Sau đại hội thể thao, điều khiến mọi người căng thẳng nhất chính là kỳ thi giữa kỳ, không khí học tập trong lớp tăng tốc lập tức trở nên ngột ngạt.
Lão Kiều nghiêm giọng dặn dò: “Kỳ thi giữa kỳ này vô cùng quan trọng, vì sau kỳ thi sẽ tổ chức họp phụ huynh. Nghĩ đến cảnh tượng ấy, các em có thấy mình nên cố gắng hơn một chút không?”
Họp phụ huynh thực chất chẳng khác nào một buổi đấu tố.
Đó không chỉ là sự cạnh tranh giữa học sinh, mà còn là chiến trường ngấm ngầm giữa các bậc cha mẹ.
Đồng thời, cũng là thanh gươm giáng xuống lũ học trò.
Gần đây, Lý Miêu liên tục tìm thầy giáo xin người kèm học. Lão Kiều chọn cho cô ấy một bạn học ngồi bàn trên, thuộc top mười trong lớp. Vì thế Lý Miêu tỏ ra đắc ý, mỗi lần nhìn thấy Chu Kiều là ánh mắt lại muốn so bì phân cao thấp.
Chu Kiều thật sự chẳng để tâm.
Bởi lẽ cô đang bị Tiêu Nhiên và Lục Yến kèm cặp học hành, bắt học thuộc từng từ vựng. Lục Yến thì còn dễ nói chuyện, có thể thương lượng đôi chút, nhưng Tiêu Nhiên thì tuyệt đối không.
Có một lần, Chu Kiều chưa thuộc hết từ, trong lòng chỉ muốn xuống sân đi dạo.
Tiêu Nhiên ngồi vắt chéo chân, đôi mắt hẹp dài liếc sang, ánh nhìn lạnh lùng không chút biểu cảm. Chu Kiều chống tay lên bàn, cánh tay hơi run, lí nhí nói: “Ờm… tôi chỉ muốn xuống dưới đi dạo một vòng, hít thở chút không khí thôi mà.”
Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng.
Chu Kiều: “…”
Cô đứng yên vài giây, điện thoại trong tay vang “ting ting”, là tin nhắn Mạnh Thiển Thiển và Thành Noãn gửi đến giục giã. Nói thật, bầu không khí trong trường lúc này chẳng khác gì đang ôn thi đại học, căng thẳng đến nghẹt thở. Chu Kiều liếc nhìn, thấy Thành Noãn nhắn: “Thiển Thiển khóc rồi.”
Lòng cô bỗng nhói lên.
Chu Kiều bước tới, túm lấy cổ áo đồng phục của Tiêu Nhiên: “Lớp trưởng, nam thần, cậu cho tôi xuống đi một lát nhé? Chỉ mười lăm phút thôi, không, mười phút là tôi quay lại.”
Lúc ấy cả lớp đang học buổi tối.
Hành động này của Chu Kiều lập tức thu hút ánh nhìn của nhiều bạn học, còn khiến mọi người xì xào bàn tán.
Tiêu Nhiên hơi ngẩng cằm, mắt hạ xuống nhìn những ngón tay cô, rồi chậm rãi lướt lên, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại.
Chu Kiều lạnh sống lưng, bật thốt: “Anh…”
Tiếng “anh” ấy bật ra quá đột ngột, nhưng giọng cô lại trong trẻo dễ nghe. Tiêu Nhiên đưa đầu lưỡi đẩy vào má, chậm rãi nói: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
Chu Kiều chẳng kịp nghĩ ngợi.
Cô lại gọi: “Anh trai, nam thần, lớp trưởng tốt bụng, tôi chỉ đi năm phút thôi mà.”
Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm cô mấy giây.
Rồi đưa tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống.
Chu Kiều thầm nghĩ, lớp trưởng đúng là sắt đá vô tình.
Ai ngờ, sau đó Tiêu Nhiên lại đưa tay cài lại chiếc khuy áo đồng phục trên cổ không biết mở ra từ bao giờ của cô, giọng trầm thấp, lạnh nhạt: “Đi đi, mười phút sau quay lại.”
Cậu bất ngờ cài khuy áo cho cô.
Chu Kiều khựng người.
Khi nghe thấy câu nói ấy, cô liền đứng dậy theo phản xạ, ngơ ngác lao ra ngoài.
Ngoài kia trời đã tối hẳn.
Bóng dáng Chu Kiều nhanh chóng biến mất nơi hành lang.
Trong lớp học tăng tốc, bầu không khí lặng im chừng ba mươi giây.
Ứng Hạo bất ngờ vỗ tay.
“Bốp, bốp, bốp…”
“Học hành còn chưa đủ, cậu còn quản xem con gái người ta có mặc áo kín đáo hay không, cậu đang nuôi con gái đấy à?” Ứng Hạo cười xấu xa, đá vào bàn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên mặt mày lạnh lùng, lật sách ra xem: “Dạo này cậu cũng có bệnh.”
Ứng Hạo khựng lại.
Cậu ta nói: “Tôi là vì muốn tốt cho cô ấy. Tôi chỉ muốn cùng cô ấy thi đỗ đại học, thế là sai sao?”
Tiêu Nhiên: “Không sai.”
“Tôi cũng thế.”
Lục Yến ngồi phía trước, nghe đoạn đối thoại ấy, bàn tay siết chặt trong ngăn bàn. Dưới nắm đấm ấy là một phong thư, chiếc phong thư màu xanh trắng lãng mạn.
Cậu lấy cuốn sách che lên phong thư.
Các bạn trong lớp lần lượt quay lại chỗ ngồi. Thực ra mọi người đều đã quen với cảnh lớp trưởng kèm cặp Chu Kiều, trong nghiêm khắc lại xen chút quan tâm. Vẫn có người khó chịu với Chu Kiều, từng lén lút tìm đến Giang Nhã Diệu.
Nhưng Giang Nhã Diệu lúc nào cũng giữ dáng vẻ dịu dàng rộng lượng, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Có gì đâu, không sao cả.”
Lý Miêu thật sự không thể tin nổi Giang Nhã Diệu lại rộng lượng đến thế.
Cô ta còn nói: “Cậu không thấy Chu Kiều đang giành mất nam thần à?”
Giang Nhã Diệu nhìn Lý Miêu, đáp: “Cậu thấy họ ôm hôn nhau bao giờ chưa?”
Lý Miêu bị hỏi đến ngẩn người, lắp bắp: “Thì… chưa.”
Giang Nhã Diệu khẽ cười: “Vậy thì rõ rồi.”
Lý Miêu ngơ ngẩn quay đi, còn Giang Nhã Diệu đứng ở cửa lớp, mắt hướng theo bóng lưng Lý Miêu, lại nhìn về phía lớp tăng tốc. Cô không thể thay đổi sắc mặt, không thể nổi giận, càng không thể tạo dư luận đi mắng Chu Kiều.
Bởi vì, một khi bùng nổ, Tiêu Nhiên nhất định sẽ đứng ra giải thích rõ ràng về mối quan hệ của họ.
Giang Nhã Diệu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Bên này.
Chu Kiều vừa chạy ra sân thể dục đã thấy Mạnh Thiển Thiển ngồi thụp xuống đất khóc nức nở, Thành Noãn ngồi cạnh an ủi. Chu Kiều vội lao tới, Mạnh Thiển Thiển đôi mắt ầng ậc nước, túm chặt lấy tay cô: “Tôi mệt lắm rồi.”
Chu Kiều cũng ngồi xuống, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Mạnh Thiển Thiển nghẹn ngào: “Dạo này tôi ngủ không đủ giấc, ngày nào cũng bị đống từ vựng với bài tập dày đặc hành hạ. Hôm qua bố mẹ bắt tôi giặt quần áo cho em trai, tôi giặt đến tận hơn mười một giờ đêm, vừa mới nằm xuống thì Ứng Hạo lại gửi tin nhắn thoại, bắt tôi phải học thuộc hết từ rồi mới được ngủ. Lúc đó tôi gần như sụp đổ, không dám khóc, chỉ biết cắn răng học. Tôi sợ cậu ấy cho rằng tôi không đủ cố gắng.”
Chu Kiều nhíu mày: “Cậu ta càng ngày càng b**n th** rồi.”
Thành Noãn chống cằm thở dài: “Nhưng cũng là vì muốn cậu có thể theo kịp thôi.”
Chu Kiều mặt lạnh: “Thế nếu không theo kịp thì phải chia tay à?”
Một câu hỏi ấy khiến nước mắt Mạnh Thiển Thiển tuôn xối xả.
Thành Noãn im lặng một lúc rồi thở dài: “Cũng đúng.”
Chu Kiều lấy khăn giấy đưa cho Mạnh Thiển Thiển.
Cô ấy lau nước mắt, gục mặt xuống gối, nghẹn ngào: “Mệt quá.”
Chu Kiều nhìn Mạnh Thiển Thiển, lặng lẽ ngồi cạnh. Nhưng rõ ràng cô ấy đã hốc hác đi nhiều, quầng thâm mắt nặng, cả người rệu rã, sắc mặt nhợt nhạt.
Chu Kiều chợt thấy, thích một người quá xuất sắc so với mình thật sự mệt mỏi.
Cô khẽ xoa tóc Mạnh Thiển Thiển.
Một lát sau, Mạnh Thiển Thiển bình tâm hơn. Ba người cùng nhau đi dạo quanh sân, tản bộ cho khuây khỏa. Đợi đến khi Mạnh Thiển Thiển tinh thần khá lên, Chu Kiều mới tách ra, trở về lớp mình.
Cô đứng ở cửa sau, nhìn Tiêu Nhiên đang đeo tai nghe, rồi lại liếc sang Ứng Hạo đang xoay bút.
Chu Kiều bước vào, bất ngờ giật lấy cây bút trong tay Ứng Hạo.
Ứng Hạo sững lại: “Cậu làm gì thế?”
Chu Kiều lạnh giọng: “Ra ngoài với tôi.”
Ứng Hạo cười nhạt: “Đồ thần kinh, tôi không đi.”
Chu Kiều nhìn thẳng vào cậu ta, giọng băng lạnh: “Nếu không ra thì cậu chia tay Mạnh Thiển Thiển đi.”
Sắc mặt Ứng Hạo sầm xuống, ánh mắt gườm gườm nhìn cô.
Chu Kiều chẳng thèm để ý, quay lưng bỏ đi.
Cô hoàn toàn không nhìn Tiêu Nhiên.
Cũng không dám.
Bởi lẽ cô đã hứa mười phút, vậy mà đi gần hai mươi phút mới quay lại.
Ứng Hạo nhìn bóng lưng cô, tức giận đến mức đá mạnh vào bàn, rồi vẫn phải đứng phắt dậy, đuổi theo. Lục Yến lo lắng nhìn theo hai người rời đi.
Còn Tiêu Nhiên thì đứng dậy, hai tay cắm trong túi áo khoác đồng phục, bước chậm rãi theo sau.
Ngoài hành lang.
Ứng Hạo theo đến chỗ cầu thang, khoanh tay: “Có chuyện gì?”
Chu Kiều quay lưng ra hành lang, nói: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu. Nếu Mạnh Thiển Thiển không thi đỗ đại học, không thể cùng cậu đến một thành phố, cậu có chia tay cô ấy không?”
Ứng Hạo khựng lại, im lặng một lúc mới nói: “Không biết.”
Không biết?
Không biết?
Chu Kiều tức giận đến mức run người, chỉ thẳng vào cậu ta: “Thế thì chia tay ngay đi cho xong! Cậu có biết ở nhà cô ấy thế nào không? Cô ấy chẳng khác nào người giúp việc không công. Cậu bắt cô ấy học, nhưng lại chẳng hề thấu hiểu. Bố mẹ cô ấy ghét bỏ vì cô ấy không phải con trai, còn cậu, cậu cũng coi thường cô ấy, sợ cô ấy không đủ giỏi để xứng với cậu phải không?”
Mặt Ứng Hạo thoáng biến sắc, há miệng định nói.
Chu Kiều bước lên một bước, muốn xông tới đánh.
Một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau siết lấy eo cô, giam chặt lại. Chu Kiều giãy giụa vài cái, ngoảnh đầu nhìn, chạm ngay vào đôi mắt hẹp dài của Tiêu Nhiên.
Cô sững người.
Tiêu Nhiên cất giọng trầm thấp: “Để tôi đánh thay cậu.”
Nói rồi, cậu buông Chu Kiều ra, kéo khóa áo đồng phục, cởi áo khoác ném vào tay cô, rồi lập tức dồn Ứng Hạo vào góc.
Một cú đá vung lên.
Tiếng Ứng Hạo rên khẽ, rồi gào thét: “Tiêu Nhiên, tôi…!”
Mấy phút sau.
Ứng Hạo ngồi bệt trên bậc thang, thoi thóp, đưa tay lau vết máu nơi khóe môi. Tiêu Nhiên quay lại, bước đến trước mặt Chu Kiều, đưa tay ra. Cô ngẩn người nhìn cậu, rồi mới đưa lại chiếc áo đồng phục.
Tiêu Nhiên điềm tĩnh mặc áo vào, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không giống cậu ta. Cậu không cố gắng cũng không sao.”
Chu Kiều đứng lặng, nhìn cậu không chớp mắt.
Tiêu Nhiên vỗ nhẹ vai cô: “Nói chuyện xong thì quay lại sớm, còn học từ vựng.”
Chu Kiều bất giác rùng mình.
Lời này chẳng khác nào vả thẳng vào mặt.
…
Quả nhiên lời con trai chẳng đáng tin, vừa nãy còn nói cái gì mà “cậu không cố gắng cũng được”, ha ha.
Cô mím môi nhìn về phía Ứng Hạo.
Ứng Hạo vẫn ngồi bệt đó, không nói một câu, đầu cúi thấp, khóe môi và gò má đều xước xát. Vừa nãy cậu ta đúng là đã định phản kháng lại Tiêu Nhiên, nhưng Tiêu Nhiên là người thế nào chứ, một khi đã quyết xử lý ai thì ba Ứng Hạo cũng chẳng phải đối thủ.
Chu Kiều nói: “Thiển Thiển cũng có ưu điểm riêng, cô ấy hợp với những công việc ổn định, nhẹ nhàng, làm gì cũng tỉ mỉ. Trong ba người chúng tôi, cô ấy nấu ăn ngon nhất.”
“Nhưng về học hành thì thật sự không được, cậu có thể bảo cô ấy cố gắng, nhưng cậu ép cô ấy quá. Nói thẳng ra, tất cả cũng chỉ vì tư lợi của cậu thôi, cậu sợ rằng sau khi lên đại học không còn học cùng nhau, rồi cậu sẽ thay lòng đổi dạ.”
“Cậu câm miệng đi.” Ứng Hạo bất chợt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chu Kiều.
Chu Kiều cười nhạt: “Tôi nói trúng rồi.”
“Cậu vốn không chịu nổi cám dỗ, tôi đã nhìn thấu cậu từ lâu.”
“Cút…”
Chu Kiều cũng thật sự bỏ đi. Vừa rẽ vào hành lang đã thấy mấy bạn học còn thò đầu ra hóng. Cô liếc nhẹ vài cái, mấy cái đầu lập tức rụt lại.
Chu Kiều quay lại lớp.
Đèn trong lớp sáng rực, từng bạn cúi đầu làm bài tập, trông hệt như cảnh “thắp đèn dầu đọc sách” ngày xưa. Chu Kiều bước khẽ vào từ cửa sau, tay lần trong túi, rút ra một cây kẹo m*t mà Tiêu Nhiên từng cho trước đó. Cô dừng lại một thoáng, kéo ghế ngồi xuống, rồi đặt cây kẹo lên bàn Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đang đọc sách.
Cậu ngẩng đầu, liếc cây kẹo m*t, hỏi: “Có ý gì đây?”
Chu Kiều ghé sát, hạ giọng, mỉm cười: “Cho cậu đấy.”
Tiêu Nhiên nhìn cô chằm chằm: “Cậu tặng lại cây kẹo tôi đưa cậu?”
Chu Kiều đáp: “Đã vào tay tôi thì là của tôi, tôi muốn xử lý thế nào là việc của tôi. Vừa rồi cậu đánh bạn mình vì tôi, tôi cho cậu cái kẹo, coi như thêm chút ngọt ngào.”
Tiêu Nhiên khẽ cười khẩy: “Không có thành ý, tôi không nhận.”
Chu Kiều cuống lên, nói tiếp: “Vậy lần sau tôi mang bánh quy cho cậu.”
Tiêu Nhiên: “Đợi cậu tự tay làm rồi hãy nói, không thì chỉ là lời suông.”
“Ôi trời, chẳng lẽ còn bắt tôi viết giấy cam đoan nữa à?”
Tiêu Nhiên cầm lấy cây kẹo, xé vỏ, rồi đưa cho cô: “Ăn đi, vừa nãy tức giận quá rồi, coi như bù lại.”
Chu Kiều ngập ngừng: “… Như thế sao được.”
Tiêu Nhiên nhướng mày, lạnh giọng: “Có điều kiện kèm theo. Vừa ăn kẹo vừa phải đọc từ vựng cho tôi.”
Chu Kiều: “…..”
Đúng là muốn ăn kẹo của cậu chẳng dễ dàng chút nào.
Cô nhận lấy, bỏ vào miệng.
Ngọt lịm.
Thực ra cô vốn không thích loại ngọt này.
Nhưng vì là cậu cho, nên đành ăn vậy. Thật ra những cây kẹo Tiêu Nhiên từng đưa, đa phần cô chẳng động đến, cất trong một chiếc hộp nhỏ ở nhà, giờ chắc đã gần hai chục cây.
Tiêu Nhiên lật trang sách, đầu ngón tay gõ nhẹ xuống bàn. Chu Kiều bắt đầu thì thầm đọc từ vựng. Lục Yến ngoảnh lại nhìn một thoáng, rồi lại quay đi.
Chu Kiều ngậm kẹo, thỉnh thoảng l**m một cái, rồi cúi đầu chăm chú học.
Mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa sau gáy, hàng mi dài cong dưới ánh đèn. Ánh mắt Tiêu Nhiên đôi lúc dừng lại nơi gương mặt ấy, đôi lúc nheo lại, chẳng rõ ẩn chứa cảm xúc gì.
Đọc xong từ thì buổi tự học cũng sắp kết thúc.
Chu Kiều đặt kẹo xuống, hỏi Tiêu Nhiên: “Cậu đánh Ứng Hạo mạnh thật đấy, bình thường giữa hai người có thù oán riêng gì không?”
Tiêu Nhiên gấp sách lại, nghiêng mặt, giọng lạnh nhạt: “Tôi chỉ thay cậu xả giận thôi.”
Chu Kiều: “…”
Vài giây sau.
Cô vỗ tay một cái: “Lớp trưởng, cậu giỏi thật đấy.”
Tiêu Nhiên: “…”
Hừ.