Trên bục giảng, Lão Kiều tiếp tục: “Lần này có vài bạn tiến bộ rất nhiều, đầu tiên là Chu Kiều, đã vào top 20 của lớp, đứng thứ 30 toàn khối.”
Vèo một cái.
Cả lớp lại quay sang nhìn Chu Kiều.
Cô kinh ngạc đến nỗi bật dậy: “Thật ạ?”
Lão Kiều mỉm cười: “Bảng điểm ở đây, lên lấy đi.”
Chu Kiều không giấu nổi sự phấn khích, kéo ghế, vô thức liếc về phía Tiêu Nhiên, trên môi cậu hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt như muốn khích lệ. Chu Kiều mím môi, bước lên bục.
Lão Kiều đưa bảng điểm cho cô, nói: “Thứ sáu họp phụ huynh, thầy tin bố mẹ em nhất định sẽ đến, kết quả thế này thật đáng khen.”
Chu Kiều đưa tay nhận, hàng mi khẽ run, mắt không rời tờ giấy trong tay.
Ngoài tổng điểm, còn có thứ hạng trong lớp và toàn khối.
Nếu cô cố gắng thêm nữa…
Có khi nào… cô vào được trường đại học trọng điểm không?
Chu Kiều nhìn đi nhìn lại nhiều lần, rồi ngẩng đầu lên: “Là thật ạ.”
Lão Kiều xoa đầu cô, cười: “Là thật.”
Chu Kiều mím môi, khẽ nói: “Thưa thầy, em cảm ơn.” Nói rồi, cô hơi cúi người chào.
Lão Kiều trên mặt đầy vẻ mãn nguyện, bởi Chu Kiều trong thời gian này thay đổi rất nhiều, không còn cái gai góc như khi mới vào lớp tăng tốc.
Chu Kiều đứng dậy, quay người về chỗ. Tiêu Nhiên lấy ra một cây kẹo que từ trong túi áo đồng phục, đặt lên bàn cô, nói: “Phần thưởng cho cậu.”
Chu Kiều xúc động, đưa tay nắm lấy tay cậu, lắc lắc: “Cảm ơn cậu.”
Tiêu Nhiên xoay tay, khẽ giữ lấy cổ tay cô, nói: “Giỏi lắm.”
Trái tim Chu Kiều bỗng đập mạnh, ánh mắt dừng lại nơi những ngón tay xương khớp rõ ràng của cậu.
Tiêu Nhiên thản nhiên rút tay về, trong lòng bàn tay cô còn lại một cây kẹo. Tai Chu Kiều khẽ đỏ, cô ngồi xuống, giây tiếp theo bắt gặp ánh mắt của Lục Yến.
Cô hơi ngập ngừng, rồi chìa tay ra, cười nói: “Lục Yến, tôi cũng phải cảm ơn cậu.”
Lục Yến nhìn bàn tay cô, mỉm cười đưa tay ra, sắp sửa nắm lấy.
Ngay lúc đó, Ứng Hạo bất ngờ đá vào ghế của Lục Yến.
Lục Yến sững lại, quay sang nhìn Tiêu Nhiên.
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Nhiên nhàn nhạt nhìn cậu ấy, không chút cảm xúc, nhưng vô cớ khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Lục Yến vội chuyển hướng, gãi sau gáy, nói: “Cậu thi tốt như vậy, tôi rất vui, cảm thấy mọi cố gắng đều xứng đáng.”
Chu Kiều không nhận ra những làn sóng ngầm này, toàn bộ tâm trí cô dồn cả vào bảng điểm.
Kỳ thi giữa kỳ lần này, thành tích của lớp tăng tốc quả thực rất khả quan, ai nấy đều có chút tiến bộ, Lý Miêu cũng thoát khỏi vị trí đội sổ, vươn lên chín hạng.
Ngay cả những bạn trước giờ luôn xếp cuối, điểm số lần này cũng khá tốt, vượt qua không ít ngưỡng.
Buổi chiều lên tiết thể dục, thầy thể dục biết bọn họ vừa nhận kết quả nên cho tự do hoạt động.
Trùng hợp, ba lớp của Chu Kiều, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển hiếm khi lại cùng học tiết thể dục, cũng là tiết tự do. Ba người ngồi trên khán đài, cùng nhau bàn chuyện thành tích.
Thành Noãn nói: “Lần này tớ tiến bộ thêm hai hạng, càng ngày càng gần Chu Luyện rồi.”
Mạnh Thiển Thiển thở dài: “Các cậu đều tiến bộ… chỉ có tớ là thụt lùi.”
Chu Kiều ôm vai Mạnh Thiển Thiển, nói: “Đừng nghĩ nhiều quá.”
Mạnh Thiển Thiển mỉm cười: “Tớ không nghĩ đâu.”
Thành Noãn lại hỏi: “Chu Kiều, cậu chuẩn bị quà sinh nhật cho nam thần trường mình xong chưa? Với lại, lần này nhất định cậu phải để bố mẹ tham gia họp phụ huynh, cậu phải cho họ biết, cậu xứng đáng được họ nuôi dưỡng.”
Chu Kiều đáp: “Tối nay về tớ sẽ nói.”
Mạnh Thiển Thiển ôm lấy cô: “Cậu phải cố gắng nhé.”
Chu Kiều mỉm cười: “Cậu cũng vậy.”
Mạnh Thiển Thiển khẽ lắc đầu, ngẩng nhìn mặt trời, nhẹ thở dài.
Buổi tối không phải học thêm, hoàng hôn buông xuống, Chu Kiều trở về trước cửa nhà, ngón tay kẹp tờ bảng điểm, đứng rất lâu mới vặn chìa khóa bước vào.
Trong nhà vẫn còn ánh nắng hoàng hôn vương lại.
Chu Thành Thiện đang nhặt đỗ.
Mục Anh thì lật xem sổ chi tiêu.
Chu Mộ ở trong phòng đàn piano.
Chu Thành Thiện quay đầu lại: “Về rồi à? Trong tủ lạnh có ít chè đậu xanh, lấy ăn đi.”
Chu Kiều khẽ “vâng” một tiếng, giọng đáp tự nhiên.
Chu Thành Thiện sững người, rồi lông mày giãn ra, khóe mắt cũng ẩn ý mỉm cười, khẽ chỉ về phía tủ lạnh, bảo cô đi lấy.
Chu Kiều trở vào phòng, đặt cặp xuống, lấy bảng điểm và bài kiểm tra mang ra, đặt lên bàn.
Cô quay người mở tủ lạnh, song ánh mắt vẫn dõi về phía bàn.
Khi Chu Thành Thiện nhìn thấy bảng điểm và bài thi, trong mắt thoáng hiện niềm vui, ông quay sang Chu Kiều: “Có kết quả rồi à? Tiến bộ nhiều đấy.”
Chu Kiều bưng bát chè đậu xanh, gật đầu: “Vâng.”
Chu Thành Thiện hỏi: “Thế con muốn ăn gì? Bố nấu cho.”
Chu Kiều mím môi, kéo ghế ngồi xuống, nói: “Là thế này, sau kỳ thi giữa kỳ phải họp phụ huynh, bố mẹ… ai có thể đi được không?”
Chu Thành Thiện vừa định mở miệng: “Bố có thể…”
Mục Anh liền cắt lời: “Bố mẹ đều không có thời gian.”
Bà nói tiếp: “Chu Mộ cũng phải họp, bố mẹ đều bận.”
Lời Chu Thành Thiện nghẹn lại trong cổ.
Sắc mặt Chu Kiều lập tức trắng bệch, tay run run nâng bát chè: “Bởi vì lần này con đã tiến bộ, thầy giáo…”
“Không có thời gian.” Mục Anh thẳng thừng cắt ngang.
“Cạch…”
Chu Kiều đặt mạnh bát chè xuống bàn một cách nặng nề. Cô bước nhanh về phía phòng ngủ, đi được hai bước lại quay lại, cầm lấy bảng điểm và bài kiểm tra.
Cả người cô thoáng chốc rối loạn, không biết đi đâu, rồi lập tức quay người chạy ra cửa.
Chu Thành Thiện hoảng hốt gọi: “Chu Kiều, Chu Kiều!”
Ông lập tức đẩy xe lăn, đuổi theo.
Chu Kiều đóng mạnh cánh cửa, cầm chặt bài thi rồi lao thẳng xuống lầu.
Cô cúi gằm mặt, chỉ thấy loang loáng nền gạch men dưới chân.
“Chu Kiều?”
Cổ tay cô bất chợt bị một bàn tay to nắm lấy, giọng một nam sinh vang lên ngay trên đỉnh đầu.
Chu Kiều giật mình ngẩng lên, mờ mịt thấy gương mặt Tiêu Nhiên, nước mắt cô ào ạt trượt dài xuống má. Tiêu Nhiên vừa thấy liền siết chặt đầu ngón tay, kéo cô lại gần, còn chưa kịp hỏi gì thì Chu Kiều đã lao vào ngực cậu, ôm chặt lấy eo.
“Tôi cố gắng thế nào cũng vô ích thôi, chẳng khác nào một kẻ ngốc, một đứa ngu ngốc. Tôi chính là đồ ngốc!” Chu Kiều vùi trong lồng ngực cậu, gào lên từng tiếng.
Bàn tay Tiêu Nhiên khựng lại giữa không trung, chần chừ một chút rồi khẽ đặt lên eo cô, ôm chặt.
Môi cậu mím lại, giọng thấp trầm: “Cậu không phải đồ ngốc, cậu đang nỗ lực cho chính mình.”
“Tôi ngốc, tôi rất ngu ngốc. Tôi nghĩ… tôi nghĩ… mình là kẻ ngốc nhất trên đời này.” Chu Kiều lắc đầu, nghẹn giọng, “Tôi làm sao so được với Chu Mộ. Năm nó được nhảy lớp, Mục Anh và Chu Thành Thiện vui đến phát ngốc. Thì ra trong lòng tôi vẫn còn trông mong họ, vẫn ôm hy vọng.”
Tiếng gậy chống vang dội từ cầu thang, “cộc” một cái, rồi hai cái. Một bóng dáng hơi khom xuất hiện nơi đầu bậc thang. Tiêu Nhiên ngẩng mắt nhìn sang, ánh mắt cậu u tối, sắc lạnh.
Chu Thành Thiện chạm phải ánh nhìn ấy, gậy trong tay run lên, sống lưng lạnh buốt.
Tiêu Nhiên thu lại ánh mắt, ôm lấy Chu Kiều xoay người rời đi.
Chu Kiều bị động đi theo, rõ ràng cô muốn dừng khóc, nhưng nước mắt cứ tuôn mãi, làm ướt đẫm chiếc áo thun đen của cậu. Ra khỏi khu chung cư, cô bỗng tìm một chỗ ngồi thụp xuống, không chịu nhúc nhích nữa.
Cô khóc dữ dội, nước mũi cũng sắp chảy ra.
Tiêu Nhiên nhìn cô ngồi xổm, ngừng mấy giây, rồi cũng ngồi xuống, khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán cô, nói: “Cậu ngồi đây, tôi đi mua chút đồ.”
Chu Kiều đáp khẽ: “Ừm.”
Giọng cô nghẹn, mặt vùi cả trong khuỷu tay.
Tiêu Nhiên nhìn cô, giọng mềm đi: “Không được chạy đâu đấy.”
“Tôi biết rồi.”
Giọng cô vốn đã dễ nghe, ba chữ này lại cất lên như làm nũng. Tiêu Nhiên khẽ cắn lưỡi đẩy vào má trong, xoay người chạy về phía cửa hàng tiện lợi, vội vã mua một chai nước và gói giấy lau.
Chu Kiều nghe tiếng bước chân cậu xa dần, liền vụng trộm lau nước mắt trên má. Còn chưa kịp lau khô, Tiêu Nhiên đã quay lại, nửa ngồi xổm xuống, đưa giấy lau cho cô.
Mặt Chu Kiều đỏ lên, nhận lấy, rút một tờ, nghiêng đầu chậm rãi chùi bên cánh mũi, vừa lau nước mũi vừa cố kiềm chế động tác, sợ cậu nghe thấy. Lau xong lại dùng tay sờ mấy lần, chắc chắn không còn dính dấp mới thở phào.
Tiêu Nhiên mở chai nước suối, đặt bên tay cô: “Uống chút nước đi.”
“Cảm ơn cậu.”
Cô lí nhí đáp, cầm lấy, uống một ngụm.
Đến khi hơi thở đã ổn hơn, cô vặn nắp chai, quay đầu nhìn cậu.
Tiêu Nhiên đang nửa ngồi, cổ áo thun rộng mở lộ rõ xương quai xanh, ngón tay dài buông thõng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào cô.
Mặt Chu Kiều lại đỏ bừng. Nhìn thấy ngực áo cậu ướt sũng, cô liền rút một tờ giấy đưa ra: “Cậu cũng lau đi?”
“Không cần.”
Cậu khẽ đẩy tay cô ra.
Chu Kiều mím môi: “À đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Tiêu Nhiên khựng lại, ánh mắt thoáng qua một tia biến đổi.
Một lúc lâu sau, cậu mới nói: “Không có gì, đi ngang qua thôi.”
Chu Kiều chẳng tin: “Trùng hợp thế à, đi ngang qua nhà tôi.”
“Nguyện vọng năm sau cậu định điền trường nào?” Tiêu Nhiên hỏi.
Chu Kiều ngẩn ra, nhớ tới chuyện tối nay.
Cô cúi đầu, giọng nhỏ hẳn: “Chưa biết.”
“Điền trường ở Bắc Kinh đi.”
Chu Kiều ngẩng lên nhìn cậu: “Tại sao?”
“Vì chẳng phải cậu từng nói muốn có người nuôi sao.”
“Tôi nào có! Tôi nói vậy bao giờ chứ.” Chu Kiều đỏ mặt phản bác.
Tiêu Nhiên khẽ cười nhạt: “Tôi nghe thấy rồi, còn ghi nhớ trong lòng nữa.”
Chu Kiều lấy tay che mặt: “Thật sự tôi không phải loại người như thế, tôi sẵn sàng tự mình cố gắng, tự nuôi sống bản thân.”
Tiêu Nhiên đưa tay, kéo bàn tay đang che mặt của cô xuống.
Ánh trăng bị tán cây che khuất.
Chỉ còn ánh đèn đường thưa thớt hắt xuống.
Cậu kéo tay cô xuống nhưng không buông ra. Hai người ngồi xổm đối diện nhau, bàn tay khẽ giữ chặt, thỉnh thoảng đầu ngón tay Tiêu Nhiên khẽ động.
Chu Kiều cũng khẽ cựa ngón tay, mười đầu ngón chạm vào nhau, đôi khi đan xen, như đang chơi đan tay.
Tai Chu Kiều đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Chẳng lẽ những suy đoán trước đây là thật sao? Thật sự là thích, là có tình cảm…
Tiêu Nhiên giơ tay, khẽ vuốt mấy sợi tóc bên tai cô, nói: “Bắc Kinh không giống thành phố phương Nam, ở đó mùa đông có tuyết rơi.”
“Tôi biết, được chơi tuyết chẳng phải rất tuyệt sao.”
Tiêu Nhiên khẽ cười mỉa: “Cậu chỉ biết đến chơi thôi.”
“Tôi còn biết ăn nữa mà.”
Tiêu Nhiên bật cười trầm thấp.
Chu Kiều nhìn nụ cười của cậu, trong lòng nghĩ ngay từ đầu mình đã bị gương mặt ấy cuốn hút. Cô nói: “Có ai từng bảo cậu trông rất đẹp trai chưa?”
Tiêu Nhiên nhếch môi, mang theo chút châm chọc: “Có, phiền lắm.”
Chu Kiều tròn mắt: “Á, sao cậu lại như thế.”
“Tôi muốn người ta khen mà không có ai khen đây này.”
Tiêu Nhiên nhìn cô: “Cậu cũng xinh.”
“Thật à?” Chu Kiều khẽ lắc đầu.
Tiêu Nhiên lại mỉm cười nhẹ.
Rồi cậu kéo cô đứng dậy: “Đi, tôi mời cậu ăn khuya.”
“Tôi gọi bún ốc được không?”
“Được.”
Tay hai người vẫn nắm hờ lấy nhau, cùng bước về phía khu chợ đêm đông đúc quán xá. Chu Kiều dẫn Tiêu Nhiên tới cửa một quán bún ốc.
Mùi nồng xộc thẳng vào mũi.
Chu Kiều vô thức liếc nhìn Tiêu Nhiên.
Lông mày cậu hơi nhíu lại, nhưng không hề bảo rời đi. Chu Kiều nói: “Tôi mua mang về, rồi chúng ta ra công viên đối diện ngồi ăn.”
Tiêu Nhiên đáp: “Ăn ở đây.”
Cậu đưa chân đá nhẹ một chiếc ghế, ra hiệu cho cô ngồi.
Chu Kiều ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiêu Nhiên cũng ngồi, cầm điện thoại bấm bấm.
Người phục vụ tiến lại.
Chu Kiều gọi một suất.
Cô quay sang hỏi: “Cậu ăn không?”
“Không.”
Chu Kiều đành chỉ gọi phần của mình.
Quán bún ốc ngồi ngoài trời, mọi người chen chúc trên ghế nhựa. Dù Tiêu Nhiên cúi đầu, chiều cao và gương mặt ấy vẫn quá nổi bật.
Không ít người nhìn chằm chằm vào cậu.
Chu Kiều cũng nhìn.
Sao lại có người có khuôn mặt đẹp đến thế, từng đường nét rõ ràng, lông mày ánh mắt sáng sủa, chỉ là trông hơi lạnh lùng. Nếu là kiểu con trai đa tình, hay cười, chắc đi đến đâu cũng bị con gái vây quanh.
“Đẹp lắm à?” Tiêu Nhiên bỗng hỏi.
Chu Kiều chưa kịp phản ứng, lẩm bẩm: “Đẹp chứ. Người ta nói con trai háo sắc, con gái cũng mê trai mà.”
Tiêu Nhiên ngẩng mắt.
“Mê trai?”
Chu Kiều hoàn hồn, theo phản xạ đưa tay quệt khoé môi: “Không… không có gì.”
Tiêu Nhiên khẽ hừ.
“Mê trai, cũng nghĩa là háo sắc?”
Chu Kiều ho khan mấy tiếng.
Đúng lúc này, nhân viên bưng bún ốc tới, cứu vãn tình hình cho cô.
Chu Kiều cầm đũa và thìa, hỏi: “Cậu thật sự không ăn à?”
“Ừ.”
“Thế thì tôi không khách sáo nữa nhé.” Cô nói xong, cúi đầu ăn, đầu mũi cô vẫn ửng đỏ, lông mi còn vương chút hơi nước. Cầm thìa đũa rồi, cô không thể tiếp tục nắm tay Tiêu Nhiên.
Theo bản năng, Chu Kiều liếc nhìn bàn tay mình.
Bàn tay Tiêu Nhiên cũng đã rút lại, đặt lên đùi.
Cậu im lặng nhìn cô ăn.
“Cậu chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là có thể thi vào trường trọng điểm ở Bắc Kinh.”
“Ừ.”
“Cố lên.”
“Ừ.”
Chu Kiều tiếp tục ăn.
Ăn uống khiến tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Đợi cô ăn xong, giọt nước trên hàng mi đã tan hết, chỉ còn sống mũi vì bún nóng mà đỏ lên. Tiêu Nhiên rút khăn giấy, đưa qua lau cho cô.
Ánh mắt chạm nhau.
Chu Kiều có chút ngượng ngập, vội né đi.
Tiêu Nhiên nhìn cô vài giây, cất khăn giấy, rồi đứng dậy đi thanh toán.
Sau đó nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
“Ừm.”
Cô đứng lên.
Trong tay ôm đề thi và bảng điểm.
Trên đó loang vài giọt nước, đã hơi nhăn nhúm.
Tiêu Nhiên cúi mắt nhìn, rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo đi về phía khu nhà.
Tới nơi.
Hai người đứng đối diện nhau.
Một lúc lâu.
Tiêu Nhiên khẽ nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chu Kiều vẫy tay chào, rồi chạy nhanh vào cổng khu tập thể.
Bước vào trong, cô khẽ ôm lấy ngực mình.
“Chết tiệt.”
Trái tim đập dồn dập.
Giữa cô và Tiêu Nhiên… chẳng lẽ đã có chút tiến triển rồi sao?