Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 6

Hoàng Lệ Đình cùng Mục Nguyên nói tới cuối, thấy Chu Kiều vẫn không lên tiếng, sắc mặt liền trở nên ngượng ngùng. Sau đó, hai mẹ con lại nói thêm đôi câu với Chu Kiều, rồi lấy từ trong túi ra hai, ba trăm đồng đưa cho cô. Chu Kiều không nhận, nhẹ nhàng đẩy lại, cầm lấy cặp sách định đứng lên rời đi.

Mục Nguyên thấy vậy cũng đứng dậy, nói: “Anh với mẹ còn chút việc, Kiều Kiều, anh có gọi vài món ăn vặt, em cứ ở lại ăn đi, anh với mẹ đi trước nhé.”

Hoàng Lệ Đình cũng đứng lên, xoa đầu Chu Kiều rồi cầm chiếc túi nhỏ theo con trai ra khỏi quán. Hai người vừa đi khỏi, Chu Kiều ôm cặp ngồi xuống lần nữa.

Nhân viên bưng mấy món ăn vặt lên, trong lòng Chu Kiều có chút tê dại, cô ngẩng đầu nói với nhân viên: “Chị giúp em gói mang về đi.”

Nhân viên đáp một tiếng rồi quay đi. Chu Kiều nhìn theo bóng lưng nhân viên, mắt đỏ hoe, nhưng rồi cô cố gắng kìm lại. Hít một hơi thật sâu, cô cúi đầu uống cạn cốc trà sữa.

Một lát sau, nhân viên quay lại cầm theo hai chiếc hộp và túi đựng đồ ăn đã đóng gói đưa cho Chu Kiều. Cô đeo cặp lên vai, xách túi đồ ăn bước về phía cửa, vừa đi vừa gọi cho Thành Noãn: “Noãn Noãn, cậu đang cùng với Thiển Thiển à? Tớ đến quán net đợi hai cậu, mang theo đồ ăn nữa này.”

Dáng người mảnh mai của cô đi qua bàn Tiêu Nhiên đang ngồi.

Ứng Hạo phản xạ lập tức né vào góc ghế, lấy thực đơn che lên mặt. Tiêu Nhiên ngồi tựa vào cửa sổ, vành mũ kéo thấp xuống, mắt hơi cụp, chăm chú ấn điện thoại.

Đợi bóng cô đã đi xa hẳn, Ứng Hạo mới bỏ thực đơn xuống, thở nhẹ một hơi, thần sắc có phần phức tạp.

Chu Kiều vừa bước vào quán net Đồ Nha, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đã đến trước, ngồi trong góc, trên bàn bày la liệt sách vở và đề thi. Chu Kiều đi tới, đặt đồ ăn vặt trước mặt hai người.

Mạnh Thiển Thiển vui vẻ kêu lên một tiếng, mở túi ra hỏi: “Ai mua cho cậu đấy?”

Chu Kiều kéo ghế ngồi xuống: “Dì với anh họ tớ.”

“Dì với anh họ cậu còn tốt với cậu hơn cả bố mẹ cậu nữa,” Mạnh Thiển Thiển cũng biết Hoàng Lệ Đình và Mục Nguyên. Chu Kiều chỉ cười, cúi đầu xoay xoay bút tiếp tục làm bài.

Thành Noãn vừa ăn gà viên vừa nhắn tin cho bạn trai là Chu Luyện, hai người đang bàn tới chuyện lên Bắc Kinh thuê phòng khi thi đỗ đại học. Chu Kiều nhìn sang Thành Noãn, hỏi: “Hai người đã lên kế hoạch cả rồi à?”

Thành Noãn cắn đầu bút đáp: “Cũng gần xong rồi, bố mẹ tớ bảo nếu thật sự thi đỗ sẽ lên Bắc Kinh cùng tớ luôn.”

Mạnh Thiển Thiển cảm thán: “Bố mẹ cậu tốt thật.”

Thành Noãn mỉm cười dịu dàng: “Ừ.”

Chu Kiều khẽ cười: “Tốt thật.”

Có thể cùng người mình thích lên đại học, thật tốt biết bao.

Ba người tiếp tục làm bài tập. Bình thường cuối tuần Chu Kiều sẽ làm quản lý mạng tạm thời ở quán net, đổi lại cô được miễn phí chơi game và làm bài tại đây, vì thế ở hàng thứ ba cạnh cửa sổ chỉ có một máy tính cùng hai chỗ trống thường xuyên dành riêng cho cô. Chu Kiều thường dẫn theo Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đến, ba người rất hay ngồi ở đây học bài.

Tối nay, tâm trạng Chu Kiều không yên, viết vài câu lại vô thức nhìn sang bài thi tiếng Anh kia, trên đó có chữ viết của Tiêu Nhiên. Chữ cậu rất sắc nét, lại có chút phóng khoáng.

Chu Kiều nhìn một lúc, đặt bút xuống, bật máy tính lên.

Mạnh Thiển Thiển ngẩng đầu hỏi: “Kiều Kiều, cậu không làm nữa à?”

“Ừ, tớ chơi chút thôi.”

Mạnh Thiển Thiển nói tiếp: “Có gì hay đâu, thế tớ cũng nghỉ không làm nữa.”

“Cậu cứ làm tiếp đi, tớ không có tiền mở thêm máy tính cho cậu đâu.”

Thành Noãn xen vào: “Tớ có mà.”

Chu Kiều đảo mắt: “Tớ không muốn kéo theo hai đứa cậu, hai cái hố game.”

Mạnh Thiển Thiển chỉ vào cô: “Đấy, tớ biết ngay mà.”

Thành Noãn cười phá lên, sau đó kéo Mạnh Thiển Thiển tiếp tục làm bài. Chu Kiều lúc này mới chuyên tâm chơi game, nhìn vào màn hình chọn chế độ chơi.

Cửa quán net phía sau đẩy ra, hai nam sinh cao lớn bước vào. Ứng Hạo vừa nhìn đã thấy ngay Mạnh Thiển Thiển đang cúi đầu làm bài, cậu chậc lưỡi một tiếng: “Đúng là ngốc mà.”

Tiêu Nhiên lại nhìn thấy màn hình game của Chu Kiều, cậu hơi nheo mắt, bước tới đứng ngay sau cô.

Ứng Hạo cũng không tới làm phiền Mạnh Thiển Thiển làm bài, chỉ đi theo Tiêu Nhiên, đứng sau lưng Chu Kiều nhìn cô điều khiển súng tiêu diệt địch.

Đây là game bắn súng cá nhân thuộc thể loại xuyên không.

“Đỉnh thật đấy, thứ hạng của cậu ấy khá cao.”

Tiêu Nhiên khoanh tay, vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai, đáp ngắn gọn: “Ừ.”

“Không ngờ đấy,” Ứng Hạo nhìn cô gái đang hết sức chăm chú chơi game. Chu Kiều đổi súng, cận chiến, thao tác không hề luống cuống, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn thoăn thoắt trên bàn phím và chuột.

“Đoàng.”

Kẻ địch cuối cùng đã bị tiêu diệt.

Ứng Hạo cũng phấn khích theo: “Ồ, được đấy.”

Chu Kiều tháo tai nghe xuống, vừa xoay đầu lại thì đối diện ngay một đôi mắt hẹp dài sâu hút. Tiêu Nhiên hất cằm, thấp giọng bảo cô: “Chơi cùng tôi mấy ván đi, lập đội.”

Giọng cậu trầm thấp dễ nghe.

Chu Kiều mím môi đáp: “Được.”

Tiêu Nhiên kéo chiếc ghế bên cạnh ra rồi ngồi xuống, vẫn đúng vị trí lần trước. Ánh mắt Chu Kiều vô thức nhìn theo cậu, lúc này Ứng Hạo bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Mạnh Thiển Thiển rồi mới quay sang phía kia, kéo ghế ngồi xuống theo.

Mạnh Thiển Thiển ngơ ngác nhìn Ứng Hạo, hai má đỏ bừng.

Tiêu Nhiên bật máy lên, hỏi Chu Kiều: “Chế độ đặt bom nhé?”

Chu Kiều nhẹ nhàng chạm ngón tay lên tai nghe, đeo lại rồi nói: “Ừ.”

Ngón tay Tiêu Nhiên gõ nhẹ lên bàn phím: “ID tài khoản?”

Chu Kiều đọc cho cậu.

Chẳng bao lâu sau, cô nhận được lời mời kết bạn từ cậu, tiếp đó là của Ứng Hạo. Hai tài khoản này vừa thêm xong lập tức hiện trên danh sách bạn bè của cô.

Thứ hạng của hai người họ đều không thấp, thậm chí còn cao hơn cả cô.

Giọng nói của Tiêu Nhiên vang lên trong tai nghe: “Thêm hai người nữa, đủ năm người đấu đội năm với năm.”

Thế là trong danh sách bạn bè của Chu Kiều lại có thêm hai người nữa. Ứng Hạo cười bảo: “Chu Kiều, hai người kia là Tiêu Viêm với Tiêu Tòng lớp Thường Thanh đấy.”

Chu Kiều ngập ngừng một lát, rồi đáp: “Được.”

Nói xong cô bỗng im lặng. Trước giờ, mối quan hệ giữa cô và Ứng Hạo luôn trong tình trạng đối đầu căng thẳng, hiếm khi nói chuyện nhẹ nhàng như thế này. Lúc này màn hình game đang dần tải vào trận đấu.

Phía bên kia, Ứng Hạo gửi tin nhắn riêng cho Tiêu Nhiên: “Vãi, sau chuyện nghe được chiều nay, giờ tôi không dám lạnh lùng với cậu ấy nữa, giờ sao đây?”

Tiêu Nhiên đeo tai nghe, liếc nhìn hộp thoại, gõ chữ: “Vậy thì đối xử tốt với cô ấy một chút.”

Ứng Hạo: “Thế còn cậu?”

Tiêu Nhiên: “Tôi cũng thế.”

Ứng Hạo: “…”

Bảo sao vừa nãy cậu ấy chủ động rủ Chu Kiều chơi game. Đúng lúc này, màn hình cũng hoàn toàn chuyển sang giao diện trận đấu. Chu Kiều nhận nhiệm vụ. Trước đây phần lớn thời gian cô đều chơi một mình, thi thoảng lập đội cũng toàn gặp đồng đội phá game, lần này cô vô thức vừa cầm súng lên, giọng Tiêu Nhiên đã vang lên rõ ràng: “Nhảy lên đi, phần còn lại để tôi.”

Chu Kiều thoáng ngẩn ra.

“Đoàng.”

Cậu một phát bắn trúng đầu kẻ địch phía đối diện.

Kỹ thuật bắn súng chuẩn xác ấy lại một lần nữa khiến Chu Kiều ngây người, nhưng cô không dừng lại mà tiếp tục chạy về phía trước. Thỉnh thoảng cô vừa nâng súng lên thì tốc độ của Tiêu Nhiên đã nhanh hơn, lại một viên đạn chuẩn xác nữa găm vào đầu địch.

Bước chân Chu Kiều hơi khựng lại.

Tiêu Nhiên bật cười khẽ: “Đi tiếp nào.”

Chu Kiều vội vàng nhảy xuống container. Ứng Hạo cười lớn: “Phe đối diện có vẻ xịn đấy, tôi vừa thấy một tay bắn tỉa quen mặt rồi.”

Tiêu Nhiên liền bảo: “Tiêu Viêm, cậu qua yểm trợ đi.”

“Tới đây.”

Bên kia Tiêu Tòng đột nhiên la lên: “Vãi, tôi chết rồi.”

Ứng Hạo: “Đồ ngốc.”

Chu Kiều không nhịn được bật cười, cô nhanh chóng nhảy xuống, lao thẳng tới mục tiêu, cài bom. Nụ cười bất ngờ của cô khiến mấy nam sinh trong tai nghe đều đồng loạt im lặng.

Tiêu Viêm không kìm được mà thốt ra điều mà cả đám đều đang nghĩ: “Anh Nhiên, cậu tìm đâu ra cô bạn này thế, giọng hay thật đấy.”

Bàn tay đang cầm chuột của Chu Kiều khẽ run nhẹ.

Tiêu Nhiên điềm nhiên nói: “Bạn cùng bàn với tôi.”

“Bớt lắm lời, mau tiến lên.” Vừa dứt câu, Tiêu Nhiên bị hạ gục.

Lúc này Chu Kiều cũng đã phát hiện ra tay bắn tỉa kia, cô lập tức nép người ra phía sau xe. Vừa thấy có người áp sát mục tiêu, cô không do dự mà nổ súng hạ gục đối phương. Nhưng tên bắn tỉa lại đang yểm trợ đồng đội áp sát nơi cài bom. Chu Kiều giơ súng lên, gạt hẳn chuyện vừa nãy họ khen giọng cô dễ nghe ra khỏi đầu, toàn tâm toàn ý tập trung chiến đấu.

Một, hai, ba.

Đoàng.

Một phát súng vang lên, tên bắn tỉa bị bắn ngã.

Tiêu Nhiên khen: “Làm tốt lắm.”

Dứt lời, cậu lại bắn thêm vài phát nữa.

Tai Chu Kiều hơi đỏ lên, cô lập tức lao về phía trước. Tiêu Nhiên vừa yểm trợ vừa hỏi: “Cậu thường xuyên chơi trò này à?”

Chu Kiều đáp: “Ừ, không làm bài tập thì chơi.”

“Tham gia giải bắn tỉa bao giờ chưa?”

“Chưa.”

Tiêu Nhiên bật cười: “Cậu nên thử đấy.”

Lúc cậu cười, tiếng cười rất nhẹ, không còn vẻ giễu cợt như mọi khi. Chu Kiều không rảnh quay sang nhìn, chỉ thấy thấp thoáng nơi khóe mắt những ngón tay thon dài của cậu đang lướt nhanh trên bàn phím.

“Đừng ngẩn ra nữa.” Cậu nói.

Chu Kiều “ừ” một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Chạy được một đoạn, cô lại hỏi: “Cậu làm xong bài tập chưa?”

Tiêu Nhiên xoa xoa đầu ngón tay: “Chưa, cậu có chỗ nào không hiểu à?”

Chu Kiều mím môi, không đáp.

“Lát nữa tôi xem giúp cậu.” Tiêu Nhiên nói.

Chu Kiều: “Ừm, được.”

Bên kia, sau khi xử lý xong mục tiêu, Ứng Hạo nhìn thấy Chu Kiều đang cúi xuống đặt bom, mở miệng định nói gì đó, bỗng phát hiện hai người họ đã trò chuyện với nhau từ lúc nào mà nhiều thế?

Ứng Hạo ho khẽ hai tiếng nhắc nhở: “Tiêu Nhiên, lát nữa Giang Nhã Diệu có đến quán net không?”

Tiêu Nhiên lạnh nhạt đáp: “Không biết.”

Ứng Hạo: “Tôi nhắn cho cô ấy xem sao.”

Nghe thấy cái tên Giang Nhã Diệu, Chu Kiều im bặt, không nói thêm gì nữa. Cô ẩn nấp ở gần mục tiêu, thấy ai tới gần là lập tức nổ súng. Cuối cùng, đội của họ giành chiến thắng.

Mạnh Thiển Thiển “oa” lên một tiếng, chạy tới ôm lấy cổ Ứng Hạo: “Cậu giỏi quá đi mất!”

Ứng Hạo ho khẽ một tiếng, gỡ tay cô ra: “Đừng siết cổ anh, không phải anh giỏi, là Tiêu Nhiên giỏi.”

Chu Kiều day day ngón tay, tựa người ra sau. Khóe mắt cô lướt qua thấy Tiêu Nhiên đang nhắn gì đó trên điện thoại, không rõ là gửi cho ai, có phải gửi cho Giang Nhã Diệu hay không.

Gửi xong, Tiêu Nhiên quay sang bảo Ứng Hạo: “Đi mua chút đồ ăn đi.”

Ứng Hạo nhướng mày: “Ăn gì? Chu Kiều, cậu muốn ăn gì? Thành Noãn?”

Thành Noãn hiếm khi thấy Ứng Hạo thân thiện như vậy, cười xua tay: “Tôi sao cũng được, cảm ơn nhé.”

Chu Kiều nói: “Tôi không ăn đâu.”

Ứng Hạo bĩu môi một tiếng, kéo Mạnh Thiển Thiển rời đi.

Họ vừa đi khỏi, Thành Noãn nhìn sang Chu Kiều rồi nhìn Tiêu Nhiên ở cạnh. Ở khoảng cách gần thế này, cậu ấy quả thực đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Cô kéo nhẹ tay áo Chu Kiều, ghé sát lại: “Ngồi cùng bàn với cậu ấy chắc cảm giác như gió xuân mơn man nhỉ?”

Chu Kiều mím môi: “Cũng bình thường.”

Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt, chẳng thân mật hay ấm áp gì mấy.

Tiêu Nhiên gửi tin xong, tiện tay cầm lấy bài kiểm tra đặt trên bàn Chu Kiều, là bài thi Ngữ văn. Chu Kiều hoảng hốt giật lại. Tiêu Nhiên nhìn cô, hỏi: “Không chỉ tiếng Anh, cả Ngữ văn cũng cần học bù à?”

Chu Kiều: “Ừ.”

Tiêu Nhiên nhướn mày: “Ngữ văn mà cũng phải học bù?”

Giọng điệu đầy khinh thường.

Chu Kiều tức giận nói: “Tôi đâu có giỏi như cậu.”

Dứt lời, cô đè bài kiểm tra xuống bàn, rồi tự mình vào game, không buồn gọi Tiêu Nhiên nữa. Vừa vào đã gặp ngay tay bắn tỉa lần trước, thế giới này đúng là nhỏ thật. Vì lần này không lập đội cùng Tiêu Nhiên, cô vào một đội khác và phải trơ mắt nhìn toàn bộ đội mình bị hạ gục.

Chu Kiều lập tức né vào chỗ khuất, cầm súng, đợi khi sẵn sàng sẽ bắn trả mấy kẻ xông vào. Nhưng tay bắn tỉa kia vẫn còn quanh quẩn gần đó, cô lại buộc phải rút lui.

Tìm được một đội phối hợp ăn ý thật sự rất khó, gặp được người như Tiêu Nhiên lại càng hiếm.

Tiêu Nhiên ngồi bên cạnh nhìn vài giây, rồi nói: “Xử lý tay bắn tỉa kia trước đi.”

Chu Kiều khẽ nói: “Tôi biết, nhưng mà…”

Bây giờ cô không thể thoát ra được.

Ngay trước mắt, vài phát súng nổ vang ngay sát chân Chu Kiều, tình thế nguy cấp. Tiêu Nhiên lập tức đứng dậy, nghiêng người qua, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gạt tay cô ra, rồi đặt tay lên bàn phím của cô: “Đưa tai nghe cho tôi.”

Cậu vừa lại gần, mùi hương dịu nhẹ từ người cậu cùng hơi ấm lập tức bao quanh lấy Chu Kiều, khiến má cô thoáng chốc đỏ bừng. Cô tháo tai nghe, giơ tay lên, nhẹ nhàng đeo vào cho cậu.

Khoảng cách quá gần.

Chu Kiều khẽ né người dựa vào tay vịn. Tiêu Nhiên điều khiển nhân vật trong game của cô, nhanh chóng đổi súng, chỉ một phát đã hạ gục tên bắn tỉa, giải nguy thành công. Cậu buông tay khỏi bàn phím, chống lên tay vịn ghế, nghiêng đầu định nói gì đó, nhưng vì khoảng cách giữa hai người quá sát, đôi môi mỏng của cậu chỉ cách trán cô vỏn vẹn chưa đầy một milimét.

Chu Kiều trong khoảnh khắc nín thở, toàn thân cứng đờ.

Tiêu Nhiên cũng sững lại vài giây, sau đó mới đứng thẳng dậy, cụp mắt xuống. Cậu tháo chiếc tai nghe đang đeo trên cổ, nhẹ nhàng đeo lại lên tai cô, rồi nói: “Trò chơi vẫn chưa kết thúc đâu.”

Bình Luận (0)
Comment