Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 33

Chu Kiều cầm lon nước, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhiên, tay khẽ xoay xoay lon nước, im lặng một lúc. Tiêu Nhiên gỡ tay cô ra, lấy bảng điểm đặt lên bàn, nói: “Tôi điền nguyện vọng Đại học Bắc Kinh, cậu cũng điền trường này đi.”

Chu Kiều ngẩng đầu nhìn cậu: “Học phí ở Đại học Bắc Kinh…”

Tiêu Nhiên nhướng mày: “Không đắt.”

Chu Kiều nghĩ đến việc mình chẳng có đồng nào, mím môi: “Vậy tôi mượn cậu nhé?”

Tiêu Nhiên nhìn cô hồi lâu.

Rồi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi nuôi cậu.”

Chu Kiều: “Nuôi thế nào được, không được đâu.”

“Tôi không muốn nợ cậu quá nhiều.”

“Cậu nợ tôi?” Tiêu Nhiên hỏi lại, “Cậu nghĩ tôi là người tốt bụng lắm sao?”

Chu Kiều đại khái đoán được câu tiếp theo cậu định nói. Trong đầu chợt thoáng qua dáng người thướt tha của Giang Nhã Diệu, cô lập tức lắc đầu, xua tay: “Không được, tóm lại là chúng ta còn trẻ, không thể tính toán kiểu đó.”

Hơn nữa, dù có yêu đương đi chăng nữa, cũng không thể lúc nào cũng chỉ dựa vào cậu.

Tiêu Nhiên nhìn cô rất lâu, không nói gì.

Cậu bật lon nước, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Chu Kiều cũng bật lon, cắm ống hút, khẽ cắn rồi nhấp từng chút.

Tiêu Nhiên ngó sang dáng vẻ ấy của cô, ánh mắt thoáng tối lại.

Chẳng lẽ…

Cô không thích cậu?

Vậy chẳng phải vừa rồi mình quá đường đột rồi sao?

Hoặc cũng có lẽ…

Là vấn đề thân phận?

Tiêu Nhiên vắt chéo chân, xoay xoay lon nước trong tay, nói: “Cậu cứ điền Đại học Bắc Kinh trước, đó là ngôi trường rất tốt. Học phí tôi sẽ tạm ứng cho cậu, ký túc xá có thể đăng ký trước, một khi trúng tuyển thì có thể chuyển vào ở ngay.”

Chu Kiều: “Được.”

Cô nói: “Ở Bắc Kinh chắc có nhiều việc làm thêm nhỉ?”

Tiêu Nhiên: “Nhiều lắm.”

Chu Kiều thở phào: “Tôi nghe nói có chơi game thuê, hay làm bạn chơi cùng, cái đó cũng kiếm tiền phải không?”

Tiêu Nhiên nheo mắt.

Cũng không ngờ cô có thể nghĩ đến chuyện này.

Cậu hỏi: “Cậu biết đội ED không?”

Chu Kiều hơi sững lại, nhớ đến mấy lần trước chơi trò sinh tồn, có vài người bạn trong game nói sẽ chuyển sang một trò bắn súng khác. Hình như tên có chữ “chiến địa” gì đó.

Khi ấy còn có người nhắc: “ED tệ quá, chẳng qua chỉ là đội ghép tạm…”

Cô chỉ lướt mắt qua, cũng không để tâm.

Cô lắc đầu: “Không biết.”

Tiêu Nhiên: “Sau này rồi sẽ biết. Giờ đội đó đang cần một tuyển thủ dự bị, cậu có muốn đến làm thêm không?”

Chu Kiều sững người.

“Dự bị? Rồi làm thêm?”

Tiêu Nhiên gật đầu: “Ừ.”

“Có tiền.” Cậu nói, “Nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc học của cậu, nghĩa là rất có thể sẽ phải trì hoãn tốt nghiệp.”

Chu Kiều vừa nghe hai chữ “có tiền”, đôi mắt sáng lên: “Có tiền à? Chỉ cần có tiền là được, tôi có thể tranh thủ thời gian rảnh để học, không sao, tốt nghiệp muộn cũng không sao, chỉ cần có tiền.”

Tiêu Nhiên thả chéo đôi chân dài, nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu muốn chọn con đường này à? Không cần tôi nuôi cậu sao?”

Chu Kiều đỏ ửng vành tai: “Tôi chọn con đường này.”

Tiêu Nhiên khẽ cười: “Có chí khí.”

Cậu nói: “Ngày mai tôi phải về Bắc Kinh, nên cậu cũng phải đi cùng.”

Chu Kiều khẽ “ừm”.

Trong lòng cô, đối với tương lai vẫn còn mơ hồ, đối với Bắc Kinh thì vừa sợ vừa mong, nhưng bởi vì có chàng trai trước mặt, cô thấy yên lòng hơn nhiều, cô tin Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên mở hộp đặt trên bàn, lấy ra một chiếc điện thoại, bật nguồn rồi đưa cho Chu Kiều: “Điện thoại này cậu dùng đi, coi như quà tốt nghiệp.”

“Đừng từ chối, Chu Kiều.”

Một câu nói chặn hết lời khước từ của cô.

Cô nghĩ đến giá của chiếc điện thoại này, còn cả học phí, sau này sẽ trả lại cho cậu. Chu Kiều nhận lấy, đăng nhập, việc đầu tiên là tìm Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển.

Kết quả thi đã có.

Mỗi học sinh đều mang theo đủ loại tâm trạng.

Thành Noãn: “Kiều Kiều, tớ đỗ rồi!”

Chu Kiều: “Chúc mừng, chúc mừng.”

Mạnh Thiển Thiển: “Điểm của tớ còn không đủ vào trường hạng hai, chắc tớ sẽ đi học cao đẳng thôi.”

Chu Kiều: “Cậu học điều dưỡng đi.”

Thành Noãn: “Tớ cũng thấy ngành điều dưỡng tốt, sau này làm thiên thần áo trắng, rất tuyệt, mà cũng hợp với Thiển Thiển, từ nhỏ cậu ấy đã biết chăm sóc người khác rồi.”

Mạnh Thiển Thiển: “Ừ, được.”

Mạnh Thiển Thiển: “Còn cậu thì sao, Kiều Kiều?”

Thành Noãn: “Đúng đấy, Kiều Kiều, cậu chưa nói mà, cậu thế nào, thi có tốt không?”

Chu Kiều: “Cũng ổn.”

Chu Kiều: “Tớ phải đi Bắc Kinh sớm.”

Thành Noãn: “Cậu thật sự định nộp nguyện vọng ở Bắc Kinh à? Trời, thế là không cùng chỗ với tớ rồi, tớ đến Lê Thành.”

Mạnh Thiển Thiển: “Vậy là chúng mình phải chia tay rồi sao?”

Chu Kiều: “Ừ.”

Chu Kiều: “Hẹn nhau chứ?”

Mạnh Thiển Thiển: “Hẹn.”

Thành Noãn: “Hẹn.”

Chu Kiều: “Đi uống trà sữa với ăn đồ nướng nhé.”

Mạnh Thiển Thiển: “Ngay bây giờ à?”

Thành Noãn: “Ngay bây giờ?”

Chu Kiều: “Đúng thế.”

Mạnh Thiển Thiển: “Tới liền.”

Thành Noãn: “Tới liền.”

Chu Kiều đứng dậy, một giây sau liền quay sang Tiêu Nhiên: “Ờm, lớp trưởng, tôi muốn gặp Thành Noãn với Thiển Thiển trước khi rời Liên Thành.”

Tiêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Lúc đó khoảng sáu giờ chiều.

Cậu cũng đứng dậy: “Được.”

Chu Kiều uống nốt lon coca còn lại rồi nói: “Lớp trưởng, cậu có muốn đi tìm Ứng Hạo không?”

Tiêu Nhiên cầm lấy điện thoại và chìa khóa trên bàn, nhìn cô: “Tôi đi với cậu.”

Chu Kiều: “Ừm, được thôi.”

Dù sao Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển cũng biết Tiêu Nhiên. Hai người một trước một sau ra cửa, Tiêu Nhiên nhìn cô: “Các cậu định ăn gì?”

Chu Kiều: “Tôi dẫn cậu đi, tới căn cứ bí mật của bọn tôi.”

Nghe vậy, khóe môi Tiêu Nhiên hơi cong lên.

Cậu cho tay vào túi quần, vừa bấm điện thoại vừa đi theo sau cô. Chu Kiều rẽ qua mấy con hẻm, rồi dừng lại trước một ngôi nhà cổ.

Sân nhà treo rèm lưới chống muỗi, bên cạnh có dây leo bò lên. Chu Kiều đẩy cửa rèm bước vào, Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển đang ngồi thoải mái trên ghế.

Hai người quay đầu lại, trước tiên nhìn thấy là dáng cao lớn, tuấn tú của Tiêu Nhiên.

Miệng cả hai đồng loạt tròn thành chữ O.

Ánh mắt xoay vòng nhìn giữa Tiêu Nhiên và Chu Kiều.

“Nam thần.”

“Chu Kiều, sao nam thần trường lại đi với cậu?” Thành Noãn hoàn hồn, chỉ tay về phía Chu Kiều.

Tiêu Nhiên thản nhiên đưa tay, kéo ghế ra cho Chu Kiều. Chu Kiều vốn định trả lời Thành Noãn, lại bị hành động này làm cho ngẩn ra, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tiêu Nhiên cũng kéo ghế ngồi đối diện, hỏi Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển: “Đã gọi món chưa?”

Thành Noãn càng thêm kinh ngạc: “Đang chuẩn bị gọi.”

Cô lại nói: “Không đúng, hai cậu là thế nào đây? Nam thần chẳng phải đang ở Bắc Kinh sao?”

Chu Kiều kéo ghế dịch về phía trước, định mở lời.

Tiêu Nhiên đã nói trước: “Đến đón cô ấy.”

Thành Noãn ngẩn người.

Đến đón Chu Kiều?

Ý cậu nói là… cái mà cô nghĩ tới đó sao?

Mạnh Thiển Thiển nhìn bọn họ, bỗng nhiên thốt ra: “Hai cậu định bỏ trốn cùng nhau à?”

“Không có, cái gì mà bỏ trốn chứ.” Chu Kiều như mèo bị dẫm phải đuôi, lập tức bật dậy: “Tớ  đi học, được không.”

Mạnh Thiển Thiển liếc mắt nhìn Thành Noãn, cả hai đồng thanh “ồ” một tiếng, kéo dài đầy ẩn ý.

Chu Kiều chỉ hận không thể lao tới đấm cho bọn họ mỗi đứa một cái.

Cô đưa tay gãi mái tóc mái, chỉ thẳng vào hai người: “Đừng có nói linh tinh.”

Nói xong.

Khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt ung dung như đang xem kịch của Tiêu Nhiên, Chu Kiều lập tức quay sang: “Cậu cũng phải giải thích đi chứ.”

Khóe môi Tiêu Nhiên khẽ cong lên, giống như đã ngầm thừa nhận vậy.

Chu Kiều cuống cả lên, vội đưa tay đẩy cậu: “Tiêu Nhiên…”

Ngay giây sau, cậu thiếu niên nắm lấy ngón tay cô, khẽ kéo cô xuống. Mặt Chu Kiều lập tức đỏ bừng, cô quay phắt sang nhìn Thành Noãn với Mạnh Thiển Thiển. Quả nhiên, vẻ mặt hai người kia đã nói rõ: không cần giải thích gì nữa.

Chu Kiều: “…”

Trời ạ.

Để tránh cho họ tiếp tục hiểu nhầm, Chu Kiều kể lại chuyện xảy ra ở nhà hôm nay. Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển sững người: “Trời đất, không thể nào.”

“Chuyện này mà cũng có thể xảy ra? Mẹ cậu thật là hết nói nổi.”

“Thế giờ chẳng phải cậu không còn nhà để về sao?”

“Quá đáng thật, chuyện này phải cảm ơn nam thần mới đúng.” Thành Noãn đứng bật dậy, chìa tay bắt với Tiêu Nhiên. Cậu chỉ hờ hững liếc cô một cái, không thèm để ý. 

Thành Noãn: “…”

Nam thần xem ra cũng chỉ dịu dàng với Chu Kiều mà thôi.

Thành Noãn bước đến ôm lấy Chu Kiều.

Mạnh Thiển Thiển cũng đứng dậy, vòng tay ôm cô.

Chu Kiều dang tay ôm cả hai, khẽ nói: “Tớ không sao đâu.”

Thành Noãn: “Tớ còn tưởng điểm số của cậu tốt lên rồi thì có thể yên ổn mà vào đại học.”

Mạnh Thiển Thiển: “Tớ cũng nghĩ thế, nghe nói bố cậu dịu đi, tớ còn mừng thay cho cậu nữa.”

Chu Kiều: “Nên tớ mới muốn đến Bắc Kinh sớm. Ít ra tớ có thể tranh thủ quãng thời gian nghỉ hè này xem có thể làm gì. Mà lớp trưởng cũng đã giúp tớ tìm xong rồi.”

Ánh mắt cô theo bản năng liếc sang Tiêu Nhiên.

Tiêu Nhiên vốn ngồi cạnh Chu Kiều, thấy hai cô gái chạy đến ôm lấy cô, cậu kéo ghế ra xa, dựa vào lưng ghế chơi điện thoại, lúc này cũng ngẩng mắt nhìn về phía cô.

Đuôi mày hơi nhướng.

Chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Chu Kiều bị ánh mắt ấy làm cho mặt hơi đỏ, vội vàng né đi.

Thành Noãn hỏi: “Nam thần đã tìm cho cậu việc gì?”

Chu Kiều: “Hình như là liên quan đến game.”

Thành Noãn: “Không lẽ là đội tuyển eSports?”

Ánh mắt cô lập tức lia về phía Tiêu Nhiên.

Cậu hơi nhướn mày, không đáp lại.

Thành Noãn kêu lên một tiếng: “Thế thì hay quá, Kiều Kiều, cậu chơi game giỏi thế, sau này nhất định sẽ vô địch.”

Chu Kiều: “Tớ chỉ là dự bị thôi.”

“Dự bị cũng cần có ước mơ chứ.”

Chu Kiều: “Chậc, được rồi.”

Mạnh Thiển Thiển: “Nam thần đối xử với cậu thật tốt.”

Mặt Chu Kiều lại đỏ lên.

Cô lại lén nhìn Tiêu Nhiên.

Cậu vẫn điềm nhiên ngồi đó bấm điện thoại, người được khen thì bình thản như không, còn cô lại đỏ mặt cái gì cơ chứ. Chậc.

Chẳng mấy chốc, đồ uống được mang ra, mỗi người một ly.

Mạnh Thiển Thiển thở dài: “Các cậu đều đi cả rồi, Liên Thành chỉ còn lại mình tớ thôi.”

Chu Kiều cắn ống hút: “Cậu có muốn đi cùng bọn tớ không?”

Mạnh Thiển Thiển lắc đầu: “Không đâu.”

Chu Kiều: “Ra ngoài nhìn ngắm thế giới một chút.”

Mạnh Thiển Thiển vẫn lắc đầu.

Cô ấy không có hy vọng, cũng không có mục tiêu, chỉ có thể giậm chân tại chỗ. Cô nói: “Cho dù có học cao đẳng, tớ cũng sẽ chọn trường gần nhà. Liên Thành cũng có trường tốt.”

Thành Noãn: “Cậu ấy à, mãi mãi không rời được gia đình.”

Mạnh Thiển Thiển khẽ cười.

Cô ấy thật ra cũng khá ngưỡng mộ Chu Kiều, ít ra cô có một mục tiêu để nỗ lực, còn cô ấy thì không. Trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng một người, nhưng rất nhanh đã tan biến.

Chu Kiều đưa tay xoa đầu Mạnh Thiển Thiển.

Ba cô gái tụ lại chẳng khác nào một vở kịch, vốn dĩ đã nhiều lời, nay lại ríu rít trò chuyện, nói hết câu này đến câu khác. 

Đồ ăn được mang lên bàn.

Chu Kiều mải nói chuyện, vẫn cầm nĩa trong tay mà chưa động đũa.

Tiêu Nhiên cầm chiếc thìa dùng chung, gạt giúp cô ít mỳ ý trong đĩa, giọng thản nhiên: “Mau ăn đi, nguội rồi.”

Chu Kiều “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển ngồi đối diện nhìn thấy cảnh ấy, lại liếc nhau. Một lát sau, nhân lúc Chu Kiều đi vào nhà vệ sinh, Thành Noãn ghé người về phía đối diện, nhìn Tiêu Nhiên: “Nam thần này, cậu thích Chu Kiều à?”

Tiêu Nhiên cắn viên đá trong miệng, đáp: “Không rõ ràng sao?”

Thành Noãn sững lại, rồi lập tức vỗ đùi: “Rõ, quá rõ luôn, mong cậu sẽ đối xử tốt với Chu Kiều.”

Tiêu Nhiên: “Tôi sẽ.”

Thành Noãn mặt mày hớn hở.

Tiêu Nhiên khẽ hừ: “Đừng bày ra cái vẻ đó, sau này cô ấy là của tôi.”

Bình Luận (0)
Comment