Bị Tiêu Nhiên nói một câu khinh khỉnh như vậy, mấy người kia bỗng chốc chẳng còn buồn bã nữa. Dù có tệ đến đâu, cũng chẳng thể tệ hơn hiện tại. Huống hồ, sau lưng họ bây giờ là thiếu gia nhà họ Tiêu. Nghĩ đến đám phóng viên ngoài cửa châm chọc họ đi xe gì, trong lòng lại thấy hả hê.
Lâm Mộc đưa tay vỗ vai Cổ Bạch: “Kiên cường lên.”
Cổ Bạch gật đầu, rồi quay sang vỗ vai Lương Úc: “Cố lên.”
Lương Úc siết nắm tay: “Đánh bại bọn họ! Mục tiêu hôm nay là lọt vào vòng trong!”
Chu Kiều chạy tới, giơ tay ra: “Nào, hôm nay phải để họ biết rằng, ED sẽ không bao giờ gục ngã.”
“Câu này được đấy.” Lâm Mộc cười, đặt tay chồng lên tay cô.
Cổ Bạch cũng giơ tay đặt lên.
Lương Úc hô to: “Tôi tới đây!” Rồi cũng chồng tay vào.
Lão Dương đứng cạnh, lắc đầu cười: “Thế tôi cũng góp một tay nhé?”
Ngay sau đó, mấy người đồng loạt quay nhìn Tiêu Nhiên.
Vẻ mặt anh bình thản, bước tới, đưa một tay đặt lên trên cùng. Chu Kiều khẽ lắc tay, hô: “ED, ED không bao giờ gục ngã!”
“ED, ED không bao giờ gục ngã!” Lương Úc hô vang theo.
“Đúng! Không gục ngã! Tôi lập ra ED là để vươn ra khỏi châu Á, chút trở ngại này có là gì.” Lâm Mộc nghiến răng, trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó khi anh cùng Thành Nam sáng lập đội.
Thành Nam.
Thành Nam.
Cậu nhìn đi, tôi sẽ đưa ED đi thật xa, thật xa.
Chu Kiều nhìn người đối diện là Tiêu Nhiên.
Anh cũng nhìn lại cô.
Vài giây trôi qua.
Khóe môi anh khẽ cong lên.
Chu Kiều cũng bật cười khẽ, rồi cả nhóm cùng cười theo. Mọi u ám đều tan biến, điều quan trọng nhất bây giờ là giữ vững tâm thế.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên vài tiếng động.
Giọng Trần Túc vang lên: “Phòng nghỉ của ED à? Tụi tôi tới rồi, để tôi xem xem.”
Tiêu Nhiên đứng gần cửa nhất. Anh xoay người, nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh ra, ánh mắt hẹp dài mang theo vẻ lạnh lùng quét qua.
Bên ngoài.
Trần Túc mặc đồng phục thi đấu màu tối, tóc vuốt keo gọn gàng, vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Tiêu Nhiên. Từ trước đến nay, Trần Túc vốn là người có ngoại hình ưa nhìn, thao tác giỏi, lại là đội trưởng của GW, tính tình kiêu ngạo.
Cậu ta không ngờ người đứng bên trong lại là một chàng trai như thế này, lạnh lùng, cao ráo, tuấn tú, mang khí chất kiêu ngạo nhìn xuống mình.
Trần Túc khựng lại, đồng đội phía sau cũng im lặng. Cậu ta hơi ngẩng cằm: “Cậu là ai?”
Ngay giây ấy, trong lòng cậu ta dấy lên một linh cảm, người dùng tài khoản của Lương Úc hôm nọ chính là anh chàng này.
Tiêu Nhiên chỉ liếc bọn họ một cái, rồi dứt khoát kéo cửa lại, “rầm” một tiếng đóng kín.
Trần Túc: “…”
Vài giây sau.
Đám đồng đội thì thầm: “Chắc sợ bọn mình thấy con nhỏ xấu xí ấy.”
“Nghe nói lúc vào cửa, nữ tuyển thủ kia đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, đẹp thì việc gì phải che.”
“Lâm Mộc chắc cũng chẳng dám ra mặt đâu. Một đội từng đầy triển vọng, bị cậu ta làm cho thảm hại đến mức này.”
Trần Túc nghe vậy, lại liếc nhìn cánh cửa thêm một cái, rồi dẫn đội rời đi.
Chắc chắn là con nhỏ xấu xí thật rồi.
Nhưng con người ta vốn thế, càng không được thấy lại càng tò mò. Thế nên, không chỉ các đội khác, ngay cả fan, khán giả, lẫn mấy bình luận viên cũng đều bắt đầu chú ý.
Chu Kiều nghe thấy tiếng của Trần Túc, cô tiến lại gần, nắm tay Tiêu Nhiên: “Bọn họ làm gì thế?”
“Không rõ.”
Anh giơ tay, khẽ chỉnh lại mái tóc cô, đầu ngón tay dài nhẹ nhàng vén vài sợi tóc, ánh mắt dịu dàng: “Lát nữa đừng căng thẳng, anh sẽ ở dưới khán đài nhìn em.”
“Vâng.”
Cô mộc mạc mà vẫn đẹp đến lạ.
Tiêu Nhiên nhìn cô thật lâu.
Đã có một thoáng, anh thấy hối hận vì đẩy cô lên sân khấu này. Nhưng hối hận cũng vô ích, vì dù thế nào, cô vẫn chỉ có thể là của anh.
Anh khẽ nâng cằm cô, kéo cô lại gần, cúi đầu hôn xuống.
Nhanh gọn, mà nồng nàn.
Các tuyển thủ lần lượt tiến vào sân.
Có lẽ vì không mấy ai đánh giá cao đội ED nên họ được xếp cuối cùng, vị trí tận góc xa. Tổng cộng có sáu đội, năm đội đầu đã an vị, ED mới đến lượt.
So với những tràng reo hò và tiếng hét vang dội dành cho đội GW, sự xuất hiện của ED lại yên ắng đến lạ. Tuy vậy, họ vẫn là tâm điểm chú ý, bởi mọi lời bàn tán trên mạng đều đổ dồn vào đội này. Khán giả lẫn bình luận viên đều dõi theo từng bước chân của họ.
Lâm Mộc đi trước, tiếp đó là Cổ Bạch, rồi đến Lương Úc.
Người cuối cùng chính là Chu Kiều.
Không ít người muốn xem thử gương mặt của cô thế nào.
Ai ngờ, lúc bước ra, cô hơi căng thẳng, vô thức kéo khẩu trang xuống rồi lại vội đeo lên. Thành ra, khán giả bên dưới chỉ thấy cô gái nhỏ bước ra trong chiếc khẩu trang kín mít.
Lập tức, những tiếng bàn tán nổi lên khắp khán đài: “Chắc là không dám lộ mặt thật hả?”
“Hay là trên mặt có vết bớt gì đó?”
“Đừng nói là định đeo khẩu trang đánh cả trận nhé?”
“Thật á? Thế thì buồn cười quá rồi.”
Bình luận viên A bật cười: “Haha, chuyện này chỉ khiến chúng ta càng tò mò hơn về tuyển thủ mới của ED thôi. Nào, hãy xem thông tin của cô ấy.”
Trên màn hình lớn hiện lên tài khoản của Chu Kiều.
Thời gian đăng ký còn rất ngắn, nhưng nhìn qua cũng thấy không phải tay mơ.
Bình luận viên B nói: “Xem ra ED cũng không hề tuyển bừa, chỉ là tuyển thủ nữ vốn hiếm, mà lại còn giấu kỹ thế này, thật thú vị đấy.”
Bình luận viên C lại thêm: “Đừng nói là đúng như tin đồn, nhan sắc bình thường đến mức không dám để lộ mặt nhé.”
Các đội khác cũng bắt đầu nhìn về phía cô.
Chu Kiều có thể cảm nhận rõ vô số ánh mắt đang quét qua chỗ mình.
Lương Úc ngoái lại liếc cô một cái, sau đó khẽ chắn trước mặt, đưa cô bước lên bục thi đấu.
Chỗ ngồi của họ ở tận góc, khá khuất.
Vừa ngồi xuống, phía sau liền có một nhân viên bước tới, khẽ nói: “Có phải cô định đeo khẩu trang suốt không? Lát nữa sẽ có cảnh quay cận mặt đấy.”
“Bên cô không đăng ký trước, ban tổ chức không cho phép đâu.”
Chu Kiều hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp: “Xin lỗi, tôi tháo ngay, tôi chỉ là hơi căng thẳng thôi.”
Nhân viên gật đầu, đứng cạnh chờ cô gỡ khẩu trang.
Bên ngoài, tiếng xì xào càng lớn hơn, ngay cả Trần Túc cũng nhìn cô với vẻ chờ xem kịch hay.
Chu Kiều khẽ kéo dây khẩu trang, lớp vải mỏng trượt xuống, gương mặt rạng rỡ lập tức hiện ra trước mắt mọi người.
Ngay sau đó, ống kính cũng “vô tình” lia đến, bắt đúng khoảnh khắc ấy.
Trần Túc vừa định nói “chắc chắn là xấu…” thì chữ “xấu” còn chưa thốt ra, cả khán đài đã im bặt.
Cô thật sự rất đẹp.
Một nét đẹp sáng bừng, rạng ngời như ánh sao.
Ánh mắt cô khẽ chạm vào ống kính, rồi lập tức rụt lại, chỉ còn hàng mi run lên khẽ khàng.
Ống kính vốn cố tình, nhưng chính vì vẻ đẹp ấy mà nó chẳng thể rời đi ngay được.
Trần Túc buột miệng: “Chết thật…”
Bình luận viên ngẩn ra vài giây mới thốt lên: “Thật là… quá sức kinh ngạc!”
“Đúng vậy, đẹp đến choáng váng luôn.”
“ED đúng là có phúc lắm, tuyển được nữ tuyển thủ vừa giỏi vừa xinh thế này.”
“Tôi mà có người đồng đội như thế, chắc cũng giấu kỹ chẳng cho ai thấy đâu.”
Tiếng bàn tán lại nổi lên khắp nơi, mấy nam tuyển thủ đội khác cũng thì thầm xôn xao.
Lâm Mộc chép miệng: “Có ai để ý ánh mắt của đội trưởng không?”
Lương Úc giơ tay: “Tôi thấy rồi, lạnh đến mức như sắp ăn thịt người.”
Lão Dương cũng khẽ tặc lưỡi: “Đã bảo rồi, giấu kiểu gì cũng lộ thôi.”
Chu Kiều khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Nhiên ở đằng xa.
Anh ngồi trên ghế, chân duỗi thoải mái, tay đút túi quần, ánh mắt hướng về cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Chu Kiều mỉm cười với anh, Tiêu Nhiên nhìn cô chăm chăm, không đáp lại.
Chuyện ngoại hình xem như đến đó là xong.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Chu Kiều đeo tai nghe, liếc nhìn xuống khán đài.
Năm đội kia đều có bảng cổ vũ sáng rực, riêng ED gần như không thấy bóng dáng ai. Ở góc xa dường như có một tấm bảng nhỏ, nhưng chẳng bao lâu đã bị cất đi.
Ngay giây phút Chu Kiều để lộ gương mặt, trên sóng livestream, dòng bình luận cũng thay đổi chóng mặt, từ những lời trầm trồ ban đầu đến những dòng đầy hoài nghi: [Ban đầu tôi thấy ED có tuyển thủ nữ thì cũng bình thường thôi, ai ngờ lại xinh thế này. Tự nhiên thấy lo cho đội ED ghê.]
[Không tin nổi cô ta có thể chơi giỏi được. Nhìn tài khoản mà xem, mới lập được bao lâu, luyện được cái gì chứ.]
[Tôi chỉ đến xem trò vui thôi, chờ ED ngã thêm lần nữa rồi biến khỏi giới eSports đi.]
[Con gái thì chơi sao nổi game bắn súng, đừng đùa nữa được không.]
Cùng lúc ấy, không chỉ khán giả ngoài sân mà cả những đội khác chắc cũng đang nghĩ như vậy. Trong chiến thuật của họ, dường như chẳng ai thật sự xem ED là đối thủ.
Sau khi nhảy dù, điểm hạ cánh là khu trung tâm thành phố.
Chu Kiều vừa bò lên mái nhà, chân trượt một cái, ngã lăn xuống đất.
Cô đeo tai nghe, nhưng tiếng cười từ khán đài vẫn vọng lại.
Bình luận viên A cười nói: “Căng thẳng quá à, vừa ra sân đã trượt ngã rồi.”
Giọng tuy mang chút đùa cợt, nhưng ai cũng nghe ra rằng anh ta chẳng mấy tin tưởng.
Lâm Mộc nói: “Chu Kiều, cậu tạm tránh đi đã.”
Chu Kiều khẽ đáp một tiếng, mặt hơi đỏ, vội vàng đứng dậy rồi chạy vào trong nhà nhặt súng. Cổ Bạch nhận lấy balo Lâm Mộc đưa, cẩn thận ra ngoài dò đường.
Các đội khác bắt đầu áp sát.
Tiếng súng bắn tỉa rền lên, nhắm thẳng về phía Chu Kiều.
Cô tập trung lắng nghe, ép súng xuống, xác định được vị trí đối phương rồi bóp cò.
Tay bắn tỉa của đội YU gục xuống.
Trên màn hình hiện dòng chữ: [ED_QIAO đã hạ gục YU_LIN bằng 98K.]
“Chu Kiều, làm tốt lắm! Lại đây, bên tôi có đạn.”
Chu Kiều đáp: “Tôi tới ngay.”
Cô đẩy cửa lao ra, nâng súng lia nhanh, người trên mái nhà lập tức bị cô bắn gục.
Cả khán đài im phăng phắc.
Bình luận viên nói: “Chu Kiều kiểm soát súng rất chuẩn, phản ứng cũng nhanh. Cô gái này không đơn giản đâu. Trần Túc tới rồi, hay lắm, xem cậu ấy đối phó với nữ xạ thủ này thế nào.”
Chu Kiều cũng đã nhìn thấy Trần Túc.