“Chỉ là lấy chút gạo nếp, ngâm lên rồi đem đồ chín, cho thêm rượu nếp với đường trắng….” Chu Kiều càng nói giọng càng nhỏ, bản thân cũng không dám chắc cái này có chữa được tiêu chảy hay không.
Tiêu Nhiên khẽ cười, “Ừ.”
Chu Kiều vội vàng xua tay, “Thôi thôi, cậu cứ coi như tôi nói linh tinh đi.”
Tiêu Nhiên mở hộp, lấy ra một cây kẹo m*t đưa cho cô.
Chu Kiều mím môi, đưa tay nhận lấy.
“Đưa cái này cho tôi làm gì?”
Tiêu Nhiên ngước mắt nhìn cô, “Cảm ơn cậu, vì đã lo lắng cho bà ngoại tôi.”
Chu Kiều đáp: “Chuyện này có gì đâu. Cậu là lớp trưởng của tôi mà.”
Tiêu Nhiên: “Xì.”
Chu Kiều vừa nhận kẹo, ánh mắt vô tình lướt qua thì thấy một tờ phiếu khám bệnh bị đè dưới sách, mơ hồ nhìn thấy ba chữ “loét dạ dày”.
Cô khựng lại.
Loét dạ dày?
Nghe có vẻ nghiêm trọng.
Đúng lúc đó.
Trong phòng bà ngoại vang lên tiếng ho khan.
Tiêu Nhiên đứng dậy, cầm lấy dây buộc tóc rồi bước tới, gom gọn mái tóc Chu Kiều.
Chu Kiều ngẩn người một giây, cả người căng cứng.
Tiêu Nhiên tùy ý gom tóc cô, dây buộc quấn hai vòng, tua rua rủ xuống, cậu khẽ ấn tay lên đầu cô, nói: “Tôi đi xem bà ngoại, cậu ngồi đây chờ tôi.”
Toàn thân Chu Kiều đã cứng ngắc.
Cô ngơ ngác gật đầu.
Lắng nghe tiếng bước chân xa dần sau lưng.
Cô theo phản xạ giơ tay khẽ chạm vào đuôi ngựa vừa được buộc lên, rồi lại giật mình rụt tay về. Ngồi thêm mấy giây, cô nhìn thấy cửa bếp đang mở.
Cô ngẫm nghĩ, rồi đứng dậy đi vào bếp.
Trong bếp đảo qua một vòng, cô tìm thấy gạo, vội vàng vo rồi cho vào nồi cơm điện nấu lên.
Xong xuôi, cô bước ra ngoài.
Tiêu Nhiên vẫn chưa đi ra, tiếng ho của bà ngoại ngày càng nặng.
Chu Kiều bước tới, nhìn thấy Tiêu Nhiên đang cúi người vỗ lưng cho bà, trong phòng thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ, bà ngoại đưa tay nắm chặt cổ tay Tiêu Nhiên, nói: “Nhã Diệu đâu? Sao tối nay không thấy con bé.”
Chu Kiều sững lại.
Cơ thể cô theo bản năng lùi về sau một bước.
Tiêu Nhiên đáp: “Cô ấy về học rồi.”
Bà ngoại lại ho thêm mấy tiếng.
Chu Kiều mím môi, đứng ở cửa một lúc, rồi quay người lặng lẽ rời đi. Cô bước ra khỏi sân, khép cửa, vừa đi vừa gửi tin nhắn QQ cho Tiêu Nhiên.
Chu Kiều: Tôi nấu cháo trong bếp rồi, cậu để nguội một chút cho bà ăn.
Khu Nam Vĩ an ninh tốt hơn khu nhà Chu Kiều một chút, nhưng ngõ lại dài và hơi tối. Cô đi rất nhanh, cuối cùng cũng về tới nhà. Vừa mở cửa, trong phòng đã có ba người đang trò chuyện.
Thấy cô về, chỉ có Chu Thành Thiện liếc nhìn một cái, “Muộn thế này mới về à?”
Chu Kiều khẽ “vâng”, rồi trong ánh mắt lạnh nhạt của mẹ và em gái, lẳng lặng đi vào phòng ngủ.
Chu Thành Thiện nhìn vợ và con gái út, ngập ngừng một thoáng, cuối cùng vẫn không nói cho Chu Kiều biết trong bếp có đồ ăn khuya. Chu Kiều về phòng nằm xuống giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.
Sau đó.
Cô soạn tin nhắn.
Chu Kiều: Loét dạ dày là bệnh gì thế?
Thành Noãn: Để tôi tra Baidu cho.
Thành Noãn: Loét dạ dày là một bệnh lý tiêu hóa thường gặp, nguyên nhân chủ yếu do nhiễm khuẩn HP….
Mạnh Thiển Thiển: Tôi cũng tra rồi, đọc xong thấy bệnh này không hề đơn giản.
Thành Noãn: Ừ, nghe nói còn có thể biến chứng thành ung thư….
Chu Kiều: Thật sự nghiêm trọng đến thế sao?
Thành Noãn: Không rõ nữa, nhưng chắc chắn phải chú ý. Cậu hỏi vì bà ngoại Tiêu Nhiên à?
Chu Kiều: Ừ.
Thành Noãn: Haiz.
Mạnh Thiển Thiển: Không sao đâu, Chu Kiều đừng lo.
Chu Kiều: Ừ, nhưng mà, hôm nay tôi cảm thấy có gì đó không bình thường.
Thành Noãn: Sao cơ?
Chu Kiều: Các cậu nói xem, con trai buộc tóc cho một cô gái thì có ý gì?
Mạnh Thiển Thiển: “Buộc tóc á? Trời đất, xịn thế cơ à.”
Thành Noãn: “Chắc chắn là có cảm tình rồi.”
Chu Kiều nghe thấy.
Mặt cô bỗng đỏ bừng.
Cảm tình?
Tiêu Nhiên có cảm tình với cô ư?
Thật hay giả đây?
Thành Noãn: “Có phải nam thần trường mình giúp cậu buộc tóc không?”
Mạnh Thiển Thiển: “Không đâu nhỉ? Trời ơi trời ơi, với tính cách như cậu ấy thì có đời nào giúp con gái buộc tóc chứ…”
Chu Kiều đang gõ chữ muốn trả lời, kết quả lại mất sóng.
Cô đặt điện thoại xuống, mặt vẫn đỏ bừng, ngẩn ngơ như say.
*
Ngõ Nam Vĩ.
Tiêu Nhiên sắp xếp cho bà ngoại xong, từ trong phòng bước ra, phòng khách đã vắng người. Cậu ngẩn vài giây, rồi thấy cửa bếp mở, bèn đi tới, bật đèn trong bếp, ghé vào nhìn.
Trên nồi cơm điện sáng đèn.
Cậu cúi mắt nhìn các nút bấm.
Hiển thị đang nấu cháo.
Tiêu Nhiên nheo mắt.
Một lát sau, khóe môi cậu hơi nhếch lên, xoay người trở lại phòng khách, cúi xuống nhặt điện thoại lên xem.
Cậu gõ mấy chữ gửi đi.
Tiêu Nhiên: “Sao không đợi tôi? Để tôi đưa cậu về.”
Hôm sau.
Chu Kiều tỉnh dậy, vừa cầm điện thoại đã thấy tin nhắn ấy. Mặt cô lại đỏ lên, không biết có phải vì tối qua trong lòng đã ngầm gợi ý cho bản thân hay không, cô cảm thấy những lời ấy mang theo chút gì thân mật.
Vừa đánh răng, cô vừa gõ tin nhắn.
Chu Kiều: “Không sao, tối qua bà ngoại có ăn cháo không?”
Tiêu Nhiên: “Có, cậu nấu vừa khéo.”
Chu Kiều: “Thế thì tốt.”
Cô đặt điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn gương, khóe mày lại vương chút đỏ ửng. Chu Kiều giật mình trước bộ dạng của chính mình, vội vã xoa mạnh lên mặt.
Ăn mặc chỉnh tề, cô xuống nhà.
Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đã đứng đợi, vừa thấy cô liền khoác lấy cánh tay Chu Kiều, tinh nghịch hỏi: “Khai mau, có phải nam thần trường buộc tóc cho cậu đúng không?”
Mạnh Thiển Thiển: “Đúng rồi đúng rồi.”
Chu Kiều đẩy hai người ra: “Ôi dào, đừng hỏi nữa.”
“Ối giời ôi, chắc chắn là rồi, ha ha ha.”
“Nếu mà được tận mắt nhìn thấy nam thần buộc tóc cho cậu thì hay biết mấy…”
“Biến.”
Chu Kiều vừa đẩy vừa cười, cùng hai cô bạn ríu rít tới cổng trường. Từ con đường rợp bóng cây phía khác, Tiêu Nhiên khoác ba lô, một tay đút túi quần, đội mũ lưỡi trai, gương mặt thờ ơ đi lại.
Chu Kiều bất giác khựng lại.
Tiêu Nhiên ngẩng mắt, thoáng nhìn cô, “Chào buổi sáng.”
Chu Kiều: “Chào buổi sáng.”
Nói xong, cậu sải bước dài, rẽ vào cổng trường.
Chu Kiều vẫn đứng ngẩn tại chỗ.
Thành Noãn huých nhẹ cô: “Nhanh lên.”
Mạnh Thiển Thiển: “Theo kịp đi.”
Chu Kiều thầm thấy những suy đoán rối bời tối qua thật vô ích. Làm gì có cảm tình, toàn là nghĩ ngợi vớ vẩn, dáng vẻ này, giống người có cảm tình sao?
Đúng lúc ấy, thân hình cao lớn phía trước bỗng dừng lại.
Gương mặt dưới vành mũ lưỡi trai nghiêng về phía này, giọng nói trầm thấp của Tiêu Nhiên vang lên: “Chu Kiều, đi thôi.”
Chu Kiều hoàn hồn.
“Ồ kìa.”
“Ha ha ha ha…”
Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển lập tức đẩy cô ra phía trước.
Chu Kiều tức lắm, đỏ mặt, giả vờ bình tĩnh sải bước đến gần Tiêu Nhiên: “Hôm nay bà ngoại thấy thế nào?”
Tiêu Nhiên cúi đầu gõ điện thoại, đáp: “Đỡ hơn rồi.”
“Cậu đi học, thế bà ngoại làm sao?”
Tiêu Nhiên: “Có người chăm sóc.”
“À à, thế thì tốt.”
Cậu đưa túi đồ ăn sáng cho cô, nói: “Trong nhà chỉ còn một chai sữa yến mạch, chỉ có thể cho một mình cậu.”
Chu Kiều: “…Ừm, cảm ơn.”
Cô đón lấy, mở ra nhìn.
Bên trong chỉ có một chai sữa cùng một phần cơm nắm.
Ngay lúc ấy, cô mới nhận ra.
Hình như mấy lần trước, Tiêu Nhiên cũng không mang thêm phần nào cho Thành Noãn hay Mạnh Thiển Thiển. Đã mấy ngày rồi, gần như chỉ chuẩn bị cho riêng cô. Chu Kiều mím môi, khẽ ho một tiếng.
Ý nghĩ kia lại thoáng dấy lên trong lòng.
“Lớp trưởng, cậu ăn chưa?” Chu Kiều ngẩng đầu lên hỏi.
Tiêu Nhiên đáp: “Ăn rồi.”
“Ồ, thế thì tôi ăn một mình vậy.”
“Ừ.”
Chu Kiều mím môi, khóe môi khẽ cong, đôi mắt sáng trong như nước.
Tiêu Nhiên nhìn cô vài giây rồi hỏi: “Vui lắm à?”
Chu Kiều hoàn hồn, ngập ngừng một chút, sau đó xách túi đồ ăn sáng, nói: “Có đồ ăn thì tất nhiên là vui rồi, chẳng lẽ cậu có ăn mà không thấy vui sao.”
Tiêu Nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tôi đâu có mê ăn như cậu.”
Chu Kiều cười: “Dân lấy ăn làm gốc, cậu là tiên rồi, chỉ cần uống sương ngọt là đủ.”
Tiêu Nhiên búng nhẹ vào mũi cô một cái: “Hừ.”
Chu Kiều chu môi: “Mũi tẹt hết rồi.”
“Thế véo tai nhé?”
Chu Kiều vừa định đáp lại.
Ở phía xa, Giang Nhã Diệu ôm chồng sách vội vàng bước tới, Chu Kiều lập tức đi nhanh lên trước mấy bước, tách khỏi Tiêu Nhiên. Cô nắm chặt túi trong tay, thầm nghĩ, mình chạy cái gì chứ? Có làm chuyện gì mờ ám đâu.
Sao lại thấy chột dạ…
–
Mọi người đều đang hồi hộp chờ điểm thi giữa kỳ, thời tiết Liên Thành cũng bắt đầu se se lạnh. Ban ngày vẫn còn nóng, nhưng tối xuống đã mát hẳn, đêm ngủ phải đắp chăn dày.
Sáng sớm.
Bảng điểm thi giữa kỳ được dán ra.
Nhiều học sinh ùa xuống xem kết quả. Chu Kiều gục mặt xuống bàn, bất động, Tiêu Nhiên tháo tai nghe, liếc nhìn cô: “Cậu không đi xem à?”
Chu Kiều lắc đầu: “Tôi sợ.”
Tiêu Nhiên nghịch điện thoại, nhìn thoáng qua QQ: “Không đến nỗi đâu, cũng tạm ổn.”
“Thật không?” Chu Kiều bật dậy, nghiêng đầu nhìn sang màn hình. Tiêu Nhiên ngả ra sau, đưa điện thoại cho cô, chiếc điện thoại màu đen, Chu Kiều nhìn một cái rồi nói: “Thôi, tôi vẫn chờ Lão Kiều công bố thì hơn.”
Nói rồi, cô lại nằm xuống bàn.
Lục Yến từ cửa sau bước vào, đi đến chỗ ngồi. Ánh mắt theo thói quen dừng lại trên người Chu Kiều, định mở miệng, Tiêu Nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm Lục Yến.
Lục Yến khựng lại.
Tiêu Nhiên nói: “Để cô ấy nghỉ một lát.”
Lục Yến: “…Ừ, được.”
Cậu ấy ngồi xuống. Nghĩ đến bức thư trong tay mình vẫn chưa đưa ra, trong lòng càng thêm buồn bực.
Chẳng mấy chốc, chuông vào học vang lên, học sinh kéo nhau quay lại lớp.
Lý Miêu đi từ cửa chính vào, vừa nhìn thấy Chu Kiều liền lườm một cái. Chu Kiều cũng đáp trả bằng một cái lườm, ngay lúc đó Lão Kiều theo sau bước lên bục giảng.
Cả lớp lập tức ngồi ngay ngắn.
Lão Kiều cười: “Trước khi thi thì ai nấy hừng hực khí thế, giờ sao mà trông ỉu xìu thế này?”
“Lão Kiều!”
Có học sinh kêu lên.
Ông cười lớn: “Lần này kết quả rất tốt, thủ khoa Liên Thành ở ngay lớp mình, các bạn khác cũng tiến bộ rõ rệt.”
“Thủ khoa Liên Thành? Chắc là Tiêu Nhiên rồi.”
“Lớp trưởng lớp mình!”
Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn Tiêu Nhiên.
Cậu ngả người vào ghế, gương mặt lạnh nhạt.
Chu Kiều ngưỡng mộ: “Lớp trưởng, cậu giỏi thật đấy.”
Tiêu Nhiên quay sang nhìn cô: “Thật à?”
Chu Kiều gật đầu.
“Thế quà sinh nhật tôi, chuẩn bị xong chưa?”
“…Chưa.”
“Bỏ thêm chút tâm tư đi.”
“…”