Chu Kiều thực ra không ngủ được, có lẽ vì đã rời khỏi nhà. Nghĩ cũng thật mỉa mai, trong một ngôi nhà như thế, vậy mà cô vẫn nảy sinh cảm giác ỷ lại. Chu Kiều nghĩ, có lẽ là vì bản thân chưa đủ mạnh mẽ.
Cô vén chăn, bước xuống giường, lén lút đi xuống cầu thang, trong phòng khách còn để lại mấy ngọn đèn tường nhỏ, Chu Kiều đi tới cửa, nhẹ tay mở ra.
Ánh trăng ngoài kia hắt vào, loang loáng sáng bạc.
Chu Kiều ngồi xổm dưới ánh trăng, hai tay ôm mặt, ngẩng lên nhìn sao trời.
Ngồi một lúc, bỗng nhiên cô lại muốn ăn kẹo m*t.
Thế là cô đứng dậy, lấy chiếc cặp để ở phòng khách, kéo khóa ra, giây tiếp theo thì sững người, trong cặp nhét lộn xộn một mớ tiền.
Cô đưa tay vào, rút ra cả nắm. Có tờ một trăm, có năm mươi, cũng có hai mươi. Tiền một trăm thì khá nhiều, lại toàn vo tròn, giống như ai đó nhét vội vàng vào.
Chu Kiều mở một tờ ra, nhìn thấy trên đó vương vết máu, sống mũi cay xè, mắt đỏ hoe.
Đây là Chu Thành Thiện đã nhét cho cô.
Cũng không biết khi cãi nhau, ông đã làm thế bằng cách nào.
“Bố…” Nước mắt Chu Kiều rơi xuống.
Từng giọt rơi trên những tờ tiền.
“Bố…” Cô nghẹn ngào, run run xếp lại số tiền ấy. Những tờ tiền còn thoang thoảng mùi thuốc. Chu Kiều nhớ rõ, Chu Thành Thiện thích nhất là giấu tiền trong hộp thuốc.
“Bố…”
Cô lại khẽ gọi một tiếng, cả người cuộn lại ngồi bệt trên sàn.
Tiêu Nhiên xoa đầu, vừa bước ra khỏi phòng thì thấy ngay cảnh ấy. Cậu khựng lại một giây, rồi sải bước đi tới, nửa ngồi xuống, khẽ gọi: “Chu Kiều.”
Chu Kiều ngẩng đôi mắt hoe đỏ lên, nước mắt lưng tròng, nhìn mờ cả mắt.
“Bố tôi… nhét tiền cho tôi.”
“Cậu nhìn đi, Tiêu Nhiên, cậu xem này.”
Cô đưa đống tiền trong tay cho Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên cúi mắt, khẽ “ừ” một tiếng, rồi đưa tay vén mái tóc lòa xòa trên trán cô: “Chú nhét cho cậu cũng nhiều đấy.”
“Ừ, nhiều lắm.” Chu Kiều nức nở, giọng run rẩy.
Tiêu Nhiên nửa ngồi đó, nhìn dòng lệ nối nhau rơi xuống, ngón tay khẽ lau đi, giọng nhỏ nhẹ: “Có muốn hẹn chú ra, nói chuyện với chú một lần không?”
Chu Kiều giật mình ngẩng lên nhìn cậu: “Có thể sao?”
“Có thể.”
Tiêu Nhiên nhét số tiền lại vào cặp, rồi nắm lấy tay cô. Cậu lấy chiếc áo đồng phục treo trên giá khoác lên vai Chu Kiều, nắm tay dắt cô ra ngoài.
Chu Kiều đi theo sau, khẽ nói: “Tôi không mang điện thoại.”
“Tôi mang.”
Tiêu Nhiên liếc nhìn cô: “Cậu nhớ số của chú không?”
“Nhớ.”
“Ừ.”
Thế là hai người đi thẳng đến cổng khu nhà của Chu Kiều. Tiêu Nhiên lấy điện thoại của mình ra, đưa cho cô: “Cậu gọi đi.”
Chu Kiều nhận lấy, bấm số của Chu Thành Thiện trên màn hình đen.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà mình.
Rất nhanh.
Đầu dây bên kia đã bắt máy.
Giọng Chu Thành Thiện khàn khàn, có phần chần chừ: “Cháu là bạn học của Chu Kiều? Là Tiêu Nhiên đúng không?”
Mắt Chu Kiều càng nhòe nước. Xem ra Chu Thành Thiện thật sự có lưu số của Tiêu Nhiên, cô vội nói: “Bố, con đang ở dưới nhà.”
Chu Thành Thiện sững lại.
Ngay sau đó vang lên tiếng sột soạt, rồi dường như ông bước ra cầu thang: “Kiều Kiều, các con vẫn chưa đến Bắc Kinh à?”
Chu Kiều đáp: “Chưa ạ, mai chúng con mới bay. Bố, bố xuống được không? Con muốn nói chuyện với bố.”
“Được.”
Vừa dứt lời.
Chu Kiều liền chạy vội về phía cầu thang. Rẽ một khúc, cô liền trông thấy Chu Thành Thiện đang chậm rãi bước xuống từ tầng ba, Chu Kiều lập tức lao lên vài bậc, ôm chầm lấy ông.
Chu Thành Thiện khẽ vỗ vai cô.
Ông theo phản xạ nhìn về phía chàng trai cao lớn đứng sau lưng Chu Kiều.
Tiêu Nhiên ánh mắt điềm tĩnh, khẽ gật đầu với ông.
Chu Thành Thiện cũng gật đầu đáp lại.
Chu Kiều đỡ lấy cánh tay Chu Thành Thiện, ba người cùng nhau xuống lầu. Trời đã về tối, hành lang và khu dân cư yên ắng lạ thường. Xuống đến tầng một, họ ngồi nghỉ ở bồn hoa xanh mát trước tòa nhà.
Chu Kiều nói: “Bố, con thấy tiền rồi.”
Chu Thành Thiện ừ một tiếng, đáp: “Bố nhét vội, chắc không đủ đâu.”
Nói rồi, ông nghiêng người, từ trong túi áo lại lấy ra một xấp tiền nữa, toàn những tờ lẻ lặt vặt, trông là biết gom góp vội vàng. Ông đưa cho Chu Kiều: “Cũng chẳng còn bao nhiêu, con tới đó đừng làm phiền người ta quá.”
Mắt Chu Kiều lại đỏ hoe: “Con sang tới đi học rồi sẽ đi làm thêm nữa.” Cô khẽ kéo tay áo Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên ngồi ngay bên cạnh cô, thẳng người, nghiêng đầu nói với Chu Thành Thiện: “Vâng, cô ấy tới Bắc Kinh có thể tự nuôi sống bản thân, cháu cũng sẽ lo cho cô ấy.”
Chu Kiều mặt thoắt đỏ bừng, đẩy cậu: “Cậu nói linh tinh gì thế.”
Tiêu Nhiên bật cười khẽ.
Chu Thành Thiện nghe vậy, hỏi: “Con phải tập trung học hành, đi làm cái gì chứ?”
Chu Kiều đáp: “Dù sao cũng là có việc làm, liên quan đến máy tính ạ.” Cô không thể nói là liên quan đến trò chơi.
Chu Thành Thiện quay sang nhìn Tiêu Nhiên: “Thật không?”
Tiêu Nhiên gật đầu, hứa chắc nịch: “Thật ạ, bác yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo.”
Chu Thành Thiện: “Vậy thì tốt.”
Chu Kiều ôm lấy cánh tay ông, nói: “Bố, con muốn từ biệt bố thật đàng hoàng. Sau này ổn định rồi, con sẽ đến đón bố.”
Chu Thành Thiện mỉm cười, giơ tay định xoa đầu cô, nhưng vì không quen làm thế, ông lại rụt về, Chu Kiều liền nắm tay ông, đặt lên đầu mình.
Chu Thành Thiện bất lực cười, nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Tới đó rồi, phải thường xuyên liên lạc với bố.”
“Vâng ạ.”
Tiễn Chu Thành Thiện về xong, bước chân Chu Kiều trở về ngõ Nam Vĩ nhẹ nhõm hẳn, cô vừa đi vừa nhảy chân sáo. Tiêu Nhiên cắm tay vào túi quần, sải bước bên cạnh, thỉnh thoảng lại giơ tay giữ lấy vai cô khi cô suýt chạy lệch đường, kéo cô về.
Chu Kiều ngẩng lên nhìn cậu: “Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều lắm.”
Tiêu Nhiên nhướn mày: “Ừ.”
Chu Kiều: “Cảm ơn cậu, Tiêu Nhiên.”
Tiêu Nhiên: “Không có gì.”
Cậu rút tay khỏi túi, khẽ chạm vào mu bàn tay cô. Chu Kiều theo phản xạ rụt lại.
Tiêu Nhiên: “…..”
Hừ.
Về đến ngõ Nam Vĩ, Chu Kiều vào phòng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lần này, cô không còn trằn trọc như trước.
Sáng hôm sau, cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nhưng vừa xuống lầu đã thấy ba vệ sĩ từ hôm qua đứng ngay trước cửa. Tiêu Nhiên đang cài dây đồng hồ, cậu nói: “Không cần làm đâu, chúng ta sẽ ăn trên máy bay.”
Chu Kiều ngạc nhiên: “Nhanh thế à?”
“Ừ.”
“Ồ.”
Chu Kiều vội buộc tóc lên, rồi trở về phòng thu dọn đồ đạc. Xong xuôi, một vệ sĩ đeo kính râm bước vào xách hành lý cho cô, trong khi Tiêu Nhiên chỉ mang một chiếc túi đeo chéo.
Cậu nắm tay Chu Kiều.
Chu Kiều khẽ giật ra nhưng không thoát, cứ thế bị cậu dắt đi.
Hai vệ sĩ khác liếc thấy bàn tay họ đang nắm nhau, liền lập tức quay đi, giả như không nhìn thấy.
Ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ màu đen bảy chỗ đang đợi, vệ sĩ mở cửa.
Tiêu Nhiên khẽ nhấc tay, đưa Chu Kiều ngồi vào trong.
Chu Kiều cúi người, chọn chỗ sát cửa sổ, Tiêu Nhiên liền theo sau ngồi cạnh.
Sau lưng cô có vật gì cấn cấn, quay lại nhìn thì ra là một chiếc mũ lưỡi trai. Cô lấy ra, chỉnh lại rồi đội lên đầu Tiêu Nhiên.
Cậu đang mải bấm điện thoại, bị cô che mất tầm nhìn.
Cậu đưa ngón tay nâng vành mũ, nghiêng đầu nhìn cô: “Thấy thú vị lắm à?”
Chu Kiều tựa vào tay vịn, chống cằm, khẽ nói: “Cậu đội mũ đẹp thật đấy.”
Tiêu Nhiên hơi khựng lại, vài giây sau, khóe môi cậu cong lên: “Thế à?”
“Ừ.”
Chu Kiều nói: “Tôi không biết vẽ, nếu biết thì nhất định sẽ vẽ cậu một bức.”
Tiêu Nhiên: “Lên đại học thì chọn học thêm mỹ thuật đi.”
“Đến lúc làm đồ án tốt nghiệp, tôi làm người mẫu, cậu vẽ tôi.”
Chu Kiều: “……” Không đời nào.
Xe khởi động, chạy thẳng ra sân bay.
Lần đầu tiên trong đời Chu Kiều ngồi máy bay, lại còn là chuyên cơ riêng. Khoang máy bay rộng rãi, bên trong còn có cả tiếp viên nam và nữ.
Chu Kiều ngồi xuống, Tiêu Nhiên cúi người, giúp cô cài dây an toàn.
Nữ tiếp viên bên cạnh liếc Chu Kiều một cái, rồi nhanh chóng quay đi. Nam tiếp viên tiến lại phục vụ, bày bữa sáng cho họ. Toàn thân Chu Kiều căng cứng, không dám cử động, may mà hai tiếp viên rất nhanh sau đó đã rời đi.
Chu Kiều thở phào một hơi: “Tôi có giống nhà quê mới ra tỉnh không?”
Tiêu Nhiên cầm miếng sandwich, khẽ tách ra một lát jambon, đưa đến bên môi cô.
Chu Kiều giật mình, vội vàng đưa tay nhận lấy, cắn một miếng, mắt sáng rực lên: “Ngon thế này sao? Ngon quá! Đây là gì vậy?”
“Sandwich.” Tiêu Nhiên lại gắp thêm một miếng thịt khác đưa cho cô.
Chu Kiều lại há miệng cắn một miếng lớn.
Ba vệ sĩ ngồi đối diện lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Thiếu gia nhà họ Tiêu từ nhỏ vốn âm hiểm độc đoán, thế mà mấy năm ở Liên Thành lại có chút thay đổi. Hơn nữa sandwich vốn không phải để ăn kiểu đó, mà dẫu có, cũng chẳng ai dám ăn như vậy.
Bắt Tiêu Nhiên ăn đồ chay.
Để cô ăn thịt.
Chu Kiều ăn liền hai lát thịt hộp trong sandwich, uống thêm một cốc sữa tươi, thêm trứng chiên, cũng khá no rồi. Đúng lúc đó tiếp viên hàng không đi ra thu dọn khay, còn điều chỉnh ghế, nhắc mọi người chuẩn bị cất cánh.
Chu Kiều vốn định lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, nhưng rồi lặng lẽ cất đi.
Thấy vậy, Tiêu Nhiên nghiêng người, cầm lấy điện thoại trong tay cô, mở camera, chụp liên tiếp vài kiểu từ hai phía, sau đó đưa lại cho cô: “Gửi cho bạn thân cậu xem đi.”
Chu Kiều quay đầu nhìn cậu: “Sao cái gì tôi định làm cậu cũng biết hết vậy?”
Tiêu Nhiên tắt điện thoại, đôi mắt hẹp dài quét qua cô, lạnh nhạt nói: “Cậu nói xem, sao tôi lại biết?”
“Muốn tôi trả lời là vì tôi có lòng à?”
Chu Kiều bị chặn họng, hơi ngượng ngập.
Cô cười gượng, né ánh mắt cậu, đưa tay xoa thái dương.
Đúng là Tiêu Nhiên vẫn độc miệng, lạnh lùng như xưa.
Không chọc vào nổi.
Cô nhìn xuống những bức hình trong điện thoại.
Bỗng thấy…
Thôi, không cần gửi cho Thành Noãn hay Mạnh Thiển Thiển nữa.
Dù gì cũng chẳng phải của cô.
Gửi đi thì có ích gì đâu.