Máy bay nhanh chóng cất cánh, cuối cùng Chu Kiều cũng hiểu cảm giác mà Thành Noãn từng nói khi đi máy bay. Cô theo phản xạ phồng má, chỉ để ngăn ù tai.
Ba vệ sĩ đối diện thấy gương mặt cô gái bỗng nhiên phồng lên, ngây ra.
Trong đó có một người thầm nghĩ…
Cũng khá dễ thương.
Những tiểu thư ở Bắc Kinh xưa nay chưa từng có biểu cảm như thế.
Tiêu Nhiên bắt gặp ánh mắt của vệ sĩ, liền ngoảnh lại. Giây sau, đầu ngón tay cậu kẹp lấy cằm Chu Kiều, buộc cô quay mặt sang, còn thuận tay bóp nhẹ đôi má đang phồng lên: “Cậu phồng má làm gì thế?”
Chu Kiều ư ử mấy tiếng, rồi xì hơi, nói: “Trước Thành Noãn bảo ngồi máy bay dễ bị ù tai, tôi cũng thấy có chút, nên phải tự cứu mình thôi.”
Tiêu Nhiên khựng lại.
Vài giây sau.
Khóe môi cậu nhếch lên: “Cũng có lý.”
Chu Kiều thấy nụ cười ấy như thể cậu đang nhìn trò cười.
Cô bèn cãi lý: “Trong giờ học thầy cũng từng giảng rồi mà, cậu là học bá chẳng lẽ quên mấy chi tiết này rồi sao?”
“Không quên, nhưng tôi không bị ù tai.”
Chu Kiều: “…”
Cậu biến đi.
Từ Liên Thành bay về Bắc Kinh mất ba tiếng. Khi máy bay dần hạ xuống, Chu Kiều đã thấy sự phồn hoa khác hẳn Liên Thành, vì ở đây nhà cao tầng san sát, cũng không nóng như Liên Thành.
Hôm nay trời cũng không nắng.
Xuống máy bay, Chu Kiều mơ mơ màng màng đi theo Tiêu Nhiên. Cô liếc nhìn cậu, trong lòng thoáng nghĩ, nếu cậu thật sự là kẻ xấu, chắc giờ cô đã chẳng còn trên đời.
Ra đến cửa sân bay.
Hai vệ sĩ đặt hành lý của Chu Kiều vào cốp xe.
Tiêu Nhiên nhận chìa khóa từ một vệ sĩ khác, mở cửa xe, mời cô lên.
Chu Kiều ngồi vào ghế phụ, liếc sang: “Cậu lái à?”
Tiêu Nhiên tháo chiếc mũ lưỡi trai đặt vào lòng cô, đáp: “Ừ.”
Nói rồi, cậu vòng sang ghế lái, lên xe.
Chu Kiều nhìn thấy ba vệ sĩ lên một chiếc xe khác. Tiêu Nhiên nổ máy, lái xe rời đi. Cô quay sang ngắm cậu, áo thun đen, quần dài giản dị, ngón tay thon dài rõ khớp xương đặt trên vô-lăng.
Đến Bắc Kinh rồi, sao cậu lại như biến thành một người khác.
Như trưởng thành hơn hẳn.
Hay là tại đang lái xe nên vậy?
Tiêu Nhiên nghiêng đầu liếc cô: “Nhìn gì?”
Chu Kiều: “Cậu đủ mười tám chưa đấy?”
Tiêu Nhiên khẽ cười khẩy: “Cần đưa chứng minh cho cậu xem không?”
Chu Kiều khúc khích.
“Cậu lái xe trông cũng ngầu thật.”
“Thế à.”
Tiêu Nhiên hừ lạnh: “Suốt ngày khen một người, tức là trong lòng cậu có chút thích người ta. Cậu có không?”
Đôi mắt dài hẹp của cậu lia sang.
Chu Kiều khựng lại.
Vành tai cô hơi đỏ, gãi gãi sau gáy rồi né ánh mắt đi: “Thật lòng khen một người thì có gì sai đâu.”
Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn cô mấy giây, rồi thu lại tầm mắt.
Xe chạy thẳng tới một khu biệt thự ngoại ô.
Những căn biệt thự đều là nhà đơn lập, dáng vẻ bên ngoài đẹp đẽ, sang trọng. Tiêu Nhiên lái xe dừng trước cửa một căn, Chu Kiều quay đầu nhìn rồi hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Cậu mở cửa xuống xe, dáng người cao ráo, tuấn tú, Chu Kiều cũng theo xuống. Cậu đi đến trước mặt cô, lấy chiếc mũ lưỡi trai trong tay cô đội lên, sau đó nắm lấy cổ tay cô, nói: “Đây là nơi huấn luyện của ED.”
Chu Kiều ngạc nhiên “A” một tiếng: “Tôi nhanh như vậy đã thành tuyển thủ dự bị rồi à?”
Tiêu Nhiên đẩy cửa bước vào: “Quý tới ED phải thi đấu, cậu mau chóng làm quen với họ đi.”
Chu Kiều nói: “Chẳng lẽ chỉ có mình tôi là nữ à.”
Chữ “à” vừa thoát ra, thì cánh cửa trong biệt thự đã bị Tiêu Nhiên đẩy mở. Trong đại sảnh tầng một có ba người đang ngồi trên ghế chơi game đồng loạt quay đầu nhìn lại. Ở ghế cuối cùng là một người đàn ông trông khá chín chắn, kẹp điếu thuốc nơi ngón tay. Bên trái anh ta là một cậu trai tóc vàng mặc áo trắng, bên cạnh nữa là một chàng trai hơi mập, đeo kính.
Chu Kiều từng thấy hình ảnh của họ trên mạng. Người kẹp thuốc là Lâm Mộc, đội trưởng từng bị đồn uống rượu trước trận. Cậu tóc vàng tên Lương Úc, cha mẹ mất vì tai nạn xe, cậu chẳng có nơi nào để đi nên tùy tiện đăng ký lớp đào tạo e-sports, không ngờ lại chơi đến có thành tích.
Chàng trai đeo kính mập mạp tên Cổ Bạch, vốn là tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại, hình như do Lâm Mộc lôi về.
Mấy người im lặng nhìn nhau thật lâu.
Tiêu Nhiên giơ tay, lần lượt chỉ qua, giới thiệu với Chu Kiều: “Đội trưởng Lâm Mộc, chỉ huy. Lương Úc, hậu vệ. Cổ Bạch, công phá.”
Cậu nhìn sang Chu Kiều: “Đây sẽ là đồng đội sau này của cậu.”
Lương Úc phản ứng lại đầu tiên: “Lão đại, đồng đội mới của em lại là nữ sao!”
“Tiêu thiếu gia, cậu đùa đấy à?” Lâm Mộc cũng hơi bất cần mà hỏi ngược lại. Tiêu Nhiên đá ghế Lâm Mộc một cái: “Từ giờ, cô ấy sẽ giúp các cậu đột phá.”
Lâm Mộc dập tắt điếu thuốc, đối diện ánh mắt dài hẹp lạnh nhạt của Tiêu Nhiên, khẽ ho một tiếng: “Được thôi.”
Cổ Bạch khẽ mỉm cười, chìa tay về phía Chu Kiều: “Xin chào.”
Chu Kiều đưa tay ra, định bắt.
Tiêu Nhiên lại kéo tay cô xuống, hỏi: “Lão Dương đâu?”
Lâm Mộc thấy vậy, cười đáp: “Ở trên lầu.”
“Ừ.”
Tiêu Nhiên nắm tay Chu Kiều, bước lên cầu thang. Chu Kiều bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Lâm Mộc, đỏ mặt tía tai đi theo.
Hai người vừa lên tầng trên, ba người dưới nhà liền đưa mắt nhìn nhau.
“Thấy chưa, họ nắm tay nhau.”
“Tính cách của Tiêu thiếu thế kia, vậy mà cũng chịu nắm tay con gái.”
Lâm Mộc cười: “Hoàng thân quốc thích mà.”
Cổ Bạch nói: “Tôi còn lần đầu nghe chuyện có nữ tuyển thủ.”
Lâm Mộc lại ngậm điếu thuốc, nhìn lên lầu hai, nói: “Có lẽ cô ấy cũng có bản lĩnh, nhưng mà… Tiêu thiếu gia chẳng phải có vị hôn thê rồi sao?”
Lương Úc: “Các anh không thấy à, lão đại nắm tay cô ấy thế kia, hoàn toàn không cho cô ấy giãy giụa.”
Cậu còn tự nắm hai tay mình, đưa ra làm mẫu.
“Đệt, mày buồn cười thật.” Lâm Mộc đá Lương Úc một cái, cậu ta vội né, nói: “Nhưng mà cô Chu Kiều này xinh thật, sau này em cứ gọi chị gái cho rồi.”
Lâm Mộc lại rít thuốc, lẩm bẩm: “Hy vọng cô ấy trụ nổi.”
Lương Úc nhớ tới hàng loạt chuyện đã xảy ra, chỉ tính riêng mấy buổi livestream cũng đã có không ít người mắng chửi. Cậu nói: “Ai dám mắng chị ấy, lão đại chắc chắn sẽ hack sập máy tính của họ.”
Đừng nhìn Tiêu Nhiên còn trẻ, nhưng thủ đoạn thì cực kỳ lợi hại.
Hơn nữa, ông cụ Tiêu xưa nay nghiêm khắc với tất cả, duy chỉ với đứa cháu trai này lại chẳng có cách nào. Lương Úc chợt nhớ đến chuyện hôm kia Tiêu Nhiên điều máy bay riêng từ câu lạc bộ đi Liên Thành. Ông cụ đã đến ngay sau đó một tiếng để tìm người, nhưng cuối cùng lại công cốc.
Tầng hai.
Chu Kiều giãy giụa mấy lần, Tiêu Nhiên mới chịu buông tay.
Cô chỉ xuống dưới: “Cậu thấy không, bọn họ đều hiểu lầm cả rồi.”
Tiêu Nhiên cho tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô, khẽ hừ một tiếng.
Cậu không nói.
Bởi vì chính cậu cố tình muốn để họ hiểu lầm như vậy.
Cậu nói: “Trước tiên ký hợp đồng đã.”
Rồi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của quản lý.
Lão Dương cũng khá bất ngờ khi biết Chu Kiều là nữ, nhưng ông vẫn tin vào con mắt của Tiêu Nhiên, lập tức đưa hợp đồng ra cho cô ký.
Chu Kiều nhìn thấy con số ghi trên lương năm, sững sờ.
“Lương năm…”
Lương năm… nhiều thật.
Tiêu Nhiên duỗi dài đôi chân, gác lên ghế, ngồi xuống cạnh bên, nhìn cô nói: “Thế này thì không cần lo học phí nữa rồi chứ?”
Chu Kiều không dám ký.
“Tiền nhiều như vậy, nhỡ tôi không chơi tốt thì sao?”
“Thì luyện cho đến khi chơi tốt.” Tiêu Nhiên lật hợp đồng ra cho cô xem, “Trước hết, trong ba tháng cậu phải có thành tích, còn phải vừa tập luyện vừa livestream, rất vất vả, không phải ngồi không mà hưởng.”
Chu Kiều liếc qua các điều khoản.
Cô lại thấy chẳng có gì gọi là vất vả cả.
Lão Dương bên kia nhìn Chu Kiều như vậy, trong lòng thầm nghĩ, tiểu thiếu gia Tiêu Nhiên rốt cuộc lôi đâu ra một đứa ngây ngô thế này. Lương năm ghi trong hợp đồng vốn đã được tính dựa theo thực lực, mà đây mới chỉ là mức thấp nhất của một tuyển thủ tập sự. Vậy mà cô lại thấy nhiều.
Tiêu Nhiên đưa bút cho cô.
Chu Kiều do dự rất lâu, nhưng khi nhìn thấy con số kia, cô nghĩ không chỉ học phí, ngay cả sinh hoạt phí sau này cũng đã có chỗ dựa. Thế là cô ký tên mình xuống.
Lão Dương cầm hợp đồng đi, cười nói: “Chúc mừng cô đã trở thành một thành viên của đội ED.”
“Để tôi đưa cô đi về ký túc xá nhé.”
Chu Kiều hỏi: “Ký túc xá ở ngay đây sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
Tiêu Nhiên cầm lấy chìa khóa trên bàn, đứng dậy, giành mất việc của Lão Dương, nói: “Tôi đưa cô đi.”
“Chú đi lấy hành lý của cô ấy từ trên xe xuống.”
Lão Dương: “Ài, được thôi.”
Ông ta vừa đứng lên, thì ngay giây sau lại gọi Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên quay đầu lại.
Lão Dương vẫy tay, “Tôi có chuyện muốn nói.”
Tiêu Nhiên hơi nheo mắt, mở cửa, để Chu Kiều ra trước. Chu Kiều thấy hai người họ muốn nói riêng, liền lịch sự đi ra ngoài. Từ đây có thể nhìn thấy ba người ở tầng dưới đang ngồi trước máy tính chơi game.
Chu Kiều thầm nghĩ, sau này mình cũng sẽ giống họ.
Cô nhớ lại những lần chơi bắn súng sinh tồn trong quán net, chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày, nhờ trò chơi này mà mình lại có thể kiếm tiền.
–
Lão Dương liếc nhìn bóng dáng ngoài cửa, rồi hạ giọng hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu lừa cô bé ấy từ Liên Thành về đây à? Chỉ đơn giản là muốn cô ấy trở thành một thành viên của đội thôi sao?”
Tiêu Nhiên dựa vào bàn, khoanh tay, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông nghĩ sao?”
Lão Dương nói: “Chẳng lẽ cậu còn định lừa cô ấy làm… của cậu?”
Tiêu Nhiên đáp: “Bạn gái.”
Lão Dương vỗ đùi cái “bốp”, quả nhiên!
Hôm qua Nhiếp Tư còn bảo phải chú ý xem hôm nay cậu mang về là nam hay nữ. Nếu là nữ, thì chắc chắn ý đồ của Tiêu Nhiên không đơn giản!