“Thầy Kiều, mời vào.” Mẹ của Chu Kiều là Mục Anh mở cửa, trang phục công sở chỉnh tề, giữa đôi mày thoáng chút sắc sảo.
Thầy Kiều xách cặp, nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa bước vào. Căn nhà cũ ba phòng ngủ một phòng khách phủ ánh đèn vàng ấm áp, trên tường cả một hàng dài dán kín giấy khen màu vàng óng, trong đó chứng chỉ piano cấp mười còn được lồng khung riêng. Chủ nhân của tất cả những giấy khen và chứng chỉ ấy đều mang tên [Chu Mộ], em gái của Chu Kiều.
Thầy Kiều tìm quanh một lượt, không thấy lấy một giấy khen nào của Chu Kiều, ông cười nhẹ hỏi: “Đây đều là của Chu Mộ sao?”
“Vâng, toàn bộ từ nhỏ đến lớn đều là của con bé. Thầy Kiều ngồi đi ạ.” Mục Anh cúi người rót trà, lúc trả lời, ánh mắt bà thấp thoáng vài tia tự hào. Thầy Kiều đặt chiếc cặp xuống rồi ngồi vào sofa, nói: “Chúng tôi đều biết Chu Mộ rất xuất sắc, thầy Hoàng ở trường Nhất Trung là bạn tôi, ngày nào cũng hết lời khen ngợi.”
“Thế ạ.” Nụ cười của Mục Anh càng thêm rạng rỡ, bà vuốt nhẹ lọn tóc, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn lên dãy giấy khen trên tường, nói: “Hai vợ chồng tôi đều chẳng được ăn học tử tế, ngày xưa nhà nghèo nên phải nghỉ học sớm ra ngoài kiếm sống, giờ dù thế nào cũng phải ủng hộ con bé hết sức có thể.”
Thầy Kiều nghe vậy, gật đầu đồng cảm: “Phải rồi, với người bình thường như chúng ta thì học hành chính là con đường duy nhất, nghe chị nói vậy tôi rất yên tâm, hôm nay tôi tới đây cũng là vì chuyện đó. Hiện tại Chu Kiều cũng học lớp 12 rồi, tôi thấy em ấy không mấy để tâm đến thành tích, mong anh chị làm bố mẹ có thể giúp khuyên nhủ em một chút.”
Nghe thấy bốn chữ “mẹ của Chu Kiều”, nụ cười trên môi Mục Anh hơi nhạt đi, bà đáp: “Chu Kiều tính tình ngang ngạnh quá, tôi với bố con bé nói cũng không nói nổi. Con bé không định thi đại học, chúng tôi cũng không ép được.”
Thầy Kiều vừa nghe xong, lập tức muốn hỏi ngược lại, là cô bé ấy không muốn thi đại học hay chính hai người ép không cho cô bé đi học?
Ông cố nặn ra nụ cười, cân nhắc rồi nói: “Con trẻ mới mười tám, mười chín tuổi, làm sao tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời được. Chúng ta làm thầy cô, làm bố mẹ, đều phải dẫn dắt đường đi đúng đắn cho con trẻ, đừng để em nó đi sai đường.”
Mục Anh cười nhạt, cầm ấm trà rót thêm nước cho thầy Kiều: “Ngày nào con bé cũng ra quán net, hỏng từ lâu rồi, chúng tôi quản không nổi.”
Chỉ dăm ba câu đã phủi sạch mọi trách nhiệm.
Thầy Kiều lập tức nói: “Em ấy đến quán net đa phần để làm bài tập. Thành tích lớp 8 của em ấy đúng là đội sổ thật, nhưng chị xem, lớp 9, lớp 10, lớp 11 đều tiến bộ rõ rệt, lên lớp 12 còn vào được lớp chuyên luyện thi, chứng tỏ em ấy vẫn luôn cố gắng học hành.”
“Đấy cũng chỉ là may mắn, mà kể cả có vào được lớp chuyên luyện thi cũng chỉ đứng cuối lớp thôi, ai biết trụ được bao lâu.” Mục Anh hoàn toàn không chút động lòng.
Thầy Kiều nghe xong, cảm giác như nghẹn lại, tức đến mức suýt phun máu.
Cuối cùng ông cũng hiểu, đôi khi bố mẹ thiên vị chẳng cần lý do gì đặc biệt. Hơn nữa, cô em gái học giỏi của Chu Kiều vốn xuất sắc đến mức gần như là cực hạn, trừ phi Chu Kiều bất ngờ thay đổi ngoạn mục, còn không, dù cô bé có nỗ lực đến đâu đi nữa, vẫn mãi chẳng thể lọt vào mắt bố mẹ mình, thêm vào đó là tính cách ngang bướng của em.
Thầy Kiều thở dài một hơi, đứng dậy nói: “Hy vọng sau này anh chị không phải hối hận. Tôi xin phép về trước, chị Chu.”
“Thầy về cẩn thận nhé.” Mục Anh lễ phép đứng lên tiễn thầy Kiều ra cửa. Khi cửa mở ra, ông vô thức ngoái đầu nhìn lại bức tường đầy giấy khen kia một lần nữa.
Những tấm bằng chen chúc mang tên [Chu Mộ] khiến chính ông cũng cảm thấy ngột ngạt, nói gì tới Chu Kiều, người ngày nào cũng phải chung sống cùng bố mẹ và cô em gái ấy.
Tới dưới nhà, Chu Kiều nhấn nhẹ vào mắt, có chút cay cay, cô lấy giấy lau qua, rồi nhanh chóng bước lên cầu thang.
Cầu thang cũ kỹ và chật hẹp, chỉ cần chút tiếng động nhỏ cũng đủ vang vọng khắp nơi.
Thầy Kiều bước từng bước xuống.
Hai người chạm mặt nhau.
Thầy Kiều khựng lại, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Em về rồi à?”
Chu Kiều mím môi, hơi cúi đầu nói nhỏ: “Thầy, em đã nói rồi, đừng phí sức nữa.”
Nói xong, cô vội vàng bước ngang qua ông, nhưng vẫn không quên nhẹ nhàng nói: “Em cảm ơn thầy.”
Thầy Kiều ngẩn người, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ biết đứng sang bên nhìn theo bóng lưng cô lên cầu thang, rồi buông một tiếng thở dài.
“Về rồi à?” Mục Anh từ bếp bước ra, liếc mắt nhìn Chu Kiều một cái. Chu Kiều lạnh lùng nhìn bà rồi quay người đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại.
Mục Anh khẽ nhíu mày, quay vào bếp chuẩn bị đồ ăn khuya.
Cánh cửa lại mở.
Mục Anh bưng ly sữa bước ra, nhìn Chu Kiều nói: “Vừa rồi thầy chủ nhiệm lớp mày mới rời khỏi đây, có gặp ông ấy không?”
“Không.” Chu Kiều mở tủ lạnh.
“Đừng uống nước lạnh, đây có sữa đây.”
“Không uống.” Chu Kiều vừa nói vừa lấy ra một chai nước khoáng.
Sắc mặt Mục Anh thoáng lạnh đi: “Có thời gian thì bảo với thầy chủ nhiệm lớp mày đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
Chu Kiều nhìn mẹ bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Mục Anh đặt cốc sữa xuống bàn, nói: “Đừng có quên, hồi Mộ Mộ mười tuổi, chính mày suýt đẩy em xuống ao.”
Chu Kiều vặn chặt nắp chai nước, quay người bước nhanh vào phòng rồi đóng cửa lại. Cô đứng cạnh bàn hít sâu mấy hơi, vài giây sau mới kéo ghế ngồi xuống, lấy điện thoại ra.
Màn hình vừa bật lên đã hiện ra tấm ảnh của Tiêu Nhiên. Ảnh không rõ nét, có phần mờ mờ, nhưng dáng vóc cao ráo và đường nét khuôn mặt rõ ràng ấy cũng đủ để nhìn ra dung mạo cậu thế nào.
Một lát sau, ngoài cửa ồn ào hẳn lên.
Đó là tiếng Chu Thành Thiện đi đón Chu Mộ tan học lớp phụ đạo trở về, tiếng nói cười vui vẻ, hoàn toàn không liên quan gì đến Chu Kiều.
*
“Đêm qua bố mẹ tớ lại bàn về chuyện chọn trường đại học, nói đến mức làm tớ căng thẳng vô cùng.” Thành Noãn chia cơm nắm cho Chu Kiều và Mạnh Thiển Thiển, rồi thở dài một hơi.
Mạnh Thiển Thiển cắn một miếng, nói: “Không phải cậu muốn thi vào khoa Báo chí à?”
“Ừ, nhưng tớ sợ thi không đỗ.” Thành Noãn uống một ngụm sữa đậu.
Mạnh Thiển Thiển an ủi: “Cậu nhất định sẽ được mà, cậu học lớp Thường Thanh cơ mà.”
Thành Noãn bật cười, nói tiếp: “Chu Kiều mới là giỏi hơn ấy chứ, cậu ấy học lớp Bồi dưỡng chuyên sâu, lại còn là lớp chuyên sâu khối Tự nhiên.” Nói xong, Thành Noãn hơi dừng lại, quan sát sắc mặt Chu Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Kiều Kiều, bố mẹ cậu vẫn chưa chịu đổi ý sao?”
Chu Kiều ăn vội hết cơm nắm, phủi tay: “Tớ cũng không trông mong gì.”
Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển nhìn nhau một cái, rồi hai người liền mỗi bên một cánh tay ôm lấy cô. Thành Noãn nói: “Cậu cứ thi đi, nếu đỗ thì tớ với Thiển Thiển sẽ đi làm thêm nuôi cậu.”
Chu Kiều tặc lưỡi: “Hai cậu thôi đi.”
Sắp đến tòa nhà dạy học, Chu Kiều gỡ tay hai người ra, chuẩn bị lên lầu. Ai ngờ Mạnh Thiển Thiển không chịu buông, cô kiễng chân nhìn đám người lên xuống cầu thang.
Chu Kiều liếc mắt: “Cậu vẫn còn hy vọng vào cậu ta à?”
Mạnh Thiển Thiển cười khan một tiếng, rồi thả tay.
Chu Kiều đẩy nhẹ cô một cái: “Về lớp cậu đi.”
Mạnh Thiển Thiển bóp bóp ngón tay, do dự một chút, rồi lại nắm lấy tay Chu Kiều: “Tớ đưa cậu lên nhé.”
Chu Kiều lập tức sa sầm mặt, hai người dưới tầng cứ kéo qua kéo lại. Chu Kiều mạnh hơn một chút, Mạnh Thiển Thiển bèn nài nỉ: “Đêm qua cậu ấy gọi cho tớ cả chục cuộc, tớ không bắt máy, tớ chỉ muốn xem giờ cậu ấy có biểu cảm thế nào thôi.”
Chu Kiều giật mạnh tay về, Mạnh Thiển Thiển nhào tới: “Kiều Kiều!”
Chu Kiều lùi nhanh một bước, va ngay vào ai đó phía sau. Mạnh Thiển Thiển vội che miệng, còn Chu Kiều thoang thoảng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, xung quanh bạn học dường như đều khựng lại. Chu Kiều quay đầu, đối diện khuôn mặt Tiêu Nhiên, cậu đang nghe điện thoại, tay kia bỏ túi quần, bộ đồng phục mặc trên người hết sức tùy tiện.
Ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt dài hẹp của cậu thoáng vẻ thiếu kiên nhẫn vào buổi sáng.
Cậu rút tay ra khỏi túi, ấn lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Chu Kiều cố gắng đứng vững, cô nói với Mạnh Thiển Thiển còn đang ngẩn ngơ: “Con trai đẹp trai thì đều không nghiêm túc lại còn lăng nhăng.”
Các bạn học xung quanh đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đã bước một chân lên bậc thang, cậu bỏ điện thoại xuống, bước chân hơi khựng, rồi khẽ cười khẩy, đầy khinh thường. Khi mọi người tưởng cậu sắp đi tiếp, cậu bỗng xoay người, bước nhanh xuống vài bậc thang, tiến lại trước mặt Chu Kiều.
Chu Kiều hơi ngẩng đầu nhìn cậu tiến gần, ngón tay bất giác siết chặt quai cặp sách.
Nam sinh cao lớn trước mặt lạnh lùng liếc cô một cái, rồi cúi người xuống, những ngón tay thon dài thoáng cái đã nhặt lên chiếc điện thoại HTC màu hồng, tiện tay bấm vài cái rồi nói: “Sau này đừng để tôi thấy cậu còn lưu ảnh tôi nữa.”
Nói xong, cậu xóa luôn bức ảnh.
Chiếc điện thoại được đưa trả lại cho Chu Kiều.
Mặt Chu Kiều lập tức biến sắc.
Xung quanh lờ mờ có tiếng cười khúc khích, Chu Kiều giật mạnh điện thoại về, giọng cứng rắn đáp: “Có gì mà ghê gớm.”
Tiêu Nhiên nhướn mày, xoay người đi thẳng lên tầng.
Bóng lưng cao gầy nhanh chóng mất hút ở góc cầu thang, Mạnh Thiển Thiển dè dặt nhìn Chu Kiều, xung quanh có người lên tiếng trêu chọc: “Không nghiêm túc với lăng nhăng à? Vậy thì đừng lưu ảnh hotboy trường nữa đi nhé.”
Chu Kiều trừng mắt nhìn người kia: “Tôi dùng để trừ tà đấy.”
Nói xong, cô lại lườm Mạnh Thiển Thiển một cái, rồi quay người đi lên lầu, bỏ lại đám bạn đang hóng hớt phía sau. Lên đến tầng ba, Chu Kiều cúi đầu mở điện thoại, album ảnh trống rỗng, không còn lại gì nữa.
Người trong tấm hình tối qua dường như đã biến mất nhanh như phù dung sớm nở tối tàn.
Cô cố bấm mấy cái thật mạnh, rồi ném điện thoại vào trong cặp, bước vào lớp. Từ xa cô đã thấy Tiêu Nhiên ngồi trên bàn, đầu ngón tay đang xoay xoay quả bóng rổ, khóe môi mang theo nụ cười nhạt.
Chu Kiều tháo cặp, đi vào, đến chỗ ngồi rồi treo cặp lên, Ứng Hạo đang đứng dựa vào bàn cô, nói chuyện vui vẻ với Tiêu Nhiên, giọng cười rất chói tai.
Nộp bài tập xong, kết thúc giờ đọc sớm.
Thầy Kiều vào lớp, tiện thể bảo cả lớp bỏ phiếu bầu lớp trưởng.
Học sinh lớp 11 cùng lớp với Chu Kiều là Lục Yến cũng tới tham gia lớp ôn thi. Thầy Kiều viết tên của Tiêu Nhiên và Lục Yến lên bảng, vỗ vỗ tay nói: “Giờ bắt đầu bỏ phiếu. Các ứng viên tranh chức lớp trưởng có thể vận động mọi người, tôi cho các em năm phút, mọi người thư giãn chút đi.”
Lớp học lập tức trở nên náo nhiệt.
Nhiều bạn quay đầu nhìn ra phía sau, vừa ngắm trai đẹp, vừa chờ xem họ có động thái gì vận động tranh cử không.
Kết quả, Tiêu Nhiên tựa lưng vào ghế, lật giở sách, không hề nhúc nhích. Quay sang nhìn Lục Yến, chỉ thấy cậu ấy nhẹ nhàng cười một cái, cũng không có hành động gì. Ứng Hạo xoay bút một cách ngả ngớn, nói: “Có gì mà phải vận động, ai đẹp trai hơn thì chọn thôi.”
Cả lớp phá lên cười.
Thầy Kiều lườm Ứng Hạo một cái, nhìn đồng hồ rồi nói: “Được rồi, ai cũng thiếu tích cực cả, thôi các em chủ động một chút đi. Mau bầu ra lớp trưởng của một năm tới, sau này lên đại học làm gì còn cơ hội tốt thế này để quyết định ‘sinh tử’ của lớp trưởng nữa đâu.”
Các bạn lại lác đác cười, xé giấy từ vở ra, cúi đầu bắt đầu ghi tên.
Chu Kiều cũng cầm bút lên, ngòi bút chạm nhẹ vào trang giấy, cô suy nghĩ vài giây, rồi nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Nhiên, cong môi cười đầy khiêu khích: “Tôi chọn Lục Yến, cậu ấy đẹp trai hơn cậu.”
Tiêu Nhiên dùng đầu ngón tay lật thêm một trang sách nữa, dừng một chút, đáp ngắn gọn: “Tùy cậu.”
Chu Kiều lại tiếp lời: “Tên Lục Yến cũng hay hơn tên cậu.”
Tiêu Nhiên khẽ cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không phản ứng với sự khiêu khích của cô.
Chu Kiều nhanh chóng viết xuống cái tên Lục Yến, sau đó kẹp tờ giấy đi lên bục giảng nộp phiếu. Khi xuống, cô còn hướng về phía Lục Yến giơ tay làm động tác trái tim, vui vẻ nói: “Cố lên nha.”
Cả lớp ngay lập tức reo hò cổ vũ.
Tiêu Nhiên ngước mắt lên vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này. Gương mặt cô gái đỏ ửng ngượng ngùng, nhưng lại vô cùng táo bạo, khiến Lục Yến cũng đỏ mặt, cầm cuốn vở lên che kín mặt mình.
Ứng Hạo chậc lưỡi: “Khiếp, cậu đúng là chẳng sợ gì cả.”
Rồi cậu ta hỏi Tiêu Nhiên: “Nếu cậu làm lớp trưởng thật thì sẽ xử lý cô bạn cùng bàn kia thế nào?”
Tiêu Nhiên thong thả đáp: “Bắt cô ấy vì yêu sớm.”
Ứng Hạo ngẩn ra: “…Chỉ thế thôi à?”
Chỉ có vậy thôi sao??