Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 5

Nhắc tới chuyện học thuộc, rồi nhớ lại cách Tiêu Nhiên vừa rồi giảng bài, lưu loát nói ra những câu tiếng Anh ấy, Chu Kiều nắm chặt bài thi, ngồi im hồi lâu. Trong lớp cũng có mấy bạn đang ôn tiếng Anh, đeo tai nghe nhỏ giọng đọc bài, nhưng nhìn chung vẫn rất yên tĩnh.

“Không mở miệng ra thì cậu học thuộc thế nào được?” Thấy cô do dự, Tiêu Nhiên vừa lướt điện thoại, vừa hờ hững hỏi.

Chu Kiều mím môi, mắt dán vào bài thi, bắt đầu đọc nhỏ từng câu từng chữ, nhiều từ phát âm rất mơ hồ, cứ lí nhí như muỗi kêu, vấp lên vấp xuống.

Nghe qua đã biết cô nhiều từ chẳng hiểu, ngữ pháp cũng không vững. Trong đầu Chu Kiều không ngừng vang lên giọng tiếng Anh trôi chảy vừa nãy của Tiêu Nhiên.

Đọc được một lúc, cô bỗng nghe thấy từng tràng cười khe khẽ vang lên rồi lại nhỏ xuống. Cô ngẩng đầu nhìn quanh.

Cả lớp đều đang nhìn cô, Ứng Hạo nhịn cười đến méo cả mặt. Thấy cô ngừng lại, cậu ta lập tức chẳng kiêng nể gì nữa mà bật cười ha hả, cố tình nhại lại giọng của Chu Kiều: “….truly n……like… Ha ha ha, chẳng có từ nào phát âm cho ra hồn cả. Đỉnh thật, cậu lớp 10 lớp 11 làm cái gì vậy? Còn thi được tận 72 điểm, chắc không phải là gian lận đấy chứ?”

Cả lớp phá lên cười.

Chu Kiều đỏ bừng mặt, tức giận đẩy mạnh bàn, hét lên: “Cậu mới gian lận! Cậu mới là đứa gian lận!”

Ứng Hạo lập tức nói lại: “Xì, đừng động vào tôi.”

Chu Kiều theo bản năng liếc sang bên cạnh, chỉ thấy Tiêu Nhiên đang thản nhiên đút tay trong túi quần, khóe môi thấp thoáng ý cười, vẻ mặt không còn lạnh nhạt như lúc trước.

Chu Kiều chợt nhận ra lần nữa, cậu ta cố ý.

Cô cắn chặt môi, vừa giận vừa ngượng: “Tiêu Nhiên, cậu đúng là chẳng ra gì.”

Cậu ngước mắt nhìn cô, khóe môi càng thêm cong lên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi đáp: “Cậu có thể từ chối.”

Từ chối để tôi kèm thêm cho cậu.

Chu Kiều cười khẩy, bướng bỉnh nói: “Tôi không đấy.”

Nói xong, cô lại cầm bài thi lên, nhìn chằm chằm vào câu hỏi, giống như đang đối đầu với nó vậy. Tiếng cười trong lớp vừa lắng xuống, Lục Yến ở dãy bên kia bỗng nhiên lên tiếng: “Chu Kiều, cậu đừng vội học thuộc, trước hết cứ ghi nhớ từ vựng đã. Mấy hôm tới cậu có thời gian không, để tôi giúp cậu nhé.”

Cả lớp lập tức lại ồ lên trêu chọc.

Chu Kiều hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn.

Lục Yến ngồi ở đó, mỉm cười có phần ngượng ngùng nhìn cô.

Chu Kiều nghĩ một chút rồi đáp: “Được thôi, phiền cậu vậy.”

Cả lớp lại một phen xôn xao trêu đùa. Chu Kiều mỉm cười thoải mái, quay lại tiếp tục cầm bài thi lên. Ứng Hạo chậc lưỡi một cái, nói: “Lục Yến có bị mù mắt không nhỉ, người như Chu Kiều mà cũng để ý được.”

Nói xong cậu ta quay sang nhìn Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên một tay cầm sách, dựa lưng vào ghế, một chân dài vươn ra lối đi, ánh mắt cụp xuống đầy hờ hững, như thể không nghe thấy những lời Lục Yến vừa nói vậy.

Dù bị mọi người cười, nhưng Chu Kiều vẫn không ngừng lại, cô vừa tra từ điển, vừa cố gắng điều chỉnh phát âm, cũng nhờ đọc đi đọc lại mà những từ vựng kia dần dần in vào đầu cô.

Bên phía Ứng Hạo cũng có rất nhiều bài tập phải làm, không còn hơi sức đâu tiếp tục trêu chọc Chu Kiều, dần dần quen tai với âm thanh khe khẽ của cô lúc học bài.

Kết thúc buổi tự học tối.

Chu Kiều là người đầu tiên xách cặp đứng dậy rời đi.

Ứng Hạo xoa cổ đứng lên, cảm thán: “Có khi nào làm bài nhiều quá nên tôi nghe nhầm không nhỉ, sao bỗng dưng thấy giọng cô ấy cũng khá dễ nghe đấy chứ.”

Tiêu Nhiên một tay cầm cặp sách, hờ hững đáp: “Cũng tạm.”

Ứng Hạo kinh ngạc: “Cậu vừa nói gì đấy?”

Tiêu Nhiên quay người bước ra ngoài, không đáp lại nữa.

Bên ngoài, Giang Nhã Diệu đã đứng sẵn chờ cậu.

*

Từng nhóm học sinh từ các tòa nhà bước ra sau khi tan học. Chu Kiều, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đi chung ra cổng trường. Đầu óc Chu Kiều vẫn lẩn quẩn với đoạn văn tiếng Anh vừa nãy, có chút thất thần.

Thành Noãn đang gọi điện thoại cho bạn trai thanh mai trúc mã. Đến tận chân cầu vượt, nơi các cô phải chia nhau ra về, Thành Noãn mới hốt hoảng kêu lên một tiếng: “Thiển Thiển đâu rồi?”

Chu Kiều giật mình tỉnh táo lại, nhìn trái nhìn phải. Trên đường người qua lại đông đúc, nhưng chẳng thấy bóng dáng Mạnh Thiển Thiển đâu. Chu Kiều đảo mắt một vòng, nói: “Chắc chắn là đi với Ứng Hạo rồi. Cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy xác nhận đi.”

Thành Noãn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Không biết Ứng Hạo cho cậu ấy uống bùa mê thuốc lú gì nữa, mê cậu ta thế không biết.”

Tin nhắn gửi đi. Một phút sau, bên kia đã nhắn lại.

Mạnh Thiển Thiển: “Vừa nãy thấy hai cậu bận quá nên tớ với Ứng Hạo về trước rồi.”

Thành Noãn đưa điện thoại cho Chu Kiều xem. Chu Kiều vò vò tóc: “Biết ngay mà, kệ cậu ấy đi, tớ về nhà trước đây.”

Thành Noãn ngáp một cái: “Ừ, tớ cũng về đây.”

Cô đi về phía cầu vượt. Chu Kiều kéo chặt dây đeo cặp, bước lên bậc cầu thang.

Lúc này, cách cổng trường không xa, Mạnh Thiển Thiển bị Ứng Hạo kéo cổ tay, loạng choạng bước theo sau. Ứng Hạo quay đầu lườm cô một cái: “Chuyện bé vậy mà em cũng giận dỗi chiến tranh lạnh với anh bao nhiêu ngày như thế, có phải Chu Kiều dạy em không?”

“Không phải đâu mà.” Mạnh Thiển Thiển vội bước nhanh hơn, cố gắng đuổi theo cậu. Hai người rẽ vào một con đường nhỏ rợp bóng cây, cành lá rũ xuống thấp, vài chùm lá khẽ chạm lên đầu họ.

Khóe môi Mạnh Thiển Thiển khẽ cong lên, Ứng Hạo liếc cô một cái, không nói gì, nhưng lòng bàn tay thiếu niên vô thức siết chặt hơn, bước chân cũng chậm lại một chút. Vài phút sau, cậu lên tiếng: “Anh không thích Chu Kiều chút nào, em có thể đừng làm bạn với cậu ấy nữa được không?”

Mạnh Thiển Thiển: “Không được.”

Không khí giữa hai người lại âm thầm nguội lạnh.

*

Chu Kiều đẩy cửa bước vào nhà, ba người đang ngồi trên sofa trò chuyện vui vẻ. Chu Mộ vẫn mặc đồng phục trường Nhất Trung, dựa vào vai Mục Anh mà nũng nịu. Chu Thành Thiện ngồi trên xe lăn, ánh mắt hiền hòa nhìn họ, khung cảnh vô cùng ấm áp. Chu Kiều như một người ngoài cuộc, cô cầm cặp sách bước thẳng vào phòng, không chào ai một tiếng.

Giọng nói nũng nịu của Chu Mộ vang lên phía sau: “Mẹ à, con nghĩ rồi, con vẫn quyết định thi lên Bắc Kinh, bên ấy cơ hội tốt hơn.”

“Ừ, con thích học ở đâu bố mẹ đều ủng hộ.”

“Cảm ơn mẹ, bố mẹ tốt với con thật đấy.”

Chu Kiều thuận tay đóng cửa lại, âm thanh trò chuyện bên ngoài lập tức bị ngăn cách. Cô đặt cặp xuống, dựa vào bàn học, lấy điện thoại mở ra.

Trên màn hình là góc nghiêng khuôn mặt Tiêu Nhiên, được ánh hoàng hôn phủ lên, trông cậu không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi nữa.

Chu Kiều cứ nhìn mãi không thôi.

Điện thoại bỗng rung lên thông báo.

Anh họ: “Kiều Kiều à, chiều mai anh với mẹ anh đi Liên Thành nhập hàng, chắc qua nhà em đấy, ra uống trà sữa không? Anh mời nhé.”

Trong đầu Chu Kiều bất giác vang lên giọng Tiêu Nhiên đang đọc tiếng Anh. Cô ngẩn người một chút rồi trả lời tin nhắn.

Chu Kiều: “Vâng.”

Chiều hôm sau tan học, mai đã là cuối tuần nên rất nhiều học sinh bỏ tiết tự học buổi tối, Chu Kiều cũng là một trong số đó. Cô khoác cặp sách vội vã băng qua đường dành cho người đi bộ, bước vào một quán trà sữa Mèo nhỏ đối diện trường. Từ ngoài cửa kính đã thấy anh họ Mục Nguyên và dì Hoàng Lệ Đình đang ngồi đợi.

Chu Kiều đẩy cửa vào, hít sâu một hơi rồi bước tới, mỉm cười gọi: “Dì, anh, hai người đi nhập hàng ạ?”

Mục Nguyên vừa gọi phục vụ vừa cười đáp: “Ừ, đúng thế.”

Hoàng Lệ Đình kéo tay Chu Kiều, bóp bóp, nói: “Gầy quá đấy, bố mẹ không cho cháu ăn à?”

“Không phải đâu dì, bây giờ mốt gầy mới đẹp mà. Dì thì vẫn đẹp như ngày xưa ấy.”

“Già rồi, đẹp gì nữa. Cháu không phải an ủi dì đâu, dì còn lạ gì tính bố mẹ cháu nữa.” Hoàng Lệ Đình đẩy đĩa bánh trước mặt về phía Chu Kiều. Mục Nguyên gọi cho Chu Kiều cốc trà sữa, hỏi: “Chuyện thi đại học bố mẹ cháu vẫn chưa chịu đồng ý à?”

Chu Kiều cầm thìa xúc một miếng kem ăn, lắc đầu.

Mục Nguyên hậm hực mắng một câu: “Dở hơi thật, chẳng lẽ cháu không phải do họ sinh ra à?”

Hoàng Lệ Đình nói: “Tối nay dì sẽ gọi điện nói chuyện với họ.”

Trà sữa được mang tới, Chu Kiều bưng cốc uống một ngụm, trong lòng cô dần ấm lên, chút bất an cũng vơi đi phần nào. Cô nuốt xuống một viên trân châu, nhìn Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Cháu tính thử rồi, học phí năm đầu nếu học đại học loại khá thì khoảng năm, sáu nghìn một năm, thêm sinh hoạt phí nữa cũng chưa tới một vạn. Cháu có thể đi làm thêm, nhưng năm đầu tiên chắc sẽ hơi vất vả.”

“Vừa đi làm vừa đi học như vậy liệu cháu có chịu được không?” Hoàng Lệ Đình lo lắng hỏi lại.

Chu Kiều đặt thìa xuống, ngập ngừng một lúc, ngón tay vô thức quấn lại, rồi nhìn thẳng vào Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên, nhỏ giọng đề nghị: “Hay là thế này đi dì, cháu mượn dì và anh học phí năm đầu trước, sau này đi làm rồi cháu kiếm tiền trả dần, như thế có được không ạ?”

Hoàng Lệ Đình sững người, vô thức quay sang nhìn Mục Nguyên.

Mục Nguyên hơi dừng lại, vài giây sau liền bật cười, nói: “Kiều Kiều à, anh nghĩ em phải đấu tranh tới cùng với bố mẹ. Làm gì có chuyện em tự mình đi vay tiền để học, thế chẳng hợp lý chút nào cả.”

Hoàng Lệ Đình lập tức phụ họa theo: “Đúng đấy Kiều Kiều, cháu không thể để bố mẹ cháu thoải mái thế được, chỉ biết lo cho Chu Mộ mà không lo cho em. Với lại, ngày trước Mục Nguyên cũng vì không có tiền đi học nên giờ dì còn phải nuôi hai đứa em trai với một cô em gái, áp lực kinh tế lớn lắm.”

Lòng Chu Kiều chợt nguội lạnh, cô cắn ống hút, miễn cưỡng nở một nụ cười. Toàn bộ dũng khí vừa nhen nhóm bỗng chốc tan biến, chút hi vọng cuối cùng cũng vụt tắt.

Rất lâu sau, cô mới đáp khẽ: “Vâng, cháu sẽ về nói chuyện lại với bố mẹ.”

Nghe vậy, Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên lập tức quay sang, bắt đầu hào hứng bày mưu tính kế giúp cô.

*

Cách một hàng ghế phía sau, Tiêu Nhiên đội chiếc mũ lưỡi trai, đôi chân dài vắt chéo. Ứng Hạo sắc mặt thay đổi liên tục, đoạn cúi sát về phía cậu, hạ giọng nói nhỏ: “Trời đất, Chu Kiều khổ vậy sao? Muốn lên đại học còn phải đi vay tiền à? Theo như lời họ nói, bố mẹ cậu ấy không định chu cấp cho cậu ấy nữa hả?”

Tiêu Nhiên không đáp lời.

Vì giọng cô gái phía sau mỗi lúc một nhỏ đi, trong khi giọng hai người họ hàng lại càng lúc càng lớn, toàn những câu ép cô phải khóc lóc, làm loạn để đòi tiền.

Tiêu Nhiên khẽ hừ lạnh một tiếng.

Ứng Hạo cũng nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy nửa dây quai cặp sách của Chu Kiều thấp thoáng. Ứng Hạo đột nhiên bảo: “Hình như tôi chưa từng thấy Chu Kiều mặc bộ quần áo nào khác ngoài đồng phục nhỉ.”

Tiêu Nhiên khẽ đáp: “Ừ.”

Ứng Hạo thở dài: “Không thể ngờ người có tính cách như cậu ấy lại phải cúi đầu vay tiền.”

Tiêu Nhiên nghịch điện thoại, vẫn chẳng nói gì, chỉ bất giác nhớ lại câu nói hôm đó của thầy Kiều: “Cô bé Chu Kiều này không dễ dàng gì, về sau các em hiểu thêm sẽ rõ.”

Bình Luận (0)
Comment