Kết quả bỏ phiếu được công bố, số phiếu của Tiêu Nhiên bỏ xa Lục Yến, chính thức trở thành lớp trưởng lớp ôn thi. Thấy mọi việc đã ngã ngũ, thầy Kiều nói: “Hết tiết, lớp trưởng tới văn phòng gặp thầy. Tiện đây thông báo luôn, lớp 12 bắt đầu học tối từ hôm nay, tuần sau sẽ có một bài kiểm tra khảo sát, các em về chuẩn bị kỹ nhé.”
Lớp 12 hầu như không còn bài mới, chủ yếu là ôn tập và làm đề, chia thành ba vòng ôn, thời gian vô cùng gấp rút, tiết kiệm được giây nào hay giây ấy.
Kiểm tra thì khỏi phải nói, cứ ba ngày kiểm tra nhỏ, năm ngày lại thi lớn một lần.
Chuông tan học vang lên, thầy Kiều rời đi.
Tiêu Nhiên gấp sách lại, nói: “Tiếc thật, ứng viên lớp trưởng của cậu trượt rồi.”
Chu Kiều nghe xong liếc cậu một cái, cong môi: “Không sao, quan trọng là đã tham gia rồi.”
“Thế chẳng phải lời tỏ tình của cậu uổng phí rồi sao.”
Chu Kiều lại mỉm cười nhẹ.
Tiêu Nhiên lạnh nhạt nhìn cô vài giây, rồi đứng dậy, hai tay đút túi quần, tiện chân đá vào ghế Ứng Hạo, xoay người đi ra ngoài. Ứng Hạo vội vàng theo sau, còn cố liếc mắt về phía Chu Kiều một cái rồi mới bước nhanh theo cậu.
*
Ăn tối xong, Chu Kiều, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển ngồi trên bậc thang cùng chia nhau một suất cà ri cá viên. Mạnh Thiển Thiển vừa híp mắt tận hưởng vừa nói: “Noãn Noãn, tớ với Kiều Kiều nợ cậu nhiều quá rồi.”
Hai người bọn họ đều nghèo, Thành Noãn thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt lẫn đồ ăn mặn cho cả hai.
Thành Noãn đáp: “Sau này nếu tớ gặp khó khăn, nhớ giúp lại tớ đấy nhé.”
Chu Kiều l**m nhẹ khóe môi, dứt khoát nói: “Nhất định rồi.”
Mạnh Thiển Thiển lại bật cười, nghiêng đầu nhìn vào tay Chu Kiều, tò mò hỏi: “Sao cậu lại có ảnh của Tiêu Nhiên thế?”
Thành Noãn cũng lập tức quay sang nhìn cô. Chu Kiều hừ lạnh một tiếng, đáp: “Tiện tay chụp thôi, để trừ tà ấy mà.”
“À à.” Mạnh Thiển Thiển lẩm bẩm, “Điện thoại tớ cũ quá, lần nào muốn chụp Ứng Hạo thì cậu ấy cũng không cho.”
Vừa dứt lời, cửa hàng tiện lợi đối diện mở ra, ba người bước từ trong ra ngoài, dẫn đầu là Tiêu Nhiên, đầu ngón tay thong thả xách một chai nước khoáng, bên cạnh là Ứng Hạo và Giang Nhã Diệu. Ứng Hạo tuy khó ưa, đào hoa lại không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận cậu ta rất đẹp trai.
Hai nam thần và một nữ thần cùng xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của đám học sinh đang ra ngoài hóng gió. Vài nữ sinh ngồi trên bậc thang xuýt xoa, che miệng thì thầm.
“Cậu bảo nếu tớ tỏ tình có cơ hội không nhỉ?”
“Tỏ tình với ai? Nếu với Ứng Hạo thì có thể còn chút hi vọng, chứ Tiêu Nhiên thì thôi, không nhìn thấy cạnh cậu ấy còn có đại mỹ nữ à?”
“Chưa thử sao biết không được, biết đâu Tiêu Nhiên không thích cái kiểu ‘hôn nhân sắp đặt’ kia thì sao.”
“Không thích mà ngày nào cũng đi với Giang Nhã Diệu ấy à?”
Trời chưa hẳn tối, ánh chiều tà xuyên qua tán cây loang lổ, rơi trên người họ thành từng đốm nhỏ. Một tay Tiêu Nhiên cầm điện thoại, mắt hơi cụp xuống, đường nét nghiêng nghiêng bên gương mặt đẹp như tranh, ánh nắng vương nhẹ trên hàng mi, thật sự khiến người ta ngẩn ngơ.
Chu Kiều liền giơ điện thoại lên, mở camera, điều chỉnh lấy nét rồi chụp thêm một tấm nữa.
Ai ngờ trời chưa tối hẳn, điện thoại đột nhiên tự động bật đèn flash, hai tia sáng nháy thẳng về phía cậu, khiến tất cả tiếng xì xào trên bậc thang lập tức dừng lại.
Chu Kiều vội vàng buông điện thoại xuống, nhưng đã muộn. Tiêu Nhiên quay đầu nhìn sang, ánh mắt thâm trầm trong bóng chiều ngược sáng, khiến không khí dường như đông cứng lại.
Chu Kiều lập tức phản ứng, đứng bật dậy, cầm điện thoại chạy mất. Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển ngơ ngác vài giây, rồi cũng vội vàng đuổi theo. Hôm nay Mạnh Thiển Thiển không mặc đồng phục mà mặc váy, tà váy bay bay trong gió. Ứng Hạo nhìn bóng cô chạy đi, sắc mặt hơi khó coi, hỏi: “Chu Kiều vừa chụp cậu à?”
Tiêu Nhiên nhìn bóng dáng thanh mảnh đang bỏ chạy kia vài giây, rồi rời mắt đi, hờ hững nói: “Ai mà biết được.”
“Mặt dày thật.” Ứng Hạo châm chọc. Giang Nhã Diệu nhìn theo hướng của Tiêu Nhiên, lại nhìn bóng người đã chạy xa, khẽ nói: “Cô gái hôm qua ở quán net chính là cô ấy phải không? Chuyện hôm qua tụi mình đúng là hơi quá đáng, không nên cười người ta như thế.”
Ứng Hạo chẳng mấy để tâm.
*
“Kiều Kiều, chờ bọn tớ với!” Thành Noãn kéo theo Mạnh Thiển Thiển thở hồng hộc chạy tới, lúc này Chu Kiều mới dừng lại, đặt chân lên lan can cúi xuống buộc lại dây giày.
Thành Noãn chống tay vào eo, đi đến cạnh cô, thắc mắc: “Cậu sợ cậu bạn cùng bàn kia đến thế à?”
Mạnh Thiển Thiển lên tiếng thay: “Còn không à, sáng nay điện thoại Kiều Kiều rơi xuống đất, nam thần đi qua nhặt lên rồi lạnh tanh xóa luôn ảnh của mình, khí thế ghê lắm. Kiều Kiều không chạy mới là lạ.”
Thành Noãn nhìn chằm chằm mặt Chu Kiều, hơi do dự hỏi: “Cậu không phải…”
Thích cậu ta đấy chứ?
“Không có, tớ chỉ thích trêu tức cậu ta thôi.” Chu Kiều đứng thẳng dậy, bình tĩnh đáp, “Cậu ta càng không muốn điện thoại tớ có ảnh mình thì tớ càng phải chụp nhiều vào.”
Thành Noãn nhún vai, thở dài: “Rồi rồi, biết rồi.”
Cô cũng quen tính tình của Chu Kiều rồi.
Chu Kiều liếc nhìn đồng hồ, nói: “Thôi đi, muộn giờ tự học rồi.” Cô vẫy tay, “Bye!”
“Bye!” Thành Noãn kéo Mạnh Thiển Thiển đi về hướng lớp Thường Thanh, lớp này ở gần các lớp thường hơn một chút.
Trở lại lớp, trời đã tối, đèn trong phòng cũng được bật lên, nhiều bạn đang cặm cụi làm bài. Tiêu Nhiên cũng ở chỗ ngồi, đeo tai nghe, cúi đầu chăm chú làm đề.
Chu Kiều lặng lẽ lau mồ hôi trên lòng bàn tay, đi tới, kéo ghế ngồi xuống, lén nhìn cậu một cái. Tiêu Nhiên không ngẩng đầu, giọng nói lạnh nhạt: “Đề trên bàn, làm đi.”
Chu Kiều lúc này mới cúi xuống nhìn mặt bàn, quả nhiên thấy thêm một tờ đề thi tiếng Anh. Tiêu Nhiên lại hỏi: “Có tai nghe không?”
Chu Kiều đáp: “Không có.”
Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hẹp dài chăm chú dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Điện thoại của cậu không kèm tai nghe à?”
Lúc này Chu Kiều mới nghe rõ âm thanh phát ra từ tai nghe của cậu, là tiếng Anh phần nghe hiểu. Cô mím môi, lại lắc đầu lần nữa. Chiếc điện thoại cô dùng không phải của cô, là của bố cô mua cho Chu Mộ từ nhiều năm trước, Chu Mộ đổi điện thoại mới nên cô được dùng lại.
Tiêu Nhiên im lặng một lúc lâu, sau đó tháo tai nghe của mình xuống, dùng khăn giấy lau qua rồi đưa cho Chu Kiều: “Đeo vào, nghe rồi làm bài thi này đi.”
Chiếc tai nghe màu đen, cảm giác rất mượt mà. Chu Kiều nhận ra ngay đây là tai nghe của Iphone, cô nhìn kỹ vài lần, cẩn thận nhét vào tai, trong lòng bỗng thoáng nghĩ, không biết đây có phải cái cậu vừa đeo hay không.
Cảm giác hình như vẫn còn hơi nóng.
Cô khẽ hít sâu một hơi, đột nhiên châm chọc cậu: “Không phải cậu cực kỳ không thích kèm tôi học à? Còn muốn ép cho tôi khóc cơ mà.”
Tiêu Nhiên nhìn cô vài giây. Trong đầu cậu vụt hiện lên gương mặt đẫm lệ hôm ở con hẻm nọ, khóe môi hơi cong lên một chút: “Hóa ra cậu thích bị ngược à? Tôi cũng không dễ tính thế đâu. Nếu cậu còn ngốc quá, tôi vẫn sẽ làm cậu khóc tiếp.”
Nghe xong, Chu Kiều lập tức bĩu môi.
Tiêu Nhiên hơi hất cằm, giọng bình thản: “Bắt đầu đi, tôi tính giờ, ba mươi phút phải làm xong.”
Chu Kiều vừa nghe thấy vậy lập tức cầm bút lên bắt đầu điền, từ phần nghe hiểu trước. Giọng nữ phát âm cứng nhắc vang lên trong tai nghe, thoạt đầu cô bỏ lỡ khá nhiều câu, ít nhiều hơi căng thẳng, nhưng dần dần cô cũng lấy lại được nhịp độ.
Ứng Hạo ngồi phía trước đang nhắn tin cho Mạnh Thiển Thiển.
Ứng Hạo: [Hôm nay ai cho cậu mặc váy thế?]
Ứng Hạo: [Cậu định cứ thế mà không thèm nói chuyện với tôi nữa à?]
Ứng Hạo: [Mạnh Thiển Thiển, cậu còn làm cao nữa thì tôi thật sự sẽ không khách sáo với Chu Kiều đâu đấy.]
Mạnh Thiển Thiển: [Ứng Hạo, cậu đừng có quá đáng.]
Thấy cô nhắn lại, Ứng Hạo nhẹ nhõm hẳn. Vừa quay đầu, cậu bỗng phát hiện Chu Kiều đang đeo tai nghe của Tiêu Nhiên. Ứng Hạo sửng sốt, huých nhẹ vào người Tiêu Nhiên, chỉ vào Chu Kiều đang cúi đầu chăm chú viết bài: “Tai nghe của cậu mà cũng cho cậu ấy đeo được cơ à?”
Tiêu Nhiên đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
Ứng Hạo ngẩn ra một chút, liếc sang Chu Kiều đang chăm chú học bài. Trong lòng cậu nghĩ thầm, giữa Giang Nhã Diệu và Chu Kiều, ai có mắt đều sẽ không chọn Chu Kiều. Thôi thì coi như Tiêu Nhiên làm từ thiện một lần vậy.
Chẳng mấy chốc, Chu Kiều làm xong bài thi, ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên kéo bài thi sang, nhìn thấy phần nghe hiểu cô bỏ sót vài câu, liền mở điện thoại, phát lại phần nghe cho cô bổ sung nốt, Chu Kiều lập tức cầm bút viết tiếp.
Cái tính hay cãi ngang thường ngày của cô lúc này hoàn toàn biến mất. Ứng Hạo thi thoảng quay đầu lại, hiếm hoi lắm mới thấy Chu Kiều chăm chỉ như vậy, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Cậu bắt đầu theo đuổi Mạnh Thiển Thiển từ học kỳ một năm lớp mười một, hai người chia tay rồi lại làm lành không biết bao nhiêu lần, Chu Kiều đúng là trở ngại lớn nhất trong mối quan hệ này.
Mạnh Thiển Thiển rất dễ mềm lòng, Chu Kiều nói gì cô cũng nghe theo. Ứng Hạo cũng chịu thiệt ở chỗ Chu Kiều không ít, đây cũng chính là lý do chính khiến cậu vô cùng ghét Chu Kiều. Trong mắt cậu, cô gái này không có điểm nào tốt cả. Từ trước tới giờ cậu vốn không thích so đo với con gái, nhưng riêng Chu Kiều là kiểu người dù có khóc lóc ra sao, cậu cũng chẳng bao giờ thấy thương, thậm chí còn vỗ tay khen đáng đời.
Ứng Hạo chậc lưỡi hai tiếng, cuối cùng vẫn buông một câu móc mỉa: “Giả vờ nghiêm túc ghê nhỉ.”
Chu Kiều đeo tai nghe, hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì, viết xong, cô đưa bài cho Tiêu Nhiên. Tiêu Nhiên cầm lấy, lướt qua một lượt, mũi bút nhanh chóng khoanh vài chỗ sai, rồi khẽ ngoắc tay với cô: “Lại đây.”
Chu Kiều nhích lại gần, ánh mắt ban đầu còn dán trên gương mặt cậu, rồi mới nhìn xuống bài thi.
Giọng Tiêu Nhiên trầm thấp vang lên: “Phần đọc hiểu ngắn này cậu gần như sai hết rồi, câu A, Four Books…” Cậu nói bằng cả tiếng Anh và tiếng Trung xen lẫn, những phần tiếng Anh được cậu phát âm vô cùng chuẩn xác. Giọng nói êm tai, cực kỳ dễ nghe, khiến Chu Kiều bất giác ngây người, đôi mắt cứ như bị đóng đinh trên khuôn mặt cậu, không tài nào rời đi được.
Sao người này lại có thể khác biệt đến thế, ngay cả cách phát âm cũng chuẩn mực hơn người ta nhiều như vậy?
Chu Kiều chỉ cảm thấy giọng nói ấy thật dễ nghe. Cổ áo đồng phục của Tiêu Nhiên hơi mở, lộ ra chiếc áo phông cổ tròn màu đen bên trong cùng một chút xương quai xanh. Chu Kiều hé môi định nói gì đó, nhưng những lời vốn định dùng để chọc ghẹo cậu bỗng bay biến hết.
“Cậu cần cải thiện kỹ năng đọc hiểu. Cách tốt nhất là củng cố từ vựng và tăng cường ngữ pháp. Cậu nên xem vài bộ phim, để lát tôi tìm giúp cậu.” Tiêu Nhiên vừa nói vừa khoanh tròn lên bài thi.
Thấy cậu sắp ngẩng đầu lên, Chu Kiều vội chuyển mắt xuống tờ giấy, giọng cố tỏ vẻ lạnh nhạt: “Phim gì thế? Quán net có xem được không?”
“Có.”
Tiêu Nhiên đưa bài thi lại cho Chu Kiều, nói tiếp: “Mấy đoạn văn này phải học thuộc đấy.”
Chu Kiều nhận lấy bài thi, cúi đầu.
“Tai nghe.”
Cô ngẩn người một lúc, ngẩng đầu nhìn cậu.
Tiêu Nhiên chìa tay ra, ánh mắt lãnh đạm hướng về phía cô. Chu Kiều chợt hiểu ra, vội vàng lấy tai nghe đang đeo trên tai xuống đưa cho cậu. Những ngón tay thon dài của chàng trai nhận lấy, trước tiên tháo bỏ lớp khăn giấy bọc ngoài vứt đi, rồi lại lấy thêm một tờ giấy khác cẩn thận lau từng chiếc tai nghe.
Chu Kiều: “…Chậc.”