấy, váy trắng chiết eo, năm nay rất thịnh hành.”

Tiêu Nhiên: “Ừ.”

Chu Kiều giật mình, vội vàng nói rõ: “Em không phải bạn gái cậu ấy.”

Tiêu Nhiên hơi ngẩng cằm, thản nhiên nói với nhân viên: “Gói cả hai bộ lại đi.”

“Không thử sao?” Nhân viên hỏi lại.

Tiêu Nhiên: “Không cần.”

Nhân viên khẽ “ồ” một tiếng, rồi theo phản xạ nhìn Chu Kiều, người vừa khăng khăng phủ nhận chuyện bạn gái, vậy chắc không phải thật. Chu Kiều thở phào, tay nắm chặt chiếc túi nhỏ, nhìn theo bóng nhân viên đi lấy đồ, rồi lại liếc sang mấy bộ váy khác: “Tôi thấy chiếc váy dài kia cũng đẹp, hợp với Giang Nhã Diệu hơn.”

Đó là một chiếc váy trắng dài, thêu hoa nhẹ nhàng, dịu dàng thanh nhã.

Tiêu Nhiên quay sang nhân viên: “Cả cái váy đó cũng gói lại luôn.”

Chu Kiều lập tức im bặt, nhìn cậu: “Cậu vẫn còn là học sinh, tiêu tiền phải biết tiết chế.”

Tiêu Nhiên nhàn nhạt đáp: “Sáng nay ai là người nằng nặc đòi tôi gọi taxi?”

Chu Kiều cứng họng. Ừ thì… ngoài việc không phải chen chúc, mát mẻ hơn một chút, thì cũng chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng mua quần áo cho vị hôn thê lại là chuyện khác hẳn.

Bình Luận (0)
Comment