Trong nhà rất yên tĩnh.
Đèn lớn đã tắt, chỉ còn một chiếc đèn tường màu vàng nhạt.
Chu Kiều bước vào phòng ăn, rót một cốc nước, cầm theo cốc nước quay lại phòng mình và đóng cửa lại.
Một giây sau.
Chu Thành Thiện mở cửa phòng ngủ, nhìn về phía cửa phòng của Chu Kiều, ánh mắt thoáng qua một tia áy náy. Ông lặng lẽ quay lại phòng, đã nhiều năm rồi ông và Mục Anh ngủ riêng.
Lúc này, Mục Anh đã ngủ say trên giường của mình.
Ông nhìn vào giường của Mục Anh.
Có chút oán giận, có chút tê liệt.
Sự lạnh lùng của Mục Anh với Chu Thành Thiện không ít hơn so với Chu Kiều.
*
Tắm xong trở lại phòng, Chu Kiều nằm trên giường, đầu óc mơ màng, toàn nghĩ về những chuyện tối nay, nghĩ mãi, cô tự dưng lại cười thầm, cầm điện thoại lên, đăng nhập vào QQ.
Thành Noãn: “Kiều Kiều, cậu nói với ba mẹ về cuộc họp phụ huynh chưa?”
Thấy tin nhắn này, nụ cười trên môi Chu Kiều nhạt đi, ngay lập tức tỉnh táo lại, như thể những bong bóng hồng vừa rồi đều bị vỡ tan.
Chu Kiều: “Tớ nói rồi.”
Thành Noãn: “Thế nào thế nào?”
Chu Kiều: “Họ sẽ không tham gia đâu.”
Thành Noãn: “…..Ối trời, sao lại thế, cậu không phải đã tiến bộ rồi sao, với thành tích này cậu vào được trường đại học trọng điểm mà.”
Chu Kiều: “Mặc kệ đi.”
Không hiểu sao, có lẽ vì tối nay có sự xuất hiện của Tiêu Nhiên, cô cảm thấy tương lai không còn tuyệt vọng đến thế, như thể có thêm một chỗ dựa, với một người có thể dựa vào, ngôi nhà đầy đau khổ này cũng không khiến cô còn bận tâm nhiều nữa.
Thành Noãn: “Ôm một cái, tớ thấy mẹ cậu thật là…”
Mạnh Thiển Thiển: “Có phải vì trường em gái cậu cũng tổ chức họp phụ huynh không?”
Chu Kiều: “Ừm.”
Mạnh Thiển Thiển: “Vậy nên lại chọn em gái cậu sao.”
Thành Noãn: “Ôi thật là.”
Mạnh Thiển Thiển: “Ôm một cái.”
Chu Kiều: “Ôm một cái.”
Chu Kiều: “Cậu ngủ sớm đi, tớ không sao đâu.”
Sau khi ba người chúc nhau ngủ ngon, Chu Kiều để điện thoại xuống, trở mình đi ngủ. Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau đi học, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đã đứng đợi Chu Kiều dưới lầu nhà.
Ba cô gái vừa khoác tay nhau, thì thấy Chu Mộ từ trên lầu đi xuống, ánh mắt của họ chạm nhau, Chu Mộ ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy khinh khỉnh đi ngang qua họ.
Thành Noãn đảo mắt: “Không biết còn tưởng mình là công chúa ấy.”
Mạnh Thiển Thiển: “Chính là vậy.”
Thành Noãn vỗ vai Chu Kiều, “Không sao đâu, cậu có Tiêu Nhiên, cậu ấy vẫn tiếp tục kèm cậu học, chắc chắn cậu sẽ vào được trường đại học tốt.”
Nghe thấy tên Tiêu Nhiên, bước chân của Chu Mộ phía trước dừng lại một chút.
Còn Chu Kiều, nghe thấy hai từ Tiêu Nhiên, mặt cô liền đỏ lên, cô mở miệng định nói gì đó, như là chuyện tối qua.
Nhưng nói sao đây?
Nói ra thì thật xấu hổ.
Hơn nữa Tiêu Nhiên cũng chẳng nói gì.
Chu Kiều cảm thấy lúc này lại càng khó mà mở lời.
Cuối cùng, cô không nói gì, kéo hai người bạn đi đến trường, không ai để ý đến việc từ khi Chu Mộ dừng bước, cô ta vẫn không đi tiếp.
Vào lớp học.
Mọi người đều bàn tán về bài kiểm tra và bảng điểm hôm qua, có vài bạn tụt điểm, nói: “Bố mẹ tớ sẽ đánh chết tớ mất.”
“Cuộc họp phụ huynh, giống như buổi tố cáo ấy, trời ơi.”
“Hôm đó tôi có thể giả ốm không?”
“Giả ốm cái gì, mai rồi, có giả cũng vô ích, về nhà còn bị mẹ véo tai, ha ha ha.”
“Này, có phải ai cũng như vậy đâu, lần này Chu Kiều là người chiến thắng đấy. Đúng không, Chu Kiều?”
Chu Kiều cười khô khan: “Cũng bình thường thôi.”
Cô đến chỗ ngồi, chỗ của Tiêu Nhiên trống không, cậu chưa đến trường, Chu Kiều nhìn qua chỗ ngồi của cậu rồi treo ba lô lên.
Lục Yến quay đầu, nhìn thấy Chu Kiều, cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Lục Yến dừng lại một chút, nói: “Lần này cậu thi tốt như vậy, tôi cũng sẽ tặng cậu một món quà, thế nào?”
Chu Kiều vẫy tay cười nói: “Không cần đâu.”
Lục Yến nhìn cô, còn định nói gì đó.
Cửa sau có một cậu học sinh cao lớn bước vào, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi, cậu đến chỗ ngồi, kéo ghế ngồi xuống rồi nằm luôn ra ngủ. Chu Kiều vì sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Nhiên mà tim bỗng đập nhanh, cơ thể hơi cứng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.
“Cậu không ngủ được à?” Cô khẽ hỏi.
Tiêu Nhiên đặt tay đeo đồng hồ lên gáy, nâng nửa khuôn mặt, ánh mắt lướt qua cô, nói: “Ừ.”
Da cậu vốn đã trắng, hôm nay càng thêm trắng. Có lẽ vì không ngủ đủ, mặt cậu cũng không có chút huyết sắc nào. Chu Kiều mím môi, “Vậy cậu ngủ đi, lát tôi sẽ giúp cậu thu bài tập.”
Tiêu Nhiên nhìn cô một lúc, khóe môi nhếch lên một chút, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo: “Cảm ơn.”
Nói xong, cậu liền ngủ mất.
Chu Kiều buộc lại đuôi tóc, quay lại nhìn Lục Yến.
Chu Kiều mỉm cười với Lục Yến.
Lục Yến cũng cười lại, sau đó hạ mắt, quay đầu, nhìn về phía lá thư mình chưa gửi đi, có vẻ khá phiền não.
Các bạn học lần lượt đem bài tập tới.
Họ đặt bài trực tiếp lên bàn của Tiêu Nhiên.
Chu Kiều sợ động tác của họ sẽ làm Tiêu Nhiên tỉnh dậy, nên đứng dậy nhận lấy. Cô kéo vạt áo, đôi khi vạt áo va vào mặt Tiêu Nhiên, cậu mở mắt một chút.
Sau đó, cậu đưa tay kéo lấy tay cô, tay cô đang thả lỏng bên cạnh.
Chu Kiều người hơi cứng lại.
Cô chỉ có thể dùng một tay nhận bài tập của mọi người, bạn học còn đứng cạnh bàn, Chu Kiều sợ người khác nhìn thấy tay mình và Tiêu Nhiên dưới bàn, liền lùi về phía cậu thêm chút nữa, cười nói: “Chúc mừng cậu nhé, Tiểu Thiến Thiến, lần này cậu thi tốt quá đấy.”
Tiểu Thiến Thiến cười đáp: “Cậu cũng không tệ đâu, tôi sẽ sớm nhường vị trí thứ mười tám cho cậu đấy.”
“Không, là cậu thăng hạng đấy.”
Tiểu Thiến Thiến cười ha ha, rồi nhìn về phía lớp trưởng đang nằm ngủ, “Lớp trưởng dạo này chắc là có việc ở nhà nhỉ, lâu rồi không thấy cậu ấy ngủ trong lớp.”
Chu Kiều cười gật đầu.
Áo khoác đồng phục của cô dài, che khuất bàn tay cậu đang nắm lấy tay cô.
“À, tôi mua một lọ sơn móng tay màu hồng, cậu có muốn thử không? Tôi đi lấy cho cậu nhé.”
Chu Kiều “À” một tiếng, vội vàng kéo tay Tiểu Thiến Thiến, “Tôi không thử đâu, màu hồng chỉ hợp với cậu thôi.”
Tiểu Thiến Thiến quay đầu lại, “Ồ” một tiếng, nói: “Lần trước cậu còn bảo tôi sơn móng tay màu hồng cho cậu mà.”
“Không, giờ tôi thay đổi suy nghĩ rồi, tôi thích màu đỏ tươi hơn.”
“Màu đỏ tươi tôi cũng có đấy, để tôi lấy cho cậu.”
“Không…” Chu Kiều lo lắng.
Tiểu Thiến Thiến: “… Cậu lừa dối trái tim tôi.”
Chu Kiều cười gượng: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Tiểu Thiến Thiến cười tươi: “Thôi, cậu không sơn thì tôi tự sơn, tôi về chỗ đây.”
“Tạm biệt.”
Chu Kiều vẫy tay.
Nhìn Tiểu Thiến Thiến quay lại ngồi vào chỗ phía trước, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô giật giật tay, Tiêu Nhiên mới chịu buông tay cô ra, cô quay lại chỗ ngồi của mình.
Trái tim cô đập thình thịch.
Cảm giác của một mối quan hệ bí mật.
Khốn kiếp.
Cái gì mà mối quan hệ bí mật.
Chưa có gì cả mà.
Cô chỉnh lại chồng bài tập, ánh mắt lén nhìn về phía Tiêu Nhiên, vành tai của cậu lúc này rất nổi bật, hóa ra cậu thật sự có xỏ khuyên tai.
Tiết tự học sáng đã xong, Tiêu Nhiên vẫn tiếp tục ngủ.
Chu Kiều nhìn cậu một cái, cũng không muốn gọi cậu dậy, liền ôm bài tập bước ra ngoài, cùng các bạn trong lớp đi nộp bài.
Lớp học vẫn ồn ào.
Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Nhiên vang lên, làm cậu tỉnh dậy. Tiêu Nhiên lấy điện thoại ra, mắt hơi hạ xuống, nghe máy, “Alo.”
Bên kia không biết nói gì.
Tiêu Nhiên gần như phản xạ ngồi thẳng dậy, sau đó, cậu lấy cặp sách, quay người đi ra ngoài.
Giữa đám đông học sinh,
Tiêu Nhiên đi ngược chiều với họ.
*
Chu Kiều đặt bài tập lên bàn của lão Kiều. Lão Kiều đặt cốc xuống, liếc nhìn cô, “Sao lại là em đến?”
Chu Kiều nói: “Lớp trưởng đang nghỉ ngơi.”
Lão Kiều dừng lại một chút, “Vẫn chưa tỉnh à? Cả tiết tự học sáng đã ngủ rồi mà.”
“Vâng, chắc là cậu ấy mệt quá nên mới thiếu ngủ như vậy.” Chu Kiều biện minh cho Tiêu Nhiên, lão Kiều cười một cái, “Còn thay lớp trưởng viện lý do nữa đấy.”
“Thầy nhớ hồi mới nhập học, em và em ấy còn không hợp nhau lắm, giờ quan hệ thay đổi chóng mặt nhỉ.”
Chu Kiều cười gượng, má cô hơi đỏ lên.
Cô sợ lão Kiều phát hiện ra điều gì, liền nói: “Thưa thầy, em về lớp đây ạ.”
“Đi đi.” Lão Kiều bưng cốc giữ nhiệt lên định uống, nhưng ngay lập tức lại dừng lại, nhìn theo bóng dáng Chu Kiều, nghĩ xem có phải cô đã nói với gia đình về việc thành tích tiến bộ, cũng như việc họp phụ huynh hay chưa.
Rồi ông lại nghĩ, con cái có thành tích tiến bộ như vậy, phụ huynh nào mà không vui?
Biết đâu sau này Chu Kiều còn có thể thi vượt cả Chu Mộ.
Lão Kiều cuối cùng cũng không hỏi gì, định đợi đến buổi họp phụ huynh rồi cho bố mẹ Chu Kiều một bất ngờ.
Chu Kiều vừa bước ra ngoài đã suýt va vào Giang Nhã Diệu đi từ phòng làm việc bên cạnh ra. Hai người gần như chạm vào nhau, Chu Kiều giật mình đứng vững, có chút chột dạ nhìn cô ấy.
Giang Nhã Diệu thoáng ngẩn ra, vội liếc Chu Kiều một cái, sau đó xoay người đi xuống bằng cầu thang phía bên kia.
Chu Kiều đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng Giang Nhã Diệu, thầm nghĩ cô ấy càng ngày càng không ưa mình.
Cô mím môi, nán lại một lúc rồi mới quay về lớp. Vừa vào lớp, đã bị Tiêu Khiết nắm lấy cổ tay giữ lại nói chuyện một lát.
Quay đầu nhìn, cô thấy chỗ ngồi của Tiêu Nhiên đã trống trơn, ngay cả cặp sách cũng không còn.
Cô khựng lại. “Lớp trưởng đâu rồi?”
Tiêu Khiết quay đầu lại, trong mắt đầy nghi hoặc: “Không biết, vừa nãy còn ở đây mà.”
Chu Kiều rút tay về, trở lại chỗ ngồi, lấy điện thoại ra.
Đúng lúc đó, Ứng Hạo từ bên ngoài bước vào, cởi áo khoác treo lên ghế. Chu Kiều đang gõ nửa chừng thì dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Tiêu Nhiên về nhà rồi à?”
Ứng Hạo sững lại, liếc cô một cái rồi nói: “Không biết, tôi không gặp cậu ấy.”
Cậu ta ngồi xuống, mở chai nước khoáng, nhìn sang chỗ ngồi trống của Tiêu Nhiên: “Có phải bà ngoại cậu ấy lại không khỏe không, hình như tối qua phải vào viện.”
Ngón tay Chu Kiều đang gõ khựng lại, cô thoát khỏi khung chat: “Bệnh dạ dày của bà ngoại lại tái phát à?”
“Ừ, bệnh cũ thôi, dạo này có nặng hơn chút.” Ứng Hạo đáp, rồi quay người lấy sách ra mở.
Chu Kiều siết chặt điện thoại, đưa mắt nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ.
Cô thầm mong bà ngoại Tiêu Nhiên có thể sống lâu trăm tuổi.
Cả ngày hôm đó chỉ toàn chữa bài kiểm tra. Không có Tiêu Nhiên, học sinh đứng đầu lớp, nên người xếp thứ hai bỗng nhiên phấn chấn hẳn, mấy lần còn được thầy cô lấy bài làm ví dụ mẫu cho cả lớp thảo luận.
Đến trưa ăn cơm.
Chu Kiều vừa ăn cái đùi gà Thành Noãn mua vừa ngẩng lên nhìn vệt mây trắng bay ngang trời: “Chỗ mình gần sân bay quá, ngày nào trên trời cũng ong ong suốt.”
Mạnh Thiển Thiển nói: “Tớ còn chưa đi máy bay bao giờ. Nếu thi đỗ trường ở ngoài Liên Thành thì chắc phải đi máy bay đến được trường học mới.”
Thành Noãn: “Đi máy bay dễ ù tai lắm. Lần trước tớ vừa xuống máy bay đã ù tai, lúc đó còn tưởng mình sắp điếc luôn.”
Chu Kiều nói: “Thế các cậu không nghe giảng à, ù tai thì phồng má lên như cái bong bóng nhỏ, sẽ đỡ hơn, hoặc nhai kẹo cao su.”
“Thật á?” Thành Noãn ngớ người, “Chắc lúc đó tớ ngủ rồi.”
Mạnh Thiển Thiển: “Tớ cũng thế, không nghe thấy.”
Chu Kiều tặc lưỡi một tiếng.
Đúng lúc này, Ứng Hạo hai tay đút túi quần đi vào nhà ăn.
Mạnh Thiển Thiển thấy cậu ta thì cúi gằm đầu.
Chu Kiều nhìn Mạnh Thiển Thiển một cái, khẽ xoa đầu cô ấy.