Chu Kiều vội vàng lấy lại tinh thần, chỉnh lại tai nghe rồi nhận lấy bàn phím. Nhưng không hiểu có phải do bàn phím vừa nãy bị cậu ấn qua hay không, đến giờ vẫn còn hơi ấm.
Tiêu Nhiên trở lại ghế ngồi, đưa tay gãi nhẹ tóc, hai chân dài vắt chéo, ngả người ra sau, vừa nhìn màn hình của Chu Kiều, vừa liếc mắt nhìn sang. Ánh mắt dài hẹp khẽ quét qua, dừng lại trên gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Cô rất tập trung, cắn nhẹ môi dưới để tiến lên.
Môi dưới mềm mại bị cắn khẽ, in lại một dấu răng nhỏ.
Tiêu Nhiên khẽ cúi đầu, lập tức dời mắt đi, nhìn lại màn hình, khẽ nói: “Kỹ năng ghìm súng của cậu vẫn chưa ổn, thử thêm vài loại súng khác đi.”
Chu Kiều đáp khẽ: “Ừm.”
Cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình.
Chưa bao lâu sau, Ứng Hạo cùng Mạnh Thiển Thiển quay lại, tay xách theo mấy suất lẩu cay. Mỗi người một phần, Tiêu Nhiên nhận lấy rồi đặt một hộp trước mặt Chu Kiều: “Ăn đi.”
“Cảm ơn.” Chu Kiều nhận đũa.
Ăn xong lẩu cay, trời cũng đã muộn, mọi người rời khỏi quán net, rồi ai về nhà nấy. Mạnh Thiển Thiển tất nhiên bị Ứng Hạo kéo đi, quên cả bạn bè vì trai đẹp. Tiêu Nhiên cũng đi cùng hướng với họ, đội mũ lưỡi trai, khoác ba lô, chậm rãi bước theo phía sau.
Thành Noãn khoác tay Chu Kiều rẽ sang một con ngõ khác. Khi ra đến ngoài, Thành Noãn vỗ nhẹ tay cô: “Vừa nãy hai người các cậu là kiểu gì thế hả? Làm tớ nhìn mà đỏ cả mặt tim đập thình thịch.”
Chu Kiều nói: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Thật à? Ngoài ý muốn á? Chậc chậc, lúc ấy mà tớ ra tay, chắc hai người hôn nhau luôn rồi.”
Chu Kiều khẽ chậc một tiếng: “Tớ có khi đã bị cậu ấy đá bay rồi.”
Thành Noãn tròn mắt: “Sao lại không phải cậu đá cậu ấy?”
Chu Kiều mím môi, im lặng. Cô tiễn Thành Noãn đến đầu cầu vượt, nói: “Về nhanh đi, muộn quá rồi. Không khéo dì lại gọi điện mắng tớ vì không trông chừng cậu.”
Thành Noãn “ừ” một tiếng, ôm chặt lấy ba lô, nói: “Vậy tớ về đây, cậu cũng ngủ sớm nhé, cuối tuần tùy tình hình mà hẹn tiếp.”
Chu Kiều vẫy tay: “Ừ.”
Thành Noãn chạy vội qua cầu vượt.
Đợi cô bạn đi khuất, Chu Kiều mới quay người bước vào khu tập thể.
Cầu thang tối om, đèn hành lang lại hỏng, cô đi liền một mạch lên tầng ba, mở cửa bước vào. Trong phòng khách, Chu Thành Thiện đang lau bàn, ánh mắt nhìn về phía cô không mấy thiện cảm.
Chu Kiều cũng không có ý định chào hỏi. Cửa bếp kéo mở, Mục Anh bưng ly sữa từ trong bước ra, thấy cô liền lạnh giọng: “Hôm nay mày đi gặp dì mày đấy à?”
Chu Kiều đáp: “Vâng.”
Mục Anh mỉa mai: “Mày thấy chưa đủ mất mặt hay sao? Còn mở miệng vay tiền đi học? Mày nói ra không thấy xấu hổ à? Mày tưởng nhà dì mày thật sự sẽ giúp mày chắc?”
Chu Kiều mím chặt môi, bước về phía phòng ngủ.
Mục Anh mở cửa phòng Chu Mộ, chưa vào ngay mà còn quay đầu nói với cô: “Chu Kiều, sẽ chẳng ai giúp mày đâu, tốt nhất nên sớm từ bỏ ảo tưởng đi. Cái lũ nhà dì mày chẳng qua là muốn xem chúng ta cười cho nhục mặt thôi.”
“Câm miệng.” Chu Kiều ném mạnh chiếc cặp xuống sàn.
Mục Anh lạnh lùng nói: “Mày nên học cách chấp nhận số phận đi.”
Nói rồi, bà ta bưng sữa bước vào phòng.
Chu Kiều đứng yên tại chỗ, liếc nhìn Chu Thành Thiện, nhưng ông không hề ngẩng đầu lên, chỉ lặng lẽ lau bàn như thể chưa từng nghe thấy bất kỳ điều gì.
Cả lòng bàn tay và gan bàn chân cô lạnh ngắt. Vài giây sau, cô quay người, kéo mạnh cửa ra rồi bước nhanh xuống lầu, chạy khỏi khu tập thể.
Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, Chu Kiều đá mạnh vào lan can của khu nhà, rồi đứng yên một lúc. Sau đó, cô bắt đầu đi dọc theo bức tường, vô định.
Giá như… cô là con một thì tốt biết mấy.
Giá như… không có đứa con thứ hai, thì cô chính là đứa con gái duy nhất trong nhà. Dù cô có bình thường đến đâu, họ cũng sẽ vẫn yêu thương cô, không phải sao?
Có lẽ… sẽ vậy thật?
Chu Kiều hít sâu một hơi, cố nuốt nước mắt trở lại. Cô vịn vào bức tường bên cạnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc lồng đèn treo không xa, bên trên viết: “Ngõ Nam Vĩ.”
Đây là khu nhà của những gia đình có điều kiện, mỗi căn đều có sân riêng, dù là nhà kiểu cũ, nhưng giá trị rất cao.
“Tay giữ chặt vào, Tiêu Nhiên!” Một giọng con gái vang lên từ bên trong bức tường sân. Chu Kiều hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn vào bên trong, liền thấy giữa sân, Giang Nhã Diệu mặc đồ thể thao, đang giữ cổ một chú chó nhỏ lông vàng, tay cầm bàn chải như đang tắm cho nó.
Trong nhà, Tiêu Nhiên đẩy cửa bước ra, vẫn còn mặc nguyên bộ đồng phục của hôm nay. Cậu nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Phải tắm cho nó ngay tối nay à?”
“Con chó này vừa lăn vào đống bùn, mà cái bùn đó hôm qua còn có chuột chết đấy.” Giọng Giang Nhã Diệu vốn dịu dàng, nhưng lúc này cũng xen chút ghét bỏ.
Tiêu Nhiên nghe đến hai chữ “chuột chết”, lông mày càng chau lại. Một giây sau, cậu cúi người giữ chặt lấy con chó, giật lấy chiếc bàn chải trong tay Giang Nhã Diệu, bắt đầu cọ mạnh lên lưng nó.
Con chó tru lên thảm thiết, tiếng rên vang khắp cả khoảng sân.
Giang Nhã Diệu tay đầy nước, đứng bên cạnh cười khúc khích: “Tiểu Hoàng, lần này thì mày tiêu rồi.”
Tiêu Nhiên xách con chó lên nửa chừng, vẩy cho bớt nước, rồi xoay người đi về phía tường sân. Chu Kiều chợt hoàn hồn, vội nép sang một bên, lại sợ bị nhìn thấy, cô lập tức ngồi thụp xuống.
Nhà cũ, cửa sổ tường sân được xây theo kiểu hoa văn lưới thông gió.
Tiêu Nhiên nắm lấy mép khăn tắm, vừa định kéo thì chợt dừng lại, ánh mắt liếc về phía khung cửa sổ lưới, hơi nheo mắt, tầm nhìn hạ thấp xuống, dừng ở góc tường.
Chu Kiều?
“Tiêu Nhiên.” Giọng Giang Nhã Diệu vang lên phía sau.
“Rẹt” một tiếng, cậu giật khăn xuống, rồi lại nhìn về phía cửa sổ hoa văn, nơi đó giờ đã trống không. Cậu quay người trở vào.
Bên ngoài.
Chu Kiều vẫn ngồi xổm dưới đất, ôm gối, nghe thấy tiếng Giang Nhã Diệu vang vọng từ trong sân: “Có phải nên cắt lông cho nó không?”
“Tôi thấy nên đấy, hay mai bọn mình đưa nó đi cắt lông nhé?”
Tiêu Nhiên: “Tôi không rảnh, tôi đi tắm đây. Cậu xử lý xong thì về đi.”
Giang Nhã Diệu: “Ngày mai cậu nhất định phải đi cùng tôi, mình tôi dắt nó không nổi đâu.”
Không rõ bao lâu sau, trong sân dần yên tĩnh lại. Chu Kiều chống tường đứng dậy, lê bước chân tê dại rời khỏi, đầu óc rối như tơ vò.
Cảnh tượng trong quán net tối nay lại hiện lên rõ ràng, khoảng cách gần như thế, cô nhìn cậu thật rõ.
Rồi lại hiện lên hình ảnh trong sân vừa rồi, Giang Nhã Diệu xinh đẹp như thế, lại dịu dàng, hiểu chuyện.
Chậc.
Chu Kiều bước ra tới cuối con hẻm, dựa vào tường, xoa xoa đầu gối tê rần, nghỉ thêm một lát nữa rồi mới đút tay vào túi áo khoác đồng phục, cúi đầu quay trở về.
Đến trước cổng khu nhà.
Cô đẩy cửa bước vào.
Không có nơi nào để đi, cuối cùng vẫn phải quay lại chốn này.
Cô cúi đầu bước lên tầng.
–
Sáng hôm sau, trong nhà vang lên tiếng xoong nồi va chạm. Chu Mộ phải đi học piano, buổi chiều nghe nói sẽ đi dạo phố mua quần áo. Hôm nay Mục Anh phải đến công ty làm thêm buổi sáng. Chu Thành Thiện đưa Chu Mộ đi học. Đợi mọi người đi hết, Chu Kiều mới kéo tung chăn ra, thở hổn hển nhìn trần nhà.
Một lúc lâu sau.
Cô ngồi dậy, cầm bài thi tiếng Anh ngồi dựa vào đầu giường học thuộc.
Tiếp đó, cô ngồi vào bàn viết bài tập Lý với Toán. Hai môn này cô học tốt, không cần suy nghĩ nhiều cũng làm xong. Loáng một cái, đã mười một rưỡi.
Chu Kiều mới mở cửa bước ra, trên bàn có một chiếc bát không, bên dưới đè một tờ hai mươi đồng, đó là tiền ăn cho cả ngày hôm nay. Cô gấp tờ tiền lại, bỏ vào túi áo, rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ra ngoài, cô mở tủ lạnh tìm đồ ăn, có mì và ít thịt, cô lấy rồi vào bếp.
Vừa làm vừa nhắn tin trên điện thoại: “Hôm nay ai rảnh không?”
Mạnh Thiển Thiển: “Tớ bận rồi.”
Thành Noãn: “Kiều Kiều, xin lỗi nhé, hôm nay tớ cũng không đi được, tớ phải đi xem phim với Chu Luyện.”
Chu Kiều chậc một tiếng, vừa nấu mì vừa nói: “Mạnh Thiển Thiển, cậu thì sao? Cậu hẹn với Ứng Hạo à?”
Mạnh Thiển Thiển lúc này mới lí nhí nhắn lại: “Ừm… Kiều Kiều, cậu ấy nói sẽ đưa tớ đi ăn món ngon. Tớ ăn xong sẽ mang phần về cho cậu nhé.”
Chu Kiều: “Thôi khỏi.”
Mạnh Thiển Thiển vội nhắn thêm: “Kiều Kiều, cậu làm hòa với Ứng Hạo đi mà. Tối qua cậu ấy còn hỏi tớ mấy chuyện về cậu, tớ thấy cậu ấy thật sự quan tâm đấy.”
Chu Kiều: “Mạnh Thiển Thiển, tốt nhất cậu đừng nói với cậu ta quá nhiều.”
Mạnh Thiển Thiển rụt vai lại: “Tớ có nói gì đâu.”
Thành Noãn tiếp lời: “Thật ra tối qua tớ đã cảm thấy thái độ của Ứng Hạo khác hẳn rồi, cậu thử nghĩ mà xem, bình thường cậu ấy có bao giờ mua đồ ăn rồi chia cho tụi mình không.”
Mạnh Thiển Thiển gật đầu: “Đúng vậy.”
Chu Kiều bỏ thịt vào nồi, nhìn nước sôi lăn tăn rồi nói: “Là vì Tiêu Nhiên đấy.”
Thành Noãn hỏi: “Cậu thấy Tiêu Nhiên tốt à?”
Chu Kiều khựng lại: “…Cũng được.”
Mạnh Thiển Thiển bĩu môi: “Tớ thấy nam thần lạnh lùng quá, khí chất cũng mạnh, không dễ gần.”
Chu Kiều đáp: “Còn tốt hơn Ứng Hạo của cậu.”
Mạnh Thiển Thiển kêu lên: “Này.”
Chu Kiều vớt mì, sau đó bưng ra bàn, nhỏ vài giọt dầu mè rồi cầm đũa ăn. Ăn xong, cô dọn rửa sạch sẽ, lúc mọi việc xong xuôi thì cũng đã hơn một giờ. Chu Kiều quay về phòng thay đồng phục, chuẩn bị ra ngoài. Trời nắng gay gắt, cô leo lên xe buýt, quẹt thẻ học sinh.
Chẳng bao lâu sau, cô đến khu chợ điện tử.
Trong chợ không có điều hòa, nóng hầm hập. Chu Kiều vừa đi vừa xem giá tai nghe, đứng lại trước quầy một cửa hàng. Nhân viên bán hàng phe phẩy chiếc quạt giấy trước cổ, lên tiếng: “Em gái, muốn mua gì đấy?”
“Tai nghe HTC. Cái này là đồ cũ à?” Chu Kiều hỏi, mắt dán vào bảng giá.
“Đúng rồi, nên chị để giá giảm một nửa đấy. Em mang điện thoại theo không? Chị cài thử cho.”
Chu Kiều lấy điện thoại trong túi đưa qua. Nhân viên liếc nhìn rồi nói: “Máy của em đời cũ quá, dùng để học à? Ở đây có mấy mẫu máy tính bảng giá rẻ, em có muốn xem không?”
“Không cần đâu, em chỉ muốn mua tai nghe thôi.” Chu Kiều khẽ bóp túi tiền trong tay.
“Ừ, để chị cài thử xem sao.”
Người bán bắt đầu thao tác, Chu Kiều kéo cổ áo, cố gắng tản nhiệt. Đúng lúc đó, từ phía xa vang lên một giọng gọi: “Chu Kiều?”
Chu Kiều ngẩng đầu, thấy Giang Nhã Diệu mặc áo thun, váy bò, đeo túi nhỏ, đang nhìn về phía mình. Cô thoáng khựng lại, gật đầu nhẹ rồi quay đi, không có ý định đáp lại.
Nhưng chỉ một giây sau, cô lại chần chừ, ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt chạm ngay phải một đôi con ngươi lạnh lùng. Tiêu Nhiên cầm máy tính bảng trong tay, một tay đút túi quần, nhìn cô vài giây rồi dời ánh mắt.
Chu Kiều mím chặt môi.
Bên này, nhân viên bán hàng cài đặt xong, đưa tai nghe cho cô: “Em nghe thử âm thanh đi.”
Chu Kiều nhận lấy, đeo tai nghe vào.
Người bán tùy tiện mở một bài nhạc.
“Dù cả căn phòng chìm trong bóng tối cũng chẳng thể che giấu em, vẫn phản chiếu được trái tim anh, để làn khói kia dâng lên, kéo theo thân thể chìm sâu… từng ao ước, từng khao khát được chạm tới mắt em, tim em…”
Giai điệu lập tức cuốn lấy Chu Kiều, cô lặng người vài giây, tay giữ lấy tai nghe, chỉ chăm chú lắng nghe âm thanh. Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, rồi giọng nói của Giang Nhã Diệu: “Chu Kiều, cậu mua tai nghe à?”
Chu Kiều tháo tai nghe, đưa lại cho nhân viên, trả lời: “Ừ.”
Cô ngẩng lên nhìn.
Giang Nhã Diệu mỉm cười duyên dáng, vẻ mặt dịu dàng, thân thiện.
Tiêu Nhiên vừa mua máy tính bảng, cất hộp vào túi xách, ánh mắt khẽ liếc qua chiếc tai nghe trong tay nhân viên. Chu Kiều nghiêng người, tránh ánh mắt đó, rồi nói với người bán: “Lấy cái này nhé, cảm ơn chị.”
Người bán gật đầu, lấy túi nilon định gói lại.
“Không cần đâu, em dùng luôn bây giờ.” Chu Kiều rút tiền đưa, sau đó lấy lại điện thoại và tai nghe, tiện tay đeo lên cổ. Giang Nhã Diệu mỉm cười bước tới, nói: “Chu Kiều, tôi với Tiêu Nhiên định đi dạo trung tâm thương mại phía sau, cậu đi cùng bọn tôi nhé?”
Vừa nói, cô vừa nghiêng đầu nhìn Chu Kiều.
Chu Kiều bắt gặp ánh mắt ấy, thoáng sững sờ.
Cô thân với Giang Nhã Diệu lắm sao?
“Đi thôi.” Giang Nhã Diệu vừa nói vừa khoác tay Chu Kiều. Chu Kiều theo phản xạ muốn rút tay lại, nhưng ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của Tiêu Nhiên vang lên bên cạnh: “Cùng đi đi.”
Chu Kiều ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của cậu.
Tiêu Nhiên nói: “Đi cùng.”
Nói xong, cậu quay người đi trước.
Giang Nhã Diệu nhìn Chu Kiều: “Hay là cậu còn việc gì bận?”
Chu Kiều hoàn hồn, nhìn sang Giang Nhã Diệu: “Không.”
“Thế thì đi thôi.”
Giang Nhã Diệu mỉm cười, kéo tay Chu Kiều đi về phía trung tâm thương mại phía sau. Chu Kiều có chút ngỡ ngàng, nhưng ánh mắt lại không rời được bóng lưng nam sinh phía trước, người đang cầm điện thoại bước đi.
Cô thầm lườm bản thân một cái.
Cô cúi đầu, khẽ hỏi Giang Nhã Diệu: “Tôi với cậu…”
“Cậu là bạn cùng bàn của Tiêu Nhiên mà, tôi biết rồi, lại còn là bạn thân của Thiển Thiển nữa.” Giang Nhã Diệu cười tươi, Chu Kiều nghe vậy thì im lặng không hỏi thêm nữa, Giang Nhã Diệu lại liếc nhìn cô một cái.
Cô gái hôm nay vẫn mặc đồng phục trường, làn da trắng, trước đây lúc nào trông cũng có chút ngang bướng, ánh mắt nhìn người luôn có phần lạnh lùng. Nhưng giờ nhìn gần, ngũ quan của Chu Kiều rất tinh xảo, nét đẹp hơi thiên về vẻ sắc sảo.
Giang Nhã Diệu chợt nhớ lại cuộc trò chuyện đêm qua trong nhóm ba người, Ứng Hạo có nhắc đến hoàn cảnh của Chu Kiều.
Vào đến trung tâm thương mại, điều hòa mát lạnh lập tức ùa đến. Chu Kiều hiếm khi tới nơi thế này, hôm nay lại là cuối tuần nên rất đông người. Tiêu Nhiên đi thẳng đến một tiệm bánh ngọt nổi tiếng, đứng trước quầy gọi món.
Cậu liếc thực đơn một cái, rồi nghiêng đầu hỏi hai người: “Ăn gì?”
Giang Nhã Diệu đáp: “Bánh mì dứa.”
Tiêu Nhiên quay sang nhìn Chu Kiều: “Cậu thì sao?”
Chu Kiều nhìn cậu: “Tôi ăn rồi. Hai cậu chưa ăn à?”
Tiêu Nhiên: “Ừ. Vậy gọi thêm một cái bánh nhỏ cho cậu.”
Cậu nói xong, không đợi Chu Kiều phản ứng đã quay sang đưa đơn cho nhân viên, gọi mấy món. Gọi xong phải chờ, ba người tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Tiêu Nhiên tựa vào lưng ghế, chân dài bắt chéo, cúi đầu nghịch điện thoại.
Hôm nay cậu mặc áo thun đen với quần jeans, góc nghiêng gương mặt lạnh lùng, không ít người đi ngang qua bên ngoài đều ngoái nhìn. Chẳng mấy chốc, bánh mì dứa, bánh kem nhỏ và một phần bánh mì phô mai kèm thịt nguội được mang lên, cùng ba cốc đồ uống.
Giang Nhã Diệu reo lên: “Đói chết mất, cuối cùng cũng được ăn rồi.”
Chu Kiều nhìn cô: “Sáng nay các cậu ăn lúc mấy giờ?”
Giang Nhã Diệu cười: “Chưa ăn sáng luôn.”
Chu Kiều: “…Ồ.”
Tiêu Nhiên cũng bắt đầu ăn.
Chu Kiều lần đầu tiên ăn loại bánh nhỏ như thế này, không biết phải ăn kiểu gì. Cầm tay lên ăn thẳng hay sao? Đúng lúc đó, một bàn tay thon dài đưa qua, lấy chiếc nĩa nhựa nhỏ trong hộp bên cạnh, c*m v** mép chiếc bánh, gắp ra một miếng, giọng nói trầm lạnh vang lên bên cạnh: “Dùng nĩa ăn.”
Chu Kiều ngẩng đầu nhìn.
Cậu hơi nhướn mày, ra hiệu bảo cô cầm lấy.
Chu Kiều lúc này mới đưa tay ra, chiếc nĩa rất nhỏ, vẫn còn cắm miếng bánh trên đó. Khi cô nắm lấy, vô tình đè lên ngón tay cậu, Tiêu Nhiên khẽ rụt tay lại.
Chu Kiều vội siết lấy chiếc nĩa, đưa bánh vào miệng.
Ánh mắt dừng lại trên chiếc nĩa nhỏ.
Chỉ dài bằng một ngón tay, đúng là quá ngắn thật.
Tiêu Nhiên lại tựa người vào ghế, cầm cốc cà phê lên uống, ánh mắt liếc qua ngón trỏ của mình, rồi chậm rãi dời đi.