Đón Tết – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 37

Căn biệt thự này, tầng một là khu huấn luyện và sinh hoạt, tầng hai và ba là phòng ở, tầng bốn là kho chứa đồ cùng một sân thượng rất rộng. Lương Úc, Lương Úc, Cố Bạch đều ở tầng hai, Chu Kiều là con gái nên được sắp xếp ở tầng ba.

Vài người trong nhóm Lão Dương xuống lầu mang hành lý của Chu Kiều lên. Họ lần lượt để đồ đạc của cô vào trong phòng, sau đó mấy cậu con trai cùng Lão Dương liếc mắt ra hiệu với nhau rồi vội vã rời khỏi tầng ba. Chu Kiều thò đầu vào ngó, trong mắt đầy kinh ngạc: “To thật đấy.”

Tiêu Nhiên đi đến bên cửa sổ, kéo cửa ra: “Tôi bảo người ta dọn dẹp trước rồi.”

“Phòng này còn to hơn cả phòng ở nhà tôi, lại có cả vệ sinh riêng nữa, tuyệt quá.” Chu Kiều đẩy cửa phòng tắm, bất ngờ thấy còn có cả bồn tắm.

Tiêu Nhiên dựa vào bàn gần cửa sổ, mắt dõi theo cô cứ hết sờ chỗ này lại ngó chỗ kia như thể bà lão lần đầu vào công viên. Đuôi mày cậu khẽ nhướng: “Thích không?”

Chu Kiều ngẩng đầu nhìn cậu: “Môi trường tốt thế này, ai mà chẳng thích.”

“Không lẽ cậu không thích?” Cô hỏi ngược lại.

Tiêu Nhiên khoanh tay: “Thích là được rồi.”

Chu Kiều nhún vai, cúi người bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Tiêu Nhiên cao lớn, lười biếng dựa vào cạnh bàn: “Lát nữa cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”

Chu Kiều: “Ừ.”

Vừa treo quần áo, cô vừa hỏi: “Cậu ở đâu?”

Tiêu Nhiên đi qua, đưa cho cô cái móc áo: “Thỉnh thoảng ở đây.”

“Ồ ồ.”

Chu Kiều khựng lại, vài giây sau lại hỏi: “Giờ câu lạc bộ này là của cậu hết rồi à?”

“Ừ.” Ánh mắt Tiêu Nhiên rơi vào chiếc váy đỏ hai dây trong tay cô, hơi nheo lại: “Vẫn giữ chiếc váy này sao?”

Chu Kiều cúi đầu nhìn, rồi ngẩng lên cười: “Ừ, cũng chưa mặc mấy lần.”

Tiêu Nhiên không nói gì. Vài giây sau cậu mở miệng: “Lúc tập luyện mặc váy bất tiện, câu lạc bộ cũng phát đồ tập, đến lúc đó mặc đồ tập là được.”

Chu Kiều “ồ” một tiếng: “Tôi đâu có nói sẽ mặc đâu.”

Rồi Tiêu Nhiên giúp cô sắp quần áo, phát hiện mấy bộ cậu mua cho cô hầu như chưa từng mặc, trông vẫn mới nguyên. Cậu nói: “Thỉnh thoảng đi cùng tôi, có thể mặc.”

Nghe vậy, Chu Kiều bật cười, quay sang lườm cậu: “Cậu lạ thật đấy, lúc thì bảo đừng mặc, lúc lại bảo nên mặc, rốt cuộc là mặc hay không mặc?”

Lời vừa dứt.

Tiêu Nhiên bước dài tới, chặn thẳng cô giữa tủ quần áo và thân mình. Bàn tay cậu chống lên cánh cửa, cúi mắt nhìn cô: “Cậu nghĩ kỹ lại lời tôi vừa nói.”

Chu Kiều như ngừng thở, cơ thể theo bản năng ngả ra sau, trong đầu cô quả thật đang nhẩm lại.

Lúc tập luyện thì đừng mặc?

Đi cùng cậu thì có thể mặc?

Vậy là…

Cô ngẩng đầu lên.

Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Đúng, đi với người con trai khác thì không được mặc, chỉ khi đi với tôi mới được.”

Mặt Chu Kiều lập tức đỏ bừng.

Cô nói: “Dựa vào cái gì chứ.”

Rồi cô lẩm bẩm: “Tôi muốn mặc lúc nào thì mặc, tôi có quyền quyết định…” Nhưng nói đến đây, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cậu, tim cô hoảng loạn, vội định xoay người, bờ vai lại bị tay Tiêu Nhiên ấn xuống, ép trở về.

Chu Kiều bĩu môi. 

Tiêu Nhiên nhìn cô: “Tôi đã nói rõ thế rồi.”

“Bao giờ cậu mới cho tôi câu trả lời?”

Tim Chu Kiều thoáng hẫng một nhịp.

Cô rủ mắt, hàng mi khẽ run lên.

Tiêu Nhiên chăm chú nhìn, thấy cô còn do dự, câu “Cậu không thích tôi đúng không…” nghẹn cứng nơi cổ họng.

Bàn tay đặt trên vai cô khẽ siết, rất lâu sau, sức lực mới từ từ buông lỏng, cậu nói: “Thu dọn xong thì ra ngoài.”

Dứt lời.

Cậu rút tay lại, quay người đi ra.

Cậu vừa đi.

Chu Kiều mới thả lỏng bàn tay đang siết chặt lấy quần áo, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa khép hờ sau lưng cậu. Vài giây sau, cô xoay người treo nốt đống quần áo.

Tiếp đó.

Cô dọn dẹp mà lòng không yên.

Cuối cùng cũng xong.

Chu Kiều ngả xuống giường, cầm điện thoại nhắn tin cho Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển.

Chu Kiều: “A…”

Chu Kiều: “Tôi sắp phát điên.”

Thành Noãn: “Cậu đến rồi?”

Mạnh Thiển Thiển: “Đến Bắc Kinh rồi à? Giờ thế nào? Sao mà sắp phát điên?”

Chu Kiều: “Ý của lớp trưởng rất rõ ràng rồi.”

Thành Noãn: “Ý là thích cậu sao?”

Mạnh Thiển Thiển: “Oa, đây đúng là tin vui đấy.”

Chu Kiều: “Nhưng… tớ lại thấy trong lòng còn nhiều điều băn khoăn.”

Thành Noãn: “Băn khoăn gì cơ? Là Giang Nhã Diệu à?”

Mạnh Thiển Thiển: “Giang Nhã Diệu đúng là một nỗi lo.”

Chu Kiều: “Ừ.”

Chu Kiều: “Còn nữa… tớ cảm thấy tớ với cậu ấy vốn không phải cùng một thế giới.”

Thành Noãn: “Cậu ấy vốn dĩ đã không cùng thế giới với bọn mình rồi mà.”

Mạnh Thiển Thiển: “Đúng thế, cậu thấy cậu ấy giống mình chỗ nào? Cậu ấy chỉ học ở Liên Thành thôi, đâu phải người ở đây. Cậu nghĩ trên mặt cậu ấy cũng khắc ba chữ ‘chó Liên Thành’ giống bọn mình chắc?”

Chu Kiều: “… Thiển Thiển, miệng cậu càng ngày càng lanh lợi đấy.”

Mạnh Thiển Thiển: “Hehe.”

Thành Noãn: “Nhưng đây không phải là vấn đề. Chu Kiều, cậu không nên vì thế mà dao động. Cậu là một người dũng cảm và nỗ lực như thế cơ mà. Nói cho tớ nghe đi, cậu có thích cậu ấy không? Nếu thích thì cứ tiến lên thôi!”

Chu Kiều: “…”

Thành Noãn: “Không cần trả lời nữa, trên mặt cậu đã viết sẵn năm chữ ‘tớ cũng thích Tiêu Nhiên’ rồi.”

Mạnh Thiển Thiển: “Kiều Kiều, cậu quá giỏi rồi, vừa nắm trúng cái đã nắm ngay người xuất sắc nhất, ha ha ha. Ứng Hạo mà…”

Mạnh Thiển Thiển vừa gõ đến cái tên Ứng Hạo thì đột ngột khựng lại, định xóa đi, kết quả bấm nhầm thành gửi đi.

Chu Kiều bên này nhìn thấy, nhìn chằm chằm tin nhắn kia. Dù không nói rõ ra điều gì, nhưng chỉ cần nhắc đến một cái tên thôi, cũng không dễ dàng mà quên được.

Có lẽ, đó chẳng phải cũng là một dạng tiếc nuối sao.

Thành Noãn nhắn riêng cho Chu Kiều: “Kiều Kiều, chúng ta đừng để lại quá nhiều tiếc nuối cho mình. Bọn mình vẫn còn trẻ như vậy, gặp được người mình thích đâu có dễ, đừng lùi bước. Dù trời có sập xuống, thì Tiêu Nhiên cũng chống đỡ thay cậu.”

Chu Kiều: “Ừ.”

Thành Noãn: “Đi thôi, đi ôm Thiển Thiển một cái.”

Thế là hai người quay lại nhóm ba người, cùng nhau gửi icon ôm lấy Mạnh Thiển Thiển.

Mạnh Thiển Thiển trả lời: “Ái chà, hai cậu làm gì thế, tớ còn phải đi nấu cơm đây, đừng có mà dính lấy tớ nữa nha.”

Chu Kiều: “Nhớ tay nghề nấu ăn của Thiển Thiển quá.”

Thành Noãn: “Có thế chứ, tớ cũng nhớ, tớ cũng nhớ. Nhưng mà tớ thì còn được ăn, Kiều Kiều thì không.”

Chu Kiều: “Chậc.”

Chu Kiều: “Cút.”

Nói chuyện xong với Thành Noãn và Mạnh Thiển Thiển, tâm trạng Chu Kiều bỗng thấy thoải mái hẳn. Cô lướt Wechat, tìm thấy Wechat của Giang Nhã Diệu, trước đây được chuyển từ QQ sang.

Cô nhìn vào ảnh đại diện của Giang Nhã Diệu mà thất thần.

Ảnh đại diện của Tiêu Nhiên là một chiếc mũ lưỡi trai.

Không ngờ của Giang Nhã Diệu cũng là một chiếc mũ lưỡi trai, chỉ khác là của cô ấy là hình vẽ, còn của Tiêu Nhiên là thật.

Chu Kiều sững người.

Không biết nên nói gì.

Cuối cùng lặng lẽ thoát ra khỏi ô tìm kiếm.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Chu Kiều đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo, nói: “Đợi tôi vài phút.”

Nói xong, cô quay người đi tới tủ quần áo, kéo mạnh cánh tủ, lấy ra chiếc váy hai dây màu đỏ, rồi chạy vào phòng tắm thay.

Thực ra từ sau đại hội thể thao năm lớp 12, khi bị Thành Noãn ép mặc chiếc váy ấy, Chu Kiều chưa từng mặc lại lần nào nữa, chỉ luôn cất kỹ trong tủ.

Lần này mặc lại.

Trông vẫn thấy chẳng quen chút nào.

Cô chỉnh lại mái tóc, tháo đuôi ngựa để xõa ra.

Mái tóc dài thẳng xõa xuống vai, gương mặt mộc mạc không trang điểm. Cô xoay người bước ra ngoài, cầm theo điện thoại, kéo cửa mở ra.

Ngoài cửa.

Tiêu Nhiên đang cầm điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng mắt lên.

Giây tiếp theo.

Sắc mặt trầm xuống: “Tối nay có tiệc liên hoan.”

Chu Kiều vén tóc, mỉm cười: “Ừ, tôi biết mà.”

Nói xong.

Cô vòng qua bên cạnh đi ngang qua, đuôi tóc còn khẽ lướt qua cánh tay Tiêu Nhiên. Cậu đứng yên, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô lướt qua bên mình. Mùi hương phảng phất từ tóc, mảng da lưng lộ ra, xương quai xanh, cổ trắng ngần như ngọc.

Tiêu Nhiên nhét tay vào túi quần, mắt tối lại nhìn theo cô.

Cậu thoáng chốc không hiểu cô có ý gì.

Lời chưa nói rõ ràng?

Hay là… thật sự cô không thích cậu.

Nên mới cố tình ăn mặc như vậy để chống đối lại?

Muốn nói cho cậu biết.

Cậu chẳng quản được cô, đúng không?

Chu Kiều đi phía trước, cảm nhận được tiếng bước chân sau lưng, cũng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Nhiên. Cô hít một hơi thật sâu, khẽ nắm lấy vạt váy, tự nhủ mình đừng sợ cậu.

Hừ.

Cậu nói ra tâm tư của mình, nhưng cũng chẳng nói rõ ràng. Thôi mặc kệ cậu.

Lúc này, bốn nam sinh đang chờ ở dưới lầu, vừa thấy Chu Kiều đi xuống liền ánh mắt tràn đầy kinh diễm. Thế nhưng, khi trông thấy Tiêu Nhiên mặt mày âm trầm bước theo phía sau, bọn họ lập tức thu ánh mắt lại.

Lương Dục không nhịn được, cất tiếng: “Chị, chị thật xinh đẹp.”

Chu Kiều mỉm cười: “Cảm ơn.”

Cô khẽ kéo váy, có chút mất tự nhiên. Lương Úc vung tay tát cho Lương Dục suýt ngã nhào. Lương Dục nhìn thoáng qua Lương Úc, rồi lại liếc sang Tiêu Nhiên, đành im lặng đưa tay xoa mũi, ánh mắt của lão đại thực sự quá dọa người.

Lão Dương vội cười xòa: “Đi thôi đi thôi, xe đỗ ngoài rồi, tối nay vì Chu Kiều mà chúng ta phải ăn một bữa thật ngon.”

Mấy người trước sau bước ra cửa, Chu Kiều nhấc váy đi theo.

Lão Dương ngoái nhìn Tiêu Nhiên, vẻ mặt cậu lạnh lùng, đưa tay lấy áo khoác trên giá treo, vắt trên cánh tay, lẳng lặng đi sau.

Lão Dương thầm run: Biểu cảm này thật khiến người ta sợ hãi.

Người đông nên chuẩn bị xe thương vụ, Lão Dương cầm lái, Lâm Mộc ngồi ghế phụ, hai người kia dồn về hàng cuối. Trước khi Lương Dục lên xe, còn vỗ vào hàng ghế đầu tiên, nói với Chu Kiều: “Đây là chỗ ngồi dành riêng cho chị về sau đấy.”

Chu Kiều mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”

Nói rồi, cô khẽ cúi người nâng váy, ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ. Thực ra cô không quen lắm với bộ váy này, dây áo tuột xuống, cô liền đưa tay chỉnh lại.

Tiêu Nhiên theo ngay phía sau. Một tay cậu khoác áo, ngồi xuống cạnh Chu Kiều, động tác của cô vì thế cũng khựng lại.

Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, rồi ngước mắt nói với Lão Dương: “Bật điều hòa lên, nóng.”

Lão Dương giật mình, cúi xuống nhìn bảng điều chỉnh, rõ ràng đã mở mức ba rồi. Lâm Mộc thấy ông ngẩn ra thì vội đưa tay chỉnh lên mức bốn.

Thế là, trong xe vốn đã lạnh, giờ càng lạnh hơn, gió vù vù thổi tới. Chu Kiều vô thức nép người về phía cửa sổ, nhưng gió lạnh vẫn lùa vào tận xương. Xe lên đường lớn, đúng giờ cao điểm, đèn đỏ nhiều, xe cộ đông, một đoạn đường ngắn phải đi mất gấp đôi thời gian. Đừng nói Chu Kiều, ngay cả Lương Dục ngồi sau cũng lạnh đến run cầm cập.

Chu Kiều bắt đầu xoa hai cánh tay, tức giận liếc nhìn Tiêu Nhiên. Mà cậu thì vắt chéo chân, tựa lưng ghế, cúi đầu bấm điện thoại, dáng vẻ lạnh lùng, như chẳng thấy lạnh chút nào.

Chu Kiều bực mình đá vào chân cậu, cậu rụt lại, vẫn tiếp tục chơi game, ngón tay di chuyển nhanh nhẹn, đường nét quai hàm sắc bén, gương mặt tuấn tú.

Chu Kiều lạnh đến chịu không nổi, lại đá thêm cái nữa, Tiêu Nhiên không ngẩng đầu, giọng nhạt: “Lạnh à?”

Chu Kiều ấm ức chẳng biết nói sao, liền đá cậu thêm mấy lần nữa.

Tiêu Nhiên mặt không đổi sắc, ngước mắt nhìn chằm chằm cô. Chu Kiều nghiến răng: “Cậu cố tình.”

Tiêu Nhiên hừ lạnh: “Đúng, tôi cố tình.”

Chu Kiều kêu lên một tiếng, đưa tay định đánh cậu. Tiêu Nhiên lập tức giữ lấy cổ tay cô, ấn xuống, rồi lấy áo khoác phủ lên vai cô, hỏi: “Lần sau còn dám không?”

“Vì sao tôi phải nghe lời cậu.” Chu Kiều ấm ức đáp trả.

Tiêu Nhiên khựng lại, nheo mắt nhìn cô. Sau đó cúi mặt, lạnh lùng kéo áo khoác chỉnh ngay ngắn cho cô: vai, ống tay áo. Đang định cài khuy, Chu Kiều lại né tránh.

Tiêu Nhiên dừng lại, tựa người vào thành ghế bên kia, tiếp tục chơi điện thoại. Chu Kiều ngả vào lưng ghế, quấn áo khoác quanh người.

Bỗng cô nói: “Lão Dương, giảm nhiệt độ điều hòa đi.”

Lão Dương sững lại, liếc nhìn Tiêu Nhiên, cậu im lặng không nói gì.

Bên cạnh, Lâm Mộc lạnh đến mức cầm điếu thuốc cũng run tay, chửi thề một câu rồi vội vàng vặn nhỏ điều hòa. Lúc này, cả xe mới thoát khỏi cảnh khổ sở.

Chu Kiều lấy điện thoại nhắn tin.

Chu Kiều: “Lớp trưởng, cậu quá đáng lắm.”

Chu Kiều: “Hừ.”

Tiêu Nhiên: “Hừm.”

Bình Luận (0)
Comment