Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 22

Cô lướt nhanh qua những bộ váy sáng rực trong cửa hàng, lộng lẫy như những chiếc hộp xinh đẹp, thế nhưng tất cả đều chẳng liên quan đến cô. Bao nhiêu năm nay, Chu Kiều đã học được cách khống chế mong muốn của bản thân.

Chính là không nghĩ đến, cũng không khao khát được sở hữu.

Không còn chuyện gì nữa.

Nhân viên phục vụ gói đồ xong thì Tiêu Nhiên đã đứng tựa lan can bên ngoài, cúi đầu nghịch điện thoại, cả người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách. Chu Kiều thấy nhân viên do dự chưa dám bước lại bèn nói: “Để em xách giúp cậu ấy.”

“Cảm ơn.”

Chu Kiều nhận lấy túi đồ, gọi một tiếng: “Nam thần của trường.”

Soạt một cái.

Ánh mắt của đám người đang đi dạo phố xung quanh đồng loạt đổ dồn tới. Ban ngày được nhìn thấy nam thần của trường, ai mà chẳng muốn xem thử rốt cuộc trông thế nào. Nhận ra những ánh mắt ấy, ngón tay Tiêu Nhiên khựng lại, môi mím chặt.

Cậu ngẩng mắt nhìn Chu Kiều đang cười tinh nghịch đi tới.

Tiêu Nhiên nheo mắt, rồi bất ngờ giơ tay giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô, đội thẳng lên đầu mình.

Chu Kiều bật cười khúc khích.

Tiêu Nhiên nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: “Đi thôi.”

Chu Kiều bị cậu kéo đi, vừa cười vừa nói: “Tôi còn có thể gọi cậu bằng tên thân mật nữa cơ.”

Tiêu Nhiên hừ lạnh: “Cứ gọi đi.”

“Để xem cậu có dám không.”

Chu Kiều: “…..”

Cô không cam lòng, bèn nói: “Nếu tôi gọi, cậu mời tôi ăn cơm nhé?”

Rẽ qua góc đường.

Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, đáp: “Gọi đi rồi sẽ biết.”

Ánh mắt cậu lướt qua đôi môi cô.

Chu Kiều bất chợt thấy lạnh sống lưng, gượng cười: “Thôi thôi, bỏ đi.”

Lúc về họ vẫn bắt xe buýt, nhưng lần này không đông như buổi sáng, lại lên sớm nên còn chỗ ngồi, hai người ngồi cạnh nhau.

Tiêu Nhiên kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, mải mê chơi game trên điện thoại.

Chu Kiều chán ngán, nghiêng đầu nhìn theo. Cậu chơi trò bắn súng, âm thanh hạ nhỏ, giao diện trông khá giống trò đấu sinh tồn.

Tin nhắn nhảy ra: 

Văn Trạch Tân: “Tiêu Nhiên, hôm nay cậu đi hẹn hò à?”

Niếp Tư: “Hẹn hò? Với vị hôn thê à?”

Tiêu Nhiên: “Không phải.”

Cậu trả lời xong lập tức thoát khỏi màn hình. Chu Kiều không kịp nhìn rõ cậu nhắn gì, chỉ siết chặt túi trong tay. Đi theo cậu tham gia thi thôi, tính gì là hẹn hò, đám bạn cậu đúng là chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế.

Xe đến bến, trời đã nhá nhem.

Chu Kiều bị lắc lư đến ngáp liên tục, đứng dậy vẫy tay: “Tôi về trước đây.”

Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, gật đầu: “Vào đi.”

Chu Kiều đưa túi cho cậu.

Tiêu Nhiên không nhận, xoay người đi về phía ngõ Nam Vĩ. Chu Kiều lập tức tỉnh táo hơn hẳn, nhìn bóng lưng cao lớn ấy, vội vàng chạy theo: “Tiêu Nhiên, áo của cậu này.”

Tiêu Nhiên sải bước nhanh hơn.

Chu Kiều mím môi: “Này…”

Cậu dừng lại.

Chu Kiều thở hổn hển đuổi tới trước mặt: “Cậu điếc à, áo của cậu.”

Tiêu Nhiên không đáp, dưới vành mũ lưỡi trai, đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ lạnh lẽo khiến Chu Kiều rùng mình, cô nuốt nước bọt: “Lớp trưởng? Nam thần?”

Tiêu Nhiên tiến thêm một bước về phía cô.

Chu Kiều: “…..”

Cô theo bản năng lùi lại, nhưng bước chân cô sao sánh được với bước chân cậu.

Tiêu Nhiên dừng ngay trước mặt, cúi người, nghiêng đầu, giọng lạnh nhạt: “Sắp đến sinh nhật tôi rồi, tôi định tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cậu mặc cái đồng phục xấu xí này đến, chẳng phải khiến tôi mất mặt sao?”

Chu Kiều ngạc nhiên: “Sinh nhật cậu à?”

Rồi lập tức phản bác: “Không đúng… là tôi khiến cậu mất mặt? Đồng phục thì có gì không tốt.”

Tiêu Nhiên lạnh lùng: “Xấu chết đi được.”

Chu Kiều: “…..”

Tiêu Nhiên đứng thẳng, thản nhiên nói: “Mang về giặt lại xem còn mặc được không, tôi không có kiên nhẫn chờ cậu thử. Tốt nhất mua thêm vài bộ, một cái không được thì thay cái khác.”

Nói dứt lời, cậu quay lưng bỏ đi.

Chu Kiều bừng tỉnh: “Này, còn chiếc váy trắng thì sao?”

“Giang Nhã Diệu váy nhiều lắm, không thiếu của cậu đâu.”

Chu Kiều: “…..”

Lại cái vẻ đáng ăn đòn ấy, đúng là tức chết.

Chu Kiều nghĩ một lát rồi nói: “Không đúng, tôi vẫn có váy mà. Thành Noãn mới tặng tôi cái váy đỏ mấy hôm trước đấy.”

Tiêu Nhiên hừ lạnh.

“Cậu dám mặc thử xem.”

“Này, cậu dọa ai thế.” Chu Kiều cứng giọng, “Tiêu Nhiên, Tiêu nam thần, ba cái váy này bao nhiêu tiền, tôi trả cậu là được.”

Tiêu Nhiên chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến cô.

Chu Kiều: “…”

Đúng là thần kinh.

Nói trở mặt là trở mặt ngay.

Cô xách túi lướt qua, quay người đi vào trong khu. Trong nhà không có ai, hôm nay Chu Mộ đi thi đấu, mọi người đều ra ngoài ăn cơm, chỉ có mình cô ở nhà thấy cũng thoải mái hơn.

Cô nhét túi vào trong tủ quần áo, tiện tay cắm sạc điện thoại, sau đó lấy bài tập ra làm.

Chờ điện thoại sạc đầy, Chu Kiều mở QQ, kể chuyện hôm nay Tiêu Nhiên mua quần áo cho mình.

Thành Noãn: “Ồ?”

Mạnh Thiển Thiển: “Cậu ta thương hại cậu à?”

Chu Kiều: “Tớ đang nghĩ, hay là đem bộ quần áo đó đưa cho Giang Nhã Diệu, vốn dĩ cái váy kia là của cô ấy.”

Thành Noãn: “Đừng.”

Mạnh Thiển Thiển: “Cậu mang đến thì cô ấy sẽ nghĩ gì? Còn cậu ấy sẽ nghĩ gì?”

Chu Kiều: “…Ừ nhỉ.”

Chu Kiều: “Nhưng tớ cứ thấy lòng không yên.”

Mạnh Thiển Thiển: “Thì cậu làm bánh quy tặng cậu ấy đi!”

Thành Noãn: “Cố gắng thi đỗ một trường thật tốt để báo đáp cậu ấy!”

Chu Kiều: “Ừ, cũng được.”

Đúng lúc này, cô nhìn thấy trong QQ có thêm một yêu cầu kết bạn. Cô bấm vào xem, không ngờ lại là Giang Nhã Diệu.

Cô vội vàng đồng ý, sau đó tim cứ đập thình thịch, nghĩ chỉ cần Giang Nhã Diệu mở miệng, lập tức sẽ đưa quần áo cho cô ấy ngay.

Giang Nhã Diệu: “Kiều Kiều, cậu xuống một lát đi, tôi thấy hình như có người đang theo dõi tớ.”

Tim Chu Kiều chợt hụt một nhịp, cô cầm chổi bên cạnh, lao nhanh ra cửa. Chạy được hai bước, lại quay vào, vơ lấy cây chổi dựng đó rồi lao xuống tầng. Vừa đến chiếu nghỉ cầu thang, đã thấy Giang Nhã Diệu đứng ở cổng, cứ ngoái đầu nhìn lại phía sau.

Chu Kiều vội chạy tới, chắn trước mặt cô.

“Người đâu?”

Giang Nhã Diệu nắm chặt cổ tay Chu Kiều, nói: “Ở ngoài cổng. Tớ vừa tiễn bố mẹ ra sân bay, bắt taxi về, vừa xuống xe đã thấy có người bám theo phía sau.”

Chu Kiều siết chặt cán chổi: “Cậu đừng sợ, theo tôi lên nhà trước đã. Mình ở trên quan sát xem người đó có còn quanh quẩn không, rồi tôi nhắn cho Tiêu Nhiên sang đón cậu.”

Giang Nhã Diệu: “Cảm ơn cậu.”

Chu Kiều quay người, kéo Giang Nhã Diệu lên cầu thang. Lúc này cô mới để ý hôm nay Giang Nhã Diệu mặc quần short và áo phông, vóc dáng uyển chuyển, thật sự quá đẹp.

Chu Kiều vô thức liếc xuống bộ đồ ngủ rộng thùng thình trên người mình, thầm thở dài, đúng là so người với người chỉ tổ thêm chán nản.

Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc, rồi dẫn Giang Nhã Diệu vào nhà.

Chu Kiều rót nước cho Giang Nhã Diệu.

Giang Nhã Diệu vô thức liếc nhìn những tấm giấy khen treo trên tường, Chu Kiều mặt không biểu cảm nói: “Cái đó là của em gái tôi.”

Giang Nhã Diệu khẽ “ồ” một tiếng, đón lấy cốc nước, uống một hơi lớn, uống xong, dường như cô mới thật sự thả lỏng, Chu Kiều đi sang phía cửa sổ bếp nhìn xuống.

Hình như có một bóng người mặc đồ đen thấp thoáng lướt qua.

Chu Kiều vội rụt đầu lại, quay vào phòng khách ngồi xuống, cầm điện thoại hỏi: “Để tôi nhắn cho Tiêu Nhiên, hay cậu muốn tự nhắn cho cậu ấy?”

Giang Nhã Diệu lúc này ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Chu Kiều.

Đôi mắt của Chu Kiều trong veo, không vướng chút tạp niệm nào.

Giang Nhã Diệu mím môi, nói: “Cậu gửi đi nhé, tôi thấy điện thoại mình sắp hết pin rồi.”

Chu Kiều: “Được, cậu có cần sạc không?”

Nói xong lại ngập ngừng.

Điện thoại của Giang Nhã Diệu là iPhone, muốn sạc thì phải sang phòng của Chu Mộ lấy dây.

Giang Nhã Diệu cười khẽ lắc đầu: “Tôi về nhà sạc cũng được, giờ tôi chờ Tiêu Nhiên tới.”

“Ừ.”

Chu Kiều: “Nam thần, cậu qua đón Giang Nhã Diệu đi, cô ấy đang ở chỗ tôi, vừa rồi bị người theo dõi.”

Tiêu Nhiên: “…Được.”

Tiêu Nhiên: “Cô ấy đang ở nhà cậu?”

Chu Kiều: “Ừ.”

Tiêu Nhiên: “Chu Kiều, giữa tôi và cô ấy không phải như cậu nghĩ đâu.”

Chu Kiều ngẩn ra, định nhắn thêm thì cái điện thoại dở chứng lại mất sóng. Ngẩng đầu lên, cô thấy đầu gối Giang Nhã Diệu chảy máu, liền sững lại: “Đầu gối cậu sao thế?”

Giang Nhã Diệu cúi nhìn, cũng ngẩn ra, vội lấy khăn giấy lau: “Có lẽ tôi va vào biển hiệu ở trạm xe buýt.”

Chu Kiều nhìn thấy hàng mi cô ấy vẫn còn vương lệ.

Trong lòng thoáng nghĩ, đây đúng là một cô gái mỏng manh yếu đuối.

Chu Kiều lại đưa thêm khăn giấy cho cô.

Giang Nhã Diệu lau xong, nói: “Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp mấy chuyện như thế này, thật xui xẻo.”

Chu Kiều gật đầu.

Ngay giây sau, cô chợt nhớ ra, bèn hỏi: “Đúng rồi, lần trước ba gã đàn ông trong tiệm xăm ở ngõ nhỏ bị Tiêu Nhiên đánh cho khuất phục, là vì bọn họ quấy rối, bám theo một cô gái. Cô gái đó… có phải là cậu không?”

Giang Nhã Diệu mím môi: “Là tôi.”

“Thì ra đúng là cậu à.” Chu Kiều nhớ tới hình xăm trên tay bọn họ, bất giác lạnh cả sống lưng. Họ cao lớn, vạm vỡ đến mức đáng sợ.

Chu Kiều: “May mà có Tiêu Nhiên.”

Giang Nhã Diệu: “Ừ, may mà có cậu ấy.”

“Nếu không có cậu ấy, giờ tôi cũng chẳng biết sẽ thế nào.”

Chu Kiều nhìn Giang Nhã Diệu, bước tới khẽ vỗ vai, Giang Nhã Diệu mỉm cười nhạt, chính cô cũng không rõ mình cười vì điều gì.

Vài phút sau.

Người tới đón lại là Ứng Hạo.

Chu Kiều thoáng sững: “Tiêu Nhiên đâu?”

Ứng Hạo bỏ tay vào túi quần, nhìn cô như thể nhìn một kẻ ngốc: “Cậu ta tạm thời đang bận, Giang Nhã Diệu, đi thôi.”

Khuôn mặt Giang Nhã Diệu khuất trong bóng tối, không sao đoán được tâm tình.

– 

Tác giả có lời muốn nói:

Bán Tiệt Bạch Thái: Oa, anh Tiêu Nhiên đâu rồi? Sao không tới đón người ta thế này.

Bình Luận (0)
Comment