Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 25

Buổi tự học tối kết thúc.

Một nhóm lớn học sinh lần lượt rời khỏi lớp học.

Lục Yến vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh phía sau, lá thư kia cứ lấy ra rồi lại nhét vào, lặp đi lặp lại nhiều lần. Cuối cùng, cậu đeo ba lô lên vai, mở miệng: “Chu Kiều…”

Chu Kiều cũng đã đeo ba lô xong, quay đầu cười: “Sao thế?”

Nhìn nụ cười ấy của cô, can đảm vừa mới dâng lên trong Lục Yến lại vụt tắt. Cậu khẽ lắc đầu: “Không có gì.”

“Vậy mai gặp nhé.”

“Ừ, mai gặp.”

Chu Kiều đi về phía cửa.

Tiêu Nhiên đã ra ngoài trước, tựa vào lan can vừa nghịch điện thoại. Thấy cô bước ra, cậu liền cất điện thoại, đi về phía cầu thang.

Chu Kiều cười đuổi theo: “Lớp trưởng, cậu đợi tôi với.”

Tiêu Nhiên: “Không thì sao?”

Chu Kiều cong mắt mỉm cười.

Thời gian này, chẳng biết vì sao, dù vô tình hay hữu ý, hầu như lúc nào Chu Kiều cũng đi cùng Tiêu Nhiên. Dù không chung đường, nhưng cùng ra khỏi cổng trường thì vẫn được.

Còn Giang Nhã Diệu thì rất ít khi xuất hiện, chỉ thi thoảng thôi.

Trong lòng Chu Kiều vẫn nghĩ, chắc họ đang giận dỗi nhau, chỉ là không ai chịu thừa nhận. Nhưng cô cũng chẳng rảnh để bận tâm, kỳ thi giữa kỳ đang treo lơ lửng trước mắt.

Khi xuống đến tầng một, ánh đèn từ sân vận động hắt lại, có thể thấy rõ có người đang ngồi trên khán đài.

Hôm nay bố mẹ đến đón Thành Noãn, nên cô ấy đi trước, lúc này cô ấy gửi tin nhắn cho Chu Kiều.

Thành Noãn: “Thiển Thiển bị Ứng Hạo gọi ra ngoài rồi, đang ở sân vận động, cậu có muốn chờ cô ấy không?”

Chu Kiều: “Để tôi hỏi đã.”

Thành Noãn: “Nam thần đánh Ứng Hạo à? Tôi vừa nhìn thấy, ra tay cũng mạnh lắm.”

Chu Kiều: “Ừ.”

Thành Noãn: “Nam thần sao lại đánh Ứng Hạo?”

Chu Kiều: “Chắc vì lẽ phải thôi.”

“Bịch.”

Đang cúi đầu nhắn tin, Chu Kiều va phải một bức tường, chính xác là “tường thịt”. Cô giật mình ngẩng đầu: “Xin lỗi.”

Đập vào mắt là một đôi con ngươi hẹp dài, Tiêu Nhiên đút tay vào túi quần, từ trên cao cúi xuống liếc nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên màn hình điện thoại, vừa vặn thấy dòng chữ ấy.

Cậu khẽ cười nhạt: “Lẽ phải?”

Chu Kiều vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng, quay mặt sang sân vận động: “Cậu nói xem, Ứng Hạo sẽ nói gì với Thiển Thiển nhỉ?”

Tiêu Nhiên cũng ngoái nhìn theo, gương mặt không biểu cảm.

Chu Kiều nói: “Tôi muốn đi nghe thử.”

Tiêu Nhiên: “Thì đi.”

Chu Kiều quay lại, mỉm cười nhìn cậu: “Lớp trưởng, cậu đi cùng tôi nhé.”

Tiêu Nhiên lạnh nhạt: “Không đi.”

Chu Kiều gật đầu: “Thế tôi đi một mình vậy.”

Nói rồi, cô rẽ về phía sân vận động, nhưng để tránh bị Ứng Hạo phát hiện, Chu Kiều đi vòng theo lối nhỏ trong rừng cây. Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng bước chân.

Chu Kiều ngoái lại.

Tiêu Nhiên khẽ nhướng mày, đứng dưới ánh đèn đường màu cam, gương mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Người con trai cao lớn, một tay kéo quai ba lô.

Chu Kiều cố nén cười, bước tới, nắm lấy dải dây nhỏ buông thõng dưới quai: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu. Tôi sợ lát nữa không kìm được mà xông lên gây sự với Ứng Hạo, có cậu ở đây tôi sẽ kiềm chế hơn.”

Tiêu Nhiên cúi mắt nhìn ngón tay cô, khẽ nói: “Cậu cũng biết mình nóng nảy.”

Chu Kiều: “Biết chứ.”

Tiêu Nhiên: “Cũng tự giác đấy.”

Chu Kiều: “Đương nhiên rồi.”

Cứ thế, hai người vừa đấu khẩu vừa chậm rãi tiến về phía sân vận động. Ứng Hạo và Mạnh Thiển Thiển đang đứng trong một góc tối, nơi ánh sáng không chiếu tới.

Chu Kiều cúi người bước xuống bậc thang.

Tiêu Nhiên gỡ bàn tay cô đang nắm lấy quai ba lô của mình, vì trông như thể cậu bị cô kéo đi vậy.

Nhưng sau khi gỡ ra, cậu lại không lập tức buông tay.

Ngược lại, cậu siết nhẹ các ngón tay cô.

Chu Kiều đi phía trước khựng lại, vành tai bất giác đỏ lên, quay sang nhìn cậu.

Tiêu Nhiên hơi ngẩng cằm, khẽ ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh. Chu Kiều ngập ngừng, nhìn hai người phía trước, rồi khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh cậu.

Tiêu Nhiên duỗi dài đôi chân, hai tay đút túi, gương mặt không chút biểu cảm.

Chu Kiều nghiêng tai, cố lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Mạnh Thiển Thiển hiển nhiên đã khóc khá lâu, giọng khàn hẳn.

Cô ấy cúi thấp đầu.

Ứng Hạo tựa vào lưng ghế, chẳng nói một lời, chỉ im lặng đợi cho cô ấy khóc xong.

Thời gian lặng lẽ trôi.

Mạnh Thiển Thiển bỗng nói: “Em học không tốt đâu, anh đừng ép em nữa.”

Ứng Hạo đáp: “Ừ.”

Mạnh Thiển Thiển khựng lại: “Thế còn chúng ta?”

Ứng Hạo nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”

Cậu ta chẳng hề đưa ra bất cứ lời hứa hẹn nào.

Mạnh Thiển Thiển ngây người nhìn cậu ta, vành mắt lập tức dâng đầy nước, rồi lại bật khóc.

Sau đó, cô ấy nói: “Xin lỗi, Chu Kiều thành ra thế này là tại em cả.”

Ứng Hạo đột ngột bật dậy khỏi ghế, đứng thẳng, nhìn chằm chằm Mạnh Thiển Thiển: “Nếu như em chịu nỗ lực bằng nửa cô ấy, thì chúng ta đâu đến nỗi này. Thôi, về đi.”

Mạnh Thiển Thiển sững sờ, một lúc lâu chẳng nói nên lời.

Ứng Hạo nói xong liền quay lưng bỏ đi trước.

Chu Kiều thấy vậy lập tức bật dậy khỏi ghế, suýt nữa lao ra ngoài gây sự. Tiêu Nhiên bất ngờ giữ chặt lấy cổ tay cô, kéo mạnh, khiến cô lảo đảo rồi ngồi phịch xuống, vừa khéo rơi vào lòng cậu.

Cậu đặt tay lên gáy cô, giọng trầm thấp: “Cậu đi thì chỉ càng khiến mọi chuyện tệ hơn. Nếu cậu thực sự muốn để Mạnh Thiển Thiển ghét mình thì cứ đi.”

Lồng ngực Chu Kiều phập phồng, cô mím môi khẽ gật đầu.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở quấn lấy nhau, trên người cậu vương vất mùi hương nhàn nhạt. Tiêu Nhiên nheo mắt, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô.

“Cậu thích kiểu con trai thế nào?” Cậu hỏi.

Đầu óc Chu Kiều ong ong, bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng khóc của Mạnh Thiển Thiển.

Cô buột miệng: “Tôi thích chính bản thân mình.”

Tiêu Nhiên thoáng sững: “Ý gì?”

Chu Kiều vùng dậy, định đứng lên.

Tiêu Nhiên cũng không giữ lại, buông tay.

Chu Kiều vội vàng chạy xuống bậc thang, đến bên cạnh Mạnh Thiển Thiển.

Mạnh Thiển Thiển biết Chu Kiều đến, nhưng không quay đầu lại, chỉ nhìn về phía sân thể dục đã vắng bóng Ứng Hạo. Rất lâu, rất lâu sau, cô ấy mới khẽ nói: “Kiều Kiều, cậu đỡ tớ dậy với.”

Chu Kiều đáp một tiếng, đỡ cô ấy đứng lên, rồi cúi người nhặt chiếc cặp sách.

Hai người chậm rãi bước ra khỏi sân thể dục.

Chu Kiều ngoái đầu nhìn lại chỗ khi nãy hai người họ ngồi, ở đó đã chẳng còn ai.

Trên con đường nhỏ rợp bóng cây, một nam sinh cao lớn đội mũ lưỡi trai, tay đút túi quần, cả người toát ra vẻ lạnh lùng xa cách, đang rời khỏi sân.

Cổng trường đã dần vắng lặng.

Mạnh Thiển Thiển không còn khóc nữa, chỉ là trông thiếu sức sống. Cô ấy khoác tay Chu Kiều, ngước nhìn dòng xe qua lại.

Nhà của Mạnh Thiển Thiển thực ra cách Chu Kiều không xa.

Mạnh Thiển Thiển khẽ hỏi: “Kiều Kiều, cậu có mục tiêu để phấn đấu chứ?”

Chu Kiều đáp: “Có lẽ là có.”

Mạnh Thiển Thiển thở dài: “Tốt thật đấy. Tớ thì chẳng có mục tiêu gì cả.”

Chu Kiều ngập ngừng: “Ứng Hạo không phải là mục tiêu của cậu sao?”

Mạnh Thiển Thiển: “…”

Cô ấy lại im lặng.

Ở cái tuổi này, ai cũng thích nói những lời yêu bất chấp tất cả, Mạnh Thiển Thiển dĩ nhiên cũng từng mơ ước. Nhưng lớn lên trong gia đình như thế, cô ấy không giống Chu Kiều, chẳng thể dám đối đầu với người nhà.

Mạnh Thiển Thiển chọn cách nhún nhường, mà khi đã lùi bước lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Dần dần, cô ấy thậm chí bị gia đình ảnh hưởng, hạ thấp yêu cầu của bản thân đến mức tối thiểu.

Chỉ cần người nhà đối xử tử tế một chút, cô ấy liền mềm lòng, sẵn sàng cho đi tất cả.

Chu Kiều bóp nhẹ má cô ấy: “Lấy lại tinh thần đi, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Mạnh Thiển Thiển khẽ đáp: “Ừ.”

Tiễn Mạnh Thiển Thiển về nhà xong, Chu Kiều cũng quay về. Sau khi tắm rửa, trốn vào phòng, cô cầm điện thoại lên, đăng nhập QQ, mở hộp thoại với Tiêu Nhiên.

Chu Kiều: “Lớp trưởng, cảm ơn cậu tối nay đã ở bên tôi.”

Tiêu Nhiên: /Link đề thi.

Tiêu Nhiên: “Mở ra, làm vào vở, mai nộp cho tôi.”

Chu Kiều: “Cậu là ác quỷ à!”

Tiêu Nhiên: “Ác ma.”

Chu Kiều: “Cậu là ác ma thật sao!”

Tiêu Nhiên: “Ừ.”

Chu Kiều: “… Tôi đi ngủ đây.”

Tiêu Nhiên: “Số 13620…… là số cậu?”

Ý là muốn gọi điện cho cô.

Chu Kiều: “Chẳng phải cậu nói tôi có thể không cần cố gắng sao.”

Tiêu Nhiên: “Nhưng không ai nuôi cậu cả.”

Chu Kiều: “…”

Cũng có lý.

Cô lập tức ngồi bật dậy, mở liên kết đề thi, trong tình trạng mạng yếu ớt vẫn kiên nhẫn làm từng câu, đến lúc viết xong thì đã qua nửa tiếng.

Điện thoại vừa sạc vừa dùng, vừa thoát khỏi liên kết thì Tiêu Nhiên gửi tới một tin nhắn.

Tiêu Nhiên: “Nếu có người nuôi cậu, cậu thật sự không cần phải cố gắng nữa.”

Chu Kiều nhìn chằm chằm tin nhắn ấy rất lâu.

Vậy sao?

Vậy thì sao?

Tôi làm xong đề rồi cậu mới nói với tôi chuyện này à!

Hừ.

Đàn ông.

Cô nhắn biểu tượng lườm mắt cho cậu, rồi thoát QQ.

*

Không khí học tập càng lúc càng nặng nề. Trong giờ học buổi tối, Ứng Hạo thậm chí còn quay sang, thực hiện nhiệm vụ mà Lão Kiều giao trước đó, thỉnh thoảng giúp Chu Kiều ôn bài.

Tiêu Nhiên lạnh lùng nhìn Ứng Hạo, có lần khi đi vệ sinh, Tiêu Nhiên đá một cái vào Ứng Hạo: “Cô ấy không cần cậu kèm.”

Ứng Hạo: “…..”

Xì.

Nghe nói, Ứng Hạo và Mạnh Thiển Thiển đã lâu lắm rồi không còn bên nhau. Họ không chính thức chia tay, nhưng mọi chuyện cũng chấm dứt như vậy. Mạnh Thiển Thiển trở lại cuộc sống chỉ quanh quẩn bên cha mẹ và em trai, đôi khi tạm xử lý chuyện học hành mà cô ấy không chịu nổi, may mà không ai gây áp lực gì.

Cô ấy vẫn là Mạnh Thiển Thiển dễ mềm lòng, luôn nghe theo người khác.

Thành Noãn nhắn tin cho Chu Kiều: “Cậu có nghĩ Thiển Thiển với Ứng Hạo thực sự kết thúc như vậy không?”

Chu Kiều: “Nếu cô ấy tiếp tục với Ứng Hạo, cậu nghĩ cô ấy sẽ thế nào?”

Thành Noãn: “Tinh thần sụp đổ.”

Cô ấy muốn làm vừa lòng cả hai bên, nên chỉ còn cách hy sinh bản thân.

Chu Kiều: “Dù sao Ứng Hạo cũng không phải người tốt.”

Rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đến.

Chu Kiều trải qua kỳ thi trong vòng quay học tập dày đặc, kèm học, ôn luyện, chỉ cảm thấy hơi căng thẳng hơn trước một chút.

Sau khi thi xong, cô dựa người lên bàn, nhìn sang Tiêu Nhiên bên cạnh.

Tiêu Nhiên là người nộp bài sớm nhất, sau đó cúi đầu chơi game.

Lão Kiều cầm bài kiểm tra thu lại, nói: “Trong thời gian chờ điểm, các em đừng lơ là. Nghĩ đến họp phụ huynh, các em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Lão Kiều! Sao thầy lại như thế!” Các bạn học la lên.

Vừa thi xong đã tạo áp lực lớn như vậy.

Lão Kiều xoa trán mịn, nói: “Tôi thấy các em trốn chạy muốn ra ngoài chơi, tôi nhắc các em một chút thôi. Nhìn xem, đã tháng mười một rồi, thoáng một cái là hết nửa năm học cuối cấp, thời gian còn lại không nhiều đâu, dẹp hết ham chơi đi.”

“Ôi, tôi cứ nghĩ sau kỳ thi giữa kỳ có thể nghỉ ngơi hai ngày, giờ lại khổ thế này.”

“Cuộc đời tôi kết thúc rồi sao, tôi mới mười chín tuổi mà tóc đã bạc.”

Cả lớp bật cười rộ.

Bình Luận (0)
Comment